Chương 19
Đông Lạc Hạ
22/08/2024
Sáng hôm sau đến trường, điều đầu tiên không phải là lên lớp cất cặp sách mà là nhìn xem túi bóng bị mắc trên đó còn không.
Vũ Huyền Trâm cười phá lên , với tay muốn lấy xuống nhưng không tới. Vừa cười vừa hỏi: "Thế cái này tính sao giờ?"
Hôm nay Kim Thanh Trúc phá lệ đi học sớm, cùng cả bọn đến xem hiện trường sau thảm họa đã được ai dọn chưa.
Cô bạn cũng đang cười, với tay lên: "Chắc cứ để nó ở đây làm đồ trang trí cũng được đấy. Hợp phết haha."
Bùi Diệu Linh huých khửu tay Kim Thanh Trúc: "Đi tìm que hay gì đấy gỡ xuống. Đờ mờ, nhìn buồn cười vãi."
Vũ Huyền Trâm tiếp lời: "Bọn mày dọn nhanh đi, không cô hiệu trưởng biết là xác định được ăn bánh."
Tạ Như Quỳnh còn đùa thêm: "Trà cô pha cũng ngon lắm đấy. Ai có nhu cầu thì cứ lên uống với cô."
Vũ Huyền Trâm: "Ê tự dưng tao hơi khát thật rồi nè."
Tạ Như Quỳnh đánh vào vai Vũ Huyền Trâm một cái. Ngăn không cho trí tưởng tượng và sơ hở là tiểu phẩm của hai đứa bay ra xa.
Bùi Diệu Linh từ đâu tìm được một cái que củi dài.
Vũ Huyền Trâm lại phát huy như thường khả năng hỏi ngang bằng quyển sách 'Mười vạn câu hỏi vì sao': "Ê cái này mày lấy đâu thế?"
Bùi Diệu Linh: "Tao lấy từ ống cống nhà mày đấy. Bớt hỏi. Không là tao nhét cả que này vào miệng mày bây giờ."
Vũ Huyền Trâm cảm thấy cực kì tổn thương, đôi mắt hoa đào hơi ánh nước, trổ tài diễn xuất của mình: "Sao mày nỡ nói câu đấy với một đứa đáng yêu, dễ thương như tao."
Tạ Như Quỳnh với ánh mắt khinh thường cực kì: "Thương vong chứ dễ thương cái gì."
Kim Thanh Trúc tiếp lời: "Thương tích đầy mình với những trò nghịch ngu của mày nữa."
Vũ Huyền Trâm: "..."
Bùi Diệu Linh gật đầu cho ý kiến: "Hai đứa đấy nói thay lời tao hết rồi đấy."
Vũ Huyền Trâm: "..."
Vũ Huyền Trâm: "Thế là bọn mày muốn tao cosplay thành người câm chứ gì?"
Kim Thanh Trúc: "Bọn tao nói còn khó hiểu lắm à?"
Vũ Huyền Trâm ủ rũ đi ra ôm tường lối ra vào: "Tao câm chứ tao không bị điếc nha!"
Tạ Như Quỳnh: "Tao mong mày bị cả hai cho bọn tao đỡ phải đau đầu, tẩu hỏa nhập ma vì mày."
Vũ Huyền Trâm sụt sùi nước mắt (vừa lấy từ vòi nước chấm lên): "..." thì ra tôi trong mắt các người là như vậy.
Đúng lúc Bùi Diệu Linh và Tạ Như Quỳnh lấy được túi bóng xuống, ném cho hai con báo Vũ Huyền Trâm và Kim Thanh Trúc.
Nhưng giờ ra chơi thì vẫn chứng nào tật nấy.
Bùi Diệu Linh nở một nụ cười xấu xa: "Hay mình lại đi tìm túi bóng khác đi?"
Đào Bích Phượng bất lực đỡ chán: "Thôi xin người, hôm qua mắc trên đấy , mày là đứa được 'tắm' nhiều nhất vẫn chưa chừa à!?"
Bùi Diệu Linh chưa kịp nói thì Vũ Huyền Trâm đã lắc đầu mình muốn văng luôn não ra ngoài, cực kì lì nói: "Không."
Đào Bích Phượng đánh một cú lên đầu Vũ Huyền Trâm.
Cô bị đánh đau (thật ra không đau lắm nhưng vẫn phải nói vậy để diễn), chạy ra góc khác tự kỉ một mình. Tiện tay nhổ cỏ cho trường rồi vẽ vòng tròn xuống đất.
Cả đám nhìn cảnh này mà quen, mặc kệ luôn.
Vũ Huyền Trâm: "..." ôi thật cảm động tình bạn bao la tình anh em đồng chí gắn bó keo sơn. Gói gọn thành một từ 'Plastic'.
Vũ Huyền Trâm bĩu môi, vào trong phòng vệ sinh cùng mọi người.
Chỉ là lơ ngơ thế nào, dù đứng ở rìa ngoài rồi mà vẫn bị hất trúng. Mà hình như không phải, là hất từ bên mình.
Đầu Vũ Huyền Trâm nảy ra câu như phim cung đấu: "Có nội gián!"
Vũ Huyền Trâm vừa quay sang thì thấy Kim Thanh Trúc sững sờ nhìn Tạ Như Quỳnh.
Tạ Như Quỳnh trong trường hợp này thì nở một nụ cười tự tin và thiện chí vì được kem đánh răng P/S hân hạnh được đồng hành: "Xin lỗi. Tao không cố ý."
Kim Thanh Trúc đanh mặt, vạt áo từng giọt chảy nước xuống: "Thế thì mày cố tình." rồi lấy một bụm tay đầy nước hất về phía Tạ Như Quỳnh.
Tạ Như Quỳnh hoảng hốt chạy ra ngoài, những đứa còn lại thì ra ngăn Kim Thanh Trúc.
