Chương 21: Cô ấy là “vợ” tôi
Sưu Tầm
31/10/2014
Sáng Chủ nhật đẹp trời. Có 1 con Gấu ngủ lười đang say giấc giữa
không gian bao la của căn phòng. Cái thói quen ngủ đạp chăn , gối và
mọi thứ trên giường xuống sàn nhà từ bé đến giờ vẫn chưa sửa được. Vậy
mới biết cảnh tượng ngày Chủ nhật của cô bạn này khủng khiếp thế nào.
Ngổn ngang dưới sàn nhà toàn Gấu là Gấu còn chưa nói đến sách vở học
xong là bị đáp xuống sàn một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Susu thì đang
trong thời kì thay lông nên ở một góc , Susu đã để lại vô số lông mèo
làm ai đó hắt hơi đến 3 cái. . .
Dậy mau
Mẹ. Cho con ngủ thêm 5 phút nữa thôi – Cô bé đáp lại với giọng ngái ngủ
Được . Nhưng con sẽ hối hận đấy
“ Sao hôm nay mẹ dễ tính vậy nhỉ?. Mà sao cái giọng mẹ lại khác thế. Hối hận gì chứ! Mẹ nói giống cái tên đó vậy trời!!! Lẽ nào”
Cô bé vẫn mơ màng chưa tỉnh nhưng chợt nhận ra mẹ ngày hôm nay khác bình thường. Vội vàng chồm dậy và đúng như suy đoán là anh ta . . . 1 con bé tóc tai lù xù bù, bộ Pijama thì xộc xệch do lăn lộn đang bị anh nhìn với con mắt không khác khinh thường là mấy kèm theo nụ cười nhếch mép quen thuộc . Dụi đi dụi lại mắt vẫn là anh. Puny chỉ còn biết nuốt khan trước khi biến khỏi tầm mắt anh:
Sao anh không nói trước. Xấu hổ chết mất
Cô bé ôm mặt chạy vào phòng tắm khóa cửa. Thở đều đều
Anh chỉ biết lắc đầu trước những gì mình chứng kiến.Khi thật lòng với 1 ai đó, bạn sẽ chẳng quan tâm người đó bừa bộn hay ngăn nắp, xinh đẹp hay xấu xí, giàu hay nghèo, thấp hay cao, gầy hay béo vì người bạn yêu là người khiến trái tim bạn rung động chứ không phải mắt bạn rung động.
Đó là khi người ta chỉ biết dành hết tình cảm của mình cho người đó. Tình yêu là khi bạn biết người đó không hoàn hảo nhưng trong tim bạn người đó chiếm 1 phần quan trọng và bạn biết sẽ rất đau nếu như mất đi người đó. Khi yêu người ta sẽ thay đổi. Dù rằng xấu hay tốt thì chỉ cần bạn biết yêu, bản thân sẽ thay đổi
Nếu anh đến để châm chọc và chế giễu tôi thì anh về được rồi đấy. Thế là quá đủ với 1 ngày Chủ Nhật tồi tệ của tôi rồi.Lần sau anh tới có thể gõ cửa trước khi vào không? Điều lịch sự đó mà anh cũng không rõ hả??
1 phút 30 giây. Cô không thấy lãng phí à! – Vyl nhìn đồng hồ đáp
Cô đang định chu mỏ cãi thì anh lại làm cô á khẩu:
Mà khoan. . . với cái đầu của con gấu heo như cô thì đâu thể suy nghĩ đúng được điều gì, nhỉ??
“ Tôi sẽ giết anh. Tức quá đi mất”
Bảo Uyên nhanh lên. Giờ này mà còn đứng đó à. Đi thay đồ rồi xuống nhà mau lên – Mẹ cô bé sốt ruột giục cô bé
Trước khi đi Puny vẫn kịp liếc xéo anh 1 cái rồi mới an phận đi thay đồ. Vyl nhìn theo hai tay đút túi , dựa lưng vào thành cửa, dáng người cao gầy cùng với bộ mặt lạnh lùng đẹp trai. Hàng mi khẽ cụp xuống, anh nhắm mắt và cảm nhận mình đang thay đổi. Một sự thay đổi thực sự. Là vì cô bé . . .
“ Anh ta cô độc nhưng tại sao khi ở cạnh anh ta mình lại thấy ấm áp. Thực sự con người anh là thế nào? Lạnh lùng, bất cần hay là thích kiếm chuyện và châm chọc người khác. . .”
