Chương 31: Chương 31
Toan Thái Đàn Tử
30/12/2017
Edit: Mr.Downer
"Tiên sinh, chào buổi chiều." Kiều Nhiên vừa cười vừa gọi điện, ngọt ngào chào người ở trong điện thoại.
"Chào buổi chiều," Cận Hàn Bách thấp giọng cười đáp, "Ăn cơm trưa chưa?"
"Ăn một chút cháo rồi."
"Ừm, đừng ăn lung tung."
"Vâng." Kiều Nhiên ôm gối cọ mặt, Cận Hàn Bách nói gì cậu cũng sẽ đồng ý.
Từ sau khi cậu nói ra thân phận của mình, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến nhật ký trò chuyện và tin nhắn trong điện thoại cũ. Cậu bị những hình ảnh do mình tưởng tượng ra ngược đến đau lòng, Cận Hàn Bách tự gọi điện thoại rồi lại tự mình nhận, hai chiếc điện thoại được đặt trên giường để chúng yên lặng kết nối với nhau.
Rõ ràng sau khi cậu lấy thân phận Ôn Đình vào ở trong biệt thự, chưa từng nhìn thấy Cận Hàn Bách tiến vào gian phòng này, nhưng có lẽ vào những lúc cậu không để ý, Cận Hàn Bách sẽ thỉnh thoảng đi vào.
Mỗi lần nghĩ tới những điều này, Kiều Nhiên sẽ có điểm khổ sở, vì vậy chỉ cần Cận Hàn Bách không ở nhà, chí ít mỗi ngày cậu sẽ dùng chiếc di động kia để gọi điện thoại cho Cận Hàn Bách.
Để dãy số này sáng lên trên màn hình, như vậy cũng sẽ làm cho anh vui vẻ.
Từ ngày làm tình đến bây giờ, Kiều Nhiên chưa thể khôi phục như bình thường, mỗi ngày chỉ dám ăn chút cháo. Cận Hàn Bách bị đè nén năm năm một khi bộc phát, cường độ này không phải thân thể gầy yếu của cậu có thể chịu đựng được. Cứ như vậy thì có lẽ Cận Hàn Bách cũng nên kiềm chế, nếu không Kiều Nhiên sẽ hôn mê bất tỉnh ở trên giường.
Gần đây Cận Hàn Bách không giống như lúc trước, nhiều người trong công ty tiếp xúc với anh cũng nhìn ra được. Lệ khí trên mặt anh tiêu tán đi rất nhiều, trong ánh mắt mang theo bình tĩnh ôn hoà. Mấy vị quản lý trong công ty anh còn nói đùa, hỏi anh có phải chuyện tốt sắp tới.
Cận Hàn Bách lại không phủ nhận, chỉ mỉm cười nói: "Có lẽ vậy."
Kiều Nhiên lái xe đến dưới lầu của công ty Cận Hàn Bách, nhìn thấy anh đi ra từ trong thang máy cùng trợ lý của mình.
Kiều Nhiên xuống xe, đứng chờ ở bên cạnh, chào Cận Hàn Bách: "Chào tiên sinh, công tác vất vả rồi."
Cận Hàn Bách bật cười, giơ tay sờ mặt cậu một cái.
Trợ lý ở phía sau hơi kinh ngạc, vừa muốn mở miệng cũng quên mất đang tính nói chuyện gì. Cận Hàn Bách chưa từng có hành vi thân mật như vậy với ai khi đang ở bên ngoài.
Năm đó lúc Kiều thiếu gia còn sống, trợ lý vẫn chỉ là nhân viên ở tầng dưới, chưa trở thành phụ tá bên cạnh Cận Hàn Bách.
Sau khi trợ lý đi khỏi, Kiều Nhiên nói: "Vừa nãy em nói với anh Trần rồi, để ảnh về trước, sau này mỗi buổi tối em tới đón anh nhé, được không?"
"Ừm." Cận Hàn Bách lên xe, nhìn cậu nói: "Ở nhà buồn chán quá thì em cứ đến."
