Chương 26
Tam Yếm
18/07/2023
"Không phải streamer, là bạn của chị Thiến Thiến, hôm nay chị ấy cùng bạn tới đây chơi."
Khu vực nghỉ ngơi được dựng một mái hiên, bên dưới đặt một chiếc bàn ăn dài bằng gỗ. Cũng có vài streamer game đang ngồi đối diện Du Tri Dương, đang hò hét solo để tranh giành tất cả xiên thịt bò trước mặt.
"Tên gì á? Không biết nữa, tôi có hỏi đâu."
"Tôi không solo đâu, tôi ăn xiên thịt bò rồi, là em trai vừa nãy đưa cho tôi đấy."
Bên cạnh Du Tri Dương còn có hai vị trí trống, trên bàn đặt hai chiếc bánh nướng phô mai. Du Tri Dương trả lời câu hỏi trên màn hình: "Chị Thiến Thiến đi tìm người rồi, em trai vừa đi nghe điện thoại không thấy đâu nữa."
"Chắc đi nhà vệ sinh rồi." Du Tri Dương quay đầu nhìn xung quanh, bãi cỏ rộng lớn chật kín người. Cậu ấy nhìn một lúc rồi quay đầu lại, vẻ mặt hơi cạn lời: "Bây giờ cũng không thấy chị Thiến Thiến đâu nữa."
Công viên rừng rậm có diện tích rất lớn, rời khỏi bãi cỏ này đi thêm một đoạn là một khu rừng nhỏ thực sự. Cây cối tươi tốt che khuất ánh nắng, ánh nắng vụn vặt xuyên qua kẽ lá. Đường đá nhẵn nhụi bằng phẳng, cứ hướng về phía trước.
Quản gia giới thiệu ngắn gọn về bản thân, Đào Tâm Lạc hiểu ý định ông ta tới đây thì giật mình, trên mặt luôn hiện vẻ thấp thỏm bất an.
"Ý của ông Phó là hy vọng cậu chủ động rời đi."
Đào Tâm Lạc cùng quản gia đi trên con đường đá này, thỉnh thoảng lại lén nhìn ông ta.
...Người nhà họ Phó đều như vậy sao? Đào Tâm Lạc thầm nghĩ, đanh mặt trông lạnh ngắt.
Tuy trước đây Phó Thiệu Nam chưa từng có những tin đồn tình cảm, đây cũng là lần đầu tiên quản gia xử lý việc thế này, nhưng ấn tượng sẵn có khiến quản gia không tỏ ra thân thiện với Đào Tâm Lạc,
"Cậu có yêu cầu gì có thể nói luôn, ông Phó sẽ đồng ý hết."
Quản gia nói rất khách sáo, nhưng ý trong lời nói rất thẳng thắn.
Từ mấy câu nói của quản gia, Đào Tâm Lạc đã phác họa được đại khái hình tượng của Phó Trung Lâm, chắc là một ông lão nghiêm khắc cứng nhắc. Kết hợp với tin tức "Phó Thiệu Nam kết hôn, cô vợ hào môn nhà họ Phó" tìm thấy trên mạng, Đào Tâm Lạc đúng là đã trở thành vết nhơ của nhà họ Phó trong mắt trưởng bối.
Đổi thành tình nhân hào môn khác đúng là vết nhơ thật, nhưng hình như tình huống của Đào Tâm Lạc hơi khác một chút.
Điện thoại trong túi quần bắt đầu rung lên tới lần thứ năm, Đào Tâm Lạc mím môi, cuối cùng cũng sắp xếp trong từ ngữ.
"Phó Thiệu Nam có biết chuyện các ông tới tìm cháu không?"
Lời này nghe như Đào Tâm Lạc đe dọa ngược lại bọn họ vậy. Quản gia đối diện với ánh mắt do dự của Đào Tâm Lạc, giọng điệu cứng rắn: "Cho dù cậu Phó có biết cũng sẽ không thay đổi được gì cả."
Đào Tâm Lạc sững sờ, chợt nhận ra quản gia hiểu lầm mình, nhỏ giọng cãi lại: "Cháu không có ý đó."
"Các ông..." Đào Tâm Lạc suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Chắc các ông sẽ hiểu Phó Thiệu Nam hơn cháu."
