Chương 447
Bạch Cư Dị
10/01/2024
CHƯƠNG 447
Ánh mắt Vương Nhất tối sầm, anh im lặng không đáp.
Đây cũng là điều anh sợ nhất, tuy trên đường tới đây, anh đã nhờ Lãnh Nhan điều tra, nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì.
“Nói đi, yêu cầu của anh là gì?” Anh trầm giọng hỏi.
Thường Lâm cười nói: “Rất đơn giản, lần này tôi thừa nhận thất bại, tôi phải giữ mạng mình an toàn.”
Vương Nhất lập tức lùi về phía sau một bước: “Mục tiêu của anh chỉ là tôi thôi. Không liên quan gì tới Tuyết Nhi, cô ấy vô tội, chỉ cần anh thả cô ấy ra thì tôi sẽ không làm khó anh.”
Vương Nhất thật tâm trả lời, bây giờ anh chỉ muốn đưa Lý Tuyết Nhi trở về an toàn. Đối phó với loại tiểu nhân như Thường Lâm cũng được thôi nhưng anh không quan tâm lắm.
Nhưng Thường Lâm lại cười giễu: “Mày nghĩ tao sẽ tin mày sao, nếu tao giao con tin cho mày thì đời tao chấm hết rồi.”
“Anh muốn gì!”
Sự kiên nhẫn trong mắt Vương Nhất dần biến mất, nếu thật sự ép anh thì anh sẽ bảo 10 vạn quân nhập cảnh và đi khắp nơi lùng soát.
thấy Vương Nhất sắp mất kiên nhẫn, Thường Lâm ngừng nói nhảm: “Thả tao đi, đến khi tao cảm thấy mình đã được an toàn thì tao sẽ thả con đàn bà đó ra.”
Tình hình hiện tại đã thay đổi, lúc trước Lý Tuyết Nhi là con bài để uy hiếp Vương Nhất thì bây giờ, cô ta đã trở thành con bài để Thường Lâm tự bảo vệ mình.
“Anh đi đi.”
Vương Nhất gật đầu và giữ khoảng cách an toàn với Thường Lâm: “Tôi hy vọng anh sẽ giữ lời hứa.”
Thường Lâm cảnh giác nhìn anh, đến tận khi leo lên chiếc xe dưới lầu thì anh ta mới yên tâm.
Chiếc xe nổ máy, Thường Lâm cười giễu: “Muốn tao thả ả? Đừng có mơ! Sáng mai mày đợi mà nhặt xác ả đi!”
Nhưng Thường Lâm không ngờ rằng Vương Nhất cũng biến mất khỏi nhà máy bỏ hoang.
…
Trong khi đó, ở biệt thự ngoại ô.
Trên tầng ba, chỉ có tầng này sáng điện, hơn nữa trong một căn phòng, hai tay Lý Tuyết Nhi đang bị trói chặt, trên miệng còn bị dán băng dính dày.
Cô ta thậm chí không nói được lời nào, chỉ có thể thút thít, kinh hãi nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, cả người vặn vẹo kịch liệt.
Cạnh giường còn có một chiếc máy quay để ghi hình.
Kim Thành Vũ đã chuẩn bị đầy đủ, anh ta nhìn Lý Tuyết Nhi đang nằm nghiêng trên giường, hai mắt dần nóng rực.
Mặc dù cô ta không phải là Lý Khinh Hồng, nhưng lại quá giống Lý Khinh Hồng, hơn nữa còn trẻ hơn, tràn ngập hơi thở thanh xuân hơn.
Quan trọng là trên người Lý Tuyết Nhi toả ra mùi hương thoang thoảng của gái trinh, cô ta vẫn chưa được bóc tem.
“Tái ông mất ngựa, không biết là phúc hay là hoạ nữa….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.