Quyển 2 - Chương 54: Đại hội luyện đan (thượng)
EK
11/04/2013
Cổ Thần giơ tay, tử diễm băng viêm nhô ra ngoài, nói:
- Tử diễm băng viêm của ta có thể hấp thu huyền âm hàn khí trong người tỷ sau đó nuốt chửng nó.
Lần trước, sau khi nuốt xong huyền âm hàn khí, tử diễm băng viêm của đệ càng trở nên lợi hại hơn, nếu như nuốt thêm vài lần, chắc chắn sẽ hút sạch huyền âm hàn khí ra khỏi người tỷ.
Hư Tử Uyên nhìn tử diễm băng viêm trên tay Cổ Thần, một lúc lâu sau mới nói:
- Cảm ơn đệ, chỉ có điều, huyền âm hàn khí trong người ta đệ vĩnh viễn không thể hút hết được đâu.
- Tại sao?
Cổ Thần hỏi.
Hư Tử Uyên nói:
- Lần trước số huyền âm hàn khí mà đệ hút suýt chút nữa đã giết chết đệ, trong khi, nó chỉ là một phần hàn khí rất nhỏ trong người ta. Huyền âm hàn khí gắn kết với mạng sống của ta, đâu thể dễ dàng hút ra như vậy, nếu như hút được thật, uy lực của hàn khí sẽ còn mạnh hơn chục vạn lần, trăm vạn lần số lượng hàn khí đệ đã hút và sẽ giết chết đệ trong nháy mắt.
Cổ Thần nghe xong mà giật mình, hắn hoàn toàn không ngờ, huyền âm hàn khí trong người Hư Tử Uyên lại nhiều như vậy.
Thấy tử diễm băng viêm có thể nuốt được huyền âm hàn khí, hắn còn tưởng đã tìm ra cách cứu Hư Tử Uyên, không ngờ, chỉ là mất công vô ích.
Đúng như Hư Tử Uyên nói, số lượng huyền âm hàn khí trong cơ thể nàng cho dù Cổ Thần có liên tục hút,e rằng trăm ngàn năm sau cũng không hút xong.
Còn Cổ Thần, e rằng không cần phải đợi một ngàn năm, chỉ cần hút hai ngàu liền, tử diễm băng viêm sẽ bị huyền âm hàn khí nuốt chửng, Cổ Thần, cũng sẽ bị huyền âm hàn khí làm cho lạnh chết.
Cổ Thần lớn tiếng nói:
- Sư tỷ, ta thề là kiếp này dù phải đi hết Cổ Hoang địa lục, ngũ hoang tứ hải, thăm hết Phật, Ma, Yêu, Đạo, Nho... các tông tu sĩ, bất luận thế nào, ta cũng phải chưa khỏi bệnh cho sư tỷ...
Hư Tử Uyên giơ tay ấn lên môi, ngăn không cho Cổ Thần nói tiếp, nói:
- Cổ sư đệ, đệ có tâm là được rồi, đừng thề lung tung, bệnh của sư tỷ cứ để thuận theo mệnh trời, nào, ta tiếp tục dạy đệ luyện đan thuật...
Cổ Thần nói:
- Ta nhất định làm được.
Cổ Thần đã luyện thuần thục đan dược tứ phẩm, tiếp theo, Hư Tử Uyên bắt đầu dạy hắn đan dược ngũ phẩm: nguyên linh đan trung phẩm.
Cổ Thần vẫn tiếp tục duy trì tốc độ học tập rất nhanh, cũng giống như luyện đan dược tứ phẩm, một tháng sau, Cổ Thần đã thành thục luyện ra nguyên linh đan trung phẩm, trở thành một đan dược ngũ phẩm sư.
Từ giờ đến đại hội luyện đan chỉ còn hai tháng thời gian nữa.
Lúc này, Hư Tử Uyên đã chạm đến bức tường Tiên Thiên cảnh tầng chín, lúc nào cũng có thể uống Trúc thai đan, tiến hành Trúc Thai, nhưng vì muốn tiếp tục dạy Cổ Thần và muốn tận mắt nhìn thấy biểu hiện của hắn ở đại hội luyện dược, nàng bế quan thời gian Trúc Thai, kéo dài thêm hai tháng, đợi đại hội luyện đan kết thúc, mới tiến hành Trúc Thai.
Từ lúc bắt đầu dạy Cổ Thần luyện ngũ phẩm nguyên linh đan, gần như ngày nào Hư Tử Uyên cũng đến vườn linh dược một lần, động tác của hai người không còn nề nếp chính quy như trước nữa, nếu như Cổ Thần vô tình chạm tay vào người Hư Tử Uyên nàng cũng không còn giật mình tránh né.
