Chương 8: Đưa Nhật Lục
ÂDMT
26/01/2024
CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
Ngực của Lâm Tùy An mơ hồ đau đớn, cô không khỏi nhớ tới lời cuối cùng trong nhật ký của nguyên chủ.
[...... Đáng tiếc tiểu nương tử La gia tuổi còn nhỏ tình thâm cũng bị Tô heo che mắt, trằn trọc suy nghĩ, cảm thấy thật bi thương...]
Nếu là vì cứu vớt em gái họ La, nguyên chủ hẳn là không ngại đâu nhỉ?
Nghĩ như thế, Lâm Tùy An nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay của La Khấu.
Tô Thành Tiên tiên muốn xông lên lại nhớ lại năm dấu tay trên mặt, lui ra sau hai bước gào lên:
- Khấu Nhi, nàng tuyệt đối không thể để độc phụ âm hiểm này xúi giục!
Lâm Tùy An giả vờ điếc không nghe tiếng chó sủa, đặt nhật lục vào trong tay của La Khấu nói:
- Ta nói là thật hay giả, cô tự phán đoán.
Sắc mặt của La Khấu lộ vẻ kinh ngạc, nàng nhìn qua La Thạch Xuyên, La Thạch Xuyên hơi gật đầu.
La Khấu quyết đoán nhận lấy Nhật Lục bước nhanh rời khỏi đó, Tô Thành Tiên vốn định đuổi theo thì bị Mạnh Mãn mặt lạnh ngăn lại.
Tô Thành hung hăng đẩy Mạnh Mãn ra:
- La gia chủ, ngươi đây là có ý gì?! Chẳng lẽ ngươi tình nguyện tin tưởng một thôn phụ lại không tin Tô mỗ sao?!
Biểu cảm của La Thạch Xuyên không chút gợn sóng:
- Nếu Tô công tử không thẹn với lương tâm thì cứ để cho Khấu Nhi nhìn xem thứ nhật lục đó ghi chép gì đi?
Tô Thành Tiên xanh mặt:
- La gia chủ, Tô thị nhất tộc ta chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục lớn như vậy!
Tộc nhân La thị vừa nghe lời này sắc mặt đều thay đổi, ồn ào nói:
- Gia chủ, hành động này quả thực không ổn!
- Tô lang quân là học sĩ quý tộc, La gia ta lại chậm trễ như thế, nếu truyền ra ngoài chỉ sợ tổn hại thanh danh La thị!
- Nếu sự thật đúng như lời Tô công tử nói thì La mỗ nguyện lên kinh thỉnh tội.
La Thạch Xuyên đứng dậy nói:
- Nhưng trước khi sự thật được làm rõ, mong Tô công tử chớ gặp lại tiểu nữ.
*
Lâm Tùy An ngồi trong nội đường La gia không ngừng di chuyển trọng tâm trái phải, muốn xoa dịu hai chân tê rần.
Gian nội đường này cực kỳ rộng rãi, diện tích ít nhất có hai trăm mét vuông, toàn bộ căn phòng đều được xây dựng trên nền gạch đá, tầng cao hơn bốn thước, cửa sổ rất lớn, thiết kế tinh tế nhất chính là cửa sổ điêu khắc hoa, các chim hoa trùng sống động như thật, bên trong dán nửa tờ giấy cửa sổ, vừa có thể che khuất vừa có thể thấu ánh sáng, kết hợp với quang ảnh biến ảo, rất có cảm giác nghệ thuật mông lung.
Phía đông có vách ngăn, phía sau là phòng ngủ, Lâm Tùy An không tiện nhìn kỹ, phía bắc có ba bức bình phong gỗ, vẫn không có bất kỳ bức vẽ nào, xem ra La gia chủ thích phong cách thanh đạm nho nhã.
Phía sau bức bình phong là một kệ sách sát tường, những cuốn sách và cuốn trục chất đầy, tầng dưới cùng chất đống từng miếng da khác nhau.
Bên ngoài tấm bình phong có một chiếc sập rộng rãi, trên sập có bày vài chiếc án nhỏ, trên án đặt trà cụ phức tạp, lò nhỏ lửa đun sôi nước bằng đất sét đang bốc hơi nóng.
Lâm Tùy An phát hiện bên cạnh chỗ ngồi có thêm một cái giá thấp hình vòng cung ba chân, lại quan sát tư thế ngồi của La Thạch Xuyên, đoàn rằng thứ này có thể là đặt cánh tay lên trên khi ngồi, hẳn gọi là ‘bằng kỷ’.
Mặc dù thoải mái hơn nhiều so với lúc quỳ nhưng còn lâu mới bằng được ghế và sofa.
