Quyển 2 - Chương 9: Ngũ Linh Phụ Thể thuật.
EK
11/04/2013
Không bị bàn tay băng truy đuổi nữa, Cổ Thần lách người, xuất hiện ở chỗ tiếp giáp giữa động sảnh và sơn động, khoanh chân ngồi xuống, canh ở cửa động sảnh, để Tàng Truy Dương không còn đường thoát, hắc hắc... Trừ khi giết chết được Tà Băng Tông ma thu, còn không Tàng Truy Dương chẳng còn cách nào khác.
- To gan...
Tàng Truy Dương thét lớn.
Đế Đình ở Đại Doanh là trời, hắn nói ra thân phận Đế Đình Tàng gia vậy mà người này còn dám động thủ, hoàn toàn không coi Đế Đình ra gì. Tàng Truy Dương đâu có biết, ma tu Tà Băng Tông đã ở trong cỗ quan tài băng này được một ngàn năm, đâu có biết Đế Đình hay không Đế Đình?
Thấy bàn tay băng lao đến, Tàng Truy Dương ném Mộc Linh Kiếm, hai tay kết ấn, chỉ vào bàn tay băng, thanh quang trên Mộc Linh Kiếm bạo trướng, bắn về phía bàn tay băng.
Bàn tay băng chụp xuống, nắm chặt lấy Mộc Linh Kiếm còn đang lấp lánh thanh quang, Tàng Truy Dương giật mình, tu vi pháp lực của người này không hề thua kém hắn, dồn thêm pháp lực, thanh mang trên Mộc Linh Kiếm lại bạo trướng.
Bụp... một tiếng, bàn tay băng xuất hiện một lỗ hổng lớn và bị Mộc Linh Kiếm đâm xuyên.
Mặc dù bị thủng một lỗ lớn nhưng bàn tay băng không hề ảnh hưởng, tiếp tục đập mạnh về phía Tàng Truy Dương, ma tu Tà Băng Tông đưa tay trái áp lên mu bàn tay phải, truyền hàn khí, trong nháy mắt, bàn tay băng hồi phục lại nguyên dạng.
Hai tay Tàng Truy Dương kết ấn, không ngừng biến huyễn, Mộc Linh Kiếm màu xanh nhanh như gió xuyên qua không khí, không ngừng đâm vào bàn tay băng, nhưng, mỗi một lần đâm trúng, Ma tu Tà Băng Tông lại bổ sung hàn khí, bàn tay băng lại hồi phục, chẳng để ý đến Mộc Linh Kiếm trong không trung, trực tiếp tóm lấy Tàng Truy Dương.
Cổ Thần ngồi ở cửa động sảnh, hớn hở nhìn hai người chiến đấu, bất luận ai thắng ai thua, ai sống ai chết, ở vị trí của mình, Cổ Thần có thể chạy thoát bất cứ lúc nào. Nếu như cả hai cùng trọng thương, Cổ Thần sẽ không khách khí, bồi thêm cho hai người một đao.
Đối diện với bàn tay băng đánh mãi không chết, Tàng Truy Dương cũng không còn cách nào khác, lùi lại phía sau, nhìn sang phía Cổ Thần. Tên tiểu tử này đúng là làm cho hắn tức chết, còn ngồi ở đó nhìn hắn với tên quái nhân trong quan tài đánh nhau như xem khỉ diễn trò.
- Tiểu tử... Nếu như đã liên thủ, sao còn không lên?
Tàng Truy Dương quát.
Cổ Thần nhún nhún vai, nói:
- Lúc nãy ta muốn liên thủ, haizzz... Nhưng bây giờ không muốn nữa, ngươi đánh trước đi, nếu như không chịu được nữa thì ta lên.
Tàng Truy Dương giận dữ quát:
- Ngươi dám lừa ta?
- Hắc hắc...
Cổ Thần cười nói
- Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, lúc nãy ta bị hắn công kích, sao không thấy ngươi ra tay? Có trách chỉ trách ngươi quá ngốc, cửa động tốt như thế này ngươi không đứng, lại chạy vào trong động sảnh làm gì. Bây giờ ta sẽ đứng ở đây nghỉ ngơi, còn ngươi ở trong đó chơi với hắn!
- Ngươi muốn chết...
Tàng Truy Dương giận dữ, xoay người, lao về phía Cổ Thần, Mộc Linh Kiếm rơi vào trong tay, một đường kiếm cương bắn ra chém thẳng vào người Cổ Thần.
Cổ Thần cười lạnh, Tam Tuyệt đại trận sớm đã bài trí sẵn, chín đường cương khí màu đen nhất thời xuất hiện, chặn đứng kiếm cương của Tàng Truy Dương.
Tàng Truy Dương vừa chém xuống một kiếm, đột nhiên cảm thấy từng trận cương phong sau lưng, lạnh thấu xương, bàn tay băng kia vẫn đang ầm ầm đập xuống, Tàng Truy Dương giật mình, cuối cùng hiểu ra mình vừa mắc một sai lầm lớn.
Vốn dĩ Tàng Truy Dương muốn đột phá phòng thủ của Cổ Thần, nhiều nhất ba kiếm Cổ Thần sẽ phải rút lui. Nhưng bây giờ trong động vẫn còn một ma tu tu vi không hề thua kém hắn, hắn căn bản không có cơ hội chém cho Cổ Thần một kiếm.
Bây giờ hắn định chém Cổ Thần thì bàn tay băng của ma tu Tà Băng Tông lại đang xuất hiện sau lưng hắn.
