Chương 463
Bạch Cư Dị
10/01/2024
CHƯƠNG 463
Kim Thành Phong xen lẫn trong trong đám người, cũng thở dài, anh ta liền biết, cho Vương Nhất vào, không phải một lựa chọn sáng suốt.
Chị họ còn chưa đến đâu, trước tiên gây chuyện, nếu thật sự xảy chuyện gì, anh ta sẽ thay Vương Nhất cầu tình.
Nhưng mà, Vương Nhất vẫn bình thản ung dung ngồi thưởng trà như cũ, coi đám Kim Thanh Minh kia như không khí.
“Vương Nhất!”
Phương Huệ gấp đến mặt tái nhợt, nắm chặt ống tay áo Vương Nhất.
Vương Nhất vì giúp cô ta ra mặt mới biến thành như vậy, cô ta không thể liên lụy người khác.
Nhưng, Kim Thanh Minh chạy tới trước mặt Vương Nhất, vẻ mặt lạnh nhạt: “Cho tôi một lý do, nếu không, hôm nay cậu không thể bước ra khỏi cánh cửa này.”
Vương Nhất ngẩng đầu lên, khóe miệng hiện lên nụ cười: “Còn nhận ra tôi không?”
Trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt Vương Nhất, Kim Thanh Minh lập tức thay đổi: “Tên vô dụng, là mày!”
“Kim Tuân lão già chó chết kia đâu?”
Vương Nhất cười càng tươi hơn, sau cùng cười sáng lạn cực kỳ: “Phiền cậu đi nói với ông ta một tiếng, nói —- “tên vô dụng” năm đó tới tìm báo thù rồi.”
Oanh!
Lời này vừa nói ra, giống như xảy ra động đất vậy, trừ Kim Thành Phong, tất cả người nhà họ Kim đều giống như thấy quỷ, rầm rầm lui về sau vài bước, ánh mắt khó tin nhìn Vương Nhất.
Kim Thành Phong than nhẹ một tiếng, ngày này rốt cục đến đây.
Người của mấy gia tộc khác ở đó cũng nhìn nhau, trong đầu dần hiện lên một đoạn chuyện cũ.
Năm năm trước, từng có một người đàn ông, tới ở rễ nhà họ Kim, lại biến mất ly kỳ lúc màn đêm buông xuống trong ngày kết hôn của Kim Thuý Như.
Nghe đồn người kia đào hôn trốn đi, mà người này cụ thể đã đi đâu, không có ai biết.
Chẳng lẽ chính là anh!
Nghĩ vậy, người của tất cả gia tộc đều kinh ngạc nhìn Vương Nhất, nghĩ đến những việc làm lúc trước của anh, cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Bọn họ không ngờ, chỉ là kẻ vô dụng của một gia tộc nhỏ, lấy đâu ra dũng khí gây chuyện ở địa bàn của nhà họ Kim.
Phương Huệ không biết đoạn chuyện cũ này, nhưng cô ta đã nhận ra, Vương Nhất và nhà họ Kim, hình như có mối quan hệ sâu xa gì đó.
Trong nháy mắt, Vương Nhất thành tiêu điểm ở đó, nhưng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, anh vẫn thong dong, bình thản như cũ.
“Kêu Kim Tuân ra, cậu còn không xứng nói chuyện với tôi.”
Bá —-
Những lời này, cũng khiến Kim Thanh Minh phục hồi lại tinh thần, trên gương mặt đẹp trai hiện lên sự dữ tợn: “Tên vô dụng của gia tộc không ra gì, năm đó giống như con chó quỳ trước mặt bọn ta chẳng làm được gì, cũng dám nói chuyện với ta như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.