Chương 13: Nỗi sợ hãi tột cùng
ansu16
04/03/2014
Tên chủ trại hô:
- Bọn chúng đã hại chết người anh em của chúng ta. Hãy giết hết bọn chúng để báo thù, lên!
Đám lâu la đồng thanh hét ầm ĩ, rồi cầm đao cầm kiếm xông tới. Một cuộc hỗn chiến diễn ra. Tên chủ trại có võ công giỏi nhất, hắn cùng bốn tay chân của mình bao vây cùng đánh Từ Phong. Từ Phong cười nhạt, hắn không để đám này vào mắt, bởi "một bọn ô hợp sao thắng được quân lính đã qua huấn luyện chứ." Đáng tiếc, hắn quên mất một điều, mấy tên lính đó đều mệt rã rời, lấy sức đâu mà đánh đấm. Chính vì thế, thoáng một cái, bảy tám đứa liền đi chầu Diêm Vương.
Bản thân Từ Phong cũng đói bụng cồn cào, y đánh ra Phi Thiên Trảm Kích hai lần chém chết được hai người thì chẳng cầm nổi đao nữa. Mà năm gã sơn tặc võ nghệ cũng chả tầm thường, chúng chiếm các vị trí rất nhanh chóng, sau đó đánh ra Hổ Quyền. Mỗi một gã đánh bài Hổ Quyền khác hẳn nhau; cái thì uyển chuyển, mau lẹ như hổ rình mồi; cái thì hùng hồn, mạnh mẽ như hổ vồ. Nếu chỉ từng gã đánh với Từ Phong, chắc mẩm thế nào cũng bị y giết, nhưng bây giờ năm gã kia thi triển năm bài Hổ Quyền để hợp sức giáp công, không ngờ uy lực tăng lên gấp bội, chiêu thức hiểm độc cực kỳ khiến y phải chống đỡ vất vả; chưa đầy nửa khắc, y và đám tên lính còn lại bị dồn vào một góc. Biết tình thế không ổn, hai tên thuộc hạ của y liền nói:
- Tướng quân, hai thuộc hạ sẽ mở đường máu cho ngài chạy thoát.
Từ Phong giả bộ hoảng hốt kêu lên:
- Các ngươi không...
Chưa hết câu thì hai gã kia đã quát lớn, vung kiếm chém tứ tung như kẻ điên. Bên sơn tặc cũng đã mất ba người nên không dám đối mặt trực tiếp bọn chúng, họ hơi lùi lại để kéo dãn khoảng cách. Nhưng vì thế, họ đã vô tình để bọn Từ Phong có đường chạy thoát, và tất nhiên, hai tên lính kia bỏ mạng. Đám sơn tặc lập tức đuổi theo bọn chúng vào sâu trong rừng.
"Đáng chết! Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ta đường đường là một tướng quân, không ngờ có ngày rơi vào thảm cảnh thế này, cứ chờ đấy, ta sẽ quay lại trả thù, giết sạch các người." Lần đầu tiên ở vào thảm cảnh, Từ Phong giận tới điên cuồng, luôn mồm thầm chửi rủa đám sơn tặc, quên cả việc chú ý đường đi, nên khi chạy tới sườn núi mà hắn không vẫn hay biết. Có tên lính nhắc nhở:
- Tướng quân, mau dừng lại, phía trước hết đường rồi.
Từ Phong giận lây sang gã, y quát:
- Câm mồm, hết gì mà hết... Á!
Câu chửi chưa phun ra hết thì y vấp phải rễ của cây đại thụ ngã lộn cổ. Sườn núi khá dốc, đất đá lởm chởm, y không thể khống chế được, thân hình lăn tròn xuống dốc. Tám chín tên lính khác cũng giống y, chỉ còn hai tên dừng kịp trước gờ núi, nửa muốn xuống nửa không, khi đám sơn tặc đuổi đến tận nơi, bọn chúng mới hoảng sợ, nhắm hai mắt, liều mạng nhảy.
Tên chủ trại đứng sát bờ, nhìn xuống dốc và nói:
- Rớt từ trên này xuống chắc chắn chết tan xương, xem ra hôm nay không cướp gì được.