Lúc Cổ Thần luyện đan, thỉnh thoảng lại giả vờ không khống chế được ngọn lửa, để Hư Tử Uyên nắm lấy tay hắn dạy hắn cách làm.
Có lúc Cổ Thần giúp nàng vén lại tóc, còn nàng thì chỉ đứng im để hai bàn tay Cổ Thần vuốt qua tai mình.
Có lúc nàng chỉ chỉ vào trán Cổ Thần, hay đặt ngón tay lên môi hắn khi Cổ Thần nói sẽ giúp nàng chữa trị huyền âm tuyệt mạch trong cơ thể.
Nhưng lúc như vậy, Cổ Thần sẽ nắm lấy bàn tay trắng muốt của nàng, hôn nhẹ lên đó và trên mặt nàng sẽ lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Từng ngày trôi qua, mối quan hệ giữa hai người càng thêm gắn bó, mặc dù cả hai đều không lên tiếng nói gì, nhưng, thần sắc trên mặt thì đã thể hiện tất cả, trái tim họ đều đã in sâu bóng dáng đối phương.
Thu qua đông tới, chớp mắt, Cổ Thần đã vào Hư Thiên Tông được gần một năm, lại một cuối năm nữa sắp đến, Cổ Thần đã là một thiếu niên mười bốn tuổi.
Mấy tháng nay, ngày nào Hư Tử Uyên cũng dạy Cổ Thần luyện đan thuật, Cổ Thần vẫn giữ nguyên tốc độ cực nhanh của mình, một tháng sau khi luyện ra đan dược ngũ phẩm, Cổ Thần lại luyện ra đan dược lục phẩm.
Một tháng thời gian cuối cùng, cách đại hội luyện đan chỉ còn đúng ba ngày, Cổ Thần lại có đột phá mới, luyện ra đan dược thất phẩm thai nguyên đan.
- Sư tỷ, tỷ dạy ta luyện Trúc thai đan đi.
Luyện ra đan dược thất phẩm thai nguyên đan xong, Cổ Thần lập tức nói.
Hư Tử Nguyên thở dài, nói:
- Cổ sư đệ, mới một năm mà đệ đã thành đan dược sư thất phẩm rồi, sau này thì ta không biết chứ từ trước đến giờ chưa có ai bằng đệ, cho dù là thủ tọa bản phong đời thứ nhất Đan Tử tông sư, khẳng định cũng không có tốc độ này...
Cổ Thần hắc hắc cười, nói:
- Từ giờ đến đại hội luyện đan còn ba ngày nữa, tỷ dạy ta đi mà, ta muốn học.
Nói đoạn, Cổ Thần kéo tay Hư Tử Uyên lắc qua lắc lại.
- Trúc thai đan luyện khó hơn thai nguyên đan nhiều, hơn nữa, nguyên liệu cần thiết để luyện Trúc thai đan rất quý, dạy đệ luyện thai nguyên đơn, đã dùng hết mấy gốc linh dược cao cấp, bây giờ ta không còn nguyên liệu để dạy nữa.
Hư Tử Uyên nói.
- Không sao, sư tỷ dạy bằng miệng cũng được, dù sao ta cảm thấy luyện đan thuật không có gì khó, nghe giảng xong... Biết đâu ta lại biết.
Cổ Thần cười nói.
Nghe giảng là biết sao?
Hư Tử Uyên nhìn Cổ Thần không biết nói gì, bụng thầm nghĩ:
“Có lẽ chỉ một tài năng yêu nghiệt như hắn mới có thể nói ra những lời này.”
Thời gian một năm, luyện ra thai nguyên đan, trở thành đan dược sư thất phẩm, trong mắt Hư Tử Uyên đã là yêu nghiệt lắm rồi.
Hư Tử Uyên gật đầu nói:
- Vậy được, ta cũng muốn xem một thiên tài yêu nghiệt như đệ, chỉ nghe giảng thôi có biết được không...
Cổ Thần mỉm cười gật gật đầu.
Thế là Hư Tử Uyên bắt đầu giảng cho Cổ Thần nghe kĩ xảo luyện Trúc thai đan, nguyên liệu cần những gì, trình tự bỏ linh dược ra sao? Chờ ngọn lửa thế nào mới được bỏ vào dược đỉnh...
