Quyển 3 - Chương 18: Ý niệm hóa hồn (thượng).
EK
11/04/2013
Nghe lời nói của Ngô Tinh, ánh mắt Cổ Thần mỉ mỉ quan sát Âm Dương Trận đồ một lần, quả nhiên bên phải Âm Dương trận đồ có một chỗ trống, chính giữa là mấy hàng chữ viết rất nhỏ.
Những chữ viết này đúng là rất nhỏ, dùng mắt thường tỉ mỉ quan sát cũng chỉ nhìn thấy một ít đường viền, không nhìn thấy nét chữ rõ ràng.
Đối với điều này Cổ Thần rất có kinh nghiệm, lập tức dùng thần thức tìm tòi, mắt thường thoạt nhìn giống như chữ viết kim châm đâm vào mắt, nhưng dùng thần thức nhìn lại giống như chữ bình thường.
Hàng chữ đầu tiên so với những chứ khác lớn hơn một chút, sau khi Cổ Thần quan sát xong, kinh hãi thì thầm:
- Hỗn Độn Âm Dương chân quyết? Dĩ nhiên đúng là pháp quyết vô thượng của Âm Dương Ma Tông?
Ngô Tinh mỉm cười, nói:
- Hỗn Độn Âm Dương chân quyết chính là pháp quyết nổi danh gần với Đỉnh Thiên Chiến Địa Quyết của Đạo gia, đây chính là bản đầy đủ của Hỗn Độn Âm Dương chân quyết, so với pháp quyết truyền miệng của Âm Dương Tông còn trân quý hơn rất nhiều.
Cổ Thần khẽ nhíu mày, nói:
- Đáng tiếc rồi, pháp quyết Âm Dương Tông đều cần phải có nam nữ song tu, mà Hỗn Độn Âm Dương chân quyết này cũng như vậy, tuy rằng kỳ diệu nhưng đối với ta không có bao nhiêu tác dụng.
Ngô Tinh trợn mắt nhìn Cổ Thần, nói:
- Nhìn lão đệ có vẻ thông minh, sao lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy?
Cổ Thần hỏi:
- Làm sao vậy?
Ngô Tính nói:
- Giá trị chân chính của một bộ pháp quyết vô thượng không phải là ở phương pháp tu luyện của nó, mà là ở lý niệm, đạo lý tu luyện, pháp quyết vô thượng trong thiên hạ tuy không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không ít, một tu sĩ suốt đời thu hoạch được nhiều bộ pháp quyết vô thượng cũng không phải là không có khả năng, thế nhưng một tu sĩ chỉ biết chuyên tu một bộ trong đó mà không phải là mỗi bộ pháp quyết đều tu luyện, bởi vì song song tu luyện nhiều bộ pháp quyết so với tu luyện một bộ pháp quyết hiển nhiên tốc độ chậm hơn nhiều. Bình thường chủ tu một bộ pháp quyết, những pháp quyết khác chỉ cần tìm hiểu đạo lý trong đó, nếu như có thể lĩnh ngộ toàn bộ, vậy thì có tu luyện bộ pháp quyết kia hay không không còn quan trọng nữa rồi, pháp quyết tu luyện trong thiên hạ kỳ thực hơn kém nhau không lớn, khi lĩnh ngộ được đạo lý dung nhập vào pháp quyết chủ tu sẽ sinh ra hiệu quả làm ít công nhiều.
- Điều kiện quan trọng nhất của tu sĩ không phải là tư chất mà là ngộ tính, tư chất chỉ có thể khiến tu chân giả trên những bước đầu tiên của con đường tu chân nhanh hơn người khác một chút, đồng thời có thể dùng linh thạch, đan dược và các tài nguyên tu luyện để bù đắp chỗ thiếu hụt tư chất. Chờ khi tu luyện giả bước vào đại đạo chân chính sẽ hiểu ra, con đường tu chân xa xôi tới mức nào, khi đó tác dụng của tư chất trở nên vô cùng bé nhỏ, tu luyện giả có khả năng đi bao xa trên đường tu luyện toàn bộ phải nhìn vào bản thân lĩnh ngộ được bao nhiêu? Ngộ tính của lão đệ quả thực bình sinh ra ít thấy, đường tu chân tuy rằng gian nan không gì sánh được, thế nhưng chỉ cần lão đệ một lòng tu luyện chung quy sẽ có cơ hội bước vào đại đạo.
