Chương 8: Một khắc trầm luân (16+)
muadongxaxam & vtmk
03/09/2013
Thoát Hoan nhìn chiến trận. Máu đổ đầu rơi, nhuộm đỏ dòng sông…
Đại quânNguyên đang thắng thế… Mấy chốc nữa sẽ đến Thăng Long. Nhưng đối với vị Thấthoàng đệ mà hắn thương yêu này, Thăng Long có lẽ là một nơi
ghi dấu ấn. Cô củahắn… Nơi này A Khắc Nhĩ đã chào đời.
- Thưa hoàng tử… Phó nguyên soái đã đánh lùi được quân Trần. Chúng ta cũngđã cướp được nhiều thuyền địch.
- Tốt lắm. Còn bao lâu mới đến Thăng Long?
- Thưa hoàng tử… Vượt qua con sông này sẽ đến Thăng Long.
- Sông này à?
Một con sông rộng mênh mông. Dòng nước đang êm đềm bỗng hôm nay cuồn cuộn.
- Đi qua sông.
- Thưa hoàng tử… Quân Đại Việt đã đốt hết cầu trên sông… Hoàn toàn không cóđường sang.
- Đi thuyền…
- Bẩm hoàng tử… Sau trận kịch chiến, đa số đều mệt mỏi. Nếu chúng lại tấncông thì… Hơn nữa, thuyền cũng không đủ cho toàn bộ đại quân ta.
- Ta hiểu…
Thoát Hoan trầm ngâm trong một thoáng rồi quyết định:
- Dựng cầu phao… Chúng ta sẽ qua sông… Nhất định phải chiếm lấy Thăng Long…
Trên chiếc thuyền nhỏ, chứa những nữ nô lẫn người hầu hạ của tướng lĩnhquân Nguyên, Hải San trầm ngâm nhìn dòng nước. Hắn bảo nàng tên là Nạp La HảiSan, là tiểu thiếp của hắn, là người Mông Cổ nhưng nàng không có cảm giác đó.Từ ngôn ngữ đến con người, nàng đều có cảm giác, mình thuộc về mảnh đất này.Cảm giác quen thuộc khi đi qua những con sông. Chiến tranh… khói lửa và máuthịt. Hải San ghê sợ nó… dù nhờ nó… mấy ngày nay nàng không gặp hắn, không phảigánh chịu sự vùi dập tàn bạo về xác thịt lẫn tinh thần. Mấy hôm trước hắn ômnàng, vùi mặt vào cổ nàng. Nàng là người phụ nữ của hắn. Nàng bị hắn chiếmđoạt… Nhưng tâm của nàng không thuộc về hắn. Nàng nhớ đến ông lão ấy. Ông lãocó râu tóc bạc phơ. Ánh mắt tha thiết lẫn đau đớn nhìn nàng. Một tấm biển xiêuvẹo bên bờ sông đập vào mắt nàng. Thiên Đức Giang… Cánh cửa gỗ dưới thuyền mởra. Hắn bước vào.
- Vương gia!
- Lui hết đi!
Hắn lại kéo nàng vào lòng, khi Hải San dợm bước:
- Mấy ngày không gặp rồi…
Hắn lại ôm nàng. Nhưng đây là chiến trận. Hắn cũng không phải là dạng ngườikhông phân biệt được công tư. Đang lúc kịch chiến, quan hệ nam nữ là cấm kỵ.Ngoài những nữ nhân làm việc khâu vá, nấu ăn, toàn bộ quân đội di chuyển khôngmang theo thê thiếp. Đơn giản khi có nhu cầu sẽ tìm nữ nhân bản xứ, như là mộtcách đổi hương vị, đồng thời cũng khẳng định chiến thắng của mình. Trên giường,Hải San là một con cá chết thực sự. Nàng không cảm xúc, không nhìn hắn, nhưnglại làm hắn đạt được cực khoái. Không hiểu vì sao?
Hắn biết… Đó gọi là quyến luyến… Đó gọi là thích một người.
