Chương 43: Tiếp đãi khách quý
Tiêu Thiên Tứ
11/09/2023
"Đại sư tỷ?"
Thời Hiên thấy Bạch Phong Vân gấp gáp bước ra ngoài Thạch Vỹ thì có chút ngạc nhiên, hắn cẩn thận quan sát y:
"Sao lại bị thương rồi, người gặp phải linh thú rất mạnh sao?"
Bạch Phong Vân dựa tay lên người hắn than thở:
"Ta gặp người quen, cũng không biết đã chọc giận gì cả mà bị tỷ ấy đả thương... Có lẽ trong chiêu thức có độc thì phải."
Hắn nhìn cô lo lắng đỡ lấy:
"Ta đưa tỷ về đường môn đã."Xem ra kẻ đó phải rất mạnh, Bạch tỷ tỷ vốn đã không có linh lực, gặp phải người như vậy thì bị đả thương cũng phải, may mà không nặng lắm...
|Thanh Vũ môn
...
"Tại hạ là Lâm Nhất, bên cạnh là công tử nhà ta, bọn ta thực lòng muốn gia nhập Thanh Vũ môn, không có ý gì với trưởng lão các người đâu."
Tuyết Nhi-đệ tử Thanh Vũ môn, cô nhìn hắn nài nỉ mãi mà vẫn không chịu lay động:
"Hừ! Ta thừa biết mục đích đen tối của các ngươi. Đệ tử Thanh Vũ môn bọn ta không phải có linh lực không đâu, bên trong còn hàng trăm tiêu chuẩn khác mà điều quan trọng nhất...phải là do sư phụ ta tự tay đưa vào. Người ngoài như các ngươi, vẫn nên trở về đi."
"Ngươi!"
Lâm Nhất có vẻ không can tâm tiếp lời:
"Chúng ta có năng lực, điều kiện như vậy không phải rất tốt sao?" Phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh! Chủ tử muốn vào trong nhất định là tìm hiểu nội bộ trước nếu không ta sẽ không bao giờ phải nhẫn nhục thế này. Hừ, có khác gì so sánh điện hạ với tên ăn xin đâu chứ.
"Không được."
"Vậy ta có thể biết là, có cách nào khác để nhập học không?"
Tuyết Nhi vẫn lắc đầu, mặt lạnh băng:
"Không có, ta đã nói rồi, nếu các ngươi còn không đi thì đừng trách bọn ta vô tình."
"Ngươi đúng là... Sợ rằng các ngươi không phải đối thủ của ta đâu..."
"Đừng hành động lỗ mãng."
Minh Thần giờ mới lên tiếng hỏi y:
"Vậy ta có thể gặp trưởng lão Thanh Vũ không?"Quả nhiên tông môn này bí ẩn như lời đồn, hoàn toàn không thể quan sát được nguồn linh thuật bên trong, rốt cuộc trưởng lão này là ai? Trận pháp bố trí bảo vệ này cũng quá quen thuộc rồi.
"Ngươi nghĩ gặp được người là giải quyết được sao?" Cô vẫn bình tĩnh nói tiếp:"Từ trước tới này đều là sư phụ ta đi đưa người về, làm gì có chuyện đến xin xỏ như thế. Các người không thấy mình kém cỏi ư?"
"__Vậy sư phụ mà ngươi nói là tự đi tìm đệ tử sao?"
"Ngươi hỏi nhiều vậy làm gì, còn không mau rời khỏi đây!" Bạch tỷ tỷ giờ đã đi khỏi rồi, tránh nói nhiều sai sót, cũng tại người ta đồn lung tung về tỷ ấy quá, ý tốt thì được chứ ý xấu thì oan cho sư phụ rồi.
Tuyết Nhi lúc này mới lớn tiếng mắng hắn.
...
"Tiểu Nhi, ngươi lại mắng người nữa à?"
"Sư phụ, Thời ca ca?"
