Chương 31
Đông Lạc Hạ
22/08/2024
Đào Thiên Minh né tránh Vũ Huyền Trâm, người vui nhất là Trần Quốc Tùng. Nhiều lần có tiết thể dục chung, gặp nhau lúc đi lấy xe,... đều được Trần Quốc Tùng tận dụng mọi khả năng để đến gàn Vũ Huyền Trâm hơn nhưng cô hầu như toàn đi chung với nhóm của mình. Khả năng ở riêng là rất thấp.
Cô thì chỉ xoay quanh bài tập để chuẩn bị cho kì thi, không biết từ lúc nào mà cũng cười đùa thoải mái với cậu.
Nhưng ngẫm lại một chút sẽ nhận ra được ý định của cậu. Cô không muốn gieo cho ai hi vọng, tốt nhất là diệt luôn hạt giống trước khi nó nảy mầm.
Trần Quốc Tùng tắm xong, thấy tin nhắn của Vũ Huyền Trâm vừa gửi tới, cậu nhìn đồng hồ, ước lượng có lẽ cô cũng vừa tắm xong, ngồi vào bàn học thì nhắn tin ngay cho cậu. Tâm trạng tốt càng thêm tốt.
Vũ Huyền Trâm: [Này.]
Vũ Huyền Trâm: [Ừm...Mày thích tao à?]
Trần Quốc Tùng vừa lau tóc, nhướn mày, thành thật trả lời: [Ừ.]
Vũ Huyền Trâm thấy từ này thì đau cả mắt: [Thế thì bỏ cuộc sớm đi]
Trần Quốc Tùng: [Nếu tao tán đổ mày thì sao?]
Vũ Huyền Trâm phản bác lại ngay: [Không có chuyện đó đâu.]
Trần Quốc Tùng cười cười: [Tự tin đấy.]
Vũ Huyền Trâm: [Đấy là chuyện đương nhiên *icon cười nhếch mép*. Nhưng mà vẫn khuyên mày từ bỏ đi.]
Trần Quốc Tùng đánh thẳng trọng tâm mà hỏi: [Mày vẫn còn thích nó à?]
Vũ Huyền Trâm đau đầu, xoa huyệt thái dương: [Không. Đừng hỏi nữa.]
----------------
Một bạn cùng lớp gần nhà vì xe bị hỏng nên nhờ Vũ Huyền Trâm lai hộ. Mẹ của hai người là thân với nhau nên cô cũng ngại từ chối.
Trần Quốc Tùng cùng đường lấy xe với cô, tận dụng lúc cổng trường đông mà đi sát vào, đôi khi phải cầm tay dẫn cô sang đường chứ không thì sẽ bị xe đụng.
Vũ Huyền Trâm lúc đấy chỉ biết ngơ ngác đi theo. Trần Quốc Tùng thấy vẻ mặt đó thì cười, trêu đến đỏ mặt phồng má như con cá nóc.
Đầu tháng bốn, thời tiết bắt đầu oi bức, lúc giao ca buổi chiều vì vướng bạn cùng bàn nên Vũ Huyền Trâm đi đến nhà vệ sinh sau. Kim Thanh Trúc vì hay vào lớp muộn nên bị bạn cùng bàn không cho ra ngoài nữa, chỉ còn cách ngồi ở chỗ nghịch tóc cậu bạn.
Vũ Huyền Trâm vừa ra đến sảnh, chuẩn bị ngoặt ở lối đi nhỏ cạnh cầu thang có ô thông qua khu C thì nghe thấy tiếng Trần Quốc Tùng gọi.
Trần Quốc Tùng né hai em học sinh đi từ cầu thang xuống để về, dừng trước mặt Vũ Huyền Trâm cười, đặt vào lòng bàn tay cô hai vật cứng.
Vũ Huyền Trâm đưa tay lên nhìn, là một hộp sữa và một gói kẹo nhỏ.
Trần Quốc Tùng nhìn đồ trong tay cô, hất cằm: "Cho đấy."
Vũ Huyền Trâm nhìn hộp sữa, nhớ đến một chuyện trong quá khứ. Bị Trần Quốc Tùng đặt tay vỗ nhẹ đỉnh đầu cũng không biết.