"Buồn hay không buồn gì em đều muốn đến, vừa nghĩ tới có thể được nhìn thấy anh sớm hơn một chút là em nhịn không được." Thân phận Kiều Nhiên bây giờ đã được bộc lộ, nói lời tâm tình cũng không cần kiêng kỵ
Kỳ thực trước kia Kiều Nhiên rất thích đi chơi, khi đó hoạt bát hơn rất nhiều so với bây giờ. Cận Hàn Bách không muốn cậu ở nhà buồn chán cả ngày, có ý muốn để cậu đi ra ngoài nhiều hơn một chút.
Kiều Nhiên hơi suy nghĩ, nói: "Khi đó em còn nhỏ, còn ham chơi. Bây giờ em không muốn gì cả, chỉ muốn ở cạnh anh, hai mắt được nhìn anh là tốt hơn mọi thứ rồi."
Cận Hàn Bách nhìn khuôn mặt trẻ măng của cậu nói ra những lời già dặn, có chút buồn cười: "Bây giờ em cũng còn rất nhỏ."
Kiều Nhiên lắc đầu: "Em chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi. Hiện tại thân thể trông trẻ trung mà thôi, nhưng như vậy cũng tốt, nếu như em vẫn là em, khuôn mặt già nua, anh sẽ không thích."
Cận Hàn Bách có thể là nhớ tới Kiều Nhiên lúc trước, trong mắt đầy ôn nhu, trầm thấp nói một câu: "Chỉ cần đó là em, vậy là tốt rồi."
Chỉ cần đó là em, vậy là tốt rồi. Đối với anh mà nói, đúng là như vậy.
Chỉ cần là Kiều Nhiên, dù cậu trông như thế nào, dù cậu có thay đổi khuôn mặt, chỉ cần vẫn là cậu, Cận Hàn Bách sẽ không không thích.
Vì vậy nên cho dù có lúc Kiều Nhiên sẽ cảm thấy không quen, dùng một gương mặt xa lạ nói những chuyện đã xảy ra trên người Kiều Nhiên, nhưng Cận Hàn Bách sẽ không cảm thấy như thế. Anh dường như lập tức tiếp nhận, tất cả tự nhiên như vậy.
Tuy Kiều Nhiên nói thế, nhưng Cận Hàn Bách vẫn muốn cậu thoải mái một ít, đừng nên quá hướng nội. Vì thế anh chủ động hẹn Phương Sính vào cuối tuần.
Phương Sính vốn rất ít khi nhàn rỗi, chỗ anh ta cực kì náo nhiệt mỗi cuối tuần. Lúc nhận điện thoại của Cận Hàn Bách, Phương Sính dùng ngữ khí vô cùng khoa trương hỏi: "Ô kìa kìa, có chuyện gì? Muốn hẹn tôi hả?"
Cận Hàn Bách nói: "Cuối tuần này ông có sắp xếp gì không?"
"Tuần này quả thật không có chuyện gì quan trọng, ông có việc gì thì tôi dời lại, sao hả?"
"Không cần dời," Cận Hàn Bách nói với Phương Sính, "Tôi dẫn thêm một người."
"Ông dắt ai thế?"
"Ôn Đình."
"Ai??" Bên trong giọng nói của Phương Sính tràn đầy kinh ngạc.
"Chính là cậu bé bên cạnh tôi, sau này ông có đi chơi thì nhớ rủ cậu ấy theo." Cận Hàn Bách một mặt bình tĩnh lúc nói câu này, nhưng Phương Sính thì một mặt sửng sốt.
"Đờ mờ..." Trong lòng Phương Sính quay vòng vòng, cuối cùng chỉ có thể thốt ra hai tiếng cảm thán, sau đó nói, "Được rồi được rồi, thế nhưng bên tôi có chơi hăng quá thì tôi trông không kịp đâu đấy, nhỡ đứa nhóc này bị người khác bắt nạt thì tôi cũng mặc kệ."
"Em ấy không cần ông quan tâm." Cận Hàn Bách không biết nhớ đến cái gì, chợt cười một tiếng.
Phương Sính cúp điện cả buổi cũng chưa hết sốc, suy nghĩ cẩn thận một lúc, cảm thấy cậu nhỏ Ôn Đình này thật lợi con mẹ nó hại.
