Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ
Chương 24: Ban Chiếu Chỉ
Hí Dusk
04/07/2023
Hoàng Thượng giờ đang ở Thư Phòng duyệt tấu chương. Và trong lúc đọc đến một tấu sớ. Hoàng Thượng vô cùng tức giận.
-Hoàng Đế: Tức giận “Khốn kiếp đúng là không xem ai ra gì. Đã ngông cuồng ngạo mạng đến thế. Dù là kẻ nào Trẫm cũng lôi ngươi đi gặp Diêm La.” Hoàng Thượng viết ngay một chiếu chỉ. “Lý công công!”
-Lý Công Công: Cung kính “Có nô tai. Hoàng Thượng người có gì căn dặn.”
-Hoàng Đế: Đưa chiếu chỉ “Người đem theo năm mươi thị vệ ban chiếu chỉ này của Trẫm đến Phủ Tướng Quân. Nếu mà chống lại thì tiền trảm hậu tấu.”
-Lý Công Công: “Thần tuân chỉ.”
Giờ cũng là xế chiều. Anh đang ở biệt viện cười vui vẻ, vì anh đã dùng chiêu để cho hai phu thê nhà Nhị Ca gặp nhau để giải hòa.
-Bạch Tử Khiêm: Tò mò hỏi Lục Minh vừa được anh cữ đi thám thính “Lục huynh sao rồi? Ổn chưa?”
-Lục Minh: Mặt mệt mỏi “Đã qua hai canh giờ mà chưa nói xong. Nên tôi về đây báo cho Công Tử đây.”
-Bạch Tử Khiêm: Trợn tròn mắt “Gì giờ mà chưa giải quyết xong nữa. Chẳng phải Tẩu Tẩu chỉ làm giá thôi sao? Tôi cũng biết và giải thích trước đó cho Tẩu hiểu là có người gài bẫy Nhị Ca thôi sao?”
-Lục Minh: “Tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi hơi đói.”
-Bạch Tử Khiêm: “Ấy chết. Tôi quên huynh chưa ăn. Thôi đi dùng bữa đi. Để tôi đi xem.”
-…: Tam…tam công tử…Lão gia…cho gọi người đến đại sanh gấp.” Thở hỗn hễn.
-Bạch Tử Khiêm: “Gì mà chạy dữ. Để tôi đến.” Thấy Lục Minh có vẽ nhưng muốn đi cùng. “Huynh đi dùng bữa đi không cần theo tôi đâu.” Rời đi. Sao khi rời đi khuất bóng.
-Lục Minh: Quay qua hướng gia đinh “Có chuyện gì mà Lão gia gọi công tử gấp đến vậy.”
-…: “Dạ nghe đâu là người trong cung đến tìm Tam Công Tử.” Lục Minh nhíu mài
-Lục Minh: “Thôi đệ đi làm việc tiếp đi.” Rồi sao đó Lục Minh cũng đi về hướng đại sảnh.
Tại Chính Sảnh Phủ Tướng Quân. Tất cả có mặt điều quỳ rạp xuống nền gạch mà nghe chiếu chỉ do Hoàng Thượng đặt bút. Trong đó có Phu Thê Nguyên Soái, Phu Thê Bạch Gia Khanh cùng với đó là Tử Khiêm.
-Lý Công Công: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết. Trẫm nhận được thông tin Bạch Gia Khanh hàm ngôn bất kính với Hoàng Gia. Không xem ai ra gì. Nhưng Trẫm nể tình Nguyên Soái có công với đất nước, ban cơ hội cho ngươi lấy công chuộc tội. Nội trong sáng ngày mai trình diện trẫm tại cung Thái Hậu. Nếu chửa khỏi sẽ được ban thưởng hậu hỉnh còn không thì chém đầu thị chúng. Khâm Thử.”
Sau khi nhận chiếu chỉ thì lý công công nói Anh chuẩn bị hành lý lên đường trong đêm. Tất cả mọi người điều bất ngờ và hoảng hốt. Anh cũng bất lực nhưng làm sao được rồi nói về phòng chuẩn bị vài thứ.
-Nguyên Soái: Trầm giọng “Cho mạng phép được hỏi Lý Công Công. Hoàng Thượng từ đâu mà lại quyết định ban chỉ?”
-Lý Công Công: “Thật tình nô gia cũng không biết rõ. Chỉ là trong lúc Hoàng Thượng đọc tấu chương thì vô cùng tức giận. Và lập tức viết chỉ ban đến Phủ Tướng Quân.” Nghe đến đây tất cả điều trầm mặt. Thanh Di thì rời đi ngay sau đó đến biệt viện.
Lục Minh lúc nãy đã nghe được tất thẩy và theo sau Anh. Nhưng giờ đây Anh đóng cửa không cho vào.
