Chương 61
Đông Lạc Hạ
22/08/2024
Vũ Huyền Trâm đang trên đường về nhà thì Đặng Trà My gọi tới. Cô nhận máy thì đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của cô nàng: "Chết rồi mày ơi. Tao có bầu!"
Vũ Huyền Trâm vẫn còn hơi mơ màng sau chuyến bay dài về lại Sài Gòn, vừa nghe thấy vậy thì tỉnh cả ngủ. Cô bật người dậy hỏi lại: "Gì? Mày có bầu á!?"
Đặng Trà My ngớ người, lúc này mới nhớ mình nói nhầm nên sửa lại: "Nhầm, nhầm. Phải là anh tao làm con nhà người ta có bầu mới đúng! Con bé đấy cũng còn trẻ lắm. Nhỏ hơn mình có vài tuổi thôi."
Vũ Huyền Trâm thở phào, lại ngồi ngay ngắn lại dựa lưng vào ghế. Trần Quốc Tùng sang nhìn với ánh mắt lo lắng. Cô xua tay lắc đầu ý bảo không có việc gì rồi lại hỏi chuyện bên nhà Đặng Trà My: "Thế bố mẹ mày biết chưa?"
Cô nàng chắc đã vào phòng mình nên không có tiếng nói tạp âm xung quanh: "Biết rồi. Lúc nãy anh tao về báo cho bố mẹ thì tao mới biết chứ."
Vũ Huyền Trâm nhíu mày: "Dẫn cả người kia về cùng à?"
Đặng Trà My cách một màn hình gật đầu: "Ừ. Còn bảo vào Nam cùng con bé đấy dưỡng thai. Dù sao anh tao cũng đang có ý định vào đấy mở thêm chi nhánh mà."
Nói đến chuyện này, cô bạn nhớ ra thông báo của mình nửa tháng trước: "Ờ đấy. Nhắc đến mới nhớ, mày tìm nhà chưa? Chắc bà đến bốn tuần nữa anh tao xuống đấy."
Vũ Huyền Trâm bây giờ mới nhớ ra chuyện này, cô day huyệt thái dương lắc đầu: "Chưa. Mấy hôm đấy mệt đến thời gian thở còn không có. Tao quên luôn."
Đặng Trà My bật dậy khỏi giường tí nữa là ngã xuống sàn nhà: "Gì!? Tao tưởng giờ mày chốt luôn chỗ ở mới để dọn sang rồi chứ?"
Vũ Huyền Trâm càng nói càng mệt: "Được rồi, thì bây giờ tính. Trúc nó tìm được mấy chỗ rồi, chờ xem ưng chỗ nào là dọn qua liền thôi nên hai tuần chắc cũng đủ rồi."
Đặng Trà My thấy giọng nói mệt mỏi của cô thì cũng không nói gì nhiều nữa liền tạm biệt rồi cúp máy. Vũ Huyền Trâm thở dài thườn thượt vì chuyện này.
Trần Quốc Tùng thấy vậy liền hỏi: "Sao thế?"
Vũ Huyền Trâm lại thở dài: "Quên mất cái vụ phải chuyển nhà. Mà bây giờ còn chưa tìm được nhà nào để thuê nữa."
Trần Quốc Tùng gõ gõ vô lăng, rất tự nhiên đề cử một nơi: "Không thì sống chung với tớ đi?"
Vũ Huyền Trâm bất ngờ quay sang nhìn cậu với ánh mắt ghét bỏ: "Không được, không được. Tớ đẹp chứ vẫn tỉnh nha. Lỡ bạn làm gì tớ thì sao."
Trần Quốc Tùng bật cười, khiêu khích cô: "Làm gì cơ? Làm bạn sưng bụng à?"
Vũ Huyền Trâm nghe mà đỏ cả mặt, hết đánh lại đấm cậu. Lúc về đến nhà mình còn không thèm quay lại nhìn, một mình xách vali đi vào.
Trần Quốc Tùng vẫn không quên trêu tiếp mà gọi lớn: "Thay đổi ý định thì cứ bảo tớ nhé!" liền bị Vũ Huyền Trâm vòng tay ra sau giơ ngón giữa đuổi về.
Sự thật chứng minh, lời Trần Quốc Tùng nói nên được thực hiện, một cách hữu hiệu và nhanh nhất lúc này.
Hai tuần trôi qua, Kim Thanh Trúc tranh thủ dọn đồ để chuyển sang nhà mới thì cô cũng chẳng rảnh rỗi gì. Như con ong chăm chỉ tìm nhà trọ mới. Nhưng tất cả đều không vừa ý, được cái này lại mất cái kia. Đặng Trà My và Kim Thanh Trúc cũng giúp tìm nhưng Vũ Huyền Trâm đều lắc đầu tỏ ra không ưng. Trần Quốc Tùng cũng bị kéo vào chuyện này. Mỗi khi xem nhà thì đều thành thật đánh giá, dù sao bản thân cũng là người trong nghề, cuối cùng lúc nào cũng chốt lại một câu: "Hay bạn đến nhà tớ đi?"
Lần này cũng vậy, làm Kim Thanh Trúc nghe mà cũng phát phiền, liền đi qua liếc xéo cô nói: "Biến! Biến luôn! Tao thấy mày tốt nhất là sang đấy chứ tao nghe mãi mà cũng phát bực rồi!"
Vũ Huyền Trâm vội bịt điện thoại lại rồi nói nhỏ: "Để suy nghĩ đã." rồi cất điện thoại, chạy đến ôm vai xoa bóp cho cô nàng, cười lấy lòng: "Nhưng mà tao thấy không cái nào ưng thật mà. Còn công trình của bọn mày thì toàn mấy kiểu cao cấp, tao thuê không nổi đâu."
