Chương 54: Vậy mà vẫn có thể xoay ngược trở lại
Hồi Nam Tước
27/06/2021
"Úi, chân anh bị sao vậy?" Lúc bác sĩ vật lý trị liệu xoa bóp bắp chân
cho tôi, nhìn thấy vết bỏng dưới quần dài, anh ta sợ hãi hỏi ngay.
"Vô tình bị phỏng thôi."
Phần da bị phỏng nước trà dù đã xử lý kịp thời nhưng ngày hôm sau vẫn mọc lên vài mụn nước. Ỷ không thấy đau, tôi phá từng mụn nước ra rồi băng bó đơn giản lại, mấy ngày nay gần như lành hẳn, trừ một số vết sẹo đỏ, làm đôi chân tôi vốn đã xấu, nay lại càng xấu hơn.
"Lúc mới nhìn tôi còn tưởng hình xăm đấy." Bác sĩ vật lý trị liệu mỉm cười: "Màu đẹp lắm, nhìn như hoa mai nở giữa trời tuyết."
Tôi liếc nhìn bắp chân của mình, cảm thấy anh ta thực sự rất giỏi nói chuyện, một chuyện tồi tệ như thế qua miệng anh ta lại thành một điều may mắn.
Sau khi tập vật lý trị liệu, tôi đứng dậy mặc bộ xương ngoài, bác sĩ vật lý trị liệu hỏi tôi sử dụng bộ xương ngoài thấy thế nào, có khó chịu không.
"Không có, không thể hoàn hảo hơn." Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, tôi đã quen với việc mặc nó hoạt động, như thể nó là một bộ phận trên cơ thể mình, mặc nó vào tôi mới là người hoàn chỉnh.
Lúc tôi về đến nhà, trời vẫn chưa tối hẳn, sau mùa đông ngày luôn trở nên dài hơn.
Buổi tối định nấu mì ăn, tôi vào bếp chuẩn bị, vừa ngẩng đầu, ánh mắt đã lơ đãng dừng lại ở căn nhà số 1102 phía đối diện.
Mấy ngày nay trong nhà không sáng đèn, Thương Mục Kiêu cũng không có xuống lầu dắt chó đi dạo, không biết đã dọn ra chỗ khác chưa.
Cậu ta không đến lớp, số thẻ ngân hàng không đưa, điện thoại bị chặn, có vẻ như cậu đã thực sự không muốn liên quan gì đến tôi nữa.
Không nhịn được, tôi đánh một cái thở dài, chỉ cần nghĩ đến cậu ta thôi cũng khiến tôi cảm thấy chán chường và cáu kỉnh. Mắt không thấy tâm không phiền, tôi hạ rèm cuốn xuống cửa sổ bếp che khuất tầm nhìn, quay lại cho gói mì vào nồi nước đang sôi.
Ăn tối rồi tắm rửa xong, tôi định viết luận văn một lát rồi đi ngủ, nhưng lúc cầm điện thoại lên phát hiện có tin nhắn chưa đọc, bấm vào xem, thì thấy là đại diện Tiêu.
[Sao anh không nói với tôi chân anh bị phồng rộp vì phỏng?]
Tôi ngạc nhiên vì anh ta biết tin nhanh quá.
Có lẽ vì đã quen biết lâu, giờ tôi cũng quen với giọng điệu khó hiểu của anh ta.
[Đường Nguyên nói với anh à?]
Đường Nguyên là tên của bác sĩ vật lý trị liệu. Buổi chiều tôi mới tập vật lý trị liệu xong, buổi tối Đại diện Tiêu đã hỏi thăm, ngoại trừ hai người họ trao đổi thông tin, tôi không nghĩ ra khả năng thứ hai.
[Tình cờ liên hệ với anh ta có việc.]
Vậy đúng là Đường Nguyên. Tôi giải thích với bên kia đấy chỉ là vết thương nhỏ, mọi thứ đều ổn.
[Anh phải chăm sóc kỹ chân mình đấy.] Bên kia trả lời rất nhanh.
Tuy rằng chưa từng gặp mặt, tuy rằng đối phương có thể chỉ nói vì tính chất công việc, nhưng cũng là một loại thiện ý, cần phải cảm kích.
[Vâng, cảm ơn.]
Anh ta không kết thúc chủ đề, sau khi hỏi về vết thương ở chân, anh ta chuyển sang tán gẫu với tôi.
[Anh ăn cơm chưa?]
[Ăn rồi.]
[Anh ăn gì?]
[Mì gói.]
[Sao không nấu ăn?]
[Lười quá.]
(Nội dung đoạn chat chán chẳng buồn nói =))) tán tỉnh mà hỏi ăn cơm chưa =)) bạn đã quay vào ô mất lượt =)))
Tôi làm một lúc hai việc, vừa viết luận văn vừa trò chuyện với anh ta. Mặc dù tôi thấy hơi lạ khi anh ta đột nhiên đến nói chuyện phiếm với tôi, nhưng vì lịch sự tôi không tiện từ chối, thế là anh ta hỏi một câu tôi trả lời một câu, thoáng cái đã đến khuya.
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ, đóng tài liệu lại, cử động vai gáy cứng đờ, tôi gửi tin nhắn cuối cùng cho đại diện Tiêu.
[Ngày mai tôi phải dậy sớm nên xin đi ngủ trước, chúc anh ngủ ngon.]
Một lúc sau, phía bên kia cũng trả lời lại: "chúc ngủ ngon" đính kèm một biểu tượng cảm xúc hình chú heo con đắp chăn bông.
