Chương 24
Tam Yếm
23/06/2023
Mưa bão bên ngoài không có dấu hiệu dừng lại, Phó Thiệu Nam quay trở lại phòng khách, đóng cửa ban công lại.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ, là Đào Tâm Lạc đi về phòng ngủ chính. Nhân lúc đêm tối Phó Thiệu Nam liếc nhìn cây hoa thạch nam được quan tâm trong vườn hoa kia.
Tông màu của phòng ngủ chính là xám đen lạnh lẽo, diện tích căn phòng còn lớn hơn cả ngôi nhà mà Đào Tâm Lạc từng sống, chiếc giường rộng cung cấp đủ không gian cho chủ nhân phòng ngủ. Đào Tâm Lạc nằm lên, ôm cái chăn màu xám lăn qua lăn lại, rồi nhíu mày đau đớn khẽ hít một hơi.
Trước khi vào cửa Đào Tâm Lạc đã đóng cửa phòng ngủ lại, cậu cũng rất chắc chắn Phó Thiệu Nam bây giờ đang tắm trong phòng tắm. Đèn chùm trên trần nhà đơn giản nhưng lộng lẫy, chụp đèn được phủ một lớp màng màu xám.
Đào Tâm Lạc nằm thẳng trên giường, híp mắt nhìn đèn chùm kia, đấu tranh tâm lý vài giây, sau đó lặng lẽ ngồi dậy.
Hàng cúc của bộ đồ ngủ bằng lụa có màu đen, Đào Tâm Lạc cúi đầu cởi mấy cúc ra, mím môi mở bộ đồ ngủ.
Lồng ngực trắng nõn của nam sinh trải đầy dấu răng và dấu tay rõ ràng, bên rìa dấu răng hơi ửng đỏ, cắn mạnh nên dễ bị sưng. Da Đào Tâm Lạc trắng, Phó Thiệu Nam dùng chút lực thôi là có thể để lại dấu vết trên người cậu.
Cậu giơ tay lên cẩn thận xoa vài cái, tuy đã rất cẩn thận nhưng vẫn đau tới nhíu mày.
May mà đồ ngủ mặc tối nay là Phó Thiệu Nam mua cho cậu... Mấy bộ treo trong tủ không cùng màu, sờ vào cũng trơn mượt mềm mịn, cho dù lồng ngực tiếp xúc với áo ngủ cũng không thấy đau.
Nếu bình thường Đào Tâm Lạc chỉ mặc áo phông ở nhà, có khi lúc nãy ở trong phòng tắm đã bị Phó Thiệu Nam phát hiện ra rồi.
Điện thoại bên giường rung lên, Đào Tâm Lạc phát hiện là Tiểu Mặc gửi tin nhắn wechat cho cậu.
Tiểu Mặc: Tâm Tâm! Cậu ngủ chưa, tôi vừa phát hiện livestream của cậu mất rồi! Sao thế, bị ai báo cáo à?!
Làm bạn qua mạng quen biết lâu như vậy, Đào Tâm Lạc vẫn rất vui khi mình quen được một người bạn tốt như thế. Mỗi tháng Đào Tâm Lạc đều chuyển một khoản tiền cho Tiểu Mặc, coi như là thù lao quản lý trang livestream cho cậu.
Tháng này sau khi Đào Tâm Lạc nhận được tiền từ nền tảng livestream đã cố ý chuyển một chút cho Tiểu Mặc, giải thích với đối phương rằng tháng trước mình kiếm được rất nhiều tiền quà, cho nên chuyển thêm chút tiền cho Tiểu Mặc cũng là điều dễ hiểu.
Vấn đề này Đào Tâm Lạc không thể nói thật với Tiểu Mặc được, bèn dùng nguyên nhân đã nghĩ xong buổi sáng.
Đào Tâm Lạc: Vậy sao, tôi không theo dõi livestream nữa.