Hình ảnh này giống với lần đầu tiên cô bé gặp anh. Vẫn dáng vẻ như vậy. Nhưng đã lâu rồi cô bé không còn thấy anh lạnh như thế nữa. Trong mắt cô anh là người hay bắt nạt và dễ ghét nhất mà cô bé từng gặp. Khác với người đang đứng trước mặt cô . Dù vậy anh vẫn trông thật tuyệt ít ra là cô bé đang thấy như vậy.
* * *
Thôi nghĩ ngợi , Puny đi vào thay đồ rồi vội vàng dọn dẹp đống lộn xộn kia và thấykhuôn mặt mĩ nam đang ngủ đứng trước cửa phòng mình.
Hình như trước giờ cô bé cũng chưa được ngắm kĩ anh. Biết là Prince toàn HotBoy mà sao cô bé lại không hay bận tâm nhỉ? Thì ra anh ta lại đẹp trai như vậy. Đến giờ cô bé mới tự thấy ghen tị với mình vì ngày nào cũng được gần gũi với anh. Chả bù cho FanClub của Prince ở trường chỉ đợi đến thứ 2 để được gặp Prince. Càng nghĩ cô bé càng thấy tự hào.
Thích nhìn tôi đến vậy sao? – Anh lên tiếng mắt vẫn nhắm nghiền làm Puny giật thót
Ai bảo thế. Tôi đang dọn dẹp mà
Vậy sao? Đứng ở ngoài cửa rồi còn dọn dẹp gì đây
À. . .ờ.. Tôi không nhìn anh thật mà. . .ừm . . thực ra tôi cũng có nhìn nhưng không có ý gì đâu. . .- Puny để bộ mặt vô tội và xua tay
Không có ý gì là thế nào. Cô tính lợi dụng lúc tôi ngủ . . .?
Ya. Không phải. Tôi chỉ thấy lạ vì anh đứng ngủ ở đây thôi. Lợi dụng gì chứ. Có mà anh lợi dụng tôi đúng hơn
Vậy mà có người nhân lúc tôi làm vậy thì đứng thẫn thờ , mắt trái tim cười nhìn tôi nhỉ?
Tôi làm thế bao giờ
Tôi đâu có nói cô
Tức chết mà. Kệ anh. Tôi đi đây
Đi đâu???
Siêu thị
Tôi nghe nói phải cao trên 1m50 mới vào. . . Cô đủ sao???
. . .
Cô bé đứng hình. Đầu như muốn nổ tung. Thầm nguyền rủa kẻ nào đó đang cười hả hê. Bộ dạng uất ức kia làm ai đó trong phút chốc đã im lặng không cười nữa. . .
* * *
Tại siêu thị
Con rể. Lại đây. Thử đi
Niềm hạnh phúc của mẹ và con rể đang bừng cháy. Hai người dắt tay nhau đi hết nơi này đến nơi khác. Có vẻ mẹ cô bé đang Hồi Xuân. Và hạnh phúc luôn đi kèm với bất hạnh. Cụ thể là Puny nhà mình chạy theo sau hai người họ mà mệt muốn chết. Lê đôi chân nhức mỏi vừa đi vừa than vừa nguyền rủa tên nào đó rước họa cho mình. Bình thường thì người đi cạnh mẹ là Puny. Chả bao giờ phải lê thê đi sau như kẻ bám đuôi thế này. Hơn thế còn phải chứng kiến cảnh mẹ yêu dấu thân mật với tên chết bằm đó bỏ rơi mình.
Uyên bảo bối !Con lấy cho mẹ hộp bơ ở kia nhé! Mẹ ra kia xem quần áo – Mẹ cô bé cuối cùng cũng nhận ra đứa con đi sau này mà lên tiếng
Vâng!!- Cô bé thều thào đáp lại
Mẹ cô bé vừa đi khỏi thì cô bé làm nhiệm vụ tìm xem cái hộp bơ đó ở đâu. Và kết quả tệ hơn cả bị điểm 0 Thể Dục. Đó là cái hộp bơ tí tẹo ở ngoài tầm với của cô bé ( thấp mà >< ). Xung quanh trống vắng chả có lấy một người để giúp mình. Mà kể cả có người thì cũng là 1 ông già hay 1 cậu bé tiểu học. Bằng sự cố gắng với chiều cao hạn hẹp cô cố với lên để lấy nó. Theo tình hình hiện tại thì chỉ cần nhích thêm chút nữa là với được. Thật không may là dù đã căng người nhướn mình hết cỡ nhưng vẫn không hề chạm tới nó.
