Chương 25:
Đại tướng quân vũ trụ
09/07/2024
Đôi mắt Ngụy Lạc Thần toàn là màu đỏ, cô ta ngẩng đầu nhìn Lệnh Hành Chỉ, ý cười nơi khóe miệng anh rất rõ ràng nhưng ánh mắt như hố băng lãnh lẽo đóng băng cô ta.
“Anh vẫn oán hận em vì chuyện đó....” Ngụy Lạc Thần nức nở, giọng liên tục bị đứt quãng: “Vậy thì anh nói đi... nên làm như thế nào... anh muốn em phải làm như thế nào mới có thể tha thứ cho em...”
Lệnh Hành Chỉ nhìn cô ta quỳ gối trên mặt đất, công chúa bình thường xinh đẹp ung dung, ngạo nghễ không quan tâm đến hình tượng mà ngồi trên mặt đất khóc, trái tim vốn kiên quyết mạnh mẽ bởi tình yêu gần bảy năm của hai người tích lũy dần dần đã bị tan vỡ.
Anh chậm rãi đi đến, cúi người kéo cô ta dậy: “Lớp trang điểm nhòe rồi.”
Chỉ một câu như vậy, Ngụy Lạc Thần vươn tay ôm chặt lấy cổ anh, Lệnh Hành Chỉ thuận thế bế cô ta theo kiểu công chúa lên đi vào phòng.
Đến phòng ngủ của Ngụy Lạc Thần, cô ta không chịu thả lỏng tay, ôm chặt lấy anh, Lệnh Hành Chỉ không nói gì cả, ngồi trên sô pha, tay đặt trên vai cô ta, để cô ta khóc.
Qua một lúc lâu, Ngụy Lạc Thần mới dừng khóc, đầu dựa vào vai của Lệnh Hành Chỉ, hai người đã rất lâu rồi không có khoảnh khắc yên tĩnh như vậy.
“Anh là biến thái, em là độc trùng, chúng ta mới là một đôi....”
Tay Ngụy Lạc Thần sờ vai Lệnh Hành Chỉ, trong miệng lảm nhảm nói: “Hành Chỉ, anh nói xem chúng ta có xứng đôi không? Anh là biến thái, em là độc trùng...”
Lệnh Hành Chỉ lấy tay Ngụy Lạc Thần đang di chuyển trên mặt mình xuống: “Đi tắm đi.”
“Em tắm sạch sẽ rồi, anh sẽ chơi em chứ?”
Lệnh Hành Chỉ chậm rãi đẩy cô ta ra, ngồi sang bên còn lại của sô pha, trên bàn trà có một bao thuốc lá phụ nữ, anh từ bên trong lấy ra một điếu để lên miệng châm lửa, Ngụy Lạc Thần ngừng lại nhìn anh, sau vài giây, cô ta gật đầu, cởi giày cao gót ra đứng trên mặt đất: “Được, anh bảo em đi tắm, em sẽ đi tắm.”
Qua một lúc thì trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, ánh đèn trong phòng tắm xuyên qua khe cửa, ánh sáng trước mắt mờ ảo, phía sau là bóng tối không chạm được.
Lệnh Hành Chỉ nhả ra khói thuốc, thuốc lá của phụ nữ không có mùi nặng như của đàn ông, vừa hút vào một hơi đã khiến anh tỉnh táo không ít, bây giờ được kẹp trên đầu ngón tay, đầu thuốc lá lan tràn ra giống như mạch suy nghĩ của anh.
Năm thứ hai kết hôn, tình cảm của hai người vẫn không tệ. Lúc đó Lệnh Hành Chỉ vẫn chưa xảy ra chuyện gì với Khổng Linh Kỳ, là tự mình anh chọn hôn nhân chính trị, người vợ kiều mị như một đóa hoa mẫu đơn, xinh đẹp khoan thai, rất phù hợp với thân phận và địa vị của anh.
Nếu đã như vậy, anh rất muốn sống một cuộc đời tốt đẹp, không cần phải tốn quá nhiều tâm tư cho cuộc sống cá nhân.
Nhưng chuyện mà Lệnh Hành Chỉ chưa bao giờ nghĩ đến là Ngụy Lạc Thần sẽ là khách thường đến của buổi tiệc tình dục.