Đây là lần đầu tiên từ khi Cổ Thần và Ngô Tinh quen nhau, Ngô Tinh một hơi nói ra nhiều lời với Cổ Thần như vậy, Cổ Thần tự nhiên nghiêm túc lắng nghe.
Kiếp trước Cổ Thần bước vào mệnh tuyền cảnh, hoàn toàn dựa vào hắn một mình một người điên cuồng khổ tu, không hề có các tu sĩ cao cấp khác tiến hành chỉ điểm đối với hắn, tâm cảnh của hắn giới hạn ở những gì tầm mắt thấy, hôm nay Ngô Tinh nói ra những lời này, Cổ Thần nghe xong lập tức sản sinh một loại cảm giác hiểu ra.
Tựa hồ có một phiến cửa lớn chưa bao giờ mở ra trước mặt hắn, xuyên thấu qua phiến cửa lớn này, khoảng cách giữa hắn và bản chất con đường tu luyện càng gần hơn.
- Nghe Ngô Tinh đại ca nói một lời còn hơn khổ tu mười năm, ngày hôm nay Cổ Thần ghi nhớ trong lòng.
Sắc mặt Cổ Thần cung kính nói.
Ngô Tinh gật đầu, nói:
- Thời điểm tu luyện, cố gắng cảm ngộ mọi sự vật, tồn tại, đạo lý phát sinh xung quanh, sau này đối với con đường tu luyện có tác dụng rất lớn, càng cảm ngộ được nhiều đạo lý càng tiếp cận với bản chất hơn, trên con đường tu chân càng thêm đi nhanh hơn, xa hơn…
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Tiểu đệ thụ giáo rồi.
Ngô Tinh cười cười:
- Nói với lão đệ nhiều như vậy, có thể nghe hiểu được bao nhiêu hoàn toàn dựa vào lĩnh ngộ của bản thân lão đệ, ân tình của lão đệ đã trả, lòng ta không còn chỗ nào vướng bận, đưa nàng cho ta, cô đọng ý niệm của nàng hóa thành linh hồn, an toàn độ nhập luân hồi, sau đó ta sẽ đi du lịch khắp thiên hạ, ta không hiện thế nhiều năm, không biết thế giới hiện tại đã biến thành bộ dáng gì nữa?
Đưa thi thể Vân Tuyết cho Ngô Tinh, Cổ Thần nói:
- Đại ca, tiểu đệ còn một chuyện muốn thỉnh giáo.
- Nói đi…
Tiếp nhận thi thể Vân Tuyết, Ngô Tinh ngẩng đầu lên.
Cổ Thần nói:
- Đại ca dạy ra Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, sau khi tiến hành biến hóa, mỗi khi giết một người ta đều có một loại cảm giác thư sướng hưng phấn, ta vốn không phải là người thị sát thành tính, vì sao lại có cảm giác như vậy?
Ngô Tinh mỉm cười, trả lời:
- Sau khi lão đệ biến hóa sẽ khiến cảm giác bản thân mở rộng, thế nhưng không hề thay đổi tâm của mình, cũng không thay đổi linh trí, mỗi khi lão đệ giết một người đều có cảm giác vui sướng nói rõ người lão đệ giết đều là người muốn giết, lão đệ đã bao giờ giết qua người mình không muốn giết?
Người bị giết đều là người muốn giết?
Cổ Thần vừa nghĩ, đúng là như vậy, duy nhất ngoài ý muốn chính là lần đầu tiên công kích Vân Tuyết, thế nhưng lúc đó hắn cũng do dự rất nhiều, không trực tiếp giết chết Vân Tuyết ngay lập tức.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Thì ra là thế.
Ngô Tinh nói:
- Hiện tại lão đệ còn chưa hoàn toàn luyện thành Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, còn chưa hoàn toàn hóa thành chân long, cảm giác của lão đệ mở rộng rất dễ khiến bản thân nổi giận, chờ khi lão đệ hoàn toàn hóa long sẽ không còn cảm giác này nữa, so với lúc bình thường không có gì khác nhau.
- Đã như vậy trước khi hoàn toàn hóa long, ta ít dùng Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết vẫn tốt hơn.
Cổ Thần nói.