Hắn không quan tâm đến phụ nữ. Những cô nương nhà quý tộc, Hoàng gia tìmđến cho hắn không ít nhưng thời gian ngoài chiến trận cũng nhiều, vả lại hắnvốn chỉ nghĩ khi cần thì tìm kiếm nữ nhân giải tỏa nhu cầu, những lần ấy đềurất mạnh bạo và cuồng nhiệt, nữ tử vương tộc vốn nhu hòa, sợ không thoải mái,vả lại… không nên đè nén chính mình. Lần đầu hắn cảm thấy quyến luyến, yêu áimột nữ nhân, lại là cô gái sinh ra trên đất nước mà hắn đang chiếm đóng. Nàngmất trí nhớ nên không phản kháng hắn… Có lẽ khi nàng giương đôi mắt quật cườngđó nhìn hắn, tim hắn đã lưu luyến nàng rồi. Thật đáng thương cho hắn! Mê saybóng hồng không nên phải mê say…
- Tôi biết mình là dân Đại Việt… Tôi không phải là tiểu thiếp của ông…
Ánh mắt nàng lại nhìn hắn, không hoảng sợ cũng không có van nài:
- Thì đã sao?
- Ông là quân xâm lược… Ông đã bắt cha tôi.
- Thì sao?
- Nếu ông không giết tôi… Ông còn giữ tôi bên cạnh, tôi sẽ giết ông… Nhất địnhtôi sẽ giết ông…
- Thì đã sao?
Chết trong tay nữ nhân là một nhục nhã. Nhưng quan trọng nhất, hắn cảm thấykhông oán hận nếu nàng giết hắn. Hắn không tức giận trước những người thà chếtkhông hàng, nhưng lại khinh thường những kẻ bán tổ quốc quê hương mưu cầu lợilộc. Nếu nàng quy phục hắn, có lẽ hắn chỉ xem nàng là một món đồ chơi, khi chánsẽ mang vứt bỏ…
- Thường thì đàn ông làm chuyện đó với đàn bà chỉ cần 1 khắc. Hãy thử trongmột khoảnh khắc hưởng thụ đó, giết ta đi!
Hắn muốn thử, khi hắn trầm luân nhất, hắn có hoàn toàn mất đi phản kháng,có bị nàng giết chết hay không? Thanh gươm đặt bên cạnh. Hắn trút bỏ áo giáp.So với tốc độ này, có lẽ 1, 2 canh giờ nữa mới cặp bến Thăng Long. Sẽ không ailàm phiền hắn. Đôi tay nhỏ bé của nàng chống chọi:
- Ngốc tử. Nếu nàng không làm ta mê loạn, làm sao có thể giết ta? Hay nàngcũng sợ… nàng cũng không nén được lòng trong lúc đó. Ta có một khắc, nàng có 1canh giờ…
Hắn cúi xuống, ôm nàng. Chiếc áo chơ vơ nơi góc phòng. Trên sông xanh biếc,nước rì rầm, hắn quấn chặt lấy nàng, đầu óc mờ mịt. Hoàn toàn không nhớ đến,thanh gươm đang nằm kề bên nàng. Hải San cố dùng tay tìm kiếm lưỡi gươm bénngót, nhưng những nụ hôn của hắn, mềm mại, nhẹ nhàng. Đôi tay hắn ôm nàng, cáchhắn đi vào nàng, đều khiến chân tay nàng bủn rủn.
Tại sao vậy? Hải San bật khóc… Tay nàng đã sờ trúng chuôi gươm… chỉ một cáinhấc tay, sẽ đâm mạnh được vào ngực hắn. Tại sao lúc này tim nàng lại đau nhưvậy? Tại sao lại không thể ra tay?
Thà… Hắn tàn nhẫn cưỡng bức nàng… Hắn thô bạo xé nát nàng… Đừng dịu dàngnhư vậy… Đừng làm cho nàng nhớ… Người đàn ông đầu tiên của nàng là hắn…
- Đã hết thời gian một khắc rồi – Tiếng gầm gừ khàn khàn phát ra từ cổhọng, A Khắc Nhĩ lại thúc sâu hơn nữa, dục vọng căng tràn – Ta nghĩ… nàng vẫncòn 1 cơ hội nữa. Nếu không nắm bắt, e là… mãi mãi sẽ không làm được nữa đâu côgái nhỏ của ta.