Thời Hiên có vẻ không mấy ngạc nhiên nhìn hai người kia, hắn quay sang nói nhỏ với Bạch Phong Vân:
"Lại có người tới làm phiền, nếu không tiện nói chuyện thì ta đưa tỷ đi tìm người chữa trị trước."
Bạch Phong Vân lúc này mới bỏ tay ra khỏi người hắn rồi quan sát hai tên kia cười thầm:
"Khách đến rồi phải tiếp đón một chút chứ."
Thời Hiên cùng Bạch Phong Vân tiến về phía cổng sư môn, cả Minh Thần và Lâm Nhất đều như bị hút hồn bởi dáng vẻ cùng phong thái này của cô.
"Xin hỏi cô nương là?"
Minh Thần lên tiếng, Bạch Phong Vân lại chỉ quay lại liếc nhìn hắn một cái rồi đi vào trong:
"Mang bàn ra tiếp khách!"
"!?"
Lâm Nhất thấy vậy liền ghé tai chủ tử hắn:
"Có lẽ lời đồn chỉ có vậy, trưởng lão này cũng không ác độc lắm như lời kể kia, sẽ dễ nói chuyện thôi, người đừng lo lắng."
"Nhìn ta lo vẻ lo lắng lắm sao?"
"..."Không phải nhìn người rất vừa ý vị trưởng lão khí chất này sao?
"Ngươi nghĩ vị trưởng lão Thanh Vũ môn này là một bà bà sao? Dáng vẻ này..."
"..."Không ngờ chủ tử cũng có lúc bị một bà bà mê hoặc, nhưng mà dáng vẻ này thật làm người ta liên tưởng tới một khuôn mặt thuần khiết, xinh đẹp, một cô nương phong lưu, mạnh mẽ, uy lực...
Chỉ một lát sau, một bộ bàn ghế đã được đặt ngoài cửa tông môn, Thời Hiên xong việc cũng vào trong đóng cửa lại để Minh Thần với Lâm Nhất đứng ngơ ngác bên ngoài...
"Này, các ngươi làm vậy là có ý gì?"
Lâm Nhất chạy tới đập cửa liên tục, Bạch Phong Vân ngồi trong thành lúc này lại ung dung ăn mấy cái bánh vừa đưa tới rồi nói vọng ra một câu:
"Nếu không chấp nhận được cách đón tiếp này của Thanh Vũ môn ta, e là các người còn phải xuống núi vất vả rồi!"
"..."
"Quay lại ngồi xuống đi!"
Lâm Nhất nghe chủ tử hắn gọi thì quay lại, vẻ mặt hắn cũng hết sức nghi ngờ, Minh Thần đã ngồi xuống rồi kìa, phong thái lại rất nho nhã, hưởng thụ.
Hắn cuối cùng cũng phải theo ý chủ tử hắn về "vị trí được bố thí" sẵn.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu nhé."
Bạch Phong Vân tâm trạng vô cùng hứng khởi nói:
"Vị công tử chắc cũng biết rõ, Thanh Vũ môn ta toàn những người xuất thân từ nghèo khó nên là hai người chịu khó thích nghi nhé, đường môn ta thật sự không có đồ ngon trà ngọt tiếp đón hai vị được."
Minh Thần nghe vậy liền đáp lại:
"Nghe đồn trưởng lão Thanh Vũ môn khí chất hơn người, cả cách đón tiếp người khác cũng quả thật khiến tại hạ "mở mang tầm mắt"."
"Hừ! Trưởng lão à, ta hoàn toàn không dám nhận chức danh này."
"Ta cũng nghĩ như vậy. So với từ "trưởng lão" ta thấy nên gọi người là một "mỹ nữ" thì hơn. Không cần quan sát nhiều cũng có thể nhìn ra, cô nương đây quả thật là một mỹ nhân tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêng thành."