"Bây giờ cháu đột nhiên nói chia tay với anh ấy chắc chắn sẽ khiến anh ấy nghi ngờ, với tính tình anh ấy chắc chắn sẽ không để ý tới các ông, có khi còn thích cháu hơn nữa."
Nói tới nửa câu thích Đào Tâm Lạc nói nhanh hơn chút, có vẻ hơi xấu hổ, nhưng cũng kiên trì với suy đoán của mình.
"Cháu không thích Phó Thiệu Nam, cho nên chắc chắn sẽ chia tay với anh ấy."
Đào Tâm Lạc chậm rãi nói rõ lập trường của mình với quản gia: "Bởi vì trước đây anh ấy từng giúp cháu cho nên cháu mới đồng ý yêu anh ấy."
Quản gia đã điều tra về Đào Tâm Lạc, tưởng giúp đỡ mà cậu nói là Phó Thiệu Nam giúp Đào Tâm Lạc trả hết tất cả khoản nợ.
"Cậu không thích cậu Phó?" Quản gia nửa tin nửa ngờ hỏi.
Đào Tâm Lạc lắc đầu: "Anh ấy giúp cháu lấy lại giấy vay nợ, cháu không biết phải báo đáp anh ấy thế nào. Cháu chỉ là một người bình thường, nếu anh ấy đã muốn yêu đương với cháu thì cháu chắc chắn phải đồng ý."
"Cháu vẫn luôn đợi Phó Thiệu Nam không thích cháu nữa." Tới cuối cùng Đào Tâm Lạc cũng nói với giọng chắc nịch: "Cùng lắm là một tháng, chắc chắn anh ấy sẽ chán cháu thôi."
Trước đây Đào Tâm Lạc livestream đã có kinh nghiệm... Đàn ông đều như vậy, đàn ông từng tới livestream của cậu mua ảnh đa số đều muốn chịch cậu, suy luận này vẫn có tác dụng với Phó Thiệu Nam.
Ve sầu kêu to, cho dù không ai nói chuyện cũng không cảm thấy im lặng. Dù mỗi câu Đào Tâm Lạc nói đều là lời thật lòng nhưng cậu vẫn không kìm được căng thẳng, lại lẳng lặng nhìn quản gia một cái, nhân lúc ông ta không chú ý lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay vào quần.
Điện thoại vẫn rung lên không ngừng, mà đối phương lại chậm chạp không nói gì. Đoán được quản gia không phải là người có thể quyết định, Đào Tâm Lạc suy nghĩ một lúc rồi nói khẽ: "Ông có thể nói suy nghĩ của cháu cho ông nội, nếu ông nội vẫn cố chấp như vậy thì cháu sẽ chia tay với Phó Thiệu Nam."
"Cháu không có yêu cầu gì cả, sau khi chia tay cháu chắc chắn sẽ cách xa Phó Thiệu Nam. Cháu cũng hy vọng Phó Thiệu Nam có thể tìm được một đối tượng kết hôn tốt."
Quản gia tới gặp Đào Tâm Lạc hiển nhiên không ngờ cậu sẽ nói như vậy, mà với tính cách của Đào Tâm Lạc thì rất dễ bị người khác nhìn thấu suy nghĩ trong lòng. Quản gia có thể nghe ra được chân thành trong lời Đào Tâm Lạc nói, biết cậu không hề nói dối.
Như để trưởng bối nhà họ Phó yên tâm, trước khi tách ra Đào Tâm Lạc gọi quản gia lại. Cậu chớp mắt, cuối cùng vẫn không che giấu được hoảng loạn trong giọng nói.
"Ông nội rất tức giận sao?"
Quản gia sững sờ một lúc, sau đó trả lời: "Đã nhiều năm tôi không thấy ông Phó tức giận như vậy."
Đáp án đúng như dự liệu, Đào Tâm Lạc nhỏ giọng đáp, nói một câu khiến quản gia càng thấy kinh ngạc hơn.
"Ông nội đừng tức giận vì cháu làm gì, không đáng đâu." Đào Tâm Lạc mỉm cười lịch sự với quản gia, gò má hơi nhô lên, nói rất nghiêm túc rất chân thành: "Hy vọng ông ấy giữ gìn sức khỏe."
