Chương 46: Hiểu Ra
ÂDMT
26/01/2024
CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
Lâm Tùy An thật sự không nhịn được mà bật cười.
- Cái quái gì vậy?!
Hắn ta hét lên.
Lâm Tùy An gập bìa sách lại:
- Thập Tịnh Tập đó.
- Đây mà là Thập Tịnh Tập chó má gì chứ!
Tên gậy trúc đập bàn:
- Thập Tịnh Tập là tuyệt thế đao phổ tổ truyền của bổn môn ta, sao lại là cái thứ này được?!
À ~ tuyệt thế đao phổ ~
Lâm Tùy An mặt không biểu cảm:
- Có lẽ tuyệt thế đao phổ nên mới có tiêu chuẩn lập dị như vậy chăng?
- Ăn nói hàm hồ! Ta đã từng nhìn thấy bản không hoàn chỉnh của bí tịch Thập Tịnh Tập của bản tông, thức thứ hai của Thập Tịnh kiếm pháp chính là Đãi Trảm Nhược Sinh Xúc, đâu phải là Đại Trảm Nhược Sinh Sơ, mấy cái này là cái chó má gì...đây...
Tên gậy trúc rống nửa câu, đột nhiên dừng lại, hắn ý thức được, Lâm Tùy An cũng ý thức được.
Hai câu đao phổ này hoàn toàn không khớp nhau, nhưng phát âm lại gần như giống nhau.
Khóe mắt cây gậy trúc không ngừng co giật, Lâm Tùy An mở trang thứ ba ra.
[Đao phục đoạn trường]
Kết hợp nội dung hình ảnh, cách đọc và bộ nhớ cơ bắp trước đó, chẳng lẽ tên thật của chiêu thức này thật ra là ‘Đao phủ đoạn trường’?
Nghĩ đến đây Lâm Tùy An cơ hồ muốn bật cười, cô nghĩ đến một khả năng dở khóc dở cười.
- Chẳng lẽ quyển Thập Tịnh Tập này là bản sao chép truyền xuống cho ngoại tông?
Lâm Tùy An hỏi.
Gân xanh trên trán tên gậy trúc nảy lên một cái.
- Bản gốc Thập Tịnh Tập của bản tông đã thất truyền rồi sao?
Cho dù cây gậy trúc bịt kín nửa khuôn mặt, nhưng nhìn gân xanh nổi lên trên trán hắn cũng không khó suy đoán, Lâm Tùy An tám chín phần mười là nói đúng rồi.
Tình huống hiện tại đã cực kỳ rõ ràng, hiển nhiên là trình độ văn hóa của nhân viên sao chép không cao, vừa nghe vừa chép, chữ không biết viết hoặc là dùng chữ đồng âm thay thế, hoặc là...
Chiêu thức ở trang thứ tư là ‘Tuần Phong Thần Thu Diệp’ tốc chiến tốc thắng, Lâm Tùy An nhớ tới một tính từ thích hợp hơn là ‘Thu phong xảo lạc diệp’, chẳng lẽ là ‘tuần phòng’?
‘Thần’ chẳng lẽ là dùng chữ tượng hình, ví dụ như từ ‘Chấn’, như vậy tên của chiêu này hẳn ra phải là...
- Thì ra là như thế, là Tấn Phong Chấn Thu Diệp!
Lâm Tùy An gật đầu nói.
Tên gậy trúc hiển nhiên bị năng lực liên tưởng của Lâm Tùy An làm cho kinh hãi:
- Ngươi thật sự có thể căn cứ vào mấy thứ trên này mà nhìn ra đao pháp sao?
Lâm Tùy An:
- Hơi hiểu một chút.
Nếu cô đoán không sai thì Thập Tịnh Tập này thật ra chỉ là một cái vỏ rỗng, đao pháp thực ra chỉ được truyền miệng cho nhau nghe, chiêu thức và tên căn bản không quan trọng, thực chiến mới là căn bản.
Nói cách khác, những đao pháp này đã sớm khắc trong trí nhớ cơ bắp của thân thể này, việc Lâm Tùy An cần làm bây giờ là đánh thức ký ức của thân thể này, một lần nữa kết hợp Thập Tịnh Tập vào trong ký ức của chính cô, mới có thể hoàn toàn nắm giữ Thập Tịnh Tập, có lẽ có thể áp chế cái loại khoái cảm khát máu kỳ lạ kia, hay nói cách khác chính là ‘thuần phục Thiên Tịnh’ như lời tên gậy trúc.
- Chẳng lẽ Thập Tịnh Tập viết bằng mật thư sao?
Tên gậy trúc vừa hỏi thì đã thấy ánh mắt của Lâm Tùy An nhìn về phía hắn, ánh nến nhảy nhót trong đôi đồng tử của cô, vừa kỳ lạ vừa khó lường.
