Chương 35
Đậu Đậu Ma Ma
05/08/2017
Editor: Tống Thiên Ân
A Đoàn cùng Hứa Tiêu Nhiên nói vài câu, trọng tâm câu chuyện đương nhiên là xoay quay việc nàng tự tay hái đài sen về. Tranh công xong quay người lại thì thấy An Dương đang ngây người nhìn về phía này, hai mắt mở lớn, lúc này mới nhớ ra đây là lần đầu tiên An Dương nhìn thấy đại ca nhà mình? Đôi mắt cong cong kéo Hứa Tiêu Nhiên đi về phía An Dương.
"Đây là đại ca của ta, Hứa Tiêu Nhiên."
Hứa Tiêu Nhiên quan sát kĩ vị An Dương công chúa nghe đồn là kì lạ này.
Chính mình đến quá sớm, từ lúc An Dương công chúa khóc lóc om sòm trên đất đã đến. không lên tiếng là bởi vì không biết tính tình vị công chúa, cũng muốn biết A Đoàn sẽ an bài ra sao, càng muốn biết các nàng bình thường sống chung với nhau như thế nào. Có phải thật sự thân thiết như lão Nhị và lão Tam nói hay không.
Kết quả là rất hài lòng. A Đoàn tuy còn nhỏ nhưng an bài cũng không tệ lắm, quan hệ của hai người thậtsự rất tốt.
Có lẽ bởi vì nàng cùng A Đoàn lớn lên cùng nhay nên dung mạo hai người có chút giống nhau, chỉ là hiện tại cái gì cũng không nhìn ra, có thể nói được chăm sóc rất tốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ bàn tay, hai mắt to tròn, da trắng như bạch ngọc, hai má phúng phính giống A Đoàn. Điểm duy nhất khác nhau có thể nhìn thấy được chính là một người thì hoạt bát, một người lại trầm tĩnh.
Hơi nâng khóe mắt lên, cúi người thỉnh an.
"Thỉnh an An Dương công chúa."
Hành lễ không một chút sai sót, nhưng An Dương lại cảm thấy có chút buồn bực. hắn rõ ràng vừa rồi còn cười ôn nhu với A Đoàn, vì sao gặp mình liền thành khách khí? không vui mím môi.
"Đứng lên đi."
Hứa Tiêu Nhiên đứng thẳng người, không dấu vết nhìn thoáng qua An Dương, mình đắc tội nàng khi nào vậy? Vì Thái tử đã nói cách xa An Dương công chúa một chút, những năm nay cũng chưa có tiến cung gặp A Đoàn, nàng về nhà An Dương cũng theo về, mình cũng đã cố ý tránh đi. Hôm nay là không may đụng phải, bản thân mình cũng không làm sai cái gì, không có gì phải chột dạ.
Gặp cũng đã gặp rồi, có thể làm gì được nữa?
Hứa Tiêu Nhiên chắp tay đứng ở một bên không nói lời nào, mặt vẫn cười như trước. An Dương thấy vậy càng bực hơn, cúi đầu chán nản cầm lấy váy mình. A Đoàn ngay lập tức liền nhìn ra điểm bất thường, hết nhìn An Dương rồi lại quay qua nhìn đại ca nhà mình, chuyện gì đang diễn ra vậy?
"An Dương ngươi sao vậy?"
Trực tiếp lên tiếng hỏi.
An Dương đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện mọi người đang nhìn mình, Hứa Tiêu Nhiên cũng nhìn. Lại lần nữa cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Mông lung trả lời "không có gì, chỉ là xiêm y bẩn nên không thoải mái." Để chứng minh mình nói thật còn lấy tay kéo chỗ váy bị bẩn do lúc nãy lăn lộn trên mặt đất.
