Chương 7: Điều Phác Xán Liệt Sợ Nhất Là Gì?
Đang cập nhật
14/10/2015
– Buông ra…đừng đụng vào tôi…tôi ghét anh…
Bạch Hiền nước mắt đầy mặt xông ra khỏi phòng, Xán Liệt cũng hoảng sợ đuổi theo.
– Bạch Hiền…
Vừa ra khỏi phòng đã thấy 10 người đứng trước cửa, dàn thành một hàng ngang, mặt đằng đằng sát khí. Còn Bạch Hiền bảo bối của anh thì ôm chặt lấy Lộc Hàm khóc nức nở. Xán Liệt nhìn cậu như vậy không chịu nổi định bước đến giành lấy Bạch Hiền thì Diệc Phàm đi lên chặn anh lại
– Cậu muốn làm gì?
– Em muốn nói chuyện với Bạch Hiền – Xán Liệt trả lời mà không thèm nhìn Diệc Phàm, mắt chỉ dán vào một người mà ai-cũng-biết-là-ai kia.
– Cậu còn gì để nói? Cậu làm khổ Bạch Hiền như vậy vẫn chưa đủ sao?
– Anh nói cái gì vậy? Em sao có thể làm khổ cậu ấy?
– Xán Liệt, chuyện em và cô gái đó chúng tôi đều biết hết rồi. Tôi không ngờ cậu lại…
– Anh thôi đi. Ngoài Bạch Hiền ra em còn có ai nữa đâu, anh nói linh tinh cái gì vậy?
Nói xong Xán Liệt bước đến nắm lấy tay Bạch Hiền kéo về mình nhưng mà cậu nhóc vẫn cứ bướng bỉnh ôm chặt Lộc Hàm không buông.
– Xán Liệt, anh buông tay ra, anh đang làm đau Bạch Hiền đó – Tử Thao hét lên và đẩy Xán Liệt ra.
– Thôi đi, trễ rồi mọi người đi nghỉ đi, mai còn phải đi tập nữa. Xán Liệt, tối nay Bạch Hiền ngủ với anh, cậu về suy nghĩ xem mình đã làm những gì đi.
Lộc Hàm dứt lời, anh đưa Bạch Hiền về phòng mình, mọi người cũng ai về phòng nấy nhưng trước khi đi không quên liếc Xán Liệt một cái, nhưng anh không quan tâm, người anh lo nhất vẫn là Bạch Hiền. Tối nay không được ôm tiểu bảo bối ngủ rồi nhưng mà “ cô gái” mà mọi người nhắc đến là ai chứ?
Sáng sớm hôm sau.
“Rầm rầm”
– Lộc Hàm, mở cửa cho em, Lộc Hàm
– Suỵt, nhỏ tiếng chút đi, Bạch Hiền vừa ngủ được có hai tiếng thôi đấy. – Lộc Hàm đẩy Xán Liệt ra ngoài và đóng cửa lại – Có chuyện gì?
– Anh nói cái gì, anh làm gì cậu ấy mà bây giờ cậu ấy mới ngủ?
“Bốp”
– Hyung điên vừa thôi, nghĩ bậy bạ cái gì vậy hả? –Thế Huân từ trong phòng đi ra nghe Xán Liệt hỏi kì quái như vậy nên đánh đầu Xán Liệt một cái rồi ôm eo Lộc Hàm – Bạch Hiền tối qua khóc lóc um sùm còn giành cả Lộc Hàm của em nữa chứ, Lộc Hàm cũng mới ngủ thôi đấy, hyung lại qua đây quấy rối.
– Lộc Hàm, cho em vào với Bạch Hiền đi – Xán Liệt cầu xin.
Lộc Hàm ngước nhìn Thế Huân rồi thở dài tránh đường cho anh vào phòng và khép cửa nhường thế giới riêng lại cho anh và cậu. Vừa nhìn thấy Bạch Hiền cuộn tròn trên giường, khuôn mặt xinh đẹp còn vươn những giọt nước mắt, Xán Liệt nghe tim mình nhói lên, anh từ từ đi lại bên giường Bạch Hiền nhịn không được mà liều mạng leo lên giường ôm lấy cậu. Bạch Hiền vì bị quấy rầy mà tỉnh dậy, nhìn thấy Xán Liệt cậu lập tức đẩy anh ra mà Xán Liệt đương nhiên không dễ dàng mà buông tha cậu, anh càng siết chặt hơn.