-Liễu Thanh Di: Lo lắng gấp gáp đi đến cửa phòng Anh nhìn Lục Minh hỏi “Đệ ấy đâu?”
-Lục Minh: “Nhị Phu nhân. Công tử đang bên trong phòng.”
-Liễu Thanh Di: Mở cửa “Để ta vào nói chuyện với đệ ấy.”
-Bạch Tử Khiêm: Anh đang ngồi ngẩn ra suy nghĩ /Hoàng Thượng đây thực sự là ép người về, không hề có bằng chứng. Nhưng nếu Ngài ấy muốn thì sẽ cho người làm nhân chứng giả. Nhưng mình còn có thể nghĩ đến một người Triệu Quận Chúa./ Nghe tiếng mở cửa anh nhìn thân ảnh của Thanh Di “Tẩu Tẩu sao lại đến đây. Đệ chuẩn bị một số thứ sẽ ra ngay.” Thanh Di đến ngồi đối diện anh.
-Liễu Thanh Di: Lo lắng hỏi “Chuyện này là sao? Đệ đã làm những gì để gây đến Hoàng Thượng?” Mắt có phần rưng rưng.
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn thẳng vào mắt Thanh Di “Tẩu Tẩu! Đệ thật sự cũng không rõ.” Thấy Thanh Di định hỏi thì anh nói tiếp “Đệ đã quá đặt lòng tin và ngạo mạng nói với một người nhưng đệ không nghĩ người đó sẽ nhẫn tâm tố giác đệ như vậy.” (“Tôi không muốn dính dáng đến Hoàng Gia” đây có lẽ câu này đã trâm ngòi.”)
-Liễu Thanh Di: “Đệ nói câu này có biết là sĩ nhục đến bộ mặt hoàng gia không.”
-Bạch Tử Khiêm: “Nhưng thật sự đó là lý do chính đệ không nhận lời.” Nhỏ giọng.
-Liễu Thanh Di: “Người đệ nói là Đinh Yên muội?” Anh không trả lời mà đứng dậy soạn một vài thứ bỏ vào tay nải.
-Bạch Tử Khiêm: Cười “Đệ đi đây ở phủ nhớ bảo trọng. Còn nữa hai người có vẻ làm hòa rồi nhỉ. Mà nếu huynh ấy có ức hiếp tẩu nhớ nói mẫu thân đại nhân làm chủ cho tẩu. Đệ đi Tỷ Tỷ.”
-Liễu Thanh Di: Đã rơi nước mắt khi nghe hai từ Tỷ Tỷ. Thật sự Thanh Di đã xem Gia Khanh như đệ đệ ruột của mình. Trong kí ức của Nàng không còn đặt Tên Ôn Thần lên người Anh. Anh đã quá ngoan ngoãn đến nổi dù là thân xác ấy nhưng Nàng không còn nhớ đến hắn được nữa rồi.
Thanh Di ngồi suy nghĩ và cũng là lúc anh đi cùng lý công công và thị vệ tiến cung. Sáng sớm hôm sau, Nguyên Soái và Gia Khang điều tiến cung sớm. Thanh Di liều đến Bình An Vương Phủ tìm Đinh Yên nhưng không có ở phủ, và được biết Nàng ở Phủ Đệ của Đại Hoàng Tử.
-…: “Bẩm Đại Hoàng Tử! Nhị Phu Nhân của Bạch Phó Tướng cầu kiến.” Tất cả nhìn nhau không khỏi bất ngờ.
-Đại Hoàng Tử: “Mời vào.”
-Liễu Thanh Di: “Thanh Di khấu kiến các Vị Hoàng Tử, Công Chúa, Quận Chúa.” Nhìn hướng Đinh Yên và Liêu Cao Lãnh ngồi phía “Liêu Phó Tướng.”
-Triệu Đinh Yên: Cười nhẹ đứng dậy đi đến định dìu Thanh Di ngồi ghế. “Thanh Di tỷ sao lại đến đây có việc gì sao?”
-Liễu Thanh Di: Nhẹ tránh khỏi tay Nàng “Không dám phiền Quận Chúa.”
-Triệu Đinh Yên: Nhíu mài “Sao lại gọi muội như vậy? Chẳng phải chúng ta…”Bị ngắt lời
-Liễu Thanh Di: “Tôi đến đây đã rất làm phiền nhưng tôi thật sự muốn hỏi Quận Chúa một câu xác nhận.”
-Đại Hoàng Tử: “Có gì Bạch Phu Nhân ngồi xuống rồi nói.” Thanh Di hướng tới một chiếc ghế mà ngồi, hướng mắt về Đinh Yên.