Đợi đến khi Đoàn Tiêu Thiến thực sự nhìn thấy bóng dáng Đào Tâm Lạc cuối cùng mới thở phào một hơi. Cô vội vàng đi tới trước mặt cậu, hoảng loạn nói: "Dọa chết chị rồi! Chị còn tưởng em bị người ta bắt cóc chứ!"
Mấy phút trước Đào Tâm Lạc nhận cuộc gọi từ Đoàn Tiêu Thiến, lấy lý do là mình đi dạo trong khu rừng này, không ngờ tín hiệu ở đây kém như vậy, cậu không biết Đoàn Tiêu Thiến gọi nhiều cuộc điện thoại cho mình như thế.
Thấy Đoàn Tiêu Thiến sốt ruột vì mình, lúc Đào Tâm Lạc nói dối thấy vô cùng chột dạ.
"Chị Thiến Thiến, em cũng đâu phải trẻ con." Đào Tâm Lạc xin lỗi: "Xin lỗi, khiến chị lo lắng rồi ạ."
Đoàn Tiêu Thiến vốn không có ý trách móc, thấy Đào Tâm Lạc xin lỗi thì càng giật mình hơn. Cô vội vàng nói không sao đâu, rồi lại kéo lấy Đào Tâm Lạc: "Đi thôi đi thôi, chúng ta quay về ăn cơm, muộn thế này chắc em cũng đói rồi."
Mấy tiếng sau quản gia về tới biệt thự trên núi, chuyển lời những gì Đào Tâm Lạc nói cho Phó Trung Lâm nghe.
"Cậu ta nói vật thật à?"
"Vâng."
Bài trí trong phòng sách cũng giống như bức tranh sơn dầu treo trong phòng khách, quý giá hoa lệ. Bàn làm việc bằng gỗ gụ nguyên khối được trang trí bằng san hô phong phú, trên bàn bày thông tin cá nhân của Đào Tâm Lạc.
Phó Trung Lâm hừ mạnh một tiếng, như thể coi những lời dễ nghe mà Đào Tâm Lạc nói là mấy lời hoa mỹ qua quýt mà thôi.
"Ý cậu ta là A Nam quấn lấy cậu ta không buông, cậu ta cũng thấy rất phiền sao?" Phó Trung Lâm trừng mắt, giọng cất cao: "Sao, cậu ta cảm thấy A Nam nhà chúng ta không xứng với cậu ta à?"
Quản gia cảm thấy Phó Trung Lâm tập trung nhầm hướng, bèn thận trọng hỏi: "Ông Phó, vậy ý của ông là?"
Phó Trung Lâm trừng quản gia một lúc, giọng điệu mới dịu đi. Dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng Phó Trung Lâm cũng không thể không suy nghĩ vấn đề mà Đào Tâm Lạc nói.
"Ông cảm thấy A Nam sẽ như cậu ta nói không?"
Quản gia lẳng lặng nhìn Phó Trung Lâm, trong lòng mỗi người đều có đáp án. Ông Phó nhíu mày lại, giọng điệu lại trở nên cáu kỉnh: "Mai gọi A Nam tới cho tôi! Thằng ranh này tôi phải hỏi cho ra nhẽ mới được!"
Lúc Đào Tâm Lạc và Đoàn Tiêu Thiến rời khỏi công viên rừng rậm, Du Tri Dương rất lưu luyến, người xem trong livestream cũng luyến tiếc Đào Tâm Lạc.
[Em trai có tài khoản mạng xã hội không? Muốn follow!]
[Nhà em trai nhiều tiền lắm, tôi nghe nói streamer bên cạnh nói đôi giày trên chân em ấy mấy vạn đấy.]
[Tôi đã ở trong livestream này cả ngày rồi, tôi tuyên bố tôi không có sức chống cự với em trai nhỏ ngoan ngoãn.]
Khoảng chín giờ tối, Đào Tâm Lạc về tới Hải Loan Viên. Huyền quan và phòng khách đều sáng đèn, có nghĩa Phó Thiệu Nam đã về.
Chơi ở bên ngoài cả ngày nên Đào Tâm Lạc nhìn trông hơi mệt. Cậu thay dép lê đi vào phòng treo đồ, đi tới hành lang chỗ phòng tắm thì đúng lúc cửa mở ra.