Vốn cho rằng chỉ có một mình Kiều Nhiên tới đây, không ngờ Cận Hàn Bách cũng đi theo. Cận Hàn Bách nắm tay Kiều Nhiên cùng nhau đi đến, Phương Sính bỗng cảm thấy hai người rất hài hoà trong nháy mắt.
Kiều Nhiên cười chào hỏi anh ta: "Chào buổi sáng, Phương thiếu gia."
"Đã bảo gọi anh Phương là được." Phương Sính quàng vai của Kiều Nhiên, nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của cậu là luôn muốn đưa tay chọc chọc hai cái.
"Anh lớn tuổi hơn tôi nhiều lắm, tôi cũng nên gọi bằng chú, kêu anh trai quá miễn cưỡng." Kiều Nhiên có chút hơi ghét bỏ, đẩy tay Phương Sính ra.
"Đờ mờ, chê anh đây già à?" Phương Sính chỉ Cận Hàn Bách, "Vậy cậu gọi anh ta là gì? Chú Cận hả? Ây dà, hai người này tình thú như vậy."
Kiều Nhiên nắm tay Cận Hàn Bách, ngón tay bóp bóp mu bàn tay của anh, cười liếc nhìn Cận Hàn Bách: "Anh có thể giống anh ấy sao? Đây là tiên sinh nhà tôi."
"Chậc," Phương Sính cào một bên tóc, vỗ lưng Kiều Nhiên, "Thôi vào đi, không biết ai thì để tiên sinh nhà cậu giới thiệu, cũng không phải người ngoài."
Bọn họ đến một biệt thự nhỏ của Phương Sính, bình thường anh ta không ở đây, nhưng thích tổ chức tụ hội ở chỗ này. Lúc theo Cận Hàn Bách đi vào, Kiều Nhiên ngay lập tức nghĩ, dù có bao nhiêu năm qua đi nhưng Phương Sính một chút cũng không thay đổi.
Những người có mặt ngày hôm nay đúng là không cần Cận Hàn Bách giới thiệu, hơn một nửa Kiều Nhiên đều biết.
Kỳ thực Cận Hàn Bách vốn không thích nghi với những dịp như thế này, cho dù là bây giờ hay lúc trước. Trước đây Kiều Nhiên đều che chắn cho anh, không để anh chịu thiệt chút nào. Hiện tại mặc dù Cận Hàn Bách không nói lời nào cũng ít người dám trêu chọc anh, dù sao lúc trước chỉ toàn các thiếu gia, vẫn chưa chính chắn thiếu suy nghĩ, bây giờ với thân phận của Cận Hàn Bách, không ít người ở đây đều muốn có quan hệ hợp tác với anh.
Hai người không ngồi lâu ở dưới lầu, Kiều Nhiên đã kéo Cận Hàn Bách lên tầng trên. Tìm một phòng trống, cởi giày lên giường nằm.
"Chúng ta nằm nghỉ một chút, đến lúc ăn cơm thì xuống." Kiều Nhiên vỗ vỗ bên cạnh, ra hiệu Cận Hàn Bách cũng nằm lên giường.
Cận Hàn Bách cười cười, đi tới ôm cậu: "Sao không xuống dưới chơi?"
Kiều Nhiên hôn một cái lên mặt Cận Hàn Bách, cười híp mắt: "Em hơi buồn ngủ, chúng ta ngủ một giấc trước đi."
Thật ra Kiều Nhiên chỉ thương Cận Hàn Bách phải tăng ca đến hơn nửa đêm vào tối hôm qua, ngày hôm nay trời vừa sáng lại theo cậu ra ngoài.
Phương Sính đi tìm một vòng, lúc tìm tới căn phòng này, hai người đang ôm nhau ngủ say. Cận Hàn Bách dùng tư thế bảo vệ tuyệt đối ôm Kiều Nhiên vào trong lòng, Kiều Nhiên co lại thành một khối trông rất ngoan ngoãn.
Phương Sính dựa người vào cửa nhìn bọn họ, nhìn một lúc, cuối cùng tháo xuống nụ cười không hề có tiếng động bên khoé miệng, rồi đóng cửa lại.