Kim Thanh Trúc xùy một tiếng, hất tay Vũ Huyền Trâm ra đi lên lầu: "Tùy mày. Nhưng sắp chuyển mà vẫn không tìm được thì cứ sang nhà nó thử xem."
Kim Thanh Trúc thuê được một căn khá ổn, gần trường học của Kim Trung Hiếu và chỗ làm nhưng lại khá xa với chỗ làm của Vũ Huyền Trâm nên nếu ở chung cũng rất khó khăn cho cô.
Mà Trần Quốc Tùng nói lời đề nghị kia cũng không phải là hoàn toàn muốn hai người ở chung sau khi xác định mối quan hệ. Nhà Trần Quốc Tùng đang ở thuộc khu bất động sản của gia đình một người bạn trong nhóm, lại không xa bằng nhà của Kim Thanh Trúc.
Nếu nói công ty Vũ Huyền Trâm và Kim Thanh Trúc làm việc là hai điểm đầu cuối thì nhà Trần Quốc Tùng nằm ở giữa đoạn đường ấy.
Cô nghe lời Kim Thanh Trúc nói xong thì cũng trầm ngâm suy nghĩ rồi lại thở dài cầm điện thoại nhắn tin cho Trần Quốc Tùng.
Vừa nhìn thấy tin nhắn, cậu đã gọi lại ngay, giọng nói có phần nghi ngờ: "Thật sự?"
Vũ Huyền Trâm còn nghe ra hai từ này còn mang theo tiếng cười, chẳng hiểu sao cô cũng cười theo, nhẹ giọng thừa nhận: "Ừ. Vậy lúc nào thì tớ dọn sang được?"
Trần Quốc Tùng dựa lưng vào ghế, tạm dừng việc đang làm lại: "Thích thì tối nay luôn cũng được, chỉ cần bạn dọn sang thì lúc nào tớ cũng chào đón hết."
Vũ Huyền Trâm bật cười: "Bạn còn muốn quá chứ gì?"
Trần Quốc Tùng đương nhiên sẽ không thừa nhận: "Này, đừng vu oan cho người tốt như thế nhé!"
Vậy là chuyện tìm nhà đã được giải quyết xong. Hôm nay là thứ năm, chủ nhật tuần này cả hai người sẽ cùng dọn sang nhà mới luôn, đủ thời gian gọi người đến quét dọn lại nơi này một lần để trả lại cho chủ nhân thực sự của nó.
----------------
Vũ Huyền Trâm đứng sang một góc cạnh cửa, vai đeo balo nhỏ, tay ôm hộp gỗ như bảo vật mà nhìn lại ngôi nhà này, rồi đến giàn hoa giấy trên đỉnh đầu mọc che phủ kín mái cổng.
Nơi này có rất nhiều kỉ niệm đối với cô. Có vui, có buồn và cả nỗi ám ảnh trong đêm mơ khi tỉnh lại. Nhìn qua một lượt, mới biết đã trôi qua từng ấy ngày đêm dài đằng đẵng.
Trần Quốc Tùng ôm hộp cuối cùng ra, nhìn thấy Vũ Huyền Trâm thất thần thì thúc giục: "Được rồi, lên xe về nhà mới nào."
Cô cũng có thuê một dịch vụ chuyển đồ, hai xe lăn bánh rời khỏi nơi này ngoặt đến đường lớn, ngôi nhà cũng sớm đã khuất dạng. Vũ Huyền Trâm lúc này mới thôi không cố ngoảnh đầu ra sau nhìn nữa, cúi đầu chăm chú nghịch hộp gỗ.
Trần Quốc Tùng thấy cô cầm mãi không buông, nhìn qua chiếc hộp này có mấy chỗ bị mài mòn và dính bẩn, cậu hỏi: "Hộp đồng hồ này cũ rồi, muốn đổi cái mới không?"
Vũ Huyền Trâm vẫn cúi đầu, tóc dài che hết mặt làm cậu không nhìn ra trong đôi mắt kia có sự thay đổi, cô lắc đầu: "Không đâu, nó rất đặc biệt với tớ."
Cậu vẫn tập chung lái xe, chưa kịp nghĩ xong thì đã hỏi: "Ai tặng à?"
Vũ Huyền Trâm lại lắc đầu, miết nhẹ phần cũ kĩ của chiếc hộp đồng hồ từ lâu đã không còn chạy được nữa: "Không phải. Đây là tớ tự mua."
Cô nhìn nó, âu yếm không thôi, lại nhớ về một góc nào đó của quá khứ, ánh mắt trở nên dại ra. Trần Quốc Tùng không nói gì nữa, chỉ tập chung lái xe về nhà.
Việc vận chuyển qua lại giữa hai nơi và sắp xếp lại nó thực sự rất tốn sức, mãi đến cuối chiều mới xong được.
Đặt quyển sách cuối cùng lên giá sách nhỏ, cô ra khỏi phòng, vừa đi được mấy bước thì đã ngửi được mùi cơm chín lan toả. Trần Quốc Tùng chỉ đơn giản là nấu cơm canh, thức ăn cũng hết nên phải đi mua.