Lớn lên với nhau từ nhỏ nên trực giác nói cho A Đoàn biết An Dương đang nói dối. Nàng nghi ngờ nhìn An Dương một hồi lâu, càng nhìn càng thấy khó hiểu, An Dương đỏ mặt?!! An Dương bị A Đoàn nhìn nên có chút không được tự nhiên, nàng quay người hướng Trần thị làm nũng "Phu nhân, ta muốn tắm rửa ~"
Trần thị tất nhiên là đáp ứng yêu cần của nàng, tay trái dắt A Đoàn, tay phải dắt An Dương tiến vào trong.
"Nước ấm và quần áo đều đã chuẩn bị xong."
"Hai người các ngươi tắm rửa sạch sẽ rồi ra dùng cơm tối."
Trần thị đem hai người vào bên trong, sau đó phân phó nha hoàn hầu hạ cho tốt mới đi ra ngoài. A Đoàn cùng An Dương từ nhỏ đã cùng nhau ở chung một chỗ, đã sớm cùng nhau tắm nhiều lần. Lúc này hai người ngâm mình trong thùng gỗ cũng không cần gì, A Đoàn phất tay để cho nha hoàn lui xuống, khi nào cần mới gọi.
Hành động này của A Đoàn làm An Dương càng thêm chột dạ, nàng thậm chí còn không dám nhìn A Đoàn, xoay người vào bên trong thùng gỗ.
Nha hoàn vừa lui xuống, A Đoàn không hề khách khí trực tiếp túm lấy bả vai An Dương xoay lại hỏi "Ngươi mới vừa rồi làm sao vậy? Ngươi cùng đại ca ta hôm nay là lần đầu gặp mặt, trước kia hắn có đắc tội với ngươi sao? Vì sao lúc nãy lại bực bội?"
Ngoại trừ hôm nay là lần đầu gặp đại ca, An Dương đã gặp qua nhị ca và tam ca rất nhiều lần, mặc dù lúc gặp mặt có hơi lạnh nhạt nhưng An Dương lúc đó còn cười, hiện tại mặt nhăn thành một nắm nhỏ rồi. Vì sao gặp đại ca lại có bộ dạng không giống như trước? không phải A Đoàn thiên vị, mà thực sự đại ca còn tốt hơn nhiều so với nhị ca và tam ca.
Đắc tội? Tại sao tự nhiên lại nghĩ đến cái này?
An Dương không hiểu gì, vội vàng phủ nhận "Lần đầu gặp mặt sao hắn có thể đắc tội ta được."
"Vậy ngươi trả lời vấn đề vừa rồi cho ta." A Đoàn túm tay An Dương không buông.
Nhìn nét mặt A Đoàn An Dương liền biết rõ nếu hôm nay không nói thì A Đoàn tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình.
"Được rồi, được rồi, ta nói, ta nói, người đừng túm nữa."
Thò tay lôi móng vuốt của A Đoàn xuống, tùy ý cầm lấy một cánh hoa trên mặt nước, rất lâu sau mới nhăn nhăn nhó nhó mở miệng "Ta, ta chỉ cảm thấy đại ca ngươi thật ôn nhu, hoàn toàn khác nhị ca và tam ca của ngươi."
Nhị ca không thích nói chuyện, tam ca thì nghịch ngợm, so với mình có khi còn nghịch hơn. Lúc đầu còn chưa gặp đại ca của A Đoàn nhưng lại gặp qua hai người kia nên nàng còn tưởng rằng đại ca A Đoàn ít nhiều gì cũng sẽ giống thế, ai ngời lại khác nhau như vậy, giống như không cùng một mẹ sinh ra vậy, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Hứa Tiêu Nhiên.
Được rồi, kỳ thật rất giống ca ca nhà mình.
Nghe An Dương khen ngợi đại ca mình, A Đoàn không khách khí vênh mặt "Tất nhiên rồi, đại ca ta là tốt nhất!"
Đột nhiên dừng lại "Ngươi vẫn chưa nói cho ta vì sao lúc nãy ngươi tức giận a!"
Mới vừa rồi còn nghiêm túc giáo huấn mình, giờ lại ngốc đột xuất sao? An Dương hất nước lên mặt A Đoàn để trút giận.
