Chương 26: Lấy của người trả cho người
Giang Sơn Thương Lan
17/04/2023
Chính tai nghe được Giản Tiểu Tinh nói lời này, nghe cô đem từng câu
từng câu những người trong đoàn đua xe King's chính miệng nói ra khiến
bọn họ tức giận không thể diễn tả thành lời đáp trả toàn bộ lại cho bọn
họ. Khiến cho những kẻ kiêu ngạo đó cũng phải tái mét mặt mũi hiểu được
cái gì gọi là tức mà không có chỗ trút, thành viên của 2 đội đua xe vây
xem chỉ cảm thấy ahihi thật sảng! Phải nói là muốn ngửa mặt lên trời mà
cười to một trận!
Cùng lúc đó, bọn họ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn mảnh mai của Giản Tiểu Tinh, hai đầu gối bất giác nhũn ra, không khỏi nghĩ có phải ai đánh vào đầu gói mình hay không, nếu không vì sao suýt nữa thì có cảm giác muốn quỳ gối xuống? Đây là tiểu quái vật sao? Không, cô là nữ vương mới đúng!!.
||||| Truyện đề cử: Giam Cầm Sinh Mệnh |||||
Suy nghĩ nội tâm quá phong phú, cảm xúc quá kích động, thiếu chút thì biến thành tâm thần luôn.
Còn sắc mặt của ba người thuộc đội đua xe King's thực sự quá khó coi, ngay cả gương mặt hiền lành thật thà của Hà An kia cũng không thể duy trì được nụ cười. Bọn họ không thể nào ngờ được, chỉ là một trò chơi như thể một trò chơi va chạm trực diện thông thường thôi mà lại có thể biến thành tình huống thê thảm như thế này. Mi Mi là vương bài (con át chủ bài được coi là lá bài mạnh nhất) của bọn họ, con át chủ bài có thể lật đổi Giản Tiểu Tinh dễ như trở bàn tay trong suy nghĩ của bọn họ, ấy thế mà ahihi không ngờ lại chưa ra trận đã chết trước???!!! Này đã là cái gì? ahihi đây là gặp phải tình huống quỷ quá gì đây???? Đương nhiên càng làm cho bọn họ khiếp sợ hơn chính là, không ngờ Giản Tiểu Tinh lại có thể hung bạo như vậy!!
Cô chính là cố ý, tuy rằng không hiểu lắm vì sao cô có thể làm được như thế, nhưng chắc chắn là Giản Tiểu Tinh cố ý, nghe những lời nói của cô!! Nhưng vấn đề là bọn họ không thể làm gì được, chỉ có thể chịu đựng, nghẹn họng đến mức khó chịu!
"Đúng là ' tiểu quái vật ' có khác, cô đúng là đã làm chúng tôi mở rộng tầm mắt." Hà An nghiến răng nghiến lợi nói.
Giản Tiểu Tinh: "Đây chỉ là ngoài ý muốn, là sự cố thường gặp khi chơi thể thao đua xe mà thôi."
"Hy vọng có cơ hội có thể chạy một vòng với cô, đến lúc đó khẳng định được lợi không ít."
"Học hỏi lẫn nhau, học hỏi lẫn nhau mà thôi." thái độ Giản Tiểu Tinh nhìn kiểu gì cũng cảm thấy giống với thái độ hiền lành, thành thật vô hại của Hà An cách đây không lâu đã khiến bọn họ có cảm giác vô cùng khó chịu.
Voãi chưởng!!
Chờ xe cứu hỏa và xe cứu thương tới rồi lại đi, bốn người đáng ghét của đội đua xe King's cuối cùng cũng khuất khỏi tầm mắt.
Giản Tiểu Tinh trút giận một hồi, cuối cùng tâm trạng mới thoải mái hơn một chút, cô không xem thường những tay đua xe tử thần, mỗi người đều có sự lựa chọn cách sống của chính mình, ai cũng không thể quản được cũng không có nghĩa vụ phải đi quản, chỉ cần không mang lại phiền toán cho người khác, thì bọn họ có thể đùa bỡn mạng sống của chính mình, có thể đùa giỡn với mạng sống của đồng đội dưới những điều kiện công bằng. Nhưng nếu tùy tiện coi tính mạng của người khác cũng trở thành món đồ chơi như vậy, dùng những thủ đoạn đê tiện đó để hủy hoại mạng sống của người vô tội, vậy thì bọn họ chính là rác rưởi, là khối u ác tính, những con chuột sống trong cống rãnh, không có ý định khử trùng sạch sẽ bản thân thì cũng không cần mang theo cả người đầy vi khuẩn tới gây họa cho người khác.
Vào lúc đó, cái người tên Lý Tử Dương đáng ghét kia đã chồng lên hình ảnh của cha cô, bị những kẻ đê tiện, vô lương tâm và không hề cảm thấy hổ thẹn, lấy những lý do có thể nói là nực cười để dùng những thủ đoạn đê tiện hủy hoại ước mơ và giành lấy vinh quang, cô không thể nào vờ như không thấy. Càng không cần phải nói về cơ bản cô đã xác định cái người vào đêm qua là cùng một bọn với đám người này.
Thở một hơi dài trút hết mọi buồn bực, quay đầu lại thì bắt gặp những ánh mặt quỷ dị của người quen. Nhanh chóng bị dọa nhảy dựng, "Làm sao?"
Tào Hạc hối hận vì vừa rồi không lấy máy tính ghi lại những hình ảnh này, hắn thực sự không thể ngờ được Giản Tiểu Tinh sẽ làm tới mức này. Hắn thực sự rất quan tâm đến một vấn để, lập tức hỏi: "Vừa rồi cô thật sự dùng khăn tay che mắt à?"
"Đương nhiên." Bởi vì có chiếc khăn tay này, mới có thể làm Mi Mi nháy mắt hình thành áp lực lớn, cô ta là tay đua xe tử thần, thực sự là người sống trên lưỡi đao, nhưng kẻ liều lĩnh sợ kẻ không muốn sống, Giản Tiểu Tinh bịt mắt thi với cô ta, đương nhiên Giản Tiểu Tinh mới là cái người không muốn sống kia.
