Chương 16: Ghen (2)
Chà Changg
20/09/2023
Làm công tác tư tưởng cho Mục Gia Liệt một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng nói
chuyện bình thường với Nam Vân Cung và Mộ Dung Diễn. Đến khi cả ba bắt
đầu bàn chuyện công việc, Tô Liên Dĩ cũng biết ý đứng dậy, đi lên tầng.
Tô Liên Dĩ không trở về phòng mà đi thẳng đến thư viện nhỏ trong biệt thự.
Bạch Thy nói đúng, cô còn quá nhiều thiếu sót. Muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh Mục Gia Liệt, Tô Liên Dĩ phải cố gắng, cố gắng hơn người thường một trăm, một ngàn, một triệu lần.
Đầu tiên là kiến thức cấp trung học phổ thông. Từ năm mười sáu tuổi, bởi vì vừa làm vừa học, kiến thức trên trường của Tô Liên Dĩ trở nên lỏng lẻo, không chuyên sâu. Cho nên, xuất phát điểm của cô gần như bằng không.
"Tô Liên Dĩ, mày phải cố lên!"
Vỗ vỗ mặt mình mấy cái, Tô Liên Dĩ cầm bút, bắt đầu cặm cụi đọc sách, đánh dấu những điểm quan trọng.
...
"Bà chủ, ông chủ gọi cô xuống ăn tối."
Giọng Chu Tần vang lên sau cánh cửa thư viện đóng kín.
Tô Liên Dĩ hốt hoảng cất bút với giấy ghi nhớ đi, lật đật chạy đi cất sách. Xong xuôi, cô mới thở phào một hơi, chạy ra mở cửa.
Việc bản thân lén lút học tập chẳng phải chuyện tốt lành gì, quá xấu hổ, Tô Liên Dĩ không muốn bị bất cứ ai phát hiện, kể cả Mục Gia Liệt.
Cửa phòng mở ra, Chu Tần hơi cúi người, chậm rãi lặp lại câu nói lần nữa.
Tô Liên Dĩ mỉm cười, gật đầu: "Đi thôi."
...
"Em làm gì suốt mấy tiếng trong thư viện vậy?" Mục Gia Liệt hừ giọng mũi, hơi bĩu môi nói. Giọng nói còn mang theo một chút ủy khuất.
"Em... có một quyển sách rất hay, em lỡ đọc nhập tâm quá nên..."
Tô Liên Dĩ chột dạ, gãi gãi má, nặn ra một nụ cười, tìm bừa một lý do để lấp liếm.
Mục Gia Liệt tặc lưỡi một cái, đặt bát tổ yến xuống trước mặt Tô Liên Dĩ, giọng hơi lạnh đi: "Là quyển nào?"
"Anh hỏi làm gì?"
"Để xé nát nó ra." Giọng Mục Gia Liệt lạnh đến mức không còn độ ấm. Mi tâm hơi nhíu lại, Tô Liên Dĩ lại nghe thấy hắn lẩm bẩm: "Không, phải đốt thành tro bụi!"
Tô Liên Dĩ nghẹn họng: "... Anh có thể đừng ghen bậy ghen bạ không?"
"Không thể!"
Mục Gia Liệt dứt khoát cự tuyệt.
Hắn mới là chồng của Tô Liên Dĩ. Vậy mà suốt mấy tiếng đồng hồ, cô không hề ngó ngàng đến hắn, chỉ chăm chăm nhìn vào một quyển sách. Nghe có tức không cơ chứ?
Càng nghĩ, sắc mặt Mục Gia Liệt càng xấu đến lợi hại. Hắn siết chặt bàn tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: "Chu Tần, đốt thư viện đi. Cả quyển sách em ấy thích nữa, hủy trên phạm vi rộng cho tôi."
Chu Tần: "???"
Tô Liên Dĩ: "..."
Đột nhiên, mọi chuyện lại vượt ngoài tầm kiểm soát của cô.
Tô Liên Dĩ trông thấy Mục Gia Liệt còn muốn hạ thêm một mệnh lệnh bá đạo nào đó liền hốt hoảng nhét tôm vào miệng hắn, khiến hắn nuốt cả tôm lẫn lời chưa nói vào bụng.
Cô chống cằm, bĩu môi nói: "Em thích sách sinh học lớp 11, anh hủy chúng là muốn tạo niềm vui cho học sinh sao?"
Mục Gia Liệt nghẹn họng: "..."
Mất năm giây để thấm nhuần lời nói của Tô Liên Dĩ, hắn cuối cùng cũng đoán ra ý định của cô. Mục Gia Liệt thở dài một hơi: "Dĩ Dĩ, không cần như vậy."
Tô Liên Dĩ lắc đầu: "Cần. Liệt, em muốn nhanh chóng bắt kịp anh."
Cho dù có tốn bao lâu đi nữa, cô cũng sẽ không từ bỏ. Chỉ cần còn hy vọng, Tô Liên Dĩ sẽ tiếp tục tiến về phía trước.
Đây là sự kiên cường của cô!
Mục Gia Liệt là người cố chấp, thế nhưng Tô Liên Dĩ lại càng cố chấp hơn.
Hắn hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.
"Không cần em bắt kịp anh. Dĩ Dĩ, em trong lòng anh là tốt nhất, hoàn hảo nhất, không cần phải thay đổi, cũng không cần cố gắng."
