Chương 20
Vạn Tà
04/12/2019
Thế là cả một khung đường giữa kinh thành đế quốc, bị cày xới lên thành vô
số hố to đùng, một vật thể to lớn cứ lao lên đập xuống, lúc lại lao vào
các cửa hàng làm đổ xập hết cả một dãy nhà. Người dân chạy toán loạn, hò hét như tận thế. Có kẻ đáng thương không tránh né kịp bị quả cầu thịt
đụng sượt phải, bắn thẳng vào một bức tường, co giật, hộc máu, xương
khớp gãy mất mất cái. Khung cảnh ầm ĩ đến mức quân đội trị an phải huy
động 3 binh đoàn tưởng là có kẻ địch tấn công. Nhưng cuối cùng tận khi
ba vị Thống Lĩnh dùng dồn ép nội khí mới trấn áp được quả cầu thịt nằm
im xuống. Lúc này họ mới nhận ra, cái quả cầu thịt phá hoại cả một góc
kinh thành, gây mất trật tự an ninh đô thị này hóa ra là đứa con “bé
bỏng” của Biệt Thống Hầu – quan nhị phẩm trong triều hay sao. Tên này
nổi tiếng cả kinh thành vì thân hình khổng lồ, lại thêm bản tính háo sắc gây hại biết bao thiếu nữ trong kinh thành, điển hình cho một nhị thế
tổ ăn chơi trác táng.
Giờ phút này, khi bị ba thống lĩnh đè ép xuống mặt đất, hắn vẫn không ngừng cự quậy, liên tục ma sát cái mặt béo núng nính đỏ rực xuống mặt đường, cả cơ thể quá khổ ma sát liên tục với sỏi đá gây ra những tiếng “lạo xạo, lạo xạo” liên tục, không những thế, con lợn này lại còn vừa ma sát vừa thở dốc ám muội khiến cho ba vị thống lĩnh đen cả mặt lại. Con mẹ nó, tràng cảnh ba nam nhân to cao lực lưỡng, chúi lại ép một người nằm xuống đất rồi liên tục có tiếng thở dốc, thỉnh thoảng lại “ư….hứ…” khiến binh lính xung quanh cũng nhìn về phía đấy bằng gương mặt cổ quái.
Tử Phong đã rời khỏi đó từ khi điệu nhảy thứ hai của tên mập rồi, hắn không muốn nhìn nữa không lại không ăn được cơm chiều mất. Mấy người trở về phòng trọ, đứa bé gái vẫn được tiểu Vũ ôm trong ngực an ủi, vẫn thỉnh thoảng thút thít mấy tiếng. Có lẽ nó vẫn còn hoảng sợ, sau khi được tiểu Vũ cứu ra cứ ôm chặt lấy nàng.
Cô bé này là con gái một gia đình bình thường ở phía bắc kinh thành, tuy không phải giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc. Năm nay nàng 15 tuổi, xinh xắn nhỏ nhắn như con chim hoàng yến, nàng ham chơi suốt ngày chạy nhảy khắp nơi. Hôm qua đen đủi thế nào khi chạy nhảy ngoài đường thỳ bị tên mập Biệt Thiên Hào kia bắt gặp, hắn liền bộc lộ bản tính háo sắc, lolicol ra bắt nàng về. Nàng chống cự khiến hắn tức giận sai người bắt hết cha mẹ nàng lại uy hiếp nếu không nghe lời hắn sẽ giết cha mẹ nàng. Vì cha mẹ nàng phải nghe lời hắn, thế là mới có cảnh như sáng nay, hắn xích chân nàng lại, bắt quỳ bên cạnh hầu hạ, lại sai người hầu khênh kiệu đi xung quanh thành như khoe khoang thành tích. Khốn nạn hơn ấy vậy mà hắn vẫn giết chết cha mẹ nàng. Tiểu Vũ nghe nàng kể lại mà tức giận đỏ cả mặt, nhìn đăm đăm vào Tử Phong, chỉ cần hắn gật đầu nàng sẽ cho cả cái Biệt Hầu phủ đấy chìm trong độc dược của nàng.