Có kẻ khác nói:
- Sao lại không có gì ạ, chẳng phải có đàn ngựa chúng bỏ lại đó ư?
Gã kia gật gù đáp:
- À phải, tao quên mất, chúng ta quay lại rút thôi, quay lại thu chiến lợi phẩm.
- Vâng ạ!
Sơn tặc không đuổi theo nữa mà bỏ đi, âu đây cũng là may mắn của Từ Phong bởi y đã may mắn thoát chết. Trong khi lăn từ trên cao xuống, ngay trong thời khắc nguy cấp, y vận mười thành công lực bắt lấy một cành cây to nhô ra giữa đường đi, kế đó gã lộn liên tục bốn năm vòng trên không rồi tiếp đất. Cành cây tuy rằng bị gãy nhưng nhờ thế mà sức rơi giảm đi nhiều nên gã chỉ bị chấn động toàn thân chứ xương cốt vẫn nguyên vẹn, mặt khác, một phần cũng nhờ sườn núi này không cao lắm.
Phía sau gã có khá nhiều tên lính sống sót, chỉ là một tên gãy đùi, một tên gãy tay, rên la oai oái, còn hai tên “nhảy núi” sau cùng thì ngược lại, cơ thể đập mạnh vào chướng ngại vật, xương cốt vỡ vụn mà chết.
Vì lo lắng sơn tặc vẫn đang truy đuổi nên sau khi ổn định đội ngũ, y liền ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ lập tức đi tiếp mà không chôn cất hai gã thuộc hạ không may bị chết kia. Những gã còn lại tuy bất mãn nhưng chỉ giữ trong đầu chứ không dám nói ra, chắc điều này cũng do nỗi sợ sơn tặc át hết. Nhưng không suy nghĩ nhiều, cả đám từ từ đỡ vai đỡ hông, dìu nhau cùng đi.
Toán lính mười phần chết nửa, tâm trạng buồn bực, bước đi thất thểu trong rừng. Bầu không khí cứ như chìm vào ủ rũ, còn đâu một đoàn quân khí thế rầm rộ, tiền hô hậu ủng. Chúng cứ thế mà đi mãi, và cuối cùng, khi tìm thấy một cái hang nhỏ, chúng liền reo lên. Có thể nói, hiện tại chưa thấy đường, tìm được cái này là quá may mắn cho chúng rồi. Từ Phong chỉ vào cái hang ra lệnh:
- Các ngươi cất đồ vào trong đi, chúng ta tạm nghỉ ở đây.
Bề ngoài là nói cất đồ vào nghỉ chân, thật ra hàm ý của y là đưa hai con dê thế mạng. Y cũng không ngu ngốc mà mạo hiểm xông vào đó để thám thính xem cái hang như thế nào. Y biết thường có những loài động vật to lớn như gấu sống trong hang.
Mấy tên thuộc hạ nhìn nhau rồi đẩy hai tên có thể lực tốt nhất vào. Cái hang tối om làm hai gã run rẩy, chân rón rén cố đi thật khẽ vào trong. Chúng đi vào hang hồi lâu, sau đó nói ra:
- Tướng quân, cái hang này nhỏ lắm, chỉ đủ cho ba hay bốn người thôi.
Sau khi đã chắc chắn cái hang an toàn, Từ Phong lệnh cho chúng:
- Được, vậy chúng ta sẽ nghỉ chân ở ngoài này, các ngươi cất đồ, sau đó tản ra đi tìm thức ăn.
- Vâng.
Toán lính vứt những thứ nặng nề ở đấy rồi chia nhau đi săn bắt. Từ Phong cũng tham gia.
Khu rừng còn nguyên sơ, có nhiều loại động vật sinh sống, thỏ, chồn, thậm chí cả một con nai. Chỉ là mấy con thú này chạy rất nhanh, khó lòng mà tóm được. Đám lính tên nào tên nấy đều đã đói rã họng, nếu không có thứ gì vào bụng thì chắc chắc sẽ toi đời. Vì thế nên chúng cố gắng tìm bắt, nửa canh giờ sau chúng quay lại cái hang với thịt và hoa quả trên tay. Ăn no xong xuôi, một tên lính hỏi:
- Tướng quân, bây giờ chúng ta ở trong này hay tiếp tục đi nữa ạ.