Sáu năm, Tô Liên Dĩ cố gắng đủ rồi.
Bây giờ, đến lượt Mục Gia Liệt cưng chiều cô.
Tô Liên Dĩ không trở về phòng mà đi thẳng đến thư viện nhỏ trong biệt thự.
Bạch Thy nói đúng, cô còn quá nhiều thiếu sót. Muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh Mục Gia Liệt, Tô Liên Dĩ phải cố gắng, cố gắng hơn người thường một trăm, một ngàn, một triệu lần.
Đầu tiên là kiến thức cấp trung học phổ thông. Từ năm mười sáu tuổi, bởi vì vừa làm vừa học, kiến thức trên trường của Tô Liên Dĩ trở nên lỏng lẻo, không chuyên sâu. Cho nên, xuất phát điểm của cô gần như bằng không.
"Tô Liên Dĩ, mày phải cố lên!"
Vỗ vỗ mặt mình mấy cái, Tô Liên Dĩ cầm bút, bắt đầu cặm cụi đọc sách, đánh dấu những điểm quan trọng.
...
"Bà chủ, ông chủ gọi cô xuống ăn tối."
Giọng Chu Tần vang lên sau cánh cửa thư viện đóng kín.
Tô Liên Dĩ hốt hoảng cất bút với giấy ghi nhớ đi, lật đật chạy đi cất sách. Xong xuôi, cô mới thở phào một hơi, chạy ra mở cửa.
Việc bản thân lén lút học tập chẳng phải chuyện tốt lành gì, quá xấu hổ, Tô Liên Dĩ không muốn bị bất cứ ai phát hiện, kể cả Mục Gia Liệt.
Cửa phòng mở ra, Chu Tần hơi cúi người, chậm rãi lặp lại câu nói lần nữa.
Tô Liên Dĩ mỉm cười, gật đầu: "Đi thôi."
...
"Em làm gì suốt mấy tiếng trong thư viện vậy?" Mục Gia Liệt hừ giọng mũi, hơi bĩu môi nói. Giọng nói còn mang theo một chút ủy khuất.
"Em... có một quyển sách rất hay, em lỡ đọc nhập tâm quá nên..."
Tô Liên Dĩ chột dạ, gãi gãi má, nặn ra một nụ cười, tìm bừa một lý do để lấp liếm.
Mục Gia Liệt tặc lưỡi một cái, đặt bát tổ yến xuống trước mặt Tô Liên Dĩ, giọng hơi lạnh đi: "Là quyển nào?"
"Anh hỏi làm gì?"
"Để xé nát nó ra." Giọng Mục Gia Liệt lạnh đến mức không còn độ ấm. Mi tâm hơi nhíu lại, Tô Liên Dĩ lại nghe thấy hắn lẩm bẩm: "Không, phải đốt thành tro bụi!"
Tô Liên Dĩ nghẹn họng: "... Anh có thể đừng ghen bậy ghen bạ không?"
"Không thể!"
Mục Gia Liệt dứt khoát cự tuyệt.
Hắn mới là chồng của Tô Liên Dĩ. Vậy mà suốt mấy tiếng đồng hồ, cô không hề ngó ngàng đến hắn, chỉ chăm chăm nhìn vào một quyển sách. Nghe có tức không cơ chứ?
Càng nghĩ, sắc mặt Mục Gia Liệt càng xấu đến lợi hại. Hắn siết chặt bàn tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: "Chu Tần, đốt thư viện đi. Cả quyển sách em ấy thích nữa, hủy trên phạm vi rộng cho tôi."
Chu Tần: "???"
Tô Liên Dĩ: "..."
Đột nhiên, mọi chuyện lại vượt ngoài tầm kiểm soát của cô.
Tô Liên Dĩ trông thấy Mục Gia Liệt còn muốn hạ thêm một mệnh lệnh bá đạo nào đó liền hốt hoảng nhét tôm vào miệng hắn, khiến hắn nuốt cả tôm lẫn lời chưa nói vào bụng.
Cô chống cằm, bĩu môi nói: "Em thích sách sinh học lớp 11, anh hủy chúng là muốn tạo niềm vui cho học sinh sao?"
Mục Gia Liệt nghẹn họng: "..."
Mất năm giây để thấm nhuần lời nói của Tô Liên Dĩ, hắn cuối cùng cũng đoán ra ý định của cô. Mục Gia Liệt thở dài một hơi: "Dĩ Dĩ, không cần như vậy."
Tô Liên Dĩ lắc đầu: "Cần. Liệt, em muốn nhanh chóng bắt kịp anh."
Cho dù có tốn bao lâu đi nữa, cô cũng sẽ không từ bỏ. Chỉ cần còn hy vọng, Tô Liên Dĩ sẽ tiếp tục tiến về phía trước.
Đây là sự kiên cường của cô!
Mục Gia Liệt là người cố chấp, thế nhưng Tô Liên Dĩ lại càng cố chấp hơn.
Hắn hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.
"Không cần em bắt kịp anh. Dĩ Dĩ, em trong lòng anh là tốt nhất, hoàn hảo nhất, không cần phải thay đổi, cũng không cần cố gắng."
Sáu năm, Tô Liên Dĩ cố gắng đủ rồi.
Bây giờ, đến lượt Mục Gia Liệt cưng chiều cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.