Cả hai ngủ say sưa, khi xuống dưới lầu thì mọi thứ đã được chuẩn bị xong để dùng bữa. Kiều Nhiên ngồi bên cạnh Cận Hàn Bách, rót cho anh ly nước trái cây, sau đó ghé vào lỗ tai anh mà lặng lẽ nói gì đó.
"Chậc, còn bày đặt khoe khoang." Phương Sính từ phía sau hai người vỗ một cái, nhíu mày hỏi, "Nói cái gì mà cần phải thì thầm bên tai?"
"Không nói to được tức là không thể để người ngoài nghe, anh cũng chớ có nghe trộm." Kiều Nhiên liếc Phương Sính một chút.
Phương Sính cười "xì xì" lên, ánh mắt không rời khỏi trên người Kiều Nhiên.
Ngày hôm nay Phương Sính cảm thấy cậu vô cùng giống như Kiều Nhiên. Trước đây cũng giống, nhưng không giống như bây giờ. Giơ tay nhấc chân, ngay cả cái chớp mắt cũng giống Kiều Nhiên.
Một người miễn cưỡng sống trong dáng vẻ của người khác, cũng không biết là tốt hay xấu đối với người đó. Rất giống người kia, Cận Hàn Bách vì vậy sẽ không bao giờ quên được Kiều Nhiên.
Phương Sính nghĩ tới đây bỗng bất chợt nở một nụ cười tự giễu.
Dù Ôn Đình không giống Kiều Nhiên, chỉ sợ Cận Hàn Bách cũng không quên được. Một tiểu thiếu gia dương quang hoạt bát như vậy, ngay cả Phương Sính cũng thỉnh thoảng nhớ tới, chứ đừng nói gì Cận Hàn Bách.
Ngày đó Phương Sính đụng vào vai Cận Hàn Bách trong vườn, hai người đứng với nhau một chút, Phương Sính ném qua một ánh mắt mập mờ, hỏi: "Động tâm hả người anh em?"
Cận Hàn Bách nhìn anh ta, không lên tiếng, cũng không phủ nhận.
"Ông thay đổi có hơi nhanh đấy." Phương Sính thật sự cảm thấy có chút kỳ quặc, rõ ràng lần trước nhìn thấy hai người không phải như thế này.
Trong lòng Cận Hàn Bách hình như có bí mật không thể nói với người khác, chỉ có anh cùng Kiều Nhiên biết. Cận Hàn Bách chỉ cười, "Con người không phải luôn thay đổi sao?"
Phương Sính cũng cười, gật đầu: "Cũng đúng."
Động tâm dù sao cũng tốt hơn vô tâm, Phương Sính nhìn Kiều Nhiên đi tới, giơ ngón cái với cậu.
"Gì thế?" Kiều Nhiên nhíu mày.
"Giỏi lắm nhóc." Phương Sính không nói nhiều, vỗ lưng Kiều Nhiên rồi đi sang bên cạnh chơi. Đầu óc Kiều Nhiên mơ hồ, nhưng cũng lười để ý đến Phương Sính.
"Anh ta nói cái gì thế?" Kiều Nhiên hỏi Cận Hàn Bách.
Cận Hàn Bách nhẹ nhàng sờ đầu của cậu: "Anh ta hỏi có phải anh động tâm không?"
Kiều Nhiên mở to mắt nhìn anh: "Thế thì xin hỏi tiên sinh, ngài động tâm sao?"
Cận Hàn Bách chậm rãi đến gần, kề sát vào lỗ tai Kiều Nhiên, thấp giọng nói: "Về nhà sẽ nói cho em biết."
Kiều Nhiên cười lên, ánh nắng rọi xuống bể bơi hắt vào mắt cậu, loé sáng lập loè, linh động đầy sức sống.
Editor lảm nhảm: Nếu tính theo tuổi tâm lý thì Kiều Nhiên đã hơn ba mươi rồi, gọi cậu thì có hơi kỳ, nhưng mình thấy chữ cậu hợp với tính cách của Tiểu Kiều hơn nên mình giữ nguyên nhé, (Mà thật ra thì mình lỡ để Cận Hàn Bách là anh rồi nên lười sửa, mong mọi người thông cảm, bệnh lười khó chữa...)