Từ Phong ngẩng đầu lên trời, y đáp:
- Chúng ta đi tiếp, trời sắp chuyển về chiều rồi, chúng ta nhất định phải ra khỏi rừng trước...
Y chưa kịp dứt lời thì trời bỗng đổ mưa ầm ầm. Thời tiết Đại Việt giờ đang ở trong mùa mưa nên mưa giông xuất hiện là chuyện bình thường. Mưa làm bọn lính ướt như chuột lột, ngăn cản hành trình của chúng. Từ Phong tặc lưỡi nói:
- Khoan đi vội, đợi đến khi tạnh mưa thì sẽ lên đường
Đám lính chỉ mong có thế, gật đầu liên hồi. Bọn chúng chờ suốt gần hai canh giờ trời mới bắt đầu ngớt, có tên hỏi:
- Tướng quân, chúng ta lên đường được chưa?
Từ Phong thở dài, lắc đầu:
- Thôi, hoàng hôn rồi, đứng lại, chúng ta tạm thời ở trong hang đêm hôm nay, sáng sớm mai khởi hành.
Một gã tỏ vẻ e dè:
- Nhưng mà tướng quân, cái hang chỉ chứa đủ quá nhỏ, không chứa nổi chừng này người đâu ạ.
- Vậy các ngươi đi kiếm củi để đốt lửa, cho dù thế nào chúng ta cũng phải nghỉ ở đây.
- Vâng ạ!
Mấy tên lính bẻ cành cây, tập trung vào một chỗ để đốt lửa. Chúng nhường cho thượng cấp vào hang. Từ Phong cứ lắc đầu từ chối mãi, rốt cuộc vì không muốn phụ lòng tốt của đám thuộc hạ nên y nhận lời. Nãy giờ y luôn cho rằng sơn tặc vẫn đang rình rập, mai phục ở đâu đó, chỉ chực y xuất hiện là lao ra tấn công ngay lập tức. Hiện tại công lực của y chưa hồi phục hoàn toàn nên chẳng muốn mạo hiểm, do vậy y thầm nghĩ đêm nay nấp trong hang cũng chưa chắc là ý tồi. Y bắt đầu phân công phiên canh gác cho bọn lính, còn bản thân thì ngồi xếp bằng vận công điều khí.
Buổi đêm nhanh chóng trôi qua, Từ Phong đã khoẻ mạnh trở lại và ngồi đợi đám sơn tặc xuất hiện để trả mối hận. Hắn biết sơn tặc rành đường núi này, chắc hẳn sẽ dễ dàng tìm ra hắn, khi đó hắn sẽ giết hết, chỉ giữ lại một tên chỉ đường đi trong khu rưng. Lần đầu hắn đến Đại Việt mà đã bị mấy vố thê thảm, hắn quyết phải báo thù bằng được, đáng tiếc chờ hơn nửa canh giờ vẫn không thấy dấu hiệu của bọn chúng. Thuộc hạ của hắn sốt ruột hỏi, hắn mới bắt đầu ra lệnh lên đường.
Giữa rừng rậm âm u, không có bản đồ, lại vì là ban ngày, sao Bắc Đầu cũng chẳng có nên rất khó tìm ra hướng đi đúng. Bọn chúng loanh quanh tới lui một hồi rồi lạc vào nơi cây cối rậm rạp tầng tầng lớp lớp, chỉ vài tia nắng yếu ớt chiếu xuyên qua tán cây dày, nhìn mọi hướng đều không thấy đường ra. Hai ba tên lính bắt đầu chán nản, những truyền thuyết đầy hấp dẫn cũng không thể níu kéo chúng với cuộc tìm kiếm gần như vô vọng này, bây giờ chỉ còn một động lực duy nhất để tiếp tục hành trình là giữ chắc cái đầu trên cổ. Từ Phong thấy thế bèn quát chúng nhằm xốc lại tinh thần cho tất cả những kẻ còn lại, chỉ cần một kẻ bỏ cuộc lập tức sẽ kéo theo kẻ khác. Bỗng một tên lính chỉ vào khoảng tối tăm trước mặt thốt lên:
- Tướng quân, ngài nhìn kìa, trước mặt có cái gì đó phát sáng.