Tôi phì cười, người đại diện này thật là trẻ con.
Sáng hôm sau, tôi ăn mặc chỉnh tề, 7 giờ lái xe đến chỗ hẹn với Dương Hải Dương.
Thương Vân Nhu không thích các thủ tục đám cưới quá phức tạp, chỉ muốn một buổi hôn lễ nhẹ nhàng thư giãn với gia đình và bạn bè. Hơn nữa, cô đang mang thai, không nên làm việc nặng nhọc, vì vậy Dương Hải Dương cũng chỉ tổ chức cử hành một buổi lễ đơn giản.
Đám cưới được tổ chức tại một biệt thự kiểu Tây sang trọng ở trung tâm thành phố. Biệt thự này được xây dựng từ thế kỷ trước, từng là nơi ở của nhiều danh nhân lịch sử, có diện tích hơn 5.000m2, có khu vườn riêng rộng lớn, được nhiều người biết đến vì vẻ ngoài rất giống một lâu đài cổ tích.
Để tránh phải chạy qua chạy lại, Dương Hải Dương và Thương Vân Nhu đến biệt thự này một ngày trước đó, khi tôi đến thì Dương Hải Dương đang làm tóc trong "phòng chú rể" của cậu ấy, còn Thương Vân Nhu cũng đang chuẩn bị trong "phòng cô dâu" ở tầng khác.
"Tớ căng thẳng quá." Dương Hải Dương ôm ngực nói: "Thật không thể tin được, tớ sắp kết hôn với Vân Nhu."
"Bây giờ hối hận thì đã quá muộn rồi." Chuyên gia trang điểm nói đùa với cậu ấy.
"Làm sao tôi hối hận được?" Dương Hải Dương đáp ngay không hề nghĩ ngợi gì, "Suốt đời cũng không bao giờ hối hận."
Giọng nói kiên định, ánh mắt tràn đầy tình cảm, không ai có thể ngờ tình yêu của cậu ấy dành cho Thương Vân Nhu, cậu ấy sẽ nắm chặt tay cô đi đến cuối cuộc đời này.
Theo đuổi hạnh phúc một cách hợp lý cũng là một biểu hiện của ham muốn, và ham muốn là nguồn gốc của mọi bất hạnh trong cuộc sống. Để chấm dứt đau khổ, người ta phải loại bỏ những ham muốn của chính mình. Nhưng có bao nhiêu người đã có thể đạt được sự vô dục vô cầu? Tìm kiếm sự "không ham muốn" đến tột cùng, cũng không biết liệu đó có phải là một loại "ham muốn" khác hay không.
Chịu tư tưởng Phật giáo và Đạo giáo, tôi từng nghĩ rằng có quá nhiều ham muốn không phải là điều tốt, nó sẽ làm cho con người sa đọa. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy rằng vùng vẫy trong dục vọng là một định mệnh mà con người không thể trốn tránh, thay vì nghĩ đến việc trốn tránh nó, tốt hơn là nên rộng lượng thừa nhận rằng chúng ta sinh ra vì dục vọng, và phải chết vì dục vọng.
Không có ham muốn nào là không tốt, và một cuộc sống đầy khao khát không phải là xấu xa.
Đến khoảng mười giờ, khách khứa lần lượt đến, có cả những người lớn tuổi của hai bên. Mọi người tụ tập trên bãi cỏ ở tầng dưới, mặc quần áo tươm tất, tay cầm sâm panh, thỉnh thoảng nói chuyện thì thầm nhẹ nhàng. Một dàn nhạc giao hưởng nhỏ đang chơi bản Le Carnaval des Animaux của Saint-Saëns. Âm nhạc vui tươi rất thích hợp bầu không khí ngày hôm nay, chỉ là không biết vì sao tôi lại thấy hơi buồn cười.
(Le Carnaval des Animaux tạm dịch là lễ hội muông thú, có 14 bản, nổi tiếng nhất là bản số 13: chim thiên nga.)
Chuyên gia trang điểm đã tạo kiểu tóc xong cho Dương Hải Dương, muốn sang sửa soạn cho tôi, nhưng tôi từ chối. Anh ta trông rất tiếc nuối, thở dài lấy ra hoa cài áo trong chiếc hộp bên cạnh đeo cho tôi.
Dù là phù rể nhưng tôi cũng không bận rộn. Mẹ của Dương Hải Dương và Dương Ấu Linh tình cờ ở ngoài không tìm được lối vào, nên tôi chủ động đến đón để Dương Hải Dương yên tâm tổ chức buổi lễ.
Đến gần cửa, tôi nhìn thấy Dương Ấu Linh từ xa, và cả... Thương Mục Kiêu.
Cậu ta dắt Dương Ấu Linh đi về hướng của tôi, hai người vừa nói vừa cười nói rôm rả, nhìn như một cặp chú cháu thân thiết.
"Bắc Giới!" Mẹ của Dương Hải Dương vẫy tôi từ xa. Thương Mục Kiêu đang cúi đầu nói chuyện với cô gái nhỏ, nghe tiếng gọi ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lưu lại trên mặt tôi một lát, sau đó nhanh chóng dời đi, vẻ mặt không một chút thay đổi, như thể cậu ta chỉ đang nhìn một người xa lạ đi ngang.