"Tiên sinh, chào buổi chiều." Kiều Nhiên vừa cười vừa gọi điện, ngọt ngào chào người ở trong điện thoại.
"Chào buổi chiều," Cận Hàn Bách thấp giọng cười đáp, "Ăn cơm trưa chưa?"
"Ăn một chút cháo rồi."
"Ừm, đừng ăn lung tung."
"Vâng." Kiều Nhiên ôm gối cọ mặt, Cận Hàn Bách nói gì cậu cũng sẽ đồng ý.
Từ sau khi cậu nói ra thân phận của mình, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến nhật ký trò chuyện và tin nhắn trong điện thoại cũ. Cậu bị những hình ảnh do mình tưởng tượng ra ngược đến đau lòng, Cận Hàn Bách tự gọi điện thoại rồi lại tự mình nhận, hai chiếc điện thoại được đặt trên giường để chúng yên lặng kết nối với nhau.
Rõ ràng sau khi cậu lấy thân phận Ôn Đình vào ở trong biệt thự, chưa từng nhìn thấy Cận Hàn Bách tiến vào gian phòng này, nhưng có lẽ vào những lúc cậu không để ý, Cận Hàn Bách sẽ thỉnh thoảng đi vào.
Mỗi lần nghĩ tới những điều này, Kiều Nhiên sẽ có điểm khổ sở, vì vậy chỉ cần Cận Hàn Bách không ở nhà, chí ít mỗi ngày cậu sẽ dùng chiếc di động kia để gọi điện thoại cho Cận Hàn Bách.
Để dãy số này sáng lên trên màn hình, như vậy cũng sẽ làm cho anh vui vẻ.
Từ ngày làm tình đến bây giờ, Kiều Nhiên chưa thể khôi phục như bình thường, mỗi ngày chỉ dám ăn chút cháo. Cận Hàn Bách bị đè nén năm năm một khi bộc phát, cường độ này không phải thân thể gầy yếu của cậu có thể chịu đựng được. Cứ như vậy thì có lẽ Cận Hàn Bách cũng nên kiềm chế, nếu không Kiều Nhiên sẽ hôn mê bất tỉnh ở trên giường.
Gần đây Cận Hàn Bách không giống như lúc trước, nhiều người trong công ty tiếp xúc với anh cũng nhìn ra được. Lệ khí trên mặt anh tiêu tán đi rất nhiều, trong ánh mắt mang theo bình tĩnh ôn hoà. Mấy vị quản lý trong công ty anh còn nói đùa, hỏi anh có phải chuyện tốt sắp tới.
Cận Hàn Bách lại không phủ nhận, chỉ mỉm cười nói: "Có lẽ vậy."
Kiều Nhiên lái xe đến dưới lầu của công ty Cận Hàn Bách, nhìn thấy anh đi ra từ trong thang máy cùng trợ lý của mình.
Kiều Nhiên xuống xe, đứng chờ ở bên cạnh, chào Cận Hàn Bách: "Chào tiên sinh, công tác vất vả rồi."
Cận Hàn Bách bật cười, giơ tay sờ mặt cậu một cái.
Trợ lý ở phía sau hơi kinh ngạc, vừa muốn mở miệng cũng quên mất đang tính nói chuyện gì. Cận Hàn Bách chưa từng có hành vi thân mật như vậy với ai khi đang ở bên ngoài.
Năm đó lúc Kiều thiếu gia còn sống, trợ lý vẫn chỉ là nhân viên ở tầng dưới, chưa trở thành phụ tá bên cạnh Cận Hàn Bách.
Sau khi trợ lý đi khỏi, Kiều Nhiên nói: "Vừa nãy em nói với anh Trần rồi, để ảnh về trước, sau này mỗi buổi tối em tới đón anh nhé, được không?"
"Ừm." Cận Hàn Bách lên xe, nhìn cậu nói: "Ở nhà buồn chán quá thì em cứ đến."