Trần Quốc Tùng thấy cô bất động thì tay đang đặt trên đầu trượt xuống thành nhéo má, cười trêu: "Cảm động đến hoá đá luôn cơ à?"
Vũ Huyền Trâm giật mình trong lòng, ánh mắt dần có tiêu cự, ngẩng đầu gạt tay cậu ra, như mèo con xù lông xoè vuốt: "Làm gì có!"
Trần Quốc Tùng lại vỗ nhẹ đầu cô, nhắc nhở: "Lót dạ đi không tí nữa vào học lại chẳng có sức đâu."
Đồ đã cho thì cứ nhận thôi nên Vũ Huyền Trâm trở lại lớp. Uống sữa xong thì ăn kẹo, vẫn thấy Kim Thanh Trúc bị nhốt lại ở chỗ ngồi thì cười.
Kim Thanh Trúc thấy vậy mắng: "Mày còn cứ ở đấy mà cười à!"
Vũ Huyền Trâm cười hả hê ra tiếng, vẫy tay tạm biệt Kim Thanh Trúc: "Bye nha. Anh đi chơi đây, em yêu cứ bị nhốt ở đấy mà ngồi đi."
Kim Thanh Trúc không được ra chơi, chỉ có thể lườm bạn cùng bàn đang gục mặt vào cánh tay mà ngủ của mình.
Bùi Thành Nam mở mắt, nghiêng đầu để lộ nửa khuôn mặt nhìn Kim Thanh Trúc: "Mày mà đi thì lại vào chỗ muộn nên tốt nhất là ngồi im ở đây đi"
Kim Thanh Trúc không thể nói lại gì, nghịch tóc cậu bạn coi như để xả giận. Bùi Thành Nam tiếp tục ngủ, mặc kệ Kim Thanh Trúc đang làm đầu mình thành kiểu tóc tổ chim.
Kim Thanh Trúc cũng nhiều lần có những hành động như vậy ở trước mặt đám bạn của mình, tưởng mọi người sẽ biết nhưng thật ra là không mấy ai để ý đến góc đó của hai người lắm. Chỉ nghĩ đơn giản là cậu bạn không cho Kim Thanh Trúc ra khỏi chỗ vì hay vào muộn.
----------------
Vũ Huyền Trâm đứng ở quầy hàng nhà bà gửi xe, muốn tìm kẹo bò sữa mà bản thân thích từ lúc nhỏ đến giờ và đã khá chán kẹo ngậm cứng.
Kim Thanh Trúc hỏi bà: "Bà ơi, nhà bà có bán kẹo sữa không ạ?"
Bà đang bận bán cho người khác, chỉ tay vào mấy hộp kẹo: "Kẹo sữa nào? Nhà bà có bán mấy kẹo này thôi."
Vì không muốn làm phiền bà và cản đường đi của người khác nên cô vội mua loại kẹo bình thường hay ăn.
Trần Quốc Tùng hay thấy Vũ Huyền Trâm mua kẹo, đi đến ghé đầu lại gần hỏi: "Mua gì đấy? Chia cho tao ít."
Vũ Huyền Trâm giật mình, thấy người nọ là Trần Quốc Tùng thì lườm một cái, nhét kẹo vào trong cặp: "Mua kẹo."
Trần Quốc Tùng thấy một gói kẹo nhỏ bị mắc ở khe tay cô liền lấy luôn. Cậu xé vỏ cho vào miệng, vỗ nhẹ đầu Vũ Huyền Trâm: "Ăn kẹo ít thôi. Sâu răng đấy." rồi đi vào lấy xe.
Vũ Huyền Trâm không chấp nhặt cậu vừa rồi lấy kẹo của mình, cũng nhanh chạy vào lấy xe đi về.
Buổi tối ra tiệm tạp hoá mua mấy đồ lặt vặt. Trần Quốc Tùng thấy trên kệ hàng có một bịch kẹo sữa. Không biết cậu đoán đúng không nhưng cứ mua về.
