Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 7

Đậu Đậu Ma Ma

09/04/2017

Trời đã trở lạnh, trong đại sảnh từ sớm đã đốt lò sưởi để đảm bảo Đoàn Nhi không bị lạnh. Nha hoàn bưng một thùng nước nóng đổ vào bồn tắm, hơi nóng lập tức bay nghi ngút. Lão phu nhân đứng đầu, tiếp theo là toàn bộ thân thích theo thứ tự từ trưởng đến thứ, một bên thêm nước lạnh vào bồn, một bên bà mụ đọc lời khấn:

"Xinh đẹp đáng yêu, thông minh lanh lợi..."

Trương thị và Lưu nhũ nương đem những lễ vật trên bàn nhẹ nhàng bỏ vào bồn, bà mụ vẫn tiếp tục đọc lời khấn. Trương thị cực kỳ cẩn thận nhẹ tay cầm lấy cái bình ngọc, ánh mắt u tối nhìn thoáng qua Vương thị vẫn không hề biết gì ở bên cạnh. Chờ một chút thôi, ngươi đã nhục mạ nữ nhi của ta, ta cũng muốn ngươi hãy nhìn xem. Nhẹ nhàng đặt cái bình vào trong nước, không để phát ra một tiếng động nhỏ.

Hoàng Hậu nương nương ban thưởng cho ngọc như ý đương nhiên đó là vật quý phải đặt bên cạnh nàng. Mặc dù mới năm tuổi nhưng Thái Tử ôm Đoàn Nhi một tay cũng không có vẻ gì là phải gắng sức, tay trái cầm ngọc như ý vững vàng bước tới bồn tắm trước mặt, nhìn một lượt tất cả vật phẩm trong đó, đa phần là những đồ trang sức bảo thạch, ngọc bội mà nữ tử đều thích. Duy nhất có một chiếc bình ngọc vừa đúng lúc đặt ở giữa chậu nước. Chiếc bình này rất tinh xảo, thân bình trắng như ngọc, trên đó có vẽ mấy nhánh mai hồng. Bình trắng mai hồng, kết hợp lại với nhau càng thêm nổi bật.

Đại lão gia thấy Thái Tử có vẻ hứng thú với chiếc bình này vội tiến lên giải thích: "Chiếc bình này là do nhạc mẫu của thần tặng cho tiểu nữ."

Vương thị cũng tiến lên cúi đầu: "Mấy thứ này là trò chơi của mấy bé gái.'

Thái Tử gật đầu: "Chiếc bình này thân nhìn như được làm bằng ngọc nhưng lại có cảm giác sáng bóng quá, là làm bằng ngà voi sao?"

Đồ tặng cho cháu ngoại mình làm sao có thể chỉ là một cái bình đơn giản, đương nhiên là phải đặc biệt chú trọng. Vương thị không có tâm tư muốn tranh công, nhưng lúc này lại được Thái Tử chỉ ra nên cũng cười gật đầu, không nghĩ tới Thái Tử còn nhỏ tuổi mà lại có con mắt thưởng thức tốt như vậy, cách một lớp nước đục bởi được nấu bằng lá xông tắm cho em bé vẫn có thể nhìn ra.

"Hồi bẩm Thái Tử điện hạ, đó đúng là chiếc bình Bạch Ngọc làm bằng ngà voi."

Lúc này trong lòng Trương thị như bị ai đó nhéo một cái, hỏi cái gì không hỏi lại cố tình hỏi đúng chiếc bình này. Ánh mắt không ngừng đảo quanh trên người Thái Tử cùng đại lão gia và lão phu nhân. Cũng may, Thái Tử dường như chỉ là rất thích cái bình này cho nên hỏi vài câu, lúc này đã bỏ qua, chuẩn bị thả ngọc như ý xuống nước.

Trương thị chăm chú nhìn chằm chằm động tác của Thái Tử. Mau bỏ xuống đi, bỏ xong thì đến việc chính rồi. Đột nhiên ánh mắt Trương thị mở lớn, thậm chí không khống chế được bước lên một bước, bởi vì chỗ Thái Tử định thả ngọc như ý xuống không phải chỗ nào khác mà chình là bên cạnh cái bình kia. Trương thị gắt gao nhìn ngọc như ý trên tay Thái Tử đang được bỏ xuống, tuyệt đối đừng đụng đến cái bình kia, tuyệt đối đừng đụng vào!

"Rắc!" Hiển nhiên là ông trời không nghe được lời khẩn cầu của Trương thị, ngọc như ý vừa chạm vào, cái bình lập tức bể nát.

Chỉ nhẹ nhàng chạm vào làm sao có thể dễ dàng vỡ ra được? Lập tức mọi người xung quanh náo nhiệt bàn tán:

"Không thể nào, ngà voi vô cùng rắn chắc, làm sao mà vừa chạm một chút lại vỡ nát như vậy?"

"Đúng vậy, chỉ vừa chạm nhẹ một cái mà thôi, cũng chẳng phải là va đập mạnh..."

Bên này Trương thị há hốc miệng không thể tin nổi, sao có thể vừa khéo đặt ngọc như ý ngay bên cạnh cái bình, lại còn cố tình chạm nhẹ một phát như vậy chứ?

Nàng kinh ngạc đứng tại chỗ không phản ứng, đến khi có người nhẹ nhàng kéo tay áo, Trương thị mới hoàn hồn, quay lại nhìn thì ra là Lưu nhũ nương không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau không ngừng nháy mắt nhắc nhở. Trương thị sực tỉnh, lúc này không thể để lộ ra sơ hở, vội vàng nén lại tâm trạng chột dạ trong lòng, thay vào đó bày ra vẻ kinh ngạc giống những người xung quanh.

Lão phu nhân cũng giật mình: "Không thể nào, sao có thể dễ dàng vỡ nát như vậy?" Bất chấp mọi thứ, bà đẩy vài vị đứng sát cái bồn để xem náo nhiệt ra, ngồi xổm xuống đưa tay lấy vài mảnh vỡ của chiếc bình lên cẩn thận đánh giá. Nhìn một hồi lâu, bà nhướn mày, lại đẩy những người xung quanh ra, bước nhanh ra bên ngoài dưới ánh sáng mặt trời để nhìn cho kỹ. Tuy rằng những chiếc lá thuốc tắm cho trẻ em vẫn còn dính trên đó nhưng trên những mảnh vỡ vẫn có thể nhìn ra vật sềnh sệch dính trên đó. Hiển nhiên, chiếc bình này đã bị người nào đó đập vỡ từ trước sau đó gắn lại. Đây là bị người ta gài bẫy! Nếu Thái Tử không đem ngọc như ý đặt vào mà trực tiếp để bà mụ tắm cho Đoàn Nhi, vậy thì không phải là Đoàn Nhi được thêm phúc thêm thọ mà chính là để cho con bé phải đổ máu rồi! đưa những mảnh vỡ cho ma ma thân cận của bà mang đi thu dọn. Đại lão gia đi tới bên cạnh Vương thị hỏi: "

Vương thị híp mắt lại, sau đó Nhạc mẫu phát hiện ra điều gì?"