Tử Phong xoa xoa hai thái dương, tính hắn thỳ rất ghét phiền phức. Cái thế giới này, đã có con người sinh sống thỳ chắc có những điều tốt đẹp và những điều bẩn thỉu, hắn chả hơi đâu mà đi diệt trừ hết làm gì, vì đấy là bản sắc cuộc sống rồi. Quan niệm đúng sai hắn chả cần biết, đúng sai hắn chả quan tâm. Cứ với tinh thần hiệp nghĩa trừ gian diệt bạo rồi đi khắp nơi đánh đánh giết giết bọn súc sinh bẩn thỉu này, hắn chả rảnh đến thế. Hắn không có tâm lực lo chuyện bao đồng như thế nhưng mà nếu cái chuyện bẩn thỉu đấy đập vào trước mắt hắn, thỳ xin lỗi ngươi quay vào ô mất lượt mất rồi. Hắn sẽ cho những kẻ bẩn thỉu đấy biết thế nào mới là đen tối hắc ám nhất, hắn từng mà Ma vương đứng đầu ma tộc mấy chiêu trò này của hắn thiên biến vạn hóa vô số kể. Đến cả tộc nhân ma tộc của hắn cũng sợ hắn bởi vì độ độc ác, biến thái chỉnh người của hắn còn vượt hơn cả ma tộc, đạt đến trình độ nào đó mà ma tộc cũng chả biết, nhìn thấy thủ đoạn của hắn đám ma tộc này vẫn còn vỗ ngực xưng ta là người tốt thỳ hiểu được thế nào rồi đấy.
Hôm nay đến kinh thành, muốn mở một cửa hàng nhỏ bé, thu đồ, dạy học, vang danh thiên hạ thế mà chưa kịp làm gì lại gặp phải chuyện này. Hắn buồn bực không thôi, nếu giết bọn này thỳ lại có bọn khác thế chỗ, nếu độc bọn này thỳ lại quá nhân từ.
Đứng dậy xoa xoa đầu cô bé. “Được rồi, tiểu nha đầu, chuyện của ngươi ta sẽ không giúp, cùng lắm ta sẽ lo cho ngươi an toàn, còn chuyện báo thù thỳ nếu ngươi muốn thỳ tự học lấy bản lĩnh rồi tự trả thù hiểu không. Dù ta có giết chết toàn bộ người Biệt Hầu phủ thỳ cũng chả có tác dụng gì. Ta không phải người rảnh rỗi, ta rất bận. Nếu muốn trả thù thỳ ngươi phải tự đứng dậy bằng đôi chân của ngươi, dùng đôi tay của ngươi mà giết người trả thù.”
Tiểu Vũ bất ngờ nhìn hắn, định nổi giận lên, nhưng xong nhìn bé gái, lại như nghĩ ra điều gì, lại nhìn hắn đầy thâm ý. Lão sư không phải là bỏ mặc không quan tâm chuyện này, mà là dù hắn báo thù giúp cô bé vẫn chả có nơi nào để về, cả cuộc đời sau này vẫn sống trong đau khổ, một thân một mình nhỏ bé thế này, lại thêm vẻ ngoài xinh đẹp thỳ có gì chắc chắn nàng sẽ không rơi vào tay kẻ xấu khác. Lão sư có thể giúp nàng một lần, hai lần cũng chả giúp được mãi. Chả bằng bảo nàng ở lại học bản lĩnh rồi tự trả thù. Đến về sau trả được thù rồi, nàng cũng có một thân bản lĩnh, tự lo cho bản thân nàng được. Lão sư này… cũng không vô sỉ mấy. Tiểu Vũ nhẹ mỉm cười.
Cô bé đôi mắt dơm dớm nước mắt nhìn Tử Phong, hắn cũng nhìn cô bé. Cô bé mếu máo nói: “Thúc thúc sẽ dạy ta bản lĩnh trả thù sao, ta sẽ tự mình trả được thù sao” – “Nếu ngươi đủ cố gắng, đủ nghị lực thỳ chả có gì ngươi không làm được cả”, hắn nhàn nhạt nói.
“Hức…hức…vậy ngài dạy ta đi, ta muốn trả thù cho cha mẹ ta” – đưa ra được quyết tâm, cô bé khóc lên, tiểu Vũ vội ôm nàng vào lòng xót xa. Thân là nữ nhi nhỏ tuổi, từ bé sống trong vòng tay ấm áp của mẹ cha, chưa hề gặp phải những mặt tối của xã hội. Đùng một cái lại rơi vào hoàn cảnh này, thật đáng thương cho cô bé. Như tìm được chỗ dựa, hi vọng mới, cô bé ngủ thiếp đi trong lòng tiểu Vũ. Gạt vài sợi tóc vương trên mặt bé gái, tiểu Vũ ngước lên hỏi Tử Phong, “Lão sư, người định dạy con bé thứ gì”.
