Chương 38: Kẻ trộm
Tiêu Thiên Tứ
02/08/2023
Vài ngày sau...
| Thổ quốc.
" Đứng lại, mau đứng lại cho ta!"
" Mau bắt lấy nó!"
Một toán tầm năm, sáu người tướng mạo vẻ như là thổ phỉ đang rượt đuổi một cậu nhóc.
Tên đó cũng khá nhanh nhẹn chạy vào rừng lẩn trốn, chúng lại càng có vẻ tức tối hơn vội tìm kiếm.
" Mau tìm đi, bắt lấy nó bằng được cho ta!"
...
Hắn trốn trong bụi cây đã dần nhanh chóng đứng trong thế bị bao vây, ngay tình huống ngàn cân treo sợi tóc, một cô bé nhanh như chớp đã kéo hắn ta lên cây cao.
Tên kia nửa bất ngờ nhìn vào sợi dây thừng đã bị buộc vào người hắn từ bao giờ, trong chốc lát chưa kịp phản ứng thì cô đã bịt miệng hắn mà ra hiệu im lặng.
Hắn gật đài lia lịa có vẻ vẫn còn hơi lo sợ điều gì.
Y lúc này ném một thứ gì đó xuống dưới, một tiếng nổ khá lớn tạo ra một mỡ hỗn độn dưới mặt đất, đám thổ phỉ dưới kia ngay lập tức bị phân tán không nhìn rõ đường, hai người cũng vì vậy mà trốn thoát được một kiếp.
...
Đợi khi hai người ra hồi rừng hòa vào dòng người tấp nập trong làng thì thở phào.
" Này, ngươi phải cảm ơn ta đấy, không phải ai cũng có phúc được ta..."
Chưa dứt lời, y đã cảm thấy sợi dây mình nắm trên tay đã không còn trọng lực, ngoảnh lại thì phát hiện tên kia đã cắt đứt dây thừng chạy mất.
" Này!" Ngươi dám chạy trốn ư, đúng là không biết ân nghĩa là gì.
Y nhanh chóng đuổi theo hắn.
" Đứng lại cho ta!"
Lúc nghe thấy tiếng y hắn cũng không ngờ được mà quay lại, nhanh như vậy mà đã phát hiện ra rồi.
Không phải con gái thường rất yếu đuối sao, phụ nữ Thổ quốc này đúng là nguy hiểm...
Tên kia chưa kịp hoàn hồn thì bị cô ném cho một chiếc giày ngã sầm xuống đất.
Trong phút chốc hắn đã bị y giẫm lên người:
"Ngươi chạy làm cái gì?"
"Thả ta ra, bổn công tử rời khỏi ngươi còn phải cần lí do ư?" Nha đầu này còn dám trói ta lại, nói không có ý đồ gì thì lại oan uổng cho nó quá.
" Đúng!" Cô hầm hổ trả lời:" Ta vừa cứu ngươi, ít nhất cũng phải cảm ơn ta một tiếng chứ." Còn dám chạy, đang chột dạ cái gì ư?
" Ngươi muốn tiền chứ gì? Được, nói đi, bao nhiêu thì ngươi sẽ thả ta ra."
" Ta mà phải cần tiền của ngươi ư, ta cũng có..."
Cô sờ sờ bên hông thì phát hiện mình đã bị mất cái gì rồi: " Tiền, tiền của ta?"
"..."
" Từ khi ngươi chạy thì không còn thấy nữa, ngươi lấy rồi đúng không, nếu không thì sao lại chạy, uổng công ta cứu ngươi không ngờ lại đi giúp một tên trộm."
" Ta ư? Sao có thể."
Hắn ngơ ra: " Ngươi có biết ta là ai không, chút tiền mọn của ngươi còn chẳng đáng cho ta thấy đấy chứ!"
Nghe hắn nói vậy, y liền nghiến mạnh bàn chân lên người hắn:
" Ngươi dám chạy ta dám đổ tội cho ngươi đấy! Sao? "
Lí lẽ gì vậy?
" Ngươi, ngươi nhẹ chân một chút." Nha đầu này cũng tinh ranh phải biết, nhưng có lẽ không phải người xấu.
Hắn tiếp lời:
" Tiểu muội muội à, thành thật mà nói thì ta không ăn trộm tiền của ngươi đâu, ta đưa cho ngươi chút tiền cảm tạ có được không?"
"..."
Suy nghĩ một hồi cô cũng thả hắn:
"__Trong túi tiền đó có vật quan trọng của ta, nếu không phải ngươi lấy thì thôi vậy."
"..." Nha đầu này xuống nước nhanh vậy sao, mới đầu còn hung dữ vậy mà giờ đã tỏ ra vẻ bi thương như bị ta ức hiếp mà trưng cái mặt đó vậy.
