Chương 52: Gặp mặt
Giảo Xuân Bính
04/06/2024
[Anh ơi! Hội trưởng trẻ đẹp mà em sắp đợi gặp mặt ơi, anh có mong chờ không? Em hóng lắm rồi đây nè! Chúng ta nhất định phải dẫn dắt, đưa fan club trở thành fan club ăn ý nhất hệ Mặt trời!]
[Anh ơi, add WeChat em được không? Hứa sẽ gửi sticker cho anh mỗi ngày.]
[Anh, anh biết chuyện vui sướng nhất khi đu idol là gì không? Đó là có thể quen được tri kỉ đó!]
Tống Ngạn Thành nghĩ thầm, cậu còn được quen anh rể nữa đấy.
Đối phương nhiệt tình quá mức, nếu đột nhiên offline anh cũng thấy ngại, liền tìm đề tài để nói chuyện, hỏi: [Cậu là sinh viên à?]
[Đúng ạ, em là nghiên cứu sinh, chuyên ngành Hàng không, kí túc xá còn có cả điều hòa, ở giường tầng, phòng có bốn người.]
“…” Hình như tôi không hỏi chi tiết đến thế. Tống Ngạn Thành mở khóa xe, ngồi vào ghế lái, tiếp tục nói chuyện: [Cậu học đại học nào?]
[Anh, em học Thanh Hoa á.]
“…” Tống Ngạn Thành hứng chí, cũng không xuất phát ngay, gõ chữ trả lời: [Trùng hợp ghê, bạn cùng trường.]
[Anh ơi!!!] Bạn chủ trì fan club bắt đầu gửi cả loạt dấu chấm than, [Chúng ta add WeChat nhau đi mà!!]
[Không cần thiết.] Tống Ngạn Thành suy nghĩ một lúc, nói: [Tới lúc dự sinh nhật idol là chúng ta có thể gặp nhau rồi.]
Tống Ngạn Thành lái xe về nhà, sau đó liền đi tắm, đến lúc tắm xong ra ngoài vẫn thấy fan club hoạt động rất siêng năng trên WeiBo. Cậu nhóc này có vẻ rất chuyên nghiệp, đăng ảnh mới, soạn văn án, quản lí khu bình luận, xóa bài khen ngợi quá khích, cố ý bash cũng xóa luôn. Trong thời gian qua, Lê Chi dần dần cũng thấy thích fandom nhà mình có tính tự giác trong lời nói và hành động, luôn lấy những tấm gương sáng ra đặt làm mục tiêu cho fan mới noi theo, vì vậy sự phát triển của fandom vẫn luôn đi theo chiều hướng tích cực.
Lê Chi là một người không hay đăng WeiBo về mấy chuyện đời sống sinh hoạt cá nhân hay tán gẫu gì đó, nếu xét thật công tâm thì cái fandom này cũng quả là công thần. Tống Ngạn Thành là người không hay trải qua ngày sinh nhật, ngay cả sinh nhật mình còn chẳng nhớ. Hiện tại trong lòng anh cũng tự thấy xấu hổ hai giây, sau đó mở lịch ra xem, suy nghĩ nên tặng quà gì cho Lê Chi mới tốt.
Đêm hè chưa bao giờ được yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ lại có tiếng ve kêu râm ran, cùng với gió ngày hè, tấu lên một bản nhạc du dương tĩnh tâm. Tống Ngạn Thành cầm điện thoại lên nghịch, anh cũng không gọi điện cho Lê Chi, bởi vì anh biết cô chắc chắn đang bận.
Mạnh Duy Tất thấy ngứa tay không chịu được, liền lên hô hoán trên group chat của hội bạn thân: [Này cái hòn vọng phu kia, hãy tới tiếp người bạn chí cốt đầy nghĩa khí của mày đi, tao đã ghi lại mấy cái video ngắn cho mày đó.]
Sau đó anh liền gửi liền năm cái clip. Mạnh Duy Tất được mời tham gia lễ trao giải, hiện tại cũng đang dự bữa tiệc ăn mừng ở hậu trường. Lê Chi đi cùng với lãnh đạo cấp cao của công ty, đang nâng ly cạn chén, trò chuyện vui vẻ.
Lê Chi đã đổi sang một bộ sườn xám mang kiểu dáng lễ phục, những họa tiết trên váy vốn không nổi bật cho lắm, nhưng khi được phối chung với cách trang điểm của cô thì liền trở nên vô cùng cuốn hút. Cách trang điểm đậm nhạt dung hòa, khiến Tống Ngạn Thành không thể rời mắt.
Mạnh Duy Tất: [Yên tâm, tao sẽ giúp mày để mắt, không có chuyện gì đâu.]
Tống Ngạn Thành cúi đầu cười, cũng không khách khí, [Đi giúp cô ấy tăng thể diện đi.]
[Thôi đi, cũng đâu phải nghệ sĩ nhà tao đâu.]