"Vậy làm sao cô biết được phương hướng cô ta sẽ né tránh? Hơn nữa thời gian tính toán ra cũng quá chuẩn xác." Chưa nói đến kỹ thuật của cô, chỉ nói đến việc tính toán thời gian chuẩn xác tới mức đáng kinh ngạc, với tốc độ lúc đó của các cô, sớm 0.1 giây hay muộn 0.1 giây thì cô cũng không thể nào va chạm được với Mi Mi một cách lưu loát và chân thực như thế được, bởi vì có cú va chạm của cô mới khiến chân Mi Mi bị kẹt, nếu không thì cũng chỉ là đầu xe bị đâm bẹp mà thôi.
Tào Hạc nhắc tới vấn đề này, những người khác cũng ào ào tò mò chờ đáp án, nhưng mà Giản Tiểu Tinh lại thờ ơ lạnh nhạt nói nói: "Mấy người lại không phải đồng đội của tôi, sao tôi phải cho mấy người biết?"
"......" Đúng là tình bạn hữu nghị như hoa plastic.
Cuộc đua dự kiến của đội đua xe Jaguar và đội đua xe Giương Buồm Vạn Dặm còn chưa kịp bắt đầu đã chết non, tập huấn của đội đua Hồng Tinh cũng chỉ có thể tạm dừng, bởi vì có sự cản trở của vết dầu máy trên núi kia cũng rất nguy hiểm, cần phải đến xử lý sạch sẽ trước rồi mới có thể tiến hành.
Lăn lộn đến giữa trưa, Giản Tiểu Tinh gọi điện thoại cho Lạc Mính Cầm, ai ngờ Lạc Mính Cầm vừa nghe thấy giọng nói của cô thì dạ dày đã cảm thấy không thoải mái, xem ra là không thể cùng nhau ăn cơm trưa, vì thế cô dẫn cặp song sinh đến tập đoàn Phong Thần tìm Phong Đường ăn cơm trưa.
Lúc này hoàn toàn có thể thấy được sự thay đổi địa vị của Giản Tiểu Tinh trong ánh mắt của cặp song sinh, đại khái nếu như bây giờ cô giáo cho chủ đề viết văn về " Người mà tôi ngưỡng mộ nhất", đầu đề của chúng sẽ biến thành 《 chị gái của tôi 》 như một sự thay đổi.
"Anh ơi, anh, chị dâu thật sự quá ngầu, rất rất ngầu!"
"Còn cần mấy đứa nói chắc." Phong Đường nói bằng giọng điệu hiển nhiên, đôi mắt vẫn không rời khỏi muốn menu.
"Cô ấy là người phụ nữ ngầu nhất cả thế giới này...... Ách...... Có lẽ kém hơn bà ngoại một chút xíu xiu. Nhưng chỉ cần như vậy thôi đã là đủ rồi." Mặc dù nếu nói là ngầu thì chi bằng nói bà ngoại đáng sợ hơn thì mới đúng, nhưng ở một khía cạnh nào đó, ngầu cũng giống với đáng sợ.
Nhắc tới chuyện này, Lạc Mính Tang bắt đầu lo lắng, ngẩng gương mặt nhỏ xinh đẹp lên nhìn Phong Đường, lo lắng sốt ruột hỏi: "Bà ngoại sẽ thích chị dâu chứ? Nếu không thích thì phải làm sao bây giờ? Liệu bà ấy có bắt anh chia tay chị dâu giống như bắt chú chia tay bạn gái của chú ấy không? Hai người sẽ kết hôn chứ?"
"Không, em không thích như vậy. Đợi đến khi em có thể thi bằng lái, em còn muốn chị dâu dạy em lái xe nữa cơ!" Lạc Mính Y một sốt ruột tới mức không nói tiếng Trung.
Động tác Phong Đường hơi khựng lại, gương mặt tỏ vẻ ghét bỏ, "Khi nào đến lượt mấy đứa xen vào việc của người khác, nếu nhàn rỗi như vậy thì quay về học đi." Thi mỗi cái bằng lái xe thôi mà còn muốn quán quân thế giới dạy, làm gì có chuyện tốt như vậy?
Lạc Mính Y: "Nhưng chúng em vừa mới tới, hơn nữa chúng em còn muốn nhìn chị dâu thi đấu, xem chị ấy đánh mấy người đáng ghét đấy phải sợ hãi tới mức tè ra quần."
"Người đáng ghét?" Phong Đường nhớ tới chuyện tối hôm qua, Giản Tiểu Tinh tức giận đến mức ngủ mơ cũng muốn trả thù, đấy là do tính tình nóng nảy bộc phát, chẳng lẽ nhanh như vậy đã gặp mặt?
Cặp song sinh nhanh chóng kể ríu rít về những chuyện xảy ra vào buổi sáng, cảnh quan trọng nhất của Giản Tiểu Tinh chính là chị ấy toàn thắng MVP, thật sự quá ngầu.
Đợi đến khi Giản Tiểu Tinh đi toilet trở về, đã thấy Phong Đường dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, trên người tỏa ra từng cỗ khí lạnh lẽo, trái tim nhỏ bé nháy mắt run rẩy, lại nhìn đến cặp song sinh đang ngồi ngoan ngoãn ở kia, ánh mắt nhìn cô còn mang theo chút áy náy, giống như muốn nói "Xin lỗi chị dâu, hình như chúng em đã gây phiền toái cho chị rồi, anh trai rất tức giận", ở trước mặt Phong Đường tiểu quái vật vốn dĩ rất nhát gan, giọng nói và ánh mắt giảm xuống ít nhất là 5 độ, "Có, có chuyện gì vậy?" Em lại làm sai cái gì? Dọa người như vậy, nếu không phải muốn duy trình hình tượng vĩ đại ở trước mặt hai đứa nhóc này, thì thiếu chút nữa đã nắm lấy tai, tìm bàn phím quỳ xuống.