Nói xong cô liền rời đi, hắn lúc này lại hơi khó xử mà chạy theo cô:
" Này, túi tiền đó quan trọng với ngươi đến vậy sao?"
" Là đồ của nhũ mẫu ta để lại, bà ấy đã..."
" Sao?"Trông tình hình thế, có vẻ như nhũ mẫu của nha đầu này đã không còn nữa thì phải.
Bây giờ phải làm sao nhỉ?
" Này tiểu nha đầu, ngươi có muốn vào chỗ kia ăn chút đồ ngon không? Bổn công tử sẽ chiêu đãi ngươi."
Cô giương mắt nhìn theo phía chỗ hắn chỉ, ba chữ " Hoa Hạ Lâu " trước mặt, người ra vào tấp nập,hương vị đồ ăn lại lan tỏa tới tận đây, trong chốc lát có vẻ tâm trạng cô đã tốt lên một chút.
" Ta..." Hắn làm vậy là có ý tốt không nhỉ, hay hắn lấy tiền của mình thật nên buộc phải làm cách này để tiêu tiền của mình.
Cô nghĩ ngợi xong liền dứt khoát quay đi:" Không cần!"
" Ta trả, coi như cảm tả ơn cứu mạng của ngươi!"
" Không ăn!"
" Thật sự không muốn thử à?"
" Không!"
" Đồ ăn ở đây cũng khá ngon đấy, không tệ." Đã hai ngày chưa được ăn đồ ngon như vậy rồi.
Cô vừa ăn lấy ăn để vừa nói.
Quả nhiên, ai cũng không thể cúi đầu được trước đồ ăn ngon mà!
" Không phải lúc nãy còn mạnh miệng sao, xem bộ dạng như hổ đói của cô kìa..."
" Này!" Y đột nhiên dừng lại:" Không phải là ngươi cứ liên tục cầu xin ta vào sao, nếu không thì còn lâu ta mới vào đây nhé!"
" Được, được, là ta!"
Hắn cạn lời gật gật đầu rồi lại hỏi:
" Ta vẫn chưa biết tên ngươi!Không biết vị ân nhân này xưng hô thế nào đây?"
" Liễu Tiểu Thiên, ngươi gọi Thiên Thiên là được rồi!"
" Thiên Thiên à. Bổn công tử là Mạc Cẩn Anh..."
" Ta không hỏi!"
Cô vẫn cúi đầu đáp một câu.
Hắn cũng không biết nói gì nữa liền cười trừ, có lẽ đây là người ăn nói lý lẽ nhất hắn từng gặp, mà danh vị của tên này cũng không phải hạng tầm thường gì...
Dừng một chút hắn lại ra vẻ nghiêm túc:" Ngươi muốn đi theo làm nô tỳ trong phủ cho ta không, ngày ba bữa, y phục,nhà ở đủ đầy cả. Vào phủ chơi với bổn công tử!"
" Ngươi." Thiên Thiên nhìn hắn với ánh mắt đầy phán xét:" Ta từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ phải làm mấy thứ đó, cái thứ vô ân như ngươi mà muốn ta phải làm kẻ hầu hạ cho ngươi? Hừ, đừng có mơ tưởng."
Hắn nghe vậy thì tò mò gặng hỏi tiếp:
" Ồ, vậy trước đây ngươi làm cái gì, là ai, từ đâu đến, chắc không phải người Thổ Quốc đâu nhỉ?" Nhìn cũng không giống lắm.
" Hừ, trong thành ta chính là công ch..."
"Công?"
" Túi tiền của ta!"
Miếng thịt trên đũa chưa kịp đưa vào miệng thì đã rơi xuống, y vội nhảy lên bàn đáp hét lên:
" Này, tên trộm kia, mau trả lại túi tiền cho ta!"
Lời của cô nhanh chóng đã làm mấy người xung quanh chú ý, trước quầy thu là một cậu nhóc trạc tuổi y đang đưa chiếc túi đó cho chủ quán, có lẽ hắn định đổi nó lấy đồ ăn.
Nghe tiếng thì cậu nhóc kia liền cầm lấy cả túi lẫn bánh đã đưa ra trên bàn mà chạy thục mạng ra khỏi quán.
" Đứng lại!"
Y lập tức nhảy xuống bàn đuổi theo, Mạc Cẩn Anh cũng đặt một lượng bạc lên bàn:
" Ông chủ, ta xin phép đi trước nhé, khỏi trả lại!"
Xong việc hắn chạy vội theo hai người kia để lại cho chủ lâu kia đứng đó ngơ ngác:
" Còn thiếu hai mươi đồng, ngươi có biết ngươi gọi toàn là đồ hảo hạng không đấy, đứng lại!"