Thấy cậu chuẩn bị ra khỏi cửa, cô cũng chạy đến muốn đi theo, ra ngoài hít thở không khí một lát. Trở lại vào Nam, thời tiết cũng nóng hơn, ra ngoài bây giờ cũng sẽ cảm thấy còn khó chịu vậy mà cô còn đòi theo ra ngoài. Cậu còn chưa kịp cản cô không cho đi cùng thì đã thấy Vũ Huyền Trâm sỏ xong dép vào chân, với tay lên lấy mũ rồi đội lên. Rất nhanh đã chuẩn bị xong để ra ngoài, còn nhìn cậu chớp chớp mắt ý nói đi thôi.
Siêu thị không xa, đi bộ cũng chẳng mất nhiều thời gian. Vũ Huyền Trâm lại thích đi bộ cho khoẻ người nên Trần Quốc Tùng chuẩn bị thêm một chiếc ô theo.
Hai người, một lớn một nhỏ giẫm lên chính chiếc bóng đang trải dài của mình cùng đi đến siêu thị.
Trần Quốc Tùng gập ô, đến lấy xe đẩy rồi đặt vào. Vũ Huyền Trâm cũng cởi mũ rồi đặt vào trong. Đi qua chỗ an ninh kiểm tra thì đi đến quầy thực phẩm. Trước đó có qua quầy đồ ăn vặt thì Vũ Huyền Trâm cũng "tiện tay" vứt vào trong xe đẩy không ít đồ. Trần Quốc Tùng thấy cũng giả vờ mù, mặc kệ cô đang cười cong cả mắt lựa mấy loại kẹo khác nhau. Lúc đến quầy thực phẩm thì trong xe cũng chất thành một núi nhỏ toàn đồ ăn vặt.
Tay cô lúc này mới như ngừng hoạt động, không tham gia vào việc lấp đầy xe nữa, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Trần Quốc Tùng lựa đồ, sẽ nhìn cậu đang tập chung đánh giá sản phẩm có tốt hay không, đôi khi cũng sẽ hỏi cô về khẩu vị và chế độ ăn uống.
Vũ Huyền Trâm rất tự tin mình là một người dễ nuôi, chỉ cần không dính gì đến mấy hoa lá hẹ nồng mùi là được. Trần Quốc Tùng gật đầu, lại tiếp tục chọn thêm mấy hộp sữa chua giúp dễ tiêu hoá.
Ở quầy hoa quả, trong lúc đang mất tập chung, cô đi lạc phía sau. Ở đây giờ này tương đối đông, vừa rồi còn bị xô đẩy, Trần Quốc Tùng lại không để ý, cứ thế đi qua một khúc ngoặt, biến mất hoàn toàn.
Vũ Huyền Trâm vừa quay mặt lên trước, muốn kéo áo cậu lại để mua cảm nhưng vừa với tay lên cầm áo người phía trước thì cô gái kia quay lại nhìn. Cô cũng nhìn lại, cả hai nhìn nhau chằm chằm, một người khó hiểu, một người hoảng hốt.
Cô vội buông tay nói xin lỗi, cô gái kia gật đầu rồi đi tiếp. Vũ Huyền Trâm đứng bất động tại chỗ nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy. Cô bước nhanh về phía trước, rẽ vào khúc ngoặt vừa rồi Trần Quốc Tùng đã đi.
Một vài bóng người lướt qua, cô nhìn thấy, vội đi đến. Khi nãy người đó đi ngang qua, chỉ nhìn thấy từ cổ lên vì cũng có một chú đi ngang hàng, nhưng người nọ lại quay mặt sang bên kia như đang ngắm nhìn xung quanh nơi mình đi qua.
Một cảm giác quen thuộc, một sự sợ hãi không tên bao trùm, thôi thúc cô phải tăng tốc đuổi theo, nếu không sẽ không còn cơ hội.
Nhưng cơ hội gì?
Cô không biết, chỉ là khi những suy nghĩ đó biến mất, đã thấy tay cô đang giữ áo, buộc người đó dừng bước và quay đầu lại. Khó hiểu nhìn cô rồi hỏi: "Sao vậy?"
Ngay sau khi người đó quay đầu lại, cô đã vội buông tay, ánh mắt chỉ còn sự thất vọng và sợ hãi, gần như đang ở trong bờ vực sụp đổ mà sẽ rơi nước mắt. Câu hỏi vừa rồi ngay lúc này cũng cho ra đáp án: Nếu không nhanh đuổi theo, sẽ không còn cơ hội nữa.
Chính là không còn cơ hội để gặp lại.
Tim cô đập mạnh, một hình ảnh trong lớp bụi quá khứ được gió thổi qua, từng tia nắng chiếu vào, hiện lên một cách rõ nét. Cái năm đầu tiên cô mất cảm xúc với người khác, trí nhớ chỉ ngập tràn bóng hình của một thiếu niên, rất nhanh sẽ cùng gió tự do trên bầu trời.
Cô thu tay về, khó khăn nở một nụ cười áy náy máy móc: "A, xin lỗi. Nhận nhầm người rồi."
Người kia gật đầu, nhưng vẫn nhìn cô như cũ. Ngay khi Vũ Huyền Trâm quay người, bàn tay người nọ đã giữ cánh tay cô lại. Vũ Huyền Trâm quay đầu nhướn mày, hơi khó hiểu.
Anh chàng mở miệng, ngập ngừng hỏi: "Ừm...có thể cho mình xin tài khoản Facebook của bạn được không?"
Cô còn chưa kịp nói lời từ chối thì đã bị một lực đằng sau kéo lùi lại. Trần Quốc Tùng vòng tay qua eo cô kéo người áp vào lồng ngực rắn chắc của mình, nhìn chàng trai kia một cách hờ hững thờ ơ nhưng cánh tay vòng từ eo bên này đến eo bên kia của Vũ Huyền Trâm vẫn không bớt chút lực nào làm cô có hơi khó chịu.
