Chương 10: Thời Đại Tìm Kiếm Cự Thú
Tam Bách Cân Đích Vi Tiếu
26/01/2021
Thật đáng tiếc!
Lúc đó Hứa Chỉ lại đang dùng cơm và nói chuyện phiếm với Trần Hi, ăn đồ ăn thơm ngọt của nhà nông, có dinh dưỡng lại tràn đầy mỹ vị, cũng không rảnh rỗi để ý tới hắn. . . Đồng thời, cũng không muốn để ý tới hắn.
Tất cả sinh mệnh cuối cùng đều sẽ chết già, không có người đời đời bất hủ.
Giống như Nữ hoàng Trùng tộc oai hùng trước đó cũng không làm được, bằng không thì nàng cũng sẽ không nghĩ biện pháp phá vỡ thế giới cằn cỗi, đánh lên Trường Sinh Giới trong truyền thuyết, tìm kiếm cách kéo dài sinh mệnh cho mình trước khi tuổi thọ kết thúc.
Không có giống loài nào có thể vĩnh sinh.
Cũng như hắn hiện tại đang "Làm ruộng", trên người mắc bệnh nan y, không biết rõ bao giờ thì ung thư dạ dày của hắn đi đến thời kỳ cuối, bất cứ lúc nào cũng có thể đột nhiên qua đời, thậm chí không có được hạnh phúc chết già một cách bình thường.
- Mà vị quốc vương trong ruộng này, hắn thật sự rất hạnh phúc, một đời quang vinh, muôn người chú ý, hậu thế vì hắn viết lên bài hát ca tụng tràn đầy sử thi hào hùng, thậm chí ngay cả ta cũng rất hâm mộ.
Hứa Chỉ cười rộ lên.
Cuộc đời truyền kỳ của hắn để Hứa Chỉ cũng cảm thấy rất hâm mộ. Công tích vĩ đại, mở ra khởi nguyên văn minh, ở trong bộ lạc cưới hơn ba trăm lão bà xinh đẹp, còn có gì để tiếc nuối chứ?
Đã không có rồi!
Nếu không phải Hứa Chỉ không thể biến thành người tí hon, nói câu khó nghe, hắn sẽ ngay lập tức chạy vào, trải qua tháng ngày thần tiên.
Dưới cái nhìn của Hứa Chỉ, cuộc sống như thế chết đi sẽ không có gì cần tiếc nuối. Đối với một người mắc bệnh nan y như hắn, đã là chuyện rất thỏa mãn rồi.
- Đi thôi, chúng ta đi vào thành phố, mua một cái máy giặt.
Hứa Chỉ đứng ở cửa ra vào, đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh.
- Anh Hứa Chỉ, ngồi xe điện của em nhé!
Trần Hi cười rộ lên, gãi gãi đầu,
- Kỳ thực em còn có rất nhiều vấn đề về kiến thức chuyên ngành muốn hỏi anh, dù sao anh cũng là học trưởng của em, em cũng học chuyên ngành giống anh mà!
- Được!
Hứa Chỉ cười nói.
Hứa Chỉ không mua xe, dù sao trước đó làm việc cũng chỉ để dành được mấy chục vạn, nếu mua một chiếc xe tốt thì gần như hết sạch tiền rồi. Lúc đó hắn không lựa chọn mua, liền bị việc trị bệnh bằng hoá chất móc sạch phần lớn tích góp, hiện tại ở bên trong sân nhỏ chỉ có một chiếc xe đạp, nên tất nhiên chỉ có thể ngồi xe điện của Trần Hi ra cửa.
Tiếp đó, Hứa Chỉ và nha đầu này ngồi trên xe điện đi vào thành dạo chơi.
Mua đồ điện, hoàn thiện sinh hoạt nhà nông của hắn. Dù sao thành thị hiện đại hóa, trong nhà mà không có thiết bị điện thì cuộc sống sẽ rất khó chịu!
Biểu hiện lần này của hắn rất tùy ý, cho rằng Gilgamesh sẽ yên bình giống như lần đầu tiên.
Nếu như già yếu là chuyện không thể phản kháng, thế thì yên lặng tiếp nhận tử vong. Giống như Hứa Chỉ hắn cũng lựa chọn như vậy, hưởng thụ chút sinh mệnh cuối cùng của cuộc đời mình.
Nhưng mà, hắn lại có chút coi nhẹ.
Lần thứ nhất ở trước mặt tử vong, Gilgamesh gần như đã nhận mệnh. Nhưng khi sống lại đời thứ hai, hắn mừng rỡ đến phát cuồng, sau khi trải qua một lần sợ hãi và tân sinh do tử vong mang đến, hắn đã bắt đầu triệt để e ngại tử vong.
