Chương 66: Chặn đường
Mèo Mặt To Thích Ăn Cá
15/03/2017
Trước khi ăn cơm Cố Y làm rơi một chiếc ly trà, thoái thác lấy cớ thân thể không khoẻ bảo nha hoàn đừng gọi nàng ăn cơm rồi vùi đầu ngủ ngay, không để ý tới bất kì ai, tuyệt nhiên không cho người khác tiến vào phòng quấy rầy nàng.
Sau khi nghe thấy việc này Cố Thường thở dài nói: “Chắc hẳn tỷ tỷ đã biết được tin tức rồi.”
Lục Đậu không có lấy một chút lòng thương cảm, nếu có thì chẳng qua là sợ hãi, nhỏ giọng nói thầm: “Để cho nàng ta đau lòng thêm một lát đi, như thế thì sẽ không thể nghĩ đến giết người diệt khẩu nữa.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Không, nô tỳ chưa nói gì hết!”
Cố Thường liếc Lục Đậu một cái, cảm thấy gần đây nha đầu kia hay nghi thần nghi quỷ, không biết là đang mắc bệnh gì.
“Ai, nương nói tỷ tỷ bị thương quá nặng, tình hình tốt lắm thì công phu cũng chỉ khôi phục được khoảng bốn phần, tỷ tỷ còn không biết, nếu như biết, hơn nữa còn bị chuyện nam nhân đeo mặt nạ kia muốn thành thân đả kích, không biết tỷ ấy…” Cố Thường lắc đầu thở dài, số mạng Cố Y khổ đến như vậy, suy cho cùng đều là do nàng, nếu không phải hồi nhỏ nàng chờ cứu mạng, thì Cố Y cũng sẽ không bị cha nương mang đi cho người khác để học võ công, tất nhiên cũng không có việc sau này bị bắt buộc gia nhập tà giáo chịu khổ.
“Tiểu thư, người lại tự trách rồi, chuyện năm đó không thể trách người được, khi đó người còn nhỏ không biết gì cả, càng không thể oán giận lão gia và phu nhân, muốn trách thì trách số mạng, trách Nhật Nguyệt giáo ngày đó.”
Lục Đậu đề phòng Cố Y, dù sao trong lòng vẫn cảm thấy bất an khi nàng ta trở về, nhất là không thể nhìn nổi tiểu thư nhà mình tự trách vì nữ nhân tà giáo kia.
“Chúng ta là song sinh, tỷ tỷ là vì ta nên mới gặp phải chuyện này, dù là số mạng, cũng là do ta gây ra, từ nhỏ ta sống trong sự nuông chiều của cha nương, còn tỷ tỷ thì sao? Lẽ ra nàng có thể được lớn lên trong sự yêu thương của cha nương như ta.” Ấn tượng của Cố Thường với nam nhân đeo mặt nạ ngày càng kém, làm sao có thể đối xử như vậy với Cố Y chứ? Còn có việc gạt Cố Y chuyện đại phu chẩn mạch rồi lén bẩm báo phu thê Cố lão gia căn bản lúc trước Cố Y xảy thai, sợ là về sau rất khó mang thai.
Đối với một nữ nhân mà nói, sinh con là chuyện quan trọng nhất cũng không phải là nói quá, chẳng những sau này Cố Y khó có con, ngay cả võ công nàng ta dùng để bảo vệ tính mạng cũng mất đi hơn nửa, cuối cùng còn đánh mất sự trong sạch của mình, thậm chí nam nhân làm nàng ta mang thai còn muốn lấy nữ nhân khác.
Cố Thường cảm thấy tuy các nàng là song sinh, nhưng ông trời rất bất công, số mạng của nàng tốt nhường nào, cuộc sống hạnh phúc bao nhiêu, số mạng Cố Y thì quá xui xẻo, cuộc sống bấp bênh cỡ nào…
Lục Đậu không nói, nàng ta cũng hiểu Cố Y thực sự đáng thương, nhưng đáng thương là một chuyện, làm người ta sợ hãi lại là một chuyện khác, không khuyên can Cố Thường đang lo âu nữa, bắt đầu buồn phiền vì chuyện an toàn của bản thân, cùng lắm thì về sau thành thật chút, dù sao thì đại tiểu thư ở Cố gia sẽ không sao đâu chứ? Chỉ nói chút lời mà nàng không muốn nghe mà thôi, nếu như vì thế mà trả thù, lão gia và phu nhân cũng không thấy được nên sẽ cho qua thôi.
Ngàn giấu giếm vạn giấu giếm, Cố Y vẫn biết được tình trạng thân thể mình, không cần người khác nói cho, khi dưỡng thân thể nàng nhiều lần muốn tự vận nội lực chữa thương nhưng phát hiện bất kể như thế nào đều là lực bất tòng tâm, nội lực hùng hậu trước kia nay còn lại không nhiều, lúc đầu còn tự lừa gạt mình là do dưỡng thương chưa tốt nên có chút ảnh hưởng, nhưng mấy ngày sau vẫn không thể.