"không phải tức giận, mà là xấu hổ!"
A Đoàn "..."
Lúc này đã nói rõ, An Dương cảm thấy câu tiếp theo cũng không khó nói như trước "Ngươi cũng biết nha, ca ca ta tính tình lạnh lùng, đối với ta hay mẫu hậu tuy chu đáo nhưng ngoại trừ hay cười với ngươi ra thì gặp ai cũng làm mặt lạnh cả, ta lại gặp nhị ca và tam ca của ngươi nữa nên nghĩ rằng ca ca nào cũng như vậy."
"không nghĩ tới đại ca của ngươi lại tốt như vậy, ôn nhu như vậy."
A Đoàn thật sự không nghĩ tới điều đó, An Dương nói cũng đúng, đúng thực Thái tử ca ca lạnh lùng, hắn đối với An Dương rất tốt, chuyện gì cũng để ý, nhưng thực sự không có hay cười. một hồi lâu sau mới ấp úng mở miệng "Tính ca ca ngươi lại ôn nhu như vậy nên ta cũng muốn ca ca ta ôn nhu một chút."
A Đoàn nhạy cảm phát hiện ra An Dương hẳn còn có tâm tư khác nhưng lại không nghĩ ra được là cái gì, suy nghĩ mờ mịt không rõ. A Đoàn dù không nói nhưng An Dương cũng đoán được, lại gần cười nịnh nọt, kéo kéo tay nàng "Chúng ta thương lượng một chút?"
"Thương lượng cái gì?" Lông mày nhướng cao, trực giác cho rằng lời tiếp theo không phải điều tốt.
"Cái kia, ca ca ta đã tặng ngươi rồi, giờ ngươi tặng ca ca lại cho ta nhé?"
A Đoàn "..."
Lúc này Trần thị cũng đang cùng Hứa Tiêu Nhiên ở trong phòng nói chuyện. Như thường lệ hỏi việc học ở thư viện, Hứa Tiêu Nhiên trả lời như mọi ngày, không có gì quan trọng, không cần lo lắng. Cùng Trần thị nói chuyện một lúc lâu, ánh mắt Hứa Tiêu Nhiên mới chuyển sang chỗ Hứa Tâm Dao nãy giờ đang im lặng ngồi. Dừng lại một chút rồi cười hỏi "Lâu rồi không gặp qua nhị muội, gần đây vẫn khỏe chứ?"
không phải nhị cô nương chưa bao giờ ở đại sảnh quá lâu sao?
Hứa Tâm Dao đang ngồi im lặng đột nhiên bị hỏi liền nhanh chóng ngẩng đầu, thấy ánh mắt Hứa Tiêu Nhiên nhìn mình nên có chút chột dạ. Miễn cưỡng cười "Mỗi ngày đều đọc sách, tuy ở cùng một chỗ nhưng ngoại trừ thỉnh an ra thì đúng là không hay cùng Đại bá mẫu trò chuyện nên hôm nay muội đến bồi Đại bá mẫu nói chuyện."
Có cảm giác rằng Hứa Tiêu Nhiên đã biết chuyện gì đó.
Hứa Tiêu Nhiên cười cười, vẫn nhìn Hứa Tâm Dao khiến nàng ta càng thêm chột dạ.
Mình cũng có chút sơ suất rồi, sống cùng nhau lâu như vậy mà chưa bao giờ chủ động nán lại đại sảnh lâu như vậy. Cũng tại mình không có thói quen nhìn Đại bá mẫu cùng người khác thân mật, cảm giác như mình là người ngoài vậy, ngay cả dùng bữa cũng là một mình mình ngồi trong phòng.
Cắn cắn môi, mà thôi, dù sao người kia cũng sẽ không phát hiện chuyện gì đã xảy ra...
Đứng lên nhìn Trần thị áy náy "Con đột nhiên nhớ ra có mấy bông hoa chưa thêu xong. Hôm nay đã quấy rầy Đại bá mẫu đến trưa rồi, con xin phép về trước." Vẫn nhìn Trần thị, không có nhìn Hứa Tiêu Nhiên đang ngồi bên cạnh.