Sự việc tiếp theo thì là Kim Thanh Trúc bị cả đám giữ người lại, Tạ Như Quỳnh còn quay lại nhìn mói: "Tao không cố ý đâu. Hất sang bên kia thì văng trúng mày thật mà."
Kim Thanh Trúc giãy ra khỏi tay mấy đứa kia, muốn Tạ Như Quỳnh ít nhất cũng phải dính nước.
Vũ Huyền Trâm ban đầu chỉ đứng ngoài, còn gợi đòn vẫy tay với cả đám nói: "Thượng lộ bình an."
Nhưng khi thấy biểu cảm kia của Kim Thanh trúc thì nhanh chạy ra gỡ tay những người khác ra khỏi cô bạn.
Kim Thanh Trúc có vẻ đã bình tĩnh lại. Hoặc phải nói là không còn muốn hất nước trả thù Tạ Như Quỳnh nữa nhưng vừa tức vừa dỗi những đứa kia cố giữ lấy cô bạn.
Kim Thanh Trúc lẳng lặng đi về lớp.
Vũ Huyền Trâm ngơ ngác nhìn theo rồi chạy đến. Vừa khoác tay lên vai đã bị Kim Thanh Trúc thẳng thừng hất ra.
Vũ Huyền Trâm nhìn cánh tay đang đỏ lên của mình, lại nhìn Kim Thanh Trúc.
Giận thật rồi.
Cả buổi hôm đấy Kim Thanh Trúc không nói chuyện với đám con gái câu nào.
Lúc ra về, Vũ Huyền Trâm bảo Kim Thanh Trúc đợi mình rồi hai đứa về chung. Cô thực sự không muốn bạn mình phải lủi thủi một mình như vậy. Trông vừa bất lực, vừa đáng thương vô cùng.
Nhưng đáp lại là lời nói nhạt nhòa không hứng thú của Kim Thanh Trúc: "Không! Tao tự về một mình được, Không cần mày quan tâm."
Vũ Huyền Trâm nhìn bóng dáng của Kim Thanh Trúc biến mất ở khúc ngoặt cổng trường để về nhà thì thở dài.
Tạ Quỳnh Như cũng biết mình sai, lúc sáng còn nói Kim Thanh Trúc 'có mỗi chuyện đấy cũng phải làm quá lên' thì thực sự hối hận.
Chiều hôm đấy đến nhà Kim Thanh Trúc từ sớm, dở đủ loại chiêu trò của mình ra thì may mắn sau 30 phút sau, Kim Thanh Trúc mới đồng ý tha thứ.
Dù sao cô bạn cũng là không chịu được người khác làm nũng, ăn vạ. Nhưng đây cũng chỉ là đối với bạn bè mới dễ dãi như vậy thôi.
Nhưng từ lúc đấy thì bọn họ không chơi ném nước nữa, cũng ít khi xuống nhà vệ sinh hơn.
Cũng vì thế mà tránh được màn hất nước có quy mô còn lớn hơn cả bọn họ của nhóm Nguyễn Lan Phương.
Nhóm Nguyễn Lan Phương hất nước nhau từ phòng vệ sinh dưới đấy lên hẳn hành lang trên tầng. Sàn nhà trắng bóng bỗng chốc ướt, còn in dấu chân và những vết trượt.
Bẩn cực kì.
Cô giáo đi vào lớp, yêu cầu những ai làm bẩn hành lang bên này thì phải ra lau sạch mới được vào.
Đồng thời cô hiệu trưởng cũng cho tắt bình nước hai ngày liền. Sau đó cũng không ai chơi vậy nữa.
Phòng vệ sinh lại trở về như lúc trước.
----------------
Vũ Huyền Trâm thu dọn sách vở trên bàn, vai bị một người vỗ lên. Cô quay đầu, là Nguyễn Lâm Trường.
Nguyễn Lâm Trường cười cười hỏi: "Bài tập hôm nay là trang 152 với làm hai đề cô vừa phát đấy đúng không?"
Vũ Huyền Trâm gật đầu, nhìn nụ cười này cứ là lạ làm cô muốn tránh xa: "Ừ."
Nguyễn Lâm Trường dang tay muốn khoác vai cô, còn muốn nói gì đó thì bị Đỗ Quang Trường bàn sau hất tay ra. Vũ Huyền Trâm còn đang chuẩn bị né hành động này thì thở phào trong lòng.
Vũ Huyền Trâm không phải là một người chậm chạp trong chuyện tình cảm. Xung quanh cô cũng có rất nhiều người yêu đơn phương. Nên nhìn ánh mắt và nụ cười đó thì cô cũng lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn.
Nguyễn Lâm Trường cũng biết ý, liền thu tay, đi về.
Đỗ Quang Trường đằng sau đi đến bên cạnh, hơi cúi đầu che miệng, nhỏ giọng nói với Vũ Huyền Trâm: "Mày tốt nhất là tránh xa nó ra."
Nhìn thấy động tác cứng đờ vì căng thẳng, miễn cưỡng hơi sát lại của Vũ Huyền Trâm thì đứng thẳng dậy.
Con bé này! Căng thẳng cái gì không biết.
Vũ Huyền Trâm không muốn quá gần gũi với những người khác giới, mà Đỗ Quang Trường lại còn là người có người yêu công khai hẳn hoi. Lại càng phải giữ khoảng cách. Nhưng thấy Đỗ Quang Trường nói vậy thì sự né tránh của cô lập tức bay đi.
Vũ Huyền Trâm ngước mắt: "Mày cũng thấy..." lại nhăn mày gãi đầu tìm từ giải thích phù hợp: "Cái kiểu nó đối với tao cứ lạ lạ ấy?"
Đỗ Quang Trường liếc mắt xuống nhìn Vũ Huyền Trâm: "Ừ. Nên tốt nhất mày đừng lại gần nó nữa."