Lúc người đàn ông đi ra đang quấn một chiếc khăn tắm, để lộ thân trên trần trụi vạm vỡ. Phó Thiệu Nam nhìn thấy Đào Tâm Lạc thì cũng hơi bất ngờ, anh để ý thấy vẻ mặt giật mình của cậu, bèn nói: "Lại đây."
Vừa tới gần, dường như Đào Tâm Lạc cảm nhận được hơi nước dày đặc trên người Phó Thiệu Nam. Cậu nghe lời đi tới trước mặt Phó Thiệu Nam, giơ tay chọc vào một vết sẹo trên xương ức của Phó Thiệu Nam.
Vết sẹo này uốn khúc từ xương ức tới bụng, vết sẹo đã cũ, hẳn đã có từ rất lâu. Mà trên người Phó Thiệu Nam có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ khác, thoạt nhìn thấy hơi đáng sợ.
Nhớ lại những chuyện đã nói với quản gia, Đào Tâm Lạc cụp mắt hỏi, giọng điệu khe khẽ: "Có đau không."
Eo bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, Phó Thiệu Nam không trả lời, chỉ tới gần hôn lên cổ Đào Tâm Lạc. Đào Tâm Lạc cảm thấy hơi ngứa, không nhịn được né tránh, người đàn ông thuận thế cắn yết hầu Đào Tâm Lạc.
Yết hầu vừa yếu ớt vừa nhạy cảm, Đào Tâm Lạc ngẩng đầu lên đẩy Phó Thiệu Nam, khó khăn nói: "Còn chưa tắm, hôm nay đổ mồ hôi."
Nhưng Phó Thiệu Nam vẫn thoái thác như cũ, nói người cục cưng rất thơm, ôm chặt người vào lòng mình, hôn rất lâu.
Bị quấy rầy như vậy khiến suýt nữa Đào Tâm Lạc quên mất mình vừa hỏi gì. Phó Thiệu Nam hỏi cậu hôm nay chơi có vui không, Đào Tâm Lạc không mắc lừa, mắt nhìn chằm chằm vết sẹo kia, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lần đầu tiên em thấy."
Phó Thiệu Nam nghe hiểu ý Đào Tâm Lạc, giơ tay nhéo má Đào Tâm Lạc, khẽ trả lời: "Em nhát gan, lại rất sợ anh, em nhìn thấy rồi lại càng sợ anh hơn."
"Đâu có đâu." Đào Tâm Lạc ngẩng đầu lên nhìn Phó Thiệu Nam, nghiêng mặt đi rồi vẫn cứng miệng.
Phó Thiệu Nam cũng không vạch trần, buông Đào Tâm Lạc ra để cậu vào phòng treo đồ thay quần áo. Đào Tâm Lạc đi được vài bước lại quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nhìn sang của Phó Thiệu Nam.
Trước đây trong livestream những người đàn ông từng nói thích Đào Tâm Lạc đa số đều là muốn làm cậu, vốn dĩ Đào Tâm Lạc muốn hỏi có phải Phó Thiệu Nam rất muốn làm cậu không, sau này bỗng phát hiện Phó Thiệu Nam chưa từng nói thích cậu bao giờ cả.
"Anh ơi, tại sao anh lại muốn yêu đương với em vậy?"
Phó Thiệu Nam chưa từng làm chuyện không chắc chắn, anh không kinh ngạc trước vấn đề này một chút nào cả, bình tĩnh trả lời: "Ở cùng em khiến anh thấy rất vui."
Đào Tâm Lạc nhìn khuôn mặt hiếm khi thay đổi cảm xúc của Phó Thiệu Nam, suy nghĩ một lúc mới gật đầu.
Rất nhanh Đào Tâm Lạc đã quay người đi vào phòng treo đồ, cái mông hơi có chút thịt khẽ đung đưa. Người đàn ông đằng sau im lặng nhìn chằm chằm, ánh mắt dần thay đổi.
...Như một con dã thú có dục vọng mãnh liệt với con mồi nấp trong bóng tối đã lâu, nhưng Phó Thiệu Nam không nôn nóng, dù sao thì lúc nào anh cũng có dục vọng với Đào Tâm Lạc.
Phó Thiệu Nam có thể giả vờ tiếp, yêu đương thêm một thời gian với Đào Tâm Lạc, dùng sự yêu thương vô điều kiện để Đào Tâm Lạc buông bỏ tất cả phòng bị, sau đó hoàn toàn chiếm lấy cậu.