Vị anh hùng vương này, hắn muốn sống thêm đời thứ ba.
. . .
Vương triều Sumer năm thứ một trăm linh hai, Gilgamesh đã một trăm bốn mươi hai tuổi.
Vị quốc vương truyền kỳ này, dựng nước hơn một trăm năm, đã có được tuổi thọ gấp ba lần con dân bình thường, nhưng vào lúc này gương mặt đã bắt đầu xuất hiện sự già nua rồi. Hắn quá kinh hãi, tức giận hạ chỉ, phát động sức mạnh cả nước tìm kiếm cự thú trí tuệ.
- Người phát hiện tung tích của cự thú trí tuệ, trọng thưởng!
Đồng thời, hắn triệu tập kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ, bắt đầu luyện chế dược tề, nghiên cứu hắc ma pháp.
Trong lúc nhất thời, một lượng lớn cự thú trong rừng rậm nguyên thủy bị tàn sát. Sừng, trái tim và các bộ phận của bọn chúng bị dùng để thí nghiệm. Mà cự thú Allah đã từng phồn thịnh đến cực điểm, thậm chí bởi vậy cơ hồ gần như diệt tuyệt.
Lịch sử, tiến vào giai đoạn tàn bạo nhất trong thời đại thành bang, hắc vu sư hoành hành.
Vương triều Sumer năm một trăm mười ba.
Một vị hắc vu sư cung đình dùng sừng Dora, chất lỏng của Bạch Tu Thảo và nhiều loại khí quan cự thú, chế tạo ra một loại dược tề vu thuật trường thọ, thành công kéo dài tính mạng cho Gilgamesh. Thế nhưng rất nhanh, sau nhiều lần sử dụng đã không còn hiệu quả, Gilgamesh lại dần dần đi về phía suy vong.
Tử vong, là chuyện mà bất cứ sinh vật nào cũng không thể tránh khỏi, dù là anh hùng vương vĩ đại cũng không được!
Vương triều Sumer năm một trăm bốn mươi lăm.
Lại qua hơn ba mươi năm, Gilgamesh cảm giác sinh mệnh của chính mình đang nhanh chóng tiêu vong. Vị lão nhân hùng tráng này ngồi ở trên vương tọa, tóc đã triệt để trắng xoá, hắn yên tĩnh ngồi ở đó không nhúc nhích, hai mắt nhắm lại.
- Sinh mệnh của ta đã sắp kết thúc, nhưng ta lại chưa muốn chết. . .
Sau ba ngày tĩnh tọa, đôi mắt già nua của hắn mở ra, lựa chọn phục tùng năm tháng, hạ lệnh:
- Sàng chọn người ứng cử quốc vương đời tiếp theo!
Oanh!
Vương triều sôi sùng sục, đều chấn động vì câu nói này.
- Quốc vương vĩ đại sắp chết rồi!
- Anh hùng vương vĩnh sinh bất hủ Gilgamesh, cũng sắp đi đến đoạn cuối của sinh mệnh?
Nhưng nhất thời lại không người dám lên tiếng.
Lần trước Gilgamesh tuổi thọ già yếu, đã để cho con trai Kish mà mình tín nhiệm nhất trở thành thủ lĩnh đời tiếp theo. Tuy nhiên, sau khi hắn sống thêm đời thứ hai, lại tự tay giết chết đứa con trai mà chính mình yêu thương nhất.
Ai cũng sợ hãi trở thành Kish tiếp theo. Nếu như Gilgamesh có thể sống thêm lần nữa, hắn tất nhiên sẽ giết chết quốc vương đời kế tiếp!
Lúc này, Gilgamesh không hổ là quốc vương thông minh nhất, trực tiếp hạ lệnh:
- Người dự bị cho vương vị sẽ có được máu sức mạnh, đạt được sức mạnh to lớn có thể sánh với ta, từ đó không cần e ngại nữa! Đồng thời, sẽ đạt được tư cách dẫn đầu bộ hạ, xây dựng một tòa vương thành thứ hai ở bên ngoài.
Cho phép xây thành!
Ban cho máu sức mạnh!
Tin tức này vừa truyền ra, cả nước chấn kinh.
- Vương vị là của ta! ! !
- Ta chính là quốc vương đời thứ hai của Sumer!
Vô số thương nhân, nô lệ, dân nghèo, quý tộc, công tượng chen chúc đến trước vương cung.