Đào Tâm Lạc: Đúng rồi, quên nói với cậu, sau này tôi không livestream nữa.
Tiểu Mặc: Hả?! Đột ngột thế! Xảy ra chuyện gì à?!
Đào Tâm Lạc: Không có, chỉ là không muốn livestream nữa thôi.
Tin tức này thực sự quá đột ngột, Đào Tâm Lạc đợi vài phút cũng không nhận được tin nhắn tiếp theo của đối phương, nhưng Đào Tâm Lạc cũng không nghĩ nhiều, lựa lời tiếp tục nói chuyện với Tiểu Mặc.
Đào Tâm Lạc: Mấy tháng nay livestream vất vả cho cậu rồi! Hoàn cảnh livestream của tôi tệ như vậy chắc cậu cũng sẽ ảnh hưởng. Tiểu Mặc, thực sự rất cảm ơn cậu!
Tiểu Mặc: Không sao đâu, so với cậu mấy chuyện của tôi chẳng tính là gì cả.
Tiểu Mặc: Sau này không livestream nữa cũng phải vui vẻ đấy!
Đào Tâm Lạc: Ừ!
Đèn phòng sách được bật sáng, Phó Thiệu Nam ngồi trước máy tính mở mail ra đọc tin, tìm thấy một địa chỉ email.
Hai nước chênh lệch múi giờ nên giờ nước Y đang là buổi chiều, người kinh doanh như Lý Hoài Tả giao dịch gì cũng sẽ không để mình chịu thiệt. "Bạn bè" mà Phó Thiệu Nam biết trong miệng gã đều có mạng lưới quan hệ đặc biệt, người bình thường tốn tiền cũng không mời được.
Phó Thiệu Nam viết xong nội dung email, nhấp vào gửi. Mấy phút sau hiển thị thông báo email mới, Phó Thiệu Nam hỏi đối phương gần đây sống thế nào, mà đối phương vẫn nói nhiều như trước đây, trả lời một email tiếng anh thật dài.
From Harris:
Phó! Đã lâu không gặp! Tôi và các bạn đều sống rất tốt! Có điều sau khi anh rời đi mọi người đều rất nhớ anh!
Tuần trước Andy lại bị thương, lúc bác sĩ chữa trị cho hắn hắn luôn than thở sao tiền lại khó kiếm như vậy. Lại nhắc tới anh, bảo rằng đồng đội của hắn bây giờ ngốc tới mức cạn lời, giả sử anh không rời đi chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện thế này đâu.
Anh thì sao? Sống có tốt không? Công ty bảo hiểm nhà anh kinh doanh thế nào?! Không phải giao cho anh xong thì lỗ đấy chứ ha ha ha!..."
Dự báo thời tiết nhắc nhở những công dân chưa về nhà phải mau chóng về nhà, đêm nay sẽ là trận mưa lớn nhất mùa hè năm nay. Cửa sổ đằng sau lóe một tia sáng, sau đó là tiếng sấm. Bầu trời đen kịt như rạch ra một cái lỗ, cả thành phố chìm trong nước.
Phó Thiệu Nam và đối phương trò chuyện xong, gửi phương thức liên lạc của Lý Hoài Tả, báo tin tức chuyến bay anh ta. Nước Y không thái bình cho lắm, Harris đồng ý rất nhanh, lập tức sắp xếp người bắt đầu liên lạc với Lý Hoài Tả.
Cùng lúc đấy, trong biệt thự trên núi, Phó Trung Lâm đang nhìn nhìn bức ảnh, tức muốn nổ phổi.
Xấp ảnh này được chụp ở bãi đậu xe ngầm, khi đó đúng lúc Đào Tâm Lạc đang cúi xuống véo mặt Phó Thiệu Nam. Góc độ ống kính chụp được đều rất chuẩn, chụp rõ hành động ngũ quan của Đào Tâm Lạc và hành động sau đó của hai người.