Khu vực nghỉ ngơi được dựng một mái hiên, bên dưới đặt một chiếc bàn ăn dài bằng gỗ. Cũng có vài streamer game đang ngồi đối diện Du Tri Dương, đang hò hét solo để tranh giành tất cả xiên thịt bò trước mặt.
"Tên gì á? Không biết nữa, tôi có hỏi đâu."
"Tôi không solo đâu, tôi ăn xiên thịt bò rồi, là em trai vừa nãy đưa cho tôi đấy."
Bên cạnh Du Tri Dương còn có hai vị trí trống, trên bàn đặt hai chiếc bánh nướng phô mai. Du Tri Dương trả lời câu hỏi trên màn hình: "Chị Thiến Thiến đi tìm người rồi, em trai vừa đi nghe điện thoại không thấy đâu nữa."
"Chắc đi nhà vệ sinh rồi." Du Tri Dương quay đầu nhìn xung quanh, bãi cỏ rộng lớn chật kín người. Cậu ấy nhìn một lúc rồi quay đầu lại, vẻ mặt hơi cạn lời: "Bây giờ cũng không thấy chị Thiến Thiến đâu nữa."
Công viên rừng rậm có diện tích rất lớn, rời khỏi bãi cỏ này đi thêm một đoạn là một khu rừng nhỏ thực sự. Cây cối tươi tốt che khuất ánh nắng, ánh nắng vụn vặt xuyên qua kẽ lá. Đường đá nhẵn nhụi bằng phẳng, cứ hướng về phía trước.
Quản gia giới thiệu ngắn gọn về bản thân, Đào Tâm Lạc hiểu ý định ông ta tới đây thì giật mình, trên mặt luôn hiện vẻ thấp thỏm bất an.
"Ý của ông Phó là hy vọng cậu chủ động rời đi."
Đào Tâm Lạc cùng quản gia đi trên con đường đá này, thỉnh thoảng lại lén nhìn ông ta.
...Người nhà họ Phó đều như vậy sao? Đào Tâm Lạc thầm nghĩ, đanh mặt trông lạnh ngắt.
Tuy trước đây Phó Thiệu Nam chưa từng có những tin đồn tình cảm, đây cũng là lần đầu tiên quản gia xử lý việc thế này, nhưng ấn tượng sẵn có khiến quản gia không tỏ ra thân thiện với Đào Tâm Lạc,
"Cậu có yêu cầu gì có thể nói luôn, ông Phó sẽ đồng ý hết."
Quản gia nói rất khách sáo, nhưng ý trong lời nói rất thẳng thắn.
Từ mấy câu nói của quản gia, Đào Tâm Lạc đã phác họa được đại khái hình tượng của Phó Trung Lâm, chắc là một ông lão nghiêm khắc cứng nhắc. Kết hợp với tin tức "Phó Thiệu Nam kết hôn, cô vợ hào môn nhà họ Phó" tìm thấy trên mạng, Đào Tâm Lạc đúng là đã trở thành vết nhơ của nhà họ Phó trong mắt trưởng bối.
Đổi thành tình nhân hào môn khác đúng là vết nhơ thật, nhưng hình như tình huống của Đào Tâm Lạc hơi khác một chút.
Điện thoại trong túi quần bắt đầu rung lên tới lần thứ năm, Đào Tâm Lạc mím môi, cuối cùng cũng sắp xếp trong từ ngữ.
"Phó Thiệu Nam có biết chuyện các ông tới tìm cháu không?"
Lời này nghe như Đào Tâm Lạc đe dọa ngược lại bọn họ vậy. Quản gia đối diện với ánh mắt do dự của Đào Tâm Lạc, giọng điệu cứng rắn: "Cho dù cậu Phó có biết cũng sẽ không thay đổi được gì cả."
Đào Tâm Lạc sững sờ, chợt nhận ra quản gia hiểu lầm mình, nhỏ giọng cãi lại: "Cháu không có ý đó."
"Các ông..." Đào Tâm Lạc suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Chắc các ông sẽ hiểu Phó Thiệu Nam hơn cháu."
