Chương 58: Anh Và Em
Đang cập nhật
14/10/2015
Cậu - Byun Baekhyun, học sinh lớp A trường Angel. Cậu mất cha mẹ từ nhỏ nên cuộc sống khá khó khăn. Để che dấu vỏ bọc cô đơn bên trong mà cậu quyết định thay đổi bản thân bằng vẻ bên ngoài hoạt bát và vui tươi. Do tính cách hòa đồng và vẻ xinh đẹp không ai sánh bằng trong trường nên xung quanh cậu có tất nhiều con trai theo đuổi
Anh – Park Chanyeol. Trái lại với cậu, cha mẹ anh có một tập đoàn luôn đứng hàng đầu thế giới. Tuy sống trong một gia đình giàu có nhưng anh thiếu thình thương yêu của mọi người nên trở thành một con sống nội tâm. Xung quanh anh là rất nhiều cô gái xinh đẹp và cũng không kém phần giàu có nhưng anh không thích hay quan tâm đến họ, bởi một lí do họ chỉ để ý tới những gì anh có. Cũng bởi vậy mà anh không giao tiếp với ai bao giờ, trong thâm tâm anh luôn nghĩ họ không yêu con người anh mà là yêu tiền của anh
Hai con người như hai đường thẳng song song
Chẳng bao giờ có thể chạm vào nhau.
------------------------------ flashback------------------------------------
Sớm hôm đó,cậu dậy muộn và trễ giờ học:
- Haizzzz, muộn giờ học rồi, cái đồng hồ chết tiệt sao mi lại bị hỏng cơ chứ
Cậu vội vàng khoác chiếc áo freesize vào kèm theo chiếc mũ che kín nửa mặt, lao đến trường nhanh như tên. Cùng lúc đó định mệnh đã sắp đặt xong mọi thứ đồng nghĩa với việc anh vứt bỏ chiếc xe limo sang trọng ở nhà để cuốc bộ đến trường cho muộn luôn giờ học.
Rầm................
Anh và cậu đâm và nhau....
Hai người dập mông xuống đất:
- Tôi xin lỗi, xin lỗi,...
- Thằng nhóc này, mày không có mắt hay sao _ Anh cầm cổ tay cậu
- Tôi đã xin lỗi rồi mà _ Cậu ngước lên nhìn, sợ hãi
Bất giác bốn mắt đập nhau, hai đôi mắt có cùng chung một cảm giác – cô đơn và lạnh lẽo bởi thiếu đi tình thương.
Không khí nặng nề, đó có lẽ là lần đầu tiên và có lẽ là duy nhất trong đời anh thấy đôi mắt đẹp như vậy, mắt cậu long lánh, cặp mí lót càng làm tăng sự dễ thương của cậu.
- Thôi, quên đi, tôi cũng chẳng đau lắm, lần này là may cho cậu đó _ Buông tau cậu, anh đứng dậy phủi sạch quần áo _ Cậu không mau dậy đi.
- Nhưng chân tôi đau quá không dậy được
- Cậu đùa tôi đấy à, thôi được rồi, lên lưng tôi cõng đi
- Có được không đấy
- Cậu có lên không hay tôi vứt cậu tại đó
- Ấy!!!! Chờ tôi _ Cậu trèo lên lưng anh _ Dù sao cũng cảm ơn anh, mà anh tên gì vậy? Tôi là Byun Baekhyun
- Byu...Baekhyu.... Cậu là hoa khôi của trường đó hả?
- Đúng đấy, không ngờ anh biết tôi
- Cậu nổi tiếng như vậy cơ mà _ Cậu dụi đầu vào cổ anh, bất giác anh nở một nụ cười _ Ê nhóc, dậy đi đến nơi rồi
- Nhanh vậy sao
- Muộn giờ rồi đấy, vào học đi _ Vừa nói anh vừa chạy đi
- Khoan đã. Tôi vẫn chưa biết tên anh là gì? _Cậu hét lớn
- Park Chanyeol, học khóa trên cậu.
Trong lớp học anh không tài nào tập trung được, anh cứ nghĩ về cậu, nụ cười của cậu, và cả đôi mắt cậu. Tối hôm đó, anh thực hiện điều kiện của ba mẹ đã đề ra từ rất lâu – anh sẽ đi du học.
------------------------------ end flashback------------------------------------
Hôm nay, anh đi du học về sớm hơn hai năm so với dự định vì anh nhớ cậu và hôm nay anh quyết định sẽ nói ra những điều giấu kín trong lòng bấy lâu nay với cậu. Anh chạy đến bờ sông Hàn – nơi gặp mặt đầu tiên giữa anh và cậu, thấp thoáng anh thấy bóng người nhỏ bé năm xưa,là cậu vẫn đứng đó…..
