Chương 2151
Bạch Cư Dị
23/05/2024
Không ngờ lại có nhiều lãnh đạo lo lắng cho anh như vậy!
Long Thiên Ngộ càng nghĩ càng thấy kỳ, ông ta cảm thấy thế giới này loạn thật rồi.
“Các vị, các vị à, tôi mới là người của Chiến Vực Yên Kinh, các vị không thèm để ý đến †ôi mà lại quan tâm đến thằng rác rưởi này làm gì?”
Long Thiên Ngộ lấy hết dũng khí chất vấn những ông lão uy nghiêm kia.
Chát!
Đáp trả ông ta là một cái tát trời giáng vào mặt.
“Rác rưởi? Tôi thấy cậu mới là tên rác rưởi ấy!”
Ông lão uy nghiêm dẫn đầu mặt đầy phần nộ, tức giận trợn mắt nhìn Long Thiên Ngộ: “Cậu là cấp dưới của ai?”
Long Thiên Ngộ thấp thỏm trả lời: ‘Tôi đến †ừ quân khu thứ nhất.”
“Được rồi, bây giờ không phải nữa rồi, thu dọn hành lý rồi cút đi!”
Ông lão uy nghiêm xua đuổi ông ta như đuổi ruồi. — ˆ Oành…
Long Thiên Ngộ bỗng cảm thấy không ổn, đầu óc trống rỗng.
“Thưa ngài, tại sao chứ? Chẳng phải các ngài đến đây xử lý chuyện của tôi sao?”
Long Thiên Ngộ không cam lòng kêu to.
“Đúng, là giải quyết chuyện của cậu chứ không phải đứng về phía cậu. Dám đắc tội với Tiểu Vương sao, tôi thấy cậu muốn chết rồi!”
Ông lão uy nghiêm lộ ra vẻ hung dữ.
Những người khác cũng lạnh lùng nhìn ông 1a.
Tít tít tít Không lâu sao, điện thoại của Long Thiên Ngộ vang lên, là cấp trên gọi tới.
Bảo ông ngày mai đừng lên chiến khu nưa.
Điện thoại Long Thiên Ngộ rơi xuống đất, Long Trường Thế cũng ngây người.
Long Thiên Ngộ là trụ cột của gia đình bọn họ, nếu bị đuổi ra khỏi chiến khu, địa vị của bọn họ ở Long Thị sẽ tụt dốc không phanh.
“Đợi đã, các vị, tôi và con trai đều là người Long Thị, các ngài biết Long Thị chứ? Ba tôi chính là lão Ẩn ChủI”
Long Thiên Ngộ nói rõ danh tính của mình, định giấy chết.
Ông lão uy nghiêm xách ông ta lên rồi tát ông ta một bạt tai.
“Chúng tôi biết cậu là người Long Thị, chính bởi vì là người Long Thị mới phải đối xử càng nghiêm khắc!”
Sau đó, ông ta chỉ vào Vương Nhất: ‘Các người có biết cậu ấy là ai không?”
“Cậu ấy là khách quý Long Thị mời đến!”
Oành!
Nghe xong, Long Thiên Ngộ cùng Long Trường Thế lập tức đơ ra.
Khách quý của Long Thị?
Sao họ không biết nhỉ?
Hai cha con ở Long Thị địa vị không cao, nên không biết quyết định của lão Ẩn Chủ.
Mọi người liền nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt khác.
Sao có thể như vậy?
Long Thiên Ngộ bồng nhớ ra gì đó, ông ta đột nhiên nhìn về phía Vương Nhất, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Long Thiên Ngộ càng nghĩ càng thấy kỳ, ông ta cảm thấy thế giới này loạn thật rồi.
“Các vị, các vị à, tôi mới là người của Chiến Vực Yên Kinh, các vị không thèm để ý đến †ôi mà lại quan tâm đến thằng rác rưởi này làm gì?”
Long Thiên Ngộ lấy hết dũng khí chất vấn những ông lão uy nghiêm kia.
Chát!
Đáp trả ông ta là một cái tát trời giáng vào mặt.
“Rác rưởi? Tôi thấy cậu mới là tên rác rưởi ấy!”
Ông lão uy nghiêm dẫn đầu mặt đầy phần nộ, tức giận trợn mắt nhìn Long Thiên Ngộ: “Cậu là cấp dưới của ai?”
Long Thiên Ngộ thấp thỏm trả lời: ‘Tôi đến †ừ quân khu thứ nhất.”
“Được rồi, bây giờ không phải nữa rồi, thu dọn hành lý rồi cút đi!”
Ông lão uy nghiêm xua đuổi ông ta như đuổi ruồi. — ˆ Oành…
Long Thiên Ngộ bỗng cảm thấy không ổn, đầu óc trống rỗng.
“Thưa ngài, tại sao chứ? Chẳng phải các ngài đến đây xử lý chuyện của tôi sao?”
Long Thiên Ngộ không cam lòng kêu to.
“Đúng, là giải quyết chuyện của cậu chứ không phải đứng về phía cậu. Dám đắc tội với Tiểu Vương sao, tôi thấy cậu muốn chết rồi!”
Ông lão uy nghiêm lộ ra vẻ hung dữ.
Những người khác cũng lạnh lùng nhìn ông 1a.
Tít tít tít Không lâu sao, điện thoại của Long Thiên Ngộ vang lên, là cấp trên gọi tới.
Bảo ông ngày mai đừng lên chiến khu nưa.
Điện thoại Long Thiên Ngộ rơi xuống đất, Long Trường Thế cũng ngây người.
Long Thiên Ngộ là trụ cột của gia đình bọn họ, nếu bị đuổi ra khỏi chiến khu, địa vị của bọn họ ở Long Thị sẽ tụt dốc không phanh.
“Đợi đã, các vị, tôi và con trai đều là người Long Thị, các ngài biết Long Thị chứ? Ba tôi chính là lão Ẩn ChủI”
Long Thiên Ngộ nói rõ danh tính của mình, định giấy chết.
Ông lão uy nghiêm xách ông ta lên rồi tát ông ta một bạt tai.
“Chúng tôi biết cậu là người Long Thị, chính bởi vì là người Long Thị mới phải đối xử càng nghiêm khắc!”
Sau đó, ông ta chỉ vào Vương Nhất: ‘Các người có biết cậu ấy là ai không?”
“Cậu ấy là khách quý Long Thị mời đến!”
Oành!
Nghe xong, Long Thiên Ngộ cùng Long Trường Thế lập tức đơ ra.
Khách quý của Long Thị?
Sao họ không biết nhỉ?
Hai cha con ở Long Thị địa vị không cao, nên không biết quyết định của lão Ẩn Chủ.
Mọi người liền nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt khác.
Sao có thể như vậy?
Long Thiên Ngộ bồng nhớ ra gì đó, ông ta đột nhiên nhìn về phía Vương Nhất, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.