"Bây giờ cháu đột nhiên nói chia tay với anh ấy chắc chắn sẽ khiến anh ấy nghi ngờ, với tính tình anh ấy chắc chắn sẽ không để ý tới các ông, có khi còn thích cháu hơn nữa."
Nói tới nửa câu thích Đào Tâm Lạc nói nhanh hơn chút, có vẻ hơi xấu hổ, nhưng cũng kiên trì với suy đoán của mình.
"Cháu không thích Phó Thiệu Nam, cho nên chắc chắn sẽ chia tay với anh ấy."
Đào Tâm Lạc chậm rãi nói rõ lập trường của mình với quản gia: "Bởi vì trước đây anh ấy từng giúp cháu cho nên cháu mới đồng ý yêu anh ấy."
Quản gia đã điều tra về Đào Tâm Lạc, tưởng giúp đỡ mà cậu nói là Phó Thiệu Nam giúp Đào Tâm Lạc trả hết tất cả khoản nợ.
"Cậu không thích cậu Phó?" Quản gia nửa tin nửa ngờ hỏi.
Đào Tâm Lạc lắc đầu: "Anh ấy giúp cháu lấy lại giấy vay nợ, cháu không biết phải báo đáp anh ấy thế nào. Cháu chỉ là một người bình thường, nếu anh ấy đã muốn yêu đương với cháu thì cháu chắc chắn phải đồng ý."
"Cháu vẫn luôn đợi Phó Thiệu Nam không thích cháu nữa." Tới cuối cùng Đào Tâm Lạc cũng nói với giọng chắc nịch: "Cùng lắm là một tháng, chắc chắn anh ấy sẽ chán cháu thôi."
Trước đây Đào Tâm Lạc livestream đã có kinh nghiệm... Đàn ông đều như vậy, đàn ông từng tới livestream của cậu mua ảnh đa số đều muốn chịch cậu, suy luận này vẫn có tác dụng với Phó Thiệu Nam.
Ve sầu kêu to, cho dù không ai nói chuyện cũng không cảm thấy im lặng. Dù mỗi câu Đào Tâm Lạc nói đều là lời thật lòng nhưng cậu vẫn không kìm được căng thẳng, lại lẳng lặng nhìn quản gia một cái, nhân lúc ông ta không chú ý lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay vào quần.
Điện thoại vẫn rung lên không ngừng, mà đối phương lại chậm chạp không nói gì. Đoán được quản gia không phải là người có thể quyết định, Đào Tâm Lạc suy nghĩ một lúc rồi nói khẽ: "Ông có thể nói suy nghĩ của cháu cho ông nội, nếu ông nội vẫn cố chấp như vậy thì cháu sẽ chia tay với Phó Thiệu Nam."
"Cháu không có yêu cầu gì cả, sau khi chia tay cháu chắc chắn sẽ cách xa Phó Thiệu Nam. Cháu cũng hy vọng Phó Thiệu Nam có thể tìm được một đối tượng kết hôn tốt."
Quản gia tới gặp Đào Tâm Lạc hiển nhiên không ngờ cậu sẽ nói như vậy, mà với tính cách của Đào Tâm Lạc thì rất dễ bị người khác nhìn thấu suy nghĩ trong lòng. Quản gia có thể nghe ra được chân thành trong lời Đào Tâm Lạc nói, biết cậu không hề nói dối.
Như để trưởng bối nhà họ Phó yên tâm, trước khi tách ra Đào Tâm Lạc gọi quản gia lại. Cậu chớp mắt, cuối cùng vẫn không che giấu được hoảng loạn trong giọng nói.
"Ông nội rất tức giận sao?"
Quản gia sững sờ một lúc, sau đó trả lời: "Đã nhiều năm tôi không thấy ông Phó tức giận như vậy."
Đáp án đúng như dự liệu, Đào Tâm Lạc nhỏ giọng đáp, nói một câu khiến quản gia càng thấy kinh ngạc hơn.
"Ông nội đừng tức giận vì cháu làm gì, không đáng đâu." Đào Tâm Lạc mỉm cười lịch sự với quản gia, gò má hơi nhô lên, nói rất nghiêm túc rất chân thành: "Hy vọng ông ấy giữ gìn sức khỏe."
Đợi đến khi Đoàn Tiêu Thiến thực sự nhìn thấy bóng dáng Đào Tâm Lạc cuối cùng mới thở phào một hơi. Cô vội vàng đi tới trước mặt cậu, hoảng loạn nói: "Dọa chết chị rồi! Chị còn tưởng em bị người ta bắt cóc chứ!"