Chiều cao này làm sao với được chứ – Vyl lên tiếng
Cô giật nảy mình quay lại. Đúng là cô không thể với tới được. Chiều cao có vậy mà người ta để lên cái giá cao nhất. Híc híc híc. Đang chọc ghẹo chiều cao của cô sao??
Hứ!! Kệ tôi. Ai phiền anh đâu mà quan tâm
Cô tiếp tục kiễng lên và với chiều cao hạn hẹp vẫn vô vọng mà thôi
Anh lấy hộp bơ đặt vào tay cô: – Tùy thôi
Anh ta chả nói được 1 câu tử tế với mình. Bày đặt giúp đỡ. Giúp kiểu gì mà chả thấy thiện ý gì cả-Cô bé lầm bầm
* * *
Cả 3 lại đi tới những gian hàng khác. Dừng lại ở quầy ăn thử. Mẹ cô bé lại đút cho Vyl ăn.
“ Anh ta không có tay à. Đầu cần thân thiết vậy chứ” – Cô bé cằn nhằn trong đầu
Ngon không?
Ngon thưa bác !!
“ Thưa bác . . ???.” – Cô thực sự chê bai cái người trước mặt cô thì “sói gian ác” mà trước mặt mẹ cô thì “sói đội lốt thỏ” . . .
2 người rất đẹp đôi ạ. Sắp tới ngày lễ tình nhân chúng tôi muốn quảng cáo hình ảnh cho sản phẩm. 2 người có thể chụp 1 bức ảnh được không? – Chị chủ quầy nhìn Vyl một hồi và kết luận là muốn có bức ảnh của anh ta chắc là có hình anh ta quảng cáo sẽ rất thu hút nhưng mà vì thế mà kêu mẹ cô và anh ta như vậy có phải là hơi bị quá đáng không
Puny căng mắt hết cỡ nhìn cô chủ quầy rồi lại nhìn sang mẹ và Vyl. Lắc đầu phản đối. Mẹ cô đúng là rất trẻ nhưng có cần phải tâng bốc tới mức thế không !! Trời ơi muốn nhờ chụp ảnh thì cứ nói sao phải làm tâm hồn nhỏ bé của Puny sốc tới vậy!!!!
Đẹp đôi???- Cô bé sốc tinh thần
Cô chủ quầy thấy lạ lên tiếng:
Sao vậy?? Không phải sao??
Cô bé bặm môi nghiến răng định chạy tới tuôn 1 bài cho cô chủ quầy hiểu. Ai ngờ 1 người đã đi trước 1 bước. Và anh kéo cô bé lại gần lên tiếng:
Thực ra, đây là “vợ” của tôi. Còn đây là mẹ cô ấy
Thật vậy sao? Tôi sơ ý quá. Xin lỗi nhé! Cô trẻ quá! Còn đây là quà của chúng tôi mong các bạn nhận nhé ! Chúc mọi người 1 ngày vui vẻ
Lần này là sốc thật đấy. Hơn cả việc vừa rồi nữa. Cô bé đi cùng Vyl và mẹ nhưng tâm hồn treo trên mây rồi. Cứ ngơ ngác không định hình được. Haizzzzz
Xem ra mẹ rất trẻ đúng không? – Mẹ cô bé quay sang hí hửng với Vyl vì được khen trẻ
Anh gật đầu cười
“ Không ngờ có lúc anh ta cũng thật dễ mến” – Cô bé đăm chiêu nghĩ ngợi còn không kìm được cười khẽ 1 tiếng
Nhưng chỉ vừa thầm yêu mến anh một chút thì anh đã ngay lập tức ném cho cô một câu nói phũ phàng :
Thật vô vị !! Cô lại quên là tôi chỉ HÌNH THỨC thế thôi à??
. . . – Puny đã từ trên trời và ngã một cách không – được -ai thương tiếc xuống mặt đất
Có nhất thiết phải nhấn mạnh HÌNH THỨC hay không?? Cô an phận, an phận là được chứ gì!!! Còn phũ phàng và tàn nhẫn buông ra câu đó !!!