Từ khi gia nhập Nhật Nguyệt giáo nàng đã bị thương nhiều vô kể, không ít lần từng vận công chữa thương, tình trạng những lần đó cũng không giống như bây giờ, nhớ đến dáng vẻ Cố phu nhân thường xuyên lo lắng nhìn nàng lộ rõ vẻ thương xót, còn có điều gì nàng không biết hay sao? Nội công giảm mạnh, e rằng sau này khó có thể khôi phục, chuyện này so với chuyện nam nhân kia muốn lấy nữ nhân khác càng khiến nàng suy sụp hơn.
Vốn dĩ trầm mặc ít nói, từ đó lại càng thêm cô độc lạnh nhạt, trước kia còn có thể nói vài câu với Cố Thường, giờ đây mỗi ngày nói cộng lại quá hai câu đã là tốt rồi.
“Đứa nhỏ này thật khiến người ta lo lắng, nên làm sao bây giờ đây?” Cố phu nhân vốn là người dù trời có sập xuống cũng không nhíu mày, kết quả từ khi trưởng nữ trở về, chân mày của bà rất hiếm khi dãn ra.
Cố lão gia cũng mặt ủ mày chau như vậy: “Đứa nhỏ này, từ khi trở về vẫn không gần gũi với chúng ta, nếu đối diện với nó thì ta thân là cha cũng không biết nên nói gì cho phải.”
Đời này hai phu thê chưa từng phải lao tâm khổ trí vì chuyện gì như vậy, cùng lắm là hôn sự lúc trước của Cố Thường làm bọn họ lo lắng một chút, nhưng chẳng bao lâu sau lại vì định thân cho khuê nữ, cho nên bọn họ rất ít khi phải kìm nén, thế nhưng chuyện Cố Y lần này thật khiến họ chẳng biết phải làm sao.
Lúc trước muốn Cố Y trở lại mà không có biện pháp tốt, bây giờ nữ nhi tự trở về thì bọn họ lại vì nhiều nguyên nhân nên không thể phấn chấn nổi, thật là nghiệp chướng mà.
Cố Thường nghe thấy lòng đau thắt lại, nàng nhận thấy cha nương luống cuống và cẩn thận từng li từng tí với tỷ tỷ, đây là do nhiều năm không gặp mặt mà áy náy, chỉ có nàng mặt dày chút, Cố Y không thường hay để ý người khác vẫn làm theo ý mình muốn nói thì nói, muốn cười thì cười, mỗi lần đều là Cố Y làm phiền nàng rồi mới rời đi.
“Cha nương, hai người đừng buồn, để nữ nhi đi khuyên nhủ tỷ tỷ.” Cố Thường nói xong không chờ bọn họ phản ứng liền tới phòng Cố Y.
Hai nha hoàn phụ trách hầu hạ Cố Y lúc này nơm nớp lo sợ mà canh ở ngoài phòng, thấy Cố Thường tới đều thở phào nhẹ nhõm nói: “Nhị tiểu thư tới rồi.”
“Đại tiểu thư đâu?” Cố Thường hỏi.
Hai nha đầu liếc nhau, tới nói nhỏ: “Tâm tình đại tiểu thư không tốt, không cho bọn nô tì vào, nhị tiểu thư khuyên nhủ đại tiểu thư đi.”
Cố Thường gật đầu, khẽ bước vào phòng Cố Y.
“Ra ngoài!” Từ trên giường truyền ra giọng quát nén giận của Cố Y.
“Tỷ tỷ, cha nương đều lo lắng cho tỷ, bảo muội đến thăm tỷ một lúc.” Cố Thường làm như không nghe thấy hai từ kia, tới ngồi bên giường Cố Y.
Cố Y đang nằm nghiêng, mặt quay vào phía trong tường, chăn đắp rất kín, che mất quá nửa khuôn mặt, cảm thấy được Cố Thường ngồi xuống thì thân thể có chút cứng đờ.
“Thăm xong rồi, ngươi đi đi.” Cố Y thiếu kiên nhẫn nói.
“Tỷ tỷ, muội biết lúc này tâm tình của tỷ không tốt, nhưng thử mở lòng mình ra một chút đi, mọi người đều lo lắng cho tỷ.” Cố Thường khẽ khàng đặt tay lên người Cố Y, có phần sợ nàng ta nổi giận, nhưng vẫn kiên trì như cũ mà nói rằng: “Cũng không phải là chưa từng đi qua bậc cửa, mọi việc đều cần suy nghĩ thoáng một chút, tỷ xem muội muội lúc trước từng bị lấy lí do hành vi trái khuôn phép để từ hôn, biết bao nhiêu người cười nhạo muội, lời đồn đại bay đầy trời, muội có coi ra gì không? Tỷ tỷ đã về nhà, chúng ta một nhà đoàn viên, đây đã là chuyện vui lớn nhất rồi, nam nhân đeo mặt nạ kia không xứng với tỷ, hắn lấy nữ nhân khác thì cứ lấy, sau này chắc chắn tỷ tỷ sẽ gả cho một nam nhân tốt hơn.”
