Chương 53: Lâu rồi không gặp
Tiêu Thiên Tứ
07/12/2023
Sáng hôm sau,tại một phòng chứa củi cũ gần Hoàng cung, Phong Vân lấy đó làm chỗ ở tạm. Nơi này cũng ít người đi lại, từ lâu cũng không còn là phòng chứa củi đúng nghĩa nữa.
Y sắp xếp lại mấy lọ thuốc cẩn thận, giấu cây kiếm kia cùng mấy cuốn sách trong góc …Xong xuôi Phong Vân mới mở mấy bức thư kia ra xem xét. Ngay phong thư đầu tiên đã là một bức chân dung, Phong Vân cũng vô cùng ngạc nhiên. Đấy chính là bức chân dung vẽ cô lúc còn nhỏ, lại có đôi nét của Đan Dương hồi tầm 5-6 tuổi.
Có thể bức tranh này được một người nào đó vẽ nên dựa trên khuôn mặt của Đan Dương lúc vừa mới trở về cung, nội dung bức thư cũng đề cập tới việc dịch dung, y chống cằm suy nghĩ:
“Vậy gián điệp đã được cử vào hoàng cung hơn mười năm trước rồi?” Xem ra chúng đã đợi ngày này mười năm rồi. Không lẽ là chờ xác nhận mình đã chết hay chưa?
“Vậy ra chúng đã biết sự tồn tại của ta từ lâu rồi. Mẫu hậu có vẻ đã giấu rất kĩ nhưng vẫn có người có ý đồ xấu với ta. Vậy có khi nào người thật sự không có ý hãm hại ta không?” Thế thì tiếc cho bọn chúng quá, bổn cô nương vẫn còn sống khỏe mạnh lắm đây này!
Cô ngả lưng nằm xuống trên phản gỗ kiên nhẫn đọc hết đống thư kia. Không biết ngày xưa tại sao cứ nhìn thấy sách vở là buồn ngủ, còn giờ đọc cái này thì lại rất tỉnh táo. Có lẽ nội dung mấy phong thư này còn cuốn hút hơn cả thoại bản…
Lúc này trong đầu cô càng thêm rối bời vì có quá nhiều chuyện phải nghĩ, liệu cuối cùng y nên làm thế nào mới đúng đây?
____
“Sứ thần?”
Lâm Nhất tròn mắt ngạc nhiên:
“Người muốn đóng giả sứ thần Kim An để tham gia hồng môn yến tìm gặp tam công chúa sao?”
Minh Thần ở bên cạnh uống hết tách trà mới tiếp lời:
“Nếu ta gặp muội ấy với thân phận là thái tử thì không hợp lý lắm.”
“Hợp lý? Vậy Bạch cô nương thì sao? Cô ấy không phải rất tốt với người à.” Còn lo cho tam công chúa nữa là sao?
Minh Thần nhìn bộ dạng hớt hải của hắn thì cau mày nghiêm giọng:
“Ngươi làm như vậy là đang mắng chửi ta phong lưu à?”
“Tiểu nhân không dám? Chỉ là ta thấy Bạch cô nương là người khá thẳng thắn, quyết đoán, sẽ không dễ gì chấp nhận người vừa tỏ tình mình xong lại đi tìm mỹ nhân khác đâu?”
“Sao ngươi biết ta đã…với nàng ấy.”
Lâm Nhất ngồi xuống thở dài:
"Điện hạ thức cả đêm khắc một chiếc trâm gỗ, ngày hôm sau đã thấy trên đầu Bạch cô nương, sao mà tiểu nhân không biết cho được."Người ta ai cũng nhận ra người thích cô ấy mà.
Minh Thần nghe vậy thì trầm lắng:
“__Lần này ta chỉ muốn xác nhận lại Thiên Thiên vẫn bình an thôi, hoàn toàn không có ý gì khác với muội ấy. Với lại ta cũng đang có một điều chưa chắc chắn…”
“Điều gì?”
“Ta đang nghĩ, công chúa tìm được này không phải là Thiên Thiên.”