– Bạch Hiền, nghe anh nói “ cô gái” đó là bạn hồi nhỏ của anh, cô ấy đã có chồng rồi.
Nghe Xán Liệt nói Bạch Hiền bỗng im lặng, không quấy nữa nhưng…
– Aaaaa, em cắn anh.
Bị Bạch Hiền cắn Xán Liệt đành buông cậu ra.
– Anh gạt tôi, là bạn, lại còn có chồng rồi, vậy tại sao anh lại hôn cô ấy?
– Ngốc, anh chỉ là thổi mắt giúp cô ấy, đang nói chuyện hình như có bụi bay vào mắt cô ấy nên anh thổi giúp cô ấy thôi.
– Anh nói dối…
Bạch Hiền lại bắt đầu khóc, Xán Liệt vội ôm chầm lấy cậu mà dỗ dành:
– Anh không nói dối, anh nói đều là thật, cô ấy chỉ là bạn, anh chỉ yêu mình em thôi đồ ngốc.
Nói rồi anh hôn xuống đôi môi đang bĩu ra kia, anh còn đang định kéo dài nụ hôn ngọt ngào này thì…Bạch Hiền lại cắn anh a, Xán Liệt bất mãn nói:
– Nhóc con, em đừng hung dữ như vậy chứ, phải hiền một chút mới đáng yêu nha.
– Ừ đó, tôi hung dữ vậy đó, không thích thì đi với người con gái “dịu ngoan” của anh đi.
Bạch Hiền tức giận ngồi dậy định đi ra ngoài thì Xán Liệt ôm cậu lại đè xuống giường.
– Em hư quá rồi đó, còn dám nói với anh kiểu đó, xem anh phạt em như thế nào.
– Cái gì? Anh muốn làm gì? Buông ra…ưm…
Vậy nỗi sợ của Phác Xán Liệt chính là Bạch Hiền bé nhỏ lên cơn ghen a.
Bạch Hiền nước mắt đầy mặt xông ra khỏi phòng, Xán Liệt cũng hoảng sợ đuổi theo.
– Bạch Hiền…
Vừa ra khỏi phòng đã thấy 10 người đứng trước cửa, dàn thành một hàng ngang, mặt đằng đằng sát khí. Còn Bạch Hiền bảo bối của anh thì ôm chặt lấy Lộc Hàm khóc nức nở. Xán Liệt nhìn cậu như vậy không chịu nổi định bước đến giành lấy Bạch Hiền thì Diệc Phàm đi lên chặn anh lại
– Cậu muốn làm gì?
– Em muốn nói chuyện với Bạch Hiền – Xán Liệt trả lời mà không thèm nhìn Diệc Phàm, mắt chỉ dán vào một người mà ai-cũng-biết-là-ai kia.
– Cậu còn gì để nói? Cậu làm khổ Bạch Hiền như vậy vẫn chưa đủ sao?
– Anh nói cái gì vậy? Em sao có thể làm khổ cậu ấy?
– Xán Liệt, chuyện em và cô gái đó chúng tôi đều biết hết rồi. Tôi không ngờ cậu lại…
– Anh thôi đi. Ngoài Bạch Hiền ra em còn có ai nữa đâu, anh nói linh tinh cái gì vậy?
Nói xong Xán Liệt bước đến nắm lấy tay Bạch Hiền kéo về mình nhưng mà cậu nhóc vẫn cứ bướng bỉnh ôm chặt Lộc Hàm không buông.
– Xán Liệt, anh buông tay ra, anh đang làm đau Bạch Hiền đó – Tử Thao hét lên và đẩy Xán Liệt ra.
– Thôi đi, trễ rồi mọi người đi nghỉ đi, mai còn phải đi tập nữa. Xán Liệt, tối nay Bạch Hiền ngủ với anh, cậu về suy nghĩ xem mình đã làm những gì đi.