Cố Y vẫn không nhúc nhích, tựa như đang ngủ.
Cố Thường lén liếc mắt nhìn Cố Y, tiếp tục khuyên nhủ: “Muội biết tỷ khó chịu vì chuyện bị thương, nếu như tỷ còn ở trong Nhật Nguyệt giáo, công phu giảm mạnh sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng không phải tỷ đã về nhà rồi sao? Có cha nương bảo vệ, sẽ không có nguy hiểm, chỉ cần tránh xa người trong tà giáo,như muội tự bắt mình không chạy loạn sẽ an toàn. Tỷ tỷ, theo ý muội, hai chuyện này lẽ ra không nên nói, nam nhân không có lương tâm kia muốn lấy ai thì lấy, cho dù lấy đầu heo muội cũng không quan tâm, thậm chí muội còn cảm tạ đầu heo này đã câu nam nhân chướng mắt kia đi, về chuyện công phu…”
“Ngươi câm miệng!” Cố Y không còn nhịn được nữa, trừng mắt nhìn Cố Thường ồn ào không chịu để yên mà trách mắng: “Người phiền quá, ngươi nói rằng nam nhân không quan trọng, vậy bảo ngươi lập tức từ hôn không gả vào Lục gia ngươi dám sao?! Ngươi nói công phu không quan trọng, sở dĩ ngươi không quan tâm đến võ công, nếu ngươi từ nay về sau mất bản lĩnh chế độc phối dược, ngươi sẽ vui vẻ được sao?!”
Đây là lần đầu tiên Cố Y phản ứng dữ dội nhất sau khi phải chịu đả kích, tuy sắc mặt rất tiều tuỵ, tóc rối bời, nhưng đôi mắt đầy lửa giận khiến cả người nàng ta thêm vài phần sức sống.
Cố Thường lại thêm hoảng sợ, thiếu chút nữa lăn xuống đất, kiếm chế xúc động muốn trốn chạy, lấy lòng cười cười: “ Tỷ tỷ, trước mắt Lục Tử Triệt chưa làm chuyện gì có lỗi với muội, vì thế muội không cần phải làm chuyện khiến cha nương tức giận, nhưng nếu hắn dám làm việc mà nam nhân đeo mặt nạ kia đã làm, không cần tỷ phải nói, muội sẽ thiên đao vạn quả hắn trước tiên! Không lăng trì được hắn muội thà xuống tóc làm ni cô còn hơn là gả cho nam nhân bại hoại mặt người dạ thú.”
Mặt Cố Y lúc xanh lúc đỏ, hai tay nhỏ gầy nắm lấy chăn thật chặt, gân xanh trên tay nổi lên, có thể nhìn ra tâm tình của nàng ta lúc này không được ổn.
“Còn chuyện chế độc mà tỷ nói, tuy rằng đây thực sự là sở thích của muội, nhưng nếu có một ngày muội không còn năng lực này, chắc chắn sẽ đau lòng, nhưng để chongười yêu muội và người muội yêu yên tâm, muội nhất định sẽ không để mình suy sụp, mất đi thứ quan trọng cũng không cần phải đánh đổi bằng mạng của mình, bởi vì còn có thứ quan trọng hơn thế ở bên muội. Mặc dù muội không có bản lĩnh như tỷ tỷ, kiến thức cũng không nhiều, thế nhưng muội lại có thể khẳng định một điều, muội sẽ không đau lòng vì nam nhân không đáng yêu, cũng sẽ không đòi sống đòi chết vì bị mất đi năng lực nào đó, thực ra những thứ đó chẳng có gì ghê gớm đâu tỷ tỷ.” Cố Thường hiếm khi nghiêm túc mà khuyên ai như thế, đó đều là những lời tâm huyết của nàng, đối với nàng mà nói thì chỉ khi có người nhà gặp chuyện không may mới có thể khiến nàng sụp đổ.
Nếu vợ chồng Cố Phong Niên ở đây, nghe thấy tiểu nữ nói ra những lời này chắc chắn sẽ rất vui mừng, dù sao đứa nhỏ này vẫn mang dáng vẻ ngây thơ đơn thuần chưa trưởng thành, khi nói ra những đạo lý lớn lại rất rành mạch, người có thể lạc quan như vậy kỳ thực cũng là một loại may mắn, chính điều này cũng được coi là một loại bản lĩnh mà người thường khó sánh kịp.
Cố Y tựa như không nhận ra Cố Thường lại như kinh ngạc mà nhìn nàng (CT) chằm chằm, không nói gì hết, tuy rằng mắt nhìn vào Cố Thường nhưng tâm tư không biết đã bay đến phương nào rồi.
Cố Thường nói đến mức khô cả họng, liền đứng dậy rót nước trà nóng ra uống hai chén, sau đó nói với Cố Y đang ngây người: “Tỷ tỷ muốn uống nước không”
“Tỷ muốn ăn băng đường hồ lô.” Cố Y đột nhiên nói bằng giọng vô cùng bình thản.
