Chương 51: Bà mối chết
Mèo Mặt To Thích Ăn Cá
12/12/2016
Sau cùng Lục Tử
Triệt cũng không đi, tựa như không có nhãn lực tự nhận thấy mình như kỳ
đàn cản mũi, Quách Tiểu Trà và Cố Thường đổi vài chỗ nói chuyện, hắn đều theo toàn bộ hành trình, luôn là cả ba người cùng đi.
"Lục Tử Triệt, chuyện của ngươi thật sự đều làm xong rồi à? Rõ ràng hôm qua ngươi còn rất bận rộn muộn mới trở về." Cố Thường không chịu nổi Lục Tử Triệt nhìn chằm chằm nàng và Quách Tiểu Trà giống như nhìn phạm nhân, cuối cùng lúc không thể nhịn được nữa đem bất mãn oán trách nói ra.
Hai tay Lục Tử Triệt chắp sau lưng, híp hai mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp trên mặt, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thích ý, nghe vậy nhẹ nhàng cười: "Chính vì tối qua giải quyết hết mọi việc, hôm nay mới tranh thủ được nửa ngày nhàn tản."
Mặt Cố Thường tái đi, nàng và Quách Tiểu Trà cùng chung ý nghĩ: vì sao không phải là hôm nay hắn bận rộn đến mức muốn chết, ngày mai mới nhàn rỗi?
Quách Tiểu Trà cảm thấy giữa bằng hữu tốt nên nói chút chuyện tư mật, không nên có mặt người ngoài, kết quả Lục Tử Triệt dường như cố ý vẫn không cút đi, cố tình xem nhẹ giá trị sức mạnh của hắn và Cố Thường, đánh không lại người ta, cứng không dùng được, dùng yếu cũng không hiệu nghiệm.
Thật không hiểu chuyện gì xảy ra với Lục Tử Triệt, Lục Tam không ở nhà, hắn thân là bằng hữu của một công tử vắng nhà sao tốt như vậy ý tứ ở Lục gia ăn chùa nhiều ngày không đi? Thật không nhìn ra da mặt Lục Tử Triệt này so với mình còn dầy hơn, hắn cũng có ý tứ không tốt thừa dịp bằng hữu tốt không có nhà ở trong phủ của người ta ăn chùa không cút đi, còn quấy rầy "Bằng hữu tốt" người ta nói chuyện!
"Ngươi lườm ta?" Tầm mắt Lục Tử Triệt bỗng quét về phía Quách Tiểu Trà hai mắt (Quách Tiểu Trà) thi thoảng như muốn lăng trì hắn (Lục Tử Triệt).
Quách Tiểu Trà nghe vậy cả kinh, con mắt ra sức chớp chớp, bắt buộc chính mình hé ra vẻ mặt tươi cười đáng yêu: "Đâu có? Do mắt ta bị rút gân đại ca không phát hiện?"
"Không cảm thấy mắt ngươi bị rút gân, ta cảm thấy đầu óc ngươi có chút rút gân!" Lục Tử Triệt hừ nhẹ.
Cố Thường bất mãn, cả giận nói: "Lục Tử Triệt, không được bắt nạt bằng hữu của ta!"
"Bằng hữu của nàng?" Lục Tử Triệt nhướng mày, tầm mắt nhìn về phía Cố Thường độ ấm giảm vài phần, "Hắn là bằng hữu của nàng, vậy còn ta? Là kẻ địch của nàng?"
"Này..." Cố Thường bị hỏi vặn, nàng và Lục Tử Triệt là quan hệ như thế nào? Bằng hữu hoặc kẻ thù đều không quá chính xác, chẳng lẽ là đối tượng "Mộng xuân"? Đáp án này quá kinh dị.
Quách Tiểu Trà thấy mặt Cố Thường đột nhiên trắng bệch, nháy mắt lại đỏ lên, chẳng hiểu tại sao hỏi: "Ngươi nghĩ đến cái gì sợ đến như vậy? Không phải là coi đại ca ta như ma đầu giết người chứ?"
Cố Thường dùng sức xoa xoa mặt, cằm khẽ nâng vẻ mặt kiêu ngạo: "Ta mà sợ ma đầu giết người? Ngươi hỏi hắn một chút thất thủ mấy lần trên tay ta rồi?"
Khóe miệng Lục Tử Triệt khẽ cong lên, hai mắt hơi hé ra, lộ ra mấy chiếc răng trắng xinh đẹp: "Nàng đã quên chuyện mấy ngày trước suýt chút nữa mất mạng sao?"