"Bịt mắt va chạm trực diện với người ta? Chơi vui không?" Vỗn dĩ tâm trạng Phong Đường rất thoải mái, đến khi nghe cặp song sinh nói đến đoạn chơi va chạm trực diện thì sắc mặt bắt đầu âm trầm, trước kia hắn từng thấy người ta chơi loại trò chơi này rồi, hai người chơi đều là loại con nhà giàu, lá gan to bằng trời, không ai muốn né tránh trước, cuối cùng hai chiếc xe lao thẳng đâm vào nhau, hiện trường xe hủy người chết. Lúc ấy hắn cảm thấy kẻ chơi loại trò chơi này đúng là loại thiểu năng trí tuệ, vì phấn khích nhất thời mà chơi một trò chơi lấy tính mạng ra đùa giỡn, dẫn đến cái chết vô nghĩa đến không thể nào vô nghĩa hơn. Vậy mà hiện tại, bạn gái hắn cùng người ta chơi trò lấy tính mạng ra đùa giỡn này đã đành, lại còn bịt mắt? Ngay từ đầu đã không có ý định tránh đi? Lỡ như đối thủ cũng không né tránh thì sao? Hắn cứ thế mà mất bạn gái của hắn à?
Edit: Xin lỗi anh nhà, tuy anh tức mà tui buồn cười quá thể.
Nếu không phải ở đây còn có hai đứa nhỏ thì Phong Đường đã túm lấy con nhóc mặt to lại đánh tại chỗ rồi, một trận không đủ, phải hai trận mới được.
Giản Tiểu Tinh ngồi bên canh hắn, nhanh chóng giải thích với hắn, "Trên thực tế em làm như vậy mới là an toàn. Đối với loại trò chơi này, ai cũng có suy nghĩ ăn may rằng đối phương sẽ sợ hãi và né tránh trước, vì vậy rất dễ xảy ra tình trạng không ai né tránh dẫn đến thảm cảnh.. Nhưng nếu em che lại đôi mắt, đối phương sẽ biết chắc chắn em sẽ không né tránh, bởi vì căn bản em không biết được khi nào sẽ va chạm với xe của đối phương. Chỉ cần đối phương không thật sự có ý nghĩ chết chung với em thì nhất định sẽ né tránh, đây là chiến thuật tâm lý, chiến thuật tâm lý mà thôi."
Đương nhiên Phong Đường đoán được vì sao phải che mắt, nhưng rất nhiều lúc biết là một chuyện, bản thân không vui vì vấn đề này lại là một chuyện khác, "Lỡ như đối phương thật sự có suy nghĩ kéo em chết chung thì sao?"
"Vậy thì em sẽ né tránh."
"Tiểu thư à, em bịt mắt cơ mà."
"Em cũng không bịt kín hoàn toàn mà."
"......"
"Chẳng lẽ anh cho rằng em có thiên nhãn (khả năng nhìn thấu mọi thứ của trời), thật sự không chỉ có có thể tính toán được cô ta né tránh khi nào lại còn có thể tính toán chuẩn xác được phương hướng và góc độ né tránh của cô ta, sau đó đuổi theo đâm vào mông cô ta?" Giản Tiểu Tinh thoải mái nói, cặp mắt to tròn trong veo sáng ngời kia giảo hoạt như mắt hồ ly.
Phong Đường nhất thời không nói nên lời. Hắn nhìn Giản Tiểu Tinh một hồi lâu, không thể khống chế được mà phải bật cười, lúc đó mọi thứ như thể bừng sáng lên giữa bầu trời đêm, "Anh đúng là phục em luôn rồi......"
Không được rồi, cô nhóc này quá giảo hoạt, giảo hoạt đến mức đáng yêu, đến mức muốn đòi mạng.
"Hì hì."
Còn bên phía đội đua xe Jaguar, Tào Hạc ở trên bàn cơm suy nghĩ đến cả trăm lần cũng không thể nghĩ ra, "Làm sao Giản Tiểu Tinh che mắt có thể mà vẫn có thể tính toán chuẩn xác thời gian đến như vậy? Tuy rằng một lái xe xuất sắc thì không cần dùng đôi mắt để nhìn đường mà là tập trung vào năng lực, nhắm mắt lại cũng có thể dựa vào ký ức đối với đường đua cùng những rung động được truyền đến từ chiếc xe thì có thể biết được hiện tại đã đến vị trí nào, nhưng cho dù cô có đoán được phương hướng né tránh của cái người thuộc đoàn đua xe King's thì cũng không thể tính toán chuẩn xác đến như vậy được......"
"Nhưng chính cô ấy đã làm được rồi đó." Chu Giai Bân chọc vào chén cơm nói, ánh mắt cụp xuống có chút uể oải, dường như Giản Tiểu Tinh đều đang tiến bộ mỗi ngày, anh ta có làm gì cũng không thể đuổi kịp được, thiên tài với thiên tài sao lại có sự khác biệt lớn như vậy được chứ? Bây giờ anh ta chỉ cần nghe người khác nói hắn là thiên tài cũng khiến anh ta cảm thấy xấu hổ.
"Không, chuyện này là không thể. Chắc chắn cô ấy đã làm gì đó, nhất định là tôi đã bỏ qua cái gì đó rồi." Bộ não của Tào Hạc, người có chỉ số IQ cao hơn 20 so với người bình thường suy nghĩ với tốc độ cao, anh ta suy nghĩ rất nhiều phức thứ phức tạp, phức tạp đến nỗi ngay cả Giản Tiểu Tinh đã quen biết cũng phải khen ngợi một câu đúng là Tào Hạc có khác, nhưng mà người thông minh thường hay làm phức tạp hóa những vấn đề nhìn có vẻ đơn giản, cho nên Tào Hạc suy nghĩ nửa ngày cũng không thể tưởng được thực ra đáp án cực kỳ đơn giản, đó chính là ngay từ đầu Giản Tiểu Tinh đã không bịt kín đôi mắt, không phải là tính toán, mà là trực tiếp nhìn bằng mắt.
Giản Tiểu Tinh vừa ăn cơm vừa gửi tin nhắn cho Lý Tử Ngang, cuối cùng Lý Tử Ngang vẫn mềm lòng, đến bệnh viện xem Lý Tử Dương, cho nên cô hỏi cậu ta tình hình của Lý Tử Dương.
Lý Tử Ngang đã gửi tin nhắn trả lời, "Hơi nghiêm trọng, cả hai chân đều gãy mất vài chỗ, đặc biệt là ngón chân, nát mấy ngón, hơn nữa thần kinh bị đè nén nên bị hỏng, có lẽ sẽ phải ngồi xe lăn một thời gian dài, còn về phần có thể tiếp tục đua xe được nữa hay không...... Chỉ có thể dựa vào khả năng hồi phục đến cuối của hắn."