Tối hôm đấy, Nguyễn Lâm Trường lại nhắn tin cho Vũ Huyền Trâm hỏi bài. Cô chẳng nhớ người này từ sau Tết đã hỏi mình bao nhiêu lần rồi nữa. Cảm thấy rất phiền với những người như này.
Lâm Trường: [Ê. Bài tập là gì đấy? Tao quên rồi.]
Vũ Huyền Trâm vừa ngồi vào bàn học thì tin nhắn của Nguyễn Lâm Trường hiện lên. Hết sức kiên nhẫn trả lời: [Toán trang 152 với 2 tờ đề văn cô phát]
Vũ Huyền Trâm còn nói thẳng vấn đề: [Với lại lớp có bao nhiêu đứa đấy. Sao mày cứ đi hỏi tao mãi thế!?]
Lâm Trường: [Tao chỉ thích hỏi mày thôi.]
Vũ Huyền Trâm đỡ chán, cố kìm lại cảm giác muốn đánh người: [Nhưng tao thì không. Mày viết bài tập vào đâu đấy xong về xem lại. Đừng có hỏi mãi tao. Phiền lắm đấy.]
Nguyễn Lâm Trường một lát sau mới nhắn tin lại: [...Xin lỗi.]
Cũng từ hôm đấy, Vũ Huyền Trâm cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Nhưng lũ báo bạn bè kia lại lôi cô vào một cuộc chơi ngu khác.
----------------
Mỗi tháng có một tiết ngoại khoá về giáo dục tâm- sinh lý và những vấn đề trong xã hội.
Hôm nay là thứ hai, tiết chào cờ tuần này thay bằng tiết ngoại khoá của tháng. Chủ đề lần này nói về sự mất cân bằng và phát triển của bộ phận cơ thể.
Hai bạn nam và hai bạn nữ được thầy chỉ định lên sân khấu để làm mẫu tình huống cho mọi người.
Người dẫn chương trình điều khiển sân khấu cực kì hài hước: "Đấy, mọi bộ phận của chúng ta đều không bằng nhau. To nhỏ không cân xứng. Cơ thể của mỗi người cũng vậy. Có bạn to, bạn nhỏ, béo gầy khác nhau. Ngay cả 'súng' cũng được các bạn nam lúc đi vệ sinh so sánh với nhau-" rồi kéo hai bạn nam ra giữa sân khấu nói tiếp "-như bạn này đi vệ sinh, lại liếc sang bồn bên cạnh của bạn kia xong đọ với nhau ai súng 'súng lục' ai 'đại bác'. Điều đó cũng rất bình thường, không có gì phải ngại ngùng khi các bạn nam đang độ tuổi mới lớn này hay hỏi nhau"
Cả phía bên dưới lúc nói "đọ 'súng lục' hay 'đại bác'." thì cả giáo viên và học sinh đều phá lên cười.
Lúc ra chơi, mọi người đi vệ sinh. Hai bên bị ngăn cách bởi bức tường. Trong phòng vệ sinh nữ chỉ có nhóm của Vũ Huyền Trâm. Bên đám con trai thì không rõ lắm. Nhưng cô nghe ra được vài âm thanh quen thuộc. Trong số đó có bạn cùng lớp và bộ đôi bạn thân Trần Quốc Tùng và Bùi Mạnh Hùng.
Bên đấy không kiêng dè gì đùa đểu nhau: "Của mày bé thế?"
Cô nghe thấy giọng của Trần Quốc Tùng vang lên lờ mờ: "Của mày mới bé!"
Tạ Như Quỳnh không nhịn được, cố tình nói lớn: "súng lục hay đại bác thế?"
Đám bên kia nghe thấy thì giật mình, im bặt.
Trần Quốc Tùng nắm bắt tình hình nhanh, qua hai giây thì ngả ngớn đáp lại, lần này nghe rõ hơn: "Thằng này mới bé."
Bùi Diệu Linh hỏi lại: "Có ai súng lục không?"
Bùi Mạnh Hùng không ngờ đến trường hợp này: "Bọn mày có phải con gái không thế. Hỏi vấn đề số đo của con trai làm gì?"
Vũ Huyền Trâm cười gian, hỏi: "Thế bọn mày bé à?"
Đám con trai tắt tiếng. Nhóm bên này cười phá lên.
Tạ Như Quỳnh còn đùa với Vũ Huyền Trâm: "Tao là súng lục nè."
Vũ Huyền Trâm cúi đầu xuống nhìn chỗ đó không có thật của mình, còn rất thẳng thắn nói: "Tao là đại bác nè."
Kim Thanh Trúc vỗ vai Vũ Huyền Trâm, hất cằm: "Tao là bố mày nè."
Tạ Như Quỳnh liếc xuống bộ phận phía dưới của Trúc: "Mày có không mà đòi làm bố?"
Kim Thanh Trúc: "..." nói chuyện với mấy đứa não bị nhuộm đen này rất dễ bị câm nín.
Không trêu bọn nó được mà bản thân còn bị khinh ngược lại. Rất muốn khóc nhưng chỉ có thể đổ lệ trong lòng, thầm mắng một đám không đứa nào sáng.
Sau đó bọn họ rất nhanh đã đi ra. Trâm là người rửa ta cuối nên ra sau. Kim Thanh Trúc muốn ở lại đợi thì Vũ Huyền Trâm nói: "Mày cứ đi trước với bọn nó đi. Tí tao theo sau."
Kim Thanh Trúc cũng không tiếp tục nữa: "Thế thì rửa nhanh lên đấy. Tao đi trước."
Kim Thanh Trúc vừa đi thì Trần Quốc Tùng và Bùi Mạnh Hùng cũng ra khỏi nhà vệ sinh, bước lên sàn rửa bên ngoài.