Người kia cũng buông tay, đánh giá hai người rồi ngượng ngùng gãi gãi sườn mặt: "Xin lỗi, xin lỗi. Không biết bạn có người yêu rồi."
Trần Quốc Tùng nhìn người kia đi khỏi thì mới buông tay, Vũ Huyền Trâm trút ra được một hơi thở nặng nề. Cậu cúi đầu nhìn cô, hơi nhíu mày hỏi: "Bạn đi đâu vậy?"
Cô lắc đầu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này thì cảm giác đau bụng và ngạt thở vừa rồi mới tiêu tan: "Tớ không để ý bị lạc phía sau, lúc quay lại thì không thấy bạn đâu nữa."
Trần Quốc Tùng không nói gì, chỉ kéo cô về chỗ vứt xe đẩy rồi đặt tay cô lên thanh đẩy bước tiếp.
Hai người sóng đôi cùng đi đến quầy thanh toán, nhiệm vụ của Vũ Huyền Trâm là chỉ cân đặt tay lên để không bị lạc nữa, còn người đẩy xe thực sự là Trần Quốc Tùng. Lúc đi ngang qua khu đồ ăn vặt ban đầu, Vũ Huyền Trâm còn tiện tay gạt mấy hộp khoai tây chiên rơi xuống.
Cậu không nói gì, chỉ nhìn phía trước đẩy xe, nhìn như rất chiều chuộng cái tính trẻ con này của cô vậy. Nhưng thật ra cậu vẫn có chút thất thần, đang nghĩ đến chuyện khác.
Mỗi người đều có một trạng thái riêng của mình. Vũ Huyền Trâm thì đang vui vẻ gây rối, Trần Quốc Tùng thì đang nhớ lại chuyện vừa rồi.
Khi nãy quay sang hỏi Vũ Huyền Trâm muốn mua thêm gì nữa không mới phát hiện cô không đi theo phía sau. Lo lắng quay lại, xe chuẩn bị vượt qua gian hàng bày bán để ngoặt vào thì Vũ Huyền Trâm đã chạy vọt qua. Cậu giật mình, dừng xe lại, nhìn thấy cô đi ngang qua mình để chạy về phía một ai đó.
Mà người kia, lại không phải là cậu.
Vũ Huyền Trâm mang theo cơn gió nhỏ, lướt qua Trần Quốc Tùng. Cậu nhìn thấy trong đôi mắt kia tràn ngập sự sợ hãi, chờ mong và hoảng hốt. Nhìn thấy cô kéo góc áo đằng sau của một người xa lạ.
Không biết do chuyện gì tác động, hay khung cảnh này quá giống khi trước. Thời gian mà cô vẫn còn thích một người khác, cũng sẽ không để ý đến cậu như vậy. Sự phớt lờ, lạnh nhạt, tỏ ra xa cách nhưng sẽ chạy về phía người kia không chút do dự. Như chú bướm nhỏ đã tìm được một bông hoa mình thích nhất, muốn có được nhất.
Trần Quốc Tùng với một suy nghĩ u ám để lại xe đẩy của mình ở đây, đi đến chỗ hai người. Thấy Vũ Huyền Trâm đang quay lại nhưng bị người kia giữ tay buộc nhìn lại hắn. Cậu siết chặt nắm đấm, trước khi tìm lại được lí trí thì đã kéo cô lại. Sức tay cũng không khống chế, siết chặt eo cô, ánh mắt lại quá lạnh nhạt không một tiếng nói tuyên bố chủ quyền.
Nghĩ đến đây, Trần Quốc Tùng khẽ nhíu mày, nhắm mắt đưa tay day day huyệt thái dương rồi lại mở ra. Cậu không biết cảm xúc khi đấy là gì. Mãnh liệt, cuồn cuộn như muốn nhấn chìm tất cả, kể cả lí trí.
Trước đây khi gặp đám Dương Minh Vũ trong quán bia, nói chuyện hợp nên thành bạn. Quen thêm Chu Quang Dũng và mấy người nữa. Tuổi dậy thì bồng bột, cũng học theo bọn họ yêu đương như trò chơi.
Dương Minh Vũ còn cười ngả ngớn nói với cậu: "Yêu đương đôi khi không cần quan tâm đến chuyện tình cảm, mình thấy chơi vui là được."
Sau đó cậu cũng trải qua không biết bao nhiêu mối quan hệ, thay người yêu như thay một bộ đồ mới mẻ trên người. Yêu thích một thời gian rồi sẽ chán, sẽ vứt đi và không mặc lại nữa. Nên cậu không biết cái suy nghĩ không muốn Vũ Huyền Trâm bị ai khác có ý đồ xấu, muốn thân cận cô mà cậu không biết người đó là ai.
Sự chiếm hữu tuyệt đối như một con virus, ăn mòn cả lí trí, điều khiển hành động một cách không có tự chủ.
Trần Quốc Tùng ảo não thở dài một tiếng, bản thân cần phải loại bỏ những cái ý nghĩ cực đoan này.
----------------
Màn kịch nhỏ:
Công việc phỏng vấn ngoài giờ:
Đ_Lạc_H: "Thấy người yêu mình chạy theo người khác thì bạn sẽ có cảm nhận gì?"
Trần Quốc Tùng dơ nắm đấm với phóng viên: "Muốn chết hả?"
Tính nóng như kem nha.
Dương Minh Vũ- người bị dí cả mic vào họng nói: "Gì? Còn đang bận kiếm người yêu đây."