"__Chúng ta giờ có thể vào vấn đề chính được rồi." Phong Vân bắc chéo chân tựa lưng vào thành ghế nói tiếp:"Người đến Thanh Vũ môn ta cũng nhiều, không tránh khỏi mấy lời đồn đại ngoài kia nhưng mà bọn chúng nói không sai. Đường môn ta không nhận người, chỉ tìm người."
"Vậy thì, liệu tại hạ có thể lọt vào con mắt này của cô nương không?"
"Không!"
"..."
Minh Thần bất lực hết phần khi nghe câu trả lời dứt khoát này của cô, lời nói của hắn quả là khiến người ta dễ lay động, ngoại trừ Bạch Phong Vân.
Lâm Nhất cũng đứng ngồi không yên ghé đầu nói nhỏ với hắn:
"Chủ tử, ta thấy cô nương này đầu óc có chút vẫn đề."
"Tránh qua một bên."
"...Vâng." Xem chủ tử kìa, cô nương này quả là biết cách chọc giận người khác, chủ tử lúc nào cũng uy nghi đứng trên vạn người, bao nhiêu mỹ nhân muốn hầu hạ người thế mà cô nương này lại, đúng là chả có mắt nhìn gì cả.
"Tại hạ có thể biết lý do không?"
"Ta thích người nào thì chọn người đó, ngươi có ý kiến sao?" Sao ta lại không nhìn thấu được người này nhỉ. Hắn ăn nói cũng khá đấy nhưng bổn cô nương không rảnh ngồi nói chuyện với ngươi... Không lẽ là bị trọng thương rồi chứ...
Sắc mặt Bạch Phong Vân có vẻ không tốt lắm:
"Đuổi người đi."
"!?"
Thời Hiên ở bên cạnh nhìn y có vẻ lo lắng:
"Bạch sư tỷ, tỷ không sao chứ, ta đưa tỷ đi nghỉ ngơi trước."
Bạch Phong Vân đứng dậy loạng choạng dựa vào người hắn gật đầu:
"Không ngờ tỷ ấy lại mạnh tay như vậy, xem ra sau này vẫn phải cẩn thận hơn."
"Tỷ nói người ra tay với tỷ sao?"
"__Ngươi đưa ta về phòng trước, hai tên ngoài kia cứ..."
Chưa nói hết câu y đã phun ra một ngụm máu, Thời Hiên hốt hoảng vội đỡ lấy cô:
"Bạch sư tỷ!"
Minh Thần nghe thấy thì vội đứng dậy.
"Bên trong hình như xảy ra chuyện gì thì phải."
Lâm Nhất cũng ngạc nhiên, đang nói thì chủ tử hắn đã vội nhảy luôn vào trong thành.
"Đợi đã chủ nhân!"
Hắn vội chạy theo, lúc định vào bên trong thì bị một luồng ám khí chắn lại:
"Cấm thuật, sao ở đây lại có thể sử dụng cấm thuật này?" Như vậy thì sao chủ tử lại có thể vào trong đơn giản thế, rốt cuộc cô nương này là thần thánh phương nào...
"Sao ngươi vào được đây?"
"Mau bắt hắn lại."
"Bảo vệ sư phụ."
"..."
Minh Thần vừa nhảy được vào trong thì đã bị một toán người vây quanh, hắn vẫn cố đưa mắt tìm Bạch Phong Vân:
"Mau tránh ra, ta không muốn làm các người bị thương!"
"Bọn ta thừa biết ý đồ của ngươi, tất cả xông lên, sống chết gì cũng phải bảo vệ thành Thanh Vũ!"
"Đánh chết hắn!"
Bọn chúng thừa thế cứ xông lên tấn công. Hắn chỉ đứng đấy tránh né dường như không muốn tấn công bọn họ.
Cũng chỉ một lúc sau Minh Thần liền dần mất kiên nhẫn rồi tung ra một chưởng, sức mạnh hắn vẫn vô cùng đáng sợ như năm nào, một chiêu đã đánh bay hết mấy chục tên kia:
"Thứ cho ta vô lễ rồi!"