Nhưng anh có thể đoán trúng cô đang tưởng bở sao?? Với loại người như anh ta tốt nhất không nên hi vọng nhiều. Thể nào cũng bị anh đá văng xuống vực thẳm sâu ngàn thước cho xem. Cô sẽ rút kinh nghiệm, dập tắt hi vọng về Hoàng Tử trong mơ của mình vì Hoàng Tử chỉ được vẻ bề ngoài đẹp đẽ còn tâm hồn thì hắc ám vô cùng tận . . .
Dậy mau
Mẹ. Cho con ngủ thêm 5 phút nữa thôi – Cô bé đáp lại với giọng ngái ngủ
Được . Nhưng con sẽ hối hận đấy
“ Sao hôm nay mẹ dễ tính vậy nhỉ?. Mà sao cái giọng mẹ lại khác thế. Hối hận gì chứ! Mẹ nói giống cái tên đó vậy trời!!! Lẽ nào”
Cô bé vẫn mơ màng chưa tỉnh nhưng chợt nhận ra mẹ ngày hôm nay khác bình thường. Vội vàng chồm dậy và đúng như suy đoán là anh ta . . . 1 con bé tóc tai lù xù bù, bộ Pijama thì xộc xệch do lăn lộn đang bị anh nhìn với con mắt không khác khinh thường là mấy kèm theo nụ cười nhếch mép quen thuộc . Dụi đi dụi lại mắt vẫn là anh. Puny chỉ còn biết nuốt khan trước khi biến khỏi tầm mắt anh:
Sao anh không nói trước. Xấu hổ chết mất
Cô bé ôm mặt chạy vào phòng tắm khóa cửa. Thở đều đều
Anh chỉ biết lắc đầu trước những gì mình chứng kiến.Khi thật lòng với 1 ai đó, bạn sẽ chẳng quan tâm người đó bừa bộn hay ngăn nắp, xinh đẹp hay xấu xí, giàu hay nghèo, thấp hay cao, gầy hay béo vì người bạn yêu là người khiến trái tim bạn rung động chứ không phải mắt bạn rung động.
Đó là khi người ta chỉ biết dành hết tình cảm của mình cho người đó. Tình yêu là khi bạn biết người đó không hoàn hảo nhưng trong tim bạn người đó chiếm 1 phần quan trọng và bạn biết sẽ rất đau nếu như mất đi người đó. Khi yêu người ta sẽ thay đổi. Dù rằng xấu hay tốt thì chỉ cần bạn biết yêu, bản thân sẽ thay đổi
Nếu anh đến để châm chọc và chế giễu tôi thì anh về được rồi đấy. Thế là quá đủ với 1 ngày Chủ Nhật tồi tệ của tôi rồi.Lần sau anh tới có thể gõ cửa trước khi vào không? Điều lịch sự đó mà anh cũng không rõ hả??
1 phút 30 giây. Cô không thấy lãng phí à! – Vyl nhìn đồng hồ đáp
Cô đang định chu mỏ cãi thì anh lại làm cô á khẩu:
Mà khoan. . . với cái đầu của con gấu heo như cô thì đâu thể suy nghĩ đúng được điều gì, nhỉ??
“ Tôi sẽ giết anh. Tức quá đi mất”
Bảo Uyên nhanh lên. Giờ này mà còn đứng đó à. Đi thay đồ rồi xuống nhà mau lên – Mẹ cô bé sốt ruột giục cô bé
Trước khi đi Puny vẫn kịp liếc xéo anh 1 cái rồi mới an phận đi thay đồ. Vyl nhìn theo hai tay đút túi , dựa lưng vào thành cửa, dáng người cao gầy cùng với bộ mặt lạnh lùng đẹp trai. Hàng mi khẽ cụp xuống, anh nhắm mắt và cảm nhận mình đang thay đổi. Một sự thay đổi thực sự. Là vì cô bé . . .
“ Anh ta cô độc nhưng tại sao khi ở cạnh anh ta mình lại thấy ấm áp. Thực sự con người anh là thế nào? Lạnh lùng, bất cần hay là thích kiếm chuyện và châm chọc người khác. . .”
Hình ảnh này giống với lần đầu tiên cô bé gặp anh. Vẫn dáng vẻ như vậy. Nhưng đã lâu rồi cô bé không còn thấy anh lạnh như thế nữa. Trong mắt cô anh là người hay bắt nạt và dễ ghét nhất mà cô bé từng gặp. Khác với người đang đứng trước mặt cô . Dù vậy anh vẫn trông thật tuyệt ít ra là cô bé đang thấy như vậy.