Đã một lúc từ khi cầm được đống ảnh này tới bây giờ nhưng ông Phó vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
"Thằng ranh này có ý gì?" Phó Trung Lâm trừng to mắt nhìn chằm chằm đống ảnh kia, cứ như muốn khoét một lỗ trên mặt cậu trai trong ảnh vậy: "Nó không thích xem mắt là cố ý tìm đàn ông để chống đối tôi à?!"
Sự thật là quản gia cũng là lần đầu gặp tình huống này, ông ta đọc từng trang thông tin cá nhân về Đào Tâm Lạc cho Phó Trung Lâm. Sau khi đọc xong thì suy tư một lúc, thận trọng nói đỡ cho Phó Thiệu Nam: "Có lẽ cậu Phó chỉ hứng thú nhất thời..."
"Chơi streamer, chơi sinh viên đại học, còn là con trai!" Ông Phó là trưởng bối càng nghĩ càng thấy hoang đường, nhất thời cả căn biệt thự toàn là giọng nói oang oang của Phó Trung Lâm: "A Nam đúng là càng ngày càng giỏi."
Mấy năm nay Phó Trung Lâm ít khi nổi giận, quản gia căng da đầu an ủi vài câu. Phó Trung Lâm nổi giận đùng đùng nhìn quản gia, một lúc sau mới quay đầu đi.
Ông nhìn nụ cười rạng rỡ của Đào Tâm Lạc trong bức ảnh, giọng điệu vô cùng chán ghét: "Đi xử lý đi, nếu không truyền ra ngoài còn ra cái thể thống gì nữa!"
Hành lang yên tĩnh vang lên tiếng bước chân khe khẽ, Đào Tâm Lạc ngủ nửa mê nửa tỉnh, trong mông lung cảm thấy có người sờ cánh tay mình.
Nhiệt độ điều hòa được điều chỉnh cao lên, Phó Thiệu Nam vươn cánh tay ôm cậu. Đào Tâm Lạc mơ màng xoay người, không có động tác giãy dụa nào, ngoan ngoãn ngủ trong lòng Phó Thiệu Nam.
Phòng ngủ chính cách âm rất tốt, tiếng mưa bên ngoài truyền vào trở thành tiếng ồn trắng ru ngủ. Ban đêm tĩnh lặng, hơi thở người đàn ông bên cạnh yên ổn quen thuộc, Đào Tâm Lạc nghe thấy giọng Phó Thiệu Nam, mơ hồ trả lời anh.
"Đánh thức em à?"
"Ừm..."
Sau đó lại rơi vào giấc mơ.
Trận mưa bão này đến tận nửa đêm mới có xu hướng giảm dần. Một giấc mơ tương tự lại quấy rối Phó Thiệu Nam, anh mở mắt ra, tiếng hít thở của Đào Tâm Lạc trong phòng ngủ tối tăm đều đều rõ ràng.
Tướng ngủ của Đào Tâm Lạc vẫn luôn tốt, nhưng phòng ngủ và giường đêm nay khá xa lạ. Bất an trong tiềm thức khiến cậu dựa dẫm vào người đàn ông quen thuộc bên cạnh, cả người Đào Tâm Lạc đều ngủ trên người Phó Thiệu Nam, gò má dính chặt lấy gò má người đàn ông.
Ánh đèn vàng ấm áp mờ ảo soi sáng một khu vực nhỏ, Phó Thiệu Nam ngồi dậy, thần kinh căng thẳng và mất kiên nhẫn trên mặt đều ẩn đi trong bóng tối.
Giấc ngủ say khiến Đào Tâm Lạc hoàn toàn không phòng bị, khuôn mặt trắng nõn chìm trong gối màu xám. Phó Thiệu Nam nghiêng người dựa lại gần, khuôn mặt trước giờ luôn bình tĩnh hiếm khi lộ ra chút sốt ruột.
