Chương 768
Bạch Cư Dị
10/01/2024
CHƯƠNG 770
Hacker liên tục thử mười mấy lần, kết quả lần nào cũng là không có quyền hạn.
Sắc mặt của Thẩm Tử Kiện càng lúc càng khó coi, trên trán nổi đầy gân xanh.
Nếu không xóa lệnh truy bắt, vậy thì sẽ không ngừng có sát thủ tới ám sát anh ta, tránh được mùng 1 không thoát được ngày rằm, anh ta có thể thoát được một lần, có thể thoát được hết lần này tới lần khác sao?
Bốp—
Trong cơn tức giận, anh ta tát một cái vào mặt hacker.
“Đồ vô dụng! Tôi bảo anh là giúp tôi giải quyết vấn đề, không phải kêu anh tạo vấn đề cho tôi!”
“Cho anh một tiếng, buộc phải xóa lệnh truy bắt cho tôi, nếu không anh cũng phải chết!”
Dưới sự uy hiếp của cái chết, Thẩm Tử Kiện đã mất đi lý trí, tức giận gầm lên với hacker.
“Có cần tôi tới giúp hai người không?”
Vào lúc này, trong phòng truyền tới tiếng cười ha ha của một người đàn ông.
“Cảm ơn.”
Thẩm Tử Kiện đang muốn cảm ơn, bỗng nhiên cả người run lên, nổi hết da gà da vịt.
Lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông với vẻ ngoài dung tục đang khuỵu xuống ở trước mặt anh ta, nở nụ cười nhìn anh ta.
“Anh là ai?”
Ánh mắt của Thẩm Tử Kiện lập tức trở nên kinh sợ, buột miệng nói: “Các vệ sĩ của tôi đâu?”
Ngoài cửa đều là vệ sĩ của anh ta, người này làm sao vào được?
“Anh không cần biết tôi là ai? Anh chỉ cần biết tôi là tới giết anh là được rồi.”
Người đàn ông cười rồi từ trong ngực lấy ra khối chóp tam giác dính máu, nói: “Còn những người ở ngoài cửa mà anh nói, bọn họ chết hết rồi.”
“…”
Thẩm Tử Kiện bị dọa tới mức cả người mềm nhũn, bụp một tiếng ngồi phịch dưới đất.
Hacker kia ôm máy tính đang muốn chạy trốn, nhưng khối chóp tam giác trong tay người đàn ông đã đâm thủng cơ thể của anh ta.
Phụt—
Máu nóng tanh tưởi phun ra, bắn vào mặt Thẩm Tử Kiện.
“Được rồi, tới lượt anh rồi.”
Người đàn ông dung tục cười với Thẩm Tử Kiện, lộ ra hàm răng vàng khè.
Bụp–
Thẩm Tử Kiện lau máu trên mặt, trực tiếp mềm nhũn trên đất, cả người không ngừng run rẩy.
“Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, đừng giết tôi, cầu xin anh…”
Sát thủ đó còn chưa ra tay với anh ta thì Thẩm Tử Kiện đã nằm bò dưới đất cầu xin.
“Không giết anh sao mà được? Tôi là người nhận lệnh treo thưởng này.”
Sát thủ răng vàng mặt mày khó xử, sờ cằm, trong miệng lý lẽ hùng hồn: “Như vậy đi, lát nữa tôi ra tay nhanh một chút, cố gắng không khiến anh cảm thấy đau, như thế nào?”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.