Sao người này nói chuyện luôn âm trầm vậy, còn vạch áo cho người xem lưng! Cố Thường xoa xoa cánh tay trong chớp mắt bỗng có chút rét run mạnh miệng nói: "Ngươi cứu ta một mạng, ta cũng cứu ngươi một mạng, huề nhau, đừng nghĩ cười nhạo ta, ngươi cũng không phải không bị bọn chúng truy sát."
"Ta cũng suýt bị bọn chúng sát hại! Bọn chúng rất xấu, dường như một ngày không hại người thì sẽ chết vậy!" Quách Tiểu Trà kêu la, hắn bị Ngọc Diện Hồ vả miệng một lần, sau đó lại bị nàng đánh đến trọng thương nằm trên giường, vì thế sau khi về nhà cha mẹ dạy dỗ hắn không ít, mang cả nhà Cố Gia Bảo ra mắng chung, song hắn cũng không hối hận đi Cố Gia Bảo, bởi vì có được một bảo mã khiến huynh đệ tỷ muội trong nhà hắn lẫn cả những hồ bằng cẩu hữu bên ngoài ghen tỵ.
Ba người đều từng bị nhóm người Ngọc Diện Hồ truy sát, suy nghĩ kỹ một chút thấy đúng là đồng bệnh tương lân.
Do luôn có một kẻ "Chướng mắt" ở đây nên Quách Tiểu Trà cũng không thể thực hiện nguyện vọng nói chuyện tư mật của hắn, buổi tối ở lại Lục phủ dùng cơm xong thì trở về nhà, khi ra về còn thần thần bí bí khẽ nháy mắt với Cố Thường nói với nàng trước tiên hắn về nhà sau này mỗi ngày đều đến tìm nàng.
Cố Thường nghe vậy phì cười một tiếng, chiêu này của Quách Tiểu Trà lợi hại, không tin Lục Tử Triệt mỗi ngày đều rãnh rỗi như vậy giám sát bọn họ, nàng đắc ý liếc mắt nhìn mặt Lục Tử Triệt trầm xuống, tâm tình tốt đẹp trở về phòng.
Lục Tử Triệt xụ mặt, tâm tình không tốt mắt nhìn về phía cửa chính, hừ một tiếng cũng trở về phòng.
Ngày tiếp theo, Lục Tử Triệt bắt đầu làm việc tại Lục phủ, tiền viện có một thư phòng dành riêng cho hắn, quản sự bên ngoài có việc bẩm báo đều đến quý phủ tìm hắn.
Vừa dùng xong điểm tâm không bao lâu, Quách Tiểu Trà vội vàng chạy đến, lần này trên mặt hắn không có bao nhiêu vui sướng, mà là có chút lo lắng tìm Cố Phong Niên.
"Không xong rồi, đại ca ta mời bà mối đến xin cưới Cố cô nương!" Quách Tiểu Trà không phải nữ nhân, nếu không dùng thành ngữ "Hoa dung thất sắc" hình dung bộ dáng hắn lúc này rất thích hợp song.
"Cái gì?!" Cố Phong Niên nghe vậy lập tức đứng dậy, tức giận đến sắc mặt tái xanh, "Loại tạp nham đó quả thực khinh người quá đáng, cô nương Cố Gia Bảo ta lại đi làm thiếp người ta sao?!"
Hiện giờ, Quách Tiểu Trà đối với cái từ "Tạp nham" này đã miễn dịch, không để bụng người ta mắng ca ca hắn như thế nào, vẻ mặt u sầu nói: "Chuyện này ta cũng mới biết sáng nay, không phải vội vàng chạy tới đây sao? Phỏng chừng bà mối rất nhanh sẽ đến, nghe ý tứ của đại ca ta là muốn lấy thân phận lương thiếp cưới Cố cô nương về, đại tẩu đang làm ầm tại quý phủ."
Cố Phong Niên cười lạnh liên tục, lúc trước trước mặt Quách đại lang vô tình hay cố ý nói bóng gió dù cho thanh danh Cố Thường có kém cũng sẽ không làm thiếp nhà người ta, cho rằng đối phương có lòng xấu hổ sẽ không dây dưa, ai ngờ thế mà tà tâm không chết, xem ra hắn đã quên mất chuyện xấu đại tiện ra quần bị gièm pha lúc trước rồi!
"Buồn cười, không được, ta phải đi tìm Lục huynh." Cố Phong Niên không thèm để ý tới Quách Tiểu Trà vội tới chủ viện tìm Lục lão gia.
