Chương 17: Hạ Sinh
Lucy Han
28/10/2023
Mới đó Gia Kì cũng chuẩn bị đến ngày sinh. Ngày hôm nay bắt đầu cảm thấy đau vùng hạ thân. Sáng thức dậy cô bước xuống cầu thang thì bỗng nhiên nước ói vỡ kèm theo cả máu nữa. Gia Kì hốt hoảng la lên.
" Bác quản gia à. Bác đến đây đỡ cháu với."
Cô không giám nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ chờ người đến. Lăng Bắc Dịch nghe thấy tiếng la của cô liền chạy đến. Thấy dưới chân cô toàn là nước có lẫn máu anh liền tức tốc chạy đến bế cô lên.
" Em sắp sinh rồi sao. Hiện tại có đau lắm không".
" Tôi đau chết mất. Đưa tôi đến bệnh viện ngay đi". Gia Kì nghiến răng mà nói hiện tại cô đang phải đau quằn quại.
Lăng Bắc Dịch liền hét lên " Chuẩn bị xe nhất lên, đưa thiếu phu nhân đến bệnh viện thành phố nhanh lên".
Gia Kì đau đến nỗi nghiến răng nắm chặt áo Lăng Bắc Dịch. Hơi thở của cô trở nên nặng trĩu, cảm giác khó thở kèm cơn đau làm vần trán trở lên lắm tắm mồ hôi.
............
Đến bệnh viện Lăng Bắc Dịch tức tốc bế Gia Kì vào phòng sinh.
" Tôi nói cho các người biết nếu như vợ tôi có chuyện gì. Tôi sẽ đập lun cái bệnh viện này xuống"
Nói rồi anh quay xuống nhìn cô.
" Em cố gắng một chút, anh ở bên ngoài chờ em".
Tiếng la hết thất thanh trong phòng sinh càng làm cho Lăng Bắc Dịch trở nên lo lắng. Ông bà Lăng và cả bà Lưu nghe tin Gia Kì đang chuẩn bị sinh liền tức tốc chạy đến bệnh viên.
Bà Lăng thấy anh ngồi lo lắng ở đằng dãy ghế chờ liền chạy đến.
" Gia Kì con bé như thế nào rồi hả?"
" Cô ấy đang ở trong phòng sinh, con cũng đang chờ đây" Lăng Bắc Dịch liền đáp.
Anh lo lắng đến phát rung nếu như cô có mệnh hệ gì chắc anh không sống nỗi nữa mất.
" Tinh....tình" tiếng chuông trong phòng sinh reo lên một cô y tá bước ra, cùng lúc đó đẩy chiếc nôi em bé ra.
" Cho hỏi ai là người nhà bệnh nhân"
Tất cả những người ở đó liền đồng thanh.
" Là tôi"
" Thiếu phân nhân đã hạ sinh một bé trai. Chúc mừng anh"
Lăng Bắc Dịch cười đến rơi nước mắt. Anh được làm bố rồi, con của anh là con trai sao, Lăng thị có người nối dỗi rồi. Ông bà Lăng vui sướng ôm nhau cười.
" Tốt rồi, tốt rồi" bà Lăng liền chạy đến xem mặt cháu. Cả ba người đều tranh nhau bế cháu.
" Thai phụ bây giờ sẽ được đưa đến phòng hồi sức"
Lăng Bắc Dịch liền đi theo cô Y tá đến phòng của Gia Kì. Thấy cô đang nằm trên giường với cơ thể suy nhược như vậy anh thấy rất xót.
Anh tiến đến bàn rót nước cho cô.
" Em uống đi" anh đặt ly nước lên bàn rồi bước ra khỏi phòng.
Anh chạy thật nhanh đến phòng em bé ẩm đứa nhỏ còn đỏ hỏn trên tay đi đến phòng cô. Anh muốn cho cô nhìn thấy mặt nó, nó là minh chứng kết tinh giữa cô và anh.
Lăng Bắc Dịch bước vào phòng tiến chỗ cô nằm.
" Em nhìn xem, đây là con của chúng ta đó. Nó là con trai của em "
Nhưng khuôn mặt của Gia Kì bây giờ lập tức quay sang hướng khác. Cô không muốn nhìn thấy nó, càng nhìn nó làm nỗi đau trong lòng cô lại dậy sống.
" Anh đưa nó đi đi, tôi không muốn nhìn thấy nó" Gia Kì lạnh lùng nói rồi nằm xuống quay lưng lại với anh.
Nụ cười trên môi Lăng Bắc Dịch như bị dập tắt. Cô ghét anh đã đành mà con cô cũng không cần sao. Nhưng suy nghĩ đó liền bị anh chối bỏ, chắc cô đang mệt nên mới nói như vậy.
Cửa phòng dần đóng lại, Gia Kì liền bật khóc nức nở. Cô rất muốn nhìn cô rất muốn ôm nó vào lòng trao cho nó nụ hôn. Nhưng khi nhìn đến nó cô lại nhớ về đêm hôm đó. Cô đã đau đớn như thế nào, cầu xin anh ra sao.