Chuyện này rất nghiêm trọng, không chỉ là vấn đề bị mất mặt mà còn liên quan đến tính mạng của Đoàn Nhi. Tiểu hài tử vốn là rất yếu ớt, người lớn nếu chạm vào mảnh vỡ có lẽ chỉ cần thuốc thang vài ngày là có thể lành lại nhưng tiểu hài tử chạm vào không chừng còn có thể mất mạng. Vì vậy đại lão gia có vẻ rất nghiêm túc.

Vương thị lắc đầu: "Không nhìn ra cái gì, có lẽ là lúc mang đến đây, trên đường đi xe ngựa gặp chỗ xóc nên bị rạn nứt chứ chưa vỡ hẳn."

Lời giải thích này quá mức gượng ép, không chỉ đại lão gia không tin, ngay cả Trương thị cũng không tin Vương thị sẽ cho là sự việc đơn giản như vậy. Đã sớm chuẩn bị tinh thần, không nghĩ tới chỉ đổi lấy một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, đại lão gia còn muốn há mồm nói cái gì đó, Vương thị lại khoát tay ý bảo hắn đừng nói nữa.

"Chuyện này để tối nói sau, trước mắt cứ lo ứng phó tình huống hiện tại đi đã."

Đại lão gia gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xoay người bước đến trước mặt Thái Tử xin chỉ thị: "Hiện tại vẫn chưa biết rõ sự tình ra sao, thần cho rằng nên cử hành lễ tắm rửa lại một lần nữa, Thái Tử thấy sao?"

Việc này vốn là chuyện riêng, nhưng sự việc đã xảy ra trước mặt Thái Tử, hắn lại là người tôn quý nhất ở đây, đương nhiên phải hỏi qua ý kiến hắn. Cũng chỉ là hỏi cho phải phép thôi, đại lão gia đã định phân phó hạ nhân chuẩn bị lại một lần nữa, ai ngờ Thái Tử lại lắc đầu. Giọng trẻ con nhưng từng chữ, từng chữ lại rất có lý:

"Lễ tắm rửa ba ngày chính là việc cần thiết để cầu phúc cho trẻ nhỏ mới sinh. Nhưng việc hôm nay mọi người được chứng kiến hiển nhiên không phải là chuyện tốt. Tuy nói chỉ do sơ suất, nhưng không ai có thể cam đoan là làm lại có thể thuận lợi đến cùng hay không. Nếu đã có điềm báo trước, như vậy hôm nay cũng không thích hợp để làm lễ tắm rửa, mau dừng lại hết đi."

Cúi đầu nhìn Đoàn Nhi đang ngủ ngon trong lòng, Thái Tử mím môi: "Đoàn Nhi cũng không cần mấy việc như thế này hay bất kỳ đồ vật gì để gia tăng phúc khí, nàng đã sớm có đầy đủ phúc khí rồi."

Nghe những lời phía trước, đại lão gia còn muốn bác bỏ vài câu, sao có thể bỏ qua lễ tắm rửa ba ngày chứ? Cho đến khi nghe được câu cuối cùng của Thái Tử, tâm tư của ông mới lắng xuống, cũng đúng, Đoàn Nhi sớm đã có phúc khí lớn, không cần mấy thứ rườm rà này để tăng phúc khí nữa. Ông lắc lắc đầu hổ thẹn: "Hôm nay Thái Tử đích thân tới, thần lại để xảy ra chuyện như vậy, quả thật là thấy hổ thẹn với Thái Tử và tâm ý của Hoàng Hậu nương nương..."

Ngô Đồng lắc đầu ý bảo không cần quá lời, trầm ngâm nhìn Đoàn Nhi thêm lần nữa rồi đem người đặt lại vào tay nhũ mẫu.

Trong ngực bỗng trở nên vắng vẻ làm cho Thái Tử bần thần trong phút chốc nhưng cũng chỉ vỏn vẹn một chớp mắt liền biến mất. Môi mím lại thành một đường thẳng, cất bước đi ra ngoài. "Nếu quốc công gia đã có việc, ta cũng không tiện quấy rầy. Hồi cung!"

Đại lão gia vội vàng đi theo ra ngoài tiễn Thái Tử.

Thái Tử tuổi còn nhỏ không thể cưỡi ngựa nên phải ngồi xe ngựa đến Hứa phủ. Một đội thị vệ đang đứng ở cửa chính, nhìn thấy Thái Tử ra ngoài, toàn bộ cúi người hành lễ. Đại lão gia theo người đi đến bên cạnh xe ngựa, cung kính khom người chờ Thái Tử lên xe. Ngô Đồng lại chỉ vào Giang Vạn Lí vẫn đi theo sau: "hắn sẽ ở lại đây."

"Dạ?..."

Đại lão gia có chút không phản ứng kịp, Thái Tử muốn lưu lại một tiểu thái giám để làm gì? Ngô Đồng lại không hề có ý giải thích, hôm nay một lần nữa gặp lại Đoàn Nhi, trong lòng có chút loạn, chỉ gật gật đầu rồi trực tiếp lên xe ngựa rời đi. Tất cả mọi người cũng đi theo xe ngựa của Thái Tử, trước cửa phủ chỉ còn lại Giang Vạn Lí cùng đại lão gia mắt to trừng mắt nhỏ.

Đối phương tuy tuổi còn nhỏ nhưng dù sao đây vẫn là thân tín bên cạnh Thái Tử, không thể tuỳ tiện, nghĩ vậy đại lão gia cười cười: "dám hỏi tục danh của tiểu công công là gì ạ?"