Cố Thường đang uống trà nghe thế thì thiếu chút nữa phun cả trà ra ngoài, bị sặc nên cổ họng cảm thấy khó chịu, mắt rưng rưng hỏi lại: “Tỷ tỷ vừa nói gì?”
“Tỷ muốn ăn băng đường hồ lô.” Cố Y quay đầu, nhìn Cố Thường với ánh mắt thản nhiên.
Hoá ra là không phải nghe lầm, Cố Thường kìm chế không hỏi nàng ta lớn như vậy rồi sao còn thích đồ tiểu hài tử ăn, bèn nói: “Vậy muội bảo hạ nhân ra ngoài mua.”
“Không.” Cố Y nhíu mày một cái, tùy hứng nói: “Muội tự đi mua đi.”
Cố Thường ngẩn người, sau đó liền cười vui vẻ, gật đầu nói: “Được, muội tự đi mua, mua về rồi thì tỷ tỷ cũng không nên ngược đãi bản thân mình nữa, tâm tình tốt thì thân thể mới khoẻ lên được!”
Tỷ tỷ lại có thể làm nũng với nàng, Cố Thường mặt mày hớn hở mà ra khỏi cửa mua băng đường hồ lô, gần đây nam nhân đeo mặt nạ đang đại hôn, người trong tà giáo sẽ không gây chuyện, lúc này đi ra ngoài rất an toàn không cần lo lắng.
Cố Y nhìn bóng dáng Cố Thường vui vẻ nhanh chóng rời khỏi cửa phòng, trong mắt có một tia phức tạp lướt qua rất nhanh, khẽ thở dài: “Người ngốc có phúc của người ngốc, muội ấy thật tốt số...”
Cố Thường mang theo Lục Đậu ra khỏi cửa mua băng đường hồ lô, dọc đường đi tâm tình rất tốt, nàng không ngừng kể với Lục Đậu rằng Cố Y làm nũng với mình.
Lục Đậu nghe thấy thì đầu đầy vạch đen, cảm giác đầu óc của tiểu thư nhà nàng bị cửa kẹp mất rồi, nữ nhân giang hồ kia hung dữ như thế sao mà làm nũng được? Nhất định là tiểu thư hiểu sai rồi, rõ ràng là đối phương coi tiểu thư như người để sai khiến thì có, chỉ là mua một cái băng đường hồ lô mà thôi, ai mua mà chẳng được, cần gì phải bảo tiểu thư tự đi mua chứ? Hầu hạ đại gia thì có!
Chỉ có mùa hè không ai bán băng đường hồ lô thôi, mùa khác thì khắp nơi đều có người bán, Cố Thường không định mua ở vùng phụ cận, mấy khi được ra ngoài một chuyến, tất nhiên là muốn chọn chỗ có danh tiếng nhất để mua loại ngon nhất mang về rồi.
Trên đường vừa đi vừa dạo, Cố Thường đã ở nhà buồn bực đến khó chịu, bỗng nhiên được ra ngoài giống như chim nhỏ xổ lồng bay ra, nàng vui sướng đến mức nhìn cái gì cũng muốn mua, chẳng muốn về nhà nữa.
Đi tới đi lui, lối đi đột nhiên bị một người chặn, chính xác là hai nữ tử trẻ tuổi.
Cố Thường dừng bước, nheo mắt nhìn hai người chặn đường không có ý tốt, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi hỏi Lục Đậu: “Ơ, sao ta lại cảm thấy hai người này có chút quen mắt? Không phải chúng ta đã gặp qua rồi chứ?”
Lương Dung nghe vậy mặt liền trắng bệch, mình đường đường là một danh viện (mỹ nữ nổi tiếng) nơi kinh thành, lại có thể bị người ta lãng quên!
Lục Đậu nghe vậy thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, nhìn sắc mặt khó coi đến mức muốn nhỏ ra mực của chủ tớ Lương Dung nói: “Tiểu thư, nàng ta là thiên kim Lương gia tới từ kinh thành đấy, Lương cô nương đã tới quý phủ Cố gia không chỉ một lần, đều là vì Lục Tam gia mà thôi, nàng ta ấy mà, một lòng một dạ luôn muốn cướp vị hôn phu của tiểu thư đấy!”
Lục Đậu cố ý nói thật to, thành công thu hút ánh mắt mọi người xung quanh mình hướng về phía này.
Trong nháy mắt, chủ tớ Lương Dung trở thành tiêu điểm của mọi người.
Lương Dung tức giận đến mức hận không thể ném chủ tớ Cố Thường vào trong hố chôn, vốn dĩ nàng ta muốn ra oai phủ đầu Cố Thường, ai ngờ mới vừa chạm mặt, họ Cố đó cũng với nha hoàn kẻ tung người hứng làm mình trở nên khó xử, quả nhiên là lũ giả tạo, làm ra vẻ ngoài thanh thuần ngọt ngào hấp dẫn Mặc ca ca, kì thực lòng dạ hiểm độc thối nát lại còn trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa, đúng là tiện, nhân!