Thời Hiên thấy Bạch Phong Vân gấp gáp bước ra ngoài Thạch Vỹ thì có chút ngạc nhiên, hắn cẩn thận quan sát y:
"Sao lại bị thương rồi, người gặp phải linh thú rất mạnh sao?"
Bạch Phong Vân dựa tay lên người hắn than thở:
"Ta gặp người quen, cũng không biết đã chọc giận gì cả mà bị tỷ ấy đả thương... Có lẽ trong chiêu thức có độc thì phải."
Hắn nhìn cô lo lắng đỡ lấy:
"Ta đưa tỷ về đường môn đã."Xem ra kẻ đó phải rất mạnh, Bạch tỷ tỷ vốn đã không có linh lực, gặp phải người như vậy thì bị đả thương cũng phải, may mà không nặng lắm...
|Thanh Vũ môn
...
"Tại hạ là Lâm Nhất, bên cạnh là công tử nhà ta, bọn ta thực lòng muốn gia nhập Thanh Vũ môn, không có ý gì với trưởng lão các người đâu."
Tuyết Nhi-đệ tử Thanh Vũ môn, cô nhìn hắn nài nỉ mãi mà vẫn không chịu lay động:
"Hừ! Ta thừa biết mục đích đen tối của các ngươi. Đệ tử Thanh Vũ môn bọn ta không phải có linh lực không đâu, bên trong còn hàng trăm tiêu chuẩn khác mà điều quan trọng nhất...phải là do sư phụ ta tự tay đưa vào. Người ngoài như các ngươi, vẫn nên trở về đi."
"Ngươi!"
Lâm Nhất có vẻ không can tâm tiếp lời:
"Chúng ta có năng lực, điều kiện như vậy không phải rất tốt sao?" Phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh! Chủ tử muốn vào trong nhất định là tìm hiểu nội bộ trước nếu không ta sẽ không bao giờ phải nhẫn nhục thế này. Hừ, có khác gì so sánh điện hạ với tên ăn xin đâu chứ.
"Không được."
"Vậy ta có thể biết là, có cách nào khác để nhập học không?"
Tuyết Nhi vẫn lắc đầu, mặt lạnh băng:
"Không có, ta đã nói rồi, nếu các ngươi còn không đi thì đừng trách bọn ta vô tình."
"Ngươi đúng là... Sợ rằng các ngươi không phải đối thủ của ta đâu..."
"Đừng hành động lỗ mãng."
Minh Thần giờ mới lên tiếng hỏi y:
"Vậy ta có thể gặp trưởng lão Thanh Vũ không?"Quả nhiên tông môn này bí ẩn như lời đồn, hoàn toàn không thể quan sát được nguồn linh thuật bên trong, rốt cuộc trưởng lão này là ai? Trận pháp bố trí bảo vệ này cũng quá quen thuộc rồi.
"Ngươi nghĩ gặp được người là giải quyết được sao?" Cô vẫn bình tĩnh nói tiếp:"Từ trước tới này đều là sư phụ ta đi đưa người về, làm gì có chuyện đến xin xỏ như thế. Các người không thấy mình kém cỏi ư?"
"__Vậy sư phụ mà ngươi nói là tự đi tìm đệ tử sao?"
"Ngươi hỏi nhiều vậy làm gì, còn không mau rời khỏi đây!" Bạch tỷ tỷ giờ đã đi khỏi rồi, tránh nói nhiều sai sót, cũng tại người ta đồn lung tung về tỷ ấy quá, ý tốt thì được chứ ý xấu thì oan cho sư phụ rồi.
Tuyết Nhi lúc này mới lớn tiếng mắng hắn.
...
"Tiểu Nhi, ngươi lại mắng người nữa à?"
"Sư phụ, Thời ca ca?"