Quách Tiểu Trà bị làm ngơ cũng không tức giận, nhét cho một ma ma một xâu tiền để bà đi truyền lời tới Cố Thường.
"Lục Tử Triệt, chuyện của ngươi thật sự đều làm xong rồi à? Rõ ràng hôm qua ngươi còn rất bận rộn muộn mới trở về." Cố Thường không chịu nổi Lục Tử Triệt nhìn chằm chằm nàng và Quách Tiểu Trà giống như nhìn phạm nhân, cuối cùng lúc không thể nhịn được nữa đem bất mãn oán trách nói ra.
Hai tay Lục Tử Triệt chắp sau lưng, híp hai mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp trên mặt, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thích ý, nghe vậy nhẹ nhàng cười: "Chính vì tối qua giải quyết hết mọi việc, hôm nay mới tranh thủ được nửa ngày nhàn tản."
Mặt Cố Thường tái đi, nàng và Quách Tiểu Trà cùng chung ý nghĩ: vì sao không phải là hôm nay hắn bận rộn đến mức muốn chết, ngày mai mới nhàn rỗi?
Quách Tiểu Trà cảm thấy giữa bằng hữu tốt nên nói chút chuyện tư mật, không nên có mặt người ngoài, kết quả Lục Tử Triệt dường như cố ý vẫn không cút đi, cố tình xem nhẹ giá trị sức mạnh của hắn và Cố Thường, đánh không lại người ta, cứng không dùng được, dùng yếu cũng không hiệu nghiệm.
Thật không hiểu chuyện gì xảy ra với Lục Tử Triệt, Lục Tam không ở nhà, hắn thân là bằng hữu của một công tử vắng nhà sao tốt như vậy ý tứ ở Lục gia ăn chùa nhiều ngày không đi? Thật không nhìn ra da mặt Lục Tử Triệt này so với mình còn dầy hơn, hắn cũng có ý tứ không tốt thừa dịp bằng hữu tốt không có nhà ở trong phủ của người ta ăn chùa không cút đi, còn quấy rầy "Bằng hữu tốt" người ta nói chuyện!
"Ngươi lườm ta?" Tầm mắt Lục Tử Triệt bỗng quét về phía Quách Tiểu Trà hai mắt (Quách Tiểu Trà) thi thoảng như muốn lăng trì hắn (Lục Tử Triệt).
Quách Tiểu Trà nghe vậy cả kinh, con mắt ra sức chớp chớp, bắt buộc chính mình hé ra vẻ mặt tươi cười đáng yêu: "Đâu có? Do mắt ta bị rút gân đại ca không phát hiện?"
"Không cảm thấy mắt ngươi bị rút gân, ta cảm thấy đầu óc ngươi có chút rút gân!" Lục Tử Triệt hừ nhẹ.
Cố Thường bất mãn, cả giận nói: "Lục Tử Triệt, không được bắt nạt bằng hữu của ta!"
"Bằng hữu của nàng?" Lục Tử Triệt nhướng mày, tầm mắt nhìn về phía Cố Thường độ ấm giảm vài phần, "Hắn là bằng hữu của nàng, vậy còn ta? Là kẻ địch của nàng?"
"Này..." Cố Thường bị hỏi vặn, nàng và Lục Tử Triệt là quan hệ như thế nào? Bằng hữu hoặc kẻ thù đều không quá chính xác, chẳng lẽ là đối tượng "Mộng xuân"? Đáp án này quá kinh dị.
Quách Tiểu Trà thấy mặt Cố Thường đột nhiên trắng bệch, nháy mắt lại đỏ lên, chẳng hiểu tại sao hỏi: "Ngươi nghĩ đến cái gì sợ đến như vậy? Không phải là coi đại ca ta như ma đầu giết người chứ?"
Cố Thường dùng sức xoa xoa mặt, cằm khẽ nâng vẻ mặt kiêu ngạo: "Ta mà sợ ma đầu giết người? Ngươi hỏi hắn một chút thất thủ mấy lần trên tay ta rồi?"
Khóe miệng Lục Tử Triệt khẽ cong lên, hai mắt hơi hé ra, lộ ra mấy chiếc răng trắng xinh đẹp: "Nàng đã quên chuyện mấy ngày trước suýt chút nữa mất mạng sao?"