Người đã ế lâu nhất nhóm từ khi nói ra những lời đó với Trần Quốc Tùng lúc tuổi trẻ coi trời bằng vung.
Vũ Huyền Trâm vẫn còn hơi mơ màng sau chuyến bay dài về lại Sài Gòn, vừa nghe thấy vậy thì tỉnh cả ngủ. Cô bật người dậy hỏi lại: "Gì? Mày có bầu á!?"
Đặng Trà My ngớ người, lúc này mới nhớ mình nói nhầm nên sửa lại: "Nhầm, nhầm. Phải là anh tao làm con nhà người ta có bầu mới đúng! Con bé đấy cũng còn trẻ lắm. Nhỏ hơn mình có vài tuổi thôi."
Vũ Huyền Trâm thở phào, lại ngồi ngay ngắn lại dựa lưng vào ghế. Trần Quốc Tùng sang nhìn với ánh mắt lo lắng. Cô xua tay lắc đầu ý bảo không có việc gì rồi lại hỏi chuyện bên nhà Đặng Trà My: "Thế bố mẹ mày biết chưa?"
Cô nàng chắc đã vào phòng mình nên không có tiếng nói tạp âm xung quanh: "Biết rồi. Lúc nãy anh tao về báo cho bố mẹ thì tao mới biết chứ."
Vũ Huyền Trâm nhíu mày: "Dẫn cả người kia về cùng à?"
Đặng Trà My cách một màn hình gật đầu: "Ừ. Còn bảo vào Nam cùng con bé đấy dưỡng thai. Dù sao anh tao cũng đang có ý định vào đấy mở thêm chi nhánh mà."
Nói đến chuyện này, cô bạn nhớ ra thông báo của mình nửa tháng trước: "Ờ đấy. Nhắc đến mới nhớ, mày tìm nhà chưa? Chắc bà đến bốn tuần nữa anh tao xuống đấy."
Vũ Huyền Trâm bây giờ mới nhớ ra chuyện này, cô day huyệt thái dương lắc đầu: "Chưa. Mấy hôm đấy mệt đến thời gian thở còn không có. Tao quên luôn."
Đặng Trà My bật dậy khỏi giường tí nữa là ngã xuống sàn nhà: "Gì!? Tao tưởng giờ mày chốt luôn chỗ ở mới để dọn sang rồi chứ?"
Vũ Huyền Trâm càng nói càng mệt: "Được rồi, thì bây giờ tính. Trúc nó tìm được mấy chỗ rồi, chờ xem ưng chỗ nào là dọn qua liền thôi nên hai tuần chắc cũng đủ rồi."
Đặng Trà My thấy giọng nói mệt mỏi của cô thì cũng không nói gì nhiều nữa liền tạm biệt rồi cúp máy. Vũ Huyền Trâm thở dài thườn thượt vì chuyện này.
Trần Quốc Tùng thấy vậy liền hỏi: "Sao thế?"
Vũ Huyền Trâm lại thở dài: "Quên mất cái vụ phải chuyển nhà. Mà bây giờ còn chưa tìm được nhà nào để thuê nữa."
Trần Quốc Tùng gõ gõ vô lăng, rất tự nhiên đề cử một nơi: "Không thì sống chung với tớ đi?"
Vũ Huyền Trâm bất ngờ quay sang nhìn cậu với ánh mắt ghét bỏ: "Không được, không được. Tớ đẹp chứ vẫn tỉnh nha. Lỡ bạn làm gì tớ thì sao."
Trần Quốc Tùng bật cười, khiêu khích cô: "Làm gì cơ? Làm bạn sưng bụng à?"
Vũ Huyền Trâm nghe mà đỏ cả mặt, hết đánh lại đấm cậu. Lúc về đến nhà mình còn không thèm quay lại nhìn, một mình xách vali đi vào.
Trần Quốc Tùng vẫn không quên trêu tiếp mà gọi lớn: "Thay đổi ý định thì cứ bảo tớ nhé!" liền bị Vũ Huyền Trâm vòng tay ra sau giơ ngón giữa đuổi về.
Sự thật chứng minh, lời Trần Quốc Tùng nói nên được thực hiện, một cách hữu hiệu và nhanh nhất lúc này.
Hai tuần trôi qua, Kim Thanh Trúc tranh thủ dọn đồ để chuyển sang nhà mới thì cô cũng chẳng rảnh rỗi gì. Như con ong chăm chỉ tìm nhà trọ mới. Nhưng tất cả đều không vừa ý, được cái này lại mất cái kia. Đặng Trà My và Kim Thanh Trúc cũng giúp tìm nhưng Vũ Huyền Trâm đều lắc đầu tỏ ra không ưng. Trần Quốc Tùng cũng bị kéo vào chuyện này. Mỗi khi xem nhà thì đều thành thật đánh giá, dù sao bản thân cũng là người trong nghề, cuối cùng lúc nào cũng chốt lại một câu: "Hay bạn đến nhà tớ đi?"
Lần này cũng vậy, làm Kim Thanh Trúc nghe mà cũng phát phiền, liền đi qua liếc xéo cô nói: "Biến! Biến luôn! Tao thấy mày tốt nhất là sang đấy chứ tao nghe mãi mà cũng phát bực rồi!"
Vũ Huyền Trâm vội bịt điện thoại lại rồi nói nhỏ: "Để suy nghĩ đã." rồi cất điện thoại, chạy đến ôm vai xoa bóp cho cô nàng, cười lấy lòng: "Nhưng mà tao thấy không cái nào ưng thật mà. Còn công trình của bọn mày thì toàn mấy kiểu cao cấp, tao thuê không nổi đâu."