Tống Ngạn Thành biết tính anh, cũng không cần phải lòng vòng gì thêm, trực tiếp seen không rep cả nữa phút.
Mạnh Duy Tất: [Lại chơi chiêu chiến tranh lạnh với tao à? Thôi thôi tao sợ mày rồi được chưa. Nào, để ra chống lưng cho em dâu nào.]
Lễ trao giải được cử hành tại Bắc Kinh, các khách mời được sắp xếp nghỉ ngơi ở khách sạn. Lê Chi đêm nay tuy uống nhiều nhưng chưa tới mức say, chỉ là khi về đến khách sạn đã thấy mệt mỏi vô cùng, tẩy trang xong liền ngủ mất.
Mao Phi Du giúp cô bố trí lại phòng ốc cho ổn thỏa rồi mới thở phào một hơi, thoải mái quay lại phòng mình. Sáng mai anh ta còn có một chuyến bay về Hải Thành, công ty gọi anh ta mấy cuộc liền, cứ nằng nặc đòi anh ta về họp đúng giờ.
Buổi sáng ngày mai Lê Chi còn có một buổi phỏng vấn truyền thông, ban tổ chức đã sắp xếp nhân viên tới thay Mao Phi Du, tuy vậy nhưng anh ta vẫn thấy lo, trên đường về vẫn không ngừng sửa đổi, tinh chỉnh lại các hoạt động, lịch trình của Lê Chi.
Sau khi xuống máy bay, người trong tổ tạo hình, bình thường có mối quan hệ tốt với anh ta, bỗng gọi tới, giọng điệu có vẻ nặng nề, hẳn là đang mật báo: “Anh Tiểu Mao, em bảo anh này, lát nữa đi họp anh nhớ chú ý nha, chớ có đối đầu với chị Phong đấy.”
Mao Phi Du cũng thấy thật mệt mỏi, “Lại chuyện gì liên quan tới bà này nữa hả?”
“Cũng không hẳn, chị Phong có mối quan hệ tốt với Ban Giám đốc mà.” Đồng nghiệp lại nói tiếp: “Nói chung là vì muốn Lê Chi tiếp tục kí kết hợp đồng ấy anh, không nói nữa, em cúp máy đây.”
Mao Phi Du lập tức hiểu ra, hóa ra bọn họ cố ý mở đường cho Lê Chi như thế, chính là vì muốn tính toán chuyện sau này. Anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc trầm trọng, sau đó lại tỏ ra thông suốt vấn đề.
Đúng như dự liệu, hợp đồng của Lê Chi với công ty sắp hết hạn. Hiện tại cô đang trên đà phát triển mạnh, lại là nghệ sĩ phái thực lực, chính là kiểu luôn biết vươn lên, tựa như một cây thường xuân vậy. Giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ cũng sẽ đích thân tham gia cuộc họp lần này, bắt đầu nói mấy lời dụ dỗ ép buộc đủ kiểu, hi vọng Mao Phi Du sẽ đứng về phía công ty, đừng bày mưu tính kế khác cho Lê Chi nữa.
Mao Phi Du cũng không vui, không tỏ thái độ hống hách gì, cũng không hề luồn cúi, dáng người cao lớn gần 1m9 như Định Hải Thần Châm*, đứng sừng sững ở đó, không chịu nhượng bộ. Anh ta nói: “Tôi là người đại diện của Lê Chi, tôi sẽ chỉ cho nghệ sĩ dưới trướng mình làm những việc thực sự tốt. Cô ấy ổn là tôi ổn. Ai khiến cô ấy gặp chuyện, tôi cũng sẽ khiến người đấy không yên nổi đấy.”
(*) Định Hải Thần Châm: (hay còn gọi là Định Hải Thần Trân Thiết) là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà, cũng là một trong những pháp bảo mà Thái Thượng Lão Quân tạo ra. Định Hải Thần Châm là vũ khí uy lực gắn liền với Tôn Ngộ Không. – Theo danviet.com
Lời nói hùng hồn cứng rắn, cũng rất kiên quyết, còn có cả chút nghị lực không khuất phục.
Mao Phi Du phải gánh hết sự oán giận của toàn bộ hội đồng trong phòng họp, nhưng khi đi ra ngoài, lưng vẫn thẳng tắp, không hề nao núng, cũng không thèm ngoảnh lại. Mấy người tâm phúc của anh ta trong công ty chạy theo, vào trong thang máy, khuyên nhủ, “Anh làm sao vậy anh Mao? Nói vòng vo chút là được mà? Đồng ý trước rồi tính sau có sao đâu.”
Mao Phi Du hừ lạnh, “Nói vòng vo? Chính là tự đẩy mình vào cảnh một đi không trở lại.”