Vũ Huyền Trâm quay sang thấy Trần Quốc Tùng phát hoảng, muốn chơi bài chuồn nhưng còn chưa rửa tay xong. Cô bị bệnh sạch sẽ ở tay cực kì.
Đen hơn là còn gặp phải Bùi Mạnh Hùng theo sau Trân Quốc Tùng đi ra.
Mấy người còn lại đã ra trước rồi, ở đây chỉ còn 3 người bọn họ.
Trần Quốc Tùng làm như cô vô hình, đứng cạnh bồn rửa của cô bật vòi nước.
Bùi Mạnh Hùng đi đến chào: "Hê lô em gái."
Vũ Huyền Trâm cười chột dạ đưa tay vẫy chào: "Hê lô người anh em thiện-"
Trần Quốc Tùng ngắt lời, nở nụ cười ý vị sâu xa nhìn cô: "Ban nãy hình như mày muốn so 'súng' nhỉ?"
Sao mày không coi tao là người tàn hình tiếp đi!!!
Vũ Huyền Trâm giật thót trong lòng: "Làm gì có, người khác nói." phải bán đứng anh em để bảo toàn khuôn mặt thôi.
Trần Quốc Tùng giữ nụ cười, Bùi Mạnh Hùng cũng cười: "Nói lời không có tính xác minh." còn ngả ngớn mời gọi: "Hay vào kia cho xem, xem 'súng' này là loại gì nhé?"
Vũ Huyền Trâm trong phút chốc như chết máy, nụ cười cứng đờ: Này là lời học sinh cấp hai có thể nói hả?
À thì, ban nãy cô cũng nói thật...
Khụ...không, nhân cách thứ hai của cô nói thôi, cô là vô tội.
Bùi Mạnh Hùng còn phụ hoạ theo, bước chân đến chỗ Vũ Huyền Trâm, tay còn đưa lên muốn túm người: "Không sao, không sao. Vào nhìn xác minh mới có kết quả chính xác được chứ."
Trần Quốc Tùng phụ hoạ: "Mày muốn biết thì để tạo cho mày sang bên đấy nhìn cho rõ."
Mẹ nó, lời thì văn hay chữ tốt nhưng ý vị sâu xa. Ai thèm vào với bọn mày.
Vũ Huyền Trâm cosplay thành người câm điếc, khuyết tật khả năng đọc hiểu.
Thấy Bùi Mạnh Hùng càng tiến lại gần. Cô lập tức cuống lên thoát khỏi móng vuốt của cậu bạn, nhấc chân bỏ chạy té khói . Còn nghiêng người lại dơ ngón f*ck lên: "Thích thì tự bọn mày vào xem với nhau!"
Bùi Mạnh Hùng cười ha hả.
Lúc quay đầu lại thì đâm sầm vào người trước mặt, mũi bị đập vào ngực người đó, hơi đau.
Nói đùa thôi.
Rất là đau mới đúng.
Người kia cũng vội đỡ lại hai vai cô, cất tiếng: "Nhìn đường. Đi từ từ thôi đừng có chạy."
Cô xoa xoa mũi ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt hướng xuống đang nhìn mình của Đào Thiên Minh.
Vũ Huyền Trâm gật đầu: "Xin lỗi." rồi chạy tiếp.
Trần Quốc Tùng còn định trêu lại gì đó, ý cười nhạt dần khi thấy Đào Minh Chiến rồi quay lại rửa tay. Không còn cười nữa.
Bùi Mạnh Hùng nhìn trọn vẹn cảnh đó hỏi: "Kia có phải người yêu tin đồn khối mình nói với nhau của nó không?"
Trần Quốc Tùng thờ ơ: "Dù sao cũng vẫn là tin đồn."
Bùi Mạnh Hùng nghĩ cậu biết gì đó: "Không phải người yêu thật hả?"
Trần Quốc Tùng lạnh mặt tắt nước: "Gần thế."
Bùi Mạnh Hùng: "...?"
Gần là gần thế nào cơ? Bọn này sao cứ thích nói chuyện nửa vời để người ta tự đoán thế?
----------------
Vũ Huyền Trâm chạy một mạch lên tầng , thấy bóng lưng của Tạ Như Quỳnh thì vồ lấy.
Cô bạn bị đánh úp bất ngờ, tí thì cắm mặt hôn sàn.
Tạ Như Quỳnh quay lại: "Đờ mờ , ma nó đuổi mày hay gì?"
Vũ Huyền Trâm nhớ lại cảnh hồi nãy, chột dạ. Định đưa tay lên gãi đầu để giả ngu thì thấy tay mình còn ướt. Nở nụ cười gian xảo.
Quay người Tạ Như Quỳnh, bấu lên vai cô bạn.
Tạ Như Quỳnh thấy vai mình hơi ẩm, quay sang nhìn thì có in vệt nước: "Con kia mày chết với tao!"
Và kết quả là Vũ Huyền Trâm bị Tạ Như Quỳnh đánh như con. Cô bạn vừa đánh còn không quên gửi mấy lời hỏi thăm hoà ái đến dòng tộc nhà cô.
Vũ Huyền Trâm thấy chết không sờn, bĩu môi than vãn: "Mày sắp thành mẹ tao rồi đấy."
Tạ Như Quỳnh đốp chát lại ngay: "Tao làm bố mày còn được."
Vũ Huyền Trâm vừa hay thấy Đào Trọng Tuấn thì vỗ vai cậu bạn : "Ông nội!"
Đào Trọng Tuấn đang chơi bài thì được lên chức ông nội lúc 14-15 tuổi đầu: "..."
Tao lại bỏ qua tình tiết nào nữa rồi à?
______________
Màn kịch nhỏ:
Vũ Huyền Trâm: "Ông nội!"