Trưa hôm sau, trời nắng gắt càng thêm oi bức. Nhà bà gửi xe không có gì chắn ở sân. Những xe gửi ở đấy bị nắng làm bỏng cả yên. Vũ Huyền Trâm bị hạ đường huyết, cần phải bổ sung đường nhưng không tìm được chỗ mát để đứng tránh nắng nên phải nhanh bóc kẹo, định cho vào miệng thì Trần Quốc Tùng gọi: "Ê! Chìa tay ra, không thì mở khoá cặp luôn đi."
Vũ Huyền Trâm vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng tay cho kẹo vào miệng tròn mắt nhìn Trần Quốc Tùng đang đi đến.
Trần Quốc Tùng cứ thấy vẻ mặt đó của cô thì lại thấy buồn cười vì sự vô tri, búng nhẹ chán cô: "Ngơ ra đấy làm gì." rồi cầm hai vai, nhẹ nhàng quay người cô ra sau. Từ ngăn ngoài cặp lấy ra mấy gói kẹo sữa, mở khoá cặp của Vũ Huyền Trâm rồi thả hết kẹo vào. Xong việc còn vỗ nhẹ đầu cô: "Rồi. Lấy xe nhanh lên. Nắng vỡ đầu rồi còn đứng ăn kẹo làm màu nữa."
Vũ Huyền Trâm vẫn còn ngơ ngác, lúc hoàn hồn thì thấy Đào Thiên Minh vòng từ đường nhỏ khác đi vào lấy xe. Nhìn thấy Vũ Huyền Trâm thì nụ cười của cậu cứng đờ, bước chân cũng khựng một giây lại rồi mới đi tiếp. Sau một thời gian không gặp, cả hai đều không hẹn mà cùng lơ nhau. Vũ Huyền Trâm lạnh mặt lấy xe ra về.
Về đến nhà, Vũ Huyền Trâm liền mở cặp ra xem có phải tên kia nhét bom vào cặp cô không. Kết quả là thấy được kẹo sữa bò mà cô vẫn luôn tìm kiếm.
Vũ Huyền Trâm không khỏi ngạc nhiên, tự hỏi là trùng hợp hay không mà Trần Quốc Tùng cho mình mấy gói kẹo này.
Lại nhớ sự việc hôm qua. Cô nói cũng không có nhỏ, có lẽ vậy mà Trần Quốc Tùng nghe được. Nhưng lại cảm thấy giả thuyết này sao cứ giống mấy bộ phim ngôn tình hồng phấn nên gạt bỏ suy nghĩ này luôn. Có lẽ chỉ là vô tình mà trùng hợp thôi.
Vũ Huyền Trâm chụp ảnh, gửi cho Trần Quốc Tùng.
Vũ Huyền Trâm: *Gửi một ảnh* [Cảm ơn nha.]
Trần Quốc Tùng cũng vừa mới về, điện thoại trong tay sáng lên hiện thông báo có tin nhắn. Cậu cười nhẹ: [Không có gì] sợ không phải kẹo cô thích nên cậu còn nhắn thêm: [Nếu không thích thì bảo, tao đổi loại khác cho.]
Vũ Huyền Trâm cười đùa: [Còn được đổi nữa hả?]
Trần Quốc Tùng: [Ừm. Mày không thích thì tao đổi thành loại mày thích.]
Vũ Huyền Trâm nổi hứng muốn chọc cậu một chút: [Nay tốt ghê nhỉ?]
Trần Quốc Tùng thả thính mượt hơn sunsilk: [Trước giờ có lúc nào tao không tốt với mày à?]
Vũ Huyền Trâm thoáng rung động tại thời khắc này nhưng rồi lại vội thoát khỏi cảm xúc đó lảng sang chuyện khác: [Thôi được rồi. Tao cũng đang tìm loại này. Cảm ơn nha.]
Trần Quốc Tùng: [Ừm. Hết thì bảo. Tao vẫn còn.]
Vũ Huyền Trâm: [OK.]
Thoát khỏi màn hình tin nhắn, Vũ Huyền Trâm cúi đầu nhìn kẹo trên mặt bàn, chưa ăn nhưng đã cảm thấy ngọt.