“Lê Chi phát triển tốt như vậy, rồi còn được nhận cả giải thưởng uy tín trên tay, về sau lương bổng chắc chắn sẽ như thuyền gặp nước, chịu chút thiệt thòi hiện tại thôi, dĩ hòa vi quý là được mà anh.”
“Quý cái con khỉ.” Mao Phi Du vốn tính dữ như lửa, lòng kiên nhẫn cũng có hạn, “Đó là thứ người ta vốn nên được nhận.”
Đồng nghiệp cũng thấy tiếc thay cho anh, cũng rất lo lắng, “Lúc trước có tin tức nội bộ rò ra, nói là Chủ tịch rất có thành kiến với anh, mà vừa nãy chính anh lại phản ứng như thế, công ty muốn…muốn…đổi người đại diện.”
Mao Phi Du lặng yên, nhìn chằm chằm vào chữ số đang dần giảm trên màn hình thang máy.
“Tinh”, cửa thang máy mở ra, anh ta đút tay vào túi quần, bước chân đầy vững vàng.
“Sao cũng được. Dù sao, còn làm người đại diện của cô ấy ngày nào, tôi cũng sẽ bảo hộ cô ấy cho thật tốt, đừng nghĩ tới chuyện kiếm chác từ cô ấy, một xu cũng không được.”
Ở Bắc Kinh, Lê Chi tiếp nhận ba cuộc phỏng vấn từ các công ty truyền thông, ngày hôm sau còn một công ty nữa. Ngày hôm sau còn phải bay tới Thâm Quyến luôn, tham gia buổi chụp quảng cáo của FS. Mao Phi Du liệt kê các công việc trong tuần cho cô biết, Lê Chi nghe xong liền thấy lơ mơ, “Mỗi ngày đều không được nghỉ sớm trước mười giờ đêm, anh có còn là người không?”
“Thôi xin, tôi đã sàng lọc cho cô nhiều lắm rồi đấy, sẽ mang lại hiệu quả rất cao, cô thử đổi người đại diện xem có được săn sóc như tôi không? Chắc chắn là sẽ đì cô tới rạng sáng cho mà coi.” Mao Phi Du xùy một tiếng.
Lê Chi đang cầm bình nước, quay đầu nhăn mặt nhìn anh ta, “Tôi không đổi người đại diện đâu.”
Mao Phi Du vậy mà lại cười chân thành, “Hiện tại còn rất nhiều đối tác muốn hợp tác với cô đấy.”
“Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình.” Lê Chi lắc đầu ngao ngán.
Mao Phi Du vốn đang cảm động, sau đó mới ngớ ra, “Con nhóc chết tiệt kia, cô đang chửi tôi đấy à!”
Lê Chi thấy hơi mất mác, vẻ mặt u sầu, nhỏ giọng: “Tôi đã thất thần cả buổi rồi, đã lâu tôi không được gặp anh ấy.”
Mao Phi Du dừng một chút, cuối cùng cũng không nỡ nói nặng lời, dịu giọng, “Hai người đều phải chuẩn bị tâm lí, về sau cô sẽ rất bận rộn, càng ngày càng ít thời gian.”
“Anh muốn chết à, không biết cách an ủi người khác à?” Lê Chi cạn lời.
Mao Phi Du ‘hứ’ một tiếng, “An ủi có mài ra ăn được không? Chung quy cô vẫn phải đối mặt với sự thật thôi. Mấy cái tâm sự thiếu nữ gì đó về sau bớt nói với tôi đi, có rảnh thì nhớ tới sự kiện sinh nhật cuối tuần đấy, có ý kiến gì thì nói với tôi.”
——
Vào tối thứ sáu, Tống Ngạn Thành tan làm, về đến nhà đã là bảy giờ. Máy tính trong nhà quanh năm không tắt nguồn, khi anh đi qua phòng làm việc lại vừa lúc nghe được tiếng thông báo. Tống Ngạn Thành liền nhấn bàn phím để bật màn hình, chưa gì đã thấy chủ trì fan club của Lê Chi nhắn cả loạt tin nhắn:
[Anh ơi! Ngày mai là mình được gặp nhau rồi! Em càng nghĩ càng thấy kích động, kích động tới nỗi không muốn học online nữa!]
[Anh! Em tên là Chu Quang! Lúc gặp mặt xin hãy gọi em là Tiểu Chu, cộng thêm một cái ôm nữa nhé!]
[Anh! Ngày mai nhớ giờ tập hợp đấy, tới trạm ga số 3 Đông Nghiễm để nhận huy hiệu, đồng phục với vòng phát sáng nhé!]
Tống Ngạn Thành lại thấy đau đầu, lúc này mới nhớ lại, ngày mai là sinh nhật của Lê Chi. Nói thật, anh vốn không để ý tới chuyện này, buổi tối hôm trước chỉ là đối phó cho xong thôi, thế mà lại bị cái cậu đại diện fan club này hiểu thành đã đồng ý. Tống Ngạn Thành vừa định từ chối khéo, bên kia đã gửi ảnh của mấy đồ của fandom tới.