Càng nghĩ nước mắt cô càng rơi ngày một nhiều.
" Bác quản gia à. Bác đến đây đỡ cháu với."
Cô không giám nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ chờ người đến. Lăng Bắc Dịch nghe thấy tiếng la của cô liền chạy đến. Thấy dưới chân cô toàn là nước có lẫn máu anh liền tức tốc chạy đến bế cô lên.
" Em sắp sinh rồi sao. Hiện tại có đau lắm không".
" Tôi đau chết mất. Đưa tôi đến bệnh viện ngay đi". Gia Kì nghiến răng mà nói hiện tại cô đang phải đau quằn quại.
Lăng Bắc Dịch liền hét lên " Chuẩn bị xe nhất lên, đưa thiếu phu nhân đến bệnh viện thành phố nhanh lên".
Gia Kì đau đến nỗi nghiến răng nắm chặt áo Lăng Bắc Dịch. Hơi thở của cô trở nên nặng trĩu, cảm giác khó thở kèm cơn đau làm vần trán trở lên lắm tắm mồ hôi.
............
Đến bệnh viện Lăng Bắc Dịch tức tốc bế Gia Kì vào phòng sinh.
" Tôi nói cho các người biết nếu như vợ tôi có chuyện gì. Tôi sẽ đập lun cái bệnh viện này xuống"
Nói rồi anh quay xuống nhìn cô.
" Em cố gắng một chút, anh ở bên ngoài chờ em".
Tiếng la hết thất thanh trong phòng sinh càng làm cho Lăng Bắc Dịch trở nên lo lắng. Ông bà Lăng và cả bà Lưu nghe tin Gia Kì đang chuẩn bị sinh liền tức tốc chạy đến bệnh viên.
Bà Lăng thấy anh ngồi lo lắng ở đằng dãy ghế chờ liền chạy đến.
" Gia Kì con bé như thế nào rồi hả?"
" Cô ấy đang ở trong phòng sinh, con cũng đang chờ đây" Lăng Bắc Dịch liền đáp.
Anh lo lắng đến phát rung nếu như cô có mệnh hệ gì chắc anh không sống nỗi nữa mất.
" Tinh....tình" tiếng chuông trong phòng sinh reo lên một cô y tá bước ra, cùng lúc đó đẩy chiếc nôi em bé ra.
" Cho hỏi ai là người nhà bệnh nhân"
Tất cả những người ở đó liền đồng thanh.
" Là tôi"
" Thiếu phân nhân đã hạ sinh một bé trai. Chúc mừng anh"
Lăng Bắc Dịch cười đến rơi nước mắt. Anh được làm bố rồi, con của anh là con trai sao, Lăng thị có người nối dỗi rồi. Ông bà Lăng vui sướng ôm nhau cười.
" Tốt rồi, tốt rồi" bà Lăng liền chạy đến xem mặt cháu. Cả ba người đều tranh nhau bế cháu.
" Thai phụ bây giờ sẽ được đưa đến phòng hồi sức"
Lăng Bắc Dịch liền đi theo cô Y tá đến phòng của Gia Kì. Thấy cô đang nằm trên giường với cơ thể suy nhược như vậy anh thấy rất xót.
Anh tiến đến bàn rót nước cho cô.
" Em uống đi" anh đặt ly nước lên bàn rồi bước ra khỏi phòng.
Anh chạy thật nhanh đến phòng em bé ẩm đứa nhỏ còn đỏ hỏn trên tay đi đến phòng cô. Anh muốn cho cô nhìn thấy mặt nó, nó là minh chứng kết tinh giữa cô và anh.
Lăng Bắc Dịch bước vào phòng tiến chỗ cô nằm.
" Em nhìn xem, đây là con của chúng ta đó. Nó là con trai của em "
Nhưng khuôn mặt của Gia Kì bây giờ lập tức quay sang hướng khác. Cô không muốn nhìn thấy nó, càng nhìn nó làm nỗi đau trong lòng cô lại dậy sống.
" Anh đưa nó đi đi, tôi không muốn nhìn thấy nó" Gia Kì lạnh lùng nói rồi nằm xuống quay lưng lại với anh.
Nụ cười trên môi Lăng Bắc Dịch như bị dập tắt. Cô ghét anh đã đành mà con cô cũng không cần sao. Nhưng suy nghĩ đó liền bị anh chối bỏ, chắc cô đang mệt nên mới nói như vậy.
Cửa phòng dần đóng lại, Gia Kì liền bật khóc nức nở. Cô rất muốn nhìn cô rất muốn ôm nó vào lòng trao cho nó nụ hôn. Nhưng khi nhìn đến nó cô lại nhớ về đêm hôm đó. Cô đã đau đớn như thế nào, cầu xin anh ra sao.
Càng nghĩ nước mắt cô càng rơi ngày một nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.