----------------
Thu đến mang theo những trận mưa lớn không dứt. Vũ Huyền Trâm tách khỏi nhóm, ở vòng ngoài cùng nhìn ra sân trường tối.
Trần Quốc Tùng rất dễ nhìn thấy cô đang đứng ở đó. Lúc trước là đến chậm một bước, bây giờ thì chẳng ai vướng "đường" đi của cậu nữa. Trần Quốc Tùng thả chậm bước chân, ổn định lại hơi thở của mình đi đến sau lưng Vũ Huyền Trâm.
Vũ Huyền Trâm bị hai người ở trước đang đùa nghịch va trúng làm cô phải lùi lại một bước. Trần Quốc Tùng phản ứng kịp đỡ lấy vai cô.
Vũ Huyền Trâm giật mình, quay lại đằng sau vội mở miệng đồng thời cũng tránh sang một bên: "A- Xin lỗi! Có bị sao không?"
Trần Quốc Tùng nhíu mày nhìn hai người đang đùa nhau vừa rồi vẫn chưa biết mình vừa va chúng người khác, tâm trạng thoáng trùng xuống: "Không."
Cậu hơi cúi đầu xuống nhìn Vũ Huyền Trâm, hỏi: "Ô đâu rồi?"
Vũ Huyền Trâm ỉu xìu, lắc lắc chìa khoá xe trên tay: "Để ở xe rồi."
Trần Quốc Tùng lấy chìa khoá, vỗ nhẹ vào vai cô: "Đợi ở đây đi, tao đi lấy ô cho."
Vũ Huyền Trâm tưởng nghe nhầm, nhíu mày hỏi lại: "Hả?"
Nhưng Trần Quốc Tùng đã chen qua hàng người, hoà mình vào màn mưa.
Vũ Huyền Trâm chớp chớp mắt, chưa hiểu cái mô cái tê gì vừa xảy ra. Cô nhìn xem bạn mình có ở đây không nhưng quá nhiều người, còn có người đùa nghịch mấy lần suýt va phải làm cô không thấy được gì đành mặc kệ chạy theo. Cô không muốn bản thân lại bị xoi mói hay trở thành tâm điểm chú ý gì cả.
Trần Quốc Tùng chạy vào trong mưa, ngang đường thì gặp anh em cây khế của mình đang che ô cho nhau nên nhen vào đi cùng.
Người đi chung với Bùi Mạnh Hùng tên Nguyễn Việt Anh ngạc nhiên hỏi: "Nãy thấy ông bảo bọn tôi đi trước mà?"
Bùi Mạnh Hùng cười gợi đòn: "Bị người ta phũ tiếp rồi hả?"
Trần Quốc Tùng lườm cậu bạn: "Thích đấm nhau thì nói luôn. Đừng kháy vào nỗi đau của người khác như thế."
Dương Vũ Hải vừa quay đầu thì nhìn thấy Trân Quốc Tùng, ngạc nhiên hỏi: "Ơ, nãy thấy mày đứng với nó mà?"
Trần Quốc Tùng đấm nhẹ vai cậu bạn, sửa lại lời: "Nó gì mà nó. Người ta có tên đàng hoàng đấy."
Đặng Quang Long che ô đi bên cạnh Dương Vũ Hải chẹp miệng khinh bỉ kẻ có tình yêu: "Lại còn bệnh nhau cơ."
Trần Quốc Tùng nhếch miệng cười, trả lời ngay tức khắc: "Phải bênh chứ."
Cả bọn: "Cút!"
Trần Quốc Tùng tự đắc, quay móc chìa khoá trên tay nhìn thấy sắp đến cổng trường: "Không nói chuyện với bọn mày nữa" nghiêng đầu hất cằm với Bùi Mạnh Hùng: "Đưa tao ra quán gửi xe."
Dương Vũ Hải nhìn chìa khoá đang nhảy nhót trên tay cậu hỏi: "Đây hình như là chìa khoá xe nó đúng không?"
Trần Quốc Tùng đợi mãi câu này nên cố ý khoe chìa khoá, cười đến là làm mấy người khác ngứa mắt: "Ừ."
Dương Vũ Hải cảm thấy nổi cả da gà về độ khoe của Trần Quốc Tùng, quyết định không nên nói chuyện gì với cậu nữa.
