Chương 19
Vũ Anh Tuyết
17/06/2013
“ Con ngựa......
Chậm...... Chậm một chút......” Dạ Thủy Linh cảm giác chính mình đã sắp ngã
xuống .
Cực Phong tựa như không hề nghe thấy , nó tiếp tục chạy như cũ , ở trong thành tán loạn, phá tan mấy quán nhỏ ven đường, thậm chí còn xông vào các cửa hiệu.
“ Oa! Ngựa điên a......” một gã phụ nhân thét chói tai.
“ Sao lại như thế, có biết cưỡi ngựa hay không!” Một người khác thấy tình huống trước mắt như thế, nhanh tay thu thập tất cả mọi đồ vật, để tránh theo tao ương.
“ Hoa quả của ta ......”
“ A! Hàng hóa của ta......”
“ Nhanh...... Có ai có thể ngăn cản nó......”
Một đám thành dân không ngừng mắng , vừa mới dọn xong sạp, muốn bán gì đó, đã bị vó ngựa phá hỏng mất.
Đang lúc bọn họ thu thập tàn cục, thì phía sau một đoàn thị vệ cũng cưỡi ngựa phi như bay đến bụi tung mù mịt.
“Ô...... Khụ khụ...... Hôm nay rốt cuộc là sao vậy a......” Toàn bộ thực vật đều bị rỡi vung vãi trên đất bị vó ngựa dẫm qua hư hại không còn bất cứ thứ gì.
Mọi người bị bụi tung mù mịt ho khan, ánh mắt cũng bị bầy ngựa cuốn tung lên nên không nhìn thấy gì hết.
Bọn thị vệ nhanh hơn cước bộ đuổi theo., nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể đuổi kịp tốc độ kinh hồn của Cực Phong.
“Giá”
“ Mau, nương nương đi về hướng thành Tây , mau đuổi theo.” Một gã thị vệ hô.
Lúc này, một thân ảnh mặc hoàng sắc đã đuổi theo bọn họ, nhìn bọn thị vệ nói: “Đưa cho ta một con ngựa.”
“ Vương thượng!?” Thị vệ kinh ngạc nói.
Trong đó một gã nghe thấy lời nói của hắn, lập tức giữ chặt dây cương, phi thân xuống
Xích Nhĩ Đa phi thân lên ngựa, dùng sức thúc mạnh vào bụng ngựa, chỉ thấy con ngựa phát ra “Tê tê -- tê” Thanh âm, hai chân đứng thẳng, tiếp theo chạy vội mà đi.
Chạy một đoạn lộ trình, đôi tay của Dạ Thủy Linh đã ê ẩm, thân mình không ngừng xóc nảy cũng càng lúc phát đau lên , nàng thật sự sắp chống đỡ không được .
Thấy trước mắt chính là cửa thành Tây, chỉ cần ra nơi đó, nàng liền tự do .
Mà các binh lính canh giữ cửa thành Tây đã sớm nhận được tin tức niêm phong cửa , nên khi nàng đi gần đến cửa thành đã đóng được phân nửa.
Không, nàng muốn đi qua, cho dù nàng sẽ ngã xuống......
Nàng cũng muốn qua,”Giá!” Nàng đá nhẹ vào bụng ngựa, bởi vì nàng đã không nắm vững được dây cương.
Hay tay ôm chặt lấy cổ ngựa, dùng sức lực cuối cùng chống đỡ thân mình nàng lắc lư .
“Không! Dừng lại.” Xích Nhĩ Đa đuổi theo nàng, ở phía sau nàng hô to.
Như vậy nàng nhất định sẽ ngã xuống , hắn đã nhìn ra trên lưng Cực Phong nàng đã sắp chống đỡ không nổi, mà con ngựa kia đang hưng trí muốn vọt qua cửa thành kia.
Nếu không phải do hắn cưỡi con tuấn mã tốc độ hoàn toàn không thể so sánh với Cực Phong bằng không hắn đã sớm đuổi kịp nàng, mà không phải truy ở phía sau nàng .
“Giá, giá” Hai tiếng, hắn thúc giục tốc độ thân ngựa dưới chân.
Dạ Thủy Linh thân mình chấn động, đây là thanh âm của hắn , hắn đuổi tới......
Khi cửa thành đã sắp đóng hết, Cực Phong nhảy, thuận lợi ra khỏi thành, phía sau tốc độ của Xích Nhĩ Đa cũng theo nhanh hơn , ngay tại trong nháy mắt, con ngựa phát huy cực hạn lớn nhất .
Khi cửa thành vừa đóng lại, chỉ có hai con ngựa phóng qua, đó là Dạ Thủy Linh cùng Xích Nhĩ Đa......
Những thị vệ của hắn hoàn toàn không đuổi kịp, vừa đến thì cửa thành đã đóng hoàn toàn.
Dạ Thủy Linh đắc ý nghĩ rằng Xích Nhĩ Đa hẳn là bị kẹt lại ở trong thành đi! Nàng cuối cùng tự do ......