Ngô Tinh nói:
- Long trời sinh đã mạnh mẽ, cực kỳ hiếu chiến, tu luyện Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, sau khi biến hóa trở nên hiếu chiến là khẳng định, quyết định như thế nào dựa vào nội tâm chính mình, chỉ cần lão đệ bảo trì thanh minh trong lòng sẽ không bị thứ gì ảnh hưởng, lão đệ không dùng Nghịch Mệnh Hóa Long quyết hay làm thế nào hoàn toàn dựa vào chính bản thân, tâm kết của ta đã xong, phải đi rồi…
Cổ Thần nói:
- Tiểu đệ thụ giáo.
Tiếng nói Ngô Tinh vừa dứt, thân thể Ngô Tinh chợt lóe, biến mất không thấy, thanh âm từ chân trời xa xa truyền tới:
- Cổ Thần lão đệ, ta với lão đệ rất hợp ý, sau này ta sẽ tiếp tục lưu ý phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch của sư tỷ lão đệ.
Thần sắc Cổ Thần cung kính, dùng thanh âm thành khẩn nói về phương hướng thanh âm Ngô Tinh truyền đến:
- Tiểu đệ xin đa tạ đại ca.
Ngô Tinh rời đi, Cổ Thần lập tức nuốt vào một viên dịch dung hoàn, tìm một sơn động gần rừng rậm không người, bắt đầu bế quan.
Hắn ở cùng một chỗ với Ngô Tinh, khẳng định không có ai dám trêu chọc, cũng không có ai dám truy tung, thế nhưng hiện tại Ngô Tinh đã rời đi, tất cả đều không còn đảm bảo nữa rồi, hắn hầu như đã đắc tội với tất cả các thế lực tu tiên khác nhau ngoại trừ Hư Thiên Tông, chỉ cần có tin tức của hắn xuất hiện, như vậy khẳng định người tìm với giết hắn sẽ rất nhiều.
Bí địa Lý gia ở phía tây bắc Đại Doanh, Cổ Thần hiện tại đang ở chính bắc Đại Doanh, từ đây tới bí địa Lý gia cách nhau khoảng mười vạn dặm.
Cho dù Cổ Thần phi hành liên tục cũng cần tới hơn mười ngày thời gian.
Hiện tại Cổ Thần chỉ có một mình một người, thứ nhiều nhất chính là thời gian, đi muộn một chút cũng không sao, hắn hiện tại mơ hồ cảm giác được, tu vi đã đạt tới đỉnh phong Trúc Thai hậu kỳ, cũng rất nhanh chạm vào bình cảnh Trúc Thai hậu kỳ rồi.
Hiện tại tiên căn của Cổ Thần đã đạt tới mức siêu phẩm, lại có pháp quyết vô thượng tu luyện, cộng thêm kinh nghiệm kiếp trước và vô số linh đan, linh thạch, muốn đột phá tiến vào Dẫn Hồn sơ kỳ chỉ cần tiêu tốn chút thời gian là được.
Tới bí địa Lý gia, nói không chừng sẽ gặp phải tu sĩ lợi hại của Tàng gia, nếu tu vi càng cao hơn một bậc, như vậy sẽ càng đảm bảo hơn, hệ số nguy hiểm sẽ giảm xuống.
Từ khi hắn bước vào Trúc Thai hậu kỳ cho tới bây giờ căn bản không quá lâu, tốc độ tăng trưởng tu vi ngay cả chính hắn cũng cảm thấy quỷ dị.
Trải qua mấy trận đại chiến trong di chỉ địa cung, tu vi của hắn tăng tiến giống như ngồi tên lửa, mỗi một lần giết người đều có cảm giác thư sướng không nói nên lời, giống như lữ khách đi sa mạc vô cùng đói khát đột nhiên được uống một ngụm nước thơm ngon tới cực điểm, đồng thời cường độ ý niệm cũng trở nên cường hóa mạnh mẽ.
Phong ấn cửa vào sơn động, Cổ Thần lập tưc bắt đầu tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, lần tu luyện hiện tại tựa hồ như trong cơ thể có một đầu phệ linh thú vô cùng đói khát, vô số linh khí thiên địa bị hút vào trong cơ thể hắn, tốc độ hấp thu đối với nguyên thạch, thai nguyên đan cũng tăng lên trên diện rộng.