" Ta sẽ trả sau, đang vội! Tạm biệt nhé!"
| Thổ quốc.
" Đứng lại, mau đứng lại cho ta!"
" Mau bắt lấy nó!"
Một toán tầm năm, sáu người tướng mạo vẻ như là thổ phỉ đang rượt đuổi một cậu nhóc.
Tên đó cũng khá nhanh nhẹn chạy vào rừng lẩn trốn, chúng lại càng có vẻ tức tối hơn vội tìm kiếm.
" Mau tìm đi, bắt lấy nó bằng được cho ta!"
...
Hắn trốn trong bụi cây đã dần nhanh chóng đứng trong thế bị bao vây, ngay tình huống ngàn cân treo sợi tóc, một cô bé nhanh như chớp đã kéo hắn ta lên cây cao.
Tên kia nửa bất ngờ nhìn vào sợi dây thừng đã bị buộc vào người hắn từ bao giờ, trong chốc lát chưa kịp phản ứng thì cô đã bịt miệng hắn mà ra hiệu im lặng.
Hắn gật đài lia lịa có vẻ vẫn còn hơi lo sợ điều gì.
Y lúc này ném một thứ gì đó xuống dưới, một tiếng nổ khá lớn tạo ra một mỡ hỗn độn dưới mặt đất, đám thổ phỉ dưới kia ngay lập tức bị phân tán không nhìn rõ đường, hai người cũng vì vậy mà trốn thoát được một kiếp.
...
Đợi khi hai người ra hồi rừng hòa vào dòng người tấp nập trong làng thì thở phào.
" Này, ngươi phải cảm ơn ta đấy, không phải ai cũng có phúc được ta..."
Chưa dứt lời, y đã cảm thấy sợi dây mình nắm trên tay đã không còn trọng lực, ngoảnh lại thì phát hiện tên kia đã cắt đứt dây thừng chạy mất.
" Này!" Ngươi dám chạy trốn ư, đúng là không biết ân nghĩa là gì.
Y nhanh chóng đuổi theo hắn.
" Đứng lại cho ta!"
Lúc nghe thấy tiếng y hắn cũng không ngờ được mà quay lại, nhanh như vậy mà đã phát hiện ra rồi.
Không phải con gái thường rất yếu đuối sao, phụ nữ Thổ quốc này đúng là nguy hiểm...
Tên kia chưa kịp hoàn hồn thì bị cô ném cho một chiếc giày ngã sầm xuống đất.
Trong phút chốc hắn đã bị y giẫm lên người:
"Ngươi chạy làm cái gì?"
"Thả ta ra, bổn công tử rời khỏi ngươi còn phải cần lí do ư?" Nha đầu này còn dám trói ta lại, nói không có ý đồ gì thì lại oan uổng cho nó quá.
" Đúng!" Cô hầm hổ trả lời:" Ta vừa cứu ngươi, ít nhất cũng phải cảm ơn ta một tiếng chứ." Còn dám chạy, đang chột dạ cái gì ư?
" Ngươi muốn tiền chứ gì? Được, nói đi, bao nhiêu thì ngươi sẽ thả ta ra."
" Ta mà phải cần tiền của ngươi ư, ta cũng có..."
Cô sờ sờ bên hông thì phát hiện mình đã bị mất cái gì rồi: " Tiền, tiền của ta?"
"..."
" Từ khi ngươi chạy thì không còn thấy nữa, ngươi lấy rồi đúng không, nếu không thì sao lại chạy, uổng công ta cứu ngươi không ngờ lại đi giúp một tên trộm."
" Ta ư? Sao có thể."
Hắn ngơ ra: " Ngươi có biết ta là ai không, chút tiền mọn của ngươi còn chẳng đáng cho ta thấy đấy chứ!"
Nghe hắn nói vậy, y liền nghiến mạnh bàn chân lên người hắn:
" Ngươi dám chạy ta dám đổ tội cho ngươi đấy! Sao? "
Lí lẽ gì vậy?
" Ngươi, ngươi nhẹ chân một chút." Nha đầu này cũng tinh ranh phải biết, nhưng có lẽ không phải người xấu.
Hắn tiếp lời:
" Tiểu muội muội à, thành thật mà nói thì ta không ăn trộm tiền của ngươi đâu, ta đưa cho ngươi chút tiền cảm tạ có được không?"
"..."
Suy nghĩ một hồi cô cũng thả hắn:
"__Trong túi tiền đó có vật quan trọng của ta, nếu không phải ngươi lấy thì thôi vậy."
"..." Nha đầu này xuống nước nhanh vậy sao, mới đầu còn hung dữ vậy mà giờ đã tỏ ra vẻ bi thương như bị ta ức hiếp mà trưng cái mặt đó vậy.