Nhưng tất cả bọn hắn đều biết khả năng không thể tiếp tục đua xe được là rất cao, bởi vì khả năng hồi phục của dây thần kinh bị chèn hỏng là rất thấp, môn thể thao đua xe đòi hỏi cao về độ nhanh nhạy của chân tay, nếu chân tay không theo kịp tốc độ xe, chỉ sơ xảy một cái thôi là đã trở nên vô cùng nguy hiểm, bởi vì tay trái của Cù Dược Dương không thể nào nắm tay lái trong thời gian dài nên không thể nào đua xe được, nếu như chân của, Lý Tử Dương không thể linh hoạt thay đổi giữa chân phanh và chân ga thì sự nghiệp đua xe chỉ có thể chấm dứt tại đây.
Trong giọng nói của Lý Tử Ngang có chút uể oải, có chút chán nản, có chút bực bội, tóm lại rất phức tạp, trước kia cậu ta hận Lý Tử Dương sợ Lý Tử Dương, bây giờ nghĩ đến chuyện hắn ta có khả năng không thể tiếp tục đua xe được nữa, lại bắt đầu cảm thấy dấy lên sự đồng cảm. Đặc biệt là nghĩ đến việc sau khi Lý Tương Thành tới bệnh viện, phản ứng khi nghe được tin tức này, lại càng thêm sự đồng tình.
Giản Tiểu Tinh nghe được âm thanh ồn ào từ bên phía của Lý Tử Ngang, loáng thoáng nghe được tiếng của Lý Tử Dương giống như đang gào khóc, còn có giọng nói của Lý Tương Thành, có người đang tức giận mắng, có người đang thét chói tai, có người đập đồ đạc, bóng bàn, hỗn loạn vô cùng.
Lý Tử Ngang nói: "Mi Mi của đội đua xe King's kia cũng ở đây. Ba tôi cũng ở đây." Lý Tử Dương và Mi Mi gần như được đưa vào bệnh viện cùng một lúc, hơn nữa lại bị đưa vào cùng một bệnh viện, hơn nữa đều là khám ở khoa chỉnh hình, dùng đầu gối cũng biết khi hai bên gặp nhau sẽ xảy ra chuyện gì, huống hồ còn có thêm một cái Lý Tương Thành.
Cặp song sinh nhận ra giọng nói của Lý Tử Ngang ở đầu dây bên kia, liếc mắt nhìn nhau một cái, Lạc Mính Tang ngồi ở bên trái Phong Đường tiến lại gần bên cạnh Phong Đường, nhỏ giọng nói: "Anh trai, em có chuyện quan trọng cần nói với anh."
Phong Đường liếc nhìn cậu bé một cái, cảm thấy một đứa nhóc ngỗ nghịch thì sẽ chẳng có chuyện gì nghiêm túc để nói với hắn.
"Hoa đào của chị dâu hơi bị nhiều, hơn nữa tất cả đều không phải là đào hoa thối, mà đều là đào hoa tốt. Tuy rằng không tốt bằng anh." Hôm nay bọn họ gặp được, ba người có biểu hiện tình cảm đối với Giản Tiểu Tinh, hơn nữa tất cả bọn họ trông không tệ chút nào, lại còn không phải là những kẻ nghèo kiết xác. Trước hôm nay, tuy rằng bọn chúng cảm thấy Giản Tiểu Tinh không tồi, nhưng vẫn là có cảm giác Giản Tiểu Tinh trèo cao đối với Phong Đường, dù sao anh trai của chúng lớn lên đẹp trai như vậy, có tiền như vậy. Phụ nữ tốt hơn bằng lòng cho không anh ấy kéo dài từ Nhật Bản đến tận Pháp, còn Giản Tiểu Tinh nhỏ bé như vậy, nhìn dáng vẻ cái gì cũng không có, nhưng hiện tại thì sao......
Lạc Mính Y: "Anh à, may là anh xuống tay nhanh chuẩn tàn nhẫn, nếu không chắc chắn em sẽ không cơ hội trở thành em chồng của nhà vô địch thế giới trong tương lai mất."
Phong Đường: "......"
Lạc Mính Tang: "Anh trai, anh phải giám sát chị dâu chặt chẽ một chút, đừng để chị ấy có cơ hội di tình biệt luyến (thay đổi, có tình cảm với người khác), tuy rằng khả năng này rất thấp. Còn nữa, tuyệt đối phải nhớ kỹ đừng để cho bà ngoại làm khó dễ từ bên trong."
Phong Đường: "......"
Cặp song sinh: "Quan trọng nhất là, anh đối xử tốt với chị dâu một chút, tính cách của anh quá tệ, anh toàn công kích người thân thôi, chẳng qua chị dâu tính tình tốt mà thôi, gặp người khác thì đã sớm bị anh làm cho tức bỏ đi rồi."
Phong Đường: "...... Bây giờ lập tức cút về Australia cho anh."
Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đến lượt mấy đứa dạy anh mày yêu đương chắc, người phụ nữ của ông đây giỏi giang cỡ nào chẳng lẽ ông đây không biết? Đúng là gặp quỷ.
Buổi sáng gặp nhiều chuyện như vậy, buổi chiều Giản Tiểu Tinh lại lên núi Bàn Vân.
Dầu máy ở trên núi đã được rửa gần như sạch sẽ hoàn toàn, vì là đường nhựa nên không tránh khỏi có cặn bám lại, nhưng dù sao cũng không có gì đáng ngại nữa. Cô không từ bỏ, trên thực tế chưa bao giờ cô nản lòng trên con đường theo đuổi ước mơ. Cô biết người cô gặp đêm qua không phải Mi Mi, kỹ thuật của Mi Mi còn kém xa người kia, cũng không phải ba người còn lại của đội đua xe King', người kia vẫn chưa xuất hiện, người kia mới là đối thủ của cô, mà hiện tại cô không thắng được hắn, càng đừng nói đến chuyện báo thù.