Kim Thanh Trúc xùy một tiếng, hất tay Vũ Huyền Trâm ra đi lên lầu: "Tùy mày. Nhưng sắp chuyển mà vẫn không tìm được thì cứ sang nhà nó thử xem."
Kim Thanh Trúc thuê được một căn khá ổn, gần trường học của Kim Trung Hiếu và chỗ làm nhưng lại khá xa với chỗ làm của Vũ Huyền Trâm nên nếu ở chung cũng rất khó khăn cho cô.
Mà Trần Quốc Tùng nói lời đề nghị kia cũng không phải là hoàn toàn muốn hai người ở chung sau khi xác định mối quan hệ. Nhà Trần Quốc Tùng đang ở thuộc khu bất động sản của gia đình một người bạn trong nhóm, lại không xa bằng nhà của Kim Thanh Trúc.
Nếu nói công ty Vũ Huyền Trâm và Kim Thanh Trúc làm việc là hai điểm đầu cuối thì nhà Trần Quốc Tùng nằm ở giữa đoạn đường ấy.
Cô nghe lời Kim Thanh Trúc nói xong thì cũng trầm ngâm suy nghĩ rồi lại thở dài cầm điện thoại nhắn tin cho Trần Quốc Tùng.
Vừa nhìn thấy tin nhắn, cậu đã gọi lại ngay, giọng nói có phần nghi ngờ: "Thật sự?"
Vũ Huyền Trâm còn nghe ra hai từ này còn mang theo tiếng cười, chẳng hiểu sao cô cũng cười theo, nhẹ giọng thừa nhận: "Ừ. Vậy lúc nào thì tớ dọn sang được?"
Trần Quốc Tùng dựa lưng vào ghế, tạm dừng việc đang làm lại: "Thích thì tối nay luôn cũng được, chỉ cần bạn dọn sang thì lúc nào tớ cũng chào đón hết."
Vũ Huyền Trâm bật cười: "Bạn còn muốn quá chứ gì?"
Trần Quốc Tùng đương nhiên sẽ không thừa nhận: "Này, đừng vu oan cho người tốt như thế nhé!"
Vậy là chuyện tìm nhà đã được giải quyết xong. Hôm nay là thứ năm, chủ nhật tuần này cả hai người sẽ cùng dọn sang nhà mới luôn, đủ thời gian gọi người đến quét dọn lại nơi này một lần để trả lại cho chủ nhân thực sự của nó.
----------------
Vũ Huyền Trâm đứng sang một góc cạnh cửa, vai đeo balo nhỏ, tay ôm hộp gỗ như bảo vật mà nhìn lại ngôi nhà này, rồi đến giàn hoa giấy trên đỉnh đầu mọc che phủ kín mái cổng.
Nơi này có rất nhiều kỉ niệm đối với cô. Có vui, có buồn và cả nỗi ám ảnh trong đêm mơ khi tỉnh lại. Nhìn qua một lượt, mới biết đã trôi qua từng ấy ngày đêm dài đằng đẵng.
Trần Quốc Tùng ôm hộp cuối cùng ra, nhìn thấy Vũ Huyền Trâm thất thần thì thúc giục: "Được rồi, lên xe về nhà mới nào."
Cô cũng có thuê một dịch vụ chuyển đồ, hai xe lăn bánh rời khỏi nơi này ngoặt đến đường lớn, ngôi nhà cũng sớm đã khuất dạng. Vũ Huyền Trâm lúc này mới thôi không cố ngoảnh đầu ra sau nhìn nữa, cúi đầu chăm chú nghịch hộp gỗ.
Trần Quốc Tùng thấy cô cầm mãi không buông, nhìn qua chiếc hộp này có mấy chỗ bị mài mòn và dính bẩn, cậu hỏi: "Hộp đồng hồ này cũ rồi, muốn đổi cái mới không?"
Vũ Huyền Trâm vẫn cúi đầu, tóc dài che hết mặt làm cậu không nhìn ra trong đôi mắt kia có sự thay đổi, cô lắc đầu: "Không đâu, nó rất đặc biệt với tớ."
Cậu vẫn tập chung lái xe, chưa kịp nghĩ xong thì đã hỏi: "Ai tặng à?"
Vũ Huyền Trâm lại lắc đầu, miết nhẹ phần cũ kĩ của chiếc hộp đồng hồ từ lâu đã không còn chạy được nữa: "Không phải. Đây là tớ tự mua."
Cô nhìn nó, âu yếm không thôi, lại nhớ về một góc nào đó của quá khứ, ánh mắt trở nên dại ra. Trần Quốc Tùng không nói gì nữa, chỉ tập chung lái xe về nhà.
Việc vận chuyển qua lại giữa hai nơi và sắp xếp lại nó thực sự rất tốn sức, mãi đến cuối chiều mới xong được.
Đặt quyển sách cuối cùng lên giá sách nhỏ, cô ra khỏi phòng, vừa đi được mấy bước thì đã ngửi được mùi cơm chín lan toả. Trần Quốc Tùng chỉ đơn giản là nấu cơm canh, thức ăn cũng hết nên phải đi mua.
Thấy cậu chuẩn bị ra khỏi cửa, cô cũng chạy đến muốn đi theo, ra ngoài hít thở không khí một lát. Trở lại vào Nam, thời tiết cũng nóng hơn, ra ngoài bây giờ cũng sẽ cảm thấy còn khó chịu vậy mà cô còn đòi theo ra ngoài. Cậu còn chưa kịp cản cô không cho đi cùng thì đã thấy Vũ Huyền Trâm sỏ xong dép vào chân, với tay lên lấy mũ rồi đội lên. Rất nhanh đã chuẩn bị xong để ra ngoài, còn nhìn cậu chớp chớp mắt ý nói đi thôi.