Đào Trọng Tuấn *cười gian* : "Nào, gọi thêm mấy trăm lần nữa cho anh mày nghe chơi."
Vũ Huyền Trâm: "..."
Vũ Huyền Trâm cười phá lên , với tay muốn lấy xuống nhưng không tới. Vừa cười vừa hỏi: "Thế cái này tính sao giờ?"
Hôm nay Kim Thanh Trúc phá lệ đi học sớm, cùng cả bọn đến xem hiện trường sau thảm họa đã được ai dọn chưa.
Cô bạn cũng đang cười, với tay lên: "Chắc cứ để nó ở đây làm đồ trang trí cũng được đấy. Hợp phết haha."
Bùi Diệu Linh huých khửu tay Kim Thanh Trúc: "Đi tìm que hay gì đấy gỡ xuống. Đờ mờ, nhìn buồn cười vãi."
Vũ Huyền Trâm tiếp lời: "Bọn mày dọn nhanh đi, không cô hiệu trưởng biết là xác định được ăn bánh."
Tạ Như Quỳnh còn đùa thêm: "Trà cô pha cũng ngon lắm đấy. Ai có nhu cầu thì cứ lên uống với cô."
Vũ Huyền Trâm: "Ê tự dưng tao hơi khát thật rồi nè."
Tạ Như Quỳnh đánh vào vai Vũ Huyền Trâm một cái. Ngăn không cho trí tưởng tượng và sơ hở là tiểu phẩm của hai đứa bay ra xa.
Bùi Diệu Linh từ đâu tìm được một cái que củi dài.
Vũ Huyền Trâm lại phát huy như thường khả năng hỏi ngang bằng quyển sách 'Mười vạn câu hỏi vì sao': "Ê cái này mày lấy đâu thế?"
Bùi Diệu Linh: "Tao lấy từ ống cống nhà mày đấy. Bớt hỏi. Không là tao nhét cả que này vào miệng mày bây giờ."
Vũ Huyền Trâm cảm thấy cực kì tổn thương, đôi mắt hoa đào hơi ánh nước, trổ tài diễn xuất của mình: "Sao mày nỡ nói câu đấy với một đứa đáng yêu, dễ thương như tao."
Tạ Như Quỳnh với ánh mắt khinh thường cực kì: "Thương vong chứ dễ thương cái gì."
Kim Thanh Trúc tiếp lời: "Thương tích đầy mình với những trò nghịch ngu của mày nữa."
Vũ Huyền Trâm: "..."
Bùi Diệu Linh gật đầu cho ý kiến: "Hai đứa đấy nói thay lời tao hết rồi đấy."
Vũ Huyền Trâm: "..."
Vũ Huyền Trâm: "Thế là bọn mày muốn tao cosplay thành người câm chứ gì?"
Kim Thanh Trúc: "Bọn tao nói còn khó hiểu lắm à?"
Vũ Huyền Trâm ủ rũ đi ra ôm tường lối ra vào: "Tao câm chứ tao không bị điếc nha!"
Tạ Như Quỳnh: "Tao mong mày bị cả hai cho bọn tao đỡ phải đau đầu, tẩu hỏa nhập ma vì mày."
Vũ Huyền Trâm sụt sùi nước mắt (vừa lấy từ vòi nước chấm lên): "..." thì ra tôi trong mắt các người là như vậy.
Đúng lúc Bùi Diệu Linh và Tạ Như Quỳnh lấy được túi bóng xuống, ném cho hai con báo Vũ Huyền Trâm và Kim Thanh Trúc.
Nhưng giờ ra chơi thì vẫn chứng nào tật nấy.
Bùi Diệu Linh nở một nụ cười xấu xa: "Hay mình lại đi tìm túi bóng khác đi?"
Đào Bích Phượng bất lực đỡ chán: "Thôi xin người, hôm qua mắc trên đấy , mày là đứa được 'tắm' nhiều nhất vẫn chưa chừa à!?"
Bùi Diệu Linh chưa kịp nói thì Vũ Huyền Trâm đã lắc đầu mình muốn văng luôn não ra ngoài, cực kì lì nói: "Không."
Đào Bích Phượng đánh một cú lên đầu Vũ Huyền Trâm.
Cô bị đánh đau (thật ra không đau lắm nhưng vẫn phải nói vậy để diễn), chạy ra góc khác tự kỉ một mình. Tiện tay nhổ cỏ cho trường rồi vẽ vòng tròn xuống đất.
Cả đám nhìn cảnh này mà quen, mặc kệ luôn.
Vũ Huyền Trâm: "..." ôi thật cảm động tình bạn bao la tình anh em đồng chí gắn bó keo sơn. Gói gọn thành một từ 'Plastic'.
Vũ Huyền Trâm bĩu môi, vào trong phòng vệ sinh cùng mọi người.
Chỉ là lơ ngơ thế nào, dù đứng ở rìa ngoài rồi mà vẫn bị hất trúng. Mà hình như không phải, là hất từ bên mình.
Đầu Vũ Huyền Trâm nảy ra câu như phim cung đấu: "Có nội gián!"
Vũ Huyền Trâm vừa quay sang thì thấy Kim Thanh Trúc sững sờ nhìn Tạ Như Quỳnh.
Tạ Như Quỳnh trong trường hợp này thì nở một nụ cười tự tin và thiện chí vì được kem đánh răng P/S hân hạnh được đồng hành: "Xin lỗi. Tao không cố ý."
Kim Thanh Trúc đanh mặt, vạt áo từng giọt chảy nước xuống: "Thế thì mày cố tình." rồi lấy một bụm tay đầy nước hất về phía Tạ Như Quỳnh.
Tạ Như Quỳnh hoảng hốt chạy ra ngoài, những đứa còn lại thì ra ngăn Kim Thanh Trúc.