Mấy phút trước Đào Tâm Lạc nhận cuộc gọi từ Đoàn Tiêu Thiến, lấy lý do là mình đi dạo trong khu rừng này, không ngờ tín hiệu ở đây kém như vậy, cậu không biết Đoàn Tiêu Thiến gọi nhiều cuộc điện thoại cho mình như thế.
Thấy Đoàn Tiêu Thiến sốt ruột vì mình, lúc Đào Tâm Lạc nói dối thấy vô cùng chột dạ.
"Chị Thiến Thiến, em cũng đâu phải trẻ con." Đào Tâm Lạc xin lỗi: "Xin lỗi, khiến chị lo lắng rồi ạ."
Đoàn Tiêu Thiến vốn không có ý trách móc, thấy Đào Tâm Lạc xin lỗi thì càng giật mình hơn. Cô vội vàng nói không sao đâu, rồi lại kéo lấy Đào Tâm Lạc: "Đi thôi đi thôi, chúng ta quay về ăn cơm, muộn thế này chắc em cũng đói rồi."
Mấy tiếng sau quản gia về tới biệt thự trên núi, chuyển lời những gì Đào Tâm Lạc nói cho Phó Trung Lâm nghe.
"Cậu ta nói vật thật à?"
"Vâng."
Bài trí trong phòng sách cũng giống như bức tranh sơn dầu treo trong phòng khách, quý giá hoa lệ. Bàn làm việc bằng gỗ gụ nguyên khối được trang trí bằng san hô phong phú, trên bàn bày thông tin cá nhân của Đào Tâm Lạc.
Phó Trung Lâm hừ mạnh một tiếng, như thể coi những lời dễ nghe mà Đào Tâm Lạc nói là mấy lời hoa mỹ qua quýt mà thôi.
"Ý cậu ta là A Nam quấn lấy cậu ta không buông, cậu ta cũng thấy rất phiền sao?" Phó Trung Lâm trừng mắt, giọng cất cao: "Sao, cậu ta cảm thấy A Nam nhà chúng ta không xứng với cậu ta à?"
Quản gia cảm thấy Phó Trung Lâm tập trung nhầm hướng, bèn thận trọng hỏi: "Ông Phó, vậy ý của ông là?"
Phó Trung Lâm trừng quản gia một lúc, giọng điệu mới dịu đi. Dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng Phó Trung Lâm cũng không thể không suy nghĩ vấn đề mà Đào Tâm Lạc nói.
"Ông cảm thấy A Nam sẽ như cậu ta nói không?"
Quản gia lẳng lặng nhìn Phó Trung Lâm, trong lòng mỗi người đều có đáp án. Ông Phó nhíu mày lại, giọng điệu lại trở nên cáu kỉnh: "Mai gọi A Nam tới cho tôi! Thằng ranh này tôi phải hỏi cho ra nhẽ mới được!"
Lúc Đào Tâm Lạc và Đoàn Tiêu Thiến rời khỏi công viên rừng rậm, Du Tri Dương rất lưu luyến, người xem trong livestream cũng luyến tiếc Đào Tâm Lạc.
[Em trai có tài khoản mạng xã hội không? Muốn follow!]
[Nhà em trai nhiều tiền lắm, tôi nghe nói streamer bên cạnh nói đôi giày trên chân em ấy mấy vạn đấy.]
[Tôi đã ở trong livestream này cả ngày rồi, tôi tuyên bố tôi không có sức chống cự với em trai nhỏ ngoan ngoãn.]
Khoảng chín giờ tối, Đào Tâm Lạc về tới Hải Loan Viên. Huyền quan và phòng khách đều sáng đèn, có nghĩa Phó Thiệu Nam đã về.
Chơi ở bên ngoài cả ngày nên Đào Tâm Lạc nhìn trông hơi mệt. Cậu thay dép lê đi vào phòng treo đồ, đi tới hành lang chỗ phòng tắm thì đúng lúc cửa mở ra.
Lúc người đàn ông đi ra đang quấn một chiếc khăn tắm, để lộ thân trên trần trụi vạm vỡ. Phó Thiệu Nam nhìn thấy Đào Tâm Lạc thì cũng hơi bất ngờ, anh để ý thấy vẻ mặt giật mình của cậu, bèn nói: "Lại đây."