“Thế giới này còn rất nhiều thứ bẩn thỉu giống như đống quan lại Biệt Hầu phủ, giống như lũ người Ma Hoan tông,…ta chả có hơi sức đâu mà để ý đến, chả hơi sức đâu mà dọn dẹp, chả hơi sức đâu mà hành hiệp trượng nghĩa. Nếu cô bé này đã quyết tâm đến vậy, thỳ cứ để cho nàng làm những việc đấy đi. Thứ mà lũ người cặn bã này sợ nhất nàng biết là gì không ?” – Hắn tự tiếu phi tiếu nhìn tiểu Vũ. Nàng suy nghĩ rồi lắc đầu không biết. Hắn nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
“Sát thủ”
Giờ phút này, khi bị ba thống lĩnh đè ép xuống mặt đất, hắn vẫn không ngừng cự quậy, liên tục ma sát cái mặt béo núng nính đỏ rực xuống mặt đường, cả cơ thể quá khổ ma sát liên tục với sỏi đá gây ra những tiếng “lạo xạo, lạo xạo” liên tục, không những thế, con lợn này lại còn vừa ma sát vừa thở dốc ám muội khiến cho ba vị thống lĩnh đen cả mặt lại. Con mẹ nó, tràng cảnh ba nam nhân to cao lực lưỡng, chúi lại ép một người nằm xuống đất rồi liên tục có tiếng thở dốc, thỉnh thoảng lại “ư….hứ…” khiến binh lính xung quanh cũng nhìn về phía đấy bằng gương mặt cổ quái.
Tử Phong đã rời khỏi đó từ khi điệu nhảy thứ hai của tên mập rồi, hắn không muốn nhìn nữa không lại không ăn được cơm chiều mất. Mấy người trở về phòng trọ, đứa bé gái vẫn được tiểu Vũ ôm trong ngực an ủi, vẫn thỉnh thoảng thút thít mấy tiếng. Có lẽ nó vẫn còn hoảng sợ, sau khi được tiểu Vũ cứu ra cứ ôm chặt lấy nàng.
Cô bé này là con gái một gia đình bình thường ở phía bắc kinh thành, tuy không phải giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc. Năm nay nàng 15 tuổi, xinh xắn nhỏ nhắn như con chim hoàng yến, nàng ham chơi suốt ngày chạy nhảy khắp nơi. Hôm qua đen đủi thế nào khi chạy nhảy ngoài đường thỳ bị tên mập Biệt Thiên Hào kia bắt gặp, hắn liền bộc lộ bản tính háo sắc, lolicol ra bắt nàng về. Nàng chống cự khiến hắn tức giận sai người bắt hết cha mẹ nàng lại uy hiếp nếu không nghe lời hắn sẽ giết cha mẹ nàng. Vì cha mẹ nàng phải nghe lời hắn, thế là mới có cảnh như sáng nay, hắn xích chân nàng lại, bắt quỳ bên cạnh hầu hạ, lại sai người hầu khênh kiệu đi xung quanh thành như khoe khoang thành tích. Khốn nạn hơn ấy vậy mà hắn vẫn giết chết cha mẹ nàng. Tiểu Vũ nghe nàng kể lại mà tức giận đỏ cả mặt, nhìn đăm đăm vào Tử Phong, chỉ cần hắn gật đầu nàng sẽ cho cả cái Biệt Hầu phủ đấy chìm trong độc dược của nàng.
Tử Phong xoa xoa hai thái dương, tính hắn thỳ rất ghét phiền phức. Cái thế giới này, đã có con người sinh sống thỳ chắc có những điều tốt đẹp và những điều bẩn thỉu, hắn chả hơi đâu mà đi diệt trừ hết làm gì, vì đấy là bản sắc cuộc sống rồi. Quan niệm đúng sai hắn chả cần biết, đúng sai hắn chả quan tâm. Cứ với tinh thần hiệp nghĩa trừ gian diệt bạo rồi đi khắp nơi đánh đánh giết giết bọn súc sinh bẩn thỉu này, hắn chả rảnh đến thế. Hắn không có tâm lực lo chuyện bao đồng như thế nhưng mà nếu cái chuyện bẩn thỉu đấy đập vào trước mắt hắn, thỳ xin lỗi ngươi quay vào ô mất lượt mất rồi. Hắn sẽ cho những kẻ bẩn thỉu đấy biết thế nào mới là đen tối hắc ám nhất, hắn từng mà Ma vương đứng đầu ma tộc mấy chiêu trò này của hắn thiên biến vạn hóa vô số kể. Đến cả tộc nhân ma tộc của hắn cũng sợ hắn bởi vì độ độc ác, biến thái chỉnh người của hắn còn vượt hơn cả ma tộc, đạt đến trình độ nào đó mà ma tộc cũng chả biết, nhìn thấy thủ đoạn của hắn đám ma tộc này vẫn còn vỗ ngực xưng ta là người tốt thỳ hiểu được thế nào rồi đấy.