Nói xong cô liền rời đi, hắn lúc này lại hơi khó xử mà chạy theo cô:
" Này, túi tiền đó quan trọng với ngươi đến vậy sao?"
" Là đồ của nhũ mẫu ta để lại, bà ấy đã..."
" Sao?"Trông tình hình thế, có vẻ như nhũ mẫu của nha đầu này đã không còn nữa thì phải.
Bây giờ phải làm sao nhỉ?
" Này tiểu nha đầu, ngươi có muốn vào chỗ kia ăn chút đồ ngon không? Bổn công tử sẽ chiêu đãi ngươi."
Cô giương mắt nhìn theo phía chỗ hắn chỉ, ba chữ " Hoa Hạ Lâu " trước mặt, người ra vào tấp nập,hương vị đồ ăn lại lan tỏa tới tận đây, trong chốc lát có vẻ tâm trạng cô đã tốt lên một chút.
" Ta..." Hắn làm vậy là có ý tốt không nhỉ, hay hắn lấy tiền của mình thật nên buộc phải làm cách này để tiêu tiền của mình.
Cô nghĩ ngợi xong liền dứt khoát quay đi:" Không cần!"
" Ta trả, coi như cảm tả ơn cứu mạng của ngươi!"
" Không ăn!"
" Thật sự không muốn thử à?"
" Không!"
" Đồ ăn ở đây cũng khá ngon đấy, không tệ." Đã hai ngày chưa được ăn đồ ngon như vậy rồi.
Cô vừa ăn lấy ăn để vừa nói.
Quả nhiên, ai cũng không thể cúi đầu được trước đồ ăn ngon mà!
" Không phải lúc nãy còn mạnh miệng sao, xem bộ dạng như hổ đói của cô kìa..."
" Này!" Y đột nhiên dừng lại:" Không phải là ngươi cứ liên tục cầu xin ta vào sao, nếu không thì còn lâu ta mới vào đây nhé!"
" Được, được, là ta!"
Hắn cạn lời gật gật đầu rồi lại hỏi:
" Ta vẫn chưa biết tên ngươi!Không biết vị ân nhân này xưng hô thế nào đây?"
" Liễu Tiểu Thiên, ngươi gọi Thiên Thiên là được rồi!"
" Thiên Thiên à. Bổn công tử là Mạc Cẩn Anh..."
" Ta không hỏi!"
Cô vẫn cúi đầu đáp một câu.
Hắn cũng không biết nói gì nữa liền cười trừ, có lẽ đây là người ăn nói lý lẽ nhất hắn từng gặp, mà danh vị của tên này cũng không phải hạng tầm thường gì...
Dừng một chút hắn lại ra vẻ nghiêm túc:" Ngươi muốn đi theo làm nô tỳ trong phủ cho ta không, ngày ba bữa, y phục,nhà ở đủ đầy cả. Vào phủ chơi với bổn công tử!"
" Ngươi." Thiên Thiên nhìn hắn với ánh mắt đầy phán xét:" Ta từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ phải làm mấy thứ đó, cái thứ vô ân như ngươi mà muốn ta phải làm kẻ hầu hạ cho ngươi? Hừ, đừng có mơ tưởng."
Hắn nghe vậy thì tò mò gặng hỏi tiếp:
" Ồ, vậy trước đây ngươi làm cái gì, là ai, từ đâu đến, chắc không phải người Thổ Quốc đâu nhỉ?" Nhìn cũng không giống lắm.
" Hừ, trong thành ta chính là công ch..."
"Công?"
" Túi tiền của ta!"
Miếng thịt trên đũa chưa kịp đưa vào miệng thì đã rơi xuống, y vội nhảy lên bàn đáp hét lên:
" Này, tên trộm kia, mau trả lại túi tiền cho ta!"
Lời của cô nhanh chóng đã làm mấy người xung quanh chú ý, trước quầy thu là một cậu nhóc trạc tuổi y đang đưa chiếc túi đó cho chủ quán, có lẽ hắn định đổi nó lấy đồ ăn.
Nghe tiếng thì cậu nhóc kia liền cầm lấy cả túi lẫn bánh đã đưa ra trên bàn mà chạy thục mạng ra khỏi quán.
" Đứng lại!"
Y lập tức nhảy xuống bàn đuổi theo, Mạc Cẩn Anh cũng đặt một lượng bạc lên bàn:
" Ông chủ, ta xin phép đi trước nhé, khỏi trả lại!"
Xong việc hắn chạy vội theo hai người kia để lại cho chủ lâu kia đứng đó ngơ ngác:
" Còn thiếu hai mươi đồng, ngươi có biết ngươi gọi toàn là đồ hảo hạng không đấy, đứng lại!"
" Ta sẽ trả sau, đang vội! Tạm biệt nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.