Tôi đã thấy biểu hiện này. Khi chúng tôi mới quen nhau, có một lần hai chúng tôi cãi nhau về Dương Hải Dương, cậu ta cũng đã phớt lờ tôi suốt một tuần, gặp nhau trên đường thì bày ra cái thái độ này. Có thể trò chuyện và cười với người khác, nhưng không thèm nhìn tôi.
"Bắc Giới, vừa rồi dì suýt nữa không tìm được cửa, may mà gặp được em trai Vân Nhu. Cậu ấy biết Linh Linh nên đưa dì vào." Mẹ Dương đến gần hơn, kể lại lý do vì sao họ vào cùng với Thương Mục Kiêu.
"Cửa ở đây không dễ tìm." Vì cậu ta không muốn giao thiệp với tôi, vậy nên tôi cũng không bận tâm, coi như cậu ta không tồn tại. "À, cháu đưa dì đến chỗ Hải Dương nhé?"
"Được được, dẫn dì đi gặp nó, cả Vân Nhu nữa." Dì vỗ vỗ túi nhỏ của mình nói, "Hôm nay chính thức vào môn, không thể thiếu bao lì xì được."
Vừa nghe nói sẽ gặp Dương Hải Dương và Thương Vân Nhu, Dương Ấu Linh lập tức buông Thương Mục Kiêu ra, chuyển sang nắm tay bà nội.
"Chú ơi con đi tìm bố trước, gặp lại chú sau!"
Thương Mục Kiêu khóe miệng giật giật, có vẻ khá bất mãn với sự thiên vị không hề giấu diếm của con bé.
"Gặp lại sau." Giọng điệu cậu ta không lên không xuống.
Tôi đưa hai người họ đến chỗ Dương Hải Dương, mẹ Dương kể cho tôi nghe một số chuyện vụn vặt, sau đó lại đưa Dương Ấu Linh đi tìm Thương Vân Nhu.
Thấy sắp đến giờ, mọi người kêu Dương Hải Dương xuống lầu đợi mệnh.
Tôi cầm hộp đựng nhẫn cho Dương Hải Dương, bị lây cảm xúc của cậu ấy, cũng trở nên căng thẳng trong vô thức.
11 giờ 30, đám cưới được diễn ra đúng giờ, Dương Hải Dương đứng dưới mái vòm được bện bằng hoa xanh và trắng, hồi hộp chờ đợi cô dâu của mình.
Bãi cỏ xanh được ngăn cách ở giữa bằng cột hoa trải thảm nhung dẫn thẳng ra vòm cuốn. Khách mời tự nhiên tách ra hai bên, giống như Dương Hải Dương, nhìn về phía cô dâu sẽ bước ra.
Thương Lộc và Phương Kỳ Niên ở vị trí phía trước, Thương Mục Kiêu không đứng cùng họ. Có quá nhiều người, tôi tìm không thấy cậu ta đâu.
Phương Kỳ Niên hôm nay mặc trang phục phụ nữ, mặc một chiếc váy màu vàng nghệ nổi bật, đội chiếc mũ cùng màu trên đầu. Nửa trên khuôn mặt được che bằng vải tuyn khiến gương mặt cậu ta mờ mờ ảo ảo.
Thương Lộc quay sang nói chuyện với một cô gái mảnh mai bên cạnh, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, thậm chí có chút cưng chiều. Chỉ cần nhìn thoáng qua mặt cô gái này tôi đã biết cô ấy chính là nữ sinh đại học mà Tống Vạn Trình mời đóng vai Mai Tử Tầm theo lời Dư Hỉ Hỉ. Đôi mắt và vẻ ngoài của cô ấy quá giống Mai Tử Tầm. So với cô ấy, Phương Kỳ Niên chỉ có thể coi như là một kẻ bắt chước vụng về, cùng lắm là bắt chước hình dạng bên ngoài mà thôi.
Bên cạnh cô gái, đúng là đạo diễn nổi tiếng Tống Vạn Trình.
Phương Kỳ Niên lại giống như không quan tâm đến, mặc cho Thương Lộc cười nói với cô gái, như thể có một rào cản vô hình giữa họ vậy, tôi thật sự ngưỡng mộ cậu ta vì sự bình tĩnh như vậy.
Tôi cũng nhìn thấy Doãn Nặc trong đám đông, cậu ta không học lớp của tôi học kỳ này, cũng không đứng cùng Thương Mục Kiêu. Tôi đã lâu không gặp cậu ta, không ngờ lại gặp ở đây.
Cảm thấy có người đang nhìn mình, cậu ta cau mày nhìn sang, bắt gặp ánh mắt tôi, sắc mặt cậu ta thay đổi, cứng đờ đưa mắt đi chỗ khác.
Cánh cửa gỗ cổ xưa nặng nề mở ra, Thương Vân Nhu từ từ bước ra khỏi đó, đội khăn voan, mặc một bộ sườn xám cách tân bằng chất liệu ren và gạc trắng dài vừa chạm đất, rất mang âm hưởng Trung Hoa Dân Quốc, nhưng cũng rất phù hợp với khu biệt thự kiểu Tây này.
Cầm trên tay một bó hoa loa kèn trắng và vài loại dương xỉ nào đó, Thương Vân đi thẳng về phía Dương Hải Dương, vẫn luôn chăm chú nhìn cậu ấy, như thể tất cả khách mời có mặt đã biến mất, như toàn bộ đám cưới này, toàn bộ thế giới này chỉ còn lại hai người họ với nhau.