Siêu thị không xa, đi bộ cũng chẳng mất nhiều thời gian. Vũ Huyền Trâm lại thích đi bộ cho khoẻ người nên Trần Quốc Tùng chuẩn bị thêm một chiếc ô theo.
Hai người, một lớn một nhỏ giẫm lên chính chiếc bóng đang trải dài của mình cùng đi đến siêu thị.
Trần Quốc Tùng gập ô, đến lấy xe đẩy rồi đặt vào. Vũ Huyền Trâm cũng cởi mũ rồi đặt vào trong. Đi qua chỗ an ninh kiểm tra thì đi đến quầy thực phẩm. Trước đó có qua quầy đồ ăn vặt thì Vũ Huyền Trâm cũng "tiện tay" vứt vào trong xe đẩy không ít đồ. Trần Quốc Tùng thấy cũng giả vờ mù, mặc kệ cô đang cười cong cả mắt lựa mấy loại kẹo khác nhau. Lúc đến quầy thực phẩm thì trong xe cũng chất thành một núi nhỏ toàn đồ ăn vặt.
Tay cô lúc này mới như ngừng hoạt động, không tham gia vào việc lấp đầy xe nữa, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Trần Quốc Tùng lựa đồ, sẽ nhìn cậu đang tập chung đánh giá sản phẩm có tốt hay không, đôi khi cũng sẽ hỏi cô về khẩu vị và chế độ ăn uống.
Vũ Huyền Trâm rất tự tin mình là một người dễ nuôi, chỉ cần không dính gì đến mấy hoa lá hẹ nồng mùi là được. Trần Quốc Tùng gật đầu, lại tiếp tục chọn thêm mấy hộp sữa chua giúp dễ tiêu hoá.
Ở quầy hoa quả, trong lúc đang mất tập chung, cô đi lạc phía sau. Ở đây giờ này tương đối đông, vừa rồi còn bị xô đẩy, Trần Quốc Tùng lại không để ý, cứ thế đi qua một khúc ngoặt, biến mất hoàn toàn.
Vũ Huyền Trâm vừa quay mặt lên trước, muốn kéo áo cậu lại để mua cảm nhưng vừa với tay lên cầm áo người phía trước thì cô gái kia quay lại nhìn. Cô cũng nhìn lại, cả hai nhìn nhau chằm chằm, một người khó hiểu, một người hoảng hốt.
Cô vội buông tay nói xin lỗi, cô gái kia gật đầu rồi đi tiếp. Vũ Huyền Trâm đứng bất động tại chỗ nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy. Cô bước nhanh về phía trước, rẽ vào khúc ngoặt vừa rồi Trần Quốc Tùng đã đi.
Một vài bóng người lướt qua, cô nhìn thấy, vội đi đến. Khi nãy người đó đi ngang qua, chỉ nhìn thấy từ cổ lên vì cũng có một chú đi ngang hàng, nhưng người nọ lại quay mặt sang bên kia như đang ngắm nhìn xung quanh nơi mình đi qua.
Một cảm giác quen thuộc, một sự sợ hãi không tên bao trùm, thôi thúc cô phải tăng tốc đuổi theo, nếu không sẽ không còn cơ hội.
Nhưng cơ hội gì?
Cô không biết, chỉ là khi những suy nghĩ đó biến mất, đã thấy tay cô đang giữ áo, buộc người đó dừng bước và quay đầu lại. Khó hiểu nhìn cô rồi hỏi: "Sao vậy?"
Ngay sau khi người đó quay đầu lại, cô đã vội buông tay, ánh mắt chỉ còn sự thất vọng và sợ hãi, gần như đang ở trong bờ vực sụp đổ mà sẽ rơi nước mắt. Câu hỏi vừa rồi ngay lúc này cũng cho ra đáp án: Nếu không nhanh đuổi theo, sẽ không còn cơ hội nữa.
Chính là không còn cơ hội để gặp lại.
Tim cô đập mạnh, một hình ảnh trong lớp bụi quá khứ được gió thổi qua, từng tia nắng chiếu vào, hiện lên một cách rõ nét. Cái năm đầu tiên cô mất cảm xúc với người khác, trí nhớ chỉ ngập tràn bóng hình của một thiếu niên, rất nhanh sẽ cùng gió tự do trên bầu trời.
Cô thu tay về, khó khăn nở một nụ cười áy náy máy móc: "A, xin lỗi. Nhận nhầm người rồi."
Người kia gật đầu, nhưng vẫn nhìn cô như cũ. Ngay khi Vũ Huyền Trâm quay người, bàn tay người nọ đã giữ cánh tay cô lại. Vũ Huyền Trâm quay đầu nhướn mày, hơi khó hiểu.
Anh chàng mở miệng, ngập ngừng hỏi: "Ừm...có thể cho mình xin tài khoản Facebook của bạn được không?"
Cô còn chưa kịp nói lời từ chối thì đã bị một lực đằng sau kéo lùi lại. Trần Quốc Tùng vòng tay qua eo cô kéo người áp vào lồng ngực rắn chắc của mình, nhìn chàng trai kia một cách hờ hững thờ ơ nhưng cánh tay vòng từ eo bên này đến eo bên kia của Vũ Huyền Trâm vẫn không bớt chút lực nào làm cô có hơi khó chịu.