Trong một giây tiếp theo, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, lưỡi đao Thiên Tịnh quét tới phía chóp mũi hắn, tên gậy trúc kinh hãi thất sắc, cực kỳ chật vật lăn một vòng, trường đao đặt ngang ngực, mắt như muốn nứt ra.
- Ngươi muốn làm gì?!
Lâm Tùy An lắc lắc cổ tay, cô đoán không sai, tên gậy trúc này tuy là bại tướng dưới tay cô nhưng công phu so mạnh hơn đám sơn phỉ kia nhiều, cái khác không nói, có thể tránh né chiêu đánh lén vừa rồi đã không dễ dàng gì, quả nhiên hắn chính là đối thủ huấn luyện thực chiến thích hợp nhất bây giờ.
- Nếu ngươi đã xem được Thập Tịnh Tập, vậy thì chỉ có hai lựa chọn.
Lâm Tùy An nhe răng cười nói:
- Hoặc là để tròng mắt lại, hoặc là để mạng lại.
Lời thoại này quá là sảng khoái! Lâm Tùy An tự nhiên cảm thấy mình rất có tiềm năng làm nhân vật phản diện.
Sắc mặt của tên gậy trúc lập tức thay đổi, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, hắn chậm rãi đứng lên, bày tư thế:
- Giết ngươi, Thập Tịnh Tập và Thiên Tịnh đều sẽ thuộc về ta!
Lâm Tùy An nhướng mày, Thiên Tịnh ở trong lòng bàn tay cô xoay một vòng, đột nhiên cô tiến lên vung tay lắc một cái, hai lưỡi đao va vào nhau, Thiên Tịnh không tổn hao chút nào, lưỡi đao của cây gậy trúc bị hổng một lỗ.
Lâm Tùy An không cho hắn một chút cơ hội để thở dốc, động tác lúc mở lúc khép bổ thẳng vào phòng ngự của tên gậy trúc, tên gậy trúc ném đao, rút hai con dao găm từ trong giày ra, lách mình tránh thoát Thiên Tịnh, khom lưng áp sát tấn công Lâm Tùy An, tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần so với lúc hắn dùng trường đao, Lâm Tùy An cả kinh nhảy lùi về phía sau mấy bước, sau đó đạp đất bay lên, trên không trung đâm ngược một đao thẳng đến phía sau tên gậy trúc, tên gậy trúc lại là lăn một vòng tránh đi, hai chân múa ba vòng trên mặt đất, toàn bộ cơ thể xoay tròn một trăm tám mươi độ, duy trì tư thế dán sát mặt đất lần nữa trượt tới, hai thanh dao găm múa thành phong hỏa luân.
Lâm Tùy An thật sự không nhịn được mà bật cười.
- Cái quái gì vậy?!
Hắn ta hét lên.
Lâm Tùy An gập bìa sách lại:
- Thập Tịnh Tập đó.
- Đây mà là Thập Tịnh Tập chó má gì chứ!
Tên gậy trúc đập bàn:
- Thập Tịnh Tập là tuyệt thế đao phổ tổ truyền của bổn môn ta, sao lại là cái thứ này được?!
À ~ tuyệt thế đao phổ ~
Lâm Tùy An mặt không biểu cảm:
- Có lẽ tuyệt thế đao phổ nên mới có tiêu chuẩn lập dị như vậy chăng?
- Ăn nói hàm hồ! Ta đã từng nhìn thấy bản không hoàn chỉnh của bí tịch Thập Tịnh Tập của bản tông, thức thứ hai của Thập Tịnh kiếm pháp chính là Đãi Trảm Nhược Sinh Xúc, đâu phải là Đại Trảm Nhược Sinh Sơ, mấy cái này là cái chó má gì...đây...
Tên gậy trúc rống nửa câu, đột nhiên dừng lại, hắn ý thức được, Lâm Tùy An cũng ý thức được.
Hai câu đao phổ này hoàn toàn không khớp nhau, nhưng phát âm lại gần như giống nhau.
Khóe mắt cây gậy trúc không ngừng co giật, Lâm Tùy An mở trang thứ ba ra.
[Đao phục đoạn trường]
Kết hợp nội dung hình ảnh, cách đọc và bộ nhớ cơ bắp trước đó, chẳng lẽ tên thật của chiêu thức này thật ra là ‘Đao phủ đoạn trường’?
Nghĩ đến đây Lâm Tùy An cơ hồ muốn bật cười, cô nghĩ đến một khả năng dở khóc dở cười.
- Chẳng lẽ quyển Thập Tịnh Tập này là bản sao chép truyền xuống cho ngoại tông?
Lâm Tùy An hỏi.
Gân xanh trên trán tên gậy trúc nảy lên một cái.
- Bản gốc Thập Tịnh Tập của bản tông đã thất truyền rồi sao?
Cho dù cây gậy trúc bịt kín nửa khuôn mặt, nhưng nhìn gân xanh nổi lên trên trán hắn cũng không khó suy đoán, Lâm Tùy An tám chín phần mười là nói đúng rồi.