Khi còn cách vài bước, Dương Hải Dương không nhịn được tiến lên vài bước đến Thương Vân Nhu, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Lễ trao nhẫn cưới kết thúc trong không khí ấm cúng và ngọt ngào, khi MC thông báo hai người chính thức nên duyên vợ chồng, mọi người vỗ tay chúc mừng nồng nhiệt cho họ.
MC tiếp tục nói: "Mọi người có thể chụp ảnh chỗ nào cũng được, ăn nhẹ và trò chuyện cùng nhau, chốc nữa sẽ có đồ ăn nóng, mọi người tùy ý lấy. Nếu mệt có thể vào nhà nghỉ ngơi. Bên trong có bida và các trò chơi khác ở phòng giải trí. Tất nhiên, nếu có kỹ năng khiêu vũ xuất sắc, mọi người cũng có thể cùng người mình thích khiêu vũ hôm nay."
Sau khi làm lễ, Thương Vân Nhu lên lầu thay quần áo, còn Dương Hải Dương thì đi loanh quanh chào hỏi quan khách. Tôi lui vào lều cưới, uống một ly nước cho bớt khát.
"Giáo sư Bắc."
Nghe có người gọi mình, tôi quay sang nơi phát ra tiếng nói, thấy là Doãn Nặc, cũng không ngạc nhiên lắm.
Cậu ta cắn môi đi về phía tôi.
"Tôi xin lỗi." Cậu ta không dám nhìn tôi, cụp mắt xuống, không cam lòng lắm mà thốt ra ba chữ.
Tôi dựa vào bàn phía sau, hỏi cậu ta: "Tại sao cậu lại xin lỗi?"
Cậu ta nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
"Thầy không biết à?"
"Biết gì cơ? Biết cậu đã gửi email à?"
Người quay video phải là một người thân thiết với Thương Mục Kiêu và người gửi phải là người muốn tôi chia tay với cậu ta. Doãn Nặc chắc chắn đáp ứng được hai điểm trên. Vừa xem xong email khi đó tôi đã đoán được người gửi chúng chính là Doãn Nặc.
"Tôi..." Cậu ta hơi bối rối trước câu hỏi bất ngờ của tôi, không biết phải trả lời như thế nào.
"Tôi biết chuyện này." Tôi nói, "Nhưng tại sao cậu lại xin lỗi? Thương Mục Kiêu dùng tôi để cá cược, không đúng sao?"
Cậu ta mấp máy môi không nói gì.
Tôi tiếp tục: "Đó là sự thật, cậu gửi cho tôi video để cho tôi thấy bộ mặt thật của mối quan hệ này, tôi nên cảm ơn cậu mới phải. Còn cậu... bây giờ chúng tôi đã chia tay, mục đích của cậu đã đạt được, vui mừng còn không kịp, không có lý do gì để xin lỗi tôi cả."
Tôi thực sự không hiểu mục đích lời xin lỗi này. Làm thì cũng đã làm rồi, bây giờ lại tới xin lỗi tôi, giống như là.... đã được hời lại còn khoe mẽ.
Doãn Nặc nhỏ giọng nói: "Bởi vì tôi quá đê tiện. Lúc đó tôi quá ghen tị. Tôi ghen tị vì thầy xuất hiện muộn hơn tôi nhưng lại có thể ở cùng cậu ấy, ghen tị vì thầy có thể quang minh chính đại thích cậu ấy. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, để xích lại gần cậu ấy, tôi thậm chí còn cố tình học cùng trường đại học... nhưng cậu ấy có thể theo đuổi thầy vì một cá cược, lại không bao giờ biết rằng tôi thích cậu ấy."
Thì ra hai người đã quen nhau từ khi còn nhỏ, chẳng trách hôm nay cậu ta lại xuất hiện ở đây, có lẽ gia đình của cậu ta và nhà Thương có hợp tác làm ăn.
"Sau khi gửi video cho thầy, cậu ấy nhanh chóng đoán ra đó là tôi, rất tức giận. Kể từ đó, cậu ấy không nhìn mặt tôi nữa." Doãn Nặc khẽ thở dài, đôi mắt đỏ bừng, "Cuối cùng thì tôi thậm chí không làm được một người bạn."
Không có lý do cho cảm xúc, đặc biệt là cảm xúc từ Thương Mục Kiêu. Thích là thích, không thích là không thích, dù không có tôi thì cũng sẽ có người tiếp theo, người tiếp theo nữa, chỉ là ghen ghét khi nào bộc phát mà thôi.
"Tôi không trách cậu, cậu không cần phải xin lỗi." Tôi đặt ly uống nước lên bàn, định đi vào trong tìm nhà vệ sinh.
Tôi nghĩ Doãn Nặc không còn gì để nói, nhưng cậu ta lại ngăn tôi lại, nói với tôi một sự thật khác mà tôi không biết.
"Thật ra thì... vụ cá cược đó đã bỏ từ lâu. A Kiêu nói mình không chơi nữa. Chu Ngôn Nghị có đề nghị cậu ấy mời một bữa ăn, nhưng cậu không bao giờ nhắc đến nữa. Sau cậu ấy đi cùng với thầy nhiều hơn, chúng tôi đều nghĩ cậu ấy muốn chơi lại vụ cá cược, nên tôi có từng khuyên thầy không nên quá nghiêm túc... Nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng đó không phải là chơi đùa. Bản thân cậu ấy có thể không nhận ra, nhưng tôi biết, tôi biết... " Nói đến đây, cậu ta xấu hổ cúi đầu, "Cậu ấy thật lòng với thầy."