La Thạch Xuyên chậm rãi đưa cho Lâm Tùy An một chén trà:
- Lâm nương tử, mời.
Trà này xanh lè dinh dính, còn nổi lên mấy bọt khí khó hiểu, Lâm Tùy An kiên trì nhấp một ngụm, vị đắng xông thẳng vào đầu cô, mẹ ơi, khó uống thế.
La Thạch Xuyên:
- La mỗ tháng trước đã phái người đến huyện Tuyên Nguyên, vài ngày sau sẽ có hồi đáp.
Thì ra La đại thúc đã sớm không vừa mắt với Tô Thành Tiên, hôm nay chỉ là tìm cơ hội để xử lý tên tra nam này thôi.
Lâm Tùy An nhân cơ hội buông chén trà xuống, cực kỳ chính trực nói:
- La gia chủ là người sáng suốt.
La Thạch Xuyên lắc đầu:
- La mỗ chỉ là tự biết mình mà thôi, Tô thị ở Tùy Châu là một trong năm họ bảy tông, gia thế hiển hách, cho dù mấy năm gần đây có hơi suy sụp cũng tuyệt đối không phải kẻ mà hàng thứ dân như chúng ta có thể bám víu, tộc nhân đều bị thanh danh Tô thị làm cho hoa mắt, bị danh lợi và dục vọng che mờ tâm tánh, hành động thất đức, La mỗ thân là gia chủ, quả thực cảm thấy hổ thẹn.
Lâm Tùy An:
- La gia chủ hoài nghi thân phận của Tô Thành Tiên sao?
Tô công tử quả thực có tín vật Tô thị, ta cũng đã kiểm tra nơi ở của hắn, không thể làm giả, chỉ là...
La Thạch Xuyên nói:
- Phả hệ Sĩ tộc khổng lồ phức tạp, dòng chính và dòng phụ con cháu đông đảo, địa vị cũng có khác nhau, thời gian phân biệt như thế nào, sợ là chỉ có bọn họ mới rõ ràng.
Lời này của chú La cũng thực quá uyển chuyển, chỉ cần nhìn Tô Thành Tiên sống thành cái dạng đó, tám phần chỉ là một nhân vật nhỏ trong đám học sĩ, căn bản không bày ra được thứ gì, nhiều nhất cũng chỉ có thể lừa gạt giấc mộng quý tộc của đám thứ dân mà thôi.
Lâm Tùy An nghĩ, tiện tay bưng chén trà lên uống một ngụm, đắng đến mức ngũ quan của cô muốn lệch vị trí.
La Thạch Xuyên im lặng thay đổi chén trà mới, đổ nước trong ra đưa đến trước mặt Lâm Tùy An.
- Lâm gia nương tử vì sao lại nguyện ý đưa nhật lục cho tiểu nữ?
Lâm Tùy An uống một ngụm nước trong, vị giác cuối cùng cũng sống lại:
- Tôi và nàng đều là nữ tử, không đành lòng để nàng ấy bị tiểu nhân che mắt, làm lỡ cả đời mình.
La Thạch Xuyên trầm mặc thật lâu, nói:
- Lâm nương tử đại nghĩa, không hổ là chủ nhân của Thiên Tịnh.
Lâm Tùy An kinh hãi:
- La gia chủ biết Thiên Tịnh sao?!
La Thạch Xuyên gật đầu, đứng dậy đi ra sau tấm bình phong lấy một cuốn trục, thật cẩn thận mở ra.
Cuốn trục đã bị tổn hại nặng nề, bên cạnh còn có dấu vết bị cháy, tuy rằng dùng dây da xâu lại nhưng thoạt nhìn vẫn giống như lung lay sắp đổ.
- Ta thích khôi phục cổ tịch, quyển sách này chính là ta từ trong tay một Dương Tư Lệnh Nhân (Kẻ trộm mộ) lấy được, nơi tới đã không thể tìm được, ghi chép không ít thượng cổ danh khí, phần lớn đều đã biến mất trên thế gian.
La Thạch Xuyên chỉ vào một hàng trong đó nói:
- Nơi này có ghi chép về Thiên Tịnh.
Lâm Tùy An híp mắt nhìn chằm chằm đám chữ triện nhỏ trên cuộn trục thiếu cánh tay thiếu chân, dự cảm không tốt lắm.
[..........Yêu dương.........diệt dị..............thiên nhất vong liệt..............hung đao Thiên Tịnh.............quỷ........yểm thắng.............Màu lục bích sắc nhọn..........thiên hàng......trừ tà........trảm........Tịnh......]
Tóm lại một câu, thanh đao này cực kỳ không may mắn.
Lâm Tùy An đột nhiên cảm thấy Thiên Tịnh treo ở bên hông nóng lên.