Hiện tại không thắng được cũng không sao, thêm một thời gian nữa có lẽ sẽ có thể thắng, thêm một đoạn thời gian nữa vẫn không thể vậy thì để sang năm sẽ có thể, nếu sang năm vẫn không thể thì có năm sau nữa, ba năm sau nữa. Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn, chỉ cần hắn không chết, kiểu gì cô cũng có cơ hội đuổi theo hắn. Cô sẽ làm cho hắn biết mùi vị khi bị một tiểu quái vật đuổi theo ở phía sau.
Cùng lúc đó, bọn họ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn mảnh mai của Giản Tiểu Tinh, hai đầu gối bất giác nhũn ra, không khỏi nghĩ có phải ai đánh vào đầu gói mình hay không, nếu không vì sao suýt nữa thì có cảm giác muốn quỳ gối xuống? Đây là tiểu quái vật sao? Không, cô là nữ vương mới đúng!!.
||||| Truyện đề cử: Giam Cầm Sinh Mệnh |||||
Suy nghĩ nội tâm quá phong phú, cảm xúc quá kích động, thiếu chút thì biến thành tâm thần luôn.
Còn sắc mặt của ba người thuộc đội đua xe King's thực sự quá khó coi, ngay cả gương mặt hiền lành thật thà của Hà An kia cũng không thể duy trì được nụ cười. Bọn họ không thể nào ngờ được, chỉ là một trò chơi như thể một trò chơi va chạm trực diện thông thường thôi mà lại có thể biến thành tình huống thê thảm như thế này. Mi Mi là vương bài (con át chủ bài được coi là lá bài mạnh nhất) của bọn họ, con át chủ bài có thể lật đổi Giản Tiểu Tinh dễ như trở bàn tay trong suy nghĩ của bọn họ, ấy thế mà ahihi không ngờ lại chưa ra trận đã chết trước???!!! Này đã là cái gì? ahihi đây là gặp phải tình huống quỷ quá gì đây???? Đương nhiên càng làm cho bọn họ khiếp sợ hơn chính là, không ngờ Giản Tiểu Tinh lại có thể hung bạo như vậy!!
Cô chính là cố ý, tuy rằng không hiểu lắm vì sao cô có thể làm được như thế, nhưng chắc chắn là Giản Tiểu Tinh cố ý, nghe những lời nói của cô!! Nhưng vấn đề là bọn họ không thể làm gì được, chỉ có thể chịu đựng, nghẹn họng đến mức khó chịu!
"Đúng là ' tiểu quái vật ' có khác, cô đúng là đã làm chúng tôi mở rộng tầm mắt." Hà An nghiến răng nghiến lợi nói.
Giản Tiểu Tinh: "Đây chỉ là ngoài ý muốn, là sự cố thường gặp khi chơi thể thao đua xe mà thôi."
"Hy vọng có cơ hội có thể chạy một vòng với cô, đến lúc đó khẳng định được lợi không ít."
"Học hỏi lẫn nhau, học hỏi lẫn nhau mà thôi." thái độ Giản Tiểu Tinh nhìn kiểu gì cũng cảm thấy giống với thái độ hiền lành, thành thật vô hại của Hà An cách đây không lâu đã khiến bọn họ có cảm giác vô cùng khó chịu.
Voãi chưởng!!
Chờ xe cứu hỏa và xe cứu thương tới rồi lại đi, bốn người đáng ghét của đội đua xe King's cuối cùng cũng khuất khỏi tầm mắt.
Giản Tiểu Tinh trút giận một hồi, cuối cùng tâm trạng mới thoải mái hơn một chút, cô không xem thường những tay đua xe tử thần, mỗi người đều có sự lựa chọn cách sống của chính mình, ai cũng không thể quản được cũng không có nghĩa vụ phải đi quản, chỉ cần không mang lại phiền toán cho người khác, thì bọn họ có thể đùa bỡn mạng sống của chính mình, có thể đùa giỡn với mạng sống của đồng đội dưới những điều kiện công bằng. Nhưng nếu tùy tiện coi tính mạng của người khác cũng trở thành món đồ chơi như vậy, dùng những thủ đoạn đê tiện đó để hủy hoại mạng sống của người vô tội, vậy thì bọn họ chính là rác rưởi, là khối u ác tính, những con chuột sống trong cống rãnh, không có ý định khử trùng sạch sẽ bản thân thì cũng không cần mang theo cả người đầy vi khuẩn tới gây họa cho người khác.
Vào lúc đó, cái người tên Lý Tử Dương đáng ghét kia đã chồng lên hình ảnh của cha cô, bị những kẻ đê tiện, vô lương tâm và không hề cảm thấy hổ thẹn, lấy những lý do có thể nói là nực cười để dùng những thủ đoạn đê tiện hủy hoại ước mơ và giành lấy vinh quang, cô không thể nào vờ như không thấy. Càng không cần phải nói về cơ bản cô đã xác định cái người vào đêm qua là cùng một bọn với đám người này.
Thở một hơi dài trút hết mọi buồn bực, quay đầu lại thì bắt gặp những ánh mặt quỷ dị của người quen. Nhanh chóng bị dọa nhảy dựng, "Làm sao?"
Tào Hạc hối hận vì vừa rồi không lấy máy tính ghi lại những hình ảnh này, hắn thực sự không thể ngờ được Giản Tiểu Tinh sẽ làm tới mức này. Hắn thực sự rất quan tâm đến một vấn để, lập tức hỏi: "Vừa rồi cô thật sự dùng khăn tay che mắt à?"
"Đương nhiên." Bởi vì có chiếc khăn tay này, mới có thể làm Mi Mi nháy mắt hình thành áp lực lớn, cô ta là tay đua xe tử thần, thực sự là người sống trên lưỡi đao, nhưng kẻ liều lĩnh sợ kẻ không muốn sống, Giản Tiểu Tinh bịt mắt thi với cô ta, đương nhiên Giản Tiểu Tinh mới là cái người không muốn sống kia.
"Vậy làm sao cô biết được phương hướng cô ta sẽ né tránh? Hơn nữa thời gian tính toán ra cũng quá chuẩn xác." Chưa nói đến kỹ thuật của cô, chỉ nói đến việc tính toán thời gian chuẩn xác tới mức đáng kinh ngạc, với tốc độ lúc đó của các cô, sớm 0.1 giây hay muộn 0.1 giây thì cô cũng không thể nào va chạm được với Mi Mi một cách lưu loát và chân thực như thế được, bởi vì có cú va chạm của cô mới khiến chân Mi Mi bị kẹt, nếu không thì cũng chỉ là đầu xe bị đâm bẹp mà thôi.