"..." Lần này đến lượt tôi sững người.
Chuyện đã như ván đóng thuyền, vậy mà vẫn có thể xoay ngược trở lại.
"Vô tình bị phỏng thôi."
Phần da bị phỏng nước trà dù đã xử lý kịp thời nhưng ngày hôm sau vẫn mọc lên vài mụn nước. Ỷ không thấy đau, tôi phá từng mụn nước ra rồi băng bó đơn giản lại, mấy ngày nay gần như lành hẳn, trừ một số vết sẹo đỏ, làm đôi chân tôi vốn đã xấu, nay lại càng xấu hơn.
"Lúc mới nhìn tôi còn tưởng hình xăm đấy." Bác sĩ vật lý trị liệu mỉm cười: "Màu đẹp lắm, nhìn như hoa mai nở giữa trời tuyết."
Tôi liếc nhìn bắp chân của mình, cảm thấy anh ta thực sự rất giỏi nói chuyện, một chuyện tồi tệ như thế qua miệng anh ta lại thành một điều may mắn.
Sau khi tập vật lý trị liệu, tôi đứng dậy mặc bộ xương ngoài, bác sĩ vật lý trị liệu hỏi tôi sử dụng bộ xương ngoài thấy thế nào, có khó chịu không.
"Không có, không thể hoàn hảo hơn." Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, tôi đã quen với việc mặc nó hoạt động, như thể nó là một bộ phận trên cơ thể mình, mặc nó vào tôi mới là người hoàn chỉnh.
Lúc tôi về đến nhà, trời vẫn chưa tối hẳn, sau mùa đông ngày luôn trở nên dài hơn.
Buổi tối định nấu mì ăn, tôi vào bếp chuẩn bị, vừa ngẩng đầu, ánh mắt đã lơ đãng dừng lại ở căn nhà số 1102 phía đối diện.
Mấy ngày nay trong nhà không sáng đèn, Thương Mục Kiêu cũng không có xuống lầu dắt chó đi dạo, không biết đã dọn ra chỗ khác chưa.
Cậu ta không đến lớp, số thẻ ngân hàng không đưa, điện thoại bị chặn, có vẻ như cậu đã thực sự không muốn liên quan gì đến tôi nữa.
Không nhịn được, tôi đánh một cái thở dài, chỉ cần nghĩ đến cậu ta thôi cũng khiến tôi cảm thấy chán chường và cáu kỉnh. Mắt không thấy tâm không phiền, tôi hạ rèm cuốn xuống cửa sổ bếp che khuất tầm nhìn, quay lại cho gói mì vào nồi nước đang sôi.
Ăn tối rồi tắm rửa xong, tôi định viết luận văn một lát rồi đi ngủ, nhưng lúc cầm điện thoại lên phát hiện có tin nhắn chưa đọc, bấm vào xem, thì thấy là đại diện Tiêu.
[Sao anh không nói với tôi chân anh bị phồng rộp vì phỏng?]
Tôi ngạc nhiên vì anh ta biết tin nhanh quá.
Có lẽ vì đã quen biết lâu, giờ tôi cũng quen với giọng điệu khó hiểu của anh ta.
[Đường Nguyên nói với anh à?]
Đường Nguyên là tên của bác sĩ vật lý trị liệu. Buổi chiều tôi mới tập vật lý trị liệu xong, buổi tối Đại diện Tiêu đã hỏi thăm, ngoại trừ hai người họ trao đổi thông tin, tôi không nghĩ ra khả năng thứ hai.
[Tình cờ liên hệ với anh ta có việc.]
Vậy đúng là Đường Nguyên. Tôi giải thích với bên kia đấy chỉ là vết thương nhỏ, mọi thứ đều ổn.
[Anh phải chăm sóc kỹ chân mình đấy.] Bên kia trả lời rất nhanh.
Tuy rằng chưa từng gặp mặt, tuy rằng đối phương có thể chỉ nói vì tính chất công việc, nhưng cũng là một loại thiện ý, cần phải cảm kích.
[Vâng, cảm ơn.]
Anh ta không kết thúc chủ đề, sau khi hỏi về vết thương ở chân, anh ta chuyển sang tán gẫu với tôi.
[Anh ăn cơm chưa?]
[Ăn rồi.]
[Anh ăn gì?]
[Mì gói.]
[Sao không nấu ăn?]
[Lười quá.]
(Nội dung đoạn chat chán chẳng buồn nói =))) tán tỉnh mà hỏi ăn cơm chưa =)) bạn đã quay vào ô mất lượt =)))
Tôi làm một lúc hai việc, vừa viết luận văn vừa trò chuyện với anh ta. Mặc dù tôi thấy hơi lạ khi anh ta đột nhiên đến nói chuyện phiếm với tôi, nhưng vì lịch sự tôi không tiện từ chối, thế là anh ta hỏi một câu tôi trả lời một câu, thoáng cái đã đến khuya.
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ, đóng tài liệu lại, cử động vai gáy cứng đờ, tôi gửi tin nhắn cuối cùng cho đại diện Tiêu.
[Ngày mai tôi phải dậy sớm nên xin đi ngủ trước, chúc anh ngủ ngon.]
Một lúc sau, phía bên kia cũng trả lời lại: "chúc ngủ ngon" đính kèm một biểu tượng cảm xúc hình chú heo con đắp chăn bông.
Tôi phì cười, người đại diện này thật là trẻ con.