Cuối cùng, vô số người thông qua thí luyện, nhưng đều chết do không chịu nổi máu sức mạnh. Chỉ có dũng sĩ rừng rậm Enkidu và thảo nguyên dã man nhân Ishtar sống sót sau khi dùng máu sức mạnh, xây dựng hai tòa thành trì.
Hai vị vương đời tiếp theo có được máu sức mạnh đã xuất hiện, bọn hắn sẽ thay nhau nắm giữ vương quyền, tiếp nhận văn minh Sumer mà Gilgamesh sắp chết già đã dẫn đạo.
—— Văn minh, bắt đầu từ tay Gilgamesh, nhưng không thể kết thúc trong tay hắn.
Vương triều Sumer năm một trăm bảy mươi lăm.
Ba vương thành cùng tồn tại, ba vương cộng đồng quản lý thiên hạ, thời đại thành bang Sumer tiến vào thịnh thế trước nay chưa từng có. Gilgamesh bỗng nhiên cảm giác được tử vong sắp giáng lâm, hắn bắt đầu mưu toan tiến hành sự giãy dụa cuối cùng.
Hắn triệu tập công tượng tu kiến thần miếu, xây dựng cung điện thờ phụng cự thú trí tuệ còn tinh xảo hơn so với vương điện Uruk của hắn.
Bên trong miếu đá to lớn là một tượng thần người khổng lồ vĩ ngạn, một tay mang theo anh hùng vương Gilgamesh lúc tuổi trẻ, tầm mắt nhìn xuống thổ địa mênh mông dưới chân, cả người tỏa ra ánh sáng thần thánh chói lóa.
Một ngày này, Gilgamesh dẫn đầu đại thần, dẫn đầu toàn bộ mấy trăm vạn con dân thăm viếng cự thú trí tuệ, hi vọng vị cự thú trí tuệ vĩ đại kia có thể cảm ứng được sự kêu gọi của chính mình.
- Nếu như có thể gặp được cự thú trí tuệ thần bí kia một lần trước khi chết, như vậy thì. . .
Trên gương mặt già nua của Gilgamesh tràn đầy nước mắt.
Đi qua tám mươi tám năm, Gilgamesh sắp chết già dẫn đầu toàn bộ vương cung đại thần, tế bái thần miếu, lần thứ hai khẩn cầu gặp lại cự thú trí tuệ:
- Cự thú trí tuệ vĩ đại, Gilgamesh muốn gặp lại ngươi!
-----------------
Dịch: MBMH Translate
Lúc đó Hứa Chỉ lại đang dùng cơm và nói chuyện phiếm với Trần Hi, ăn đồ ăn thơm ngọt của nhà nông, có dinh dưỡng lại tràn đầy mỹ vị, cũng không rảnh rỗi để ý tới hắn. . . Đồng thời, cũng không muốn để ý tới hắn.
Tất cả sinh mệnh cuối cùng đều sẽ chết già, không có người đời đời bất hủ.
Giống như Nữ hoàng Trùng tộc oai hùng trước đó cũng không làm được, bằng không thì nàng cũng sẽ không nghĩ biện pháp phá vỡ thế giới cằn cỗi, đánh lên Trường Sinh Giới trong truyền thuyết, tìm kiếm cách kéo dài sinh mệnh cho mình trước khi tuổi thọ kết thúc.
Không có giống loài nào có thể vĩnh sinh.
Cũng như hắn hiện tại đang "Làm ruộng", trên người mắc bệnh nan y, không biết rõ bao giờ thì ung thư dạ dày của hắn đi đến thời kỳ cuối, bất cứ lúc nào cũng có thể đột nhiên qua đời, thậm chí không có được hạnh phúc chết già một cách bình thường.
- Mà vị quốc vương trong ruộng này, hắn thật sự rất hạnh phúc, một đời quang vinh, muôn người chú ý, hậu thế vì hắn viết lên bài hát ca tụng tràn đầy sử thi hào hùng, thậm chí ngay cả ta cũng rất hâm mộ.
Hứa Chỉ cười rộ lên.
Cuộc đời truyền kỳ của hắn để Hứa Chỉ cũng cảm thấy rất hâm mộ. Công tích vĩ đại, mở ra khởi nguyên văn minh, ở trong bộ lạc cưới hơn ba trăm lão bà xinh đẹp, còn có gì để tiếc nuối chứ?
Đã không có rồi!
Nếu không phải Hứa Chỉ không thể biến thành người tí hon, nói câu khó nghe, hắn sẽ ngay lập tức chạy vào, trải qua tháng ngày thần tiên.