Ngực của Lâm Tùy An mơ hồ đau đớn, cô không khỏi nhớ tới lời cuối cùng trong nhật ký của nguyên chủ.
[...... Đáng tiếc tiểu nương tử La gia tuổi còn nhỏ tình thâm cũng bị Tô heo che mắt, trằn trọc suy nghĩ, cảm thấy thật bi thương...]
Nếu là vì cứu vớt em gái họ La, nguyên chủ hẳn là không ngại đâu nhỉ?
Nghĩ như thế, Lâm Tùy An nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay của La Khấu.
Tô Thành Tiên tiên muốn xông lên lại nhớ lại năm dấu tay trên mặt, lui ra sau hai bước gào lên:
- Khấu Nhi, nàng tuyệt đối không thể để độc phụ âm hiểm này xúi giục!
Lâm Tùy An giả vờ điếc không nghe tiếng chó sủa, đặt nhật lục vào trong tay của La Khấu nói:
- Ta nói là thật hay giả, cô tự phán đoán.
Sắc mặt của La Khấu lộ vẻ kinh ngạc, nàng nhìn qua La Thạch Xuyên, La Thạch Xuyên hơi gật đầu.
La Khấu quyết đoán nhận lấy Nhật Lục bước nhanh rời khỏi đó, Tô Thành Tiên vốn định đuổi theo thì bị Mạnh Mãn mặt lạnh ngăn lại.
Tô Thành hung hăng đẩy Mạnh Mãn ra:
- La gia chủ, ngươi đây là có ý gì?! Chẳng lẽ ngươi tình nguyện tin tưởng một thôn phụ lại không tin Tô mỗ sao?!
Biểu cảm của La Thạch Xuyên không chút gợn sóng:
- Nếu Tô công tử không thẹn với lương tâm thì cứ để cho Khấu Nhi nhìn xem thứ nhật lục đó ghi chép gì đi?
Tô Thành Tiên xanh mặt:
- La gia chủ, Tô thị nhất tộc ta chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục lớn như vậy!
Tộc nhân La thị vừa nghe lời này sắc mặt đều thay đổi, ồn ào nói:
- Gia chủ, hành động này quả thực không ổn!
- Tô lang quân là học sĩ quý tộc, La gia ta lại chậm trễ như thế, nếu truyền ra ngoài chỉ sợ tổn hại thanh danh La thị!
- Nếu sự thật đúng như lời Tô công tử nói thì La mỗ nguyện lên kinh thỉnh tội.
La Thạch Xuyên đứng dậy nói:
- Nhưng trước khi sự thật được làm rõ, mong Tô công tử chớ gặp lại tiểu nữ.
*
Lâm Tùy An ngồi trong nội đường La gia không ngừng di chuyển trọng tâm trái phải, muốn xoa dịu hai chân tê rần.
Gian nội đường này cực kỳ rộng rãi, diện tích ít nhất có hai trăm mét vuông, toàn bộ căn phòng đều được xây dựng trên nền gạch đá, tầng cao hơn bốn thước, cửa sổ rất lớn, thiết kế tinh tế nhất chính là cửa sổ điêu khắc hoa, các chim hoa trùng sống động như thật, bên trong dán nửa tờ giấy cửa sổ, vừa có thể che khuất vừa có thể thấu ánh sáng, kết hợp với quang ảnh biến ảo, rất có cảm giác nghệ thuật mông lung.
Phía đông có vách ngăn, phía sau là phòng ngủ, Lâm Tùy An không tiện nhìn kỹ, phía bắc có ba bức bình phong gỗ, vẫn không có bất kỳ bức vẽ nào, xem ra La gia chủ thích phong cách thanh đạm nho nhã.
Phía sau bức bình phong là một kệ sách sát tường, những cuốn sách và cuốn trục chất đầy, tầng dưới cùng chất đống từng miếng da khác nhau.
Bên ngoài tấm bình phong có một chiếc sập rộng rãi, trên sập có bày vài chiếc án nhỏ, trên án đặt trà cụ phức tạp, lò nhỏ lửa đun sôi nước bằng đất sét đang bốc hơi nóng.
Lâm Tùy An phát hiện bên cạnh chỗ ngồi có thêm một cái giá thấp hình vòng cung ba chân, lại quan sát tư thế ngồi của La Thạch Xuyên, đoàn rằng thứ này có thể là đặt cánh tay lên trên khi ngồi, hẳn gọi là ‘bằng kỷ’.
Mặc dù thoải mái hơn nhiều so với lúc quỳ nhưng còn lâu mới bằng được ghế và sofa.