Giang Vạn Lí khom người cười trả lời: "Quốc công đại nhân không cần khách khí như vậy với tiểu nhân, để Thái Tử biết được lại đánh nô tài gãy chân." Lời nói đùa của Giang Vạn Lí giúp đại lão gia thả lỏng đôi chút, cũng kéo gần khoảng cách hơn với vị tiểu công công này, sau đó hắn mới trả lời: "nô tài họ Giang, tên là Vạn Lí. Thái Tử điện hạ để nô tài lưu lại đây là đến hầu hạ Thái Tử...., à không, là hầu hạ Hứa tiểu thư."

Thiếu chút nữa bật ra ba chữ "Thái Tử Phi".

Xưng hô thiếu chút nữa bật ra này đại lão gia cũng đã nghe ra, cảm thấy rất vừa lòng. Được Hoàng Thượng tứ hôn là chuyện lớn, nhưng Thái Tử đem người đặt trong lòng mới quan trọng hơn. Dù sao sau này Đoàn Nhi cũng sẽ vào cung, để cho nội thị hầu hạ từ nhỏ cũng coi như tập thích ứng trước. Đại lão gia cho người dẫn Giang Vạn Lí đến viện của Trần thị, hiện tại Đoàn Nhi vẫn ở cùng Trần thị, Giang Vạn Lí đương nhiên cũng sẽ qua bên đó hầu hạ.

Đưa mắt nhìn Giang Vạn Lí đã rời đi, sắc mặt đại lão gia lúc này mới thật sự trầm xuống, sải bước quay trở về. Hắn muốn nhìn xem ai lại dám để mình một phen bẽ mặt vào đúng ngày hôm nay như vậy.

Đại sảnh mới vừa rồi còn nào nhiệt lúc này lại im lặng dị thường, lão phu nhân ngồi ở trên ghế không nói lời nào, Trương thị lẳng lặng đứng phía dưới. Nhìn thấy đại lão gia quay lại, lão phu nhân mở miệng: "đã tiễn Thái Tử rời đi an toàn rồi chứ?"

Đại lão gia gật đầu, lão phu nhân lại nói tiếp: "khách khứa cũng đều ra về hết rồi, ta tuy cũng tính là mẫu thân của ngươi nhưng chung quy vẫn không phải là chủ tử của Hứa gia, cho nên ta cũng không thể yêu cầu mọi người giữ kín chuyện này. Trên thực tế dù có bắt tất cả giữ kín miệng cũng vô dụng, điều này ngươi và ta đều rõ ràng."

Cứ xem như đều là người nhà cũng không có khả năng một chút không truyền ra ngoài, càng không nói đến hôm nay còn có rất nhiều khách khứa không mời mà tự đến. Đoàn Nhi từ khi ra đời đã chịu sự chú ý của muôn người, hôm nay đích thân Thái Tử tới mang theo ý chỉ của hoàng hậu càng trực tiếp đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, bất kể là ai nhất định đều chú ý đến mọi chuyện của nàng. Hôm nay để xảy ra chuyện lớn như vậy khẳng định không thể giấu được.



Nếu không phải vì thân phận đặc biệt của Đoàn Nhi, lão phu nhân sao có thể ôm hết trách nhiệm lên người mình. Cứ coi như một tấm màn che cũng được, xảy ra sự cố trong lúc vận chuyển còn hơn để tất cả mọi người biết là bị người ta cố ý hãm hãi. Người trong nhà lại có thể gây ra loại chuyện hồ đồ như vậy, hơn nữa còn là trên người một đứa nhỏ mới sinh.

Nghĩ đến đây lão phu nhân cảm thấy thật có lỗi với Đoàn Nhi, trong lòng rất khó chịu liền đứng dậy: "chuyện nhà các ngươi ta không thể xen vào, cũng không muốn quản, ngươi hãy tự mình giải quyết đi." Nói xong liền cất bước rời đi.

Từ trước đến nay, cho dù đại lão gia không để ý tới chuyện ở hậu trạch nhưng cũng biết được chuyện xảy ra hôm nay tuyệt đối có liên quan đến Trương thị, mở miệng muống mắng lại nhịn xuống, giận dữ hỏi ma ma đứng bên cạnh: "Nhị lão gia đâu? Xảy ra chuyện như vậy mà hắn lại không có ở đây, hắn có còn biết mình là người của Hứa gia hay không?"

Ma ma run rẩy trả lời: "vừa rồi lúc lão phu nhân hỏi nhị phu nhân sự tình mọi chuyện, nhị lão gia liền nói có việc và đã rời đi rồi ạ!"

Cũng thật đáng thương cho Trương thị, vừa rồi lão phu nhân khí thế bức người nhưng nàng ta vẫn không chịu thừa nhận. Mặc kệ chuyện này rốt cuộc có phải do nàng ta làm hay không, nàng vẫn là nhị phu nhân của Hứa gia, là thê tử được cưới hỏi của nhị lão gia, cho dù nhị lão gia chỉ coi nàng là vợ trên danh nghĩa chứ không hề có tình cảm nhưng ít nhất cũng nên cùng đối mặt mới phải. Ai ngờ nhị lão gia lại trực tiếp bỏ đi. Nhị phu nhân có thể làm được đến mức này, quả thật cũng không biết nói thể nào cho phải. Cũng khó trách, đại lão gia vốn cho rằng với tính tình của Trương thị chắc chắn không có khả năng lẳng lặng đứng đấy nghe lão phu nhân răn dạy, hóa ra là vì cái tên vô liêm sỉ lão nhị kia. Nghĩ đến đây quả thật giận quá nhưng không thể vạch trần: "mau đi gọi nhị lão gia về cho ta, nếu hắn không chịu trở về thì hãy nói với hắn cả đời này cũng đừng về nữa."

Ma ma vội vàng đi ra phân phó mấy tên nô tài ra ngoài tìm người, đại lão gia nhăn mặt nhìn Trương thị vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, nghĩ ngợi một chút rồi ra lệnh: "ngươi hãy trở về viện của mình đi, không có sự đồng ý của ta không được phép ra ngoài." Nói xong liền rời đi, bên này xảy ra chuyện như vậy, hẳn là phu nhân ở bên kia cũng biết rồi. Nàng đang trong thời gian ở cữ vốn không nên bận tâm những việc này nhưng mọi việc trong nhà vẫn luôn do nàng làm quản, cho dù muốn truy cứu việc này thì vẫn phải để phu nhân ra mặt. Hơn nữa ông thân là đại ca, trực tiếp xử lý em dâu tóm lại vẫn không tốt.