* * *
Thôi nghĩ ngợi , Puny đi vào thay đồ rồi vội vàng dọn dẹp đống lộn xộn kia và thấykhuôn mặt mĩ nam đang ngủ đứng trước cửa phòng mình.
Hình như trước giờ cô bé cũng chưa được ngắm kĩ anh. Biết là Prince toàn HotBoy mà sao cô bé lại không hay bận tâm nhỉ? Thì ra anh ta lại đẹp trai như vậy. Đến giờ cô bé mới tự thấy ghen tị với mình vì ngày nào cũng được gần gũi với anh. Chả bù cho FanClub của Prince ở trường chỉ đợi đến thứ 2 để được gặp Prince. Càng nghĩ cô bé càng thấy tự hào.
Thích nhìn tôi đến vậy sao? – Anh lên tiếng mắt vẫn nhắm nghiền làm Puny giật thót
Ai bảo thế. Tôi đang dọn dẹp mà
Vậy sao? Đứng ở ngoài cửa rồi còn dọn dẹp gì đây
À. . .ờ.. Tôi không nhìn anh thật mà. . .ừm . . thực ra tôi cũng có nhìn nhưng không có ý gì đâu. . .- Puny để bộ mặt vô tội và xua tay
Không có ý gì là thế nào. Cô tính lợi dụng lúc tôi ngủ . . .?
Ya. Không phải. Tôi chỉ thấy lạ vì anh đứng ngủ ở đây thôi. Lợi dụng gì chứ. Có mà anh lợi dụng tôi đúng hơn
Vậy mà có người nhân lúc tôi làm vậy thì đứng thẫn thờ , mắt trái tim cười nhìn tôi nhỉ?
Tôi làm thế bao giờ
Tôi đâu có nói cô
Tức chết mà. Kệ anh. Tôi đi đây
Đi đâu???
Siêu thị
Tôi nghe nói phải cao trên 1m50 mới vào. . . Cô đủ sao???
. . .
Cô bé đứng hình. Đầu như muốn nổ tung. Thầm nguyền rủa kẻ nào đó đang cười hả hê. Bộ dạng uất ức kia làm ai đó trong phút chốc đã im lặng không cười nữa. . .
* * *
Tại siêu thị
Con rể. Lại đây. Thử đi
Niềm hạnh phúc của mẹ và con rể đang bừng cháy. Hai người dắt tay nhau đi hết nơi này đến nơi khác. Có vẻ mẹ cô bé đang Hồi Xuân. Và hạnh phúc luôn đi kèm với bất hạnh. Cụ thể là Puny nhà mình chạy theo sau hai người họ mà mệt muốn chết. Lê đôi chân nhức mỏi vừa đi vừa than vừa nguyền rủa tên nào đó rước họa cho mình. Bình thường thì người đi cạnh mẹ là Puny. Chả bao giờ phải lê thê đi sau như kẻ bám đuôi thế này. Hơn thế còn phải chứng kiến cảnh mẹ yêu dấu thân mật với tên chết bằm đó bỏ rơi mình.
Uyên bảo bối !Con lấy cho mẹ hộp bơ ở kia nhé! Mẹ ra kia xem quần áo – Mẹ cô bé cuối cùng cũng nhận ra đứa con đi sau này mà lên tiếng
Vâng!!- Cô bé thều thào đáp lại
Mẹ cô bé vừa đi khỏi thì cô bé làm nhiệm vụ tìm xem cái hộp bơ đó ở đâu. Và kết quả tệ hơn cả bị điểm 0 Thể Dục. Đó là cái hộp bơ tí tẹo ở ngoài tầm với của cô bé ( thấp mà >< ). Xung quanh trống vắng chả có lấy một người để giúp mình. Mà kể cả có người thì cũng là 1 ông già hay 1 cậu bé tiểu học. Bằng sự cố gắng với chiều cao hạn hẹp cô cố với lên để lấy nó. Theo tình hình hiện tại thì chỉ cần nhích thêm chút nữa là với được. Thật không may là dù đã căng người nhướn mình hết cỡ nhưng vẫn không hề chạm tới nó.
Chiều cao này làm sao với được chứ – Vyl lên tiếng
Cô giật nảy mình quay lại. Đúng là cô không thể với tới được. Chiều cao có vậy mà người ta để lên cái giá cao nhất. Híc híc híc. Đang chọc ghẹo chiều cao của cô sao??