Dưới cái nhìn của Hứa Chỉ, cuộc sống như thế chết đi sẽ không có gì cần tiếc nuối. Đối với một người mắc bệnh nan y như hắn, đã là chuyện rất thỏa mãn rồi.
- Đi thôi, chúng ta đi vào thành phố, mua một cái máy giặt.
Hứa Chỉ đứng ở cửa ra vào, đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh.
- Anh Hứa Chỉ, ngồi xe điện của em nhé!
Trần Hi cười rộ lên, gãi gãi đầu,
- Kỳ thực em còn có rất nhiều vấn đề về kiến thức chuyên ngành muốn hỏi anh, dù sao anh cũng là học trưởng của em, em cũng học chuyên ngành giống anh mà!
- Được!
Hứa Chỉ cười nói.
Hứa Chỉ không mua xe, dù sao trước đó làm việc cũng chỉ để dành được mấy chục vạn, nếu mua một chiếc xe tốt thì gần như hết sạch tiền rồi. Lúc đó hắn không lựa chọn mua, liền bị việc trị bệnh bằng hoá chất móc sạch phần lớn tích góp, hiện tại ở bên trong sân nhỏ chỉ có một chiếc xe đạp, nên tất nhiên chỉ có thể ngồi xe điện của Trần Hi ra cửa.
Tiếp đó, Hứa Chỉ và nha đầu này ngồi trên xe điện đi vào thành dạo chơi.
Mua đồ điện, hoàn thiện sinh hoạt nhà nông của hắn. Dù sao thành thị hiện đại hóa, trong nhà mà không có thiết bị điện thì cuộc sống sẽ rất khó chịu!
Biểu hiện lần này của hắn rất tùy ý, cho rằng Gilgamesh sẽ yên bình giống như lần đầu tiên.
Nếu như già yếu là chuyện không thể phản kháng, thế thì yên lặng tiếp nhận tử vong. Giống như Hứa Chỉ hắn cũng lựa chọn như vậy, hưởng thụ chút sinh mệnh cuối cùng của cuộc đời mình.
Nhưng mà, hắn lại có chút coi nhẹ.
Lần thứ nhất ở trước mặt tử vong, Gilgamesh gần như đã nhận mệnh. Nhưng khi sống lại đời thứ hai, hắn mừng rỡ đến phát cuồng, sau khi trải qua một lần sợ hãi và tân sinh do tử vong mang đến, hắn đã bắt đầu triệt để e ngại tử vong.
Vị anh hùng vương này, hắn muốn sống thêm đời thứ ba.
. . .
Vương triều Sumer năm thứ một trăm linh hai, Gilgamesh đã một trăm bốn mươi hai tuổi.
Vị quốc vương truyền kỳ này, dựng nước hơn một trăm năm, đã có được tuổi thọ gấp ba lần con dân bình thường, nhưng vào lúc này gương mặt đã bắt đầu xuất hiện sự già nua rồi. Hắn quá kinh hãi, tức giận hạ chỉ, phát động sức mạnh cả nước tìm kiếm cự thú trí tuệ.
- Người phát hiện tung tích của cự thú trí tuệ, trọng thưởng!
Đồng thời, hắn triệu tập kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ, bắt đầu luyện chế dược tề, nghiên cứu hắc ma pháp.
Trong lúc nhất thời, một lượng lớn cự thú trong rừng rậm nguyên thủy bị tàn sát. Sừng, trái tim và các bộ phận của bọn chúng bị dùng để thí nghiệm. Mà cự thú Allah đã từng phồn thịnh đến cực điểm, thậm chí bởi vậy cơ hồ gần như diệt tuyệt.
Lịch sử, tiến vào giai đoạn tàn bạo nhất trong thời đại thành bang, hắc vu sư hoành hành.
Vương triều Sumer năm một trăm mười ba.
Một vị hắc vu sư cung đình dùng sừng Dora, chất lỏng của Bạch Tu Thảo và nhiều loại khí quan cự thú, chế tạo ra một loại dược tề vu thuật trường thọ, thành công kéo dài tính mạng cho Gilgamesh. Thế nhưng rất nhanh, sau nhiều lần sử dụng đã không còn hiệu quả, Gilgamesh lại dần dần đi về phía suy vong.
Tử vong, là chuyện mà bất cứ sinh vật nào cũng không thể tránh khỏi, dù là anh hùng vương vĩ đại cũng không được!
Vương triều Sumer năm một trăm bốn mươi lăm.
Lại qua hơn ba mươi năm, Gilgamesh cảm giác sinh mệnh của chính mình đang nhanh chóng tiêu vong. Vị lão nhân hùng tráng này ngồi ở trên vương tọa, tóc đã triệt để trắng xoá, hắn yên tĩnh ngồi ở đó không nhúc nhích, hai mắt nhắm lại.