Trương thị nhìn bóng lão gia rời đi, trong lòng căn bản không thèm để ý. Chưa nói đến việc mình đã chặt đứt ngọn nguồn, xử lí kín kẽ mọi việc, cho dù cuối cùng Trần thị có tra ra được, chỉ cần mình sống chết không thừa nhận, nàng ta tuyệt đối không có biện pháp xử lý mình. Lại lui một bước mà nói, dù cho trong lòng mọi người đều biết rõ việc này do chính mình làm, lúc trước lão phu nhân đã vì mặt mũi của Hứa gia mà nhận trách nhiệm về mình trước mặt quan khách rồi. Nếu Trần thị cố tình làm to chuyện này không phải là làm mất mặt chính mẫu thân của mình sao. Dù sao mình cũng không có ý định làm gì nha đầu kia, cho dù có chạm vào mảnh vỡ thì lúc tắm rửa vẫn luôn được bà vú bế trên tay chứ không hoàn toàn đặt cả người vào trong nước, cùng lắm cũng chỉ rách chút da thôi. Hơn nữa lần này không phải đã không thành công sao! Đáng giận nhất chính là lão gia, vậy mà có thể bỏ mình lại chạy mất! Hiện tại Trương thị tức giận nhất điều này, căn bản không lo lắng phản ứng của Trần thị khi biết chuyện.

Lúc đại lão gia đi tới phòng Trần thị, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy trên đất đầy mảnh vỡ vội dừng bước, phu nhân nhà mình khẳng định đã biết chuyện. Nhẹ nhàng đi đến bên giường, còn chưa kịp nói chuyện Trần thị đã tức giận nói: "mẫu thân ta đã tìm một thợ gốm đến xem, nói là cái bình trước đó đã bị người khác đập vỡ rồi dán lại, thứ đó gặp nước sẽ bắt đầu tan ra, gặp nước ấm lại càng tan nhanh hơn, chưa đầy một khắc sẽ tự động tan rã."

"Vừa chạm nhẹ đã bể nát."

"Thật sự do Trương thị làm ư? Đoàn Nhi mới sinh, lại không có đắc tội với nàng ta, vì sao lại làm vậy chứ?"

Hứa gia ngoại trừ Trần thị chỉ có Trương thị, đại lão gia và nhị lão gia đều không quản việc trong nhà, nhị lão gia cùng lắm cũng chỉ đùa giỡn với mấy nha hoàn trong viện, không có khả năng vươn tay đến Đoàn Nhi bên này. Dù sao Đoàn Nhi cũng chẳng làm gì ảnh hưởng đến nàng ta, sao có thể hạ thủ độc ác vậy?

Đại lão gia không biết mặt trái của hậu trạch, Trần thị rõ ràng tàn nhẫn! Trực tiếpcười lạnh: "còn không phải vì Đoàn Nhi cản trở con đường tiến thân của nữ nhi nàng ta sao?"

"Ta vốn nghĩ nàng ta cho dù trong lòng khó chịu cũng sẽ không dám làm gì Đoàn Nhi, cùng lắm nàng ta sẽ làm khó vài chuyện vụn vặt. Vốn định đợi ta hết thời gian ở cữ sẽ tính sổ kỹ càng, chuyện nhỏ thì cho qua, dù sao nàng ta cũng là người không vịn nổi tường. Không ngờ, con chó cắn người như nàng ta lại ác vậy."

Trần thị thật sự nóng giận, so sánh Trương thị như chó.

Đại lão gia cũng đang tức giận, nên không để ý cách dùng từ của Trần thị. Chân mày nhíu chặt, suy nghĩ rất lâu vẫn không biết nên xử lý thế nào.

"Nhạc mẫu đã nhận trách nhiệm việc này, nếu bây giờ nàng làm lớn chuyện những người khác sẽ biết, vậy hôm nay nhạc mẫu phải chịu uất ức cũng uổng công, bà vì thanh danh nhà chúng ta mới làm thế."

Trần thị nhướn mày: "lão gia yên tâm, thiếp đã có cách thu thập nàng ta. Trước hết cứ để nàng ta thoải mái trong một tháng này đi, chờ thiếp hết thời gian ở cữ cũng chính là lúc nàng ta phải trả nợ."

Để chỉnh người có hàng vạn cách, những thủ đoạn ngầm của hậu trạchlại càng nhiều không đếm xuể, Trần thị có vô số phương pháp làm Trương thị sống không dễ chịu. Nhưng nếu mẫu thân đã muốn nhịn thì không thể ngay lập tức làm lớn mọi chuyện, chỉ có thể từ từ xử lý. Chờ đến lúc chuyện này dần phai nhạt mới có thể hoàn toàn thu thập Trương thị. Nghĩ đến chuyện này Trần thị lại cảm thấy thật khó mà nhẫn nại, hận không thể lập tức giết chết Trương thị.

Giang Vạn Lí từ nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh nhíu mày, âm thầm tham gia câu chuyện, cũng đưa ra một vấn đề: "không biết đại lão gia cho rằng lúc này nhị lão gia đang ở đâu?"

Nếu đã đến Hứa gia hầu hạ Thái Tử phi thì chính là nô tài của Hứa gia, điều này Giang Vạn Lí rất rõ ràng. Xưng hô từ Quốc công gia biến thành đại lão gia, từng bước kéo gần khoảng cách.

Đại lão gia lúc này mới phát hiện Giang Vạn Lí đang ở đây, vừa rồi trong mắt hắn chỉ có Trần thị, Giang Vạn Lí lại đứng im không nói một lời nên hắn không chú ý. Chớp chớp mắt, tuy rằng không hiểu tại sao hắn lại hỏi vấn đề này nhưng dù sao cũng là người bên cạnh Thái Tử nên đại lão gia vẫn trả lời:

"Ta đã phái người đi tìm, không phải ở sòng bạc thì chính là kỹ viện, hắn còn có thể đi đâu chứ."

Tên nhị đệ này của mình quả thật vô liêm sỉ, việc tốt hắn không làm, chuyện xấu thì luôn có mặt. Nhưng cho dù hắn có vô liêm sỉ cũng không phải vô liêm sỉ đến cùng, chưa bao giờ dám khiến mình không kiềm chế nổi, luôn biết điểm mấu chốt ở đâu. Thôi thôi, chỉ cần không gây ra chuyện gì lớn thì cứ an phận làm một tên nhàn hạ tiêu tiền như nước đi.