Lâm Nhất thoáng sửng sốt:
“Không phải? Sao người lại nghĩ thế?”
“Ta chỉ cảm thấy chuyện này không hợp lý lắm thôi.”
“…Haiz! Tiểu nhân cũng không biết nữa.”
“Được rồi, đừng có đứng đấy thở dài nữa! Ngươi đi nói với Kì Liên chuẩn bị y phục đi. Hết ngày mai thôi chúng ta sẽ trở về, còn phải đi đón Phong Vân nữa, tránh để muội ấy chờ lâu.”
“Vâng!”
____
Đêm trước ngày diễn ra yến tiệc…
Đan Dương vừa dặn dò mấy cung nữ chuẩn bị cho bữa tiệc xong mới quay về, trên đường lại gặp đúng thị nữ của y, cô liền hỏi:
“Ngươi có thăm dò được gì không?”
Thị nữ kia cúi đầu hành lễ rồi mới trả lời:
“Theo lời dặn của công chúa, tiểu nữ đã cử người vào trong phòng khám xét tình hình nhưng nhìn chung có vẻ cũng không có gì đặc biệt lắm.”
“Về phòng ta nói rõ hơn đi, ở đây đông ngươi?”
“Dạ.”
…
“Nói đi, điều tra thế nào rồi?”
“Đúng là một nữ nhân ở trong căn phòng đó. Từ phong thái đến cử chỉ đều có thể đoán ra là tam công chúa nhưng thị vệ bên ngoài canh gác cũng rất nghiêm ngặt. Hoàn toàn khó có thể tiếp cận sâu bên trong. Hơn nữa lúc tiểu nữ bảo người đem chút bánh ngọt tới, người cũng nhận rồi nhưng mà…”
Cô dè dặt phân vân xem có nên nói tiếp hay không. Đan Dương lại thúc giục:
“Nhưng mà sao?”
“__Hình như, công chúa… không ăn mà để thị nữ mình ăn rồi. Có lẽ tam công chúa vẫn đang giận người chuyện gì thì phải?”
Đan Dương suy nghĩ một chút rồi đột nhiên cười nhạt một tiếng:
“Đây chính là điểm đặc biệt.”
Thị nữ nghe vậy thì sửng sốt:
“Tiểu nữ ngu dốt vẫn chưa nhìn thấu hồng trần. Xin người chỉ giáo thêm!”
“Muội ấy sẽ không bao giờ để cảm xúc của mình chi phối niềm yêu thích với đồ ngọt đâu. Hơn nữa nếu muội ấy đã quang minh chính đại nhận đồ thì đương nhiên sẽ thưởng thức trọn vẹn. Nếu không ngay từ ban đầu đã không nhận ra mặt rồi.”
Thị nữ kia nghe xong thì thán phục:
“Công chúa anh minh!”
"Có điều ta vẫn phải xác nhận xem một chuyện nữa…"Đan Dương giơ bàn tay mình lên ngắm nghía:“Xem xem tài nghệ dịch dung của người này như thế nào.”
“Dịch dung ạ?”
“Ta vẫn chưa chắc chắn lắm. Thôi được rồi, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai hãy chuẩn bị một bộ y phục đơn giản thôi cho ta là được rồi.”
“Vâng, công chúa ngủ ngon, tiểu nữ cáo lui.”
…
Đan Dương vừa thổi ngọn nến cuối cùng trên bàn đi thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng động lách cách quanh phòng như mới có thứ gì đó vừa lướt qua mấy chiếc bình nhỏ, y bỗng có chút lo sợ lên tiếng:
“Ai đấy?”
“Kính chào công chúa điện hạ thân yêu.”
Quả nhiên thật sự có người đột nhập, hắn vừa lên tiếng thì Đan Dương liền hỏi lại:
"Ngươi là ai?"Giọng nói này…
Đan Dương hoảng hốt lần mò tìm vật gì đó phòng thân. Bỗng ngay tức khắc, một con dao găm đã kề ngay trên cổ y, miệng y bị hắn bịt chặt không cho lên tiếng. Đan Dương có thể cảm nhận được sức lực người này vô cùng lớn nhưng lại không thể nhìn rõ hắn là ai được:
“…”
“Lâu rồi không gặp Hoàng Đan Dương!”