Lộc Hàm dứt lời, anh đưa Bạch Hiền về phòng mình, mọi người cũng ai về phòng nấy nhưng trước khi đi không quên liếc Xán Liệt một cái, nhưng anh không quan tâm, người anh lo nhất vẫn là Bạch Hiền. Tối nay không được ôm tiểu bảo bối ngủ rồi nhưng mà “ cô gái” mà mọi người nhắc đến là ai chứ?
Sáng sớm hôm sau.
“Rầm rầm”
– Lộc Hàm, mở cửa cho em, Lộc Hàm
– Suỵt, nhỏ tiếng chút đi, Bạch Hiền vừa ngủ được có hai tiếng thôi đấy. – Lộc Hàm đẩy Xán Liệt ra ngoài và đóng cửa lại – Có chuyện gì?
– Anh nói cái gì, anh làm gì cậu ấy mà bây giờ cậu ấy mới ngủ?
“Bốp”
– Hyung điên vừa thôi, nghĩ bậy bạ cái gì vậy hả? –Thế Huân từ trong phòng đi ra nghe Xán Liệt hỏi kì quái như vậy nên đánh đầu Xán Liệt một cái rồi ôm eo Lộc Hàm – Bạch Hiền tối qua khóc lóc um sùm còn giành cả Lộc Hàm của em nữa chứ, Lộc Hàm cũng mới ngủ thôi đấy, hyung lại qua đây quấy rối.
– Lộc Hàm, cho em vào với Bạch Hiền đi – Xán Liệt cầu xin.
Lộc Hàm ngước nhìn Thế Huân rồi thở dài tránh đường cho anh vào phòng và khép cửa nhường thế giới riêng lại cho anh và cậu. Vừa nhìn thấy Bạch Hiền cuộn tròn trên giường, khuôn mặt xinh đẹp còn vươn những giọt nước mắt, Xán Liệt nghe tim mình nhói lên, anh từ từ đi lại bên giường Bạch Hiền nhịn không được mà liều mạng leo lên giường ôm lấy cậu. Bạch Hiền vì bị quấy rầy mà tỉnh dậy, nhìn thấy Xán Liệt cậu lập tức đẩy anh ra mà Xán Liệt đương nhiên không dễ dàng mà buông tha cậu, anh càng siết chặt hơn.
– Bạch Hiền, nghe anh nói “ cô gái” đó là bạn hồi nhỏ của anh, cô ấy đã có chồng rồi.
Nghe Xán Liệt nói Bạch Hiền bỗng im lặng, không quấy nữa nhưng…
– Aaaaa, em cắn anh.
Bị Bạch Hiền cắn Xán Liệt đành buông cậu ra.
– Anh gạt tôi, là bạn, lại còn có chồng rồi, vậy tại sao anh lại hôn cô ấy?
– Ngốc, anh chỉ là thổi mắt giúp cô ấy, đang nói chuyện hình như có bụi bay vào mắt cô ấy nên anh thổi giúp cô ấy thôi.
– Anh nói dối…
Bạch Hiền lại bắt đầu khóc, Xán Liệt vội ôm chầm lấy cậu mà dỗ dành:
– Anh không nói dối, anh nói đều là thật, cô ấy chỉ là bạn, anh chỉ yêu mình em thôi đồ ngốc.
Nói rồi anh hôn xuống đôi môi đang bĩu ra kia, anh còn đang định kéo dài nụ hôn ngọt ngào này thì…Bạch Hiền lại cắn anh a, Xán Liệt bất mãn nói:
– Nhóc con, em đừng hung dữ như vậy chứ, phải hiền một chút mới đáng yêu nha.
– Ừ đó, tôi hung dữ vậy đó, không thích thì đi với người con gái “dịu ngoan” của anh đi.
Bạch Hiền tức giận ngồi dậy định đi ra ngoài thì Xán Liệt ôm cậu lại đè xuống giường.
– Em hư quá rồi đó, còn dám nói với anh kiểu đó, xem anh phạt em như thế nào.
– Cái gì? Anh muốn làm gì? Buông ra…ưm…
Vậy nỗi sợ của Phác Xán Liệt chính là Bạch Hiền bé nhỏ lên cơn ghen a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.