Đối với sự tức giận của đại lão gia, Trần thị cũng không hiểu tại sao. Giang Vạn Lí nhân đó, không nhanh không chậm nói: "chắc đại lão gia và phu nhân cũng biết, nô tài từ nhỏ đã tiến cung, vẫn luôn ở chung với các đại thái giám. Nô tài ít tuổi không hiểu chuyện nhưng những đại thái giám trong cung tuy thân thể có thiếu sót, nhưng tâm tư không hề thiếu, thậm chí lại càng thâm sâu hơn."

"Đặc biệt là những thái giám được phép xuất cung mua người, thường thường đều đến những nơi làng chơi xem, cho dù ăn không được, nhưng nhìn cũng được đúng không?"

Lời này nếu đổi lại là do một đại thái giám nói ra, nhất định Trần thị sẽ cho người đuổi ra ngoài. Thế nhưng những lời đó lại từ miệng một đứa bé, mà còn nói sinh động như thật làm cho người ta liên tưởng đến một con vẹt.

"Ngươi mới bây lớn, sao có thể biết những chuyện này!"

Ngay cả đại lão gia cũng cảm thấy buồn cười, không nhịn được vừa cười vừa mắng.

Giang Vạn Lí lắc đầu, rành mạch nói: "nô tài chính là không hiểu, cho nên lúc bọn họ nói chuyện nô tài cũng chỉ biết nghe vậy thôi, về sau mới hiểu." Dừng một chút lại tiếp tục mở miệng: "cách đây vài ngày nô tài có nghe được bọn họ nói chuyện, nói nhị lão gia của phủ Quốc công trong một ngõ hẻm ở phía Nam kinh thành có nuôi một ngoại thất, nghe nói mua từ một kỹ viện."

Đại lão gia đang ngồi trên ghế đứng bật dậy: "Cái gì? Hắn dám nuôi ngoại thất ở bên ngoài? Những người trong cung đều biết hết?" Nói xong liền nhấc chân muốn đi ra ngoài lôi cổ nhị lão gia về ngay lập tức.

Giang Vạn Lí bước lên một bước ngăn lại, cười cười nhìn đại lão gia nổi cơn thịnh nộ: "Bản tính lão gia ngài chính trực, đương nhiên khinh thường không thể khoan dung những chuyện kiểu này, nhưng có bao nhiêu người có cách nghĩ giống ngài đâu? Tuy rằng luật pháp không cho phép, nhưng người vụng trộm nuôi ngoại thất vẫn nhiều lắm."

"Những người trong cung biết những chuyện này căn bản không để trong lòng, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, sớm đã không còn kinh ngạc."

Bất quá chỉ là một tiểu tử mấy tuổi đầu, đề cập chuyện kiểu này lại nhẹ nhàng bâng như rất quen thuộc, đối lập với sự phẫn nộ của đại lão gia, Giang Vạn Lí rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều. Bị một đứa trẻ chỉ dẫn vấn đề này, đại lão gia cũng có chút xấu hổ. Ông đương nhiên biết loại chuyện này ở những thế gia môn hộ khác kỳ thật đều làm sau lưng, nhưng không thể phát sinh ở nhà mình.

"Ta tất nhiên biết điều đó, nhưng nhà chúng ta tuyệt đối không thể xuất hiện loại chuyện này!"

Nói xong muốn đi ra ngoài.

Giang Vạn Lí vẫn đứng yên tại chỗ, tỉnh táo nói: "Vậy đại lão gia tính giữ lại em dâu muốn hại tiểu thư, hay để nhị lão gia nạp thêm một tiểu thiếp dễ bắt chẹt vào cửa ạ?"

Đại lão gia vừa bước chân ra ngoài chợt dừng lại, ngay cả Trần thị cũng cúi đầu đăm chiêu, Giang Vạn Lí không mở miệng nữa, để hai người họ có thời gian suy nghĩ. Qua một hồi lâu, đại lão gia vẫn quay lưng lại, có chút giãy dụa nói: "Hồ đồ, cửa nhà chúng ta sao có thể để một nữ tử thanh lâu bước vào."

Xong rồi, Giang Vạn Lí không dấu vết cười cười.

"Đây chỉ là kế tạm thời thôi, đợi đến khi nhị phu nhân đương nhiệm đi, những chuyện về sau tự nhiên sẽ dễ xử lý. Lão gia và phu nhân đều là người lương thiện, chắc chắn sẽ không thể trực tiếp làm gì nhị phu nhân, nếu do nhị lão gia đích thân làm không phải là chuyện đương nhiên sao?"

Lúc này đại lão gia cũng không mở miệng, chỉ hơi cúi đầu suy nghĩ gì đó.

Một lúc lâu sau mới có người mở miệng, lúc này lại là Trần thị. Trần thị cười cười nhìn Giang Vạn Lí, trong mắt rõ ràng là khen ngợi: "Đứng lâu như vậy chắc ngươi cũng đã mệt mỏi, vừa từ trong cung ra, trước tiên ngươi phải biết thói quen sinh hoạt, nghỉ ngơi của Đoàn Nhi mới được, ta sẽ sai ma ma dẫn ngươi đến phòng của Đoàn Nhi để làm quen dần.”

Tuy tạm thời vẫn ở chung với Trần thị nhưng viện của Đoàn Nhi đã chuẩn bị ổn thỏa từ sớm.

Biết bọn họ đây muốn thương lượng cụ thể, việc Thái Tử điện hạ giao phó cũng đã làm thoả đáng, Giang Vạn Lí liền theo lời Trần thị lui xuống.



Trần thị vẫn chăm chú dõi mắt nhìn bóng dáng Giang Vạn Lí, đến khi không thấy người đâu nữa mới thở dài một tiếng nói với đại lão gia vẫn còn đang thất thần: "Đây chính là người ở trong cung đấy, mới chỉ là một đứa nhỏ mà tâm tư còn nhìn xa hơn chúng ta, nói tới chuyện như vậy mà không chớp mắt một cái. Trong cung này rốt cuộc có hoàn cảnh thế nào, Đoàn Nhi của chúng ta phải làm sao để sinh tồn đây?"

Không phải bất mãn Giang Vạn Lí, cũng không phải nói hắn thông minh quá sớm, chỉ cảm thán cho Đoàn Nhi.