Hôm nay đến kinh thành, muốn mở một cửa hàng nhỏ bé, thu đồ, dạy học, vang danh thiên hạ thế mà chưa kịp làm gì lại gặp phải chuyện này. Hắn buồn bực không thôi, nếu giết bọn này thỳ lại có bọn khác thế chỗ, nếu độc bọn này thỳ lại quá nhân từ.
Đứng dậy xoa xoa đầu cô bé. “Được rồi, tiểu nha đầu, chuyện của ngươi ta sẽ không giúp, cùng lắm ta sẽ lo cho ngươi an toàn, còn chuyện báo thù thỳ nếu ngươi muốn thỳ tự học lấy bản lĩnh rồi tự trả thù hiểu không. Dù ta có giết chết toàn bộ người Biệt Hầu phủ thỳ cũng chả có tác dụng gì. Ta không phải người rảnh rỗi, ta rất bận. Nếu muốn trả thù thỳ ngươi phải tự đứng dậy bằng đôi chân của ngươi, dùng đôi tay của ngươi mà giết người trả thù.”
Tiểu Vũ bất ngờ nhìn hắn, định nổi giận lên, nhưng xong nhìn bé gái, lại như nghĩ ra điều gì, lại nhìn hắn đầy thâm ý. Lão sư không phải là bỏ mặc không quan tâm chuyện này, mà là dù hắn báo thù giúp cô bé vẫn chả có nơi nào để về, cả cuộc đời sau này vẫn sống trong đau khổ, một thân một mình nhỏ bé thế này, lại thêm vẻ ngoài xinh đẹp thỳ có gì chắc chắn nàng sẽ không rơi vào tay kẻ xấu khác. Lão sư có thể giúp nàng một lần, hai lần cũng chả giúp được mãi. Chả bằng bảo nàng ở lại học bản lĩnh rồi tự trả thù. Đến về sau trả được thù rồi, nàng cũng có một thân bản lĩnh, tự lo cho bản thân nàng được. Lão sư này… cũng không vô sỉ mấy. Tiểu Vũ nhẹ mỉm cười.
Cô bé đôi mắt dơm dớm nước mắt nhìn Tử Phong, hắn cũng nhìn cô bé. Cô bé mếu máo nói: “Thúc thúc sẽ dạy ta bản lĩnh trả thù sao, ta sẽ tự mình trả được thù sao” – “Nếu ngươi đủ cố gắng, đủ nghị lực thỳ chả có gì ngươi không làm được cả”, hắn nhàn nhạt nói.
“Hức…hức…vậy ngài dạy ta đi, ta muốn trả thù cho cha mẹ ta” – đưa ra được quyết tâm, cô bé khóc lên, tiểu Vũ vội ôm nàng vào lòng xót xa. Thân là nữ nhi nhỏ tuổi, từ bé sống trong vòng tay ấm áp của mẹ cha, chưa hề gặp phải những mặt tối của xã hội. Đùng một cái lại rơi vào hoàn cảnh này, thật đáng thương cho cô bé. Như tìm được chỗ dựa, hi vọng mới, cô bé ngủ thiếp đi trong lòng tiểu Vũ. Gạt vài sợi tóc vương trên mặt bé gái, tiểu Vũ ngước lên hỏi Tử Phong, “Lão sư, người định dạy con bé thứ gì”.
“Thế giới này còn rất nhiều thứ bẩn thỉu giống như đống quan lại Biệt Hầu phủ, giống như lũ người Ma Hoan tông,…ta chả có hơi sức đâu mà để ý đến, chả hơi sức đâu mà dọn dẹp, chả hơi sức đâu mà hành hiệp trượng nghĩa. Nếu cô bé này đã quyết tâm đến vậy, thỳ cứ để cho nàng làm những việc đấy đi. Thứ mà lũ người cặn bã này sợ nhất nàng biết là gì không ?” – Hắn tự tiếu phi tiếu nhìn tiểu Vũ. Nàng suy nghĩ rồi lắc đầu không biết. Hắn nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
“Sát thủ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.