Tống Ngạn Thành do dự một chút, [Ngày mai tôi còn có việc.]
[Không được đâu anh! Anh phải đến đấy!!]
[Tôi…]
[Anh muốn đi làm?]
[Hay là muốn đi gặp người con gái anh thương?]
Tống Ngạn Thành không nói nên lời, cậu ta nói cũng đúng. Giờ anh hẹn hò với Lê Chi mà cứ như hẹn hò với mây ấy, mười ngày nửa tháng chẳng biết cô trôi về đâu rồi, cũng không gặp mặt được lấy một lần, điện thoại lại càng miễn đi, bởi anh đã đồng ý với cô, lúc cô đi làm sẽ không hỏi han dò xét gì hết. Nhắn tin cũng đều là cách cả đêm mới trả lời lại, muốn hâm nóng tình cảm mà người ta còn chả cho hâm.
Tống Ngạn Thành đã bị thuyết phục, trả lời: [Được rồi, tôi sẽ tới đúng giờ.]
Fan club: [Anh, em muốn là người đầu tiên nhìn thấy anh, anh với Chi Chi đều là lý do khiến em mất ngủ tối nay!!]
Đầu óc Tống Ngạn Thành bỗng trở nên tối đi, xấu xa trêu chọc cậu sinh viên: [Mơ thấy hai chúng tôi đang làm gì?]
Fan club: [Anh biến thành liếm cẩu* của cô ấy!!]
(*) Liếm cẩu: là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh. – Theo Dembuon.vn.
Tống Ngạn Thành: “…”
[Ha ha ha ha!] Tiểu Chu nói: [Chị ấy còn sờ đầu anh, lại còn khen ngoan nữa!]
Tống Ngạn Thành cảm thấy có gì đó là lạ, bất giác nhìn về phía bé Lông Vàng đang nằm ườn ra bên chân anh. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại nhẹ giọng hô một câu, “Tống Ngạn Thành.”
Lông Vàng lập tức ngóc đầu dậy, thè lưỡi với anh, cái đuôi vẫy tít mù.
Tuyệt, tự rước lấy nhục.
Tống Ngạn Thành không nhắn lại, anh tắt máy tính đi, tâm trạng phức tạp. Sau khi tắm xong, anh tiến vào trong phòng để đồ lựa chọn cẩn thận trang phục để mặc ngày mai, âu phục phong cách cổ điển, áo khoác toát ra khí chất trưởng thành, nếu mặc áo phao có mũ trùm thì có hơi có vẻ giả nai. Tống Ngạn Thành đứng trước tủ gương nghĩ mãi, xong lại bắt đầu chê tủ quần áo của mình có quá ít đồ.
Chọn tới chọn lui mất một tiếng, cuối cùng cũng chọn ra một được một chiếc áo gió có thêu hình hoa mai trên ống tay áo, đường chỉ vàng đậm, chỉ khi đứng dưới những luồng ánh sáng mạnh mới có thể lờ mờ thấy được. Hiếm có khi nào Tống Ngạn Thành ngủ ngon như đêm nay. Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, anh đã tắm rửa sạch sẽ, chỉnh đốn trang phục gọn gàng trang nhã, thay chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre mà anh thường đeo hàng ngày bằng một chiếc đồng hồ bình dân hơn.
Chắc chắn là không nên lái chiếc Porsche kia rồi, Tống Ngạn Thành lái BMW tới ga Đông Nghiễm. Trên đường đi, fan club không ngừng nhắn tin cho anh: [Anh! Em tới nơi rồi, nhóm Quả Lê Cam đúng giờ lắm đấy, còn mỗi anh thôi.]
[Anh, em mặc áo khoác gió màu vàng nhé, chính là Quả Lê đẹp nhất trong đám này á.]
[Anh! Anh xem hình chúng em chụp chung nè!]
Tiểu Chu liền gửi tới một tấm ảnh, là nhóm Quả Lê Cam được mời tới dự sinh nhật của Lê Chi. Đa số đều là fan nữ, nhưng cũng có 4,5 fan là nam. Bọn họ đều mặc áo đồng phục của fandom, đeo tai thỏ phát sáng, trên mặt cũng dán mấy cái sticker hình quả lê.
Tống Ngạn Thành vốn cảm thấy chuyện này rất bình thường, nhưng tới giờ đã bị cái mặt trận này dọa phát khiếp. Càng tới gần điểm hẹn, trong lòng anh lại càng rối tinh rối mù. Trong lúc chờ đèn đỏ, Tống Ngạn Thành cuối cùng cũng đổi ý định.
[Đang tắc đường đây, chắc không kịp tới đâu. Cậu bảo mấy người kia đi trước đi, còn cậu ở ga Đông Nghiễm đợi tôi.]