Lúc này Đại lão gia mới sực tỉnh, người đang ở cữ tối kiêng kỵ mệt nhọc, chuyện hôm nay quả thực trở tay không kịp, lúc này cũng không dám để Trần thị hao tổn tinh thần, vội vàng an ủi: "Nàng cũng đừng nóng vội, Đoàn Nhi bây giờ vẫn còn nhỏ, những lo lắng của nàng thực ra còn quá sớm. Hơn nữa tiểu thái giám kia tuy bất phàm nhưng nàng cũng đừng quên, hắn được Thái Tử điện hạ chuẩn bị cho Đoàn Nhi, dù hắn có lợi hại đến mấy cũng chỉ là nô tài, mà nô tài hẳn phải giúp chủ tử làm việc."

"Nếu Đoàn Nhi có hắn chắc chắn về sau sẽ tránh được rất nhiều phiền toái. Đứng ở góc độ này mà nói, đây không phải là một chuyện tốt sao!"

Lời này cũng đúng, Trần thị gật đầu xem như tán đồng, sau đó lại nghĩ đến những lời vừa rồi của Giang Vạn Lí:

"Ta cũng không ngại nói cho chàng biết, nguyên nhân ta chưa dám thu thập tiện nhân kia là vì sợ đệ đệ chàng làm loạn lên. Tuy hắn vô liêm sỉ nhưng chung quy vẫn là một quan viên, nếu hắn àm ĩ ra bên ngoài bị đồng liêu của chàng biết được, người mất mặt chính là chàng, ta cũng vẻ vang gì. Hơn nữa ta sợ chàng vì tình nghĩa huynh đệ mà nói ta tàn nhẫn."

Phất tay ngăn đại lão gia lên tiếng, Trần thị tiếp lời: "Ta cũng nói luôn, Trương thị tất phải trừ, nàng ta dám đụng đến nữ nhi của ta thì phải chuẩn bị ta sẽ trả thù, ta chắc chắn làm đến cùng, không để nàng ta có cơ hội thứ hai. Trước kia có đôi lần nàng ta giở thủ đoạn nhưng chỉ là những việc nhỏ, ta không thèm để trong lòng, nhưng lần này lại dám đụng đến tâm can của ta, nhất định không thể lưu lại."

"Chàng cũng yên tâm, ta sẽ không để một nữ tử thanh lâu làm chị em dâu đâu, chờ sau khi Trương thị đi, một thời gian nữa ta sẽ tìm cho hắn một tức phụ, ít nhất cũng phải có gia thế trong sạch mới được."

Với bản chất của nhị lão gia, ai chẳng biết hắn dựa vào Quốc công gia mà sống qua ngày, bản thân không có bất kỳ thành tựu gì. Nếu Trương thị đi rồi, vài năm nữa sẽ tìm cho hắn một vợ kế. Tuy trước mắt nhị phòng chưa có con trai trưởng, nhưng gia đình có gia thế tốt đều chướng mắt hắn, trừ phi là thứ nữ. Bất quá nhị lão gia luôn luôn "thanh cao", sẽ không chịu cưới thứ nữ. Cho nên Trần thị chỉ có thể đảm bảo gia thế trong sạch, còn những thứ khác không dám cam đoan.

Đại lão gia cũng hiểu rõ con người đệ đệ này, có thể tìm cho hắn một cô nương có gia thế trong sạch đã coi như không tệ. Về phần dung mạo, phẩm hạnh thì nói sau, như thế có gì không tốt? So với thê tử hiện tại có lòng dạ rắn rết thì còn tốt hơn nhiều. Thôi thôi, nếu nàng ta đã bất nhân thì không thể trách chúng ta bất nghĩa.

"Lát nữa nàng đưa chìa khoá nhà kho cho ta, ta đi lấy ít đồ. Nếu nàng đã quyết định như vậy, ta sẽ mặc nàng giải quyết. Đoàn Nhi cũng là nữ nhi của ta, ta cũng rất thương. Trương thị bên này ta để nàng tự xử lý, về phần nhà mẹ đẻ của nàng ta ta sẽ xử lý, sẽ không để bọn họ đi khắp nơi nói linh tinh."

Lúc này Trần thị mới hài lòng, vui vẻ giao chìa khoá nhà kho cho đại lão gia.

Bên này Giang Vạn Lí đi tới tiểu viện của Đoàn Nhi, tuy là viện nhỏ nhưng mọi thứ đều đầy đủ, còn có một hồ nước nho nhỏ thông với hồ lớn bên ngoài, nhìn kỹ một chút còn thấy mấy con cá chépmàu sắc rực rỡ đang quẫy đuôi. Là tiểu viện ba lối ra vào, tuy diện tích không lớn nhưng thiết kế rất tinh xảo, thích hợp cho nữ nhi khuê các ở.

Bước vào phòng Đoàn Nhi xem xét những đồ trang trí bên trong, rất nhiều đồ sứ thượng hạng, thậm chí còn có những món đồ chơi như xe ngựa gỗ được chuẩn bị riêng cho Đoàn Nhi. Giang Vạn Lí từ nhỏ đã ở trong cung, hơn nữa sư phụ lại chính là thái giám tổng quản hầu hạ bên cạnh Thái Tử, nên tuy nhỏ tuổi nhưng kiến thức lại bất phàm. Đồ đạc trong phòng này có ít nhất một nửa khiến Giang Vạn Lí chưa hài lòng. Cái này muốn đổi, cái kia cũng chưa được, trong lòng không ngừng liệt kê một loạt. Dù sao Thái Tử cũng đã nói cái gì cần thay đổi thì cứ đổi, tự hắn trực tiếp làm là được. Tuy rằng Thái Tử phi chỉ ở đây mấy tháng nhưng cũng phải chu toàn mọi mặt. Đem phòng trước phòng sau xem xét lại một lượt, xác định không có bất kỳ sai sót gì, Giang Vạn Lí mới tạm hài lòng.

Làm xong hết thảy mới thở phào nhẹ nhõm, Chỉ còn chờ ít thứ thay xong mới hoàn thành một việc Thái Tử giao phó. Chỉ là trong lòng hắn vẫn có chút không rõ, nếu Thái Tử điện hạ sớm biết chuyện sẽ xảy ra hôm nay, vì sao không tính toán từ sớm hoặc trực tiếp diệt trừ âm mưu này từ trong trứng nước, tại sao phải để Hứa gia chịu sự gièm pha trong một ngày đại sự thế này? Đây cũng chính là nhà mẹ đẻ của Thái Tử phi tương lai, chẳng phải như vậy chính Thái Tử gia cũng bị mất mặt sao?