Sau khi nghe thấy việc này Cố Thường thở dài nói: “Chắc hẳn tỷ tỷ đã biết được tin tức rồi.”
Lục Đậu không có lấy một chút lòng thương cảm, nếu có thì chẳng qua là sợ hãi, nhỏ giọng nói thầm: “Để cho nàng ta đau lòng thêm một lát đi, như thế thì sẽ không thể nghĩ đến giết người diệt khẩu nữa.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Không, nô tỳ chưa nói gì hết!”
Cố Thường liếc Lục Đậu một cái, cảm thấy gần đây nha đầu kia hay nghi thần nghi quỷ, không biết là đang mắc bệnh gì.
“Ai, nương nói tỷ tỷ bị thương quá nặng, tình hình tốt lắm thì công phu cũng chỉ khôi phục được khoảng bốn phần, tỷ tỷ còn không biết, nếu như biết, hơn nữa còn bị chuyện nam nhân đeo mặt nạ kia muốn thành thân đả kích, không biết tỷ ấy…” Cố Thường lắc đầu thở dài, số mạng Cố Y khổ đến như vậy, suy cho cùng đều là do nàng, nếu không phải hồi nhỏ nàng chờ cứu mạng, thì Cố Y cũng sẽ không bị cha nương mang đi cho người khác để học võ công, tất nhiên cũng không có việc sau này bị bắt buộc gia nhập tà giáo chịu khổ.
“Tiểu thư, người lại tự trách rồi, chuyện năm đó không thể trách người được, khi đó người còn nhỏ không biết gì cả, càng không thể oán giận lão gia và phu nhân, muốn trách thì trách số mạng, trách Nhật Nguyệt giáo ngày đó.”
Lục Đậu đề phòng Cố Y, dù sao trong lòng vẫn cảm thấy bất an khi nàng ta trở về, nhất là không thể nhìn nổi tiểu thư nhà mình tự trách vì nữ nhân tà giáo kia.
“Chúng ta là song sinh, tỷ tỷ là vì ta nên mới gặp phải chuyện này, dù là số mạng, cũng là do ta gây ra, từ nhỏ ta sống trong sự nuông chiều của cha nương, còn tỷ tỷ thì sao? Lẽ ra nàng có thể được lớn lên trong sự yêu thương của cha nương như ta.” Ấn tượng của Cố Thường với nam nhân đeo mặt nạ ngày càng kém, làm sao có thể đối xử như vậy với Cố Y chứ? Còn có việc gạt Cố Y chuyện đại phu chẩn mạch rồi lén bẩm báo phu thê Cố lão gia căn bản lúc trước Cố Y xảy thai, sợ là về sau rất khó mang thai.
Đối với một nữ nhân mà nói, sinh con là chuyện quan trọng nhất cũng không phải là nói quá, chẳng những sau này Cố Y khó có con, ngay cả võ công nàng ta dùng để bảo vệ tính mạng cũng mất đi hơn nửa, cuối cùng còn đánh mất sự trong sạch của mình, thậm chí nam nhân làm nàng ta mang thai còn muốn lấy nữ nhân khác.
Cố Thường cảm thấy tuy các nàng là song sinh, nhưng ông trời rất bất công, số mạng của nàng tốt nhường nào, cuộc sống hạnh phúc bao nhiêu, số mạng Cố Y thì quá xui xẻo, cuộc sống bấp bênh cỡ nào…
Lục Đậu không nói, nàng ta cũng hiểu Cố Y thực sự đáng thương, nhưng đáng thương là một chuyện, làm người ta sợ hãi lại là một chuyện khác, không khuyên can Cố Thường đang lo âu nữa, bắt đầu buồn phiền vì chuyện an toàn của bản thân, cùng lắm thì về sau thành thật chút, dù sao thì đại tiểu thư ở Cố gia sẽ không sao đâu chứ? Chỉ nói chút lời mà nàng không muốn nghe mà thôi, nếu như vì thế mà trả thù, lão gia và phu nhân cũng không thấy được nên sẽ cho qua thôi.
Ngàn giấu giếm vạn giấu giếm, Cố Y vẫn biết được tình trạng thân thể mình, không cần người khác nói cho, khi dưỡng thân thể nàng nhiều lần muốn tự vận nội lực chữa thương nhưng phát hiện bất kể như thế nào đều là lực bất tòng tâm, nội lực hùng hậu trước kia nay còn lại không nhiều, lúc đầu còn tự lừa gạt mình là do dưỡng thương chưa tốt nên có chút ảnh hưởng, nhưng mấy ngày sau vẫn không thể.
