Quyển 2 - Chương 60: Hung hăng chà đạp.
EK
11/04/2013
Đường đường một trưởng lão, trở thành đan dược sư thất phẩm mười mấy năm nay, bây giờ lại bại dưới tay một đệ tử mới, mặt mũi Văn Sư Hào như bị Cổ Thần tát cho mấy chục cái, thể diện mất sạch, hắn cúi đầu, mặt đỏ bừng, gật gật đầu, hừ mũi nói:
- Uh.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Văn sư thúc, sư thúc hãy đưa một linh thạch bị thua ra đây.
Những lời Cổ Thần vừa nói khiến không ít trưởng lão, đệ tử phải bật cười, không phải bao nhiêu linh thạch, chỉ là một linh thạch...
Nếu như linh thạch đòi nhiều, trọng tâm chú ý sẽ dồn vào chỗ linh thạch, nếu như ngay từ ban đầu. Theo quy định, ngay từ ban đầu Cổ Thần có thể đòi năm ngàn linh thạch, nhưng năm ngàn linh thạch là một con số không ít, như vậy sự chú ý của mọi người sẽ chuyển sang năm ngàn linh thạch trên người Cổ Thần.
Nhưng Cổ Thần chỉ đòi một viên linh thạch, trong mắt mọi người hoàn toàn giống như một trò đùa, cũng khiến mọi người cảm thấy coi thường Văn Sư Hào: hắn chỉ đáng giá một viên linh thạch mà thôi.
Chỉ cần một viên linh thạch, đây chính là cách Cổ Thần đánh Văn Sư Hào, đánh một đòn thật đau, không ai là không buồn cười, không ai là không coi thường hắn.
Văn Sư Hào nở mày nở mặt ở Bách Phong Thảo đã mấy chục năm nay, lúc còn là đệ tử, vì có thiên phân luyện đan, được các trưởng lão trọng thị, sau này trở thành trưởng lão, thân phận cao quý, đâu có lúc nào bị nhục như vậy? Khí nghẹn lên tận ngực, toàn thân như muốn nổ tung.
Nhưng, cú đánh này của Cổ Thần, không phải là dùng tay đánh thật sự, mà là đường đường chính chính dẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn, so với trực tiếp dùng tay đánh mặt còn nghiêm trọng hơn gấp mười lần, hơn nữa, còn khiến hắn không thể phản kích, nghiến đến mòn răng, cuối cùng đành phải nuốt hận vào lòng.
Văn Sư Hào nghiến nghiến răng, lấy ra một viên linh thạch, ném cho Cổ Thần, Cổ Thần giơ tay bắt lấy, cầm viên linh thạch, cười nói:
- Đa tạ Văn sư thúc, viên linh thạch này có ý nghĩa phi phàm, thậm chí còn quý giá hơn cả một trăm viên linh thạch, ha ha...
Văn Sư Hào lại cảm thấy như vừa bị tát cho một cái.
Cổ Thần cười, thu viên linh thạch vào túi trữ vật, nói:
- Văn sư thúc, một viên linh thạch đệ tử đã nhaanh, hắc hắc...còn chuyện đích thân thừa nhận thì sao?
Sắc mặt Văn Sư Hào chuyển sang tái nhợt, nhất thời lùi lại một bước, nếu như nói thua Cổ Thần một viên linh thạch đồng nghĩa với việc bị Cổ Thần tát cho một cái thì chuyện phải đích thân thừa nhận không bằng Cổ Thần không khác gì Văn Sư Hào tự vả vào mặt mình, so với Cổ Thần ra tay còn nghiêm trọng hơn mười lần.
Đây mới chính là đòn sát thủ trong ước định mà Cổ Thần đưa ra...
Bây giờ Văn Sư Hào đã bại dưới tay Cổ Thần, thua một viên linh thạch, nhưng, uy tín trưởng lão vẫn còn, mặc dù có người bật cười ngay tại trận, nhưng sau này các đệ tử nhìn thấy Văn Sư Hào, vẫn phải thi lễ ba phần.
Nhưng, nếu như Văn Sư Hào đích thân lên tiếng nói luyện đan thuật của hắn không bằng Cổ Thần, vậy thì tôn nghiêm trưởng lão của hắn sẽ mất sạch, sau này các đệ tử nhìn thấy hắn e rằng một chút lễ phép ngoài mặt cũng không còn, uy tín trưởng lão coi như không tồn tại.
Mặt Văn Sư Hào cắt không còn giọt máu, ban đầu lúc ước định hắn chỉ cảm thấy một viên linh thạch hay chuyện lên tiếng nhận thua không là gì. Nhưng, bây giờ mọi chuyện bày ra trước mắt mới biết, ước định của Cổ Thần, ác nghiệt đến mức nào.
Cho dù Cổ Thần bị phạt đến một trăm gậy, phạt tù một năm cũng chỉ là trừng phạt về thể xác, còn bây giờ, hắn lại bị hủy hoại về tình thần, một viên linh thạch vừa thua đã khiến hắn mất hết thể diện, nếu như bây giờ trước mặt các trưởng lão, các đệ tử, đích thân lên tiếng nói không bằng Cổ Thần, tôn nghiêm bản thân sẽ bị hắn tự tay vứt xuống đất, sau đó, để cho mọi người dẫm lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn Cổ Thần, tia máu chằng chịt trong mắt, gân xanh nổi lên đầy mặt, giận dữ nói:
- Ngươi... Ngươi thật độc ác.