“!!”
Y sắp xếp lại mấy lọ thuốc cẩn thận, giấu cây kiếm kia cùng mấy cuốn sách trong góc …Xong xuôi Phong Vân mới mở mấy bức thư kia ra xem xét. Ngay phong thư đầu tiên đã là một bức chân dung, Phong Vân cũng vô cùng ngạc nhiên. Đấy chính là bức chân dung vẽ cô lúc còn nhỏ, lại có đôi nét của Đan Dương hồi tầm 5-6 tuổi.
Có thể bức tranh này được một người nào đó vẽ nên dựa trên khuôn mặt của Đan Dương lúc vừa mới trở về cung, nội dung bức thư cũng đề cập tới việc dịch dung, y chống cằm suy nghĩ:
“Vậy gián điệp đã được cử vào hoàng cung hơn mười năm trước rồi?” Xem ra chúng đã đợi ngày này mười năm rồi. Không lẽ là chờ xác nhận mình đã chết hay chưa?
“Vậy ra chúng đã biết sự tồn tại của ta từ lâu rồi. Mẫu hậu có vẻ đã giấu rất kĩ nhưng vẫn có người có ý đồ xấu với ta. Vậy có khi nào người thật sự không có ý hãm hại ta không?” Thế thì tiếc cho bọn chúng quá, bổn cô nương vẫn còn sống khỏe mạnh lắm đây này!
Cô ngả lưng nằm xuống trên phản gỗ kiên nhẫn đọc hết đống thư kia. Không biết ngày xưa tại sao cứ nhìn thấy sách vở là buồn ngủ, còn giờ đọc cái này thì lại rất tỉnh táo. Có lẽ nội dung mấy phong thư này còn cuốn hút hơn cả thoại bản…
Lúc này trong đầu cô càng thêm rối bời vì có quá nhiều chuyện phải nghĩ, liệu cuối cùng y nên làm thế nào mới đúng đây?
____
“Sứ thần?”
Lâm Nhất tròn mắt ngạc nhiên:
“Người muốn đóng giả sứ thần Kim An để tham gia hồng môn yến tìm gặp tam công chúa sao?”
Minh Thần ở bên cạnh uống hết tách trà mới tiếp lời:
“Nếu ta gặp muội ấy với thân phận là thái tử thì không hợp lý lắm.”
“Hợp lý? Vậy Bạch cô nương thì sao? Cô ấy không phải rất tốt với người à.” Còn lo cho tam công chúa nữa là sao?
Minh Thần nhìn bộ dạng hớt hải của hắn thì cau mày nghiêm giọng:
“Ngươi làm như vậy là đang mắng chửi ta phong lưu à?”
“Tiểu nhân không dám? Chỉ là ta thấy Bạch cô nương là người khá thẳng thắn, quyết đoán, sẽ không dễ gì chấp nhận người vừa tỏ tình mình xong lại đi tìm mỹ nhân khác đâu?”
“Sao ngươi biết ta đã…với nàng ấy.”
Lâm Nhất ngồi xuống thở dài:
"Điện hạ thức cả đêm khắc một chiếc trâm gỗ, ngày hôm sau đã thấy trên đầu Bạch cô nương, sao mà tiểu nhân không biết cho được."Người ta ai cũng nhận ra người thích cô ấy mà.
Minh Thần nghe vậy thì trầm lắng:
“__Lần này ta chỉ muốn xác nhận lại Thiên Thiên vẫn bình an thôi, hoàn toàn không có ý gì khác với muội ấy. Với lại ta cũng đang có một điều chưa chắc chắn…”
“Điều gì?”
“Ta đang nghĩ, công chúa tìm được này không phải là Thiên Thiên.”
Lâm Nhất thoáng sửng sốt:
“Không phải? Sao người lại nghĩ thế?”
“Ta chỉ cảm thấy chuyện này không hợp lý lắm thôi.”