Tình huống hiện tại đã cực kỳ rõ ràng, hiển nhiên là trình độ văn hóa của nhân viên sao chép không cao, vừa nghe vừa chép, chữ không biết viết hoặc là dùng chữ đồng âm thay thế, hoặc là...
Chiêu thức ở trang thứ tư là ‘Tuần Phong Thần Thu Diệp’ tốc chiến tốc thắng, Lâm Tùy An nhớ tới một tính từ thích hợp hơn là ‘Thu phong xảo lạc diệp’, chẳng lẽ là ‘tuần phòng’?
‘Thần’ chẳng lẽ là dùng chữ tượng hình, ví dụ như từ ‘Chấn’, như vậy tên của chiêu này hẳn ra phải là...
- Thì ra là như thế, là Tấn Phong Chấn Thu Diệp!
Lâm Tùy An gật đầu nói.
Tên gậy trúc hiển nhiên bị năng lực liên tưởng của Lâm Tùy An làm cho kinh hãi:
- Ngươi thật sự có thể căn cứ vào mấy thứ trên này mà nhìn ra đao pháp sao?
Lâm Tùy An:
- Hơi hiểu một chút.
Nếu cô đoán không sai thì Thập Tịnh Tập này thật ra chỉ là một cái vỏ rỗng, đao pháp thực ra chỉ được truyền miệng cho nhau nghe, chiêu thức và tên căn bản không quan trọng, thực chiến mới là căn bản.
Nói cách khác, những đao pháp này đã sớm khắc trong trí nhớ cơ bắp của thân thể này, việc Lâm Tùy An cần làm bây giờ là đánh thức ký ức của thân thể này, một lần nữa kết hợp Thập Tịnh Tập vào trong ký ức của chính cô, mới có thể hoàn toàn nắm giữ Thập Tịnh Tập, có lẽ có thể áp chế cái loại khoái cảm khát máu kỳ lạ kia, hay nói cách khác chính là ‘thuần phục Thiên Tịnh’ như lời tên gậy trúc.
- Chẳng lẽ Thập Tịnh Tập viết bằng mật thư sao?
Tên gậy trúc vừa hỏi thì đã thấy ánh mắt của Lâm Tùy An nhìn về phía hắn, ánh nến nhảy nhót trong đôi đồng tử của cô, vừa kỳ lạ vừa khó lường.
Trong một giây tiếp theo, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, lưỡi đao Thiên Tịnh quét tới phía chóp mũi hắn, tên gậy trúc kinh hãi thất sắc, cực kỳ chật vật lăn một vòng, trường đao đặt ngang ngực, mắt như muốn nứt ra.
- Ngươi muốn làm gì?!
Lâm Tùy An lắc lắc cổ tay, cô đoán không sai, tên gậy trúc này tuy là bại tướng dưới tay cô nhưng công phu so mạnh hơn đám sơn phỉ kia nhiều, cái khác không nói, có thể tránh né chiêu đánh lén vừa rồi đã không dễ dàng gì, quả nhiên hắn chính là đối thủ huấn luyện thực chiến thích hợp nhất bây giờ.
- Nếu ngươi đã xem được Thập Tịnh Tập, vậy thì chỉ có hai lựa chọn.
Lâm Tùy An nhe răng cười nói:
- Hoặc là để tròng mắt lại, hoặc là để mạng lại.
Lời thoại này quá là sảng khoái! Lâm Tùy An tự nhiên cảm thấy mình rất có tiềm năng làm nhân vật phản diện.
Sắc mặt của tên gậy trúc lập tức thay đổi, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, hắn chậm rãi đứng lên, bày tư thế:
- Giết ngươi, Thập Tịnh Tập và Thiên Tịnh đều sẽ thuộc về ta!
Lâm Tùy An nhướng mày, Thiên Tịnh ở trong lòng bàn tay cô xoay một vòng, đột nhiên cô tiến lên vung tay lắc một cái, hai lưỡi đao va vào nhau, Thiên Tịnh không tổn hao chút nào, lưỡi đao của cây gậy trúc bị hổng một lỗ.
Lâm Tùy An không cho hắn một chút cơ hội để thở dốc, động tác lúc mở lúc khép bổ thẳng vào phòng ngự của tên gậy trúc, tên gậy trúc ném đao, rút hai con dao găm từ trong giày ra, lách mình tránh thoát Thiên Tịnh, khom lưng áp sát tấn công Lâm Tùy An, tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần so với lúc hắn dùng trường đao, Lâm Tùy An cả kinh nhảy lùi về phía sau mấy bước, sau đó đạp đất bay lên, trên không trung đâm ngược một đao thẳng đến phía sau tên gậy trúc, tên gậy trúc lại là lăn một vòng tránh đi, hai chân múa ba vòng trên mặt đất, toàn bộ cơ thể xoay tròn một trăm tám mươi độ, duy trì tư thế dán sát mặt đất lần nữa trượt tới, hai thanh dao găm múa thành phong hỏa luân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.