Tiểu Chu liền trả lời ngay: [Cũng được anh ạ, anh mặc quần áo màu gì thế? Có điểm gì đặc biệt không?]
Tống Ngạn Thành khách quan đáp lại: [Cứ tìm người đẹp trai nhất là được.]
[Anh ơi, add WeChat em được không? Hứa sẽ gửi sticker cho anh mỗi ngày.]
[Anh, anh biết chuyện vui sướng nhất khi đu idol là gì không? Đó là có thể quen được tri kỉ đó!]
Tống Ngạn Thành nghĩ thầm, cậu còn được quen anh rể nữa đấy.
Đối phương nhiệt tình quá mức, nếu đột nhiên offline anh cũng thấy ngại, liền tìm đề tài để nói chuyện, hỏi: [Cậu là sinh viên à?]
[Đúng ạ, em là nghiên cứu sinh, chuyên ngành Hàng không, kí túc xá còn có cả điều hòa, ở giường tầng, phòng có bốn người.]
“…” Hình như tôi không hỏi chi tiết đến thế. Tống Ngạn Thành mở khóa xe, ngồi vào ghế lái, tiếp tục nói chuyện: [Cậu học đại học nào?]
[Anh, em học Thanh Hoa á.]
“…” Tống Ngạn Thành hứng chí, cũng không xuất phát ngay, gõ chữ trả lời: [Trùng hợp ghê, bạn cùng trường.]
[Anh ơi!!!] Bạn chủ trì fan club bắt đầu gửi cả loạt dấu chấm than, [Chúng ta add WeChat nhau đi mà!!]
[Không cần thiết.] Tống Ngạn Thành suy nghĩ một lúc, nói: [Tới lúc dự sinh nhật idol là chúng ta có thể gặp nhau rồi.]
Tống Ngạn Thành lái xe về nhà, sau đó liền đi tắm, đến lúc tắm xong ra ngoài vẫn thấy fan club hoạt động rất siêng năng trên WeiBo. Cậu nhóc này có vẻ rất chuyên nghiệp, đăng ảnh mới, soạn văn án, quản lí khu bình luận, xóa bài khen ngợi quá khích, cố ý bash cũng xóa luôn. Trong thời gian qua, Lê Chi dần dần cũng thấy thích fandom nhà mình có tính tự giác trong lời nói và hành động, luôn lấy những tấm gương sáng ra đặt làm mục tiêu cho fan mới noi theo, vì vậy sự phát triển của fandom vẫn luôn đi theo chiều hướng tích cực.
Lê Chi là một người không hay đăng WeiBo về mấy chuyện đời sống sinh hoạt cá nhân hay tán gẫu gì đó, nếu xét thật công tâm thì cái fandom này cũng quả là công thần. Tống Ngạn Thành là người không hay trải qua ngày sinh nhật, ngay cả sinh nhật mình còn chẳng nhớ. Hiện tại trong lòng anh cũng tự thấy xấu hổ hai giây, sau đó mở lịch ra xem, suy nghĩ nên tặng quà gì cho Lê Chi mới tốt.
Đêm hè chưa bao giờ được yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ lại có tiếng ve kêu râm ran, cùng với gió ngày hè, tấu lên một bản nhạc du dương tĩnh tâm. Tống Ngạn Thành cầm điện thoại lên nghịch, anh cũng không gọi điện cho Lê Chi, bởi vì anh biết cô chắc chắn đang bận.
Mạnh Duy Tất thấy ngứa tay không chịu được, liền lên hô hoán trên group chat của hội bạn thân: [Này cái hòn vọng phu kia, hãy tới tiếp người bạn chí cốt đầy nghĩa khí của mày đi, tao đã ghi lại mấy cái video ngắn cho mày đó.]
Sau đó anh liền gửi liền năm cái clip. Mạnh Duy Tất được mời tham gia lễ trao giải, hiện tại cũng đang dự bữa tiệc ăn mừng ở hậu trường. Lê Chi đi cùng với lãnh đạo cấp cao của công ty, đang nâng ly cạn chén, trò chuyện vui vẻ.
Lê Chi đã đổi sang một bộ sườn xám mang kiểu dáng lễ phục, những họa tiết trên váy vốn không nổi bật cho lắm, nhưng khi được phối chung với cách trang điểm của cô thì liền trở nên vô cùng cuốn hút. Cách trang điểm đậm nhạt dung hòa, khiến Tống Ngạn Thành không thể rời mắt.
Mạnh Duy Tất: [Yên tâm, tao sẽ giúp mày để mắt, không có chuyện gì đâu.]
Tống Ngạn Thành cúi đầu cười, cũng không khách khí, [Đi giúp cô ấy tăng thể diện đi.]
[Thôi đi, cũng đâu phải nghệ sĩ nhà tao đâu.]
Tống Ngạn Thành biết tính anh, cũng không cần phải lòng vòng gì thêm, trực tiếp seen không rep cả nữa phút.