“…Haiz! Tiểu nhân cũng không biết nữa.”
“Được rồi, đừng có đứng đấy thở dài nữa! Ngươi đi nói với Kì Liên chuẩn bị y phục đi. Hết ngày mai thôi chúng ta sẽ trở về, còn phải đi đón Phong Vân nữa, tránh để muội ấy chờ lâu.”
“Vâng!”
____
Đêm trước ngày diễn ra yến tiệc…
Đan Dương vừa dặn dò mấy cung nữ chuẩn bị cho bữa tiệc xong mới quay về, trên đường lại gặp đúng thị nữ của y, cô liền hỏi:
“Ngươi có thăm dò được gì không?”
Thị nữ kia cúi đầu hành lễ rồi mới trả lời:
“Theo lời dặn của công chúa, tiểu nữ đã cử người vào trong phòng khám xét tình hình nhưng nhìn chung có vẻ cũng không có gì đặc biệt lắm.”
“Về phòng ta nói rõ hơn đi, ở đây đông ngươi?”
“Dạ.”
…
“Nói đi, điều tra thế nào rồi?”
“Đúng là một nữ nhân ở trong căn phòng đó. Từ phong thái đến cử chỉ đều có thể đoán ra là tam công chúa nhưng thị vệ bên ngoài canh gác cũng rất nghiêm ngặt. Hoàn toàn khó có thể tiếp cận sâu bên trong. Hơn nữa lúc tiểu nữ bảo người đem chút bánh ngọt tới, người cũng nhận rồi nhưng mà…”
Cô dè dặt phân vân xem có nên nói tiếp hay không. Đan Dương lại thúc giục:
“Nhưng mà sao?”
“__Hình như, công chúa… không ăn mà để thị nữ mình ăn rồi. Có lẽ tam công chúa vẫn đang giận người chuyện gì thì phải?”
Đan Dương suy nghĩ một chút rồi đột nhiên cười nhạt một tiếng:
“Đây chính là điểm đặc biệt.”
Thị nữ nghe vậy thì sửng sốt:
“Tiểu nữ ngu dốt vẫn chưa nhìn thấu hồng trần. Xin người chỉ giáo thêm!”
“Muội ấy sẽ không bao giờ để cảm xúc của mình chi phối niềm yêu thích với đồ ngọt đâu. Hơn nữa nếu muội ấy đã quang minh chính đại nhận đồ thì đương nhiên sẽ thưởng thức trọn vẹn. Nếu không ngay từ ban đầu đã không nhận ra mặt rồi.”
Thị nữ kia nghe xong thì thán phục:
“Công chúa anh minh!”
"Có điều ta vẫn phải xác nhận xem một chuyện nữa…"Đan Dương giơ bàn tay mình lên ngắm nghía:“Xem xem tài nghệ dịch dung của người này như thế nào.”
“Dịch dung ạ?”
“Ta vẫn chưa chắc chắn lắm. Thôi được rồi, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai hãy chuẩn bị một bộ y phục đơn giản thôi cho ta là được rồi.”
“Vâng, công chúa ngủ ngon, tiểu nữ cáo lui.”
…
Đan Dương vừa thổi ngọn nến cuối cùng trên bàn đi thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng động lách cách quanh phòng như mới có thứ gì đó vừa lướt qua mấy chiếc bình nhỏ, y bỗng có chút lo sợ lên tiếng:
“Ai đấy?”
“Kính chào công chúa điện hạ thân yêu.”
Quả nhiên thật sự có người đột nhập, hắn vừa lên tiếng thì Đan Dương liền hỏi lại:
"Ngươi là ai?"Giọng nói này…
Đan Dương hoảng hốt lần mò tìm vật gì đó phòng thân. Bỗng ngay tức khắc, một con dao găm đã kề ngay trên cổ y, miệng y bị hắn bịt chặt không cho lên tiếng. Đan Dương có thể cảm nhận được sức lực người này vô cùng lớn nhưng lại không thể nhìn rõ hắn là ai được:
“…”
“Lâu rồi không gặp Hoàng Đan Dương!”
“!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.