Sáng hôm sau, tôi ăn mặc chỉnh tề, 7 giờ lái xe đến chỗ hẹn với Dương Hải Dương.
Thương Vân Nhu không thích các thủ tục đám cưới quá phức tạp, chỉ muốn một buổi hôn lễ nhẹ nhàng thư giãn với gia đình và bạn bè. Hơn nữa, cô đang mang thai, không nên làm việc nặng nhọc, vì vậy Dương Hải Dương cũng chỉ tổ chức cử hành một buổi lễ đơn giản.
Đám cưới được tổ chức tại một biệt thự kiểu Tây sang trọng ở trung tâm thành phố. Biệt thự này được xây dựng từ thế kỷ trước, từng là nơi ở của nhiều danh nhân lịch sử, có diện tích hơn 5.000m2, có khu vườn riêng rộng lớn, được nhiều người biết đến vì vẻ ngoài rất giống một lâu đài cổ tích.
Để tránh phải chạy qua chạy lại, Dương Hải Dương và Thương Vân Nhu đến biệt thự này một ngày trước đó, khi tôi đến thì Dương Hải Dương đang làm tóc trong "phòng chú rể" của cậu ấy, còn Thương Vân Nhu cũng đang chuẩn bị trong "phòng cô dâu" ở tầng khác.
"Tớ căng thẳng quá." Dương Hải Dương ôm ngực nói: "Thật không thể tin được, tớ sắp kết hôn với Vân Nhu."
"Bây giờ hối hận thì đã quá muộn rồi." Chuyên gia trang điểm nói đùa với cậu ấy.
"Làm sao tôi hối hận được?" Dương Hải Dương đáp ngay không hề nghĩ ngợi gì, "Suốt đời cũng không bao giờ hối hận."
Giọng nói kiên định, ánh mắt tràn đầy tình cảm, không ai có thể ngờ tình yêu của cậu ấy dành cho Thương Vân Nhu, cậu ấy sẽ nắm chặt tay cô đi đến cuối cuộc đời này.
Theo đuổi hạnh phúc một cách hợp lý cũng là một biểu hiện của ham muốn, và ham muốn là nguồn gốc của mọi bất hạnh trong cuộc sống. Để chấm dứt đau khổ, người ta phải loại bỏ những ham muốn của chính mình. Nhưng có bao nhiêu người đã có thể đạt được sự vô dục vô cầu? Tìm kiếm sự "không ham muốn" đến tột cùng, cũng không biết liệu đó có phải là một loại "ham muốn" khác hay không.
Chịu tư tưởng Phật giáo và Đạo giáo, tôi từng nghĩ rằng có quá nhiều ham muốn không phải là điều tốt, nó sẽ làm cho con người sa đọa. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy rằng vùng vẫy trong dục vọng là một định mệnh mà con người không thể trốn tránh, thay vì nghĩ đến việc trốn tránh nó, tốt hơn là nên rộng lượng thừa nhận rằng chúng ta sinh ra vì dục vọng, và phải chết vì dục vọng.
Không có ham muốn nào là không tốt, và một cuộc sống đầy khao khát không phải là xấu xa.
Đến khoảng mười giờ, khách khứa lần lượt đến, có cả những người lớn tuổi của hai bên. Mọi người tụ tập trên bãi cỏ ở tầng dưới, mặc quần áo tươm tất, tay cầm sâm panh, thỉnh thoảng nói chuyện thì thầm nhẹ nhàng. Một dàn nhạc giao hưởng nhỏ đang chơi bản Le Carnaval des Animaux của Saint-Saëns. Âm nhạc vui tươi rất thích hợp bầu không khí ngày hôm nay, chỉ là không biết vì sao tôi lại thấy hơi buồn cười.
(Le Carnaval des Animaux tạm dịch là lễ hội muông thú, có 14 bản, nổi tiếng nhất là bản số 13: chim thiên nga.)
Chuyên gia trang điểm đã tạo kiểu tóc xong cho Dương Hải Dương, muốn sang sửa soạn cho tôi, nhưng tôi từ chối. Anh ta trông rất tiếc nuối, thở dài lấy ra hoa cài áo trong chiếc hộp bên cạnh đeo cho tôi.
Dù là phù rể nhưng tôi cũng không bận rộn. Mẹ của Dương Hải Dương và Dương Ấu Linh tình cờ ở ngoài không tìm được lối vào, nên tôi chủ động đến đón để Dương Hải Dương yên tâm tổ chức buổi lễ.
Đến gần cửa, tôi nhìn thấy Dương Ấu Linh từ xa, và cả... Thương Mục Kiêu.
Cậu ta dắt Dương Ấu Linh đi về hướng của tôi, hai người vừa nói vừa cười nói rôm rả, nhìn như một cặp chú cháu thân thiết.
"Bắc Giới!" Mẹ của Dương Hải Dương vẫy tôi từ xa. Thương Mục Kiêu đang cúi đầu nói chuyện với cô gái nhỏ, nghe tiếng gọi ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lưu lại trên mặt tôi một lát, sau đó nhanh chóng dời đi, vẻ mặt không một chút thay đổi, như thể cậu ta chỉ đang nhìn một người xa lạ đi ngang.
Tôi đã thấy biểu hiện này. Khi chúng tôi mới quen nhau, có một lần hai chúng tôi cãi nhau về Dương Hải Dương, cậu ta cũng đã phớt lờ tôi suốt một tuần, gặp nhau trên đường thì bày ra cái thái độ này. Có thể trò chuyện và cười với người khác, nhưng không thèm nhìn tôi.