Nghe Ngụy Lạc Thần giải thích, bữa tiệc đó vốn dĩ chỉ là ăn uống giải trí rồi tám chuyện bình thường thôi, không biết là ai đã đem theo ma túy, các loại dụng cụ đầy đủ, cô ta sống ở nước ngoài, đương nhiên không thể thoát khỏi nên cũng hít vài hơi, ma túy đương nhiên sẽ đi kèm với quan hệ tình dục và lạm dụng.
Chuyện quan hệ tình dục tập thể là chuyện như cơm bữa nhưng sau khi Ngụy Lạc Thần kết hôn thì không còn tham gia nữa. Sau đó lúc đi tham gia tuần lễ thời trang ở Paris chơi chung với khá nhiều người mẫu và minh tinh. Theo đó cũng không có sự kiểm soát nên cô ta lại tiếp tục. Vốn dĩ ngay từ đầu đã không cai ma túy nên vừa hít vào là không thể kìm chế được nữa.
Bản Thân Ngụy Lạc Thần còn không biết lúc đó cô ta đã mang thai rồi, sau khi lạm dụng ma túy, cô ta sợ có bệnh nên đi bệnh viện kiểm tra nhưng không kiểm tra bệnh mà ngược lại lại kiểm tra ra được chuyện cô ta mang thai. Cô ta đã bị kinh hồn bạt vía rất lâu, đã từng đến đổi bác sĩ tư nhân của Lệnh Hành Chỉ và xác nhận rằng việc cô ta sử dụng chất ma túy lần trước không bị ảnh hưởng gì thì cô ta mới yên tâm.
Nhưng vẫn là sợ bị sinh non nên không nói với Lệnh Hành Chỉ, nhưng biểu hiện khi mang thai thì không thể tránh khỏi. Lệnh Hành Chỉ biết cô ta mang thai nên rất vui mừng, mọi thứ đều đang đi đến chiều hướng tốt đẹp.
Trước một tháng đứa nhỏ được sinh ra, Lệnh Hành Chỉ nhận được một cái USB, video bên trong ghi lại chính là ngày mà Ngụy Lạc Thần hít ma túy quan hệ tập thể. Lệnh Hành Chỉ sợ Ngụy Lạc Thần chịu kích động nên nghĩ là đợi đứa con chào đời rồi mới thảo luận chuyện này, ly hôn hay là tiếp tục sống với nhau thì đợi đứa con sinh ra rồi lại nói.
Đứa nhỏ chào đời nhưng anh chỉ làm cha được hai ngày.
Đứa nhỏ không chỉ là một đứa ngốc, hơn nữa còn bị khuyết tật bẩm sinh, sống được hai ngày trong phòng vô trùng.
“Từ khi nào em bắt đầu hít ma túy?”
Ngày đứa nhỏ ngưng thở, Ngụy Lạc Thần không hề khóc, khuôn mặt chỉ phờ phạc nằm ở trên giường bệnh, sữa ở ngực cô ta đang căng tức nhưng đứa nhỏ đã không còn nữa. Nghe thấy câu hỏi của Lệnh Hành Chỉ, cô ta mới hồi thần lại: “Có ý gì?” Lúc đó Ngụy Lạc Thần rất hoảng loạn, cô ta sợ Lệnh Hành Chỉ sẽ vì chuyện đứa nhỏ mà muốn ly hôn, càng sợ anh biết được cô ta là một con độc trùng.
“Cái chết của đứa con là do vấn đề về gien, liên quan gì đến em? Anh đừng vu cáo hãm hại hít ma túy cho em, anh sống ở nước ngoài lâu như vậy, em còn cảm thấy anh mới là người hít ma túy thì có!”
Ngụy Lạc Thần cố gắng ngụy biện nhưng Lệnh Hành Chỉ chỉ mỉm cười, lấy video ra cho cô ta xem. Ngụy Lạc Thần bên trong phóng đãng, đê tiện, bị đàn ông giẫm dưới chân mà chơi, phát ra âm thanh rên rỉ giống như chó cái.
Cô ta van xin Lệnh Hành Chỉ tha thứ cho mình, cảm xúc đau thương bị anh mở ra, nước mắt mới ào ào tuôn ra.
Lệnh Hành Chỉ dừng video lại, hỏi cô ta: “Sau khi mang thai em đã hít mấy lần?”