Trần thị cũng không có để ý, lúc đầu cũng đã giữ lại mấy lần, lại phát hiện ra Hứa Tâm Dao không thích dùng bữa cùng mình, nghĩ lại rồi cũng mặc kệ. Bữa tối chuẩn bị được dọn lên, nàng trở về cũng là điều bình thường. Cười đáp ứng, lại như thường lệ dặn dò mấy câu rồi cho nàng lui xuống.
Hứa Tiêu Nhiên nhìn bóng lưng Hứa Tâm Dao ngày càng xa có chút đăm chiêu.
Sao lại có cảm giác như nàng đang cố gắng trốn đi vậy?
Cho đến khi rời khỏi đại sảnh Hứa Tâm Dao mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, có lẽ đó chỉ là do tâm lý bị ảnh hưởng nên mới cảm thấy sau lưng có người nhìn mình chằm chằm. Thở dài, lần nữa nắm chặt ngọc bội trên cổ, cất bước đi nhanh vào sân nơi mình ở. Vừa đi vào phòng thì thấy có một cái khay được đặt trên bàn, là hạt sen mới hái.
Cười đi lên phía trước "Là tam muội đưa tới sao?"
Nha hoàn gật đầu, còn chưa kịp đáp lại lời Hứa Tâm Dao thì đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía cửa sau lưng Hứa Tâm Dao, sau đó nhanh chóng khom người thỉnh an "Thỉnh an Đại tiểu thư."
Nụ cười trên mặt Hứa Tâm Dao nhanh chóng biến mất, nét mặt biểu lộ rõ sự chán ghét. Nàng nháo loạn đại sảnh còn chưa đủ sao, mình mới về đến đây lại tới nữa! đã nói rõ ràng đừng quấn lấy mình rồi! Lạnh lùng quay người lại "Đại bá mẫu không phải đã nói ngươi ở trong phòng dưỡng thương cho tốt sao?" Chạy tới đây làm cái gì!
Hứa Tĩnh Ngữ dựa người vào cửa, lưng đang phải hơi cong nên không thấy rõ nét mặt của nàng ta. Nàng ta cũng không trả lời Hứa Tâm Dao, chỉ đưa mắt nhìn ngọc bội đang đeo trên cổ nàng.
"Ngọc bội kia thật đẹp, thảo nào muội muội muốn lấy bằng được."
Mày Hứa Tâm Dao nhíu càng chặt, còn chưa kịp suy nghĩ xem ý của Hứa Tĩnh Ngữ là gì thì tay đã nhanh đưa lên che ngọc bội trên cổ. Bộ dạng vội vàng này thật sự làm Hứa Tĩnh Ngữ hài lòng, một lúc lâu sau mới cười nói "Nhị muội không cần khẩn trương như vậy, ta không có ý lấy ngọc bội của ngươi."
"Mặc dù đây là ngọc bội làm cho tam muội mà ngươi đoạt được nhưng ta sẽ không đoạt lại từ ngươi, yên tâm."
Chuyện này là chuyện duy nhất Hứa Tâm Dao cảm thấy có lỗi với A Đoàn, nay lại bị Hứa Tĩnh Ngữ nói ra nên sắc mặt càng lạnh. Bước một bước đến trước mặt Hứa Tĩnh Ngữ, hai tay đặt trên cửa "Đại bá mẫu đã ra lệnh cho ngươi ở trong phòng tĩnh dưỡng cho tốt nên ngươi tốt nhất vẫn ở trong phòng đi."
nói xong muốn đóng cửa tiễn khách.
Hứa Tĩnh Ngữ cũng không vội, chậm rãi nói "Đợi đến trưa cũng không thấy được mặt người ta, cảm thấy như thế nào?"
Động tác đóng cửa đột nhiên dừng lại, hai mắt Hứa Tâm Dao trừng lớn nhìn Hứa Tĩnh Ngữ, sắc mặt trắng bệch.