- Thưa hoàng tử… Phó nguyên soái đã đánh lùi được quân Trần. Chúng ta cũngđã cướp được nhiều thuyền địch.
- Tốt lắm. Còn bao lâu mới đến Thăng Long?
- Thưa hoàng tử… Vượt qua con sông này sẽ đến Thăng Long.
- Sông này à?
Một con sông rộng mênh mông. Dòng nước đang êm đềm bỗng hôm nay cuồn cuộn.
- Đi qua sông.
- Thưa hoàng tử… Quân Đại Việt đã đốt hết cầu trên sông… Hoàn toàn không cóđường sang.
- Đi thuyền…
- Bẩm hoàng tử… Sau trận kịch chiến, đa số đều mệt mỏi. Nếu chúng lại tấncông thì… Hơn nữa, thuyền cũng không đủ cho toàn bộ đại quân ta.
- Ta hiểu…
Thoát Hoan trầm ngâm trong một thoáng rồi quyết định:
- Dựng cầu phao… Chúng ta sẽ qua sông… Nhất định phải chiếm lấy Thăng Long…
Trên chiếc thuyền nhỏ, chứa những nữ nô lẫn người hầu hạ của tướng lĩnhquân Nguyên, Hải San trầm ngâm nhìn dòng nước. Hắn bảo nàng tên là Nạp La HảiSan, là tiểu thiếp của hắn, là người Mông Cổ nhưng nàng không có cảm giác đó.Từ ngôn ngữ đến con người, nàng đều có cảm giác, mình thuộc về mảnh đất này.Cảm giác quen thuộc khi đi qua những con sông. Chiến tranh… khói lửa và máuthịt. Hải San ghê sợ nó… dù nhờ nó… mấy ngày nay nàng không gặp hắn, không phảigánh chịu sự vùi dập tàn bạo về xác thịt lẫn tinh thần. Mấy hôm trước hắn ômnàng, vùi mặt vào cổ nàng. Nàng là người phụ nữ của hắn. Nàng bị hắn chiếmđoạt… Nhưng tâm của nàng không thuộc về hắn. Nàng nhớ đến ông lão ấy. Ông lãocó râu tóc bạc phơ. Ánh mắt tha thiết lẫn đau đớn nhìn nàng. Một tấm biển xiêuvẹo bên bờ sông đập vào mắt nàng. Thiên Đức Giang… Cánh cửa gỗ dưới thuyền mởra. Hắn bước vào.
- Vương gia!
- Lui hết đi!
Hắn lại kéo nàng vào lòng, khi Hải San dợm bước:
- Mấy ngày không gặp rồi…
Hắn lại ôm nàng. Nhưng đây là chiến trận. Hắn cũng không phải là dạng ngườikhông phân biệt được công tư. Đang lúc kịch chiến, quan hệ nam nữ là cấm kỵ.Ngoài những nữ nhân làm việc khâu vá, nấu ăn, toàn bộ quân đội di chuyển khôngmang theo thê thiếp. Đơn giản khi có nhu cầu sẽ tìm nữ nhân bản xứ, như là mộtcách đổi hương vị, đồng thời cũng khẳng định chiến thắng của mình. Trên giường,Hải San là một con cá chết thực sự. Nàng không cảm xúc, không nhìn hắn, nhưnglại làm hắn đạt được cực khoái. Không hiểu vì sao?
Hắn biết… Đó gọi là quyến luyến… Đó gọi là thích một người.