“Chỉ có lần đó... chỉ một lần đó...”
Lệnh Hành Chỉ lắc đầu, đặt điều khiển từ xa xuống: “Đoạn video này anh đã nhận được từ sớm rồi, vốn dĩ anh tưởng rằng đứa nhỏ này không phải là của anh....” Anh nhìn Ngụy Lạc Thần cười chế giễu: “Chẳng sao cả, anh nuôi con bé, để con bé gọi anh là cha, anh sẽ không quan tâm con bé là con của ai cả.”
Nụ cười dần tắt đi: “Nhưng mà em lại mang thai con của anh, đi lăng loàng, hít ma túy, đánh bạc, gián tiếp giết chết con bé... em muốn anh phải làm sao mới tốt?”
Lệnh Hành Chỉ nhìn Ngụy Lạc Thần, run rẩy nói từng chữ: “Nếu như anh biết em là một con độc trùng thì anh chắc chắn sẽ không kết hôn với em.”
Nói xong câu này thì Lệnh Hành Chỉ rời đi, làm tang lễ cho đứa nhỏ, anh ngồi trước bia mộ suy nghĩ rất lâu. Một mặt cảm thấy Ngụy Lạc Thần ác độc, mặt khác lại suy nghĩ bản thân đã làm sai chuyện gì mà lại cho nhận báo ứng như vậy.
Sau khi trở về, Lệnh Hành Chỉ không hề đề nghị ly hôn. Ngày tháng không nhanh không chậm trôi qua, Ngụy Lạc Thần hứa với anh sẽ cai ma túy, đứa con vẫn sẽ có được.
Lệnh Hành Chỉ vốn tưởng rằng chuyện đứa con bản thân đã nguôi ngoai rồi nhưng hôm nay khi tức giận nói ra thì vẫn như cũ khiến anh cảm thấy đau đớn.
Có một số vết thương không phải là đã khỏi mà là bệnh đã ăn vào xương tủy rồi.
Đầu thuốc đã cháy hết, Lệnh Hành Chỉ đứng dậy dập tắt thuốc, đi ra khỏi phòng ngủ của Ngụy Lạc Thần, đi đến phòng làm việc mình khóa trái cửa lại, cả đêm không ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người giống như chưa có chuyện gì xảy ra ngồi ăn sáng cùng nhau, xem tin tức sự kiện mới rồi thuận miệng bình luận mấy câu. Bảo mẫu sớm đã quen dáng vẻ như vậy của hai người, buổi tối muốn sống muốn chết, ban ngày thì đeo mặt nạ đóng giả là một đôi vợ chồng ân ái.
Một tuần trôi qua, Ngụy Lạc Thần ở nhà vẫn dịu dàng nhưng đến phòng làm việc là bộc phát tính cách. Thực tập sinh đưa cà phê cho cô ta, hơi nóng một chút là cô ta đổ lên đầu thực tập sinh, khóe miệng nở nụ cười châm chọc chế giễu: “Dáng vẻ đã không đẹp, não cũng không dùng được, mỗi ngày cô đều đang nghĩ cái gì vậy? Nếu như nghĩ đến đàn ông thì cô đi tiếp người mẫu nam đi, chơi đến khi cô không thể khép chân lại được.”
Lúc chụp hình tạp chí, Pháp Đấu không phối hợp, Ngụy Lạc Thần mang giày cao gót đạp một cái, con chó rầm rì hai tiếng, rơi nước mắt. Chụp ra tấm ảnh, trong mắt chú chó có nước mắt trông có vài phần nghệ thuật, Ngụy Lạc Thần vứt tấm ảnh đi, châm một điếu thuốc.
“Tổng biên tập, đừng hút thuốc nữa, quần áo nơi này đều rất đắt, không thể....”
Trợ lý đi đến nói một câu, Ngụy Lạc Thần vẫy tay bảo cô ấy đừng lo mấy chuyện bao đồng. Một số chất liệu vải, giống như vải kim cương hoặc là vải có mùi thơm đều được bọn họ rất chú trọng việc bảo quản, không được có thuốc lá. Ngụy Lạc Thần còn lâu mới quan tâm nhiều như vậy, dạo gần đây trong lòng cô ta đang phiền muộn.
Điện thoại vang lên hai tiếng, là mẹ cô ta gọi đến, một tay Ngụy Lạc Thần nghe điện thoại, một tay hút thuốc.
“Mẹ, có chuyện gì?”
Cau mày nghe xong lời mẹ nói, cô ta cơ bản đã hiểu được rồi, cha ở bên đó có chuyện muốn xin Lệnh Hành Chỉ.
“Được, con biết rồi...” Cô ta lại hút một ngụm thuốc.
Mẹ cô ta rất không hài lòng: “Không phải đã nói là chuẩn bị có con sao, sao lại vẫn còn hút thuốc vậy.”
Nhắc đến chuyện con cái thì Ngụy Lạc Thần lại tức giận, cô ta cúp điện thoại, hút hết điếu này đến điếu khác.
“Bí thư Lệnh không hút một điếu sao?”
Lệnh Hành Chỉ cười lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu, tôi không nghiện thuốc lá.”
Trình Hạo Đông ngậm điếu thuốc, mở bật lửa châm một điếu. Tướng mạo vị Thượng tá này điển trai, trẻ tuổi, cùng lớn lên trong trụ sở với Lệnh Hành Chỉ, có mối quan hệ không tệ. Một người làm chính trị, một người phục vụ quân đội, đến bây giờ đều đã có địa vị không tầm thường.
“Chuyện quân khu Tô Châu bên đó, ai thì vẫn còn khá sâu, Tiết tướng quân mang theo con rể mà ông ta chọn đi rồi, có lẽ phải một khoảng thời gian nữa mới có thể quay lại.”
Lệnh Hành Chỉ uống một ngụm trà, lá trà trôi lềnh bềnh trong ly, anh nhìn bàn cờ trước mặt: “Người sau lưng là ai đã tra được chưa?”
Trình Hạo Đông nâng tay đặt xuống một quân cờ: “Có lẽ là người có mặt mũi, tin tức cụ thể đợi bọn họ trở về mới có thể biết được, tin tức phong tỏa... chỉ cần duyệt binh có thể bình an là tốt rồi. Khả năng có gián điệp rất nhỏ, tôi nghĩ là có người đang ngấp nghé vị trí đó rồi.”
Lệnh Hành Chỉ gật đầu: “Quân khu Tô Châu là một cảnh cáo, nếu như quân địch ở trong tối thì không dễ đối phó.”
Trình Hạo Đông ngừng lại một chút: “Kẻ địch?”
Lệnh Hành Chỉ nhìn anh ta, qua một lúc lâu, Trình Hạo Đông mới hiểu ra: “Đúng.... là kẻ địch, cậu xem cái đầu của tôi... có lẽ là hôm qua tối chơi phụ nữ nhiều quá nên não cũng bắn ra ngoài luôn rồi...”
Hai người vẫn chưa tiếp tục nói tiếp thì ngoài cửa lại có tiếng giày cao gót, Trình Hạo Đông vội vàng dập thuốc: “Vừa nghe là biết chị dâu tới rồi.” Vội vàng phủi bụi thuốc trên người, đứng dậy mở cửa sổ ra.
Lệnh Hành Chỉ không để tâm lắm, qua vài giây, Ngụy Lạc Thần lấy kính đen xuống, nhìn thấy Trình Hạo Đông thì cười gật đầu.
“Chị dâu tới rồi sao? Khi nãy thư ký còn nói với tôi là chị đến....”
Trình Hạo Đông cười nói, Ngụy Lạc Thần biết chỉ là lời kịch: “Hai người có việc thì cứ nói, đừng quan tâm đến tôi.”
“Hết rồi, hết rồi....” Trình Hạo Đông nhìn về phía Lệnh Hành Chỉ đang nhởn nhơ: “Bí thư Lệnh, trong quân đội có chuyện, tôi đi trước đây.”
Người chạy trốn mất tiêu, Lệnh Hành Chỉ ngồi phía sau bàn bí thư, Ngụy Lạc Thần híp mắt nhìn người đàn ông vẫn luôn một dáng vẻ ở trước mặt, xương cổ gợi cảm gồ lên, ngón tay gợi cảm, lồng ngực cứng rắn gợi cảm, dương vật càng lớn càng mẹ nó gợi cảm.
Cả đời này bản thân cô ta không có cách thoát ra, chết cũng phải chung với nhau, dày vò cả đời cũng được rồi.
“Cha mẹ đã nói với anh rồi, hôm nay về nhà với anh.”
“Anh vẫn oán hận em vì chuyện đó....” Ngụy Lạc Thần nức nở, giọng liên tục bị đứt quãng: “Vậy thì anh nói đi... nên làm như thế nào... anh muốn em phải làm như thế nào mới có thể tha thứ cho em...”
Lệnh Hành Chỉ nhìn cô ta quỳ gối trên mặt đất, công chúa bình thường xinh đẹp ung dung, ngạo nghễ không quan tâm đến hình tượng mà ngồi trên mặt đất khóc, trái tim vốn kiên quyết mạnh mẽ bởi tình yêu gần bảy năm của hai người tích lũy dần dần đã bị tan vỡ.
Anh chậm rãi đi đến, cúi người kéo cô ta dậy: “Lớp trang điểm nhòe rồi.”
Chỉ một câu như vậy, Ngụy Lạc Thần vươn tay ôm chặt lấy cổ anh, Lệnh Hành Chỉ thuận thế bế cô ta theo kiểu công chúa lên đi vào phòng.
Đến phòng ngủ của Ngụy Lạc Thần, cô ta không chịu thả lỏng tay, ôm chặt lấy anh, Lệnh Hành Chỉ không nói gì cả, ngồi trên sô pha, tay đặt trên vai cô ta, để cô ta khóc.
Qua một lúc lâu, Ngụy Lạc Thần mới dừng khóc, đầu dựa vào vai của Lệnh Hành Chỉ, hai người đã rất lâu rồi không có khoảnh khắc yên tĩnh như vậy.
“Anh là biến thái, em là độc trùng, chúng ta mới là một đôi....”
Tay Ngụy Lạc Thần sờ vai Lệnh Hành Chỉ, trong miệng lảm nhảm nói: “Hành Chỉ, anh nói xem chúng ta có xứng đôi không? Anh là biến thái, em là độc trùng...”
Lệnh Hành Chỉ lấy tay Ngụy Lạc Thần đang di chuyển trên mặt mình xuống: “Đi tắm đi.”
“Em tắm sạch sẽ rồi, anh sẽ chơi em chứ?”
Lệnh Hành Chỉ chậm rãi đẩy cô ta ra, ngồi sang bên còn lại của sô pha, trên bàn trà có một bao thuốc lá phụ nữ, anh từ bên trong lấy ra một điếu để lên miệng châm lửa, Ngụy Lạc Thần ngừng lại nhìn anh, sau vài giây, cô ta gật đầu, cởi giày cao gót ra đứng trên mặt đất: “Được, anh bảo em đi tắm, em sẽ đi tắm.”
Qua một lúc thì trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, ánh đèn trong phòng tắm xuyên qua khe cửa, ánh sáng trước mắt mờ ảo, phía sau là bóng tối không chạm được.
Lệnh Hành Chỉ nhả ra khói thuốc, thuốc lá của phụ nữ không có mùi nặng như của đàn ông, vừa hút vào một hơi đã khiến anh tỉnh táo không ít, bây giờ được kẹp trên đầu ngón tay, đầu thuốc lá lan tràn ra giống như mạch suy nghĩ của anh.
Năm thứ hai kết hôn, tình cảm của hai người vẫn không tệ. Lúc đó Lệnh Hành Chỉ vẫn chưa xảy ra chuyện gì với Khổng Linh Kỳ, là tự mình anh chọn hôn nhân chính trị, người vợ kiều mị như một đóa hoa mẫu đơn, xinh đẹp khoan thai, rất phù hợp với thân phận và địa vị của anh.
Nếu đã như vậy, anh rất muốn sống một cuộc đời tốt đẹp, không cần phải tốn quá nhiều tâm tư cho cuộc sống cá nhân.
Nhưng chuyện mà Lệnh Hành Chỉ chưa bao giờ nghĩ đến là Ngụy Lạc Thần sẽ là khách thường đến của buổi tiệc tình dục.
Nghe Ngụy Lạc Thần giải thích, bữa tiệc đó vốn dĩ chỉ là ăn uống giải trí rồi tám chuyện bình thường thôi, không biết là ai đã đem theo ma túy, các loại dụng cụ đầy đủ, cô ta sống ở nước ngoài, đương nhiên không thể thoát khỏi nên cũng hít vài hơi, ma túy đương nhiên sẽ đi kèm với quan hệ tình dục và lạm dụng.
Chuyện quan hệ tình dục tập thể là chuyện như cơm bữa nhưng sau khi Ngụy Lạc Thần kết hôn thì không còn tham gia nữa. Sau đó lúc đi tham gia tuần lễ thời trang ở Paris chơi chung với khá nhiều người mẫu và minh tinh. Theo đó cũng không có sự kiểm soát nên cô ta lại tiếp tục. Vốn dĩ ngay từ đầu đã không cai ma túy nên vừa hít vào là không thể kìm chế được nữa.
Bản Thân Ngụy Lạc Thần còn không biết lúc đó cô ta đã mang thai rồi, sau khi lạm dụng ma túy, cô ta sợ có bệnh nên đi bệnh viện kiểm tra nhưng không kiểm tra bệnh mà ngược lại lại kiểm tra ra được chuyện cô ta mang thai. Cô ta đã bị kinh hồn bạt vía rất lâu, đã từng đến đổi bác sĩ tư nhân của Lệnh Hành Chỉ và xác nhận rằng việc cô ta sử dụng chất ma túy lần trước không bị ảnh hưởng gì thì cô ta mới yên tâm.
Nhưng vẫn là sợ bị sinh non nên không nói với Lệnh Hành Chỉ, nhưng biểu hiện khi mang thai thì không thể tránh khỏi. Lệnh Hành Chỉ biết cô ta mang thai nên rất vui mừng, mọi thứ đều đang đi đến chiều hướng tốt đẹp.
Trước một tháng đứa nhỏ được sinh ra, Lệnh Hành Chỉ nhận được một cái USB, video bên trong ghi lại chính là ngày mà Ngụy Lạc Thần hít ma túy quan hệ tập thể. Lệnh Hành Chỉ sợ Ngụy Lạc Thần chịu kích động nên nghĩ là đợi đứa con chào đời rồi mới thảo luận chuyện này, ly hôn hay là tiếp tục sống với nhau thì đợi đứa con sinh ra rồi lại nói.
Đứa nhỏ chào đời nhưng anh chỉ làm cha được hai ngày.
Đứa nhỏ không chỉ là một đứa ngốc, hơn nữa còn bị khuyết tật bẩm sinh, sống được hai ngày trong phòng vô trùng.
“Từ khi nào em bắt đầu hít ma túy?”
Ngày đứa nhỏ ngưng thở, Ngụy Lạc Thần không hề khóc, khuôn mặt chỉ phờ phạc nằm ở trên giường bệnh, sữa ở ngực cô ta đang căng tức nhưng đứa nhỏ đã không còn nữa. Nghe thấy câu hỏi của Lệnh Hành Chỉ, cô ta mới hồi thần lại: “Có ý gì?” Lúc đó Ngụy Lạc Thần rất hoảng loạn, cô ta sợ Lệnh Hành Chỉ sẽ vì chuyện đứa nhỏ mà muốn ly hôn, càng sợ anh biết được cô ta là một con độc trùng.
“Cái chết của đứa con là do vấn đề về gien, liên quan gì đến em? Anh đừng vu cáo hãm hại hít ma túy cho em, anh sống ở nước ngoài lâu như vậy, em còn cảm thấy anh mới là người hít ma túy thì có!”
Ngụy Lạc Thần cố gắng ngụy biện nhưng Lệnh Hành Chỉ chỉ mỉm cười, lấy video ra cho cô ta xem. Ngụy Lạc Thần bên trong phóng đãng, đê tiện, bị đàn ông giẫm dưới chân mà chơi, phát ra âm thanh rên rỉ giống như chó cái.
Cô ta van xin Lệnh Hành Chỉ tha thứ cho mình, cảm xúc đau thương bị anh mở ra, nước mắt mới ào ào tuôn ra.
Lệnh Hành Chỉ dừng video lại, hỏi cô ta: “Sau khi mang thai em đã hít mấy lần?”
“Chỉ có lần đó... chỉ một lần đó...”
Lệnh Hành Chỉ lắc đầu, đặt điều khiển từ xa xuống: “Đoạn video này anh đã nhận được từ sớm rồi, vốn dĩ anh tưởng rằng đứa nhỏ này không phải là của anh....” Anh nhìn Ngụy Lạc Thần cười chế giễu: “Chẳng sao cả, anh nuôi con bé, để con bé gọi anh là cha, anh sẽ không quan tâm con bé là con của ai cả.”
Nụ cười dần tắt đi: “Nhưng mà em lại mang thai con của anh, đi lăng loàng, hít ma túy, đánh bạc, gián tiếp giết chết con bé... em muốn anh phải làm sao mới tốt?”
Lệnh Hành Chỉ nhìn Ngụy Lạc Thần, run rẩy nói từng chữ: “Nếu như anh biết em là một con độc trùng thì anh chắc chắn sẽ không kết hôn với em.”
Nói xong câu này thì Lệnh Hành Chỉ rời đi, làm tang lễ cho đứa nhỏ, anh ngồi trước bia mộ suy nghĩ rất lâu. Một mặt cảm thấy Ngụy Lạc Thần ác độc, mặt khác lại suy nghĩ bản thân đã làm sai chuyện gì mà lại cho nhận báo ứng như vậy.
Sau khi trở về, Lệnh Hành Chỉ không hề đề nghị ly hôn. Ngày tháng không nhanh không chậm trôi qua, Ngụy Lạc Thần hứa với anh sẽ cai ma túy, đứa con vẫn sẽ có được.
Lệnh Hành Chỉ vốn tưởng rằng chuyện đứa con bản thân đã nguôi ngoai rồi nhưng hôm nay khi tức giận nói ra thì vẫn như cũ khiến anh cảm thấy đau đớn.
Có một số vết thương không phải là đã khỏi mà là bệnh đã ăn vào xương tủy rồi.
Đầu thuốc đã cháy hết, Lệnh Hành Chỉ đứng dậy dập tắt thuốc, đi ra khỏi phòng ngủ của Ngụy Lạc Thần, đi đến phòng làm việc mình khóa trái cửa lại, cả đêm không ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người giống như chưa có chuyện gì xảy ra ngồi ăn sáng cùng nhau, xem tin tức sự kiện mới rồi thuận miệng bình luận mấy câu. Bảo mẫu sớm đã quen dáng vẻ như vậy của hai người, buổi tối muốn sống muốn chết, ban ngày thì đeo mặt nạ đóng giả là một đôi vợ chồng ân ái.
Một tuần trôi qua, Ngụy Lạc Thần ở nhà vẫn dịu dàng nhưng đến phòng làm việc là bộc phát tính cách. Thực tập sinh đưa cà phê cho cô ta, hơi nóng một chút là cô ta đổ lên đầu thực tập sinh, khóe miệng nở nụ cười châm chọc chế giễu: “Dáng vẻ đã không đẹp, não cũng không dùng được, mỗi ngày cô đều đang nghĩ cái gì vậy? Nếu như nghĩ đến đàn ông thì cô đi tiếp người mẫu nam đi, chơi đến khi cô không thể khép chân lại được.”
Lúc chụp hình tạp chí, Pháp Đấu không phối hợp, Ngụy Lạc Thần mang giày cao gót đạp một cái, con chó rầm rì hai tiếng, rơi nước mắt. Chụp ra tấm ảnh, trong mắt chú chó có nước mắt trông có vài phần nghệ thuật, Ngụy Lạc Thần vứt tấm ảnh đi, châm một điếu thuốc.
“Tổng biên tập, đừng hút thuốc nữa, quần áo nơi này đều rất đắt, không thể....”
Trợ lý đi đến nói một câu, Ngụy Lạc Thần vẫy tay bảo cô ấy đừng lo mấy chuyện bao đồng. Một số chất liệu vải, giống như vải kim cương hoặc là vải có mùi thơm đều được bọn họ rất chú trọng việc bảo quản, không được có thuốc lá. Ngụy Lạc Thần còn lâu mới quan tâm nhiều như vậy, dạo gần đây trong lòng cô ta đang phiền muộn.
Điện thoại vang lên hai tiếng, là mẹ cô ta gọi đến, một tay Ngụy Lạc Thần nghe điện thoại, một tay hút thuốc.
“Mẹ, có chuyện gì?”
Cau mày nghe xong lời mẹ nói, cô ta cơ bản đã hiểu được rồi, cha ở bên đó có chuyện muốn xin Lệnh Hành Chỉ.
“Được, con biết rồi...” Cô ta lại hút một ngụm thuốc.
Mẹ cô ta rất không hài lòng: “Không phải đã nói là chuẩn bị có con sao, sao lại vẫn còn hút thuốc vậy.”
Nhắc đến chuyện con cái thì Ngụy Lạc Thần lại tức giận, cô ta cúp điện thoại, hút hết điếu này đến điếu khác.
“Bí thư Lệnh không hút một điếu sao?”
Lệnh Hành Chỉ cười lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu, tôi không nghiện thuốc lá.”
Trình Hạo Đông ngậm điếu thuốc, mở bật lửa châm một điếu. Tướng mạo vị Thượng tá này điển trai, trẻ tuổi, cùng lớn lên trong trụ sở với Lệnh Hành Chỉ, có mối quan hệ không tệ. Một người làm chính trị, một người phục vụ quân đội, đến bây giờ đều đã có địa vị không tầm thường.
“Chuyện quân khu Tô Châu bên đó, ai thì vẫn còn khá sâu, Tiết tướng quân mang theo con rể mà ông ta chọn đi rồi, có lẽ phải một khoảng thời gian nữa mới có thể quay lại.”
Lệnh Hành Chỉ uống một ngụm trà, lá trà trôi lềnh bềnh trong ly, anh nhìn bàn cờ trước mặt: “Người sau lưng là ai đã tra được chưa?”
Trình Hạo Đông nâng tay đặt xuống một quân cờ: “Có lẽ là người có mặt mũi, tin tức cụ thể đợi bọn họ trở về mới có thể biết được, tin tức phong tỏa... chỉ cần duyệt binh có thể bình an là tốt rồi. Khả năng có gián điệp rất nhỏ, tôi nghĩ là có người đang ngấp nghé vị trí đó rồi.”
Lệnh Hành Chỉ gật đầu: “Quân khu Tô Châu là một cảnh cáo, nếu như quân địch ở trong tối thì không dễ đối phó.”
Trình Hạo Đông ngừng lại một chút: “Kẻ địch?”
Lệnh Hành Chỉ nhìn anh ta, qua một lúc lâu, Trình Hạo Đông mới hiểu ra: “Đúng.... là kẻ địch, cậu xem cái đầu của tôi... có lẽ là hôm qua tối chơi phụ nữ nhiều quá nên não cũng bắn ra ngoài luôn rồi...”
Hai người vẫn chưa tiếp tục nói tiếp thì ngoài cửa lại có tiếng giày cao gót, Trình Hạo Đông vội vàng dập thuốc: “Vừa nghe là biết chị dâu tới rồi.” Vội vàng phủi bụi thuốc trên người, đứng dậy mở cửa sổ ra.
Lệnh Hành Chỉ không để tâm lắm, qua vài giây, Ngụy Lạc Thần lấy kính đen xuống, nhìn thấy Trình Hạo Đông thì cười gật đầu.
“Chị dâu tới rồi sao? Khi nãy thư ký còn nói với tôi là chị đến....”
Trình Hạo Đông cười nói, Ngụy Lạc Thần biết chỉ là lời kịch: “Hai người có việc thì cứ nói, đừng quan tâm đến tôi.”
“Hết rồi, hết rồi....” Trình Hạo Đông nhìn về phía Lệnh Hành Chỉ đang nhởn nhơ: “Bí thư Lệnh, trong quân đội có chuyện, tôi đi trước đây.”
Người chạy trốn mất tiêu, Lệnh Hành Chỉ ngồi phía sau bàn bí thư, Ngụy Lạc Thần híp mắt nhìn người đàn ông vẫn luôn một dáng vẻ ở trước mặt, xương cổ gợi cảm gồ lên, ngón tay gợi cảm, lồng ngực cứng rắn gợi cảm, dương vật càng lớn càng mẹ nó gợi cảm.
Cả đời này bản thân cô ta không có cách thoát ra, chết cũng phải chung với nhau, dày vò cả đời cũng được rồi.
“Cha mẹ đã nói với anh rồi, hôm nay về nhà với anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.