- Cái gì chứ?
Từ Phong nhìn theo hướng tên lính chỉ tới thì quả đúng như lời gã nói, nơi đó ánh mặt trời chiếu vào làm toả ra ánh vàng lấp lánh. Ánh sáng tuy yếu nhưng ở giữa khung cảng âm u của rừng núi vẫn thấy được rõ ràng. Cả đám nheo mắt nhìn thì thấy đốm sáng nọ có hình thù giống một bộ quần áo, bên cạnh có vật tương tự như khúc cây dài. Chúng quay sang nhìn nhau, bọn lính đều nhận định đây là cái gì, đồng thanh reo to đầy sung sướng. Từ Phong cười ha hả:
- Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu, không uổng ta khổ cực đi tìm bao lâu nay. Ngươi và ngươi nữa...
Hắn ra lệnh cho hai tên thuộc hạ:
- Hai ngươi hãy vào đó lấy ra cho ta.
- Vâng ạ!
Hai gã dạ ran, giờ đã có đường sống, chúng hăm hở chạy vào lấy cái vật kỳ lạ kia.
Đột nhiên vang lên một tiếng gầm dữ dội, chấn động cả núi rừng. Rồi một bóng đen từ trong bóng tối phóng ra, ngay sau đó là âm thanh la thảm của hai gã lính kia, vang lên thoáng chốc rồi biến mất, trả lại không khí yên tĩnh như lúc đầu.
- Tướng quân, cái gì vậy?
- Cái gì mà ghê vậy?
- Cái gì thế?
Không thấy phản ứng của hai tên lính trước đó, bọn chúng hoang mang, quay sang bàn tán to nhỏ với nhau. Từ Phong nhíu mày thầm đoán có chuyện gì xảy ra. Đợi thêm một hồi nữa vẫn chưa có dấu hiệu của hai gã nọ, hắn chỉ hai gã khác:
- Hai ngươi vào đó xem thử đã có chuyện gì với chúng!
Ánh mắt của chúng lộ ra sự sợ hãi, chúng nói ngắt quãng:
- Tướng quân... phải vào sao???
Từ Phong gật đầu:
- Đúng vậy, hai thằng kia có lẽ bị sập trúng cái hố nào đó thôi, hai ngươi vào lôi chúng ra.
Quân lệnh như sơn, hai tên lính dù trong lòng rất không muốn nhưng cũng phải tiến vào. Khi chúng vừa đến ngay chỗ hai gã trước đứng thì tiếng la thảm lại vang lên lần nữa, tuy nhiên nó giống như lúc trước, vang lên rồi im bặt tức thì. Đám lính càng thêm hoảng sợ, tiếng bàn tán càng to, mặt mày kẻ nào kẻ nấy biến sắc, ngay đến Từ Phong cũng không khỏi nao núng.
Bất chợt có gã chỉ tay tới trước, hai mắt trợn trừng, người run rẩy, thần sắc thì tái mét, giọng nói không thể che giấu sự kinh hãi tột độ, miệng gã lắp bắp:
- Tướng... tướng quân... ngài nhìn... ngài nhìn... sang bên trái kìa...
Từ Phong ngoảnh đầu nhìn sang, trong tích tắc, vẻ mặt y biến đổi rất lớn, sự điềm tĩnh hoàn toàn biến mất. Không gian chợt căng thẳng lên, càng lúc khuôn mặt của y càng tái sẫm, tay chân y tự động run rẩy theo bản năng, y đã hoàn toàn hốt hoảng, và những gã lính phía sau cũng chẳng khác gì y.
Rốt cuộc đã có chuyện gì mà khiến cho toán linh Ngô phải sợ hãi đến mức như vậy?
*****Chú thích:*****
Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu nghĩa là “đi mòn gót giầy tìm không thấy, tìm được thì chẳng tốn chút công phu”.