Bùi Mạnh Hùng đưa Trần Quốc Tùng đến nhà gửi xe xong thì trở về, đến cổng trường thì thấy Vũ Huyền Trâm chạy đến.
Cô thì chỉ xoay quanh bài tập để chuẩn bị cho kì thi, không biết từ lúc nào mà cũng cười đùa thoải mái với cậu.
Nhưng ngẫm lại một chút sẽ nhận ra được ý định của cậu. Cô không muốn gieo cho ai hi vọng, tốt nhất là diệt luôn hạt giống trước khi nó nảy mầm.
Trần Quốc Tùng tắm xong, thấy tin nhắn của Vũ Huyền Trâm vừa gửi tới, cậu nhìn đồng hồ, ước lượng có lẽ cô cũng vừa tắm xong, ngồi vào bàn học thì nhắn tin ngay cho cậu. Tâm trạng tốt càng thêm tốt.
Vũ Huyền Trâm: [Này.]
Vũ Huyền Trâm: [Ừm...Mày thích tao à?]
Trần Quốc Tùng vừa lau tóc, nhướn mày, thành thật trả lời: [Ừ.]
Vũ Huyền Trâm thấy từ này thì đau cả mắt: [Thế thì bỏ cuộc sớm đi]
Trần Quốc Tùng: [Nếu tao tán đổ mày thì sao?]
Vũ Huyền Trâm phản bác lại ngay: [Không có chuyện đó đâu.]
Trần Quốc Tùng cười cười: [Tự tin đấy.]
Vũ Huyền Trâm: [Đấy là chuyện đương nhiên *icon cười nhếch mép*. Nhưng mà vẫn khuyên mày từ bỏ đi.]
Trần Quốc Tùng đánh thẳng trọng tâm mà hỏi: [Mày vẫn còn thích nó à?]
Vũ Huyền Trâm đau đầu, xoa huyệt thái dương: [Không. Đừng hỏi nữa.]
----------------
Một bạn cùng lớp gần nhà vì xe bị hỏng nên nhờ Vũ Huyền Trâm lai hộ. Mẹ của hai người là thân với nhau nên cô cũng ngại từ chối.
Trần Quốc Tùng cùng đường lấy xe với cô, tận dụng lúc cổng trường đông mà đi sát vào, đôi khi phải cầm tay dẫn cô sang đường chứ không thì sẽ bị xe đụng.
Vũ Huyền Trâm lúc đấy chỉ biết ngơ ngác đi theo. Trần Quốc Tùng thấy vẻ mặt đó thì cười, trêu đến đỏ mặt phồng má như con cá nóc.
Đầu tháng bốn, thời tiết bắt đầu oi bức, lúc giao ca buổi chiều vì vướng bạn cùng bàn nên Vũ Huyền Trâm đi đến nhà vệ sinh sau. Kim Thanh Trúc vì hay vào lớp muộn nên bị bạn cùng bàn không cho ra ngoài nữa, chỉ còn cách ngồi ở chỗ nghịch tóc cậu bạn.
Vũ Huyền Trâm vừa ra đến sảnh, chuẩn bị ngoặt ở lối đi nhỏ cạnh cầu thang có ô thông qua khu C thì nghe thấy tiếng Trần Quốc Tùng gọi.
Trần Quốc Tùng né hai em học sinh đi từ cầu thang xuống để về, dừng trước mặt Vũ Huyền Trâm cười, đặt vào lòng bàn tay cô hai vật cứng.
Vũ Huyền Trâm đưa tay lên nhìn, là một hộp sữa và một gói kẹo nhỏ.
Trần Quốc Tùng nhìn đồ trong tay cô, hất cằm: "Cho đấy."
Vũ Huyền Trâm nhìn hộp sữa, nhớ đến một chuyện trong quá khứ. Bị Trần Quốc Tùng đặt tay vỗ nhẹ đỉnh đầu cũng không biết.
Trần Quốc Tùng thấy cô bất động thì tay đang đặt trên đầu trượt xuống thành nhéo má, cười trêu: "Cảm động đến hoá đá luôn cơ à?"