Tào Hạc nhắc tới vấn đề này, những người khác cũng ào ào tò mò chờ đáp án, nhưng mà Giản Tiểu Tinh lại thờ ơ lạnh nhạt nói nói: "Mấy người lại không phải đồng đội của tôi, sao tôi phải cho mấy người biết?"
"......" Đúng là tình bạn hữu nghị như hoa plastic.
Cuộc đua dự kiến của đội đua xe Jaguar và đội đua xe Giương Buồm Vạn Dặm còn chưa kịp bắt đầu đã chết non, tập huấn của đội đua Hồng Tinh cũng chỉ có thể tạm dừng, bởi vì có sự cản trở của vết dầu máy trên núi kia cũng rất nguy hiểm, cần phải đến xử lý sạch sẽ trước rồi mới có thể tiến hành.
Lăn lộn đến giữa trưa, Giản Tiểu Tinh gọi điện thoại cho Lạc Mính Cầm, ai ngờ Lạc Mính Cầm vừa nghe thấy giọng nói của cô thì dạ dày đã cảm thấy không thoải mái, xem ra là không thể cùng nhau ăn cơm trưa, vì thế cô dẫn cặp song sinh đến tập đoàn Phong Thần tìm Phong Đường ăn cơm trưa.
Lúc này hoàn toàn có thể thấy được sự thay đổi địa vị của Giản Tiểu Tinh trong ánh mắt của cặp song sinh, đại khái nếu như bây giờ cô giáo cho chủ đề viết văn về " Người mà tôi ngưỡng mộ nhất", đầu đề của chúng sẽ biến thành 《 chị gái của tôi 》 như một sự thay đổi.
"Anh ơi, anh, chị dâu thật sự quá ngầu, rất rất ngầu!"
"Còn cần mấy đứa nói chắc." Phong Đường nói bằng giọng điệu hiển nhiên, đôi mắt vẫn không rời khỏi muốn menu.
"Cô ấy là người phụ nữ ngầu nhất cả thế giới này...... Ách...... Có lẽ kém hơn bà ngoại một chút xíu xiu. Nhưng chỉ cần như vậy thôi đã là đủ rồi." Mặc dù nếu nói là ngầu thì chi bằng nói bà ngoại đáng sợ hơn thì mới đúng, nhưng ở một khía cạnh nào đó, ngầu cũng giống với đáng sợ.
Nhắc tới chuyện này, Lạc Mính Tang bắt đầu lo lắng, ngẩng gương mặt nhỏ xinh đẹp lên nhìn Phong Đường, lo lắng sốt ruột hỏi: "Bà ngoại sẽ thích chị dâu chứ? Nếu không thích thì phải làm sao bây giờ? Liệu bà ấy có bắt anh chia tay chị dâu giống như bắt chú chia tay bạn gái của chú ấy không? Hai người sẽ kết hôn chứ?"
"Không, em không thích như vậy. Đợi đến khi em có thể thi bằng lái, em còn muốn chị dâu dạy em lái xe nữa cơ!" Lạc Mính Y một sốt ruột tới mức không nói tiếng Trung.
Động tác Phong Đường hơi khựng lại, gương mặt tỏ vẻ ghét bỏ, "Khi nào đến lượt mấy đứa xen vào việc của người khác, nếu nhàn rỗi như vậy thì quay về học đi." Thi mỗi cái bằng lái xe thôi mà còn muốn quán quân thế giới dạy, làm gì có chuyện tốt như vậy?
Lạc Mính Y: "Nhưng chúng em vừa mới tới, hơn nữa chúng em còn muốn nhìn chị dâu thi đấu, xem chị ấy đánh mấy người đáng ghét đấy phải sợ hãi tới mức tè ra quần."
"Người đáng ghét?" Phong Đường nhớ tới chuyện tối hôm qua, Giản Tiểu Tinh tức giận đến mức ngủ mơ cũng muốn trả thù, đấy là do tính tình nóng nảy bộc phát, chẳng lẽ nhanh như vậy đã gặp mặt?
Cặp song sinh nhanh chóng kể ríu rít về những chuyện xảy ra vào buổi sáng, cảnh quan trọng nhất của Giản Tiểu Tinh chính là chị ấy toàn thắng MVP, thật sự quá ngầu.
Đợi đến khi Giản Tiểu Tinh đi toilet trở về, đã thấy Phong Đường dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, trên người tỏa ra từng cỗ khí lạnh lẽo, trái tim nhỏ bé nháy mắt run rẩy, lại nhìn đến cặp song sinh đang ngồi ngoan ngoãn ở kia, ánh mắt nhìn cô còn mang theo chút áy náy, giống như muốn nói "Xin lỗi chị dâu, hình như chúng em đã gây phiền toái cho chị rồi, anh trai rất tức giận", ở trước mặt Phong Đường tiểu quái vật vốn dĩ rất nhát gan, giọng nói và ánh mắt giảm xuống ít nhất là 5 độ, "Có, có chuyện gì vậy?" Em lại làm sai cái gì? Dọa người như vậy, nếu không phải muốn duy trình hình tượng vĩ đại ở trước mặt hai đứa nhóc này, thì thiếu chút nữa đã nắm lấy tai, tìm bàn phím quỳ xuống.
"Bịt mắt va chạm trực diện với người ta? Chơi vui không?" Vỗn dĩ tâm trạng Phong Đường rất thoải mái, đến khi nghe cặp song sinh nói đến đoạn chơi va chạm trực diện thì sắc mặt bắt đầu âm trầm, trước kia hắn từng thấy người ta chơi loại trò chơi này rồi, hai người chơi đều là loại con nhà giàu, lá gan to bằng trời, không ai muốn né tránh trước, cuối cùng hai chiếc xe lao thẳng đâm vào nhau, hiện trường xe hủy người chết. Lúc ấy hắn cảm thấy kẻ chơi loại trò chơi này đúng là loại thiểu năng trí tuệ, vì phấn khích nhất thời mà chơi một trò chơi lấy tính mạng ra đùa giỡn, dẫn đến cái chết vô nghĩa đến không thể nào vô nghĩa hơn. Vậy mà hiện tại, bạn gái hắn cùng người ta chơi trò lấy tính mạng ra đùa giỡn này đã đành, lại còn bịt mắt? Ngay từ đầu đã không có ý định tránh đi? Lỡ như đối thủ cũng không né tránh thì sao? Hắn cứ thế mà mất bạn gái của hắn à?