Giang Vạn Lí làm thế nào cũng nghĩ không thông, lắc lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa. Thái Tử gia tính toán như thần, thậm chí ngay cả những lời nói của phu thê đại lão gia hôm nay cũng đoán trúng chín phần nên đã chuẩn bị cho hắn những lời để ứng đối. Thân là nô tài cứ làm tốt việc mình được giao phó là được, mọi chuyện của chủ tử cứ để chủ tử tự suy tính đi. Trước khi Thái Tử phi tiến cung phải hầu hạ thật tốt không để tổn hao chút gì mới chính là đại sự hàng đầu của mình.

Chuyện xảy ra lớn như vậy bọn hạ nhân trong nhà gần như đều biết nhưng cũng không ai dám mượn gió bẻ măng hoặc bỏ đá xuống giếng cả. Phủ Quốc công có hai nữ chủ nhân, một là Trần thị, một là Trương thị. Hiện tại Trương thị đang gặp khó khăn, Trần thị thì còn ở cữ, cả hai đều không thể ra mặt. Hơn nữa tuy Trương thị phải nghe theo lệnh của đại lão gia trở về tiểu viện của mình không được ra khỏi cửa nhưng nha hoàn và ma ma bên cạnh nàng ta vẫn làm việc của mình, chẳng có chút lo lắng nào, vì vậy những người khác đều khép miệng lại, ai lo việc nấy, yên lặng chờ xem sau khi đại phu nhân hết ở cữ sẽ có chuyện gì xảy ra.

Trương thị hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, về phòng trưng gương mặt ngựa ngồi ở đại sảnh chờ nhị lão gia trở về. Lưu ma ma cũng biết trước mắt không cần lo lắng, dù sao mỗi lần đại phu nhân nổi giận đều là sấm to mưa nhỏ, nói thật, bà cũng chẳng hề sợ nàng. Thấy Trương thị mất hứng, nghĩ lại mình hôm nay kiếm được không ít chỗ tốt, không những lấp được lỗ thủng do tên phá gia chi tử nhà mình gây ra mà còn có thể tích góp được không ít vốn riêng liền vui vẻ đến bên cạnh khuyên nhủ Trương thị.

Đặt tách trà vào tay Trương thị: "Phu nhân uống một ngụm trà cho ấm người, trời đã lạnh nên chú ý một chút."

Trương thị có khốn kiếp hơn nữa, lời hay tiếng xấu vẫn phân rõ ràng, biết Lưu nhũ nương là vì lo lắng cho mình nên cũng không giận cá chém thớt lên bà, chỉ oán giận: "Ta còn có thể trông chờ cái gì ở hắn nữa? Ở nhà làm loạn còn chưa tính, nha hoàn trong viện này có người nào mà hắn chưa chạm qua, ta có khi nào quản hắn đâu. Giờ thì hay rồi, ngay cả nhà mình cũng không thèm về, tình cảm mấy năm cuối cùng cũng chỉ có kết cục này!"

Nói xong hai hốc mắt đỏ ứng, rất tủi thân.

Lưu nhũ nương vội vàng khuyên nhủ: "phu nhân đừng vội buông xuôi như vậy, rốt cuộc lão gia vẫn là phu quân của người." Rồi lại kề sát bên tai Trương thị nhỏ giọng nói: "Cho dù phu nhân chết tâm rồi vẫn phải cố gắng tốt với lão gia mới phải, bởi vì người vẫn chưa có nhi tử. Nữ nhân đã xuất giá, không phải chỉ có thể dựa và phu quân và nhi tử sao?"

"Chờ sau này người sinh được nhi tử, mặc kệ lão gia ở bên ngoài như thế nào, chỉ cần có nhi tử ở nhà chung quy lão gia sẽ phải quay về. Lùi một bước mà nói, cho dù thật sự không còn tình cảm phu thê, người vẫn còn có con trai dựa vào, nữ nhi có tốt đến mấy cuối cùng vẫn phải lập gia đình."

Nói đến đây mới đúng là điều sâu trong tâm khảm của Trương thị. Vì cái gì phải vất vả tính toán tiền đồ cho Dao nhi như vậy? Chính là vì không có nhi tử. Cố gắng áp hoả khí trong lòng xuống, quay đầu phân phó nha hoàn chuẩn bị canh để lát nữa nhị lão gia uống, còn mình thì xoay người vào bên trong chải đầu trang điểm, thay xiêm y. Lúc trước đại lão gia đã phái gia nhân đi tìm người, nói vậy một hồi nữa nhị lão gia sẽ trở về.

Ai ngờ chờ cả buổi tối, canh hầm trên bếp đã sắp cạn mà nhị lão gia vẫn chưa trở lại. Trương thị thầm mắng trong lòng, vừa tức vừa hận, canh ba rồi mà vẫn chưa thèm về. Trương thị cũng không chờ nữa, rửa qua loa lớp trang điểm tỉ mỉ lúc trước rồi nằm xuống. Cuối cùng vẫn không ngủ được, ở trên giường lăn qua lộn lại, mắng Nhị lão gia.

Ai ngờ hơn nửa đêm ở bên ngoài đột nhiên ồn ào, hoả khí của Trương thị càng sâu, từ trên giường đứng phắt dậy, với tay mặc bừa một kiện xiêm y rồi lập tức đi ra mở cửa, cũng không cần nhìn xem ai đến mà trực tiếp mắng to: "Hơn nửa đêm còn ầm ĩ cái gì, làm như có người chết vậy!"

Người tới chính là Lý ma ma, người thân cận bên cạnh Trần thị và một vài ma ma ở phòng lớn. Họ không thèm nhìn sắc mặt Trương thị, lại càng không giải thích những nghi hoặc trong mắt Trương thị. Lý ma ma chỉ cười khẩy liếc nhìn Trương thị vẫn còn khí thế hung hăng rồi quay sang ma ma bên cạnh mở miệng: "nhị phu nhân tinh thần có chút bất ổn, đại phu nhân sợ nàng ta phát điên, tổn hại đến thân thể, trước mắt đưa đến biệt viện điều dưỡng một thời gian."

Trương thị còn chưa hiểu rõ tình huống trước mắt ra sao, cũng không thèm nghĩ ngợi phản bác lại: "Ai nói ta bị điên? Các ngươi chỉ là một đám hạ nhân mà dám nguyền rủa chủ tử, có tin ta lập tức nói lại với đại tẩu, để tẩu ấy bán hết các ngươi không?"