Sao người này nói chuyện luôn âm trầm vậy, còn vạch áo cho người xem lưng! Cố Thường xoa xoa cánh tay trong chớp mắt bỗng có chút rét run mạnh miệng nói: "Ngươi cứu ta một mạng, ta cũng cứu ngươi một mạng, huề nhau, đừng nghĩ cười nhạo ta, ngươi cũng không phải không bị bọn chúng truy sát."
"Ta cũng suýt bị bọn chúng sát hại! Bọn chúng rất xấu, dường như một ngày không hại người thì sẽ chết vậy!" Quách Tiểu Trà kêu la, hắn bị Ngọc Diện Hồ vả miệng một lần, sau đó lại bị nàng đánh đến trọng thương nằm trên giường, vì thế sau khi về nhà cha mẹ dạy dỗ hắn không ít, mang cả nhà Cố Gia Bảo ra mắng chung, song hắn cũng không hối hận đi Cố Gia Bảo, bởi vì có được một bảo mã khiến huynh đệ tỷ muội trong nhà hắn lẫn cả những hồ bằng cẩu hữu bên ngoài ghen tỵ.
Ba người đều từng bị nhóm người Ngọc Diện Hồ truy sát, suy nghĩ kỹ một chút thấy đúng là đồng bệnh tương lân.
Do luôn có một kẻ "Chướng mắt" ở đây nên Quách Tiểu Trà cũng không thể thực hiện nguyện vọng nói chuyện tư mật của hắn, buổi tối ở lại Lục phủ dùng cơm xong thì trở về nhà, khi ra về còn thần thần bí bí khẽ nháy mắt với Cố Thường nói với nàng trước tiên hắn về nhà sau này mỗi ngày đều đến tìm nàng.
Cố Thường nghe vậy phì cười một tiếng, chiêu này của Quách Tiểu Trà lợi hại, không tin Lục Tử Triệt mỗi ngày đều rãnh rỗi như vậy giám sát bọn họ, nàng đắc ý liếc mắt nhìn mặt Lục Tử Triệt trầm xuống, tâm tình tốt đẹp trở về phòng.
Lục Tử Triệt xụ mặt, tâm tình không tốt mắt nhìn về phía cửa chính, hừ một tiếng cũng trở về phòng.
Ngày tiếp theo, Lục Tử Triệt bắt đầu làm việc tại Lục phủ, tiền viện có một thư phòng dành riêng cho hắn, quản sự bên ngoài có việc bẩm báo đều đến quý phủ tìm hắn.
Vừa dùng xong điểm tâm không bao lâu, Quách Tiểu Trà vội vàng chạy đến, lần này trên mặt hắn không có bao nhiêu vui sướng, mà là có chút lo lắng tìm Cố Phong Niên.
"Không xong rồi, đại ca ta mời bà mối đến xin cưới Cố cô nương!" Quách Tiểu Trà không phải nữ nhân, nếu không dùng thành ngữ "Hoa dung thất sắc" hình dung bộ dáng hắn lúc này rất thích hợp song.
"Cái gì?!" Cố Phong Niên nghe vậy lập tức đứng dậy, tức giận đến sắc mặt tái xanh, "Loại tạp nham đó quả thực khinh người quá đáng, cô nương Cố Gia Bảo ta lại đi làm thiếp người ta sao?!"
Hiện giờ, Quách Tiểu Trà đối với cái từ "Tạp nham" này đã miễn dịch, không để bụng người ta mắng ca ca hắn như thế nào, vẻ mặt u sầu nói: "Chuyện này ta cũng mới biết sáng nay, không phải vội vàng chạy tới đây sao? Phỏng chừng bà mối rất nhanh sẽ đến, nghe ý tứ của đại ca ta là muốn lấy thân phận lương thiếp cưới Cố cô nương về, đại tẩu đang làm ầm tại quý phủ."
Cố Phong Niên cười lạnh liên tục, lúc trước trước mặt Quách đại lang vô tình hay cố ý nói bóng gió dù cho thanh danh Cố Thường có kém cũng sẽ không làm thiếp nhà người ta, cho rằng đối phương có lòng xấu hổ sẽ không dây dưa, ai ngờ thế mà tà tâm không chết, xem ra hắn đã quên mất chuyện xấu đại tiện ra quần bị gièm pha lúc trước rồi!
"Buồn cười, không được, ta phải đi tìm Lục huynh." Cố Phong Niên không thèm để ý tới Quách Tiểu Trà vội tới chủ viện tìm Lục lão gia.
Quách Tiểu Trà bị làm ngơ cũng không tức giận, nhét cho một ma ma một xâu tiền để bà đi truyền lời tới Cố Thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.