Edit: Xin lỗi anh nhà, tuy anh tức mà tui buồn cười quá thể.
Nếu không phải ở đây còn có hai đứa nhỏ thì Phong Đường đã túm lấy con nhóc mặt to lại đánh tại chỗ rồi, một trận không đủ, phải hai trận mới được.
Giản Tiểu Tinh ngồi bên canh hắn, nhanh chóng giải thích với hắn, "Trên thực tế em làm như vậy mới là an toàn. Đối với loại trò chơi này, ai cũng có suy nghĩ ăn may rằng đối phương sẽ sợ hãi và né tránh trước, vì vậy rất dễ xảy ra tình trạng không ai né tránh dẫn đến thảm cảnh.. Nhưng nếu em che lại đôi mắt, đối phương sẽ biết chắc chắn em sẽ không né tránh, bởi vì căn bản em không biết được khi nào sẽ va chạm với xe của đối phương. Chỉ cần đối phương không thật sự có ý nghĩ chết chung với em thì nhất định sẽ né tránh, đây là chiến thuật tâm lý, chiến thuật tâm lý mà thôi."
Đương nhiên Phong Đường đoán được vì sao phải che mắt, nhưng rất nhiều lúc biết là một chuyện, bản thân không vui vì vấn đề này lại là một chuyện khác, "Lỡ như đối phương thật sự có suy nghĩ kéo em chết chung thì sao?"
"Vậy thì em sẽ né tránh."
"Tiểu thư à, em bịt mắt cơ mà."
"Em cũng không bịt kín hoàn toàn mà."
"......"
"Chẳng lẽ anh cho rằng em có thiên nhãn (khả năng nhìn thấu mọi thứ của trời), thật sự không chỉ có có thể tính toán được cô ta né tránh khi nào lại còn có thể tính toán chuẩn xác được phương hướng và góc độ né tránh của cô ta, sau đó đuổi theo đâm vào mông cô ta?" Giản Tiểu Tinh thoải mái nói, cặp mắt to tròn trong veo sáng ngời kia giảo hoạt như mắt hồ ly.
Phong Đường nhất thời không nói nên lời. Hắn nhìn Giản Tiểu Tinh một hồi lâu, không thể khống chế được mà phải bật cười, lúc đó mọi thứ như thể bừng sáng lên giữa bầu trời đêm, "Anh đúng là phục em luôn rồi......"
Không được rồi, cô nhóc này quá giảo hoạt, giảo hoạt đến mức đáng yêu, đến mức muốn đòi mạng.
"Hì hì."
Còn bên phía đội đua xe Jaguar, Tào Hạc ở trên bàn cơm suy nghĩ đến cả trăm lần cũng không thể nghĩ ra, "Làm sao Giản Tiểu Tinh che mắt có thể mà vẫn có thể tính toán chuẩn xác thời gian đến như vậy? Tuy rằng một lái xe xuất sắc thì không cần dùng đôi mắt để nhìn đường mà là tập trung vào năng lực, nhắm mắt lại cũng có thể dựa vào ký ức đối với đường đua cùng những rung động được truyền đến từ chiếc xe thì có thể biết được hiện tại đã đến vị trí nào, nhưng cho dù cô có đoán được phương hướng né tránh của cái người thuộc đoàn đua xe King's thì cũng không thể tính toán chuẩn xác đến như vậy được......"
"Nhưng chính cô ấy đã làm được rồi đó." Chu Giai Bân chọc vào chén cơm nói, ánh mắt cụp xuống có chút uể oải, dường như Giản Tiểu Tinh đều đang tiến bộ mỗi ngày, anh ta có làm gì cũng không thể đuổi kịp được, thiên tài với thiên tài sao lại có sự khác biệt lớn như vậy được chứ? Bây giờ anh ta chỉ cần nghe người khác nói hắn là thiên tài cũng khiến anh ta cảm thấy xấu hổ.
"Không, chuyện này là không thể. Chắc chắn cô ấy đã làm gì đó, nhất định là tôi đã bỏ qua cái gì đó rồi." Bộ não của Tào Hạc, người có chỉ số IQ cao hơn 20 so với người bình thường suy nghĩ với tốc độ cao, anh ta suy nghĩ rất nhiều phức thứ phức tạp, phức tạp đến nỗi ngay cả Giản Tiểu Tinh đã quen biết cũng phải khen ngợi một câu đúng là Tào Hạc có khác, nhưng mà người thông minh thường hay làm phức tạp hóa những vấn đề nhìn có vẻ đơn giản, cho nên Tào Hạc suy nghĩ nửa ngày cũng không thể tưởng được thực ra đáp án cực kỳ đơn giản, đó chính là ngay từ đầu Giản Tiểu Tinh đã không bịt kín đôi mắt, không phải là tính toán, mà là trực tiếp nhìn bằng mắt.
Giản Tiểu Tinh vừa ăn cơm vừa gửi tin nhắn cho Lý Tử Ngang, cuối cùng Lý Tử Ngang vẫn mềm lòng, đến bệnh viện xem Lý Tử Dương, cho nên cô hỏi cậu ta tình hình của Lý Tử Dương.
Lý Tử Ngang đã gửi tin nhắn trả lời, "Hơi nghiêm trọng, cả hai chân đều gãy mất vài chỗ, đặc biệt là ngón chân, nát mấy ngón, hơn nữa thần kinh bị đè nén nên bị hỏng, có lẽ sẽ phải ngồi xe lăn một thời gian dài, còn về phần có thể tiếp tục đua xe được nữa hay không...... Chỉ có thể dựa vào khả năng hồi phục đến cuối của hắn."