Thời Hiên có vẻ không mấy ngạc nhiên nhìn hai người kia, hắn quay sang nói nhỏ với Bạch Phong Vân:
"Lại có người tới làm phiền, nếu không tiện nói chuyện thì ta đưa tỷ đi tìm người chữa trị trước."
Bạch Phong Vân lúc này mới bỏ tay ra khỏi người hắn rồi quan sát hai tên kia cười thầm:
"Khách đến rồi phải tiếp đón một chút chứ."
Thời Hiên cùng Bạch Phong Vân tiến về phía cổng sư môn, cả Minh Thần và Lâm Nhất đều như bị hút hồn bởi dáng vẻ cùng phong thái này của cô.
"Xin hỏi cô nương là?"
Minh Thần lên tiếng, Bạch Phong Vân lại chỉ quay lại liếc nhìn hắn một cái rồi đi vào trong:
"Mang bàn ra tiếp khách!"
"!?"
Lâm Nhất thấy vậy liền ghé tai chủ tử hắn:
"Có lẽ lời đồn chỉ có vậy, trưởng lão này cũng không ác độc lắm như lời kể kia, sẽ dễ nói chuyện thôi, người đừng lo lắng."
"Nhìn ta lo vẻ lo lắng lắm sao?"
"..."Không phải nhìn người rất vừa ý vị trưởng lão khí chất này sao?
"Ngươi nghĩ vị trưởng lão Thanh Vũ môn này là một bà bà sao? Dáng vẻ này..."
"..."Không ngờ chủ tử cũng có lúc bị một bà bà mê hoặc, nhưng mà dáng vẻ này thật làm người ta liên tưởng tới một khuôn mặt thuần khiết, xinh đẹp, một cô nương phong lưu, mạnh mẽ, uy lực...
Chỉ một lát sau, một bộ bàn ghế đã được đặt ngoài cửa tông môn, Thời Hiên xong việc cũng vào trong đóng cửa lại để Minh Thần với Lâm Nhất đứng ngơ ngác bên ngoài...
"Này, các ngươi làm vậy là có ý gì?"
Lâm Nhất chạy tới đập cửa liên tục, Bạch Phong Vân ngồi trong thành lúc này lại ung dung ăn mấy cái bánh vừa đưa tới rồi nói vọng ra một câu:
"Nếu không chấp nhận được cách đón tiếp này của Thanh Vũ môn ta, e là các người còn phải xuống núi vất vả rồi!"
"..."
"Quay lại ngồi xuống đi!"
Lâm Nhất nghe chủ tử hắn gọi thì quay lại, vẻ mặt hắn cũng hết sức nghi ngờ, Minh Thần đã ngồi xuống rồi kìa, phong thái lại rất nho nhã, hưởng thụ.
Hắn cuối cùng cũng phải theo ý chủ tử hắn về "vị trí được bố thí" sẵn.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu nhé."
Bạch Phong Vân tâm trạng vô cùng hứng khởi nói:
"Vị công tử chắc cũng biết rõ, Thanh Vũ môn ta toàn những người xuất thân từ nghèo khó nên là hai người chịu khó thích nghi nhé, đường môn ta thật sự không có đồ ngon trà ngọt tiếp đón hai vị được."
Minh Thần nghe vậy liền đáp lại:
"Nghe đồn trưởng lão Thanh Vũ môn khí chất hơn người, cả cách đón tiếp người khác cũng quả thật khiến tại hạ "mở mang tầm mắt"."
"Hừ! Trưởng lão à, ta hoàn toàn không dám nhận chức danh này."
"Ta cũng nghĩ như vậy. So với từ "trưởng lão" ta thấy nên gọi người là một "mỹ nữ" thì hơn. Không cần quan sát nhiều cũng có thể nhìn ra, cô nương đây quả thật là một mỹ nhân tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêng thành."