Thân thể Cổ Thần tựa hồ như một hắc động không đáy, điên cuồng thôn phệ tất cả linh khí xung quanh, ý niệm của Cổ Thần đang tăng trưởng với tốc độ kinh khủng.
Linh khí là thứ hư huyễn, mắt thường không thể nhận ra, thần thức không thể dò xét, chỉ có cảm giác của tu sĩ mới có thể chạm được. Nếu như mắt thường có thể nhìn thấy linh khí, như vậy sẽ phát hiện lấy Cổ Thần làm trung tâm, linh khí trong phạm vi nghìn dặm xung quanh chậm dãi lưu động hướng về trung tâm, nhất là trong vòng chu vi nghìn trượng, tốc độ lưu động linh khí phi thường nhanh chóng, từng trận từng trận hội tụ vào trong sơn động.
Thân thể Cổ Thần tựa hồ giống như một phệ linh thú đói khát, điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa xung quanh, ý niệm của hắn không ngừng lớn mạnh… Lớn mạnh…
Một ngày đêm… Hai ngày đêm… Ba ngày…
Thời gian ba ngày trôi đi, ý niệm của Cổ Thần mới có một loại cảm giác ăn no, lớn mạnh chạm tới điểm giới hạn, so với ba ngày trước, cường độ ý niệm mạnh hơn tới mấy lần.
Lúc này, linh khí thiên địa trong phạm vi nghìn dặm xung quanh bắt đầu khôi phục bình tĩnh ban đầu.
Trong nháy mắt này, Cổ Thần rốt cuộc chạm vào bình cảnh Trúc Thai hậu kỳ, tùy thời đều có thể tiến hành hóa hồn.
Thời gian như nước, lẳng lặng chảy xuôi, trong nháy mắt mười ngày trôi qua… Hai mươi ngày trôi qua… Tròn một tháng trôi qua.
Cổ Thần bế quan trong sơn động, đột nhiên mở to hai mắt, trong hai mắt của hắn bắn ra tinh quang giống như thực chất, lấp lánh hữu thần.
Cùng lúc đó, trong đan điền của Cổ Thần, ý niệm vô hình đã biến mất, hiện tại xuất hiện một bóng người nho nhỏ trong suốt.
Bóng người thật nhỏ này giống như quang thể, nếu như phóng to một chút sẽ thấy giống y hệt Cổ Thần, đây chính là linh hồn của hắn.
Trải qua một tháng bế quan, Cổ Thần rốt cuộc đã thành công hóa hồn ý niệm, tu vi cũng đột phá tới Dẫn Hồn sơ kỳ.
Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín tới Trúc Thai sơ kỳ, Cổ Thần tiêu hao thời gian mười ngày.
Trúc Thai sơ kỳ tới Trúc Thai trung kỳ, Cổ Thần tiêu hao thời gian tám tháng.
Trúc Thai trung kỳ tới Trúc thai hậu kỳ, Cổ Thần tiêu hao thời gian hơn năm tháng.
Trúc Thai hậu kỳ tới Dẫn Hồn sơ kỳ, Cổ Thần tiêu hao thời gian một tháng/
Sau khi bước vào Thần Hải cảnh, tu sĩ bình thường khác cần thời gian tu luyện càng lúc càng nhiều, thế nhưng Cổ Thần sau một loạt kỳ ngộ, thời gian mỗi một lần đột phá ngược lại càng lúc càng ngắn.
Linh hồn hình thành trong đan điền liền mở rộng hai mắt, giống như một người mù lâu ngày đột nhiên khôi phục ánh sáng, trong mắt tràn ngập vẻ hân hoan.
Linh hồn vừa mới hình thành, thoạt nhìn giống như một tầng sóng gợn trong suốt, tựa hồ chỉ cần có cơn gió thổi qua là có thể thổi tan thành hư vô.
Linh hồn do ý niệm chuyển hóa mà thành, tuy có thể khống chế lực lượng cường đại nhưng bản thân lại phi thường nhỏ yếu, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là có thể khiến linh hồn bị dập tắt.
Linh hồn chính là ý thức, ý niệm của Cổ thần, thân thể của hắn là do linh hồn khống chế, linh hồn tuy có năng lượng pháp lực cường đại, thế nhưng vừa mới hình thành, không có chút năng lực phòng ngự nào, chỉ có thể dựa vào thân thể bảo vệ, chỉ cần hơi chút rời khỏi thân thể lập tức bị dập tắt không cần bàn cãi.