Cổ Thần không ngừng gật đầu, dù sao hắn đều đã biết, để Hư Tử Uyên giảng, sau này luyện ra sẽ nói là Hư Tử Uyên dạy, mặc dù biến thái đến mức quá đáng như người khác cũng không thể hoài nghi...
Hoài nghi Cổ Thần là đan dược sư? Dù có đánh vỡ đầu người ta cũng không nghĩ ra điều đó.
Ba ngày sau, như thường lệ, Bách Thảo Phong lại tổ chức đại hội luyện đan.
Trên quảng trường rộng lớn, mười lăm dược đỉnh đã được đặt trước, mỗi một dược đỉnh đều là pháp khí thượng phẩm.
Đệ tử mới nhập môn Bách Thảo Phong chỉ có ba mươi, hai người một đội, phân thành mười lăm đội.
Cho nên, kì thi khảo sát đệ tử mới của Bách Thảo Phong, so với bốn mạch khác đơn giản hơn rất nhiều, hai canh giờ sau là kết thúc.
Nếu như là bốn phong khác, các đệ tử phải tỷ thí pháp thuật chí ít cũng phải kéo dài một ngày, nhất là chủ mạch Đô Thiên Phong phải liên tục tiến hành tỷ thí hai ngày mới kết thúc.
Cổ Thần và Hoàng Phủ Cực khiêu chiến, Bách Thảo Phong trên dưới đều biết, cho nên được xếp ở vị trí số 1.
Dược đỉnh số 1 do Bách Thảo Phong thủ tọa Hoàng Dược Tiên đích thân giám sát, chuyện Hoàng Phủ Cực khiêu chiến Cổ Thần sớm đã truyền đến tai hắn, nội dung trừng phạt nằm trong phạm vi tông quy cho phép, nên Hoàng Dược Tiên không thể can thiệp chuyện hai người.
Cổ Thần đến quảng trường Bách Thảo Phong, mặc dù đại hội luyện đan vẫn chưa bắt đầu, nhưng số đệ tử có mặt trên quảng trường không ít. Cổ Thần nhìn khắp một lượt, chú yếu đều là đệ tử áo xám mới nhập môn, đệ tử mặc y phục màu khác mặc dù cũng có những số lượng rất ít.
Đại hội luyện đan là để kiểm tra kì thuật của đệ tử mới, những đệ tử khác đến đây hoặc là cổ vũ cho sự đệ cùng điểm canh gác với mình, hoặc là nhân viên phụ trách bố trí sân bãi bảo vệ trật tự.
Đệ tử áo lục có hai người, nhưng không thấy Hư Tử Uyên mà Cổ Thần coi trọng nhất đâu, đứng một lúc cũng không thấy bóng dáng Hư Tử Uyên, xem ra Hư Tử Uyên muốn chờ đại hội luyện đan chính thức bắt đầu mới đến.
Cổ Thần đi đến chỗ dược đỉnh số 1, Hoàng Phủ Cực đã ở đó, hơn nữa còn có vô số đệ tử áo xanh, áo vàng bên cạnh. Mặc dù Cổ Thần vào tông đã được một năm, nhưng vì sau ba tháng huấn luyện, hắn lập tức đến vườn thuốc của Tôn Thường sinh sống, trừ mấy sư huynh đệ đến vườn linh dược lĩnh thuốc ra, những sư huynh đệ khác hắn đều không quen.
Cổ Thần có kí ức kiếp trước, đương nhiên có chút ấn tượng với những sư huynh đệ này, nhưng kiếp trước không phải bằng hữu, kiếp này cũng không có thâm giao gì nên Cổ Thần chẳng buồn chào hỏi họ, một mình đứng một góc, luyện đan đại hội sắp bắt đầu.
Lúc Cổ Thần xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Cực, sắc mặt hắn sầm đi không ít, nhưng, một lúc lâu sau đã lại mỉm cười, chỉ có ánh mắt nhìn Cổ Thần là lộ vẻ không vui.
- Hoàng Phủ sư đệ, nghe nói nửa năm trước, đệ đã là đan dược sư nhị phẩm, Văn sư thúc bế quan dạy đệ nửa năm, bây giờ đã luyện ra đan dược tam phẩm chưa?
Một đệ tử áo xanh hỏi Hoàng Phủ Cực.
Nghe ngữ khí của đệ tử này, hình như rất kính trọng Hoàng Phủ Cực, Hoàng Phủ Cực có Văn Sư Hào chống lưng, bản thân lại có thiên phú luyện dược cực cao, mặc dù là đệ tử áo xám, nhưng địa vị lại vượt qua không ít đệ tử áo xanh, đệ tử áo vàng.