La Thạch Xuyên chậm rãi đưa cho Lâm Tùy An một chén trà:
- Lâm nương tử, mời.
Trà này xanh lè dinh dính, còn nổi lên mấy bọt khí khó hiểu, Lâm Tùy An kiên trì nhấp một ngụm, vị đắng xông thẳng vào đầu cô, mẹ ơi, khó uống thế.
La Thạch Xuyên:
- La mỗ tháng trước đã phái người đến huyện Tuyên Nguyên, vài ngày sau sẽ có hồi đáp.
Thì ra La đại thúc đã sớm không vừa mắt với Tô Thành Tiên, hôm nay chỉ là tìm cơ hội để xử lý tên tra nam này thôi.
Lâm Tùy An nhân cơ hội buông chén trà xuống, cực kỳ chính trực nói:
- La gia chủ là người sáng suốt.
La Thạch Xuyên lắc đầu:
- La mỗ chỉ là tự biết mình mà thôi, Tô thị ở Tùy Châu là một trong năm họ bảy tông, gia thế hiển hách, cho dù mấy năm gần đây có hơi suy sụp cũng tuyệt đối không phải kẻ mà hàng thứ dân như chúng ta có thể bám víu, tộc nhân đều bị thanh danh Tô thị làm cho hoa mắt, bị danh lợi và dục vọng che mờ tâm tánh, hành động thất đức, La mỗ thân là gia chủ, quả thực cảm thấy hổ thẹn.
Lâm Tùy An:
- La gia chủ hoài nghi thân phận của Tô Thành Tiên sao?
Tô công tử quả thực có tín vật Tô thị, ta cũng đã kiểm tra nơi ở của hắn, không thể làm giả, chỉ là...
La Thạch Xuyên nói:
- Phả hệ Sĩ tộc khổng lồ phức tạp, dòng chính và dòng phụ con cháu đông đảo, địa vị cũng có khác nhau, thời gian phân biệt như thế nào, sợ là chỉ có bọn họ mới rõ ràng.
Lời này của chú La cũng thực quá uyển chuyển, chỉ cần nhìn Tô Thành Tiên sống thành cái dạng đó, tám phần chỉ là một nhân vật nhỏ trong đám học sĩ, căn bản không bày ra được thứ gì, nhiều nhất cũng chỉ có thể lừa gạt giấc mộng quý tộc của đám thứ dân mà thôi.
Lâm Tùy An nghĩ, tiện tay bưng chén trà lên uống một ngụm, đắng đến mức ngũ quan của cô muốn lệch vị trí.
La Thạch Xuyên im lặng thay đổi chén trà mới, đổ nước trong ra đưa đến trước mặt Lâm Tùy An.
- Lâm gia nương tử vì sao lại nguyện ý đưa nhật lục cho tiểu nữ?
Lâm Tùy An uống một ngụm nước trong, vị giác cuối cùng cũng sống lại:
- Tôi và nàng đều là nữ tử, không đành lòng để nàng ấy bị tiểu nhân che mắt, làm lỡ cả đời mình.
La Thạch Xuyên trầm mặc thật lâu, nói:
- Lâm nương tử đại nghĩa, không hổ là chủ nhân của Thiên Tịnh.
Lâm Tùy An kinh hãi:
- La gia chủ biết Thiên Tịnh sao?!
La Thạch Xuyên gật đầu, đứng dậy đi ra sau tấm bình phong lấy một cuốn trục, thật cẩn thận mở ra.
Cuốn trục đã bị tổn hại nặng nề, bên cạnh còn có dấu vết bị cháy, tuy rằng dùng dây da xâu lại nhưng thoạt nhìn vẫn giống như lung lay sắp đổ.
- Ta thích khôi phục cổ tịch, quyển sách này chính là ta từ trong tay một Dương Tư Lệnh Nhân (Kẻ trộm mộ) lấy được, nơi tới đã không thể tìm được, ghi chép không ít thượng cổ danh khí, phần lớn đều đã biến mất trên thế gian.
La Thạch Xuyên chỉ vào một hàng trong đó nói:
- Nơi này có ghi chép về Thiên Tịnh.
Lâm Tùy An híp mắt nhìn chằm chằm đám chữ triện nhỏ trên cuộn trục thiếu cánh tay thiếu chân, dự cảm không tốt lắm.
[..........Yêu dương.........diệt dị..............thiên nhất vong liệt..............hung đao Thiên Tịnh.............quỷ........yểm thắng.............Màu lục bích sắc nhọn..........thiên hàng......trừ tà........trảm........Tịnh......]
Tóm lại một câu, thanh đao này cực kỳ không may mắn.
Lâm Tùy An đột nhiên cảm thấy Thiên Tịnh treo ở bên hông nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.