Cổ áo ngủ bị kéo ra, Phó Thiệu Nam ngửi mùi trên người Đào Tâm Lạc, tham lam hôn lên cần cổ nõn nà của cậu.
Dục vọng thôi thúc dâng trào, rất nhanh người đàn ông đã cảm thấy bất mãn. Cúc áo ngủ màu đen bị cắn mở, cảnh tượng Đào Tâm Lạc muốn che giấu đập vào mắt Phó Thiệu Nam.
Phòng ngủ yên tĩnh đến lạ, Phó Thiệu Nam như thể không hề lo lắng sẽ đánh thức Đào Tâm Lạc, dựa trên người Đào Tâm Lạc liếm hôn từng tấc da thịt trên người cậu một cách trắng trợn.
Từ đầu đến cuối Đào Tâm Lạc đều nhắm mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn mặc người thao túng.
Trên bầu trời đột nhiên có sấm sét, cơn mưa vốn nhỏ đi đột nhiên trở nên dữ dội.
Chiếc giường rộng lớn hơi lún xuống, trong thời gian dài Phó Thiệu Nam cũng không tìm được cách giải tỏa, anh nhíu chặt mày, mặt càng lộ rõ vẻ sốt ruột.
Có lẽ động tĩnh mà Phó Thiệu Nam tạo ra thực sự làm phiền tới giấc ngủ, Đào Tâm Lạc trong cơn mơ nghiêng đầu qua, vô thức làm động tác liếm môi.
Hành động nho nhỏ lại như bộ phim quay chậm, bị Phó Thiệu Nam bắt được chính xác. Trong đầu lóe lên đầu lưỡi mềm mại của Đào Tâm Lạc, cơ thịt trên lưng căng chặt, Phó Thiệu Nam cụp mắt cầm tay Đào Tâm Lạc, đan lại với mình.
Anh cúi đầu vùi vào cần cổ Đào Tâm Lạc.
Rất lâu sau Phó Thiệu Nam giơ bàn tay ẩm ướt lên, ngón tay lướt qua gò má ngủ tới ấm nóng của cậu trai, cuối cùng dừng trên đôi môi của Đào Tâm Lạc.
Đôi môi ngậm chặt bị ngón tay tách ra, bụng ngón tay sờ vào khoang miệng ẩm ướt. Giống như tưởng tượng của Phó Thiệu Nam, Đào Tâm Lạc trong cơn mơ há miệng ra, đầu lưỡi liếm lên ngón tay ướt đẫm của mình.
"Cục cưng."
Góc nghiêng của người đàn ông mơ hồ được bao phủ bởi ánh sáng màu cam, Phó Thiệu Nam cụp mắt xuống che giấu yêu thương si mê trong mắt, anh ngửi mùi trên người Đào Tâm Lạc như bị nghiện, cười lặng lẽ.
Mùa hè trời sáng rất sớm, trời vừa tờ mờ sáng Đào Tâm Lạc đã tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở đi vào vệ sinh.
Có một phòng thay đồ lớn thông với phòng ngủ chính, Đào Tâm Lạc rửa tay xong quay về. Ban nãy cậu dậy vội quá, lúc ra ngoài không đi dép lên. Sàn nhà lạnh lẽo toát ra cảm giác mát lạnh.
Nhà của Phó Thiệu Nam thực sự quá lớn, trống rỗng, Đào Tâm Lạc chưa từng ở căn nhà lớn như vậy. Sau khi quay về phòng ngủ Đào Tâm Lạc đóng chặt cửa, nhẹ tay nhẹ chân ngủ tiếp.
Đường nét góc nghiêng của người đàn ông bên gối sắc bén, yên lặng ngủ bên cạnh cậu. Đào Tâm Lạc nghĩ vài giây vẫn thấy sợ hãi, chủ động nắm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng của Phó Thiệu Nam dưới chăn.