Thả lỏng thể xác và tinh thần, làm cho nàng vốn dĩ cũng đã lay động, thân thể mềm nhũn vì mỏi mệt cũng từ từ ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Cực Phong tựa như không hề nghe thấy , nó tiếp tục chạy như cũ , ở trong thành tán loạn, phá tan mấy quán nhỏ ven đường, thậm chí còn xông vào các cửa hiệu.
“ Oa! Ngựa điên a......” một gã phụ nhân thét chói tai.
“ Sao lại như thế, có biết cưỡi ngựa hay không!” Một người khác thấy tình huống trước mắt như thế, nhanh tay thu thập tất cả mọi đồ vật, để tránh theo tao ương.
“ Hoa quả của ta ......”
“ A! Hàng hóa của ta......”
“ Nhanh...... Có ai có thể ngăn cản nó......”
Một đám thành dân không ngừng mắng , vừa mới dọn xong sạp, muốn bán gì đó, đã bị vó ngựa phá hỏng mất.
Đang lúc bọn họ thu thập tàn cục, thì phía sau một đoàn thị vệ cũng cưỡi ngựa phi như bay đến bụi tung mù mịt.
“Ô...... Khụ khụ...... Hôm nay rốt cuộc là sao vậy a......” Toàn bộ thực vật đều bị rỡi vung vãi trên đất bị vó ngựa dẫm qua hư hại không còn bất cứ thứ gì.
Mọi người bị bụi tung mù mịt ho khan, ánh mắt cũng bị bầy ngựa cuốn tung lên nên không nhìn thấy gì hết.
Bọn thị vệ nhanh hơn cước bộ đuổi theo., nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể đuổi kịp tốc độ kinh hồn của Cực Phong.
“Giá”
“ Mau, nương nương đi về hướng thành Tây , mau đuổi theo.” Một gã thị vệ hô.
Lúc này, một thân ảnh mặc hoàng sắc đã đuổi theo bọn họ, nhìn bọn thị vệ nói: “Đưa cho ta một con ngựa.”
“ Vương thượng!?” Thị vệ kinh ngạc nói.
Trong đó một gã nghe thấy lời nói của hắn, lập tức giữ chặt dây cương, phi thân xuống
Xích Nhĩ Đa phi thân lên ngựa, dùng sức thúc mạnh vào bụng ngựa, chỉ thấy con ngựa phát ra “Tê tê -- tê” Thanh âm, hai chân đứng thẳng, tiếp theo chạy vội mà đi.
Chạy một đoạn lộ trình, đôi tay của Dạ Thủy Linh đã ê ẩm, thân mình không ngừng xóc nảy cũng càng lúc phát đau lên , nàng thật sự sắp chống đỡ không được .
Thấy trước mắt chính là cửa thành Tây, chỉ cần ra nơi đó, nàng liền tự do .
Mà các binh lính canh giữ cửa thành Tây đã sớm nhận được tin tức niêm phong cửa , nên khi nàng đi gần đến cửa thành đã đóng được phân nửa.
Không, nàng muốn đi qua, cho dù nàng sẽ ngã xuống......
Nàng cũng muốn qua,”Giá!” Nàng đá nhẹ vào bụng ngựa, bởi vì nàng đã không nắm vững được dây cương.
Hay tay ôm chặt lấy cổ ngựa, dùng sức lực cuối cùng chống đỡ thân mình nàng lắc lư .
“Không! Dừng lại.” Xích Nhĩ Đa đuổi theo nàng, ở phía sau nàng hô to.
Như vậy nàng nhất định sẽ ngã xuống , hắn đã nhìn ra trên lưng Cực Phong nàng đã sắp chống đỡ không nổi, mà con ngựa kia đang hưng trí muốn vọt qua cửa thành kia.
Nếu không phải do hắn cưỡi con tuấn mã tốc độ hoàn toàn không thể so sánh với Cực Phong bằng không hắn đã sớm đuổi kịp nàng, mà không phải truy ở phía sau nàng .
“Giá, giá” Hai tiếng, hắn thúc giục tốc độ thân ngựa dưới chân.
Dạ Thủy Linh thân mình chấn động, đây là thanh âm của hắn , hắn đuổi tới......
Khi cửa thành đã sắp đóng hết, Cực Phong nhảy, thuận lợi ra khỏi thành, phía sau tốc độ của Xích Nhĩ Đa cũng theo nhanh hơn , ngay tại trong nháy mắt, con ngựa phát huy cực hạn lớn nhất .
Khi cửa thành vừa đóng lại, chỉ có hai con ngựa phóng qua, đó là Dạ Thủy Linh cùng Xích Nhĩ Đa......
Những thị vệ của hắn hoàn toàn không đuổi kịp, vừa đến thì cửa thành đã đóng hoàn toàn.
Dạ Thủy Linh đắc ý nghĩ rằng Xích Nhĩ Đa hẳn là bị kẹt lại ở trong thành đi! Nàng cuối cùng tự do ......
Thả lỏng thể xác và tinh thần, làm cho nàng vốn dĩ cũng đã lay động, thân thể mềm nhũn vì mỏi mệt cũng từ từ ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.