Từ khi gia nhập Nhật Nguyệt giáo nàng đã bị thương nhiều vô kể, không ít lần từng vận công chữa thương, tình trạng những lần đó cũng không giống như bây giờ, nhớ đến dáng vẻ Cố phu nhân thường xuyên lo lắng nhìn nàng lộ rõ vẻ thương xót, còn có điều gì nàng không biết hay sao? Nội công giảm mạnh, e rằng sau này khó có thể khôi phục, chuyện này so với chuyện nam nhân kia muốn lấy nữ nhân khác càng khiến nàng suy sụp hơn.
Vốn dĩ trầm mặc ít nói, từ đó lại càng thêm cô độc lạnh nhạt, trước kia còn có thể nói vài câu với Cố Thường, giờ đây mỗi ngày nói cộng lại quá hai câu đã là tốt rồi.
“Đứa nhỏ này thật khiến người ta lo lắng, nên làm sao bây giờ đây?” Cố phu nhân vốn là người dù trời có sập xuống cũng không nhíu mày, kết quả từ khi trưởng nữ trở về, chân mày của bà rất hiếm khi dãn ra.
Cố lão gia cũng mặt ủ mày chau như vậy: “Đứa nhỏ này, từ khi trở về vẫn không gần gũi với chúng ta, nếu đối diện với nó thì ta thân là cha cũng không biết nên nói gì cho phải.”
Đời này hai phu thê chưa từng phải lao tâm khổ trí vì chuyện gì như vậy, cùng lắm là hôn sự lúc trước của Cố Thường làm bọn họ lo lắng một chút, nhưng chẳng bao lâu sau lại vì định thân cho khuê nữ, cho nên bọn họ rất ít khi phải kìm nén, thế nhưng chuyện Cố Y lần này thật khiến họ chẳng biết phải làm sao.
Lúc trước muốn Cố Y trở lại mà không có biện pháp tốt, bây giờ nữ nhi tự trở về thì bọn họ lại vì nhiều nguyên nhân nên không thể phấn chấn nổi, thật là nghiệp chướng mà.
Cố Thường nghe thấy lòng đau thắt lại, nàng nhận thấy cha nương luống cuống và cẩn thận từng li từng tí với tỷ tỷ, đây là do nhiều năm không gặp mặt mà áy náy, chỉ có nàng mặt dày chút, Cố Y không thường hay để ý người khác vẫn làm theo ý mình muốn nói thì nói, muốn cười thì cười, mỗi lần đều là Cố Y làm phiền nàng rồi mới rời đi.
“Cha nương, hai người đừng buồn, để nữ nhi đi khuyên nhủ tỷ tỷ.” Cố Thường nói xong không chờ bọn họ phản ứng liền tới phòng Cố Y.
Hai nha hoàn phụ trách hầu hạ Cố Y lúc này nơm nớp lo sợ mà canh ở ngoài phòng, thấy Cố Thường tới đều thở phào nhẹ nhõm nói: “Nhị tiểu thư tới rồi.”
“Đại tiểu thư đâu?” Cố Thường hỏi.
Hai nha đầu liếc nhau, tới nói nhỏ: “Tâm tình đại tiểu thư không tốt, không cho bọn nô tì vào, nhị tiểu thư khuyên nhủ đại tiểu thư đi.”
Cố Thường gật đầu, khẽ bước vào phòng Cố Y.
“Ra ngoài!” Từ trên giường truyền ra giọng quát nén giận của Cố Y.
“Tỷ tỷ, cha nương đều lo lắng cho tỷ, bảo muội đến thăm tỷ một lúc.” Cố Thường làm như không nghe thấy hai từ kia, tới ngồi bên giường Cố Y.
Cố Y đang nằm nghiêng, mặt quay vào phía trong tường, chăn đắp rất kín, che mất quá nửa khuôn mặt, cảm thấy được Cố Thường ngồi xuống thì thân thể có chút cứng đờ.
“Thăm xong rồi, ngươi đi đi.” Cố Y thiếu kiên nhẫn nói.
“Tỷ tỷ, muội biết lúc này tâm tình của tỷ không tốt, nhưng thử mở lòng mình ra một chút đi, mọi người đều lo lắng cho tỷ.” Cố Thường khẽ khàng đặt tay lên người Cố Y, có phần sợ nàng ta nổi giận, nhưng vẫn kiên trì như cũ mà nói rằng: “Cũng không phải là chưa từng đi qua bậc cửa, mọi việc đều cần suy nghĩ thoáng một chút, tỷ xem muội muội lúc trước từng bị lấy lí do hành vi trái khuôn phép để từ hôn, biết bao nhiêu người cười nhạo muội, lời đồn đại bay đầy trời, muội có coi ra gì không? Tỷ tỷ đã về nhà, chúng ta một nhà đoàn viên, đây đã là chuyện vui lớn nhất rồi, nam nhân đeo mặt nạ kia không xứng với tỷ, hắn lấy nữ nhân khác thì cứ lấy, sau này chắc chắn tỷ tỷ sẽ gả cho một nam nhân tốt hơn.”
Cố Y vẫn không nhúc nhích, tựa như đang ngủ.