Hắn không quan tâm đến phụ nữ. Những cô nương nhà quý tộc, Hoàng gia tìmđến cho hắn không ít nhưng thời gian ngoài chiến trận cũng nhiều, vả lại hắnvốn chỉ nghĩ khi cần thì tìm kiếm nữ nhân giải tỏa nhu cầu, những lần ấy đềurất mạnh bạo và cuồng nhiệt, nữ tử vương tộc vốn nhu hòa, sợ không thoải mái,vả lại… không nên đè nén chính mình. Lần đầu hắn cảm thấy quyến luyến, yêu áimột nữ nhân, lại là cô gái sinh ra trên đất nước mà hắn đang chiếm đóng. Nàngmất trí nhớ nên không phản kháng hắn… Có lẽ khi nàng giương đôi mắt quật cườngđó nhìn hắn, tim hắn đã lưu luyến nàng rồi. Thật đáng thương cho hắn! Mê saybóng hồng không nên phải mê say…
- Tôi biết mình là dân Đại Việt… Tôi không phải là tiểu thiếp của ông…
Ánh mắt nàng lại nhìn hắn, không hoảng sợ cũng không có van nài:
- Thì đã sao?
- Ông là quân xâm lược… Ông đã bắt cha tôi.
- Thì sao?
- Nếu ông không giết tôi… Ông còn giữ tôi bên cạnh, tôi sẽ giết ông… Nhất địnhtôi sẽ giết ông…
- Thì đã sao?
Chết trong tay nữ nhân là một nhục nhã. Nhưng quan trọng nhất, hắn cảm thấykhông oán hận nếu nàng giết hắn. Hắn không tức giận trước những người thà chếtkhông hàng, nhưng lại khinh thường những kẻ bán tổ quốc quê hương mưu cầu lợilộc. Nếu nàng quy phục hắn, có lẽ hắn chỉ xem nàng là một món đồ chơi, khi chánsẽ mang vứt bỏ…
- Thường thì đàn ông làm chuyện đó với đàn bà chỉ cần 1 khắc. Hãy thử trongmột khoảnh khắc hưởng thụ đó, giết ta đi!
Hắn muốn thử, khi hắn trầm luân nhất, hắn có hoàn toàn mất đi phản kháng,có bị nàng giết chết hay không? Thanh gươm đặt bên cạnh. Hắn trút bỏ áo giáp.So với tốc độ này, có lẽ 1, 2 canh giờ nữa mới cặp bến Thăng Long. Sẽ không ailàm phiền hắn. Đôi tay nhỏ bé của nàng chống chọi:
- Ngốc tử. Nếu nàng không làm ta mê loạn, làm sao có thể giết ta? Hay nàngcũng sợ… nàng cũng không nén được lòng trong lúc đó. Ta có một khắc, nàng có 1canh giờ…
Hắn cúi xuống, ôm nàng. Chiếc áo chơ vơ nơi góc phòng. Trên sông xanh biếc,nước rì rầm, hắn quấn chặt lấy nàng, đầu óc mờ mịt. Hoàn toàn không nhớ đến,thanh gươm đang nằm kề bên nàng. Hải San cố dùng tay tìm kiếm lưỡi gươm bénngót, nhưng những nụ hôn của hắn, mềm mại, nhẹ nhàng. Đôi tay hắn ôm nàng, cáchhắn đi vào nàng, đều khiến chân tay nàng bủn rủn.
Tại sao vậy? Hải San bật khóc… Tay nàng đã sờ trúng chuôi gươm… chỉ một cáinhấc tay, sẽ đâm mạnh được vào ngực hắn. Tại sao lúc này tim nàng lại đau nhưvậy? Tại sao lại không thể ra tay?
Thà… Hắn tàn nhẫn cưỡng bức nàng… Hắn thô bạo xé nát nàng… Đừng dịu dàngnhư vậy… Đừng làm cho nàng nhớ… Người đàn ông đầu tiên của nàng là hắn…
- Đã hết thời gian một khắc rồi – Tiếng gầm gừ khàn khàn phát ra từ cổhọng, A Khắc Nhĩ lại thúc sâu hơn nữa, dục vọng căng tràn – Ta nghĩ… nàng vẫncòn 1 cơ hội nữa. Nếu không nắm bắt, e là… mãi mãi sẽ không làm được nữa đâu côgái nhỏ của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.