Chương 580
Bạch Cư Dị
10/01/2024
CHƯƠNG 580
Anh nhìn Lý Khinh Hồng, giống như thề, trầm giọng nói.
Thấy Vương Nhất trịnh trọng như thế, Lý Khinh Hồng cũng không phiền não nữa, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Trước mặt cô, cũng có thêm một miếng bít tết đã cắt xong.
“Nào, há miệng, a–” Vương Nhất cầm miếng bít tết nói với Lý Khinh Hồng.
“Anh làm cái gì vậy?”
Vẻ mặt Lý Khinh Hồng kì lạ nhìn Vương Nhất, nghi ngờ nói.
“Đút em ăn mà.” Vương Nhất đương nhiên nói.
“Em tự ăn được…” Thần sắc Lý Khinh Hồng mất tự nhiên, nói.
“Anh biết, há miệng nào, a—”
“…”
Vương Nhất rõ ràng gật đầu, nhưng vẫn giống như nghe không hiểu, đưa bít tết về phía trước.
Không còn cách nào khác, Lý Khinh Hồng đành phải kiên trì ăn miếng bít tết này, thậm chí dưới sự ép buộc của Vương Nhất ăn cả đĩa bít tết.
Ăn cơm tối xong, mưa to vẫn không ngớt, ngược lại có dấu hiệu càng lúc càng lớn hơn.
Vương Nhất che ô cho Lý Khinh Hồng, nhìn bầu trời đêm đen kịt, cảm thán một tiếng: “Mưa to quá.”
“Lái xe”
Lý Khinh Hồng cũng không để ý lắm, lời ít mà ý nhiều nói.
“Để tôi lái.” Vương Nhất nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lý Khinh Hồng nói.
Tửu lượng của Lý Khinh Hồng không tốt lắm, mới uống một chai rượu đỏ, đã có chút choáng váng đầu óc.
Lý Khinh Hồng gật đầu, vừa lấy chìa khóa từ trong túi ra, tay lại dừng lại, sau đó lắc đầu: “Không được.”
“Cái gì không được?” Vương Nhất ngẩn người.
Chỉ thấy cô nghiêm túc nhìn Vương Nhất, nói: “Anh cũng uống rượu rồi.”
“Một xíu này có là gì đâu—”
“Không được, uống rồi là uống rồi, chúng ta gọi tài xế đi.”
“…”
Một lúc sau, có một người đàn ông đội nón lưỡi trai, chiều cao một mét bảy đi tới trước mặt hai người: “Là hai người gọi tài xế riêng phải không?”
Rõ ràng là mùa hè, nhưng người đàn ông này lại mặc áo khoác thật dày.
Vương Nhất chú ý người đàn ông này nhiều hơn, đưa chìa khóa xe cho anh ta: “Đi Tử Viên.”
Nói xong, nhanh chóng ngồi vào hàng ghế sau cùng với Lý Khinh Hồng.
Người đàn ông mặc áo khoác cũng không nói lời nào, trực tiếp khởi động xe, chạy vào trong màn mưa.
So với những tài xế hay nói chuyện khác, người đàn ông này rất trầm mặc, từ lúc bắt đầu lái xe, không nói một câu.
Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đương nhiên sẽ không chủ động nói chuyện, bên trong xe tối đen tĩnh mịch, không có một chút âm thanh nào.
Chỉ có những hạt mưa dày đặc đập vào kính chắn gió, phát ra âm thanh xào lộp bộp như tiếng đậu rơi.
Mưa to đã lớn đến mức khó có thể nhìn thấy vật, mặc dù mở cần gạt nước lớn nhất, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy vật mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.