Cố Thường lén liếc mắt nhìn Cố Y, tiếp tục khuyên nhủ: “Muội biết tỷ khó chịu vì chuyện bị thương, nếu như tỷ còn ở trong Nhật Nguyệt giáo, công phu giảm mạnh sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng không phải tỷ đã về nhà rồi sao? Có cha nương bảo vệ, sẽ không có nguy hiểm, chỉ cần tránh xa người trong tà giáo,như muội tự bắt mình không chạy loạn sẽ an toàn. Tỷ tỷ, theo ý muội, hai chuyện này lẽ ra không nên nói, nam nhân không có lương tâm kia muốn lấy ai thì lấy, cho dù lấy đầu heo muội cũng không quan tâm, thậm chí muội còn cảm tạ đầu heo này đã câu nam nhân chướng mắt kia đi, về chuyện công phu…”
“Ngươi câm miệng!” Cố Y không còn nhịn được nữa, trừng mắt nhìn Cố Thường ồn ào không chịu để yên mà trách mắng: “Người phiền quá, ngươi nói rằng nam nhân không quan trọng, vậy bảo ngươi lập tức từ hôn không gả vào Lục gia ngươi dám sao?! Ngươi nói công phu không quan trọng, sở dĩ ngươi không quan tâm đến võ công, nếu ngươi từ nay về sau mất bản lĩnh chế độc phối dược, ngươi sẽ vui vẻ được sao?!”
Đây là lần đầu tiên Cố Y phản ứng dữ dội nhất sau khi phải chịu đả kích, tuy sắc mặt rất tiều tuỵ, tóc rối bời, nhưng đôi mắt đầy lửa giận khiến cả người nàng ta thêm vài phần sức sống.
Cố Thường lại thêm hoảng sợ, thiếu chút nữa lăn xuống đất, kiếm chế xúc động muốn trốn chạy, lấy lòng cười cười: “ Tỷ tỷ, trước mắt Lục Tử Triệt chưa làm chuyện gì có lỗi với muội, vì thế muội không cần phải làm chuyện khiến cha nương tức giận, nhưng nếu hắn dám làm việc mà nam nhân đeo mặt nạ kia đã làm, không cần tỷ phải nói, muội sẽ thiên đao vạn quả hắn trước tiên! Không lăng trì được hắn muội thà xuống tóc làm ni cô còn hơn là gả cho nam nhân bại hoại mặt người dạ thú.”
Mặt Cố Y lúc xanh lúc đỏ, hai tay nhỏ gầy nắm lấy chăn thật chặt, gân xanh trên tay nổi lên, có thể nhìn ra tâm tình của nàng ta lúc này không được ổn.
“Còn chuyện chế độc mà tỷ nói, tuy rằng đây thực sự là sở thích của muội, nhưng nếu có một ngày muội không còn năng lực này, chắc chắn sẽ đau lòng, nhưng để chongười yêu muội và người muội yêu yên tâm, muội nhất định sẽ không để mình suy sụp, mất đi thứ quan trọng cũng không cần phải đánh đổi bằng mạng của mình, bởi vì còn có thứ quan trọng hơn thế ở bên muội. Mặc dù muội không có bản lĩnh như tỷ tỷ, kiến thức cũng không nhiều, thế nhưng muội lại có thể khẳng định một điều, muội sẽ không đau lòng vì nam nhân không đáng yêu, cũng sẽ không đòi sống đòi chết vì bị mất đi năng lực nào đó, thực ra những thứ đó chẳng có gì ghê gớm đâu tỷ tỷ.” Cố Thường hiếm khi nghiêm túc mà khuyên ai như thế, đó đều là những lời tâm huyết của nàng, đối với nàng mà nói thì chỉ khi có người nhà gặp chuyện không may mới có thể khiến nàng sụp đổ.
Nếu vợ chồng Cố Phong Niên ở đây, nghe thấy tiểu nữ nói ra những lời này chắc chắn sẽ rất vui mừng, dù sao đứa nhỏ này vẫn mang dáng vẻ ngây thơ đơn thuần chưa trưởng thành, khi nói ra những đạo lý lớn lại rất rành mạch, người có thể lạc quan như vậy kỳ thực cũng là một loại may mắn, chính điều này cũng được coi là một loại bản lĩnh mà người thường khó sánh kịp.
Cố Y tựa như không nhận ra Cố Thường lại như kinh ngạc mà nhìn nàng (CT) chằm chằm, không nói gì hết, tuy rằng mắt nhìn vào Cố Thường nhưng tâm tư không biết đã bay đến phương nào rồi.
Cố Thường nói đến mức khô cả họng, liền đứng dậy rót nước trà nóng ra uống hai chén, sau đó nói với Cố Y đang ngây người: “Tỷ tỷ muốn uống nước không”
“Tỷ muốn ăn băng đường hồ lô.” Cố Y đột nhiên nói bằng giọng vô cùng bình thản.