-Liễu Thanh Di: “Xin hỏi Quận Chúa là người viết tấu sơ ứng cử Gia Khanh vào cung chữa trị cho Thái Hậu sao?” Tất điều bất ngờ và hoang mang.
-Hoàng Đế: Tức giận “Khốn kiếp đúng là không xem ai ra gì. Đã ngông cuồng ngạo mạng đến thế. Dù là kẻ nào Trẫm cũng lôi ngươi đi gặp Diêm La.” Hoàng Thượng viết ngay một chiếu chỉ. “Lý công công!”
-Lý Công Công: Cung kính “Có nô tai. Hoàng Thượng người có gì căn dặn.”
-Hoàng Đế: Đưa chiếu chỉ “Người đem theo năm mươi thị vệ ban chiếu chỉ này của Trẫm đến Phủ Tướng Quân. Nếu mà chống lại thì tiền trảm hậu tấu.”
-Lý Công Công: “Thần tuân chỉ.”
Giờ cũng là xế chiều. Anh đang ở biệt viện cười vui vẻ, vì anh đã dùng chiêu để cho hai phu thê nhà Nhị Ca gặp nhau để giải hòa.
-Bạch Tử Khiêm: Tò mò hỏi Lục Minh vừa được anh cữ đi thám thính “Lục huynh sao rồi? Ổn chưa?”
-Lục Minh: Mặt mệt mỏi “Đã qua hai canh giờ mà chưa nói xong. Nên tôi về đây báo cho Công Tử đây.”
-Bạch Tử Khiêm: Trợn tròn mắt “Gì giờ mà chưa giải quyết xong nữa. Chẳng phải Tẩu Tẩu chỉ làm giá thôi sao? Tôi cũng biết và giải thích trước đó cho Tẩu hiểu là có người gài bẫy Nhị Ca thôi sao?”
-Lục Minh: “Tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi hơi đói.”
-Bạch Tử Khiêm: “Ấy chết. Tôi quên huynh chưa ăn. Thôi đi dùng bữa đi. Để tôi đi xem.”
-…: Tam…tam công tử…Lão gia…cho gọi người đến đại sanh gấp.” Thở hỗn hễn.
-Bạch Tử Khiêm: “Gì mà chạy dữ. Để tôi đến.” Thấy Lục Minh có vẽ nhưng muốn đi cùng. “Huynh đi dùng bữa đi không cần theo tôi đâu.” Rời đi. Sao khi rời đi khuất bóng.
-Lục Minh: Quay qua hướng gia đinh “Có chuyện gì mà Lão gia gọi công tử gấp đến vậy.”
-…: “Dạ nghe đâu là người trong cung đến tìm Tam Công Tử.” Lục Minh nhíu mài
-Lục Minh: “Thôi đệ đi làm việc tiếp đi.” Rồi sao đó Lục Minh cũng đi về hướng đại sảnh.
Tại Chính Sảnh Phủ Tướng Quân. Tất cả có mặt điều quỳ rạp xuống nền gạch mà nghe chiếu chỉ do Hoàng Thượng đặt bút. Trong đó có Phu Thê Nguyên Soái, Phu Thê Bạch Gia Khanh cùng với đó là Tử Khiêm.
-Lý Công Công: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết. Trẫm nhận được thông tin Bạch Gia Khanh hàm ngôn bất kính với Hoàng Gia. Không xem ai ra gì. Nhưng Trẫm nể tình Nguyên Soái có công với đất nước, ban cơ hội cho ngươi lấy công chuộc tội. Nội trong sáng ngày mai trình diện trẫm tại cung Thái Hậu. Nếu chửa khỏi sẽ được ban thưởng hậu hỉnh còn không thì chém đầu thị chúng. Khâm Thử.”
Sau khi nhận chiếu chỉ thì lý công công nói Anh chuẩn bị hành lý lên đường trong đêm. Tất cả mọi người điều bất ngờ và hoảng hốt. Anh cũng bất lực nhưng làm sao được rồi nói về phòng chuẩn bị vài thứ.
-Nguyên Soái: Trầm giọng “Cho mạng phép được hỏi Lý Công Công. Hoàng Thượng từ đâu mà lại quyết định ban chỉ?”
-Lý Công Công: “Thật tình nô gia cũng không biết rõ. Chỉ là trong lúc Hoàng Thượng đọc tấu chương thì vô cùng tức giận. Và lập tức viết chỉ ban đến Phủ Tướng Quân.” Nghe đến đây tất cả điều trầm mặt. Thanh Di thì rời đi ngay sau đó đến biệt viện.
Lục Minh lúc nãy đã nghe được tất thẩy và theo sau Anh. Nhưng giờ đây Anh đóng cửa không cho vào.
-Liễu Thanh Di: Lo lắng gấp gáp đi đến cửa phòng Anh nhìn Lục Minh hỏi “Đệ ấy đâu?”