- Bọn chúng đã hại chết người anh em của chúng ta. Hãy giết hết bọn chúng để báo thù, lên!
Đám lâu la đồng thanh hét ầm ĩ, rồi cầm đao cầm kiếm xông tới. Một cuộc hỗn chiến diễn ra. Tên chủ trại có võ công giỏi nhất, hắn cùng bốn tay chân của mình bao vây cùng đánh Từ Phong. Từ Phong cười nhạt, hắn không để đám này vào mắt, bởi "một bọn ô hợp sao thắng được quân lính đã qua huấn luyện chứ." Đáng tiếc, hắn quên mất một điều, mấy tên lính đó đều mệt rã rời, lấy sức đâu mà đánh đấm. Chính vì thế, thoáng một cái, bảy tám đứa liền đi chầu Diêm Vương.
Bản thân Từ Phong cũng đói bụng cồn cào, y đánh ra Phi Thiên Trảm Kích hai lần chém chết được hai người thì chẳng cầm nổi đao nữa. Mà năm gã sơn tặc võ nghệ cũng chả tầm thường, chúng chiếm các vị trí rất nhanh chóng, sau đó đánh ra Hổ Quyền. Mỗi một gã đánh bài Hổ Quyền khác hẳn nhau; cái thì uyển chuyển, mau lẹ như hổ rình mồi; cái thì hùng hồn, mạnh mẽ như hổ vồ. Nếu chỉ từng gã đánh với Từ Phong, chắc mẩm thế nào cũng bị y giết, nhưng bây giờ năm gã kia thi triển năm bài Hổ Quyền để hợp sức giáp công, không ngờ uy lực tăng lên gấp bội, chiêu thức hiểm độc cực kỳ khiến y phải chống đỡ vất vả; chưa đầy nửa khắc, y và đám tên lính còn lại bị dồn vào một góc. Biết tình thế không ổn, hai tên thuộc hạ của y liền nói:
- Tướng quân, hai thuộc hạ sẽ mở đường máu cho ngài chạy thoát.
Từ Phong giả bộ hoảng hốt kêu lên:
- Các ngươi không...
Chưa hết câu thì hai gã kia đã quát lớn, vung kiếm chém tứ tung như kẻ điên. Bên sơn tặc cũng đã mất ba người nên không dám đối mặt trực tiếp bọn chúng, họ hơi lùi lại để kéo dãn khoảng cách. Nhưng vì thế, họ đã vô tình để bọn Từ Phong có đường chạy thoát, và tất nhiên, hai tên lính kia bỏ mạng. Đám sơn tặc lập tức đuổi theo bọn chúng vào sâu trong rừng.
"Đáng chết! Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ta đường đường là một tướng quân, không ngờ có ngày rơi vào thảm cảnh thế này, cứ chờ đấy, ta sẽ quay lại trả thù, giết sạch các người." Lần đầu tiên ở vào thảm cảnh, Từ Phong giận tới điên cuồng, luôn mồm thầm chửi rủa đám sơn tặc, quên cả việc chú ý đường đi, nên khi chạy tới sườn núi mà hắn không vẫn hay biết. Có tên lính nhắc nhở:
- Tướng quân, mau dừng lại, phía trước hết đường rồi.
Từ Phong giận lây sang gã, y quát:
- Câm mồm, hết gì mà hết... Á!
Câu chửi chưa phun ra hết thì y vấp phải rễ của cây đại thụ ngã lộn cổ. Sườn núi khá dốc, đất đá lởm chởm, y không thể khống chế được, thân hình lăn tròn xuống dốc. Tám chín tên lính khác cũng giống y, chỉ còn hai tên dừng kịp trước gờ núi, nửa muốn xuống nửa không, khi đám sơn tặc đuổi đến tận nơi, bọn chúng mới hoảng sợ, nhắm hai mắt, liều mạng nhảy.
Tên chủ trại đứng sát bờ, nhìn xuống dốc và nói:
- Rớt từ trên này xuống chắc chắn chết tan xương, xem ra hôm nay không cướp gì được.
