Chương 22
Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)
19/06/2021
"đừng có nói mấy cái điều phi lý ấy" Dù cậu ta có được học sinh giỏi hay có tiến bộ cũng chẳng liên quan đến tôi, trong khi đó tôi còn đang giận cậu ta mà cậu ta dám mặt dày ở đây cãi lí đòi này đòi kia với tôi cơ đấy.
"Nếu tôi thi được thủ khoa thì sao?"
Tôi như nghe được chuyện cười vậy, lập tức nói "Nếu được thì tôi và cậu hẹn hò"
Đông Quân nghe được thì cười tít mắt lại, sau đó lập tức túm lấy hai vai tôi hỏi "Cậu nỏi thật chứ?"
Thực ra cái lúc đấy tôi chỉ nói đại thôi, tại tôi sợ mẹ tôi lại dòm ngó, bởi trong đầu tôi chắc chắn là cậu ta sẽ không được thủ khoa đâu lên cứ đồng ý đại, cậu ta làm như muốn được thủ khoa khó lắm ấy.
"Tôi nói thật nhưng cậu không được bén mảng tới gần nhà tôi thêm lần nào nữa"
Rồi tự nhiên từ một thằng con trai đàn ông, mạnh mẽ thế kia cậu ta ngoáy ngoáy người như một chú cún đứng quanh tôi hỏi "Tại sao?"
"Muốn thế không, tội dọng dô họng giờ" Thật sự lúc đấy tôi cục súc dã man, tôi cũng không biết tại sao lại có hứng thú đùa với con người này nữa, chắc tôi bị điên. Sau đó tôi quay lưng cậu ta lại và lấy chân đạp vào mông cậu ta một cái để tiễn cái tên này đi nhanh nhanh.
Sau khi vào thang máy cậu ta vẫn quay lại nháy mắt với tôi một cái nữa, lạy hồn, làm ơn đừng khiến cậu ta trở lên như thế này, cứ có cái gì đó sai sai.
Tôi bỏ vào nhà thì thấy mẹ tôi đã đang ngó rồi, tôi làm như không biết gì cứ thế đi vào trong nhà nhưng mẹ tôi đâu có dễ dàng buông tha "Bạn trai mày hả con, vừa đẹp trai, nhìn cũng không phải hạng nghèo kiết xác"
"Thì sao, cũng chẳng phải là người yêu con" Tôi tiếp tục đi vào trong bếp rủa bát nhưng mẹ tôi tiếp tục tra hỏi "Tao vừa nghe mày với nó nói chuyện, tao biết thừa nhé"
"Con không làm gì cả" Tôi chắc chỉ có mỗi câu nói đó với mẹ tôi vậy mà bà ấy vẫn không buông tha lập tức đẩy tôi ra để bà ấy rửa bát.
"Con gái à, sao con dốt thế, thằng đó thích con mà con còn bắt nó đậu thủ khoa, khó lắm đấy"
"Cảm ơn mẹ, mẹ rửa hết nhé con đi học bài đây"
Tôi bỏ ngay vào trong phòng, chán thật sự, điện thoại lại ting ting mấy lần liền, lần này tôi mở lên xem lại thấy đầu tin nhắn
"Cậu trả lời đi"
"Cậu nói thật đúng không?"
Nghe cái ngữ điệu là đã nhận ra người nào đó.
"Nếu tôi thi được thủ khoa thì sao?"
Tôi như nghe được chuyện cười vậy, lập tức nói "Nếu được thì tôi và cậu hẹn hò"
Đông Quân nghe được thì cười tít mắt lại, sau đó lập tức túm lấy hai vai tôi hỏi "Cậu nỏi thật chứ?"
Thực ra cái lúc đấy tôi chỉ nói đại thôi, tại tôi sợ mẹ tôi lại dòm ngó, bởi trong đầu tôi chắc chắn là cậu ta sẽ không được thủ khoa đâu lên cứ đồng ý đại, cậu ta làm như muốn được thủ khoa khó lắm ấy.
"Tôi nói thật nhưng cậu không được bén mảng tới gần nhà tôi thêm lần nào nữa"
Rồi tự nhiên từ một thằng con trai đàn ông, mạnh mẽ thế kia cậu ta ngoáy ngoáy người như một chú cún đứng quanh tôi hỏi "Tại sao?"
"Muốn thế không, tội dọng dô họng giờ" Thật sự lúc đấy tôi cục súc dã man, tôi cũng không biết tại sao lại có hứng thú đùa với con người này nữa, chắc tôi bị điên. Sau đó tôi quay lưng cậu ta lại và lấy chân đạp vào mông cậu ta một cái để tiễn cái tên này đi nhanh nhanh.
Sau khi vào thang máy cậu ta vẫn quay lại nháy mắt với tôi một cái nữa, lạy hồn, làm ơn đừng khiến cậu ta trở lên như thế này, cứ có cái gì đó sai sai.
Tôi bỏ vào nhà thì thấy mẹ tôi đã đang ngó rồi, tôi làm như không biết gì cứ thế đi vào trong nhà nhưng mẹ tôi đâu có dễ dàng buông tha "Bạn trai mày hả con, vừa đẹp trai, nhìn cũng không phải hạng nghèo kiết xác"
"Thì sao, cũng chẳng phải là người yêu con" Tôi tiếp tục đi vào trong bếp rủa bát nhưng mẹ tôi tiếp tục tra hỏi "Tao vừa nghe mày với nó nói chuyện, tao biết thừa nhé"
"Con không làm gì cả" Tôi chắc chỉ có mỗi câu nói đó với mẹ tôi vậy mà bà ấy vẫn không buông tha lập tức đẩy tôi ra để bà ấy rửa bát.
"Con gái à, sao con dốt thế, thằng đó thích con mà con còn bắt nó đậu thủ khoa, khó lắm đấy"
"Cảm ơn mẹ, mẹ rửa hết nhé con đi học bài đây"
Tôi bỏ ngay vào trong phòng, chán thật sự, điện thoại lại ting ting mấy lần liền, lần này tôi mở lên xem lại thấy đầu tin nhắn
"Cậu trả lời đi"
"Cậu nói thật đúng không?"
Nghe cái ngữ điệu là đã nhận ra người nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.