Đây là định mệnh của anh và em
Chẳng có gì chia lìa được đôi ta
Zing Blog
Anh – Park Chanyeol. Trái lại với cậu, cha mẹ anh có một tập đoàn luôn đứng hàng đầu thế giới. Tuy sống trong một gia đình giàu có nhưng anh thiếu thình thương yêu của mọi người nên trở thành một con sống nội tâm. Xung quanh anh là rất nhiều cô gái xinh đẹp và cũng không kém phần giàu có nhưng anh không thích hay quan tâm đến họ, bởi một lí do họ chỉ để ý tới những gì anh có. Cũng bởi vậy mà anh không giao tiếp với ai bao giờ, trong thâm tâm anh luôn nghĩ họ không yêu con người anh mà là yêu tiền của anh
Hai con người như hai đường thẳng song song
Chẳng bao giờ có thể chạm vào nhau.
------------------------------ flashback------------------------------------
Sớm hôm đó,cậu dậy muộn và trễ giờ học:
- Haizzzz, muộn giờ học rồi, cái đồng hồ chết tiệt sao mi lại bị hỏng cơ chứ
Cậu vội vàng khoác chiếc áo freesize vào kèm theo chiếc mũ che kín nửa mặt, lao đến trường nhanh như tên. Cùng lúc đó định mệnh đã sắp đặt xong mọi thứ đồng nghĩa với việc anh vứt bỏ chiếc xe limo sang trọng ở nhà để cuốc bộ đến trường cho muộn luôn giờ học.
Rầm................
Anh và cậu đâm và nhau....
Hai người dập mông xuống đất:
- Tôi xin lỗi, xin lỗi,...
- Thằng nhóc này, mày không có mắt hay sao _ Anh cầm cổ tay cậu
- Tôi đã xin lỗi rồi mà _ Cậu ngước lên nhìn, sợ hãi
Bất giác bốn mắt đập nhau, hai đôi mắt có cùng chung một cảm giác – cô đơn và lạnh lẽo bởi thiếu đi tình thương.
Không khí nặng nề, đó có lẽ là lần đầu tiên và có lẽ là duy nhất trong đời anh thấy đôi mắt đẹp như vậy, mắt cậu long lánh, cặp mí lót càng làm tăng sự dễ thương của cậu.
- Thôi, quên đi, tôi cũng chẳng đau lắm, lần này là may cho cậu đó _ Buông tau cậu, anh đứng dậy phủi sạch quần áo _ Cậu không mau dậy đi.
- Nhưng chân tôi đau quá không dậy được
- Cậu đùa tôi đấy à, thôi được rồi, lên lưng tôi cõng đi
- Có được không đấy
- Cậu có lên không hay tôi vứt cậu tại đó
- Ấy!!!! Chờ tôi _ Cậu trèo lên lưng anh _ Dù sao cũng cảm ơn anh, mà anh tên gì vậy? Tôi là Byun Baekhyun
- Byu...Baekhyu.... Cậu là hoa khôi của trường đó hả?
- Đúng đấy, không ngờ anh biết tôi
- Cậu nổi tiếng như vậy cơ mà _ Cậu dụi đầu vào cổ anh, bất giác anh nở một nụ cười _ Ê nhóc, dậy đi đến nơi rồi
- Nhanh vậy sao
- Muộn giờ rồi đấy, vào học đi _ Vừa nói anh vừa chạy đi
- Khoan đã. Tôi vẫn chưa biết tên anh là gì? _Cậu hét lớn
- Park Chanyeol, học khóa trên cậu.
Trong lớp học anh không tài nào tập trung được, anh cứ nghĩ về cậu, nụ cười của cậu, và cả đôi mắt cậu. Tối hôm đó, anh thực hiện điều kiện của ba mẹ đã đề ra từ rất lâu – anh sẽ đi du học.
------------------------------ end flashback------------------------------------
Hôm nay, anh đi du học về sớm hơn hai năm so với dự định vì anh nhớ cậu và hôm nay anh quyết định sẽ nói ra những điều giấu kín trong lòng bấy lâu nay với cậu. Anh chạy đến bờ sông Hàn – nơi gặp mặt đầu tiên giữa anh và cậu, thấp thoáng anh thấy bóng người nhỏ bé năm xưa,là cậu vẫn đứng đó…..
Đây là định mệnh của anh và em
Chẳng có gì chia lìa được đôi ta
Zing Blog
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.