Linh hồn Cổ Thần vừa mới sản sinh liền không hề ngăn cản đạo thai, dọc theo một đường chủ mạch, một đường tiến nhanh, vượt qua trái tim, không dừng lại, cuối cùng tiến vào trong đầu.
Chỗ mi tâm của tu sĩ thường có một không gian nho nhỏ, bình thường luyện hóa pháp bảo đều bị tu sĩ thu vào trong không gian mi tâm, ngoại trừ không gian không còn gì khác, không ngũ hành, không âm dương, không có thời gian lưu động.
Linh hồn hình thành, không gian mi tâm chính là chỗ ẩn thân tốt nhất, chỉ cần thân thể tu sĩ không bị diệt, linh hồn ẩn náu trong mi tâm sẽ không bị tiêu vong.
Tu vi bước vào Dẫn Hồn sơ kỳ, năng lượng pháp lực của Cổ Thần so với thời điểm Trúc Thai hậu kỳ lớn hơn mấy lần, nhất là thần thức, sau khi có linh hồn, thần thức bạo tăng, thần thức của tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ tối đa có thể bao trùm phạm vi hơn trăm trượng.
Cổ Thần lúc tu vi đạt tới Trúc Thai hậu kỳ, thần thức vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới, phạm vi thần thức cũng chỉ hơn ba trăm trượng, thế nhưng bước vào Dẫn Hồn sơ kỳ, ý niệm hóa hồn, lúc này phạm vi thần thức của Cổ thần có thể kéo dài ba nghìn trượng, so với thời điểm Trúc Thai hậu kỳ lớn hơn không chỉ mười lần.
Cổ Thần giơ hai tay lên, chưởng trái xuất hiện tử diễm băng viêm, chưởng phải xuất hiện viêm hỏa phần thiên, bước vào Dẫn Hồn kỳ, sự khống chế của Cổ Thần đối với Huyền Băng Tử Diễm quyết và Ngự Hỏa Thần Thiên Quyết càng thêm tinh thâm một tầng, uy lực của tử diễm băng viêm và viêm hỏa phần thiên cũng theo đó đề cao không ít.
Đương nhiên, luận về uy lực, tử diễm băng viêm chính là huyền băng tử diễm do ma tu Tà Băng Cung lưu lại, hiển nhiên càng mạnh hơn một chút.
- Oa… Tu vi của Cổ Thần lại đột phá, tốc độ tu luyện của Cổ Thần thực sự quá nhanh rồi, Tiểu Bạch làm thế nào cũng đuổi không kịp a!
Khi linh hồn của Cổ Thần phiêu đãng tới không gian mi tâm, lúc đứng dậy, Tiểu Bạch lập tức nhảy lên bờ vai Cổ Thần, hưng phấn nói.
Cổ Thần sờ sờ đầu Tiểu Bạch, nói:
- Hiện tại tu vi của ta đã tới Dẫn Hồn sơ kỳ, Bồi Nguyên cảnh sơ kỳ bình thường cũng không thể chịu nổi công kích của tử diễm băng viêm, lực lượng thân thể của ta dưới Thiên Cương Thối Thể đại pháp cường hóa so với tu sĩ Bồi Nguyên sơ kỳ không hơn kém bao nhiêu, so với tu sĩ luyện hồn càng cường đại hơn nhiều, mà tới Dẫn Hồn kỳ ta đã có thể tu luyện Thiên Cương Thối Thể đại pháp tới trọng thứ bảy.
Tiểu Bach hài lòng nói:
- Tốt nha! Cổ Thần càng lợi hại càng tốt, lúc nào mới tới cái địa phương Cổ Thần nói trước kia?
Cổ Thần mỉm cười:
- Hiện tại bắt đầu đi, sau khi tới bí địa Lý gia lấy thứ đó, chúng ta sẽ trở lại thành Nhạc Thủy một chuyến, xem xem phụ thân và mọi người thế nào…
Tiểu Bạch gật đầu:
- Rời đi gần được bốn năm rồi, hì hì, Cổ Thần trở về, tu vi hiện tại sợ là dọa bọn họ nhảy dựng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.