- Sinh mệnh của ta đã sắp kết thúc, nhưng ta lại chưa muốn chết. . .
Sau ba ngày tĩnh tọa, đôi mắt già nua của hắn mở ra, lựa chọn phục tùng năm tháng, hạ lệnh:
- Sàng chọn người ứng cử quốc vương đời tiếp theo!
Oanh!
Vương triều sôi sùng sục, đều chấn động vì câu nói này.
- Quốc vương vĩ đại sắp chết rồi!
- Anh hùng vương vĩnh sinh bất hủ Gilgamesh, cũng sắp đi đến đoạn cuối của sinh mệnh?
Nhưng nhất thời lại không người dám lên tiếng.
Lần trước Gilgamesh tuổi thọ già yếu, đã để cho con trai Kish mà mình tín nhiệm nhất trở thành thủ lĩnh đời tiếp theo. Tuy nhiên, sau khi hắn sống thêm đời thứ hai, lại tự tay giết chết đứa con trai mà chính mình yêu thương nhất.
Ai cũng sợ hãi trở thành Kish tiếp theo. Nếu như Gilgamesh có thể sống thêm lần nữa, hắn tất nhiên sẽ giết chết quốc vương đời kế tiếp!
Lúc này, Gilgamesh không hổ là quốc vương thông minh nhất, trực tiếp hạ lệnh:
- Người dự bị cho vương vị sẽ có được máu sức mạnh, đạt được sức mạnh to lớn có thể sánh với ta, từ đó không cần e ngại nữa! Đồng thời, sẽ đạt được tư cách dẫn đầu bộ hạ, xây dựng một tòa vương thành thứ hai ở bên ngoài.
Cho phép xây thành!
Ban cho máu sức mạnh!
Tin tức này vừa truyền ra, cả nước chấn kinh.
- Vương vị là của ta! ! !
- Ta chính là quốc vương đời thứ hai của Sumer!
Vô số thương nhân, nô lệ, dân nghèo, quý tộc, công tượng chen chúc đến trước vương cung.
Cuối cùng, vô số người thông qua thí luyện, nhưng đều chết do không chịu nổi máu sức mạnh. Chỉ có dũng sĩ rừng rậm Enkidu và thảo nguyên dã man nhân Ishtar sống sót sau khi dùng máu sức mạnh, xây dựng hai tòa thành trì.
Hai vị vương đời tiếp theo có được máu sức mạnh đã xuất hiện, bọn hắn sẽ thay nhau nắm giữ vương quyền, tiếp nhận văn minh Sumer mà Gilgamesh sắp chết già đã dẫn đạo.
—— Văn minh, bắt đầu từ tay Gilgamesh, nhưng không thể kết thúc trong tay hắn.
Vương triều Sumer năm một trăm bảy mươi lăm.
Ba vương thành cùng tồn tại, ba vương cộng đồng quản lý thiên hạ, thời đại thành bang Sumer tiến vào thịnh thế trước nay chưa từng có. Gilgamesh bỗng nhiên cảm giác được tử vong sắp giáng lâm, hắn bắt đầu mưu toan tiến hành sự giãy dụa cuối cùng.
Hắn triệu tập công tượng tu kiến thần miếu, xây dựng cung điện thờ phụng cự thú trí tuệ còn tinh xảo hơn so với vương điện Uruk của hắn.
Bên trong miếu đá to lớn là một tượng thần người khổng lồ vĩ ngạn, một tay mang theo anh hùng vương Gilgamesh lúc tuổi trẻ, tầm mắt nhìn xuống thổ địa mênh mông dưới chân, cả người tỏa ra ánh sáng thần thánh chói lóa.
Một ngày này, Gilgamesh dẫn đầu đại thần, dẫn đầu toàn bộ mấy trăm vạn con dân thăm viếng cự thú trí tuệ, hi vọng vị cự thú trí tuệ vĩ đại kia có thể cảm ứng được sự kêu gọi của chính mình.
- Nếu như có thể gặp được cự thú trí tuệ thần bí kia một lần trước khi chết, như vậy thì. . .
Trên gương mặt già nua của Gilgamesh tràn đầy nước mắt.
Đi qua tám mươi tám năm, Gilgamesh sắp chết già dẫn đầu toàn bộ vương cung đại thần, tế bái thần miếu, lần thứ hai khẩn cầu gặp lại cự thú trí tuệ:
- Cự thú trí tuệ vĩ đại, Gilgamesh muốn gặp lại ngươi!
-----------------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.