Mạnh Duy Tất: [Lại chơi chiêu chiến tranh lạnh với tao à? Thôi thôi tao sợ mày rồi được chưa. Nào, để ra chống lưng cho em dâu nào.]
Lễ trao giải được cử hành tại Bắc Kinh, các khách mời được sắp xếp nghỉ ngơi ở khách sạn. Lê Chi đêm nay tuy uống nhiều nhưng chưa tới mức say, chỉ là khi về đến khách sạn đã thấy mệt mỏi vô cùng, tẩy trang xong liền ngủ mất.
Mao Phi Du giúp cô bố trí lại phòng ốc cho ổn thỏa rồi mới thở phào một hơi, thoải mái quay lại phòng mình. Sáng mai anh ta còn có một chuyến bay về Hải Thành, công ty gọi anh ta mấy cuộc liền, cứ nằng nặc đòi anh ta về họp đúng giờ.
Buổi sáng ngày mai Lê Chi còn có một buổi phỏng vấn truyền thông, ban tổ chức đã sắp xếp nhân viên tới thay Mao Phi Du, tuy vậy nhưng anh ta vẫn thấy lo, trên đường về vẫn không ngừng sửa đổi, tinh chỉnh lại các hoạt động, lịch trình của Lê Chi.
Sau khi xuống máy bay, người trong tổ tạo hình, bình thường có mối quan hệ tốt với anh ta, bỗng gọi tới, giọng điệu có vẻ nặng nề, hẳn là đang mật báo: “Anh Tiểu Mao, em bảo anh này, lát nữa đi họp anh nhớ chú ý nha, chớ có đối đầu với chị Phong đấy.”
Mao Phi Du cũng thấy thật mệt mỏi, “Lại chuyện gì liên quan tới bà này nữa hả?”
“Cũng không hẳn, chị Phong có mối quan hệ tốt với Ban Giám đốc mà.” Đồng nghiệp lại nói tiếp: “Nói chung là vì muốn Lê Chi tiếp tục kí kết hợp đồng ấy anh, không nói nữa, em cúp máy đây.”
Mao Phi Du lập tức hiểu ra, hóa ra bọn họ cố ý mở đường cho Lê Chi như thế, chính là vì muốn tính toán chuyện sau này. Anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc trầm trọng, sau đó lại tỏ ra thông suốt vấn đề.
Đúng như dự liệu, hợp đồng của Lê Chi với công ty sắp hết hạn. Hiện tại cô đang trên đà phát triển mạnh, lại là nghệ sĩ phái thực lực, chính là kiểu luôn biết vươn lên, tựa như một cây thường xuân vậy. Giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ cũng sẽ đích thân tham gia cuộc họp lần này, bắt đầu nói mấy lời dụ dỗ ép buộc đủ kiểu, hi vọng Mao Phi Du sẽ đứng về phía công ty, đừng bày mưu tính kế khác cho Lê Chi nữa.
Mao Phi Du cũng không vui, không tỏ thái độ hống hách gì, cũng không hề luồn cúi, dáng người cao lớn gần 1m9 như Định Hải Thần Châm*, đứng sừng sững ở đó, không chịu nhượng bộ. Anh ta nói: “Tôi là người đại diện của Lê Chi, tôi sẽ chỉ cho nghệ sĩ dưới trướng mình làm những việc thực sự tốt. Cô ấy ổn là tôi ổn. Ai khiến cô ấy gặp chuyện, tôi cũng sẽ khiến người đấy không yên nổi đấy.”
(*) Định Hải Thần Châm: (hay còn gọi là Định Hải Thần Trân Thiết) là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà, cũng là một trong những pháp bảo mà Thái Thượng Lão Quân tạo ra. Định Hải Thần Châm là vũ khí uy lực gắn liền với Tôn Ngộ Không. – Theo danviet.com
Lời nói hùng hồn cứng rắn, cũng rất kiên quyết, còn có cả chút nghị lực không khuất phục.
Mao Phi Du phải gánh hết sự oán giận của toàn bộ hội đồng trong phòng họp, nhưng khi đi ra ngoài, lưng vẫn thẳng tắp, không hề nao núng, cũng không thèm ngoảnh lại. Mấy người tâm phúc của anh ta trong công ty chạy theo, vào trong thang máy, khuyên nhủ, “Anh làm sao vậy anh Mao? Nói vòng vo chút là được mà? Đồng ý trước rồi tính sau có sao đâu.”
Mao Phi Du hừ lạnh, “Nói vòng vo? Chính là tự đẩy mình vào cảnh một đi không trở lại.”
“Lê Chi phát triển tốt như vậy, rồi còn được nhận cả giải thưởng uy tín trên tay, về sau lương bổng chắc chắn sẽ như thuyền gặp nước, chịu chút thiệt thòi hiện tại thôi, dĩ hòa vi quý là được mà anh.”