A Đoàn cùng Hứa Tiêu Nhiên nói vài câu, trọng tâm câu chuyện đương nhiên là xoay quay việc nàng tự tay hái đài sen về. Tranh công xong quay người lại thì thấy An Dương đang ngây người nhìn về phía này, hai mắt mở lớn, lúc này mới nhớ ra đây là lần đầu tiên An Dương nhìn thấy đại ca nhà mình? Đôi mắt cong cong kéo Hứa Tiêu Nhiên đi về phía An Dương.
"Đây là đại ca của ta, Hứa Tiêu Nhiên."
Hứa Tiêu Nhiên quan sát kĩ vị An Dương công chúa nghe đồn là kì lạ này.
Chính mình đến quá sớm, từ lúc An Dương công chúa khóc lóc om sòm trên đất đã đến. không lên tiếng là bởi vì không biết tính tình vị công chúa, cũng muốn biết A Đoàn sẽ an bài ra sao, càng muốn biết các nàng bình thường sống chung với nhau như thế nào. Có phải thật sự thân thiết như lão Nhị và lão Tam nói hay không.
Kết quả là rất hài lòng. A Đoàn tuy còn nhỏ nhưng an bài cũng không tệ lắm, quan hệ của hai người thậtsự rất tốt.
Có lẽ bởi vì nàng cùng A Đoàn lớn lên cùng nhay nên dung mạo hai người có chút giống nhau, chỉ là hiện tại cái gì cũng không nhìn ra, có thể nói được chăm sóc rất tốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ bàn tay, hai mắt to tròn, da trắng như bạch ngọc, hai má phúng phính giống A Đoàn. Điểm duy nhất khác nhau có thể nhìn thấy được chính là một người thì hoạt bát, một người lại trầm tĩnh.
Hơi nâng khóe mắt lên, cúi người thỉnh an.
"Thỉnh an An Dương công chúa."
Hành lễ không một chút sai sót, nhưng An Dương lại cảm thấy có chút buồn bực. hắn rõ ràng vừa rồi còn cười ôn nhu với A Đoàn, vì sao gặp mình liền thành khách khí? không vui mím môi.
"Đứng lên đi."
Hứa Tiêu Nhiên đứng thẳng người, không dấu vết nhìn thoáng qua An Dương, mình đắc tội nàng khi nào vậy? Vì Thái tử đã nói cách xa An Dương công chúa một chút, những năm nay cũng chưa có tiến cung gặp A Đoàn, nàng về nhà An Dương cũng theo về, mình cũng đã cố ý tránh đi. Hôm nay là không may đụng phải, bản thân mình cũng không làm sai cái gì, không có gì phải chột dạ.
Gặp cũng đã gặp rồi, có thể làm gì được nữa?
Hứa Tiêu Nhiên chắp tay đứng ở một bên không nói lời nào, mặt vẫn cười như trước. An Dương thấy vậy càng bực hơn, cúi đầu chán nản cầm lấy váy mình. A Đoàn ngay lập tức liền nhìn ra điểm bất thường, hết nhìn An Dương rồi lại quay qua nhìn đại ca nhà mình, chuyện gì đang diễn ra vậy?
"An Dương ngươi sao vậy?"
Trực tiếp lên tiếng hỏi.
An Dương đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện mọi người đang nhìn mình, Hứa Tiêu Nhiên cũng nhìn. Lại lần nữa cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Mông lung trả lời "không có gì, chỉ là xiêm y bẩn nên không thoải mái." Để chứng minh mình nói thật còn lấy tay kéo chỗ váy bị bẩn do lúc nãy lăn lộn trên mặt đất.