Sự việc tiếp theo thì là Kim Thanh Trúc bị cả đám giữ người lại, Tạ Như Quỳnh còn quay lại nhìn mói: "Tao không cố ý đâu. Hất sang bên kia thì văng trúng mày thật mà."
Kim Thanh Trúc giãy ra khỏi tay mấy đứa kia, muốn Tạ Như Quỳnh ít nhất cũng phải dính nước.
Vũ Huyền Trâm ban đầu chỉ đứng ngoài, còn gợi đòn vẫy tay với cả đám nói: "Thượng lộ bình an."
Nhưng khi thấy biểu cảm kia của Kim Thanh trúc thì nhanh chạy ra gỡ tay những người khác ra khỏi cô bạn.
Kim Thanh Trúc có vẻ đã bình tĩnh lại. Hoặc phải nói là không còn muốn hất nước trả thù Tạ Như Quỳnh nữa nhưng vừa tức vừa dỗi những đứa kia cố giữ lấy cô bạn.
Kim Thanh Trúc lẳng lặng đi về lớp.
Vũ Huyền Trâm ngơ ngác nhìn theo rồi chạy đến. Vừa khoác tay lên vai đã bị Kim Thanh Trúc thẳng thừng hất ra.
Vũ Huyền Trâm nhìn cánh tay đang đỏ lên của mình, lại nhìn Kim Thanh Trúc.
Giận thật rồi.
Cả buổi hôm đấy Kim Thanh Trúc không nói chuyện với đám con gái câu nào.
Lúc ra về, Vũ Huyền Trâm bảo Kim Thanh Trúc đợi mình rồi hai đứa về chung. Cô thực sự không muốn bạn mình phải lủi thủi một mình như vậy. Trông vừa bất lực, vừa đáng thương vô cùng.
Nhưng đáp lại là lời nói nhạt nhòa không hứng thú của Kim Thanh Trúc: "Không! Tao tự về một mình được, Không cần mày quan tâm."
Vũ Huyền Trâm nhìn bóng dáng của Kim Thanh Trúc biến mất ở khúc ngoặt cổng trường để về nhà thì thở dài.
Tạ Quỳnh Như cũng biết mình sai, lúc sáng còn nói Kim Thanh Trúc 'có mỗi chuyện đấy cũng phải làm quá lên' thì thực sự hối hận.
Chiều hôm đấy đến nhà Kim Thanh Trúc từ sớm, dở đủ loại chiêu trò của mình ra thì may mắn sau 30 phút sau, Kim Thanh Trúc mới đồng ý tha thứ.
Dù sao cô bạn cũng là không chịu được người khác làm nũng, ăn vạ. Nhưng đây cũng chỉ là đối với bạn bè mới dễ dãi như vậy thôi.
Nhưng từ lúc đấy thì bọn họ không chơi ném nước nữa, cũng ít khi xuống nhà vệ sinh hơn.
Cũng vì thế mà tránh được màn hất nước có quy mô còn lớn hơn cả bọn họ của nhóm Nguyễn Lan Phương.
Nhóm Nguyễn Lan Phương hất nước nhau từ phòng vệ sinh dưới đấy lên hẳn hành lang trên tầng. Sàn nhà trắng bóng bỗng chốc ướt, còn in dấu chân và những vết trượt.
Bẩn cực kì.
Cô giáo đi vào lớp, yêu cầu những ai làm bẩn hành lang bên này thì phải ra lau sạch mới được vào.
Đồng thời cô hiệu trưởng cũng cho tắt bình nước hai ngày liền. Sau đó cũng không ai chơi vậy nữa.
Phòng vệ sinh lại trở về như lúc trước.
----------------
Vũ Huyền Trâm thu dọn sách vở trên bàn, vai bị một người vỗ lên. Cô quay đầu, là Nguyễn Lâm Trường.
Nguyễn Lâm Trường cười cười hỏi: "Bài tập hôm nay là trang 152 với làm hai đề cô vừa phát đấy đúng không?"
Vũ Huyền Trâm gật đầu, nhìn nụ cười này cứ là lạ làm cô muốn tránh xa: "Ừ."
Nguyễn Lâm Trường dang tay muốn khoác vai cô, còn muốn nói gì đó thì bị Đỗ Quang Trường bàn sau hất tay ra. Vũ Huyền Trâm còn đang chuẩn bị né hành động này thì thở phào trong lòng.
Vũ Huyền Trâm không phải là một người chậm chạp trong chuyện tình cảm. Xung quanh cô cũng có rất nhiều người yêu đơn phương. Nên nhìn ánh mắt và nụ cười đó thì cô cũng lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn.
Nguyễn Lâm Trường cũng biết ý, liền thu tay, đi về.
Đỗ Quang Trường đằng sau đi đến bên cạnh, hơi cúi đầu che miệng, nhỏ giọng nói với Vũ Huyền Trâm: "Mày tốt nhất là tránh xa nó ra."
Nhìn thấy động tác cứng đờ vì căng thẳng, miễn cưỡng hơi sát lại của Vũ Huyền Trâm thì đứng thẳng dậy.
Con bé này! Căng thẳng cái gì không biết.
Vũ Huyền Trâm không muốn quá gần gũi với những người khác giới, mà Đỗ Quang Trường lại còn là người có người yêu công khai hẳn hoi. Lại càng phải giữ khoảng cách. Nhưng thấy Đỗ Quang Trường nói vậy thì sự né tránh của cô lập tức bay đi.
Vũ Huyền Trâm ngước mắt: "Mày cũng thấy..." lại nhăn mày gãi đầu tìm từ giải thích phù hợp: "Cái kiểu nó đối với tao cứ lạ lạ ấy?"
Đỗ Quang Trường liếc mắt xuống nhìn Vũ Huyền Trâm: "Ừ. Nên tốt nhất mày đừng lại gần nó nữa."