Có kẻ khác nói:
- Sao lại không có gì ạ, chẳng phải có đàn ngựa chúng bỏ lại đó ư?
Gã kia gật gù đáp:
- À phải, tao quên mất, chúng ta quay lại rút thôi, quay lại thu chiến lợi phẩm.
- Vâng ạ!
Sơn tặc không đuổi theo nữa mà bỏ đi, âu đây cũng là may mắn của Từ Phong bởi y đã may mắn thoát chết. Trong khi lăn từ trên cao xuống, ngay trong thời khắc nguy cấp, y vận mười thành công lực bắt lấy một cành cây to nhô ra giữa đường đi, kế đó gã lộn liên tục bốn năm vòng trên không rồi tiếp đất. Cành cây tuy rằng bị gãy nhưng nhờ thế mà sức rơi giảm đi nhiều nên gã chỉ bị chấn động toàn thân chứ xương cốt vẫn nguyên vẹn, mặt khác, một phần cũng nhờ sườn núi này không cao lắm.
Phía sau gã có khá nhiều tên lính sống sót, chỉ là một tên gãy đùi, một tên gãy tay, rên la oai oái, còn hai tên “nhảy núi” sau cùng thì ngược lại, cơ thể đập mạnh vào chướng ngại vật, xương cốt vỡ vụn mà chết.
Vì lo lắng sơn tặc vẫn đang truy đuổi nên sau khi ổn định đội ngũ, y liền ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ lập tức đi tiếp mà không chôn cất hai gã thuộc hạ không may bị chết kia. Những gã còn lại tuy bất mãn nhưng chỉ giữ trong đầu chứ không dám nói ra, chắc điều này cũng do nỗi sợ sơn tặc át hết. Nhưng không suy nghĩ nhiều, cả đám từ từ đỡ vai đỡ hông, dìu nhau cùng đi.
Toán lính mười phần chết nửa, tâm trạng buồn bực, bước đi thất thểu trong rừng. Bầu không khí cứ như chìm vào ủ rũ, còn đâu một đoàn quân khí thế rầm rộ, tiền hô hậu ủng. Chúng cứ thế mà đi mãi, và cuối cùng, khi tìm thấy một cái hang nhỏ, chúng liền reo lên. Có thể nói, hiện tại chưa thấy đường, tìm được cái này là quá may mắn cho chúng rồi. Từ Phong chỉ vào cái hang ra lệnh:
- Các ngươi cất đồ vào trong đi, chúng ta tạm nghỉ ở đây.
Bề ngoài là nói cất đồ vào nghỉ chân, thật ra hàm ý của y là đưa hai con dê thế mạng. Y cũng không ngu ngốc mà mạo hiểm xông vào đó để thám thính xem cái hang như thế nào. Y biết thường có những loài động vật to lớn như gấu sống trong hang.
Mấy tên thuộc hạ nhìn nhau rồi đẩy hai tên có thể lực tốt nhất vào. Cái hang tối om làm hai gã run rẩy, chân rón rén cố đi thật khẽ vào trong. Chúng đi vào hang hồi lâu, sau đó nói ra:
- Tướng quân, cái hang này nhỏ lắm, chỉ đủ cho ba hay bốn người thôi.
Sau khi đã chắc chắn cái hang an toàn, Từ Phong lệnh cho chúng:
- Được, vậy chúng ta sẽ nghỉ chân ở ngoài này, các ngươi cất đồ, sau đó tản ra đi tìm thức ăn.
- Vâng.
Toán lính vứt những thứ nặng nề ở đấy rồi chia nhau đi săn bắt. Từ Phong cũng tham gia.
Khu rừng còn nguyên sơ, có nhiều loại động vật sinh sống, thỏ, chồn, thậm chí cả một con nai. Chỉ là mấy con thú này chạy rất nhanh, khó lòng mà tóm được. Đám lính tên nào tên nấy đều đã đói rã họng, nếu không có thứ gì vào bụng thì chắc chắc sẽ toi đời. Vì thế nên chúng cố gắng tìm bắt, nửa canh giờ sau chúng quay lại cái hang với thịt và hoa quả trên tay. Ăn no xong xuôi, một tên lính hỏi:
- Tướng quân, bây giờ chúng ta ở trong này hay tiếp tục đi nữa ạ.