Vũ Huyền Trâm giật mình trong lòng, ánh mắt dần có tiêu cự, ngẩng đầu gạt tay cậu ra, như mèo con xù lông xoè vuốt: "Làm gì có!"
Trần Quốc Tùng lại vỗ nhẹ đầu cô, nhắc nhở: "Lót dạ đi không tí nữa vào học lại chẳng có sức đâu."
Đồ đã cho thì cứ nhận thôi nên Vũ Huyền Trâm trở lại lớp. Uống sữa xong thì ăn kẹo, vẫn thấy Kim Thanh Trúc bị nhốt lại ở chỗ ngồi thì cười.
Kim Thanh Trúc thấy vậy mắng: "Mày còn cứ ở đấy mà cười à!"
Vũ Huyền Trâm cười hả hê ra tiếng, vẫy tay tạm biệt Kim Thanh Trúc: "Bye nha. Anh đi chơi đây, em yêu cứ bị nhốt ở đấy mà ngồi đi."
Kim Thanh Trúc không được ra chơi, chỉ có thể lườm bạn cùng bàn đang gục mặt vào cánh tay mà ngủ của mình.
Bùi Thành Nam mở mắt, nghiêng đầu để lộ nửa khuôn mặt nhìn Kim Thanh Trúc: "Mày mà đi thì lại vào chỗ muộn nên tốt nhất là ngồi im ở đây đi"
Kim Thanh Trúc không thể nói lại gì, nghịch tóc cậu bạn coi như để xả giận. Bùi Thành Nam tiếp tục ngủ, mặc kệ Kim Thanh Trúc đang làm đầu mình thành kiểu tóc tổ chim.
Kim Thanh Trúc cũng nhiều lần có những hành động như vậy ở trước mặt đám bạn của mình, tưởng mọi người sẽ biết nhưng thật ra là không mấy ai để ý đến góc đó của hai người lắm. Chỉ nghĩ đơn giản là cậu bạn không cho Kim Thanh Trúc ra khỏi chỗ vì hay vào muộn.
----------------
Vũ Huyền Trâm đứng ở quầy hàng nhà bà gửi xe, muốn tìm kẹo bò sữa mà bản thân thích từ lúc nhỏ đến giờ và đã khá chán kẹo ngậm cứng.
Kim Thanh Trúc hỏi bà: "Bà ơi, nhà bà có bán kẹo sữa không ạ?"
Bà đang bận bán cho người khác, chỉ tay vào mấy hộp kẹo: "Kẹo sữa nào? Nhà bà có bán mấy kẹo này thôi."
Vì không muốn làm phiền bà và cản đường đi của người khác nên cô vội mua loại kẹo bình thường hay ăn.
Trần Quốc Tùng hay thấy Vũ Huyền Trâm mua kẹo, đi đến ghé đầu lại gần hỏi: "Mua gì đấy? Chia cho tao ít."
Vũ Huyền Trâm giật mình, thấy người nọ là Trần Quốc Tùng thì lườm một cái, nhét kẹo vào trong cặp: "Mua kẹo."
Trần Quốc Tùng thấy một gói kẹo nhỏ bị mắc ở khe tay cô liền lấy luôn. Cậu xé vỏ cho vào miệng, vỗ nhẹ đầu Vũ Huyền Trâm: "Ăn kẹo ít thôi. Sâu răng đấy." rồi đi vào lấy xe.
Vũ Huyền Trâm không chấp nhặt cậu vừa rồi lấy kẹo của mình, cũng nhanh chạy vào lấy xe đi về.
Buổi tối ra tiệm tạp hoá mua mấy đồ lặt vặt. Trần Quốc Tùng thấy trên kệ hàng có một bịch kẹo sữa. Không biết cậu đoán đúng không nhưng cứ mua về.
Trưa hôm sau, trời nắng gắt càng thêm oi bức. Nhà bà gửi xe không có gì chắn ở sân. Những xe gửi ở đấy bị nắng làm bỏng cả yên. Vũ Huyền Trâm bị hạ đường huyết, cần phải bổ sung đường nhưng không tìm được chỗ mát để đứng tránh nắng nên phải nhanh bóc kẹo, định cho vào miệng thì Trần Quốc Tùng gọi: "Ê! Chìa tay ra, không thì mở khoá cặp luôn đi."