Lớn lên với nhau từ nhỏ nên trực giác nói cho A Đoàn biết An Dương đang nói dối. Nàng nghi ngờ nhìn An Dương một hồi lâu, càng nhìn càng thấy khó hiểu, An Dương đỏ mặt?!! An Dương bị A Đoàn nhìn nên có chút không được tự nhiên, nàng quay người hướng Trần thị làm nũng "Phu nhân, ta muốn tắm rửa ~"
Trần thị tất nhiên là đáp ứng yêu cần của nàng, tay trái dắt A Đoàn, tay phải dắt An Dương tiến vào trong.
"Nước ấm và quần áo đều đã chuẩn bị xong."
"Hai người các ngươi tắm rửa sạch sẽ rồi ra dùng cơm tối."
Trần thị đem hai người vào bên trong, sau đó phân phó nha hoàn hầu hạ cho tốt mới đi ra ngoài. A Đoàn cùng An Dương từ nhỏ đã cùng nhau ở chung một chỗ, đã sớm cùng nhau tắm nhiều lần. Lúc này hai người ngâm mình trong thùng gỗ cũng không cần gì, A Đoàn phất tay để cho nha hoàn lui xuống, khi nào cần mới gọi.
Hành động này của A Đoàn làm An Dương càng thêm chột dạ, nàng thậm chí còn không dám nhìn A Đoàn, xoay người vào bên trong thùng gỗ.
Nha hoàn vừa lui xuống, A Đoàn không hề khách khí trực tiếp túm lấy bả vai An Dương xoay lại hỏi "Ngươi mới vừa rồi làm sao vậy? Ngươi cùng đại ca ta hôm nay là lần đầu gặp mặt, trước kia hắn có đắc tội với ngươi sao? Vì sao lúc nãy lại bực bội?"
Ngoại trừ hôm nay là lần đầu gặp đại ca, An Dương đã gặp qua nhị ca và tam ca rất nhiều lần, mặc dù lúc gặp mặt có hơi lạnh nhạt nhưng An Dương lúc đó còn cười, hiện tại mặt nhăn thành một nắm nhỏ rồi. Vì sao gặp đại ca lại có bộ dạng không giống như trước? không phải A Đoàn thiên vị, mà thực sự đại ca còn tốt hơn nhiều so với nhị ca và tam ca.
Đắc tội? Tại sao tự nhiên lại nghĩ đến cái này?
An Dương không hiểu gì, vội vàng phủ nhận "Lần đầu gặp mặt sao hắn có thể đắc tội ta được."
"Vậy ngươi trả lời vấn đề vừa rồi cho ta." A Đoàn túm tay An Dương không buông.
Nhìn nét mặt A Đoàn An Dương liền biết rõ nếu hôm nay không nói thì A Đoàn tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình.
"Được rồi, được rồi, ta nói, ta nói, người đừng túm nữa."
Thò tay lôi móng vuốt của A Đoàn xuống, tùy ý cầm lấy một cánh hoa trên mặt nước, rất lâu sau mới nhăn nhăn nhó nhó mở miệng "Ta, ta chỉ cảm thấy đại ca ngươi thật ôn nhu, hoàn toàn khác nhị ca và tam ca của ngươi."
Nhị ca không thích nói chuyện, tam ca thì nghịch ngợm, so với mình có khi còn nghịch hơn. Lúc đầu còn chưa gặp đại ca của A Đoàn nhưng lại gặp qua hai người kia nên nàng còn tưởng rằng đại ca A Đoàn ít nhiều gì cũng sẽ giống thế, ai ngời lại khác nhau như vậy, giống như không cùng một mẹ sinh ra vậy, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Hứa Tiêu Nhiên.
Được rồi, kỳ thật rất giống ca ca nhà mình.
Nghe An Dương khen ngợi đại ca mình, A Đoàn không khách khí vênh mặt "Tất nhiên rồi, đại ca ta là tốt nhất!"
Đột nhiên dừng lại "Ngươi vẫn chưa nói cho ta vì sao lúc nãy ngươi tức giận a!"
Mới vừa rồi còn nghiêm túc giáo huấn mình, giờ lại ngốc đột xuất sao? An Dương hất nước lên mặt A Đoàn để trút giận.
"không phải tức giận, mà là xấu hổ!"