“Quý cái con khỉ.” Mao Phi Du vốn tính dữ như lửa, lòng kiên nhẫn cũng có hạn, “Đó là thứ người ta vốn nên được nhận.”
Đồng nghiệp cũng thấy tiếc thay cho anh, cũng rất lo lắng, “Lúc trước có tin tức nội bộ rò ra, nói là Chủ tịch rất có thành kiến với anh, mà vừa nãy chính anh lại phản ứng như thế, công ty muốn…muốn…đổi người đại diện.”
Mao Phi Du lặng yên, nhìn chằm chằm vào chữ số đang dần giảm trên màn hình thang máy.
“Tinh”, cửa thang máy mở ra, anh ta đút tay vào túi quần, bước chân đầy vững vàng.
“Sao cũng được. Dù sao, còn làm người đại diện của cô ấy ngày nào, tôi cũng sẽ bảo hộ cô ấy cho thật tốt, đừng nghĩ tới chuyện kiếm chác từ cô ấy, một xu cũng không được.”
Ở Bắc Kinh, Lê Chi tiếp nhận ba cuộc phỏng vấn từ các công ty truyền thông, ngày hôm sau còn một công ty nữa. Ngày hôm sau còn phải bay tới Thâm Quyến luôn, tham gia buổi chụp quảng cáo của FS. Mao Phi Du liệt kê các công việc trong tuần cho cô biết, Lê Chi nghe xong liền thấy lơ mơ, “Mỗi ngày đều không được nghỉ sớm trước mười giờ đêm, anh có còn là người không?”
“Thôi xin, tôi đã sàng lọc cho cô nhiều lắm rồi đấy, sẽ mang lại hiệu quả rất cao, cô thử đổi người đại diện xem có được săn sóc như tôi không? Chắc chắn là sẽ đì cô tới rạng sáng cho mà coi.” Mao Phi Du xùy một tiếng.
Lê Chi đang cầm bình nước, quay đầu nhăn mặt nhìn anh ta, “Tôi không đổi người đại diện đâu.”
Mao Phi Du vậy mà lại cười chân thành, “Hiện tại còn rất nhiều đối tác muốn hợp tác với cô đấy.”
“Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình.” Lê Chi lắc đầu ngao ngán.
Mao Phi Du vốn đang cảm động, sau đó mới ngớ ra, “Con nhóc chết tiệt kia, cô đang chửi tôi đấy à!”
Lê Chi thấy hơi mất mác, vẻ mặt u sầu, nhỏ giọng: “Tôi đã thất thần cả buổi rồi, đã lâu tôi không được gặp anh ấy.”
Mao Phi Du dừng một chút, cuối cùng cũng không nỡ nói nặng lời, dịu giọng, “Hai người đều phải chuẩn bị tâm lí, về sau cô sẽ rất bận rộn, càng ngày càng ít thời gian.”
“Anh muốn chết à, không biết cách an ủi người khác à?” Lê Chi cạn lời.
Mao Phi Du ‘hứ’ một tiếng, “An ủi có mài ra ăn được không? Chung quy cô vẫn phải đối mặt với sự thật thôi. Mấy cái tâm sự thiếu nữ gì đó về sau bớt nói với tôi đi, có rảnh thì nhớ tới sự kiện sinh nhật cuối tuần đấy, có ý kiến gì thì nói với tôi.”
——
Vào tối thứ sáu, Tống Ngạn Thành tan làm, về đến nhà đã là bảy giờ. Máy tính trong nhà quanh năm không tắt nguồn, khi anh đi qua phòng làm việc lại vừa lúc nghe được tiếng thông báo. Tống Ngạn Thành liền nhấn bàn phím để bật màn hình, chưa gì đã thấy chủ trì fan club của Lê Chi nhắn cả loạt tin nhắn:
[Anh ơi! Ngày mai là mình được gặp nhau rồi! Em càng nghĩ càng thấy kích động, kích động tới nỗi không muốn học online nữa!]
[Anh! Em tên là Chu Quang! Lúc gặp mặt xin hãy gọi em là Tiểu Chu, cộng thêm một cái ôm nữa nhé!]
[Anh! Ngày mai nhớ giờ tập hợp đấy, tới trạm ga số 3 Đông Nghiễm để nhận huy hiệu, đồng phục với vòng phát sáng nhé!]
Tống Ngạn Thành lại thấy đau đầu, lúc này mới nhớ lại, ngày mai là sinh nhật của Lê Chi. Nói thật, anh vốn không để ý tới chuyện này, buổi tối hôm trước chỉ là đối phó cho xong thôi, thế mà lại bị cái cậu đại diện fan club này hiểu thành đã đồng ý. Tống Ngạn Thành vừa định từ chối khéo, bên kia đã gửi ảnh của mấy đồ của fandom tới.
Tống Ngạn Thành do dự một chút, [Ngày mai tôi còn có việc.]
[Không được đâu anh! Anh phải đến đấy!!]