Vũ Huyền Trâm vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng tay cho kẹo vào miệng tròn mắt nhìn Trần Quốc Tùng đang đi đến.
Trần Quốc Tùng cứ thấy vẻ mặt đó của cô thì lại thấy buồn cười vì sự vô tri, búng nhẹ chán cô: "Ngơ ra đấy làm gì." rồi cầm hai vai, nhẹ nhàng quay người cô ra sau. Từ ngăn ngoài cặp lấy ra mấy gói kẹo sữa, mở khoá cặp của Vũ Huyền Trâm rồi thả hết kẹo vào. Xong việc còn vỗ nhẹ đầu cô: "Rồi. Lấy xe nhanh lên. Nắng vỡ đầu rồi còn đứng ăn kẹo làm màu nữa."
Vũ Huyền Trâm vẫn còn ngơ ngác, lúc hoàn hồn thì thấy Đào Thiên Minh vòng từ đường nhỏ khác đi vào lấy xe. Nhìn thấy Vũ Huyền Trâm thì nụ cười của cậu cứng đờ, bước chân cũng khựng một giây lại rồi mới đi tiếp. Sau một thời gian không gặp, cả hai đều không hẹn mà cùng lơ nhau. Vũ Huyền Trâm lạnh mặt lấy xe ra về.
Về đến nhà, Vũ Huyền Trâm liền mở cặp ra xem có phải tên kia nhét bom vào cặp cô không. Kết quả là thấy được kẹo sữa bò mà cô vẫn luôn tìm kiếm.
Vũ Huyền Trâm không khỏi ngạc nhiên, tự hỏi là trùng hợp hay không mà Trần Quốc Tùng cho mình mấy gói kẹo này.
Lại nhớ sự việc hôm qua. Cô nói cũng không có nhỏ, có lẽ vậy mà Trần Quốc Tùng nghe được. Nhưng lại cảm thấy giả thuyết này sao cứ giống mấy bộ phim ngôn tình hồng phấn nên gạt bỏ suy nghĩ này luôn. Có lẽ chỉ là vô tình mà trùng hợp thôi.
Vũ Huyền Trâm chụp ảnh, gửi cho Trần Quốc Tùng.
Vũ Huyền Trâm: *Gửi một ảnh* [Cảm ơn nha.]
Trần Quốc Tùng cũng vừa mới về, điện thoại trong tay sáng lên hiện thông báo có tin nhắn. Cậu cười nhẹ: [Không có gì] sợ không phải kẹo cô thích nên cậu còn nhắn thêm: [Nếu không thích thì bảo, tao đổi loại khác cho.]
Vũ Huyền Trâm cười đùa: [Còn được đổi nữa hả?]
Trần Quốc Tùng: [Ừm. Mày không thích thì tao đổi thành loại mày thích.]
Vũ Huyền Trâm nổi hứng muốn chọc cậu một chút: [Nay tốt ghê nhỉ?]
Trần Quốc Tùng thả thính mượt hơn sunsilk: [Trước giờ có lúc nào tao không tốt với mày à?]
Vũ Huyền Trâm thoáng rung động tại thời khắc này nhưng rồi lại vội thoát khỏi cảm xúc đó lảng sang chuyện khác: [Thôi được rồi. Tao cũng đang tìm loại này. Cảm ơn nha.]
Trần Quốc Tùng: [Ừm. Hết thì bảo. Tao vẫn còn.]
Vũ Huyền Trâm: [OK.]
Thoát khỏi màn hình tin nhắn, Vũ Huyền Trâm cúi đầu nhìn kẹo trên mặt bàn, chưa ăn nhưng đã cảm thấy ngọt.
----------------
Thu đến mang theo những trận mưa lớn không dứt. Vũ Huyền Trâm tách khỏi nhóm, ở vòng ngoài cùng nhìn ra sân trường tối.