Lòng bàn tay Phó Thiệu Nam khô ráo ấm áp, làm xong động tác này Đào Tâm Lạc mới thấy yên tâm hơn chút.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, Đào Tâm Lạc ngáp khẽ rồi lại thiếp đi.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ, là Đào Tâm Lạc đi về phòng ngủ chính. Nhân lúc đêm tối Phó Thiệu Nam liếc nhìn cây hoa thạch nam được quan tâm trong vườn hoa kia.
Tông màu của phòng ngủ chính là xám đen lạnh lẽo, diện tích căn phòng còn lớn hơn cả ngôi nhà mà Đào Tâm Lạc từng sống, chiếc giường rộng cung cấp đủ không gian cho chủ nhân phòng ngủ. Đào Tâm Lạc nằm lên, ôm cái chăn màu xám lăn qua lăn lại, rồi nhíu mày đau đớn khẽ hít một hơi.
Trước khi vào cửa Đào Tâm Lạc đã đóng cửa phòng ngủ lại, cậu cũng rất chắc chắn Phó Thiệu Nam bây giờ đang tắm trong phòng tắm. Đèn chùm trên trần nhà đơn giản nhưng lộng lẫy, chụp đèn được phủ một lớp màng màu xám.
Đào Tâm Lạc nằm thẳng trên giường, híp mắt nhìn đèn chùm kia, đấu tranh tâm lý vài giây, sau đó lặng lẽ ngồi dậy.
Hàng cúc của bộ đồ ngủ bằng lụa có màu đen, Đào Tâm Lạc cúi đầu cởi mấy cúc ra, mím môi mở bộ đồ ngủ.
Lồng ngực trắng nõn của nam sinh trải đầy dấu răng và dấu tay rõ ràng, bên rìa dấu răng hơi ửng đỏ, cắn mạnh nên dễ bị sưng. Da Đào Tâm Lạc trắng, Phó Thiệu Nam dùng chút lực thôi là có thể để lại dấu vết trên người cậu.
Cậu giơ tay lên cẩn thận xoa vài cái, tuy đã rất cẩn thận nhưng vẫn đau tới nhíu mày.
May mà đồ ngủ mặc tối nay là Phó Thiệu Nam mua cho cậu... Mấy bộ treo trong tủ không cùng màu, sờ vào cũng trơn mượt mềm mịn, cho dù lồng ngực tiếp xúc với áo ngủ cũng không thấy đau.
Nếu bình thường Đào Tâm Lạc chỉ mặc áo phông ở nhà, có khi lúc nãy ở trong phòng tắm đã bị Phó Thiệu Nam phát hiện ra rồi.
Điện thoại bên giường rung lên, Đào Tâm Lạc phát hiện là Tiểu Mặc gửi tin nhắn wechat cho cậu.
Tiểu Mặc: Tâm Tâm! Cậu ngủ chưa, tôi vừa phát hiện livestream của cậu mất rồi! Sao thế, bị ai báo cáo à?!
Làm bạn qua mạng quen biết lâu như vậy, Đào Tâm Lạc vẫn rất vui khi mình quen được một người bạn tốt như thế. Mỗi tháng Đào Tâm Lạc đều chuyển một khoản tiền cho Tiểu Mặc, coi như là thù lao quản lý trang livestream cho cậu.
Tháng này sau khi Đào Tâm Lạc nhận được tiền từ nền tảng livestream đã cố ý chuyển một chút cho Tiểu Mặc, giải thích với đối phương rằng tháng trước mình kiếm được rất nhiều tiền quà, cho nên chuyển thêm chút tiền cho Tiểu Mặc cũng là điều dễ hiểu.
Vấn đề này Đào Tâm Lạc không thể nói thật với Tiểu Mặc được, bèn dùng nguyên nhân đã nghĩ xong buổi sáng.
Đào Tâm Lạc: Vậy sao, tôi không theo dõi livestream nữa.
Đào Tâm Lạc: Đúng rồi, quên nói với cậu, sau này tôi không livestream nữa.