Cố Thường đang uống trà nghe thế thì thiếu chút nữa phun cả trà ra ngoài, bị sặc nên cổ họng cảm thấy khó chịu, mắt rưng rưng hỏi lại: “Tỷ tỷ vừa nói gì?”
“Tỷ muốn ăn băng đường hồ lô.” Cố Y quay đầu, nhìn Cố Thường với ánh mắt thản nhiên.
Hoá ra là không phải nghe lầm, Cố Thường kìm chế không hỏi nàng ta lớn như vậy rồi sao còn thích đồ tiểu hài tử ăn, bèn nói: “Vậy muội bảo hạ nhân ra ngoài mua.”
“Không.” Cố Y nhíu mày một cái, tùy hứng nói: “Muội tự đi mua đi.”
Cố Thường ngẩn người, sau đó liền cười vui vẻ, gật đầu nói: “Được, muội tự đi mua, mua về rồi thì tỷ tỷ cũng không nên ngược đãi bản thân mình nữa, tâm tình tốt thì thân thể mới khoẻ lên được!”
Tỷ tỷ lại có thể làm nũng với nàng, Cố Thường mặt mày hớn hở mà ra khỏi cửa mua băng đường hồ lô, gần đây nam nhân đeo mặt nạ đang đại hôn, người trong tà giáo sẽ không gây chuyện, lúc này đi ra ngoài rất an toàn không cần lo lắng.
Cố Y nhìn bóng dáng Cố Thường vui vẻ nhanh chóng rời khỏi cửa phòng, trong mắt có một tia phức tạp lướt qua rất nhanh, khẽ thở dài: “Người ngốc có phúc của người ngốc, muội ấy thật tốt số...”
Cố Thường mang theo Lục Đậu ra khỏi cửa mua băng đường hồ lô, dọc đường đi tâm tình rất tốt, nàng không ngừng kể với Lục Đậu rằng Cố Y làm nũng với mình.
Lục Đậu nghe thấy thì đầu đầy vạch đen, cảm giác đầu óc của tiểu thư nhà nàng bị cửa kẹp mất rồi, nữ nhân giang hồ kia hung dữ như thế sao mà làm nũng được? Nhất định là tiểu thư hiểu sai rồi, rõ ràng là đối phương coi tiểu thư như người để sai khiến thì có, chỉ là mua một cái băng đường hồ lô mà thôi, ai mua mà chẳng được, cần gì phải bảo tiểu thư tự đi mua chứ? Hầu hạ đại gia thì có!
Chỉ có mùa hè không ai bán băng đường hồ lô thôi, mùa khác thì khắp nơi đều có người bán, Cố Thường không định mua ở vùng phụ cận, mấy khi được ra ngoài một chuyến, tất nhiên là muốn chọn chỗ có danh tiếng nhất để mua loại ngon nhất mang về rồi.
Trên đường vừa đi vừa dạo, Cố Thường đã ở nhà buồn bực đến khó chịu, bỗng nhiên được ra ngoài giống như chim nhỏ xổ lồng bay ra, nàng vui sướng đến mức nhìn cái gì cũng muốn mua, chẳng muốn về nhà nữa.
Đi tới đi lui, lối đi đột nhiên bị một người chặn, chính xác là hai nữ tử trẻ tuổi.
Cố Thường dừng bước, nheo mắt nhìn hai người chặn đường không có ý tốt, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi hỏi Lục Đậu: “Ơ, sao ta lại cảm thấy hai người này có chút quen mắt? Không phải chúng ta đã gặp qua rồi chứ?”
Lương Dung nghe vậy mặt liền trắng bệch, mình đường đường là một danh viện (mỹ nữ nổi tiếng) nơi kinh thành, lại có thể bị người ta lãng quên!
Lục Đậu nghe vậy thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, nhìn sắc mặt khó coi đến mức muốn nhỏ ra mực của chủ tớ Lương Dung nói: “Tiểu thư, nàng ta là thiên kim Lương gia tới từ kinh thành đấy, Lương cô nương đã tới quý phủ Cố gia không chỉ một lần, đều là vì Lục Tam gia mà thôi, nàng ta ấy mà, một lòng một dạ luôn muốn cướp vị hôn phu của tiểu thư đấy!”
Lục Đậu cố ý nói thật to, thành công thu hút ánh mắt mọi người xung quanh mình hướng về phía này.
Trong nháy mắt, chủ tớ Lương Dung trở thành tiêu điểm của mọi người.
Lương Dung tức giận đến mức hận không thể ném chủ tớ Cố Thường vào trong hố chôn, vốn dĩ nàng ta muốn ra oai phủ đầu Cố Thường, ai ngờ mới vừa chạm mặt, họ Cố đó cũng với nha hoàn kẻ tung người hứng làm mình trở nên khó xử, quả nhiên là lũ giả tạo, làm ra vẻ ngoài thanh thuần ngọt ngào hấp dẫn Mặc ca ca, kì thực lòng dạ hiểm độc thối nát lại còn trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa, đúng là tiện, nhân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.