-Lục Minh: “Nhị Phu nhân. Công tử đang bên trong phòng.”
-Liễu Thanh Di: Mở cửa “Để ta vào nói chuyện với đệ ấy.”
-Bạch Tử Khiêm: Anh đang ngồi ngẩn ra suy nghĩ /Hoàng Thượng đây thực sự là ép người về, không hề có bằng chứng. Nhưng nếu Ngài ấy muốn thì sẽ cho người làm nhân chứng giả. Nhưng mình còn có thể nghĩ đến một người Triệu Quận Chúa./ Nghe tiếng mở cửa anh nhìn thân ảnh của Thanh Di “Tẩu Tẩu sao lại đến đây. Đệ chuẩn bị một số thứ sẽ ra ngay.” Thanh Di đến ngồi đối diện anh.
-Liễu Thanh Di: Lo lắng hỏi “Chuyện này là sao? Đệ đã làm những gì để gây đến Hoàng Thượng?” Mắt có phần rưng rưng.
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn thẳng vào mắt Thanh Di “Tẩu Tẩu! Đệ thật sự cũng không rõ.” Thấy Thanh Di định hỏi thì anh nói tiếp “Đệ đã quá đặt lòng tin và ngạo mạng nói với một người nhưng đệ không nghĩ người đó sẽ nhẫn tâm tố giác đệ như vậy.” (“Tôi không muốn dính dáng đến Hoàng Gia” đây có lẽ câu này đã trâm ngòi.”)
-Liễu Thanh Di: “Đệ nói câu này có biết là sĩ nhục đến bộ mặt hoàng gia không.”
-Bạch Tử Khiêm: “Nhưng thật sự đó là lý do chính đệ không nhận lời.” Nhỏ giọng.
-Liễu Thanh Di: “Người đệ nói là Đinh Yên muội?” Anh không trả lời mà đứng dậy soạn một vài thứ bỏ vào tay nải.
-Bạch Tử Khiêm: Cười “Đệ đi đây ở phủ nhớ bảo trọng. Còn nữa hai người có vẻ làm hòa rồi nhỉ. Mà nếu huynh ấy có ức hiếp tẩu nhớ nói mẫu thân đại nhân làm chủ cho tẩu. Đệ đi Tỷ Tỷ.”
-Liễu Thanh Di: Đã rơi nước mắt khi nghe hai từ Tỷ Tỷ. Thật sự Thanh Di đã xem Gia Khanh như đệ đệ ruột của mình. Trong kí ức của Nàng không còn đặt Tên Ôn Thần lên người Anh. Anh đã quá ngoan ngoãn đến nổi dù là thân xác ấy nhưng Nàng không còn nhớ đến hắn được nữa rồi.
Thanh Di ngồi suy nghĩ và cũng là lúc anh đi cùng lý công công và thị vệ tiến cung. Sáng sớm hôm sau, Nguyên Soái và Gia Khang điều tiến cung sớm. Thanh Di liều đến Bình An Vương Phủ tìm Đinh Yên nhưng không có ở phủ, và được biết Nàng ở Phủ Đệ của Đại Hoàng Tử.
-…: “Bẩm Đại Hoàng Tử! Nhị Phu Nhân của Bạch Phó Tướng cầu kiến.” Tất cả nhìn nhau không khỏi bất ngờ.
-Đại Hoàng Tử: “Mời vào.”
-Liễu Thanh Di: “Thanh Di khấu kiến các Vị Hoàng Tử, Công Chúa, Quận Chúa.” Nhìn hướng Đinh Yên và Liêu Cao Lãnh ngồi phía “Liêu Phó Tướng.”
-Triệu Đinh Yên: Cười nhẹ đứng dậy đi đến định dìu Thanh Di ngồi ghế. “Thanh Di tỷ sao lại đến đây có việc gì sao?”
-Liễu Thanh Di: Nhẹ tránh khỏi tay Nàng “Không dám phiền Quận Chúa.”
-Triệu Đinh Yên: Nhíu mài “Sao lại gọi muội như vậy? Chẳng phải chúng ta…”Bị ngắt lời
-Liễu Thanh Di: “Tôi đến đây đã rất làm phiền nhưng tôi thật sự muốn hỏi Quận Chúa một câu xác nhận.”
-Đại Hoàng Tử: “Có gì Bạch Phu Nhân ngồi xuống rồi nói.” Thanh Di hướng tới một chiếc ghế mà ngồi, hướng mắt về Đinh Yên.
-Liễu Thanh Di: “Xin hỏi Quận Chúa là người viết tấu sơ ứng cử Gia Khanh vào cung chữa trị cho Thái Hậu sao?” Tất điều bất ngờ và hoang mang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.