Chương 2153
Bạch Cư Dị
24/05/2024
Không ngờ Vương Nhất gọi nhiều người tới như vậy chỉ đơn thuân muốn Long Thiên Ngộ và Long Thi Đào quỳ xuống!
Nhưng bọn họ lại không có lấy một câu oán thán.
Họ bằng lòng làm tùy tùng của Vương Nhất.
Bởi vì bọn họ biết thân phận thực sự của Vương Nhất, nên phải tôn thờ anh như tổ tiên của họI Lý Thế Nhân, Lạc Thanh Hiền và Diệp Thúy Như đều trố mắt nhìn nhau.
Bọn họ có một điểm chung.
Chính là đã từng điều tra danh tính của Vương Nhất.
Nhưng chỉ điều tra được một nửa, nửa còn lại không tra được.
Cũng đành chịu thôi, bọn họ không có quyền hạn này. Toàn bộ nước H chỉ có một người có tư cách xem thông tin danh tính của Vương Nhất!
Đến giờ họ vấn chưa thể tiếp nhận được chuyện Vương Nhất lại có thể mời được các nhân vật tai to mặt lớn mánh khóe thấu trời này!
Đặc biệt là Diệp Thúy Như, nghĩ đến việc trước kia từng là kẻ thù của Vương Nhất, cô ta cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Nếu ngay từ đầu Vương Nhất lấy thế lực hùng hậu này ra tay với cô ta thì cô ta có mười cái mạng cũng không đủ sống.
Long Thiên Ngộ và Long Trường Thế quỳ xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ kích động.
Lần này bọn họ thật lòng muốn quỳ xuống xin lôi, thậm chí còn dập đầu với Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.
“Cậu Vương, cô Lý, là do tôi không dạy dõ được con trail”
“Nó cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đắc tội cô Lý, thật xin lỗi!”
Bịch bịch!
Nói xong, hai người quỳ rạp xuống trước mặt anh.
Sau khi được chứng kiến lai lịch khủng của Vương Nhất, cuối cùng họ cũng nhận ra mình đã chọc nhầm người, quỳ xuống xin lôi là hình phạt nhẹ nhất rồi.
Nếu không tới cái mạng nhỏ cũng chẳng còn!
Vương Nhất mặc kệ bọn họ, anh nhìn Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My: ‘Đã hết giận chưa?”
Lý Khinh Hồng khẽ gật đầu, Khương Nhã My lạnh lùng đáp: “Tạm được.”
Thật ra Lý Khinh Hồng cũng không giận bao nhiêu, người giận nhiều hơn phải là Khương Nhã My, bởi vì Kim Đức Hữu nhắm trúng cô ta.
Thấy hai cô gái đã nguôi giận, Long Thiên Ngộ và Long Thi Đào mới nhẹ nhõm.
Bây giờ họ không màng đến tiền đồ nữa rồi, điều cần suy tính bây giờ là liệu họ có thể sống sót hay không.
“Cảm ơn cậu Vương, cảm ơn cô Lý!”
“Tôi sẽ mang con trai rời khỏi đây ngay…
Long Thiên Ngộ và Long Trường Thế chuẩn bị rời đi.
Vừa đi được một bước, giọng nói của Vương Nhất lại vang lên sau lưng.
“Tôi đã cho các người đi sao?”
Nhưng bọn họ lại không có lấy một câu oán thán.
Họ bằng lòng làm tùy tùng của Vương Nhất.
Bởi vì bọn họ biết thân phận thực sự của Vương Nhất, nên phải tôn thờ anh như tổ tiên của họI Lý Thế Nhân, Lạc Thanh Hiền và Diệp Thúy Như đều trố mắt nhìn nhau.
Bọn họ có một điểm chung.
Chính là đã từng điều tra danh tính của Vương Nhất.
Nhưng chỉ điều tra được một nửa, nửa còn lại không tra được.
Cũng đành chịu thôi, bọn họ không có quyền hạn này. Toàn bộ nước H chỉ có một người có tư cách xem thông tin danh tính của Vương Nhất!
Đến giờ họ vấn chưa thể tiếp nhận được chuyện Vương Nhất lại có thể mời được các nhân vật tai to mặt lớn mánh khóe thấu trời này!
Đặc biệt là Diệp Thúy Như, nghĩ đến việc trước kia từng là kẻ thù của Vương Nhất, cô ta cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Nếu ngay từ đầu Vương Nhất lấy thế lực hùng hậu này ra tay với cô ta thì cô ta có mười cái mạng cũng không đủ sống.
Long Thiên Ngộ và Long Trường Thế quỳ xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ kích động.
Lần này bọn họ thật lòng muốn quỳ xuống xin lôi, thậm chí còn dập đầu với Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.
“Cậu Vương, cô Lý, là do tôi không dạy dõ được con trail”
“Nó cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đắc tội cô Lý, thật xin lỗi!”
Bịch bịch!
Nói xong, hai người quỳ rạp xuống trước mặt anh.
Sau khi được chứng kiến lai lịch khủng của Vương Nhất, cuối cùng họ cũng nhận ra mình đã chọc nhầm người, quỳ xuống xin lôi là hình phạt nhẹ nhất rồi.
Nếu không tới cái mạng nhỏ cũng chẳng còn!
Vương Nhất mặc kệ bọn họ, anh nhìn Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My: ‘Đã hết giận chưa?”
Lý Khinh Hồng khẽ gật đầu, Khương Nhã My lạnh lùng đáp: “Tạm được.”
Thật ra Lý Khinh Hồng cũng không giận bao nhiêu, người giận nhiều hơn phải là Khương Nhã My, bởi vì Kim Đức Hữu nhắm trúng cô ta.
Thấy hai cô gái đã nguôi giận, Long Thiên Ngộ và Long Thi Đào mới nhẹ nhõm.
Bây giờ họ không màng đến tiền đồ nữa rồi, điều cần suy tính bây giờ là liệu họ có thể sống sót hay không.
“Cảm ơn cậu Vương, cảm ơn cô Lý!”
“Tôi sẽ mang con trai rời khỏi đây ngay…
Long Thiên Ngộ và Long Trường Thế chuẩn bị rời đi.
Vừa đi được một bước, giọng nói của Vương Nhất lại vang lên sau lưng.
“Tôi đã cho các người đi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.