"Bắc Giới, vừa rồi dì suýt nữa không tìm được cửa, may mà gặp được em trai Vân Nhu. Cậu ấy biết Linh Linh nên đưa dì vào." Mẹ Dương đến gần hơn, kể lại lý do vì sao họ vào cùng với Thương Mục Kiêu.
"Cửa ở đây không dễ tìm." Vì cậu ta không muốn giao thiệp với tôi, vậy nên tôi cũng không bận tâm, coi như cậu ta không tồn tại. "À, cháu đưa dì đến chỗ Hải Dương nhé?"
"Được được, dẫn dì đi gặp nó, cả Vân Nhu nữa." Dì vỗ vỗ túi nhỏ của mình nói, "Hôm nay chính thức vào môn, không thể thiếu bao lì xì được."
Vừa nghe nói sẽ gặp Dương Hải Dương và Thương Vân Nhu, Dương Ấu Linh lập tức buông Thương Mục Kiêu ra, chuyển sang nắm tay bà nội.
"Chú ơi con đi tìm bố trước, gặp lại chú sau!"
Thương Mục Kiêu khóe miệng giật giật, có vẻ khá bất mãn với sự thiên vị không hề giấu diếm của con bé.
"Gặp lại sau." Giọng điệu cậu ta không lên không xuống.
Tôi đưa hai người họ đến chỗ Dương Hải Dương, mẹ Dương kể cho tôi nghe một số chuyện vụn vặt, sau đó lại đưa Dương Ấu Linh đi tìm Thương Vân Nhu.
Thấy sắp đến giờ, mọi người kêu Dương Hải Dương xuống lầu đợi mệnh.
Tôi cầm hộp đựng nhẫn cho Dương Hải Dương, bị lây cảm xúc của cậu ấy, cũng trở nên căng thẳng trong vô thức.
11 giờ 30, đám cưới được diễn ra đúng giờ, Dương Hải Dương đứng dưới mái vòm được bện bằng hoa xanh và trắng, hồi hộp chờ đợi cô dâu của mình.
Bãi cỏ xanh được ngăn cách ở giữa bằng cột hoa trải thảm nhung dẫn thẳng ra vòm cuốn. Khách mời tự nhiên tách ra hai bên, giống như Dương Hải Dương, nhìn về phía cô dâu sẽ bước ra.
Thương Lộc và Phương Kỳ Niên ở vị trí phía trước, Thương Mục Kiêu không đứng cùng họ. Có quá nhiều người, tôi tìm không thấy cậu ta đâu.
Phương Kỳ Niên hôm nay mặc trang phục phụ nữ, mặc một chiếc váy màu vàng nghệ nổi bật, đội chiếc mũ cùng màu trên đầu. Nửa trên khuôn mặt được che bằng vải tuyn khiến gương mặt cậu ta mờ mờ ảo ảo.
Thương Lộc quay sang nói chuyện với một cô gái mảnh mai bên cạnh, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, thậm chí có chút cưng chiều. Chỉ cần nhìn thoáng qua mặt cô gái này tôi đã biết cô ấy chính là nữ sinh đại học mà Tống Vạn Trình mời đóng vai Mai Tử Tầm theo lời Dư Hỉ Hỉ. Đôi mắt và vẻ ngoài của cô ấy quá giống Mai Tử Tầm. So với cô ấy, Phương Kỳ Niên chỉ có thể coi như là một kẻ bắt chước vụng về, cùng lắm là bắt chước hình dạng bên ngoài mà thôi.
Bên cạnh cô gái, đúng là đạo diễn nổi tiếng Tống Vạn Trình.
Phương Kỳ Niên lại giống như không quan tâm đến, mặc cho Thương Lộc cười nói với cô gái, như thể có một rào cản vô hình giữa họ vậy, tôi thật sự ngưỡng mộ cậu ta vì sự bình tĩnh như vậy.
Tôi cũng nhìn thấy Doãn Nặc trong đám đông, cậu ta không học lớp của tôi học kỳ này, cũng không đứng cùng Thương Mục Kiêu. Tôi đã lâu không gặp cậu ta, không ngờ lại gặp ở đây.
Cảm thấy có người đang nhìn mình, cậu ta cau mày nhìn sang, bắt gặp ánh mắt tôi, sắc mặt cậu ta thay đổi, cứng đờ đưa mắt đi chỗ khác.
Cánh cửa gỗ cổ xưa nặng nề mở ra, Thương Vân Nhu từ từ bước ra khỏi đó, đội khăn voan, mặc một bộ sườn xám cách tân bằng chất liệu ren và gạc trắng dài vừa chạm đất, rất mang âm hưởng Trung Hoa Dân Quốc, nhưng cũng rất phù hợp với khu biệt thự kiểu Tây này.
Cầm trên tay một bó hoa loa kèn trắng và vài loại dương xỉ nào đó, Thương Vân đi thẳng về phía Dương Hải Dương, vẫn luôn chăm chú nhìn cậu ấy, như thể tất cả khách mời có mặt đã biến mất, như toàn bộ đám cưới này, toàn bộ thế giới này chỉ còn lại hai người họ với nhau.
Khi còn cách vài bước, Dương Hải Dương không nhịn được tiến lên vài bước đến Thương Vân Nhu, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Lễ trao nhẫn cưới kết thúc trong không khí ấm cúng và ngọt ngào, khi MC thông báo hai người chính thức nên duyên vợ chồng, mọi người vỗ tay chúc mừng nồng nhiệt cho họ.