Người kia cũng buông tay, đánh giá hai người rồi ngượng ngùng gãi gãi sườn mặt: "Xin lỗi, xin lỗi. Không biết bạn có người yêu rồi."
Trần Quốc Tùng nhìn người kia đi khỏi thì mới buông tay, Vũ Huyền Trâm trút ra được một hơi thở nặng nề. Cậu cúi đầu nhìn cô, hơi nhíu mày hỏi: "Bạn đi đâu vậy?"
Cô lắc đầu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này thì cảm giác đau bụng và ngạt thở vừa rồi mới tiêu tan: "Tớ không để ý bị lạc phía sau, lúc quay lại thì không thấy bạn đâu nữa."
Trần Quốc Tùng không nói gì, chỉ kéo cô về chỗ vứt xe đẩy rồi đặt tay cô lên thanh đẩy bước tiếp.
Hai người sóng đôi cùng đi đến quầy thanh toán, nhiệm vụ của Vũ Huyền Trâm là chỉ cân đặt tay lên để không bị lạc nữa, còn người đẩy xe thực sự là Trần Quốc Tùng. Lúc đi ngang qua khu đồ ăn vặt ban đầu, Vũ Huyền Trâm còn tiện tay gạt mấy hộp khoai tây chiên rơi xuống.
Cậu không nói gì, chỉ nhìn phía trước đẩy xe, nhìn như rất chiều chuộng cái tính trẻ con này của cô vậy. Nhưng thật ra cậu vẫn có chút thất thần, đang nghĩ đến chuyện khác.
Mỗi người đều có một trạng thái riêng của mình. Vũ Huyền Trâm thì đang vui vẻ gây rối, Trần Quốc Tùng thì đang nhớ lại chuyện vừa rồi.
Khi nãy quay sang hỏi Vũ Huyền Trâm muốn mua thêm gì nữa không mới phát hiện cô không đi theo phía sau. Lo lắng quay lại, xe chuẩn bị vượt qua gian hàng bày bán để ngoặt vào thì Vũ Huyền Trâm đã chạy vọt qua. Cậu giật mình, dừng xe lại, nhìn thấy cô đi ngang qua mình để chạy về phía một ai đó.
Mà người kia, lại không phải là cậu.
Vũ Huyền Trâm mang theo cơn gió nhỏ, lướt qua Trần Quốc Tùng. Cậu nhìn thấy trong đôi mắt kia tràn ngập sự sợ hãi, chờ mong và hoảng hốt. Nhìn thấy cô kéo góc áo đằng sau của một người xa lạ.
Không biết do chuyện gì tác động, hay khung cảnh này quá giống khi trước. Thời gian mà cô vẫn còn thích một người khác, cũng sẽ không để ý đến cậu như vậy. Sự phớt lờ, lạnh nhạt, tỏ ra xa cách nhưng sẽ chạy về phía người kia không chút do dự. Như chú bướm nhỏ đã tìm được một bông hoa mình thích nhất, muốn có được nhất.
Trần Quốc Tùng với một suy nghĩ u ám để lại xe đẩy của mình ở đây, đi đến chỗ hai người. Thấy Vũ Huyền Trâm đang quay lại nhưng bị người kia giữ tay buộc nhìn lại hắn. Cậu siết chặt nắm đấm, trước khi tìm lại được lí trí thì đã kéo cô lại. Sức tay cũng không khống chế, siết chặt eo cô, ánh mắt lại quá lạnh nhạt không một tiếng nói tuyên bố chủ quyền.
Nghĩ đến đây, Trần Quốc Tùng khẽ nhíu mày, nhắm mắt đưa tay day day huyệt thái dương rồi lại mở ra. Cậu không biết cảm xúc khi đấy là gì. Mãnh liệt, cuồn cuộn như muốn nhấn chìm tất cả, kể cả lí trí.
Trước đây khi gặp đám Dương Minh Vũ trong quán bia, nói chuyện hợp nên thành bạn. Quen thêm Chu Quang Dũng và mấy người nữa. Tuổi dậy thì bồng bột, cũng học theo bọn họ yêu đương như trò chơi.
Dương Minh Vũ còn cười ngả ngớn nói với cậu: "Yêu đương đôi khi không cần quan tâm đến chuyện tình cảm, mình thấy chơi vui là được."
Sau đó cậu cũng trải qua không biết bao nhiêu mối quan hệ, thay người yêu như thay một bộ đồ mới mẻ trên người. Yêu thích một thời gian rồi sẽ chán, sẽ vứt đi và không mặc lại nữa. Nên cậu không biết cái suy nghĩ không muốn Vũ Huyền Trâm bị ai khác có ý đồ xấu, muốn thân cận cô mà cậu không biết người đó là ai.
Sự chiếm hữu tuyệt đối như một con virus, ăn mòn cả lí trí, điều khiển hành động một cách không có tự chủ.
Trần Quốc Tùng ảo não thở dài một tiếng, bản thân cần phải loại bỏ những cái ý nghĩ cực đoan này.
----------------
Màn kịch nhỏ:
Công việc phỏng vấn ngoài giờ:
Đ_Lạc_H: "Thấy người yêu mình chạy theo người khác thì bạn sẽ có cảm nhận gì?"
Trần Quốc Tùng dơ nắm đấm với phóng viên: "Muốn chết hả?"
Tính nóng như kem nha.
Dương Minh Vũ- người bị dí cả mic vào họng nói: "Gì? Còn đang bận kiếm người yêu đây."
Người đã ế lâu nhất nhóm từ khi nói ra những lời đó với Trần Quốc Tùng lúc tuổi trẻ coi trời bằng vung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.