A Đoàn "..."
Lúc này đã nói rõ, An Dương cảm thấy câu tiếp theo cũng không khó nói như trước "Ngươi cũng biết nha, ca ca ta tính tình lạnh lùng, đối với ta hay mẫu hậu tuy chu đáo nhưng ngoại trừ hay cười với ngươi ra thì gặp ai cũng làm mặt lạnh cả, ta lại gặp nhị ca và tam ca của ngươi nữa nên nghĩ rằng ca ca nào cũng như vậy."
"không nghĩ tới đại ca của ngươi lại tốt như vậy, ôn nhu như vậy."
A Đoàn thật sự không nghĩ tới điều đó, An Dương nói cũng đúng, đúng thực Thái tử ca ca lạnh lùng, hắn đối với An Dương rất tốt, chuyện gì cũng để ý, nhưng thực sự không có hay cười. một hồi lâu sau mới ấp úng mở miệng "Tính ca ca ngươi lại ôn nhu như vậy nên ta cũng muốn ca ca ta ôn nhu một chút."
A Đoàn nhạy cảm phát hiện ra An Dương hẳn còn có tâm tư khác nhưng lại không nghĩ ra được là cái gì, suy nghĩ mờ mịt không rõ. A Đoàn dù không nói nhưng An Dương cũng đoán được, lại gần cười nịnh nọt, kéo kéo tay nàng "Chúng ta thương lượng một chút?"
"Thương lượng cái gì?" Lông mày nhướng cao, trực giác cho rằng lời tiếp theo không phải điều tốt.
"Cái kia, ca ca ta đã tặng ngươi rồi, giờ ngươi tặng ca ca lại cho ta nhé?"
A Đoàn "..."
Lúc này Trần thị cũng đang cùng Hứa Tiêu Nhiên ở trong phòng nói chuyện. Như thường lệ hỏi việc học ở thư viện, Hứa Tiêu Nhiên trả lời như mọi ngày, không có gì quan trọng, không cần lo lắng. Cùng Trần thị nói chuyện một lúc lâu, ánh mắt Hứa Tiêu Nhiên mới chuyển sang chỗ Hứa Tâm Dao nãy giờ đang im lặng ngồi. Dừng lại một chút rồi cười hỏi "Lâu rồi không gặp qua nhị muội, gần đây vẫn khỏe chứ?"
không phải nhị cô nương chưa bao giờ ở đại sảnh quá lâu sao?
Hứa Tâm Dao đang ngồi im lặng đột nhiên bị hỏi liền nhanh chóng ngẩng đầu, thấy ánh mắt Hứa Tiêu Nhiên nhìn mình nên có chút chột dạ. Miễn cưỡng cười "Mỗi ngày đều đọc sách, tuy ở cùng một chỗ nhưng ngoại trừ thỉnh an ra thì đúng là không hay cùng Đại bá mẫu trò chuyện nên hôm nay muội đến bồi Đại bá mẫu nói chuyện."
Có cảm giác rằng Hứa Tiêu Nhiên đã biết chuyện gì đó.
Hứa Tiêu Nhiên cười cười, vẫn nhìn Hứa Tâm Dao khiến nàng ta càng thêm chột dạ.
Mình cũng có chút sơ suất rồi, sống cùng nhau lâu như vậy mà chưa bao giờ chủ động nán lại đại sảnh lâu như vậy. Cũng tại mình không có thói quen nhìn Đại bá mẫu cùng người khác thân mật, cảm giác như mình là người ngoài vậy, ngay cả dùng bữa cũng là một mình mình ngồi trong phòng.
Cắn cắn môi, mà thôi, dù sao người kia cũng sẽ không phát hiện chuyện gì đã xảy ra...
Đứng lên nhìn Trần thị áy náy "Con đột nhiên nhớ ra có mấy bông hoa chưa thêu xong. Hôm nay đã quấy rầy Đại bá mẫu đến trưa rồi, con xin phép về trước." Vẫn nhìn Trần thị, không có nhìn Hứa Tiêu Nhiên đang ngồi bên cạnh.