- Đan dược tam phẩm? Ha ha... Hoàng phủ sư đệ, một năm mà đã thành đan dược sư tam phẩm, trong số đệ tử mỗi lần nhập môn, tuyệt đối không quá ba người.
Một đệ tử áo vàng cũng ha ha cười nói.
- Hoàng Phủ sư đệ tư chất tuyệt luân, lại có Văn sư thúc quan tâm hướng dẫn, đâu chỉ dừng ở vị trí đó? Chắc chắn là đan dược sư số một trong số đệ tới mới nhập môn lần này.
- Không sai không sai... Nghe nói huynh trưởng của Hoàng Phủ sư đệ ở Ẩn Kiếm Phong là đệ tử thân truyền của thủ tọa sư bá Ẩn Kiếm Phong. Nhập môn mới hơn nửa năm đã đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng chín đỉnh phong, bắt đầu trúc đạo thai, kết Thần Hải, huynh đệ hai người Hoàng Phủ sư đệ đúng là tuyệt thế thiên tài, là rồng trong nhân gian.
...
...
Nghe các đệ tử xung quanh nói, mặt Hoàng Phủ Cực lộ ra một nụ cười đắc ý, nói:
- Các vị sư huynh, sư đệ có thể luyện ra cực phẩm đan dược cấp mấy, đợi lát nữa các vị sẽ biết, ha ha... Có thể chắc chắn nói với các vị một điều.... đệ chắc chắn thắng, đệ sẽ khiến ai đó phải ăn mười cái tát ngay trước mặt các sư huynh đệ.
Mấy câu cuối cùng, Hoàng Phủ Cực cố ý nâng cao giọng để Cổ Thần nghe thấy.
Thấy ánh mắt nhìn Cổ Thần của Hoàng Phủ Cực có chút bất thiện, những đệ tử phản ứng nhanh lập tức nhận ra Cổ Thần chính là "ai đó", có một đệ tử áo vàng nhìn Cổ Thần, hét lớn:
- Là Cổ sư đệ...
Cổ Thần gật gật đầu, đứng từ xa chắp tay nói:
- Sư đệ Cổ Thần.
- Ha ha ha ha...
Nhất thời, đám đông bật cười, giống như đã nhìn thấy Cổ Thần đứng đó và bị ăn mười cái tát.
Khóe miệng Cổ Thần hơi nhếch lên, chẳng thèm để ý đến chúng.
- Hoàng Phủ sư đệ, ta dám cược đệ nhất định sẽ thắng, ha ha...
Mấy người ha ha cười nói.
Cổ Thần rất ít lộ diện, Hư Tử Uyên dạy hắn luyện đan thuật cũng chỉ mình nàng biết, không giống như Hoàng Phủ Cực, chuyện Văn Sư Hào mang hắn đến Mộc U Cốc luyện đan nửa năm, cả tông môn không ai là không biết.
Nếu so sánh hai người, các sư huynh đương nhiên đánh giá Hoàng Phủ Cực cao hơn một bậc.
Cổ Thần lặng lẽ đứng xa vài trượng, những lời bình luận của mọi người căn bản không ảnh hưởng đến tâm trí hắn, một luồng khí tức quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trong lòng, Cổ Thần quay đầu, một thanh niên cao lớn tuổi độ hai mươi xuất hiện trong mắt hắn.
Người thanh niên này cao chừng mét chín, cơ thể tráng kiện, hơn nữa, cơ bắp phân bố đồng đều, tướng mạo cũng tuấn tú, hoàn toàn không có cảm giác ngốc nghếch mà ngược lại, mang đến cho người ta cảm giác lanh lợi.
Người thanh niên đến bên cạnh Hoàng Phủ Cực, các đệ tử nhất tề hành lễ, nói:
- Xin chào Vô Chân sư huynh.
Chẳng trách hắn vừa xuất hiện, Cổ Thần lại có cảm giác đó, đây là một trong những kẻ thù lớn nhất của Cổ Thần ở kiếp trước, Vô Chân.
Vô Chân, Hư Thiên Tông thiếu tông chủ, con trai của tông chủ Vô Thủy, năm nay hai mươi mốt, là một tu sĩ Thần Hải cảnh Dẫn Hồn hậu kì, không ít trưởng lão Hư Thiên Tông đều có tu vi kém hơn Vô Chân.
Vô Chân trực tiếp dừng lại trước mặt Hoàng Phủ Cực, vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Nghe nói đệ khiêu chiến với người ta? Tình hình thế nào? Đừng làm mất mặt ca ca đê.
