Chương 504
Bạch Cư Dị
10/01/2024
CHƯƠNG 504
Tôn Huy Vương nói chuyện cũng hít khí lạnh: “Anh hủy hoại mặt của chị tôi thành như vậy, đồng nghĩa hủy hoại cuộc đời của chị ấy, ba tôi cũng muốn anh nếm cảm giác như vậy.”
Khựng lại một chút, Tôn Huy Vương tiếp tục nói: “Ba tôi nghe ngóng được anh đã có gia đình, còn có một cô con gái học ở trường mầm non, cho nên… bảo tôi đi đâm con gái của anh, không cần đâm chết, chỉ cần đâm cho tàn phế là được.”
Ầm!
Khoảnh khắc câu nói này vứt dứt, trên người Vương Nhất bỗng bùng phát một cỗ ý lạnh, giọng nói càng lạnh thấu xương: “Tử Lam nó mới 5 tuổi, vẫn là một đứa trẻ, cậu nhẫn tâm ra tay với một đứa trẻ 5 tuổi, thật sự là táng tận lương tâm!”
“Táng tận lương tâm ư?!”
Đụng phải sát ý của Vương Nhất, Tôn Huy Vương cũng không biết lấy đâu ra can đảm, cười lạnh một tiếng: “Anh hủy hoại mặt của chị tôi thành như vậy, sao không cảm thấy táng tận lương tâm? Lấy đạo của người để trị lại người mà thôi.”
“Cậu tự đi hỏi thử Tôn Kiều đã làm chuyện ác độc gì?”
Thần sắc của Vương Nhất rất lạnh nhạt, nói: “Tất cả chuyện này đều là cô ta tự mình chuốc lấy.”
“Nếu đã như vậy, chuyện mà nhà họ Tôn tôi làm cũng không gì đáng trách, chỉ là thất bại mà thôi.”
Cũng không biết là đau đớn hay phẫn nộ, Tôn Huy Vương mặt mày dữ dằn: “Một lần thất bại còn có lần thứ hai, hai lần thất bại còn có lần thứ ba, ngày tháng còn dài, tóm lại sẽ có một lần anh sẽ vì điều này mà hối hận.”
Vương Nhất lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tôn Huy Vương: “Cậu sai rồi, tôi làm việc, trước giờ không để lại cái đuôi, nếu đã bị tôi phát hiện, nhà họ Tôn cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.”
Xoạt—
Vừa dứt lời, anh lùi xe lại, sau đó lái về phía chân phải của Tôn Huy Vương.
Rắc rắc—
Xương của chân phải Tôn Huy Vương cũng theo đó mà bị nghiến gãy.
“Nếu đã muốn đâm con gái của tôi thành tàn phế thì tôi khiến cậu biến thành tàn phế trước.”
Vương Nhất lạnh lùng nhìn Tôn Huy Vương đã đau đớn mà ngất đi, ánh mắt lạnh nhạt giống như mất hết nhân tính.
“Ba!”
Đột nhiên, cách đó không xa truyền tới một tiếng gọi vui vẻ.
Sự sắc lạnh trong mắt Vương Nhất lập tức rút đi, thay vào đó là ý cười dịu dàng.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy Vương Tử Lam nắm tay của Lãnh Nhan, chạy nhanh về phía Vương Nhất.
Trong tay cầm một cây kẹo cầu vồng, trên đầu đeo cái bờm sừng hươu, nhìn trông giống như một cô bé linh hươu, rất đáng yêu.
Trên đầu của Lãnh Nhan cũng mang một cái bờm sừng hươu, từ kích cỡ thì thấy chắc là combo, chỉ có điều thần sắc rất không tự nhiên.
Xem ra một lúc vừa rồi trông cô bé, Lãnh Nhan bị Vương Tử Lam ‘dày vò’ không ít.
Vương Nhất bế Vương Tử Lam vào trong lòng, lại quay đầu nhìn Lãnh Nhan, bỗng nhiên nói: “Cái này thật ra khá hợp với cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.