Tối hôm đấy, Nguyễn Lâm Trường lại nhắn tin cho Vũ Huyền Trâm hỏi bài. Cô chẳng nhớ người này từ sau Tết đã hỏi mình bao nhiêu lần rồi nữa. Cảm thấy rất phiền với những người như này.
Lâm Trường: [Ê. Bài tập là gì đấy? Tao quên rồi.]
Vũ Huyền Trâm vừa ngồi vào bàn học thì tin nhắn của Nguyễn Lâm Trường hiện lên. Hết sức kiên nhẫn trả lời: [Toán trang 152 với 2 tờ đề văn cô phát]
Vũ Huyền Trâm còn nói thẳng vấn đề: [Với lại lớp có bao nhiêu đứa đấy. Sao mày cứ đi hỏi tao mãi thế!?]
Lâm Trường: [Tao chỉ thích hỏi mày thôi.]
Vũ Huyền Trâm đỡ chán, cố kìm lại cảm giác muốn đánh người: [Nhưng tao thì không. Mày viết bài tập vào đâu đấy xong về xem lại. Đừng có hỏi mãi tao. Phiền lắm đấy.]
Nguyễn Lâm Trường một lát sau mới nhắn tin lại: [...Xin lỗi.]
Cũng từ hôm đấy, Vũ Huyền Trâm cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Nhưng lũ báo bạn bè kia lại lôi cô vào một cuộc chơi ngu khác.
----------------
Mỗi tháng có một tiết ngoại khoá về giáo dục tâm- sinh lý và những vấn đề trong xã hội.
Hôm nay là thứ hai, tiết chào cờ tuần này thay bằng tiết ngoại khoá của tháng. Chủ đề lần này nói về sự mất cân bằng và phát triển của bộ phận cơ thể.
Hai bạn nam và hai bạn nữ được thầy chỉ định lên sân khấu để làm mẫu tình huống cho mọi người.
Người dẫn chương trình điều khiển sân khấu cực kì hài hước: "Đấy, mọi bộ phận của chúng ta đều không bằng nhau. To nhỏ không cân xứng. Cơ thể của mỗi người cũng vậy. Có bạn to, bạn nhỏ, béo gầy khác nhau. Ngay cả 'súng' cũng được các bạn nam lúc đi vệ sinh so sánh với nhau-" rồi kéo hai bạn nam ra giữa sân khấu nói tiếp "-như bạn này đi vệ sinh, lại liếc sang bồn bên cạnh của bạn kia xong đọ với nhau ai súng 'súng lục' ai 'đại bác'. Điều đó cũng rất bình thường, không có gì phải ngại ngùng khi các bạn nam đang độ tuổi mới lớn này hay hỏi nhau"
Cả phía bên dưới lúc nói "đọ 'súng lục' hay 'đại bác'." thì cả giáo viên và học sinh đều phá lên cười.
Lúc ra chơi, mọi người đi vệ sinh. Hai bên bị ngăn cách bởi bức tường. Trong phòng vệ sinh nữ chỉ có nhóm của Vũ Huyền Trâm. Bên đám con trai thì không rõ lắm. Nhưng cô nghe ra được vài âm thanh quen thuộc. Trong số đó có bạn cùng lớp và bộ đôi bạn thân Trần Quốc Tùng và Bùi Mạnh Hùng.
Bên đấy không kiêng dè gì đùa đểu nhau: "Của mày bé thế?"
Cô nghe thấy giọng của Trần Quốc Tùng vang lên lờ mờ: "Của mày mới bé!"
Tạ Như Quỳnh không nhịn được, cố tình nói lớn: "súng lục hay đại bác thế?"
Đám bên kia nghe thấy thì giật mình, im bặt.
Trần Quốc Tùng nắm bắt tình hình nhanh, qua hai giây thì ngả ngớn đáp lại, lần này nghe rõ hơn: "Thằng này mới bé."
Bùi Diệu Linh hỏi lại: "Có ai súng lục không?"
Bùi Mạnh Hùng không ngờ đến trường hợp này: "Bọn mày có phải con gái không thế. Hỏi vấn đề số đo của con trai làm gì?"
Vũ Huyền Trâm cười gian, hỏi: "Thế bọn mày bé à?"
Đám con trai tắt tiếng. Nhóm bên này cười phá lên.
Tạ Như Quỳnh còn đùa với Vũ Huyền Trâm: "Tao là súng lục nè."
Vũ Huyền Trâm cúi đầu xuống nhìn chỗ đó không có thật của mình, còn rất thẳng thắn nói: "Tao là đại bác nè."
Kim Thanh Trúc vỗ vai Vũ Huyền Trâm, hất cằm: "Tao là bố mày nè."
Tạ Như Quỳnh liếc xuống bộ phận phía dưới của Trúc: "Mày có không mà đòi làm bố?"
Kim Thanh Trúc: "..." nói chuyện với mấy đứa não bị nhuộm đen này rất dễ bị câm nín.
Không trêu bọn nó được mà bản thân còn bị khinh ngược lại. Rất muốn khóc nhưng chỉ có thể đổ lệ trong lòng, thầm mắng một đám không đứa nào sáng.
Sau đó bọn họ rất nhanh đã đi ra. Trâm là người rửa ta cuối nên ra sau. Kim Thanh Trúc muốn ở lại đợi thì Vũ Huyền Trâm nói: "Mày cứ đi trước với bọn nó đi. Tí tao theo sau."
Kim Thanh Trúc cũng không tiếp tục nữa: "Thế thì rửa nhanh lên đấy. Tao đi trước."
Kim Thanh Trúc vừa đi thì Trần Quốc Tùng và Bùi Mạnh Hùng cũng ra khỏi nhà vệ sinh, bước lên sàn rửa bên ngoài.