Nhưng tất cả bọn hắn đều biết khả năng không thể tiếp tục đua xe được là rất cao, bởi vì khả năng hồi phục của dây thần kinh bị chèn hỏng là rất thấp, môn thể thao đua xe đòi hỏi cao về độ nhanh nhạy của chân tay, nếu chân tay không theo kịp tốc độ xe, chỉ sơ xảy một cái thôi là đã trở nên vô cùng nguy hiểm, bởi vì tay trái của Cù Dược Dương không thể nào nắm tay lái trong thời gian dài nên không thể nào đua xe được, nếu như chân của, Lý Tử Dương không thể linh hoạt thay đổi giữa chân phanh và chân ga thì sự nghiệp đua xe chỉ có thể chấm dứt tại đây.
Trong giọng nói của Lý Tử Ngang có chút uể oải, có chút chán nản, có chút bực bội, tóm lại rất phức tạp, trước kia cậu ta hận Lý Tử Dương sợ Lý Tử Dương, bây giờ nghĩ đến chuyện hắn ta có khả năng không thể tiếp tục đua xe được nữa, lại bắt đầu cảm thấy dấy lên sự đồng cảm. Đặc biệt là nghĩ đến việc sau khi Lý Tương Thành tới bệnh viện, phản ứng khi nghe được tin tức này, lại càng thêm sự đồng tình.
Giản Tiểu Tinh nghe được âm thanh ồn ào từ bên phía của Lý Tử Ngang, loáng thoáng nghe được tiếng của Lý Tử Dương giống như đang gào khóc, còn có giọng nói của Lý Tương Thành, có người đang tức giận mắng, có người đang thét chói tai, có người đập đồ đạc, bóng bàn, hỗn loạn vô cùng.
Lý Tử Ngang nói: "Mi Mi của đội đua xe King's kia cũng ở đây. Ba tôi cũng ở đây." Lý Tử Dương và Mi Mi gần như được đưa vào bệnh viện cùng một lúc, hơn nữa lại bị đưa vào cùng một bệnh viện, hơn nữa đều là khám ở khoa chỉnh hình, dùng đầu gối cũng biết khi hai bên gặp nhau sẽ xảy ra chuyện gì, huống hồ còn có thêm một cái Lý Tương Thành.
Cặp song sinh nhận ra giọng nói của Lý Tử Ngang ở đầu dây bên kia, liếc mắt nhìn nhau một cái, Lạc Mính Tang ngồi ở bên trái Phong Đường tiến lại gần bên cạnh Phong Đường, nhỏ giọng nói: "Anh trai, em có chuyện quan trọng cần nói với anh."
Phong Đường liếc nhìn cậu bé một cái, cảm thấy một đứa nhóc ngỗ nghịch thì sẽ chẳng có chuyện gì nghiêm túc để nói với hắn.
"Hoa đào của chị dâu hơi bị nhiều, hơn nữa tất cả đều không phải là đào hoa thối, mà đều là đào hoa tốt. Tuy rằng không tốt bằng anh." Hôm nay bọn họ gặp được, ba người có biểu hiện tình cảm đối với Giản Tiểu Tinh, hơn nữa tất cả bọn họ trông không tệ chút nào, lại còn không phải là những kẻ nghèo kiết xác. Trước hôm nay, tuy rằng bọn chúng cảm thấy Giản Tiểu Tinh không tồi, nhưng vẫn là có cảm giác Giản Tiểu Tinh trèo cao đối với Phong Đường, dù sao anh trai của chúng lớn lên đẹp trai như vậy, có tiền như vậy. Phụ nữ tốt hơn bằng lòng cho không anh ấy kéo dài từ Nhật Bản đến tận Pháp, còn Giản Tiểu Tinh nhỏ bé như vậy, nhìn dáng vẻ cái gì cũng không có, nhưng hiện tại thì sao......
Lạc Mính Y: "Anh à, may là anh xuống tay nhanh chuẩn tàn nhẫn, nếu không chắc chắn em sẽ không cơ hội trở thành em chồng của nhà vô địch thế giới trong tương lai mất."
Phong Đường: "......"
Lạc Mính Tang: "Anh trai, anh phải giám sát chị dâu chặt chẽ một chút, đừng để chị ấy có cơ hội di tình biệt luyến (thay đổi, có tình cảm với người khác), tuy rằng khả năng này rất thấp. Còn nữa, tuyệt đối phải nhớ kỹ đừng để cho bà ngoại làm khó dễ từ bên trong."
Phong Đường: "......"
Cặp song sinh: "Quan trọng nhất là, anh đối xử tốt với chị dâu một chút, tính cách của anh quá tệ, anh toàn công kích người thân thôi, chẳng qua chị dâu tính tình tốt mà thôi, gặp người khác thì đã sớm bị anh làm cho tức bỏ đi rồi."
Phong Đường: "...... Bây giờ lập tức cút về Australia cho anh."
Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đến lượt mấy đứa dạy anh mày yêu đương chắc, người phụ nữ của ông đây giỏi giang cỡ nào chẳng lẽ ông đây không biết? Đúng là gặp quỷ.
Buổi sáng gặp nhiều chuyện như vậy, buổi chiều Giản Tiểu Tinh lại lên núi Bàn Vân.
Dầu máy ở trên núi đã được rửa gần như sạch sẽ hoàn toàn, vì là đường nhựa nên không tránh khỏi có cặn bám lại, nhưng dù sao cũng không có gì đáng ngại nữa. Cô không từ bỏ, trên thực tế chưa bao giờ cô nản lòng trên con đường theo đuổi ước mơ. Cô biết người cô gặp đêm qua không phải Mi Mi, kỹ thuật của Mi Mi còn kém xa người kia, cũng không phải ba người còn lại của đội đua xe King', người kia vẫn chưa xuất hiện, người kia mới là đối thủ của cô, mà hiện tại cô không thắng được hắn, càng đừng nói đến chuyện báo thù.
Hiện tại không thắng được cũng không sao, thêm một thời gian nữa có lẽ sẽ có thể thắng, thêm một đoạn thời gian nữa vẫn không thể vậy thì để sang năm sẽ có thể, nếu sang năm vẫn không thể thì có năm sau nữa, ba năm sau nữa. Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn, chỉ cần hắn không chết, kiểu gì cô cũng có cơ hội đuổi theo hắn. Cô sẽ làm cho hắn biết mùi vị khi bị một tiểu quái vật đuổi theo ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.