Trần Quốc Tùng rất dễ nhìn thấy cô đang đứng ở đó. Lúc trước là đến chậm một bước, bây giờ thì chẳng ai vướng "đường" đi của cậu nữa. Trần Quốc Tùng thả chậm bước chân, ổn định lại hơi thở của mình đi đến sau lưng Vũ Huyền Trâm.
Vũ Huyền Trâm bị hai người ở trước đang đùa nghịch va trúng làm cô phải lùi lại một bước. Trần Quốc Tùng phản ứng kịp đỡ lấy vai cô.
Vũ Huyền Trâm giật mình, quay lại đằng sau vội mở miệng đồng thời cũng tránh sang một bên: "A- Xin lỗi! Có bị sao không?"
Trần Quốc Tùng nhíu mày nhìn hai người đang đùa nhau vừa rồi vẫn chưa biết mình vừa va chúng người khác, tâm trạng thoáng trùng xuống: "Không."
Cậu hơi cúi đầu xuống nhìn Vũ Huyền Trâm, hỏi: "Ô đâu rồi?"
Vũ Huyền Trâm ỉu xìu, lắc lắc chìa khoá xe trên tay: "Để ở xe rồi."
Trần Quốc Tùng lấy chìa khoá, vỗ nhẹ vào vai cô: "Đợi ở đây đi, tao đi lấy ô cho."
Vũ Huyền Trâm tưởng nghe nhầm, nhíu mày hỏi lại: "Hả?"
Nhưng Trần Quốc Tùng đã chen qua hàng người, hoà mình vào màn mưa.
Vũ Huyền Trâm chớp chớp mắt, chưa hiểu cái mô cái tê gì vừa xảy ra. Cô nhìn xem bạn mình có ở đây không nhưng quá nhiều người, còn có người đùa nghịch mấy lần suýt va phải làm cô không thấy được gì đành mặc kệ chạy theo. Cô không muốn bản thân lại bị xoi mói hay trở thành tâm điểm chú ý gì cả.
Trần Quốc Tùng chạy vào trong mưa, ngang đường thì gặp anh em cây khế của mình đang che ô cho nhau nên nhen vào đi cùng.
Người đi chung với Bùi Mạnh Hùng tên Nguyễn Việt Anh ngạc nhiên hỏi: "Nãy thấy ông bảo bọn tôi đi trước mà?"
Bùi Mạnh Hùng cười gợi đòn: "Bị người ta phũ tiếp rồi hả?"
Trần Quốc Tùng lườm cậu bạn: "Thích đấm nhau thì nói luôn. Đừng kháy vào nỗi đau của người khác như thế."
Dương Vũ Hải vừa quay đầu thì nhìn thấy Trân Quốc Tùng, ngạc nhiên hỏi: "Ơ, nãy thấy mày đứng với nó mà?"
Trần Quốc Tùng đấm nhẹ vai cậu bạn, sửa lại lời: "Nó gì mà nó. Người ta có tên đàng hoàng đấy."
Đặng Quang Long che ô đi bên cạnh Dương Vũ Hải chẹp miệng khinh bỉ kẻ có tình yêu: "Lại còn bệnh nhau cơ."
Trần Quốc Tùng nhếch miệng cười, trả lời ngay tức khắc: "Phải bênh chứ."
Cả bọn: "Cút!"
Trần Quốc Tùng tự đắc, quay móc chìa khoá trên tay nhìn thấy sắp đến cổng trường: "Không nói chuyện với bọn mày nữa" nghiêng đầu hất cằm với Bùi Mạnh Hùng: "Đưa tao ra quán gửi xe."
Dương Vũ Hải nhìn chìa khoá đang nhảy nhót trên tay cậu hỏi: "Đây hình như là chìa khoá xe nó đúng không?"
Trần Quốc Tùng đợi mãi câu này nên cố ý khoe chìa khoá, cười đến là làm mấy người khác ngứa mắt: "Ừ."
Dương Vũ Hải cảm thấy nổi cả da gà về độ khoe của Trần Quốc Tùng, quyết định không nên nói chuyện gì với cậu nữa.
Bùi Mạnh Hùng đưa Trần Quốc Tùng đến nhà gửi xe xong thì trở về, đến cổng trường thì thấy Vũ Huyền Trâm chạy đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.