Đòn công kích của Ma tu Tà Băng Tông uy lực lớn hơn công kích của Cổ Thần rất nhiều, Tàng Truy Dương sao có thể không giật mình được?
Mộc Linh Kiếm kiếm cương bất ngờ bạo trướng, Tàng Truy Dương lật tay chém mạnh một kiếm về phía sau, kiếm cương dài mấy chục trượng cắt bàn tay băng thành hai nửa, nhưng hai nửa của bàn tay băng vẫn như cũ, lao thẳng về phía trước, một trái một phải đập vào đầu vai Tàng Truy Dương.
Phụt...
Tàng Truy Dương phun ra một ngụm máu tươi, bị ma tu Tà Băng Tông đánh trúng, ầm một tiếng, Tàng Truy Dương bay thẳng vào bức tường băng, một trận băng nứt đá lở, thân thể Tàng Truy Dương cùng vô số băng rơi xuống đất, lại một ngụm máu tươi nữa phun ra, có vẻ hắn bị thương không nhẹ.
Bàn tay băng bị cắt thành hai nửa của Ma tu Tà Băng Tông, sau khi đánh trúng Tàng Truy Dương, không ngưng tụ nữa mà hóa thành vô số đường hàn khí, tan biến, nhưng hai tay của Ma tu Tà Băng Tông lại kết ấn, vô số hàn khí chảy ra từ chiếc giường băng, đi qua cỗ quan tài băng và thân thể băng của hắn, hội nhập vào hai bàn tay, một chưởng xuất ra, lại một bàn tay băng khổng lồ nữa xuất hiện, đập xuống Tàng Truy Dương lúc này còn đang bò lóp ngóp trên mặt đất.
Tàng Truy Dương đập mạnh tay xuống đất, bay người sang một bên, ầm... một tiếng lớn, nơi mà hắn vừa nằm lúc nãy, bị bàn tay băng của ma tu Tà Băng Tông đập ra một vết bàn tay sâu chừng mấy thước.
- Họ Tàng, ta gặp kẻ nào giết kẻ đó, đi chết đi...
Ma tu Tà Băng Tông rống lên một tiếng, biến quyền thành chưởng, hai tay tiếp tục tấn công Tàng Truy Dương.
Bàn tay băng một phân thành hai, hóa thành hai bàn tay băng khổng lồ, đuổi theo đập Tàng Truy Dương, hai tay đồng thời xuất kích, khiến Tàng Truy Dương không chạy đâu cho thoát.
Mặc dù Tàng Truy Dương vì công kích mình mà mới bị một chưởng của ma tu Tà Băng Tông đánh trúng, nhưng biểu hiện của hắn đúng là khiến người ta thất vọng. Cổ Thần ngồi nhìn trận đấu, hai mày nhíu chặt, hắn cứ tưởng thực lực hai bên tương đương, chắc chắn phải là kết cục hai bên cùng bại, như vậy hắn mới có thể ngư ông đắc lợi được.
Nhưng bây giờ xem ra Tàng Truy Dương bị thương khá nặng còn ma tu Tà Băng Tông chẳng hề hấn gì, nếu như Tàng Truy Dương cứ thế mà chết, Cổ Thần không chắc mình có thể giết được Ma tu Tà Băng Tông, bởi vậy, Cổ Thần có chút thất vọng.
Nhưng, thất vọng thì cứ thất vọng, Cổ Thần hoàn toàn không hề có ý muốn giúp đỡ, nếu như hắn lao lên, Tàng Truy Dương tranh thủ thời cơ bỏ chạy ra khỏi sơn động, như vậy tình huống sẽ đảo ngược, chuyển thành Tàng Truy Dương nhìn Cổ Thần và ma tu Tà Băng Tông chiến đấu.
Thấy hai bàn tay băng đánh tới cùng một lúc, Tàng Truy Dương không còn nơi nào để chạy, ném Mộc Linh Kiếm ra, Mộc Linh Kiếm hóa thành một đường thanh quang, từ đỉnh thiên linh cái đâm vào trong cơ thể Tàng Truy Dương.
Tàng Truy Dương hai mắt trợn tròn, khí thế đại trướng, thét:
- Pháp bảo hóa hình, mộc linh phụ thân...
Vù... vù...
Hai đường quyền cương và băng quyền chạm vào nhau, hai tiếng nổ lớn, băng quyền vỡ tan, quyền cương cũng yếu đi không ít, quay trở lại thân thể Tàng Truy Dương.
- Ngũ Linh Phụ Thể Thuật...
Thấy khí thế của Tàng Truy Dương đột nhiên tăng mạnh, Cổ Thần và ma tu Tà Băng Tông đều ngạc nhiên, cùng thốt lên.
Ngũ Linh Phụ Thể Thuật là pháp thuật vô cùng lợi hại của Tàng gia, có thể gọi là yêu nghiệt, pháp quyết Tàng gia bắt nguồn từ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ngũ linh, gọi là Ngũ Linh Ngự Thiên Quyết, tất cả công pháp, pháp quyết đều không thể rời được kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ngũ linh, pháp bảo cũng vậy, mỗi loại pháp bảo đều có một thuộc tính trong ngũ linh.
Lúc tu sĩ gặp nạn, pháp bảo có kim, mộc, thủy, hỏa, thổ phụ linh vào thân thể. Là loại linh hệ năng lượng nào, biến hóa ra sao, phụ thuộc vào thân thể tu sĩ, cái giá phải trả là tiêu hao pháp bảo, đổi lại tu vi tạm thời nâng cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.