Hoàng Phủ Cực cung kính nói:
- Vô Chân sư huynh yên tâm, sư đệ chắc chắn thắng, sư huynh có biết tính hình đại ca đệ không?
Vô Chân gật gật đầu, nói:
- Ca ca đệ đã hoàn thành Trúc Thai, đang tiến hành củng cố tu vi, ít thì ba ngày, nhiều thì năm ngày nữa sẽ trở thành một tu sĩ Trúc Thai kỳ chân chính. Đệ khiêu chiến vị sư đệ nào? Có thể chỉ cho ta biết không...
Hoàng Phủ Cực chỉ về phía Cổ Thần, nói:
- Chính là người này, hắn tên Cổ Thần.
- Ồ...
Vô Chân nhìn về phía Cổ Thần.
Cổ Thần sớm đã điều chỉnh tâm thái, thấy Vô Chân nhìn mình, lập tức chắp tay nói:
- Sư đệ xin được chào Vô Chân sư huynh.
Khóe miệng Vô Chân hơi nhếch lên, đi về phía Cổ Thần, vỗ vai hắn nói:
- Chính là đệ à... Hoàng Phủ Hạo nhờ ta nói với đệ, nếu như đệ dám thắng Hoàng Phủ Cực, đại tỷ thí ngũ mạch ba năm sau hắn sẽ đánh đệ thành đầu heo...
Nói đoạn, Vô Chân chẳng thèm liếc nhìn Cổ Thần, đi sang chỗ dược đỉnh số 10.
Dược đỉnh số 10 do Hư Tử Uyên phụ trách, Cổ Thần thấy Vô Chân đứng ở đó, trong lòng tự nhiên cảm thấy giận.
Cho dù hắn có giận đến mấy bây giờ cũng không thể trút lên đầu Vô Chân, nhưng, Cổ Thần vẫn còn đối tượng để trút giận, ánh mắt hắn sắc như dao, chiu một tiếng dừng lại chỗ Hoàng Phủ Cực, bụng thầm nghĩ:
“Hoàng Phủ Cực, ta đang tìm chỗ xả giận đây, xem ra chỉ có ngươi là thích hợp nhất cho vị trí ấy.”
Ít khi thủ tọa Hoàng Dược Tiên, các vị trưởng lão và sáu đệ tử như Hư Tử Uyên bước ra khỏi Bách Thảo Điện, ánh mắt Cổ Thần dán chặt lên người Hư Tử Uyên, ánh mắt Hư Tử Uyên cũng xuyên qua các đệ tử, quét qua chỗ Cổ Thần.
Vô Chân bước đến chào Hoàng Dược Tiên và các vị trưởng lão. Thấy Vô Chân đến, Hoàng Dược Tiên có chút kinh ngạc, nói:
- Vô Chân sư chất, sao lại có nhữ hứng đến xem đệ tử Bách Thảo Phong ta luyện dược, tỷ thí giữa các đệ tử chủ mạch không phải hấp dẫn hơn sao.
Vô Chân mỉm cười, nói:
- Năm nay ra ngoài điều tra vụ ma tu Tà Băng Tông tái xuất, bận rộn đến bây giờ mới về nên đến thăm Tử Uyên sư muội.
Nói đoạn, Vô Chân quay sang Hư Tử Uyên vẫy vẫy tay, nói:
- Tử Uyên sư muội, lâu rồi không gặp, thời gian vừa rồi có nhớ sư huynh ta hay không?
Sắc mặt Hư Tử Uyên có chút không vui, nhưng, vì lịch sự, nàng vẫn gật đầu nói:
- Vô Chân sư huynh.
Sắc mặt Hoàng Dược Tiên cũng có vài phần không vui, nhưng, Vô Chân hình như không quan tâm, bước đến trước mặt Hư Tử Uyên nói:
- Tử Uyên sư muội, sư huynh bận quá, năm ngoái Lý Nghiêm chết cách bản tông vạn trượng, theo như thông tin nhận được thì chết dưới tay huyền băng tử diễm Tà Băng Tông, khiến mọi người không khỏi hoang mang, nói là ma tu Tà Băng Tông trùng xuất nhân gian... Kết quả ta ra ngoài điều tra một năm, chẳng nghe thấy một chút thông tin gì liên quan đến Ma tu Tà Băng Tông, sư ca ta lãng phí một năm thời gian, không được gặp muội, muội nói có buồn hay không, Tử Uyên sư muội, một năm không gặp muội lại đẹp hơn nữa rồi, hắc hắc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.