[Tôi…]
[Anh muốn đi làm?]
[Hay là muốn đi gặp người con gái anh thương?]
Tống Ngạn Thành không nói nên lời, cậu ta nói cũng đúng. Giờ anh hẹn hò với Lê Chi mà cứ như hẹn hò với mây ấy, mười ngày nửa tháng chẳng biết cô trôi về đâu rồi, cũng không gặp mặt được lấy một lần, điện thoại lại càng miễn đi, bởi anh đã đồng ý với cô, lúc cô đi làm sẽ không hỏi han dò xét gì hết. Nhắn tin cũng đều là cách cả đêm mới trả lời lại, muốn hâm nóng tình cảm mà người ta còn chả cho hâm.
Tống Ngạn Thành đã bị thuyết phục, trả lời: [Được rồi, tôi sẽ tới đúng giờ.]
Fan club: [Anh, em muốn là người đầu tiên nhìn thấy anh, anh với Chi Chi đều là lý do khiến em mất ngủ tối nay!!]
Đầu óc Tống Ngạn Thành bỗng trở nên tối đi, xấu xa trêu chọc cậu sinh viên: [Mơ thấy hai chúng tôi đang làm gì?]
Fan club: [Anh biến thành liếm cẩu* của cô ấy!!]
(*) Liếm cẩu: là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh. – Theo Dembuon.vn.
Tống Ngạn Thành: “…”
[Ha ha ha ha!] Tiểu Chu nói: [Chị ấy còn sờ đầu anh, lại còn khen ngoan nữa!]
Tống Ngạn Thành cảm thấy có gì đó là lạ, bất giác nhìn về phía bé Lông Vàng đang nằm ườn ra bên chân anh. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại nhẹ giọng hô một câu, “Tống Ngạn Thành.”
Lông Vàng lập tức ngóc đầu dậy, thè lưỡi với anh, cái đuôi vẫy tít mù.
Tuyệt, tự rước lấy nhục.
Tống Ngạn Thành không nhắn lại, anh tắt máy tính đi, tâm trạng phức tạp. Sau khi tắm xong, anh tiến vào trong phòng để đồ lựa chọn cẩn thận trang phục để mặc ngày mai, âu phục phong cách cổ điển, áo khoác toát ra khí chất trưởng thành, nếu mặc áo phao có mũ trùm thì có hơi có vẻ giả nai. Tống Ngạn Thành đứng trước tủ gương nghĩ mãi, xong lại bắt đầu chê tủ quần áo của mình có quá ít đồ.
Chọn tới chọn lui mất một tiếng, cuối cùng cũng chọn ra một được một chiếc áo gió có thêu hình hoa mai trên ống tay áo, đường chỉ vàng đậm, chỉ khi đứng dưới những luồng ánh sáng mạnh mới có thể lờ mờ thấy được. Hiếm có khi nào Tống Ngạn Thành ngủ ngon như đêm nay. Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, anh đã tắm rửa sạch sẽ, chỉnh đốn trang phục gọn gàng trang nhã, thay chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre mà anh thường đeo hàng ngày bằng một chiếc đồng hồ bình dân hơn.
Chắc chắn là không nên lái chiếc Porsche kia rồi, Tống Ngạn Thành lái BMW tới ga Đông Nghiễm. Trên đường đi, fan club không ngừng nhắn tin cho anh: [Anh! Em tới nơi rồi, nhóm Quả Lê Cam đúng giờ lắm đấy, còn mỗi anh thôi.]
[Anh, em mặc áo khoác gió màu vàng nhé, chính là Quả Lê đẹp nhất trong đám này á.]
[Anh! Anh xem hình chúng em chụp chung nè!]
Tiểu Chu liền gửi tới một tấm ảnh, là nhóm Quả Lê Cam được mời tới dự sinh nhật của Lê Chi. Đa số đều là fan nữ, nhưng cũng có 4,5 fan là nam. Bọn họ đều mặc áo đồng phục của fandom, đeo tai thỏ phát sáng, trên mặt cũng dán mấy cái sticker hình quả lê.
Tống Ngạn Thành vốn cảm thấy chuyện này rất bình thường, nhưng tới giờ đã bị cái mặt trận này dọa phát khiếp. Càng tới gần điểm hẹn, trong lòng anh lại càng rối tinh rối mù. Trong lúc chờ đèn đỏ, Tống Ngạn Thành cuối cùng cũng đổi ý định.
[Đang tắc đường đây, chắc không kịp tới đâu. Cậu bảo mấy người kia đi trước đi, còn cậu ở ga Đông Nghiễm đợi tôi.]
Tiểu Chu liền trả lời ngay: [Cũng được anh ạ, anh mặc quần áo màu gì thế? Có điểm gì đặc biệt không?]
Tống Ngạn Thành khách quan đáp lại: [Cứ tìm người đẹp trai nhất là được.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.