Tiểu Mặc: Hả?! Đột ngột thế! Xảy ra chuyện gì à?!
Đào Tâm Lạc: Không có, chỉ là không muốn livestream nữa thôi.
Tin tức này thực sự quá đột ngột, Đào Tâm Lạc đợi vài phút cũng không nhận được tin nhắn tiếp theo của đối phương, nhưng Đào Tâm Lạc cũng không nghĩ nhiều, lựa lời tiếp tục nói chuyện với Tiểu Mặc.
Đào Tâm Lạc: Mấy tháng nay livestream vất vả cho cậu rồi! Hoàn cảnh livestream của tôi tệ như vậy chắc cậu cũng sẽ ảnh hưởng. Tiểu Mặc, thực sự rất cảm ơn cậu!
Tiểu Mặc: Không sao đâu, so với cậu mấy chuyện của tôi chẳng tính là gì cả.
Tiểu Mặc: Sau này không livestream nữa cũng phải vui vẻ đấy!
Đào Tâm Lạc: Ừ!
Đèn phòng sách được bật sáng, Phó Thiệu Nam ngồi trước máy tính mở mail ra đọc tin, tìm thấy một địa chỉ email.
Hai nước chênh lệch múi giờ nên giờ nước Y đang là buổi chiều, người kinh doanh như Lý Hoài Tả giao dịch gì cũng sẽ không để mình chịu thiệt. "Bạn bè" mà Phó Thiệu Nam biết trong miệng gã đều có mạng lưới quan hệ đặc biệt, người bình thường tốn tiền cũng không mời được.
Phó Thiệu Nam viết xong nội dung email, nhấp vào gửi. Mấy phút sau hiển thị thông báo email mới, Phó Thiệu Nam hỏi đối phương gần đây sống thế nào, mà đối phương vẫn nói nhiều như trước đây, trả lời một email tiếng anh thật dài.
From Harris:
Phó! Đã lâu không gặp! Tôi và các bạn đều sống rất tốt! Có điều sau khi anh rời đi mọi người đều rất nhớ anh!
Tuần trước Andy lại bị thương, lúc bác sĩ chữa trị cho hắn hắn luôn than thở sao tiền lại khó kiếm như vậy. Lại nhắc tới anh, bảo rằng đồng đội của hắn bây giờ ngốc tới mức cạn lời, giả sử anh không rời đi chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện thế này đâu.
Anh thì sao? Sống có tốt không? Công ty bảo hiểm nhà anh kinh doanh thế nào?! Không phải giao cho anh xong thì lỗ đấy chứ ha ha ha!..."
Dự báo thời tiết nhắc nhở những công dân chưa về nhà phải mau chóng về nhà, đêm nay sẽ là trận mưa lớn nhất mùa hè năm nay. Cửa sổ đằng sau lóe một tia sáng, sau đó là tiếng sấm. Bầu trời đen kịt như rạch ra một cái lỗ, cả thành phố chìm trong nước.
Phó Thiệu Nam và đối phương trò chuyện xong, gửi phương thức liên lạc của Lý Hoài Tả, báo tin tức chuyến bay anh ta. Nước Y không thái bình cho lắm, Harris đồng ý rất nhanh, lập tức sắp xếp người bắt đầu liên lạc với Lý Hoài Tả.
Cùng lúc đấy, trong biệt thự trên núi, Phó Trung Lâm đang nhìn nhìn bức ảnh, tức muốn nổ phổi.
Xấp ảnh này được chụp ở bãi đậu xe ngầm, khi đó đúng lúc Đào Tâm Lạc đang cúi xuống véo mặt Phó Thiệu Nam. Góc độ ống kính chụp được đều rất chuẩn, chụp rõ hành động ngũ quan của Đào Tâm Lạc và hành động sau đó của hai người.