"__Chúng ta giờ có thể vào vấn đề chính được rồi." Phong Vân bắc chéo chân tựa lưng vào thành ghế nói tiếp:"Người đến Thanh Vũ môn ta cũng nhiều, không tránh khỏi mấy lời đồn đại ngoài kia nhưng mà bọn chúng nói không sai. Đường môn ta không nhận người, chỉ tìm người."
"Vậy thì, liệu tại hạ có thể lọt vào con mắt này của cô nương không?"
"Không!"
"..."
Minh Thần bất lực hết phần khi nghe câu trả lời dứt khoát này của cô, lời nói của hắn quả là khiến người ta dễ lay động, ngoại trừ Bạch Phong Vân.
Lâm Nhất cũng đứng ngồi không yên ghé đầu nói nhỏ với hắn:
"Chủ tử, ta thấy cô nương này đầu óc có chút vẫn đề."
"Tránh qua một bên."
"...Vâng." Xem chủ tử kìa, cô nương này quả là biết cách chọc giận người khác, chủ tử lúc nào cũng uy nghi đứng trên vạn người, bao nhiêu mỹ nhân muốn hầu hạ người thế mà cô nương này lại, đúng là chả có mắt nhìn gì cả.
"Tại hạ có thể biết lý do không?"
"Ta thích người nào thì chọn người đó, ngươi có ý kiến sao?" Sao ta lại không nhìn thấu được người này nhỉ. Hắn ăn nói cũng khá đấy nhưng bổn cô nương không rảnh ngồi nói chuyện với ngươi... Không lẽ là bị trọng thương rồi chứ...
Sắc mặt Bạch Phong Vân có vẻ không tốt lắm:
"Đuổi người đi."
"!?"
Thời Hiên ở bên cạnh nhìn y có vẻ lo lắng:
"Bạch sư tỷ, tỷ không sao chứ, ta đưa tỷ đi nghỉ ngơi trước."
Bạch Phong Vân đứng dậy loạng choạng dựa vào người hắn gật đầu:
"Không ngờ tỷ ấy lại mạnh tay như vậy, xem ra sau này vẫn phải cẩn thận hơn."
"Tỷ nói người ra tay với tỷ sao?"
"__Ngươi đưa ta về phòng trước, hai tên ngoài kia cứ..."
Chưa nói hết câu y đã phun ra một ngụm máu, Thời Hiên hốt hoảng vội đỡ lấy cô:
"Bạch sư tỷ!"
Minh Thần nghe thấy thì vội đứng dậy.
"Bên trong hình như xảy ra chuyện gì thì phải."
Lâm Nhất cũng ngạc nhiên, đang nói thì chủ tử hắn đã vội nhảy luôn vào trong thành.
"Đợi đã chủ nhân!"
Hắn vội chạy theo, lúc định vào bên trong thì bị một luồng ám khí chắn lại:
"Cấm thuật, sao ở đây lại có thể sử dụng cấm thuật này?" Như vậy thì sao chủ tử lại có thể vào trong đơn giản thế, rốt cuộc cô nương này là thần thánh phương nào...
"Sao ngươi vào được đây?"
"Mau bắt hắn lại."
"Bảo vệ sư phụ."
"..."
Minh Thần vừa nhảy được vào trong thì đã bị một toán người vây quanh, hắn vẫn cố đưa mắt tìm Bạch Phong Vân:
"Mau tránh ra, ta không muốn làm các người bị thương!"
"Bọn ta thừa biết ý đồ của ngươi, tất cả xông lên, sống chết gì cũng phải bảo vệ thành Thanh Vũ!"
"Đánh chết hắn!"
Bọn chúng thừa thế cứ xông lên tấn công. Hắn chỉ đứng đấy tránh né dường như không muốn tấn công bọn họ.
Cũng chỉ một lúc sau Minh Thần liền dần mất kiên nhẫn rồi tung ra một chưởng, sức mạnh hắn vẫn vô cùng đáng sợ như năm nào, một chiêu đã đánh bay hết mấy chục tên kia:
"Thứ cho ta vô lễ rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.