Từ Phong ngẩng đầu lên trời, y đáp:
- Chúng ta đi tiếp, trời sắp chuyển về chiều rồi, chúng ta nhất định phải ra khỏi rừng trước...
Y chưa kịp dứt lời thì trời bỗng đổ mưa ầm ầm. Thời tiết Đại Việt giờ đang ở trong mùa mưa nên mưa giông xuất hiện là chuyện bình thường. Mưa làm bọn lính ướt như chuột lột, ngăn cản hành trình của chúng. Từ Phong tặc lưỡi nói:
- Khoan đi vội, đợi đến khi tạnh mưa thì sẽ lên đường
Đám lính chỉ mong có thế, gật đầu liên hồi. Bọn chúng chờ suốt gần hai canh giờ trời mới bắt đầu ngớt, có tên hỏi:
- Tướng quân, chúng ta lên đường được chưa?
Từ Phong thở dài, lắc đầu:
- Thôi, hoàng hôn rồi, đứng lại, chúng ta tạm thời ở trong hang đêm hôm nay, sáng sớm mai khởi hành.
Một gã tỏ vẻ e dè:
- Nhưng mà tướng quân, cái hang chỉ chứa đủ quá nhỏ, không chứa nổi chừng này người đâu ạ.
- Vậy các ngươi đi kiếm củi để đốt lửa, cho dù thế nào chúng ta cũng phải nghỉ ở đây.
- Vâng ạ!
Mấy tên lính bẻ cành cây, tập trung vào một chỗ để đốt lửa. Chúng nhường cho thượng cấp vào hang. Từ Phong cứ lắc đầu từ chối mãi, rốt cuộc vì không muốn phụ lòng tốt của đám thuộc hạ nên y nhận lời. Nãy giờ y luôn cho rằng sơn tặc vẫn đang rình rập, mai phục ở đâu đó, chỉ chực y xuất hiện là lao ra tấn công ngay lập tức. Hiện tại công lực của y chưa hồi phục hoàn toàn nên chẳng muốn mạo hiểm, do vậy y thầm nghĩ đêm nay nấp trong hang cũng chưa chắc là ý tồi. Y bắt đầu phân công phiên canh gác cho bọn lính, còn bản thân thì ngồi xếp bằng vận công điều khí.
Buổi đêm nhanh chóng trôi qua, Từ Phong đã khoẻ mạnh trở lại và ngồi đợi đám sơn tặc xuất hiện để trả mối hận. Hắn biết sơn tặc rành đường núi này, chắc hẳn sẽ dễ dàng tìm ra hắn, khi đó hắn sẽ giết hết, chỉ giữ lại một tên chỉ đường đi trong khu rưng. Lần đầu hắn đến Đại Việt mà đã bị mấy vố thê thảm, hắn quyết phải báo thù bằng được, đáng tiếc chờ hơn nửa canh giờ vẫn không thấy dấu hiệu của bọn chúng. Thuộc hạ của hắn sốt ruột hỏi, hắn mới bắt đầu ra lệnh lên đường.
Giữa rừng rậm âm u, không có bản đồ, lại vì là ban ngày, sao Bắc Đầu cũng chẳng có nên rất khó tìm ra hướng đi đúng. Bọn chúng loanh quanh tới lui một hồi rồi lạc vào nơi cây cối rậm rạp tầng tầng lớp lớp, chỉ vài tia nắng yếu ớt chiếu xuyên qua tán cây dày, nhìn mọi hướng đều không thấy đường ra. Hai ba tên lính bắt đầu chán nản, những truyền thuyết đầy hấp dẫn cũng không thể níu kéo chúng với cuộc tìm kiếm gần như vô vọng này, bây giờ chỉ còn một động lực duy nhất để tiếp tục hành trình là giữ chắc cái đầu trên cổ. Từ Phong thấy thế bèn quát chúng nhằm xốc lại tinh thần cho tất cả những kẻ còn lại, chỉ cần một kẻ bỏ cuộc lập tức sẽ kéo theo kẻ khác. Bỗng một tên lính chỉ vào khoảng tối tăm trước mặt thốt lên:
- Tướng quân, ngài nhìn kìa, trước mặt có cái gì đó phát sáng.