"Buồn hay không buồn gì em đều muốn đến, vừa nghĩ tới có thể được nhìn thấy anh sớm hơn một chút là em nhịn không được." Thân phận Kiều Nhiên bây giờ đã được bộc lộ, nói lời tâm tình cũng không cần kiêng kỵ
Kỳ thực trước kia Kiều Nhiên rất thích đi chơi, khi đó hoạt bát hơn rất nhiều so với bây giờ. Cận Hàn Bách không muốn cậu ở nhà buồn chán cả ngày, có ý muốn để cậu đi ra ngoài nhiều hơn một chút.
Kiều Nhiên hơi suy nghĩ, nói: "Khi đó em còn nhỏ, còn ham chơi. Bây giờ em không muốn gì cả, chỉ muốn ở cạnh anh, hai mắt được nhìn anh là tốt hơn mọi thứ rồi."
Cận Hàn Bách nhìn khuôn mặt trẻ măng của cậu nói ra những lời già dặn, có chút buồn cười: "Bây giờ em cũng còn rất nhỏ."
Kiều Nhiên lắc đầu: "Em chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi. Hiện tại thân thể trông trẻ trung mà thôi, nhưng như vậy cũng tốt, nếu như em vẫn là em, khuôn mặt già nua, anh sẽ không thích."
Cận Hàn Bách có thể là nhớ tới Kiều Nhiên lúc trước, trong mắt đầy ôn nhu, trầm thấp nói một câu: "Chỉ cần đó là em, vậy là tốt rồi."
Chỉ cần đó là em, vậy là tốt rồi. Đối với anh mà nói, đúng là như vậy.
Chỉ cần là Kiều Nhiên, dù cậu trông như thế nào, dù cậu có thay đổi khuôn mặt, chỉ cần vẫn là cậu, Cận Hàn Bách sẽ không không thích.
Vì vậy nên cho dù có lúc Kiều Nhiên sẽ cảm thấy không quen, dùng một gương mặt xa lạ nói những chuyện đã xảy ra trên người Kiều Nhiên, nhưng Cận Hàn Bách sẽ không cảm thấy như thế. Anh dường như lập tức tiếp nhận, tất cả tự nhiên như vậy.
Tuy Kiều Nhiên nói thế, nhưng Cận Hàn Bách vẫn muốn cậu thoải mái một ít, đừng nên quá hướng nội. Vì thế anh chủ động hẹn Phương Sính vào cuối tuần.
Phương Sính vốn rất ít khi nhàn rỗi, chỗ anh ta cực kì náo nhiệt mỗi cuối tuần. Lúc nhận điện thoại của Cận Hàn Bách, Phương Sính dùng ngữ khí vô cùng khoa trương hỏi: "Ô kìa kìa, có chuyện gì? Muốn hẹn tôi hả?"
Cận Hàn Bách nói: "Cuối tuần này ông có sắp xếp gì không?"
"Tuần này quả thật không có chuyện gì quan trọng, ông có việc gì thì tôi dời lại, sao hả?"
"Không cần dời," Cận Hàn Bách nói với Phương Sính, "Tôi dẫn thêm một người."
"Ông dắt ai thế?"
"Ôn Đình."
"Ai??" Bên trong giọng nói của Phương Sính tràn đầy kinh ngạc.
"Chính là cậu bé bên cạnh tôi, sau này ông có đi chơi thì nhớ rủ cậu ấy theo." Cận Hàn Bách một mặt bình tĩnh lúc nói câu này, nhưng Phương Sính thì một mặt sửng sốt.
"Đờ mờ..." Trong lòng Phương Sính quay vòng vòng, cuối cùng chỉ có thể thốt ra hai tiếng cảm thán, sau đó nói, "Được rồi được rồi, thế nhưng bên tôi có chơi hăng quá thì tôi trông không kịp đâu đấy, nhỡ đứa nhóc này bị người khác bắt nạt thì tôi cũng mặc kệ."
"Em ấy không cần ông quan tâm." Cận Hàn Bách không biết nhớ đến cái gì, chợt cười một tiếng.
Phương Sính cúp điện cả buổi cũng chưa hết sốc, suy nghĩ cẩn thận một lúc, cảm thấy cậu nhỏ Ôn Đình này thật lợi con mẹ nó hại.
