Chương 817
Bạch Cư Dị
10/01/2024
CHƯƠNG 819
“Cạn ly.”
Vương Nhất thì ai tới cũng không ngại, một hơi cạn sạch.
Bạch Vũ cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ. Cái tên ngu ngốc này thế mà lại không biết từ chối, để xem lát nữa chịu đựng kiểu gì.
Ông ta nghĩ tới đây lại liếc mắt nhìn sang Bạch Hiển.
Bạch Hiển cũng đứng dậy: “Anh Vương ạ, trước kia là do tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, để chuộc lỗi lầm trong quá khứ, tôi xin kính anh một ly.”
Người nhà họ Bạch cứ thay phiên nhau mời rượu khiến cho Vương Thanh Hòa cùng với Phương Huệ đều cảm thấy không thích hợp, đang định khuyên Vương Nhất đừng uống nữa…
Vương Nhất lại tự rót đầy cho bản thân mình trước, cười nhạt nói: “Rượu phẩm là nhân phẩm. Nào, uống.”
Bạch Vũ với Bạch Hiển nghe thế lại càng vui, cảm thấy đã đến lúc lại đưa cho Vương Thanh Hoà một ly rượu: “Thanh Hoà à, cô cũng mau đi mời anh Vương một chén đi.”
Vương Thanh Hoà cũng không để ý, cảm thấy kính Vương Nhất một chén rượu cũng chẳng làm sao thế là cũng cười cười tiến tới mời.
“Anh Vương, tôi cũng kính anh một ly, chúc anh với cô Lý mỹ mãn, nương tựa lẫn nhau.”
“Các người thật quá đáng…”
Phương Huệ ở một bên vô cùng khẩn trương, đang địch vạch trần bộ mặt giả dối của Bạch Vũ thì Vương Nhất lại vẫy tay, ngăn cô ta lại.
Tiếp đó, anh nhận lấy ly rượu từ tay Vương Thanh Hoà: “Cảm ơn.”
“Này, anh đừng có uống nữa…”
Phương Huệ định khuyên thêm nhưng Vương Nhất đã uống xong rồi.
Bạch Vũ, Bạch Hiển nhìn thấy Vương Nhất uống xong ly này thì cười lạnh như thể đạt được kế hoạch gì đó vậy.
Lương Nhật Tân mặt không đổi sắc, tự nhủ mình đã nói hết kế hoạch của Bạch Vũ cho anh Vương rồi, anh Vương sẽ tự có cách giải quyết…
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta trợn tròn mắt.
Sau khi uống xong chén rượu kia, cả người Vương Nhất ngã về đằng sau.
“Vương Nhất!”
Phương Huệ mặt mày sốt ruột vội vàng đỡ lấy Vương Nhất, để cho Vương Nhất ngã trên người mình.
Vương Thanh Hòa cũng vô cùng ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô ấy, tửu lượng của Vương Nhất không kém như thế này?
“Ha ha ha ha.”
Hiện trường vang lên tiếng cười lớn của Bạch Vũ và Bạch Hiển: “Vương Nhất, quả nhiên dù là mày cũng sẽ gục thôi.”
Phương Huệ đỡ Vương Nhất đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng: “Xin lỗi, anh Vương uống say rồi, tôi đưa anh ấy đi nghỉ.”
Bạch Hiển lanh tay lẹ mắt, chắn trước mặt Phương Huệ: “Cô nghĩ là đến lúc này rồi chúng tôi còn có thể thả các người đi hay sao?”
“Ý của anh là sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.