Vũ Huyền Trâm quay sang thấy Trần Quốc Tùng phát hoảng, muốn chơi bài chuồn nhưng còn chưa rửa tay xong. Cô bị bệnh sạch sẽ ở tay cực kì.
Đen hơn là còn gặp phải Bùi Mạnh Hùng theo sau Trân Quốc Tùng đi ra.
Mấy người còn lại đã ra trước rồi, ở đây chỉ còn 3 người bọn họ.
Trần Quốc Tùng làm như cô vô hình, đứng cạnh bồn rửa của cô bật vòi nước.
Bùi Mạnh Hùng đi đến chào: "Hê lô em gái."
Vũ Huyền Trâm cười chột dạ đưa tay vẫy chào: "Hê lô người anh em thiện-"
Trần Quốc Tùng ngắt lời, nở nụ cười ý vị sâu xa nhìn cô: "Ban nãy hình như mày muốn so 'súng' nhỉ?"
Sao mày không coi tao là người tàn hình tiếp đi!!!
Vũ Huyền Trâm giật thót trong lòng: "Làm gì có, người khác nói." phải bán đứng anh em để bảo toàn khuôn mặt thôi.
Trần Quốc Tùng giữ nụ cười, Bùi Mạnh Hùng cũng cười: "Nói lời không có tính xác minh." còn ngả ngớn mời gọi: "Hay vào kia cho xem, xem 'súng' này là loại gì nhé?"
Vũ Huyền Trâm trong phút chốc như chết máy, nụ cười cứng đờ: Này là lời học sinh cấp hai có thể nói hả?
À thì, ban nãy cô cũng nói thật...
Khụ...không, nhân cách thứ hai của cô nói thôi, cô là vô tội.
Bùi Mạnh Hùng còn phụ hoạ theo, bước chân đến chỗ Vũ Huyền Trâm, tay còn đưa lên muốn túm người: "Không sao, không sao. Vào nhìn xác minh mới có kết quả chính xác được chứ."
Trần Quốc Tùng phụ hoạ: "Mày muốn biết thì để tạo cho mày sang bên đấy nhìn cho rõ."
Mẹ nó, lời thì văn hay chữ tốt nhưng ý vị sâu xa. Ai thèm vào với bọn mày.
Vũ Huyền Trâm cosplay thành người câm điếc, khuyết tật khả năng đọc hiểu.
Thấy Bùi Mạnh Hùng càng tiến lại gần. Cô lập tức cuống lên thoát khỏi móng vuốt của cậu bạn, nhấc chân bỏ chạy té khói . Còn nghiêng người lại dơ ngón f*ck lên: "Thích thì tự bọn mày vào xem với nhau!"
Bùi Mạnh Hùng cười ha hả.
Lúc quay đầu lại thì đâm sầm vào người trước mặt, mũi bị đập vào ngực người đó, hơi đau.
Nói đùa thôi.
Rất là đau mới đúng.
Người kia cũng vội đỡ lại hai vai cô, cất tiếng: "Nhìn đường. Đi từ từ thôi đừng có chạy."
Cô xoa xoa mũi ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt hướng xuống đang nhìn mình của Đào Thiên Minh.
Vũ Huyền Trâm gật đầu: "Xin lỗi." rồi chạy tiếp.
Trần Quốc Tùng còn định trêu lại gì đó, ý cười nhạt dần khi thấy Đào Minh Chiến rồi quay lại rửa tay. Không còn cười nữa.
Bùi Mạnh Hùng nhìn trọn vẹn cảnh đó hỏi: "Kia có phải người yêu tin đồn khối mình nói với nhau của nó không?"
Trần Quốc Tùng thờ ơ: "Dù sao cũng vẫn là tin đồn."
Bùi Mạnh Hùng nghĩ cậu biết gì đó: "Không phải người yêu thật hả?"
Trần Quốc Tùng lạnh mặt tắt nước: "Gần thế."
Bùi Mạnh Hùng: "...?"
Gần là gần thế nào cơ? Bọn này sao cứ thích nói chuyện nửa vời để người ta tự đoán thế?
----------------
Vũ Huyền Trâm chạy một mạch lên tầng , thấy bóng lưng của Tạ Như Quỳnh thì vồ lấy.
Cô bạn bị đánh úp bất ngờ, tí thì cắm mặt hôn sàn.
Tạ Như Quỳnh quay lại: "Đờ mờ , ma nó đuổi mày hay gì?"
Vũ Huyền Trâm nhớ lại cảnh hồi nãy, chột dạ. Định đưa tay lên gãi đầu để giả ngu thì thấy tay mình còn ướt. Nở nụ cười gian xảo.
Quay người Tạ Như Quỳnh, bấu lên vai cô bạn.
Tạ Như Quỳnh thấy vai mình hơi ẩm, quay sang nhìn thì có in vệt nước: "Con kia mày chết với tao!"
Và kết quả là Vũ Huyền Trâm bị Tạ Như Quỳnh đánh như con. Cô bạn vừa đánh còn không quên gửi mấy lời hỏi thăm hoà ái đến dòng tộc nhà cô.
Vũ Huyền Trâm thấy chết không sờn, bĩu môi than vãn: "Mày sắp thành mẹ tao rồi đấy."
Tạ Như Quỳnh đốp chát lại ngay: "Tao làm bố mày còn được."
Vũ Huyền Trâm vừa hay thấy Đào Trọng Tuấn thì vỗ vai cậu bạn : "Ông nội!"
Đào Trọng Tuấn đang chơi bài thì được lên chức ông nội lúc 14-15 tuổi đầu: "..."
Tao lại bỏ qua tình tiết nào nữa rồi à?
______________
Màn kịch nhỏ:
Vũ Huyền Trâm: "Ông nội!"
Đào Trọng Tuấn *cười gian* : "Nào, gọi thêm mấy trăm lần nữa cho anh mày nghe chơi."
Vũ Huyền Trâm: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.