Trần thị cũng không có để ý, lúc đầu cũng đã giữ lại mấy lần, lại phát hiện ra Hứa Tâm Dao không thích dùng bữa cùng mình, nghĩ lại rồi cũng mặc kệ. Bữa tối chuẩn bị được dọn lên, nàng trở về cũng là điều bình thường. Cười đáp ứng, lại như thường lệ dặn dò mấy câu rồi cho nàng lui xuống.
Hứa Tiêu Nhiên nhìn bóng lưng Hứa Tâm Dao ngày càng xa có chút đăm chiêu.
Sao lại có cảm giác như nàng đang cố gắng trốn đi vậy?
Cho đến khi rời khỏi đại sảnh Hứa Tâm Dao mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, có lẽ đó chỉ là do tâm lý bị ảnh hưởng nên mới cảm thấy sau lưng có người nhìn mình chằm chằm. Thở dài, lần nữa nắm chặt ngọc bội trên cổ, cất bước đi nhanh vào sân nơi mình ở. Vừa đi vào phòng thì thấy có một cái khay được đặt trên bàn, là hạt sen mới hái.
Cười đi lên phía trước "Là tam muội đưa tới sao?"
Nha hoàn gật đầu, còn chưa kịp đáp lại lời Hứa Tâm Dao thì đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía cửa sau lưng Hứa Tâm Dao, sau đó nhanh chóng khom người thỉnh an "Thỉnh an Đại tiểu thư."
Nụ cười trên mặt Hứa Tâm Dao nhanh chóng biến mất, nét mặt biểu lộ rõ sự chán ghét. Nàng nháo loạn đại sảnh còn chưa đủ sao, mình mới về đến đây lại tới nữa! đã nói rõ ràng đừng quấn lấy mình rồi! Lạnh lùng quay người lại "Đại bá mẫu không phải đã nói ngươi ở trong phòng dưỡng thương cho tốt sao?" Chạy tới đây làm cái gì!
Hứa Tĩnh Ngữ dựa người vào cửa, lưng đang phải hơi cong nên không thấy rõ nét mặt của nàng ta. Nàng ta cũng không trả lời Hứa Tâm Dao, chỉ đưa mắt nhìn ngọc bội đang đeo trên cổ nàng.
"Ngọc bội kia thật đẹp, thảo nào muội muội muốn lấy bằng được."
Mày Hứa Tâm Dao nhíu càng chặt, còn chưa kịp suy nghĩ xem ý của Hứa Tĩnh Ngữ là gì thì tay đã nhanh đưa lên che ngọc bội trên cổ. Bộ dạng vội vàng này thật sự làm Hứa Tĩnh Ngữ hài lòng, một lúc lâu sau mới cười nói "Nhị muội không cần khẩn trương như vậy, ta không có ý lấy ngọc bội của ngươi."
"Mặc dù đây là ngọc bội làm cho tam muội mà ngươi đoạt được nhưng ta sẽ không đoạt lại từ ngươi, yên tâm."
Chuyện này là chuyện duy nhất Hứa Tâm Dao cảm thấy có lỗi với A Đoàn, nay lại bị Hứa Tĩnh Ngữ nói ra nên sắc mặt càng lạnh. Bước một bước đến trước mặt Hứa Tĩnh Ngữ, hai tay đặt trên cửa "Đại bá mẫu đã ra lệnh cho ngươi ở trong phòng tĩnh dưỡng cho tốt nên ngươi tốt nhất vẫn ở trong phòng đi."
nói xong muốn đóng cửa tiễn khách.
Hứa Tĩnh Ngữ cũng không vội, chậm rãi nói "Đợi đến trưa cũng không thấy được mặt người ta, cảm thấy như thế nào?"
Động tác đóng cửa đột nhiên dừng lại, hai mắt Hứa Tâm Dao trừng lớn nhìn Hứa Tĩnh Ngữ, sắc mặt trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.