Hứ!! Kệ tôi. Ai phiền anh đâu mà quan tâm
Cô tiếp tục kiễng lên và với chiều cao hạn hẹp vẫn vô vọng mà thôi
Anh lấy hộp bơ đặt vào tay cô: – Tùy thôi
Anh ta chả nói được 1 câu tử tế với mình. Bày đặt giúp đỡ. Giúp kiểu gì mà chả thấy thiện ý gì cả-Cô bé lầm bầm
* * *
Cả 3 lại đi tới những gian hàng khác. Dừng lại ở quầy ăn thử. Mẹ cô bé lại đút cho Vyl ăn.
“ Anh ta không có tay à. Đầu cần thân thiết vậy chứ” – Cô bé cằn nhằn trong đầu
Ngon không?
Ngon thưa bác !!
“ Thưa bác . . ???.” – Cô thực sự chê bai cái người trước mặt cô thì “sói gian ác” mà trước mặt mẹ cô thì “sói đội lốt thỏ” . . .
2 người rất đẹp đôi ạ. Sắp tới ngày lễ tình nhân chúng tôi muốn quảng cáo hình ảnh cho sản phẩm. 2 người có thể chụp 1 bức ảnh được không? – Chị chủ quầy nhìn Vyl một hồi và kết luận là muốn có bức ảnh của anh ta chắc là có hình anh ta quảng cáo sẽ rất thu hút nhưng mà vì thế mà kêu mẹ cô và anh ta như vậy có phải là hơi bị quá đáng không
Puny căng mắt hết cỡ nhìn cô chủ quầy rồi lại nhìn sang mẹ và Vyl. Lắc đầu phản đối. Mẹ cô đúng là rất trẻ nhưng có cần phải tâng bốc tới mức thế không !! Trời ơi muốn nhờ chụp ảnh thì cứ nói sao phải làm tâm hồn nhỏ bé của Puny sốc tới vậy!!!!
Đẹp đôi???- Cô bé sốc tinh thần
Cô chủ quầy thấy lạ lên tiếng:
Sao vậy?? Không phải sao??
Cô bé bặm môi nghiến răng định chạy tới tuôn 1 bài cho cô chủ quầy hiểu. Ai ngờ 1 người đã đi trước 1 bước. Và anh kéo cô bé lại gần lên tiếng:
Thực ra, đây là “vợ” của tôi. Còn đây là mẹ cô ấy
Thật vậy sao? Tôi sơ ý quá. Xin lỗi nhé! Cô trẻ quá! Còn đây là quà của chúng tôi mong các bạn nhận nhé ! Chúc mọi người 1 ngày vui vẻ
Lần này là sốc thật đấy. Hơn cả việc vừa rồi nữa. Cô bé đi cùng Vyl và mẹ nhưng tâm hồn treo trên mây rồi. Cứ ngơ ngác không định hình được. Haizzzzz
Xem ra mẹ rất trẻ đúng không? – Mẹ cô bé quay sang hí hửng với Vyl vì được khen trẻ
Anh gật đầu cười
“ Không ngờ có lúc anh ta cũng thật dễ mến” – Cô bé đăm chiêu nghĩ ngợi còn không kìm được cười khẽ 1 tiếng
Nhưng chỉ vừa thầm yêu mến anh một chút thì anh đã ngay lập tức ném cho cô một câu nói phũ phàng :
Thật vô vị !! Cô lại quên là tôi chỉ HÌNH THỨC thế thôi à??
. . . – Puny đã từ trên trời và ngã một cách không – được -ai thương tiếc xuống mặt đất
Có nhất thiết phải nhấn mạnh HÌNH THỨC hay không?? Cô an phận, an phận là được chứ gì!!! Còn phũ phàng và tàn nhẫn buông ra câu đó !!!
Nhưng anh có thể đoán trúng cô đang tưởng bở sao?? Với loại người như anh ta tốt nhất không nên hi vọng nhiều. Thể nào cũng bị anh đá văng xuống vực thẳm sâu ngàn thước cho xem. Cô sẽ rút kinh nghiệm, dập tắt hi vọng về Hoàng Tử trong mơ của mình vì Hoàng Tử chỉ được vẻ bề ngoài đẹp đẽ còn tâm hồn thì hắc ám vô cùng tận . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.