Vốn cho rằng chỉ có một mình Kiều Nhiên tới đây, không ngờ Cận Hàn Bách cũng đi theo. Cận Hàn Bách nắm tay Kiều Nhiên cùng nhau đi đến, Phương Sính bỗng cảm thấy hai người rất hài hoà trong nháy mắt.
Kiều Nhiên cười chào hỏi anh ta: "Chào buổi sáng, Phương thiếu gia."
"Đã bảo gọi anh Phương là được." Phương Sính quàng vai của Kiều Nhiên, nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của cậu là luôn muốn đưa tay chọc chọc hai cái.
"Anh lớn tuổi hơn tôi nhiều lắm, tôi cũng nên gọi bằng chú, kêu anh trai quá miễn cưỡng." Kiều Nhiên có chút hơi ghét bỏ, đẩy tay Phương Sính ra.
"Đờ mờ, chê anh đây già à?" Phương Sính chỉ Cận Hàn Bách, "Vậy cậu gọi anh ta là gì? Chú Cận hả? Ây dà, hai người này tình thú như vậy."
Kiều Nhiên nắm tay Cận Hàn Bách, ngón tay bóp bóp mu bàn tay của anh, cười liếc nhìn Cận Hàn Bách: "Anh có thể giống anh ấy sao? Đây là tiên sinh nhà tôi."
"Chậc," Phương Sính cào một bên tóc, vỗ lưng Kiều Nhiên, "Thôi vào đi, không biết ai thì để tiên sinh nhà cậu giới thiệu, cũng không phải người ngoài."
Bọn họ đến một biệt thự nhỏ của Phương Sính, bình thường anh ta không ở đây, nhưng thích tổ chức tụ hội ở chỗ này. Lúc theo Cận Hàn Bách đi vào, Kiều Nhiên ngay lập tức nghĩ, dù có bao nhiêu năm qua đi nhưng Phương Sính một chút cũng không thay đổi.
Những người có mặt ngày hôm nay đúng là không cần Cận Hàn Bách giới thiệu, hơn một nửa Kiều Nhiên đều biết.
Kỳ thực Cận Hàn Bách vốn không thích nghi với những dịp như thế này, cho dù là bây giờ hay lúc trước. Trước đây Kiều Nhiên đều che chắn cho anh, không để anh chịu thiệt chút nào. Hiện tại mặc dù Cận Hàn Bách không nói lời nào cũng ít người dám trêu chọc anh, dù sao lúc trước chỉ toàn các thiếu gia, vẫn chưa chính chắn thiếu suy nghĩ, bây giờ với thân phận của Cận Hàn Bách, không ít người ở đây đều muốn có quan hệ hợp tác với anh.
Hai người không ngồi lâu ở dưới lầu, Kiều Nhiên đã kéo Cận Hàn Bách lên tầng trên. Tìm một phòng trống, cởi giày lên giường nằm.
"Chúng ta nằm nghỉ một chút, đến lúc ăn cơm thì xuống." Kiều Nhiên vỗ vỗ bên cạnh, ra hiệu Cận Hàn Bách cũng nằm lên giường.
Cận Hàn Bách cười cười, đi tới ôm cậu: "Sao không xuống dưới chơi?"
Kiều Nhiên hôn một cái lên mặt Cận Hàn Bách, cười híp mắt: "Em hơi buồn ngủ, chúng ta ngủ một giấc trước đi."
Thật ra Kiều Nhiên chỉ thương Cận Hàn Bách phải tăng ca đến hơn nửa đêm vào tối hôm qua, ngày hôm nay trời vừa sáng lại theo cậu ra ngoài.
Phương Sính đi tìm một vòng, lúc tìm tới căn phòng này, hai người đang ôm nhau ngủ say. Cận Hàn Bách dùng tư thế bảo vệ tuyệt đối ôm Kiều Nhiên vào trong lòng, Kiều Nhiên co lại thành một khối trông rất ngoan ngoãn.
Phương Sính dựa người vào cửa nhìn bọn họ, nhìn một lúc, cuối cùng tháo xuống nụ cười không hề có tiếng động bên khoé miệng, rồi đóng cửa lại.