Đã một lúc từ khi cầm được đống ảnh này tới bây giờ nhưng ông Phó vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
"Thằng ranh này có ý gì?" Phó Trung Lâm trừng to mắt nhìn chằm chằm đống ảnh kia, cứ như muốn khoét một lỗ trên mặt cậu trai trong ảnh vậy: "Nó không thích xem mắt là cố ý tìm đàn ông để chống đối tôi à?!"
Sự thật là quản gia cũng là lần đầu gặp tình huống này, ông ta đọc từng trang thông tin cá nhân về Đào Tâm Lạc cho Phó Trung Lâm. Sau khi đọc xong thì suy tư một lúc, thận trọng nói đỡ cho Phó Thiệu Nam: "Có lẽ cậu Phó chỉ hứng thú nhất thời..."
"Chơi streamer, chơi sinh viên đại học, còn là con trai!" Ông Phó là trưởng bối càng nghĩ càng thấy hoang đường, nhất thời cả căn biệt thự toàn là giọng nói oang oang của Phó Trung Lâm: "A Nam đúng là càng ngày càng giỏi."
Mấy năm nay Phó Trung Lâm ít khi nổi giận, quản gia căng da đầu an ủi vài câu. Phó Trung Lâm nổi giận đùng đùng nhìn quản gia, một lúc sau mới quay đầu đi.
Ông nhìn nụ cười rạng rỡ của Đào Tâm Lạc trong bức ảnh, giọng điệu vô cùng chán ghét: "Đi xử lý đi, nếu không truyền ra ngoài còn ra cái thể thống gì nữa!"
Hành lang yên tĩnh vang lên tiếng bước chân khe khẽ, Đào Tâm Lạc ngủ nửa mê nửa tỉnh, trong mông lung cảm thấy có người sờ cánh tay mình.
Nhiệt độ điều hòa được điều chỉnh cao lên, Phó Thiệu Nam vươn cánh tay ôm cậu. Đào Tâm Lạc mơ màng xoay người, không có động tác giãy dụa nào, ngoan ngoãn ngủ trong lòng Phó Thiệu Nam.
Phòng ngủ chính cách âm rất tốt, tiếng mưa bên ngoài truyền vào trở thành tiếng ồn trắng ru ngủ. Ban đêm tĩnh lặng, hơi thở người đàn ông bên cạnh yên ổn quen thuộc, Đào Tâm Lạc nghe thấy giọng Phó Thiệu Nam, mơ hồ trả lời anh.
"Đánh thức em à?"
"Ừm..."
Sau đó lại rơi vào giấc mơ.
Trận mưa bão này đến tận nửa đêm mới có xu hướng giảm dần. Một giấc mơ tương tự lại quấy rối Phó Thiệu Nam, anh mở mắt ra, tiếng hít thở của Đào Tâm Lạc trong phòng ngủ tối tăm đều đều rõ ràng.
Tướng ngủ của Đào Tâm Lạc vẫn luôn tốt, nhưng phòng ngủ và giường đêm nay khá xa lạ. Bất an trong tiềm thức khiến cậu dựa dẫm vào người đàn ông quen thuộc bên cạnh, cả người Đào Tâm Lạc đều ngủ trên người Phó Thiệu Nam, gò má dính chặt lấy gò má người đàn ông.
Ánh đèn vàng ấm áp mờ ảo soi sáng một khu vực nhỏ, Phó Thiệu Nam ngồi dậy, thần kinh căng thẳng và mất kiên nhẫn trên mặt đều ẩn đi trong bóng tối.
Giấc ngủ say khiến Đào Tâm Lạc hoàn toàn không phòng bị, khuôn mặt trắng nõn chìm trong gối màu xám. Phó Thiệu Nam nghiêng người dựa lại gần, khuôn mặt trước giờ luôn bình tĩnh hiếm khi lộ ra chút sốt ruột.
Cổ áo ngủ bị kéo ra, Phó Thiệu Nam ngửi mùi trên người Đào Tâm Lạc, tham lam hôn lên cần cổ nõn nà của cậu.