MC tiếp tục nói: "Mọi người có thể chụp ảnh chỗ nào cũng được, ăn nhẹ và trò chuyện cùng nhau, chốc nữa sẽ có đồ ăn nóng, mọi người tùy ý lấy. Nếu mệt có thể vào nhà nghỉ ngơi. Bên trong có bida và các trò chơi khác ở phòng giải trí. Tất nhiên, nếu có kỹ năng khiêu vũ xuất sắc, mọi người cũng có thể cùng người mình thích khiêu vũ hôm nay."
Sau khi làm lễ, Thương Vân Nhu lên lầu thay quần áo, còn Dương Hải Dương thì đi loanh quanh chào hỏi quan khách. Tôi lui vào lều cưới, uống một ly nước cho bớt khát.
"Giáo sư Bắc."
Nghe có người gọi mình, tôi quay sang nơi phát ra tiếng nói, thấy là Doãn Nặc, cũng không ngạc nhiên lắm.
Cậu ta cắn môi đi về phía tôi.
"Tôi xin lỗi." Cậu ta không dám nhìn tôi, cụp mắt xuống, không cam lòng lắm mà thốt ra ba chữ.
Tôi dựa vào bàn phía sau, hỏi cậu ta: "Tại sao cậu lại xin lỗi?"
Cậu ta nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
"Thầy không biết à?"
"Biết gì cơ? Biết cậu đã gửi email à?"
Người quay video phải là một người thân thiết với Thương Mục Kiêu và người gửi phải là người muốn tôi chia tay với cậu ta. Doãn Nặc chắc chắn đáp ứng được hai điểm trên. Vừa xem xong email khi đó tôi đã đoán được người gửi chúng chính là Doãn Nặc.
"Tôi..." Cậu ta hơi bối rối trước câu hỏi bất ngờ của tôi, không biết phải trả lời như thế nào.
"Tôi biết chuyện này." Tôi nói, "Nhưng tại sao cậu lại xin lỗi? Thương Mục Kiêu dùng tôi để cá cược, không đúng sao?"
Cậu ta mấp máy môi không nói gì.
Tôi tiếp tục: "Đó là sự thật, cậu gửi cho tôi video để cho tôi thấy bộ mặt thật của mối quan hệ này, tôi nên cảm ơn cậu mới phải. Còn cậu... bây giờ chúng tôi đã chia tay, mục đích của cậu đã đạt được, vui mừng còn không kịp, không có lý do gì để xin lỗi tôi cả."
Tôi thực sự không hiểu mục đích lời xin lỗi này. Làm thì cũng đã làm rồi, bây giờ lại tới xin lỗi tôi, giống như là.... đã được hời lại còn khoe mẽ.
Doãn Nặc nhỏ giọng nói: "Bởi vì tôi quá đê tiện. Lúc đó tôi quá ghen tị. Tôi ghen tị vì thầy xuất hiện muộn hơn tôi nhưng lại có thể ở cùng cậu ấy, ghen tị vì thầy có thể quang minh chính đại thích cậu ấy. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, để xích lại gần cậu ấy, tôi thậm chí còn cố tình học cùng trường đại học... nhưng cậu ấy có thể theo đuổi thầy vì một cá cược, lại không bao giờ biết rằng tôi thích cậu ấy."
Thì ra hai người đã quen nhau từ khi còn nhỏ, chẳng trách hôm nay cậu ta lại xuất hiện ở đây, có lẽ gia đình của cậu ta và nhà Thương có hợp tác làm ăn.
"Sau khi gửi video cho thầy, cậu ấy nhanh chóng đoán ra đó là tôi, rất tức giận. Kể từ đó, cậu ấy không nhìn mặt tôi nữa." Doãn Nặc khẽ thở dài, đôi mắt đỏ bừng, "Cuối cùng thì tôi thậm chí không làm được một người bạn."
Không có lý do cho cảm xúc, đặc biệt là cảm xúc từ Thương Mục Kiêu. Thích là thích, không thích là không thích, dù không có tôi thì cũng sẽ có người tiếp theo, người tiếp theo nữa, chỉ là ghen ghét khi nào bộc phát mà thôi.
"Tôi không trách cậu, cậu không cần phải xin lỗi." Tôi đặt ly uống nước lên bàn, định đi vào trong tìm nhà vệ sinh.
Tôi nghĩ Doãn Nặc không còn gì để nói, nhưng cậu ta lại ngăn tôi lại, nói với tôi một sự thật khác mà tôi không biết.
"Thật ra thì... vụ cá cược đó đã bỏ từ lâu. A Kiêu nói mình không chơi nữa. Chu Ngôn Nghị có đề nghị cậu ấy mời một bữa ăn, nhưng cậu không bao giờ nhắc đến nữa. Sau cậu ấy đi cùng với thầy nhiều hơn, chúng tôi đều nghĩ cậu ấy muốn chơi lại vụ cá cược, nên tôi có từng khuyên thầy không nên quá nghiêm túc... Nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng đó không phải là chơi đùa. Bản thân cậu ấy có thể không nhận ra, nhưng tôi biết, tôi biết... " Nói đến đây, cậu ta xấu hổ cúi đầu, "Cậu ấy thật lòng với thầy."
"..." Lần này đến lượt tôi sững người.
Chuyện đã như ván đóng thuyền, vậy mà vẫn có thể xoay ngược trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.