Cả hai ngủ say sưa, khi xuống dưới lầu thì mọi thứ đã được chuẩn bị xong để dùng bữa. Kiều Nhiên ngồi bên cạnh Cận Hàn Bách, rót cho anh ly nước trái cây, sau đó ghé vào lỗ tai anh mà lặng lẽ nói gì đó.
"Chậc, còn bày đặt khoe khoang." Phương Sính từ phía sau hai người vỗ một cái, nhíu mày hỏi, "Nói cái gì mà cần phải thì thầm bên tai?"
"Không nói to được tức là không thể để người ngoài nghe, anh cũng chớ có nghe trộm." Kiều Nhiên liếc Phương Sính một chút.
Phương Sính cười "xì xì" lên, ánh mắt không rời khỏi trên người Kiều Nhiên.
Ngày hôm nay Phương Sính cảm thấy cậu vô cùng giống như Kiều Nhiên. Trước đây cũng giống, nhưng không giống như bây giờ. Giơ tay nhấc chân, ngay cả cái chớp mắt cũng giống Kiều Nhiên.
Một người miễn cưỡng sống trong dáng vẻ của người khác, cũng không biết là tốt hay xấu đối với người đó. Rất giống người kia, Cận Hàn Bách vì vậy sẽ không bao giờ quên được Kiều Nhiên.
Phương Sính nghĩ tới đây bỗng bất chợt nở một nụ cười tự giễu.
Dù Ôn Đình không giống Kiều Nhiên, chỉ sợ Cận Hàn Bách cũng không quên được. Một tiểu thiếu gia dương quang hoạt bát như vậy, ngay cả Phương Sính cũng thỉnh thoảng nhớ tới, chứ đừng nói gì Cận Hàn Bách.
Ngày đó Phương Sính đụng vào vai Cận Hàn Bách trong vườn, hai người đứng với nhau một chút, Phương Sính ném qua một ánh mắt mập mờ, hỏi: "Động tâm hả người anh em?"
Cận Hàn Bách nhìn anh ta, không lên tiếng, cũng không phủ nhận.
"Ông thay đổi có hơi nhanh đấy." Phương Sính thật sự cảm thấy có chút kỳ quặc, rõ ràng lần trước nhìn thấy hai người không phải như thế này.
Trong lòng Cận Hàn Bách hình như có bí mật không thể nói với người khác, chỉ có anh cùng Kiều Nhiên biết. Cận Hàn Bách chỉ cười, "Con người không phải luôn thay đổi sao?"
Phương Sính cũng cười, gật đầu: "Cũng đúng."
Động tâm dù sao cũng tốt hơn vô tâm, Phương Sính nhìn Kiều Nhiên đi tới, giơ ngón cái với cậu.
"Gì thế?" Kiều Nhiên nhíu mày.
"Giỏi lắm nhóc." Phương Sính không nói nhiều, vỗ lưng Kiều Nhiên rồi đi sang bên cạnh chơi. Đầu óc Kiều Nhiên mơ hồ, nhưng cũng lười để ý đến Phương Sính.
"Anh ta nói cái gì thế?" Kiều Nhiên hỏi Cận Hàn Bách.
Cận Hàn Bách nhẹ nhàng sờ đầu của cậu: "Anh ta hỏi có phải anh động tâm không?"
Kiều Nhiên mở to mắt nhìn anh: "Thế thì xin hỏi tiên sinh, ngài động tâm sao?"
Cận Hàn Bách chậm rãi đến gần, kề sát vào lỗ tai Kiều Nhiên, thấp giọng nói: "Về nhà sẽ nói cho em biết."
Kiều Nhiên cười lên, ánh nắng rọi xuống bể bơi hắt vào mắt cậu, loé sáng lập loè, linh động đầy sức sống.
Editor lảm nhảm: Nếu tính theo tuổi tâm lý thì Kiều Nhiên đã hơn ba mươi rồi, gọi cậu thì có hơi kỳ, nhưng mình thấy chữ cậu hợp với tính cách của Tiểu Kiều hơn nên mình giữ nguyên nhé, (Mà thật ra thì mình lỡ để Cận Hàn Bách là anh rồi nên lười sửa, mong mọi người thông cảm, bệnh lười khó chữa...)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.