- Cái gì chứ?
Từ Phong nhìn theo hướng tên lính chỉ tới thì quả đúng như lời gã nói, nơi đó ánh mặt trời chiếu vào làm toả ra ánh vàng lấp lánh. Ánh sáng tuy yếu nhưng ở giữa khung cảng âm u của rừng núi vẫn thấy được rõ ràng. Cả đám nheo mắt nhìn thì thấy đốm sáng nọ có hình thù giống một bộ quần áo, bên cạnh có vật tương tự như khúc cây dài. Chúng quay sang nhìn nhau, bọn lính đều nhận định đây là cái gì, đồng thanh reo to đầy sung sướng. Từ Phong cười ha hả:
- Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu, không uổng ta khổ cực đi tìm bao lâu nay. Ngươi và ngươi nữa...
Hắn ra lệnh cho hai tên thuộc hạ:
- Hai ngươi hãy vào đó lấy ra cho ta.
- Vâng ạ!
Hai gã dạ ran, giờ đã có đường sống, chúng hăm hở chạy vào lấy cái vật kỳ lạ kia.
Đột nhiên vang lên một tiếng gầm dữ dội, chấn động cả núi rừng. Rồi một bóng đen từ trong bóng tối phóng ra, ngay sau đó là âm thanh la thảm của hai gã lính kia, vang lên thoáng chốc rồi biến mất, trả lại không khí yên tĩnh như lúc đầu.
- Tướng quân, cái gì vậy?
- Cái gì mà ghê vậy?
- Cái gì thế?
Không thấy phản ứng của hai tên lính trước đó, bọn chúng hoang mang, quay sang bàn tán to nhỏ với nhau. Từ Phong nhíu mày thầm đoán có chuyện gì xảy ra. Đợi thêm một hồi nữa vẫn chưa có dấu hiệu của hai gã nọ, hắn chỉ hai gã khác:
- Hai ngươi vào đó xem thử đã có chuyện gì với chúng!
Ánh mắt của chúng lộ ra sự sợ hãi, chúng nói ngắt quãng:
- Tướng quân... phải vào sao???
Từ Phong gật đầu:
- Đúng vậy, hai thằng kia có lẽ bị sập trúng cái hố nào đó thôi, hai ngươi vào lôi chúng ra.
Quân lệnh như sơn, hai tên lính dù trong lòng rất không muốn nhưng cũng phải tiến vào. Khi chúng vừa đến ngay chỗ hai gã trước đứng thì tiếng la thảm lại vang lên lần nữa, tuy nhiên nó giống như lúc trước, vang lên rồi im bặt tức thì. Đám lính càng thêm hoảng sợ, tiếng bàn tán càng to, mặt mày kẻ nào kẻ nấy biến sắc, ngay đến Từ Phong cũng không khỏi nao núng.
Bất chợt có gã chỉ tay tới trước, hai mắt trợn trừng, người run rẩy, thần sắc thì tái mét, giọng nói không thể che giấu sự kinh hãi tột độ, miệng gã lắp bắp:
- Tướng... tướng quân... ngài nhìn... ngài nhìn... sang bên trái kìa...
Từ Phong ngoảnh đầu nhìn sang, trong tích tắc, vẻ mặt y biến đổi rất lớn, sự điềm tĩnh hoàn toàn biến mất. Không gian chợt căng thẳng lên, càng lúc khuôn mặt của y càng tái sẫm, tay chân y tự động run rẩy theo bản năng, y đã hoàn toàn hốt hoảng, và những gã lính phía sau cũng chẳng khác gì y.
Rốt cuộc đã có chuyện gì mà khiến cho toán linh Ngô phải sợ hãi đến mức như vậy?
*****Chú thích:*****
Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu nghĩa là “đi mòn gót giầy tìm không thấy, tìm được thì chẳng tốn chút công phu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.