Vừa tới gần, dường như Đào Tâm Lạc cảm nhận được hơi nước dày đặc trên người Phó Thiệu Nam. Cậu nghe lời đi tới trước mặt Phó Thiệu Nam, giơ tay chọc vào một vết sẹo trên xương ức của Phó Thiệu Nam.
Vết sẹo này uốn khúc từ xương ức tới bụng, vết sẹo đã cũ, hẳn đã có từ rất lâu. Mà trên người Phó Thiệu Nam có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ khác, thoạt nhìn thấy hơi đáng sợ.
Nhớ lại những chuyện đã nói với quản gia, Đào Tâm Lạc cụp mắt hỏi, giọng điệu khe khẽ: "Có đau không."
Eo bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, Phó Thiệu Nam không trả lời, chỉ tới gần hôn lên cổ Đào Tâm Lạc. Đào Tâm Lạc cảm thấy hơi ngứa, không nhịn được né tránh, người đàn ông thuận thế cắn yết hầu Đào Tâm Lạc.
Yết hầu vừa yếu ớt vừa nhạy cảm, Đào Tâm Lạc ngẩng đầu lên đẩy Phó Thiệu Nam, khó khăn nói: "Còn chưa tắm, hôm nay đổ mồ hôi."
Nhưng Phó Thiệu Nam vẫn thoái thác như cũ, nói người cục cưng rất thơm, ôm chặt người vào lòng mình, hôn rất lâu.
Bị quấy rầy như vậy khiến suýt nữa Đào Tâm Lạc quên mất mình vừa hỏi gì. Phó Thiệu Nam hỏi cậu hôm nay chơi có vui không, Đào Tâm Lạc không mắc lừa, mắt nhìn chằm chằm vết sẹo kia, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lần đầu tiên em thấy."
Phó Thiệu Nam nghe hiểu ý Đào Tâm Lạc, giơ tay nhéo má Đào Tâm Lạc, khẽ trả lời: "Em nhát gan, lại rất sợ anh, em nhìn thấy rồi lại càng sợ anh hơn."
"Đâu có đâu." Đào Tâm Lạc ngẩng đầu lên nhìn Phó Thiệu Nam, nghiêng mặt đi rồi vẫn cứng miệng.
Phó Thiệu Nam cũng không vạch trần, buông Đào Tâm Lạc ra để cậu vào phòng treo đồ thay quần áo. Đào Tâm Lạc đi được vài bước lại quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nhìn sang của Phó Thiệu Nam.
Trước đây trong livestream những người đàn ông từng nói thích Đào Tâm Lạc đa số đều là muốn làm cậu, vốn dĩ Đào Tâm Lạc muốn hỏi có phải Phó Thiệu Nam rất muốn làm cậu không, sau này bỗng phát hiện Phó Thiệu Nam chưa từng nói thích cậu bao giờ cả.
"Anh ơi, tại sao anh lại muốn yêu đương với em vậy?"
Phó Thiệu Nam chưa từng làm chuyện không chắc chắn, anh không kinh ngạc trước vấn đề này một chút nào cả, bình tĩnh trả lời: "Ở cùng em khiến anh thấy rất vui."
Đào Tâm Lạc nhìn khuôn mặt hiếm khi thay đổi cảm xúc của Phó Thiệu Nam, suy nghĩ một lúc mới gật đầu.
Rất nhanh Đào Tâm Lạc đã quay người đi vào phòng treo đồ, cái mông hơi có chút thịt khẽ đung đưa. Người đàn ông đằng sau im lặng nhìn chằm chằm, ánh mắt dần thay đổi.
...Như một con dã thú có dục vọng mãnh liệt với con mồi nấp trong bóng tối đã lâu, nhưng Phó Thiệu Nam không nôn nóng, dù sao thì lúc nào anh cũng có dục vọng với Đào Tâm Lạc.
Phó Thiệu Nam có thể giả vờ tiếp, yêu đương thêm một thời gian với Đào Tâm Lạc, dùng sự yêu thương vô điều kiện để Đào Tâm Lạc buông bỏ tất cả phòng bị, sau đó hoàn toàn chiếm lấy cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.