Dục vọng thôi thúc dâng trào, rất nhanh người đàn ông đã cảm thấy bất mãn. Cúc áo ngủ màu đen bị cắn mở, cảnh tượng Đào Tâm Lạc muốn che giấu đập vào mắt Phó Thiệu Nam.
Phòng ngủ yên tĩnh đến lạ, Phó Thiệu Nam như thể không hề lo lắng sẽ đánh thức Đào Tâm Lạc, dựa trên người Đào Tâm Lạc liếm hôn từng tấc da thịt trên người cậu một cách trắng trợn.
Từ đầu đến cuối Đào Tâm Lạc đều nhắm mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn mặc người thao túng.
Trên bầu trời đột nhiên có sấm sét, cơn mưa vốn nhỏ đi đột nhiên trở nên dữ dội.
Chiếc giường rộng lớn hơi lún xuống, trong thời gian dài Phó Thiệu Nam cũng không tìm được cách giải tỏa, anh nhíu chặt mày, mặt càng lộ rõ vẻ sốt ruột.
Có lẽ động tĩnh mà Phó Thiệu Nam tạo ra thực sự làm phiền tới giấc ngủ, Đào Tâm Lạc trong cơn mơ nghiêng đầu qua, vô thức làm động tác liếm môi.
Hành động nho nhỏ lại như bộ phim quay chậm, bị Phó Thiệu Nam bắt được chính xác. Trong đầu lóe lên đầu lưỡi mềm mại của Đào Tâm Lạc, cơ thịt trên lưng căng chặt, Phó Thiệu Nam cụp mắt cầm tay Đào Tâm Lạc, đan lại với mình.
Anh cúi đầu vùi vào cần cổ Đào Tâm Lạc.
Rất lâu sau Phó Thiệu Nam giơ bàn tay ẩm ướt lên, ngón tay lướt qua gò má ngủ tới ấm nóng của cậu trai, cuối cùng dừng trên đôi môi của Đào Tâm Lạc.
Đôi môi ngậm chặt bị ngón tay tách ra, bụng ngón tay sờ vào khoang miệng ẩm ướt. Giống như tưởng tượng của Phó Thiệu Nam, Đào Tâm Lạc trong cơn mơ há miệng ra, đầu lưỡi liếm lên ngón tay ướt đẫm của mình.
"Cục cưng."
Góc nghiêng của người đàn ông mơ hồ được bao phủ bởi ánh sáng màu cam, Phó Thiệu Nam cụp mắt xuống che giấu yêu thương si mê trong mắt, anh ngửi mùi trên người Đào Tâm Lạc như bị nghiện, cười lặng lẽ.
Mùa hè trời sáng rất sớm, trời vừa tờ mờ sáng Đào Tâm Lạc đã tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở đi vào vệ sinh.
Có một phòng thay đồ lớn thông với phòng ngủ chính, Đào Tâm Lạc rửa tay xong quay về. Ban nãy cậu dậy vội quá, lúc ra ngoài không đi dép lên. Sàn nhà lạnh lẽo toát ra cảm giác mát lạnh.
Nhà của Phó Thiệu Nam thực sự quá lớn, trống rỗng, Đào Tâm Lạc chưa từng ở căn nhà lớn như vậy. Sau khi quay về phòng ngủ Đào Tâm Lạc đóng chặt cửa, nhẹ tay nhẹ chân ngủ tiếp.
Đường nét góc nghiêng của người đàn ông bên gối sắc bén, yên lặng ngủ bên cạnh cậu. Đào Tâm Lạc nghĩ vài giây vẫn thấy sợ hãi, chủ động nắm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng của Phó Thiệu Nam dưới chăn.
Lòng bàn tay Phó Thiệu Nam khô ráo ấm áp, làm xong động tác này Đào Tâm Lạc mới thấy yên tâm hơn chút.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, Đào Tâm Lạc ngáp khẽ rồi lại thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.