Đối diện với đối thủ, Cổ Thần chưa bao giờ mềm lòng hay từ bỏ giữa chừng, nếu như đã trở thành đối thủ vậy thì chính là kẻ thù, đã là kẻ thù thì phải dẫm đạp lên hắn, phải khiến hắn không thể trở mình.
Cổ Thần nghiêm nét mặt, cao giọng nói:
- Văn sư thúc, mời sư thúc thực thi ước định khiêu chiến.
Ánh mắt sắc nhọn, nhìn xoáy Văn Sư Hào không hề có nửa phần thối lui.
Lần đầu tiên Văn Sư Hào nhìn thấy một ánh mắt như vậy, thoáng rùng mình không khỏi sợ hãi lùi lại một bước.
Các đệ tử mở to mắt chờ đợi. Một trưởng lão đích thân thừa nhận không bằng đệ tử, hơn nữa còn là một đệ tử mới nhập môn chưa đầy một năm, mặc dù Văn Sư Hào thừa nhận không bằng đệ tử Cổ Thần, nhưng tất cả đệ tử đều cảm thấy có chút tự hào.
Trưởng lão thường ngày cao cao tại thượng, bây giờ bị đệ tử đạp dưới chân, bảo các đệ tử không vui sao được?
Mấy trưởng lão có mâu thuẫn với Văn Sư Hào ngoảnh mặt sang một bên, mặc dù Văn Sư Hào đích thân thừa nhận không bằng Cổ Thần cũng khiến họ cảm thấy xấu hổ lây, nhưng họ căn bản không hề có ý muốn lên tiếng, Cổ Thần và Văn Sư Hào có ước định khiêu chiến, theo tông quy người ngoài không thể can thiệp, nhìn sắc mặt Cổ Thần rõ ràng là không muốn dàn hòa, nếu như lúc này lên tiếng khuyên giải thậm chí còn bị những người khác ghét lây.
Mấy trưởng lão thân thiết với Văn Sư Hào mặc dù trong lòng có chút không nỡ, nhưng cũng không lên tiếng, họ có thể nhìn ra Cổ Thần sẽ không chịu nhượng bộ, lên tiếng là tự chuốc rắc rối, hơn nữa với thiên phú của Cổ Thần, chắc chắn sẽ được thủ tọa Hoàng Dược Tiên dốc sức bồi dưỡng, địa vị sau này ở Bách Thảo Phong không hề thua kém trưởng lão, họ không muốn tự nhiên đắc tội.
Văn Sư Hào liếc nhìn những trưởng lão thân thiết, kết quả thấy họ quay mặt đi, không thèm để ý đến hắn, trong lòng nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, giữa hắn và Cổ Thần, các trưởng lão đều đã chọn Cổ Thần và ném Văn Sư Hào hắn sang một bên.
Văn Sư Hào chuyển tia hi vọng cuối cùng sang cho Hoàng Dược Tiên, nói:
- Thủ tọa sư huynh...
Hoàng Dược Tiên nghiêm nét mặt, nói:
- Văn sư đệ, nếu như đệ đã tiếp nhận khiêu chiến, vậy thì phải làm theo những gì mình đã ước định...
Ầm...
Văn Sư Hào như bị đánh cho một đòn chí mạng, nhất thời lùi lại ba bước, ngay cả thủ tọa Hoàng Dược Tiên cũng lựa chọn Cổ Thần từ bỏ hắn.
Hắn quay đầu nhìn các trưởng lão, các đệ tử, mọi người nếu không ngoảnh mặt quay đi thì cũng cười giễu cợt, thậm chí không ít đệ tử còn dám nhìn thẳng vào mắt hắn cười khinh bỉ.
- Ha ha ha ha...
Văn Sư Hào bi quá hóa rồ, nói:
- Ta thua, ta bại... Được, ta nhận thua.
Văn Sư Hào nhìn Cổ Thần, mặt không ngừng co giật, hai hàm răng nghiến chặt, nói:
- Ta Văn Sư Hào, chịu thua Cổ Thần, luyện đan thuật của ta không bằng Cổ Thần.
Nói xong hai mắt Văn Sư Hào ước đẫm, hai hàng lệ thi nhau chạy dài.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Ha ha... Văn sư thúc tự biết năng lực của mình là tốt, luyện Trúc thai đan không có gì khó, sư thúc tiếp tục cố gắng nói không chừng đến một ngày lại luyện được thì sao.
- Văn sư đệ, đệ đã thực hiện xong ước định, bây giờ đệ có thể về nếu muốn.
Hoàng Dược Tiên nói.
Hoàng Dược Tiên vừa dứt lời, Văn Sư Hào liền tung pháp khí, biến thành một đường hào mang biến mất nơi chân trời. Hắn đã chẳng còn mặt mũi nhìn ai nữa, vậy thì ở lại làm gì?
Nhìn Văn Sư Hào rời đi, các đệ tử đều lộ vẻ khinh bỉ, tôn nghiêm, uy tín của Văn Sư Hào bây giờ coi như đã không còn tồn tại.
Văn Sư Hào đi rồi, Hoàng Dược Tiên nhìn Cổ Thần rồi lại nhìn Hư Tử Uyên, nói:
- Cổ Thần, Tiểu Uyên, hai ngươi đi theo ta.
Nói đoạn, lại nhìn Tôn Thường, nói:
- Tôn sư đệ, trông chừng các đệ tử còn lại, sau khi đại hội luyện đan kết thúc, không cần đợi ta nữa mà trực tiếp giải tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.