"Hừ!" Đáp lại lời Trương thị là một tiếng hừ lạnh của Lý ma ma. "Mau hành động đi!"

Mấy ma ma chen chúc nhau tiến lên, kẻ bịt miệng, người trói chân trói tay. Trương thị dù nhanh nhẹn đến mấy cũng không địch lại mấy ma ma khoẻ mạnh cường tráng, chỉ trong chốc lát đã bị trói chặt chân tay khiêng lên xe ngựa được chuẩn bị sẵn. Lưu nhũ nương nghe được động tĩnh vừa chạy ra đã bị mấy ma ma chờ sẵn giữ lại sau đó cũng bị trói chặt ném lên xe ngựa.

Dưới bóng đêm, một chiếc xe ngựa chạy ra từ cổng sau của phủ Quốc công, không ai hay biết.

Ban đầu khi mới đến biệt viện, Trương thị còn kinh hồn bạt vía nhiều ngày, nơi đây chẳng có người thân tín nào của nàng, toàn bộ đều là người của Trần thị. Kết quả khi đến nơi cũng không bị đánh chửi hay tra tấn như trong tưởng tưởng, vẫn có đồ ăn thức uống đầy đủ. Tuy rằng điều kiện nơi này không được tốt nhưng thật sự là không hề bị tra tấn. Chỉ là từ khi đến đây vẫn không nhìn thấy Lưu nhũ nương đâu. Rõ ràng cùng bị đưa tới, vậy mà không thấy người đâu. "Phải chăng cứ một mình ở đây như thế cho đến chết cũng không trở lại phủ Quốc công nữa?" Trương thị nghĩ tới đây vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cứ như vậy qua vài ngày không nhịn được nữa, đem chiếc vòng trên tay đưa cho ma ma giữ cửa, năn nỉ bà ta tới nhà mẹ đẻ của nàng đưa tin tức. Ma ma kia kì thực đã sớm được Trần thị dặn dò, nếu Trương thị muốn hỏi thăm tin tức ở bên ngoài thì cứ nói cho nàng ta biết. Vô cớ được thứ tốt đương nhiên không cần từ chối, ngày hôm sau bà ta đã nói cho Trương thị biết phụ thân của nàng đã được bổ nhiệm một chức quan ở xa kinh thành, mấy ngày nữa cả nhà sẽ rời kinh đi nhậm chức.

Trương thị thẫn thờ trở về phòng, cả ngày ngồi một chỗ không nói nửa lời, toàn thân đều mất hồn.

Đến tối, Trương thị lại lấy một chiếc vòng khác đưa cho ma ma kia nhờ bà đưa tin cho nhị lão gia, nói mình đang bị nhốt ở biệt viện chờ hắn đến cứu. Bà ta cũng đáp ứng, ngày hôm sau quay lại nói cho Trương thị biết, nhị lão gia nuôi ngoại thất ở bên ngoài, đã mấy ngày rồi không về phủ, còn muốn cưới ngoại thất kia vào cửa. Trương thị trợn mắt trực tiếp ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Ma ma cũng không thèm để ý, cứ thế đi ra cửa, để mặc Trương thị nằm dưới đất lạnh lẽo mặc kệ sống chết.

Nửa đêm Trương thị bị lạnh tỉnh lại, thấy mình vẫn còn nằm dưới đất, có chút mơ hồ, cảm thấy đây không phải nơi mình vẫn ở. Qua một hồi lâu mới dần tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn chân tay bẩn thỉu của mình, không cần nhìn mặt cũng biết hiện tại mình chật vật cỡ nào.

Đúng rồi, nơi này không phải phủ Quốc công, nơi này là biệt viện ở ngoại ô.

Phu quân không quan tâm đến mình, ngay cả cha ruột cũng không quan tâm, tất cả mọi người đều vứt bỏ mình, nữ nhi của mình giờ cũng không biết tình hình tốt xấu ra sao. Đúng rồi, nữ nhi! Đôi mắt Trương thị lập tức mở to, sờ khắp toàn thân chỉ còn lại một miếng ngọc bội đeo trên cổ, không chút nghĩ ngợi dùng sức giật xuống cầm chặt trên tay. Cũng không để ý hiện tại đã là nửa đêm vội vàng chạy đi gõ cửa: "Ma ma, ma ma!"

Cũng may ma ma giữ cửa buổi tối không ngủ, nghe thấy tiếng gọi bà ta liền đi đến bên cửa sổ. Trương thị đưa ngọc bội trong tay: "Ma ma, ngươi giúp ta lần nữa, giúp ta truyền lời tới đại tẩu, nói ta biết sai rồi, đại tẩu muốn thế nào ta cũng cam tâm tình nguyện, van cầu nàng cho ta được gặp nữ nhi của ta."

Ma ma nhìn ngọc bội trong tay, quả là rất tinh khiết, nhíu mày nhận lấy. Trương thị thiên ân vạn tạ, hứa hẹn tương lại sẽ trả ơn bà hẫu hĩnh, ma ma cũng không nói sẽ đáp ứng, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn nàng cười thương hại.

Trương thị cứ tưởng lần này cũng giống như hai lần trước, hôm sau sẽ nhận được tin tức. Kết quả ngày hôm sau ma ma kia rốt cuộc không xuất hiện nữa, thay vào đó là một ma ma khác đến. Ma ma mới này chưa bao giờ nói với Trương thị nửa lời, mỗi ngày chỉ có nhiệm vụ đưa cơm, những cái khác đều không trả lời. Trương thị chờ một ngày, hai ngày, ba ngày đều không có bất kì hồi âm nào.

Đảo mắt đã đến ngày Đoàn Nhi đầy tháng, Trần thị cũng có thể thoát khỏi cuộc sống ở cữ cực khổ. Đang ngồi nhìn nha hoàn thêu mấy cái yếm cho Đoàn Nhi, Lý ma ma tiến vào kề gần tai Trần thị nói nhỏ: "Trương thị đã qua đời, bị bệnh mà chết, nghe nói trước khi chết đã phát điên, mỗi ngày đều gọi tên tiểu thư Hứa Dao, lại mắng nhị lão gia."

Trần thị dừng động tác một chút, mắt vẫn nhìn cái yếm nhỏ trong tay, chỉ nhẹ giọng đáp: "Ta biết rồi, tìm một chỗ chôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chân Mệnh Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook