Chương 30:
Đại tướng quân vũ trụ
09/07/2024
Chu Hề Dã không có nhiều ấn tượng với vợ của Lệnh Hành Chỉ nhưng cô có thể nhìn ra Ngụy Lạc Thần yêu Lệnh Hành Chỉ, mỗi lần ánh mắt Ngụy Lạc Thần rơi vào người Lệnh Hành Chỉ, tình yêu của cô ta giống như một ngọn lửa đang phun trào, hận không thể đốt cả thế giới.
Đương nhiên, Chu Hề Dã cũng có thể nhìn ra Lệnh Hành Chỉ không yêu Ngụy Lạc Thần, ngày đầu tiên gặp mặt, ánh mắt Lệnh Hành Chỉ nhìn Ngụy Lạc Thần chỉ có sự lạnh nhạt, không có một chút tình cảm nào cả, nhất định là một cuộc hôn nhân chính trị. Ngay cả khi cô nằm trong biên chế phổ thông cũng biết những cấp dưới bình thường nhất có thể có cách tìm được đối tượng bầu bạn ở trong biên chế chứ đừng nói đến những quan chức cấp cao như Lệnh Hành Chỉ và Nguỵ Lạc Thần.
"Sao lão Lệnh nhà cô lại bận như vậy..."
Giọng một người phụ nữ xa lạ.
"Hầy, còn không phải do lần duyệt binh này..."
Giọng nói của Ngụy Lạc Thần mềm mại và nhẹ nhàng.
Chu Hề Dã nằm sấp trên giường nhắm mắt lại, sau lưng được xoa bóp rất thoải mái.
Bị ngăn cách bởi một lớp tấm vải mỏng, cô nghe hai người phụ nữ trò chuyện, không hiểu sao bọn họ lại đột nhiên nói về đời sống tình dục của nhau.
“Không biết tại sao nhưng mà tôi và chồng tôi quan hệ chỉ mỗi tuần một lần trong suốt hai năm qua. Tôi thậm chí còn lo lắng rằng anh ấy có thể có người nào đó ở bên ngoài”.
Vẫn là giọng nói xa lạ kia, Chu Hề Dã mỉm cười, xoay người lại, nhân viên mát xa xoa bóp mặt và cổ cho cô.
"Hả? Làm sao có thể chứ? Tôi kết hôn với lão Lệnh đã gần bảy năm, nhu cầu của anh ấy vẫn rất lớn, nếu có thời gian, anh ấy nhất định sẽ lôi kéo tôi làm... Chưa kể năm nay, năm ngoái có một khoảng thời gian, để phòng chống dịch bệnh, tôi và anh ấy ở nhà, trong khoảng thời gian đó tôi gần như không mặc quần…”
“Tôi thậm chí còn không có quần lót, anh ấy muốn làm tôi bất cứ lúc nào cũng được. Khi làm việc mệt mỏi, anh ấy chỉ đến rồi đút vào người tôi, làm tình xong không lấy ra, cứ vậy mà để nó ở trong... Thỉnh thoảng, anh ấy tổ chức họp video, tôi còn ở dưới gầm bàn mà làm giúp anh ấy… Dương vật của lão Lệnh nhà tôi rất lớn."
Chu Hề Dã nghe vậy, mỉm cười gật đầu, như thể đồng tình với đánh giá của Ngụy Lạc Thần, Lệnh Hành Chỉ quả thực rất lớn.
Người đang xoa bóp cho cô lúc này có chút xấu hổ, có lẽ cô ta chưa từng thấy người phụ nữ nào đánh giá về dương vật của chồng mình như thế này, cũng chưa từng thấy ai khoe dương vật của chồng chứ đừng nói đến việc chia sẻ đời sống tình dục của mình.
Chu Hề Dã xua tay, bảo người ta đi ra ngoài: "Tôi phải ngủ trưa, mấy người đi ra ngoài đi."
Đối phương càng nhiệt tình hơn: "Đôi khi tôi thực sự muốn, muốn anh ấy có thể ra ngoài làm với người khác được hay không, để tôi nghỉ ngơi một chút cũng được..."
Người phụ nữ ở một bên cười nói: “Chồng có năng lực này chẳng phải là tốt sao? Tôi nghĩ chồng tôi còn chẳng dùng được… Nếu không tôi đã không ở đây suốt…”
Mùi hương trên bàn xa xa có mùi rất dễ chịu, Chu Hề Dã thay đổi tư thế, chuẩn bị chợp mắt ngủ một chút.
"Lão Lệnh cũng thích ngực của tôi. Có khi anh ấy còn ngậm núm vú của tôi trong miệng mà ngủ. Hầy, Huệ Linh, cô có nghĩ anh ấy mắc bệnh tâm lý gì không? Anh ấy luôn thích ngậm núm vú của tôi trong lúc ngủ..."
Chu Hề Dã mơ mơ màng màng nghe tới khúc này, trong lòng có chút ghê tởm, nhưng buồn ngủ quá nên cũng không nghĩ tới, nhờ được massage mà cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều, mềm mại đến mức không có chút sức lực gì. Cô không muốn rời đi ngay lập tức. Dù sao Nguỵ Lạc Thần cũng không có thù hận gì với cô, chắc là cũng không biết chuyện của cô với Lệnh Hành Chỉ.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, trong phòng đã không còn ai, rất yên tĩnh.
Chu Hề Dã ngồi dậy, chỉ có tàn hương trên bàn đối diện lại rơi xuống, chứng tỏ cuộc gặp gỡ vừa rồi của cô với Ngụy Lạc Thần không phải là mơ, cô xuống giường, lấy quần áo trong tủ ra mặc vào.
Cô chậm rãi ngáp một cái, người phục vụ mặc vest ở cửa đi về phía cô: “Tiểu thư Chu, hôm nay cô không làm nốt phần việc còn lại sao?"
Chu Hề Dã lắc đầu, câu lạc bộ này là tư nhân, cung cấp dịch vụ đặc biệt, hậu trường phía sau rất lớn, hẳn là do tình nhân của một quan chức cấp cao nào đó điều hành, cô nói: "Hôm nay tôi không rảnh..."
Lời nói còn chưa dứt, đã bị người tính kế.
"Chủ nhiệm Chu, đã lâu không gặp."
Chu Hề Dã quay đầu lại nhìn sang, không nhận ra người này nhưng nghe giọng nói cũng biết là người phụ nữ vừa nói chuyện với Ngụy Lạc Thần. Những người xung quanh nghe thấy âm thanh cũng đều nhìn sang. Chủ nhiệm? Người vừa nghe tiếng nói người phụ nữ kia im lặng, nói vậy thì lai lịch vị chủ nhiệm này không hề nhỏ rồi.
Sau một giây im lặng kỳ lạ, những người khác dường như đang bận rộn với công việc riêng của mình nhưng tai họ vẫn chú ý đến những lời người phụ nữ đang nói chuyện.
"Tôi không biết cô." Chu Hề Dã nhìn từ trên xuống dưới người phụ nữ mặc đồ Jimmy đứng trước mặt cô.
À, mặc mẫu Dior mới nhất, đeo túi Lady Dior, không biết cô ta là tình nhân của một người đàn ông giàu có và quyền lực nào hay là cô ta có một người cha giàu có và quyền lực.
Hoặc có thể là có cả hai.
Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, cười nói: “Không có sao, tôi biết cô là được rồi.” Cô ta dừng lại, nhìn người qua lại xung quanh rồi lại nhìn Chu Hề Dã, lần này trong mắt cô ta có chút thù địch: "Không biết Chu chủ nhiệm tới đây làm gì, mát xa? Hay là... Dịch vụ đặc biệt?"
"Tôi nghĩ không cần phải nói cho cô biết, đây là chuyện riêng tư của tôi."
Người phụ nữ nhướng mày nói: "Ồ? Vậy việc ngủ với đàn ông đã có gia đình cũng là chuyện riêng tư à?"
Nói xong, cô ta từ trong túi xách Lady Dior lấy ra một chiếc quần lót ren màu tím nhạt, Chu Hề Dã cau mày, đó là chiếc quần lót cô thay sau khi ngủ với Lệnh Hành Chỉ trong tiệc Trung thu buổi tối ở Diệp gia,.
Chu Hề Dã còn chưa kịp ngẩng đầu lên, người phụ nữ đã ném quần lót vào mặt Chu Hề Dã, quần lót rơi xuống, dường như có mùi nam nữ quấn quýt.
"Chủ nhiệm Chu quả thực là một kẻ nghiện tình dục nha, chỉ ngủ với chồng người khác không đủ mà còn đến cửa hàng gọi thêm vịt để thỏa mãn cơn thèm của mình nữa." Người phụ nữ bỏ tay xuống, chỉ vào mũi Chu Hề Dã mắng: “Cô thật vô liêm sỉ, thân là Chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh, cô dám công khai chen chân vào tình cảm người khác, cô không sợ tôi báo cáo cô à?”
Chiếc quần lót rơi xuống đất, Chu Hề Dã cũng không để ý, cô tiến lên một bước, dùng mũi giày cao gót giẫm lên chiếc quần lót: "Tôi ngủ với chồng ai vậy? Cô nhìn thấy rồi à? Cô ở dưới giường nhìn thấy à? Mang một cái quần lót tới rồi nói tôi ngủ với chồng người khác, không lẽ quần lót này có tên tôi à? Hay là mũi của cô đoán được mùi này giống mùi của tôi?"
“… Nếu hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích đàng hoàng và đưa ra bằng chứng chứng tỏ tôi đã ngủ với chồng người khác, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng.”
Chu Hề Dã mở tay người phụ nữ ra, nói: "Xung quanh có nhiều người làm chứng, lại có camera. Hãy nói rõ cho tôi biết tôi ngủ với chồng ai, ngủ ở đâu, ở tư thế nào, nói cho rõ ràng."
Chu Hề Dã vừa nói lời này, người phụ nữ vốn dĩ hung hăng lúc nãy lại mất tự tin, lùi về phía sau mấy bước, bây giờ người xấu hổ chính là cô ta.
Không phải cô ta không muốn nói Chu Hề Dã ngủ với chồng của ai, Ngụy Lạc Thần còn đặc biệt nói với cô ta rằng không thể kéo Lệnh Hành Chỉ vào, nếu không cả hai đều không thể chịu nổi.
“Tôi… Cô… Cô ngủ với chồng của ai còn không biết sao, còn muốn tôi nói ra?”
Chu Hề Dã cười lắc đầu, một tay nắm lấy cánh tay người phụ nữ kia, một tay kéo ghế từ bên cạnh, dang rộng hai chân ngồi xuống nói: “Đừng rút lui, nhất định phải nói rõ ràng, nếu không hôm nay tôi sẽ không thể cho cô bước ra khỏi cánh cửa này.”
Người phụ nữ không biết nên nói gì, chỉ chửi rủa: “Sao cô có thể vô liêm sỉ như vậy, ngủ với chồng người khác mà vẫn tự tin như vậy sao?”
Chu Hề Dã cười lắc đầu, “Thật kỳ quái nha... Lần đầu tiên tôi gặp cô, tôi đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông, ngủ với chồng của ai? Làm sao cô biết vậy? Cô lắp camera giám sát trong nhà tôi à ? Nếu cô không giải thích chuyện gì đang xảy ra, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Người phụ nữ muốn hất tay Chu Hề Dã ra nhưng Chu Hề Dã là người đã từng ra chiến trường, cho dù cô chưa từng giết người nhưng cũng có kinh nghiệm chiến đấu thực tế nên tất nhiên cô rất mạnh mẽ, nếu như cô không buông tay, một cô gái cao quý xinh đẹp như này sao có thể giãy ra được.
Hai người giằng co một lúc, mọi người xem kịch đều cảm thấy nhàm chán, một người không nói gì, người còn lại hung hăng đảo ngược tình thế, có chút khá nhàm chán.
Điện thoại của Chu Hề Dã vang lên, cô nhìn người phụ nữ này, sau đó nhìn cuộc gọi trong điện thoại của mình rồi buông lỏng ra.
"Alo, Thị trưởng Trần, có chuyện gì vậy? Hôm nay tôi nghỉ… Ừm… Được… Chỉ là sắp xếp một người thôi đúng không? Không có chuyện gì…"
Người phụ nữ thừa dịp Chu Hề Dã đang nói chuyện điện thoại lập tức rời đi, Chu Hề Dã nhìn theo bóng lưng cô ta rồi đứng dậy.
Sau khi gõ cửa sổ xe vài lần, Ngụy Lạc Thần chống tay lên thái dương dựa vào cửa sổ xe, cô ta mở khóa cửa xe, cửa vừa mở ra, người phụ nữ vừa cãi nhau với Chu Hề Dã lập tức đỏ mặt bước vào trong xe.
"Sao rồi?" Ngụy Lạc Thần nhắm mắt hỏi.
Nữ nhân lắc đầu: "Cái cô Chu Hề Dã này không dễ đối phó, cô ta quay đầu lại mắng tôi..."
Ngụy Lạc Thần hừ một tiếng, mở mắt ra: "Cô không có kéo chồng của tôi vào chứ?"
Người phụ nữ lắc đầu, thắt dây an toàn rồi nói: "Cô yên tâm, tôi làm việc rất sạch sẽ."
Ngụy Lạc Thần khởi động xe: "Cho dù cô ta khó đối phó nhưng chúng ta cũng phải cho cô ta thấy uy nghiêm của vợ Lệnh Hành Chỉ. Người đàn ông của tôi, muốn ngủ thì phải trả giá thật đắt."
Nói thật, cô ta khá là vui mừng, cô ta không thể động vào Khổng Lệnh Kỳ nhưng Chu Hề Dã thì có thể, cô ta đã điều tra Chu Hề Dã, phát hiện gia đình cô chỉ là gia đình bình thường, cô đã từng bước đạt đến vị trí hiện tại, thông qua nỗ lực không ngừng và ra tiền tuyến?
Làm một người con gái thật sự rất khó khăn.
Dù sao Ngụy Lạc Thần sẽ không đi, Chu Hề Dã có vất vả mệt mỏi đến đâu, từ huyền thoại của Đại học Thanh Hoa trở thành chủ nhiệm Chu, không phải cuối cùng cũng làm công cho cô ta sao, trở thành “rau hẹ” cho cô ta à?
Ngụy Lạc Thần thường than thở mình sinh ra đã tốt, không cần học những kiến thức vô dụng, không cần biết Lý Bạch và Đỗ Phủ đến từ triều đại nào, cũng không cần biết một quả cầu bóng nhẵn ở một mặt cắt không có lực ma sát làm sao vận động được.
Cô ta chỉ cần biết ai là nhà thiết kế nổi tiếng tại Tuần lễ thời trang Paris, cách kết hợp quần áo cổ điển với giày…
Kiến thức và trí tuệ là thứ vô dụng nhất trong thế giới của cô ta.
Nghĩ lại về Chu Hề Dã, học hành chăm chỉ suốt hai mươi năm từ tiểu học đến đại học, mục tiêu cuối cùng của cô ta là trở thành “rau hẹ” của chính mình? Xã hội chỉ có hai loại, một loại là xã hội mà bạn ra sức để ngồi lên đầu rau hẹ và loại còn lại là loại mà bạn thậm chí có cố gắng đến mức nào cũng chỉ có thể làm rau hẹ của xã hội.
Xe còn chưa chạy ra ngoài, cửa sổ xe lại vang lên, Ngụy Lạc Thần quay đầu lại, lập tức nhìn thấy chính là Chu Hề Dã.
Trên môi nở nụ cười, cô gõ ngón tay lên cửa kính ô tô thêm ba lần nữa rồi chỉ vào cửa sổ ô tô.
Nụ cười trên mặt Ngụy Lạc Thần biến mất, cô ta không muốn đối mặt với Chu Hề Dã bởi vì Ngụy Lạc Thần sợ Chu Hề Dã.
Không phải vì thực lực của Chu Hề Dã vô cùng mạnh mẽ mà là vì cô ta sợ khi nhìn thấy Chu Hề Dã sẽ hiểu tại sao Lệnh Hành Chỉ lại lừa dối cô ta ở bên ngoài - thế giới của Lệnh Hành Chỉ, chiến lược, năng lực và kiến thức mới là điều Lệnh Hành Chỉ thưởng thức nhất. Chu Hề Dã một mình đi tới nước này, chiến lược, năng lực, may mắn, thiếu một thứ cũng không được.
Nhìn thấy Chu Hề Dã, Ngụy Lạc Thần giống như nhìn thấy một quyển, "Ba mươi sáu kế" hình người đang đi, phụ nữ theo đuổi đường làm quan, càng khó càng muốn làm.
Cô ta không muốn hạ cửa sổ xuống, cô ta muốn đạp ga và rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không... Ngụy Lạc Thần nghiến răng, đâm chết người phụ nữ trước mặt này cũng được.
Chu Hề Dã không cho cô ta cơ hội, trực tiếp cầm bình cứu hỏa trên tay đập vỡ cửa kính ô tô.
Ngụy Lạc Thần và người phụ nữ ngồi ở ghế phụ vừa mở miệng, tiếng hét chưa kịp thoát ra đã nghẹn lại trong cổ họng, Chu Hề Dã đã đập vỡ cửa sổ, trong xe vang lên tiếng chuông báo động.
Vứt bình chữa cháy trong tay đi, hai người phụ nữ trong xe như cứng đờ, như không hề nghe thấy tiếng còi báo động, Chu Hề Dã có chút khó chịu, lấy ra một hộp thuốc lá từ trong người, rút ra một điếu, ngậm nó trong miệng rồi dùng bật lửa đốt nó.
Lúc Chu Hề Dã châm một điếu thuốc thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp một cách hoang dại, với mái tóc đen dài ngang vai, đôi mắt nghiêm nghị, như thể cô nhìn không phải là điếu thuốc mà là nhìn một đống dân thường.
Sau khi châm điếu thuốc, Chu Hề Dã ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, sau khi làn khói xuyên qua phổi, cô nhả khói ra rồi quay đầu nhìn Ngụy Lạc Thần, Ngụy Lạc Thần lúc này đã điều chỉnh tâm tình, nhìn Chu Hề Dã mặt nghiêm túc: "Chủ nhiệm Chu, cô làm như vậy là vi phạm pháp luật."
Chu Hề Dã tiến lại gần, đặt cánh tay lên mép cửa sổ xe đã bị cô đập vỡ, cúi người mỉm cười tủm tỉm nói với Ngụy Lạc Thần: “Cô nghĩ tôi đã ngủ với chồng cô bao nhiêu lần rồi?”
Sau đó cô hút thêm một ngụm thuốc nữa.
Đôi mắt của Nguỵ Lạc Thần nhìn cô như muốn chảy máu đến nơi: "Con khốn không biết xấu hổ."
Chu Hề Dã quay đầu thổi một ra hơi khói: “Muốn gây phiền toái cho tôi thì cứ làm công khai đi, tôi sẽ giải thích rõ ràng cho cô, giải đáp những thắc mắc của cô, để người khác bàn tán về chồng cô… Không cần thiết… Phải làm kẻ thất bại thế này.”
Ngụy Lạc Thần thật sự rất tức giận, cô ta muốn nói cô tránh xa chồng của cô ta ra nhưng lại không thể nói ra, cô ta không muốn trở thành một bà cô già hung ác đánh đập tình nhân trên đường phố.
Không ra thể thống, không có tác phong, nhất là địa vị của cô ta lại càng không cho phép cô ta làm điều này.
Nhìn thấy Ngụy Lạc Thần nghiến răng nghiến lợi, Chu Hề Dã đứng thẳng, nghiêm túc nói: "Ngụy Lạc Thần, tôi cảnh cáo cô, lần này tôi sẽ cho qua, nếu cô lại làm những chuyện ngu xuẩn này một lần nữa, ảnh hưởng đến công việc của tôi, tôi không những sẽ làm cho cô sống không bằng chết mà Lệnh Hành Chỉ cũng không thoát được đâu.”
Nói xong, cô ấn tàn thuốc vào cửa sổ xe.
Khi tiếng bước chân biến mất trong gara, nước mắt Ngụy Lạc Thần mới dám trào ra, hai tay run rẩy, người phụ nữ ở bên cạnh an ủi cô ta, Ngụy Lạc Thần tức giận không nhịn được, nghẹn ngào hét lên một cách chói tai: "Tôi muốn cô ta chết! Tôi muốn cô ta phải chết.!"
Đương nhiên, Chu Hề Dã cũng có thể nhìn ra Lệnh Hành Chỉ không yêu Ngụy Lạc Thần, ngày đầu tiên gặp mặt, ánh mắt Lệnh Hành Chỉ nhìn Ngụy Lạc Thần chỉ có sự lạnh nhạt, không có một chút tình cảm nào cả, nhất định là một cuộc hôn nhân chính trị. Ngay cả khi cô nằm trong biên chế phổ thông cũng biết những cấp dưới bình thường nhất có thể có cách tìm được đối tượng bầu bạn ở trong biên chế chứ đừng nói đến những quan chức cấp cao như Lệnh Hành Chỉ và Nguỵ Lạc Thần.
"Sao lão Lệnh nhà cô lại bận như vậy..."
Giọng một người phụ nữ xa lạ.
"Hầy, còn không phải do lần duyệt binh này..."
Giọng nói của Ngụy Lạc Thần mềm mại và nhẹ nhàng.
Chu Hề Dã nằm sấp trên giường nhắm mắt lại, sau lưng được xoa bóp rất thoải mái.
Bị ngăn cách bởi một lớp tấm vải mỏng, cô nghe hai người phụ nữ trò chuyện, không hiểu sao bọn họ lại đột nhiên nói về đời sống tình dục của nhau.
“Không biết tại sao nhưng mà tôi và chồng tôi quan hệ chỉ mỗi tuần một lần trong suốt hai năm qua. Tôi thậm chí còn lo lắng rằng anh ấy có thể có người nào đó ở bên ngoài”.
Vẫn là giọng nói xa lạ kia, Chu Hề Dã mỉm cười, xoay người lại, nhân viên mát xa xoa bóp mặt và cổ cho cô.
"Hả? Làm sao có thể chứ? Tôi kết hôn với lão Lệnh đã gần bảy năm, nhu cầu của anh ấy vẫn rất lớn, nếu có thời gian, anh ấy nhất định sẽ lôi kéo tôi làm... Chưa kể năm nay, năm ngoái có một khoảng thời gian, để phòng chống dịch bệnh, tôi và anh ấy ở nhà, trong khoảng thời gian đó tôi gần như không mặc quần…”
“Tôi thậm chí còn không có quần lót, anh ấy muốn làm tôi bất cứ lúc nào cũng được. Khi làm việc mệt mỏi, anh ấy chỉ đến rồi đút vào người tôi, làm tình xong không lấy ra, cứ vậy mà để nó ở trong... Thỉnh thoảng, anh ấy tổ chức họp video, tôi còn ở dưới gầm bàn mà làm giúp anh ấy… Dương vật của lão Lệnh nhà tôi rất lớn."
Chu Hề Dã nghe vậy, mỉm cười gật đầu, như thể đồng tình với đánh giá của Ngụy Lạc Thần, Lệnh Hành Chỉ quả thực rất lớn.
Người đang xoa bóp cho cô lúc này có chút xấu hổ, có lẽ cô ta chưa từng thấy người phụ nữ nào đánh giá về dương vật của chồng mình như thế này, cũng chưa từng thấy ai khoe dương vật của chồng chứ đừng nói đến việc chia sẻ đời sống tình dục của mình.
Chu Hề Dã xua tay, bảo người ta đi ra ngoài: "Tôi phải ngủ trưa, mấy người đi ra ngoài đi."
Đối phương càng nhiệt tình hơn: "Đôi khi tôi thực sự muốn, muốn anh ấy có thể ra ngoài làm với người khác được hay không, để tôi nghỉ ngơi một chút cũng được..."
Người phụ nữ ở một bên cười nói: “Chồng có năng lực này chẳng phải là tốt sao? Tôi nghĩ chồng tôi còn chẳng dùng được… Nếu không tôi đã không ở đây suốt…”
Mùi hương trên bàn xa xa có mùi rất dễ chịu, Chu Hề Dã thay đổi tư thế, chuẩn bị chợp mắt ngủ một chút.
"Lão Lệnh cũng thích ngực của tôi. Có khi anh ấy còn ngậm núm vú của tôi trong miệng mà ngủ. Hầy, Huệ Linh, cô có nghĩ anh ấy mắc bệnh tâm lý gì không? Anh ấy luôn thích ngậm núm vú của tôi trong lúc ngủ..."
Chu Hề Dã mơ mơ màng màng nghe tới khúc này, trong lòng có chút ghê tởm, nhưng buồn ngủ quá nên cũng không nghĩ tới, nhờ được massage mà cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều, mềm mại đến mức không có chút sức lực gì. Cô không muốn rời đi ngay lập tức. Dù sao Nguỵ Lạc Thần cũng không có thù hận gì với cô, chắc là cũng không biết chuyện của cô với Lệnh Hành Chỉ.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, trong phòng đã không còn ai, rất yên tĩnh.
Chu Hề Dã ngồi dậy, chỉ có tàn hương trên bàn đối diện lại rơi xuống, chứng tỏ cuộc gặp gỡ vừa rồi của cô với Ngụy Lạc Thần không phải là mơ, cô xuống giường, lấy quần áo trong tủ ra mặc vào.
Cô chậm rãi ngáp một cái, người phục vụ mặc vest ở cửa đi về phía cô: “Tiểu thư Chu, hôm nay cô không làm nốt phần việc còn lại sao?"
Chu Hề Dã lắc đầu, câu lạc bộ này là tư nhân, cung cấp dịch vụ đặc biệt, hậu trường phía sau rất lớn, hẳn là do tình nhân của một quan chức cấp cao nào đó điều hành, cô nói: "Hôm nay tôi không rảnh..."
Lời nói còn chưa dứt, đã bị người tính kế.
"Chủ nhiệm Chu, đã lâu không gặp."
Chu Hề Dã quay đầu lại nhìn sang, không nhận ra người này nhưng nghe giọng nói cũng biết là người phụ nữ vừa nói chuyện với Ngụy Lạc Thần. Những người xung quanh nghe thấy âm thanh cũng đều nhìn sang. Chủ nhiệm? Người vừa nghe tiếng nói người phụ nữ kia im lặng, nói vậy thì lai lịch vị chủ nhiệm này không hề nhỏ rồi.
Sau một giây im lặng kỳ lạ, những người khác dường như đang bận rộn với công việc riêng của mình nhưng tai họ vẫn chú ý đến những lời người phụ nữ đang nói chuyện.
"Tôi không biết cô." Chu Hề Dã nhìn từ trên xuống dưới người phụ nữ mặc đồ Jimmy đứng trước mặt cô.
À, mặc mẫu Dior mới nhất, đeo túi Lady Dior, không biết cô ta là tình nhân của một người đàn ông giàu có và quyền lực nào hay là cô ta có một người cha giàu có và quyền lực.
Hoặc có thể là có cả hai.
Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, cười nói: “Không có sao, tôi biết cô là được rồi.” Cô ta dừng lại, nhìn người qua lại xung quanh rồi lại nhìn Chu Hề Dã, lần này trong mắt cô ta có chút thù địch: "Không biết Chu chủ nhiệm tới đây làm gì, mát xa? Hay là... Dịch vụ đặc biệt?"
"Tôi nghĩ không cần phải nói cho cô biết, đây là chuyện riêng tư của tôi."
Người phụ nữ nhướng mày nói: "Ồ? Vậy việc ngủ với đàn ông đã có gia đình cũng là chuyện riêng tư à?"
Nói xong, cô ta từ trong túi xách Lady Dior lấy ra một chiếc quần lót ren màu tím nhạt, Chu Hề Dã cau mày, đó là chiếc quần lót cô thay sau khi ngủ với Lệnh Hành Chỉ trong tiệc Trung thu buổi tối ở Diệp gia,.
Chu Hề Dã còn chưa kịp ngẩng đầu lên, người phụ nữ đã ném quần lót vào mặt Chu Hề Dã, quần lót rơi xuống, dường như có mùi nam nữ quấn quýt.
"Chủ nhiệm Chu quả thực là một kẻ nghiện tình dục nha, chỉ ngủ với chồng người khác không đủ mà còn đến cửa hàng gọi thêm vịt để thỏa mãn cơn thèm của mình nữa." Người phụ nữ bỏ tay xuống, chỉ vào mũi Chu Hề Dã mắng: “Cô thật vô liêm sỉ, thân là Chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh, cô dám công khai chen chân vào tình cảm người khác, cô không sợ tôi báo cáo cô à?”
Chiếc quần lót rơi xuống đất, Chu Hề Dã cũng không để ý, cô tiến lên một bước, dùng mũi giày cao gót giẫm lên chiếc quần lót: "Tôi ngủ với chồng ai vậy? Cô nhìn thấy rồi à? Cô ở dưới giường nhìn thấy à? Mang một cái quần lót tới rồi nói tôi ngủ với chồng người khác, không lẽ quần lót này có tên tôi à? Hay là mũi của cô đoán được mùi này giống mùi của tôi?"
“… Nếu hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích đàng hoàng và đưa ra bằng chứng chứng tỏ tôi đã ngủ với chồng người khác, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng.”
Chu Hề Dã mở tay người phụ nữ ra, nói: "Xung quanh có nhiều người làm chứng, lại có camera. Hãy nói rõ cho tôi biết tôi ngủ với chồng ai, ngủ ở đâu, ở tư thế nào, nói cho rõ ràng."
Chu Hề Dã vừa nói lời này, người phụ nữ vốn dĩ hung hăng lúc nãy lại mất tự tin, lùi về phía sau mấy bước, bây giờ người xấu hổ chính là cô ta.
Không phải cô ta không muốn nói Chu Hề Dã ngủ với chồng của ai, Ngụy Lạc Thần còn đặc biệt nói với cô ta rằng không thể kéo Lệnh Hành Chỉ vào, nếu không cả hai đều không thể chịu nổi.
“Tôi… Cô… Cô ngủ với chồng của ai còn không biết sao, còn muốn tôi nói ra?”
Chu Hề Dã cười lắc đầu, một tay nắm lấy cánh tay người phụ nữ kia, một tay kéo ghế từ bên cạnh, dang rộng hai chân ngồi xuống nói: “Đừng rút lui, nhất định phải nói rõ ràng, nếu không hôm nay tôi sẽ không thể cho cô bước ra khỏi cánh cửa này.”
Người phụ nữ không biết nên nói gì, chỉ chửi rủa: “Sao cô có thể vô liêm sỉ như vậy, ngủ với chồng người khác mà vẫn tự tin như vậy sao?”
Chu Hề Dã cười lắc đầu, “Thật kỳ quái nha... Lần đầu tiên tôi gặp cô, tôi đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông, ngủ với chồng của ai? Làm sao cô biết vậy? Cô lắp camera giám sát trong nhà tôi à ? Nếu cô không giải thích chuyện gì đang xảy ra, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Người phụ nữ muốn hất tay Chu Hề Dã ra nhưng Chu Hề Dã là người đã từng ra chiến trường, cho dù cô chưa từng giết người nhưng cũng có kinh nghiệm chiến đấu thực tế nên tất nhiên cô rất mạnh mẽ, nếu như cô không buông tay, một cô gái cao quý xinh đẹp như này sao có thể giãy ra được.
Hai người giằng co một lúc, mọi người xem kịch đều cảm thấy nhàm chán, một người không nói gì, người còn lại hung hăng đảo ngược tình thế, có chút khá nhàm chán.
Điện thoại của Chu Hề Dã vang lên, cô nhìn người phụ nữ này, sau đó nhìn cuộc gọi trong điện thoại của mình rồi buông lỏng ra.
"Alo, Thị trưởng Trần, có chuyện gì vậy? Hôm nay tôi nghỉ… Ừm… Được… Chỉ là sắp xếp một người thôi đúng không? Không có chuyện gì…"
Người phụ nữ thừa dịp Chu Hề Dã đang nói chuyện điện thoại lập tức rời đi, Chu Hề Dã nhìn theo bóng lưng cô ta rồi đứng dậy.
Sau khi gõ cửa sổ xe vài lần, Ngụy Lạc Thần chống tay lên thái dương dựa vào cửa sổ xe, cô ta mở khóa cửa xe, cửa vừa mở ra, người phụ nữ vừa cãi nhau với Chu Hề Dã lập tức đỏ mặt bước vào trong xe.
"Sao rồi?" Ngụy Lạc Thần nhắm mắt hỏi.
Nữ nhân lắc đầu: "Cái cô Chu Hề Dã này không dễ đối phó, cô ta quay đầu lại mắng tôi..."
Ngụy Lạc Thần hừ một tiếng, mở mắt ra: "Cô không có kéo chồng của tôi vào chứ?"
Người phụ nữ lắc đầu, thắt dây an toàn rồi nói: "Cô yên tâm, tôi làm việc rất sạch sẽ."
Ngụy Lạc Thần khởi động xe: "Cho dù cô ta khó đối phó nhưng chúng ta cũng phải cho cô ta thấy uy nghiêm của vợ Lệnh Hành Chỉ. Người đàn ông của tôi, muốn ngủ thì phải trả giá thật đắt."
Nói thật, cô ta khá là vui mừng, cô ta không thể động vào Khổng Lệnh Kỳ nhưng Chu Hề Dã thì có thể, cô ta đã điều tra Chu Hề Dã, phát hiện gia đình cô chỉ là gia đình bình thường, cô đã từng bước đạt đến vị trí hiện tại, thông qua nỗ lực không ngừng và ra tiền tuyến?
Làm một người con gái thật sự rất khó khăn.
Dù sao Ngụy Lạc Thần sẽ không đi, Chu Hề Dã có vất vả mệt mỏi đến đâu, từ huyền thoại của Đại học Thanh Hoa trở thành chủ nhiệm Chu, không phải cuối cùng cũng làm công cho cô ta sao, trở thành “rau hẹ” cho cô ta à?
Ngụy Lạc Thần thường than thở mình sinh ra đã tốt, không cần học những kiến thức vô dụng, không cần biết Lý Bạch và Đỗ Phủ đến từ triều đại nào, cũng không cần biết một quả cầu bóng nhẵn ở một mặt cắt không có lực ma sát làm sao vận động được.
Cô ta chỉ cần biết ai là nhà thiết kế nổi tiếng tại Tuần lễ thời trang Paris, cách kết hợp quần áo cổ điển với giày…
Kiến thức và trí tuệ là thứ vô dụng nhất trong thế giới của cô ta.
Nghĩ lại về Chu Hề Dã, học hành chăm chỉ suốt hai mươi năm từ tiểu học đến đại học, mục tiêu cuối cùng của cô ta là trở thành “rau hẹ” của chính mình? Xã hội chỉ có hai loại, một loại là xã hội mà bạn ra sức để ngồi lên đầu rau hẹ và loại còn lại là loại mà bạn thậm chí có cố gắng đến mức nào cũng chỉ có thể làm rau hẹ của xã hội.
Xe còn chưa chạy ra ngoài, cửa sổ xe lại vang lên, Ngụy Lạc Thần quay đầu lại, lập tức nhìn thấy chính là Chu Hề Dã.
Trên môi nở nụ cười, cô gõ ngón tay lên cửa kính ô tô thêm ba lần nữa rồi chỉ vào cửa sổ ô tô.
Nụ cười trên mặt Ngụy Lạc Thần biến mất, cô ta không muốn đối mặt với Chu Hề Dã bởi vì Ngụy Lạc Thần sợ Chu Hề Dã.
Không phải vì thực lực của Chu Hề Dã vô cùng mạnh mẽ mà là vì cô ta sợ khi nhìn thấy Chu Hề Dã sẽ hiểu tại sao Lệnh Hành Chỉ lại lừa dối cô ta ở bên ngoài - thế giới của Lệnh Hành Chỉ, chiến lược, năng lực và kiến thức mới là điều Lệnh Hành Chỉ thưởng thức nhất. Chu Hề Dã một mình đi tới nước này, chiến lược, năng lực, may mắn, thiếu một thứ cũng không được.
Nhìn thấy Chu Hề Dã, Ngụy Lạc Thần giống như nhìn thấy một quyển, "Ba mươi sáu kế" hình người đang đi, phụ nữ theo đuổi đường làm quan, càng khó càng muốn làm.
Cô ta không muốn hạ cửa sổ xuống, cô ta muốn đạp ga và rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không... Ngụy Lạc Thần nghiến răng, đâm chết người phụ nữ trước mặt này cũng được.
Chu Hề Dã không cho cô ta cơ hội, trực tiếp cầm bình cứu hỏa trên tay đập vỡ cửa kính ô tô.
Ngụy Lạc Thần và người phụ nữ ngồi ở ghế phụ vừa mở miệng, tiếng hét chưa kịp thoát ra đã nghẹn lại trong cổ họng, Chu Hề Dã đã đập vỡ cửa sổ, trong xe vang lên tiếng chuông báo động.
Vứt bình chữa cháy trong tay đi, hai người phụ nữ trong xe như cứng đờ, như không hề nghe thấy tiếng còi báo động, Chu Hề Dã có chút khó chịu, lấy ra một hộp thuốc lá từ trong người, rút ra một điếu, ngậm nó trong miệng rồi dùng bật lửa đốt nó.
Lúc Chu Hề Dã châm một điếu thuốc thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp một cách hoang dại, với mái tóc đen dài ngang vai, đôi mắt nghiêm nghị, như thể cô nhìn không phải là điếu thuốc mà là nhìn một đống dân thường.
Sau khi châm điếu thuốc, Chu Hề Dã ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, sau khi làn khói xuyên qua phổi, cô nhả khói ra rồi quay đầu nhìn Ngụy Lạc Thần, Ngụy Lạc Thần lúc này đã điều chỉnh tâm tình, nhìn Chu Hề Dã mặt nghiêm túc: "Chủ nhiệm Chu, cô làm như vậy là vi phạm pháp luật."
Chu Hề Dã tiến lại gần, đặt cánh tay lên mép cửa sổ xe đã bị cô đập vỡ, cúi người mỉm cười tủm tỉm nói với Ngụy Lạc Thần: “Cô nghĩ tôi đã ngủ với chồng cô bao nhiêu lần rồi?”
Sau đó cô hút thêm một ngụm thuốc nữa.
Đôi mắt của Nguỵ Lạc Thần nhìn cô như muốn chảy máu đến nơi: "Con khốn không biết xấu hổ."
Chu Hề Dã quay đầu thổi một ra hơi khói: “Muốn gây phiền toái cho tôi thì cứ làm công khai đi, tôi sẽ giải thích rõ ràng cho cô, giải đáp những thắc mắc của cô, để người khác bàn tán về chồng cô… Không cần thiết… Phải làm kẻ thất bại thế này.”
Ngụy Lạc Thần thật sự rất tức giận, cô ta muốn nói cô tránh xa chồng của cô ta ra nhưng lại không thể nói ra, cô ta không muốn trở thành một bà cô già hung ác đánh đập tình nhân trên đường phố.
Không ra thể thống, không có tác phong, nhất là địa vị của cô ta lại càng không cho phép cô ta làm điều này.
Nhìn thấy Ngụy Lạc Thần nghiến răng nghiến lợi, Chu Hề Dã đứng thẳng, nghiêm túc nói: "Ngụy Lạc Thần, tôi cảnh cáo cô, lần này tôi sẽ cho qua, nếu cô lại làm những chuyện ngu xuẩn này một lần nữa, ảnh hưởng đến công việc của tôi, tôi không những sẽ làm cho cô sống không bằng chết mà Lệnh Hành Chỉ cũng không thoát được đâu.”
Nói xong, cô ấn tàn thuốc vào cửa sổ xe.
Khi tiếng bước chân biến mất trong gara, nước mắt Ngụy Lạc Thần mới dám trào ra, hai tay run rẩy, người phụ nữ ở bên cạnh an ủi cô ta, Ngụy Lạc Thần tức giận không nhịn được, nghẹn ngào hét lên một cách chói tai: "Tôi muốn cô ta chết! Tôi muốn cô ta phải chết.!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.