Chương 259: Cuộc chiến băng với lửa
Thư Sinh
01/12/2020
Câu nói của Đường Chấn Phong đã tỏ rõ thái độ của ông ta, ông ta không thỏa hiệp với Lục
trưởng lão mà chọn đứng ở lập trường đối diện với lão ta.
Đường Dĩnh nghe vậy thì kinh ngạc, vừa nãy cô còn tưởng bố định kéo cô đi khỏi, nhưng
không ngờ bố lại đối đầu trực tiếp với Lục trưởng lão. Điều này khiến Đường Dĩnh vui mừng
đến bật khóc, cô nhìn Đường Chấn Phong trân trân rồi khàn giọng gọi: "Bố..."
Tiếng gọi khẽ nhưng đã nói ra ngàn vạn cảm xúc trong lòng Đường Dĩnh.
Cô biết rất rõ hậu quả nếu bố đắc tội với Lục trưởng lão. Cô vốn chỉ hi vọng bố có thể ra mặt
cầu xin cho Ngô Bách Tuế trước mặt Lục trưởng lão thôi, nhưng không ngờ Lục trưởng lão
lại không hề nể mặt Đường Chấn Phong, lão ta vẫn lấy quy tắc của nhà họ Đường ra để
chèn ép Đường Chấn Phong. Đường Dĩnh biết bố mình rất chú trọng gia quy của nhà họ
Đường, nhưng lần này bố lại không tiếc làm trái gia quy để đứng về phía mình, điều này thật
sự khiến Đường Dĩnh bất ngờ và cảm động. Lần đầu tiên cô cảm thấy người bố uy nghiêm
lạnh lùng của mình hùng dũng và vĩ đại đến thế.
Đường Chấn Phong nhìn Đường Dĩnh với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Yên tâm, có bố đây,
không ai đánh con được".
Câu nói này thể hiện quyết tâm của Đường Chấn Phong. Con trai duy nhất đã chết rồi, bây
giờ ông ta chỉ còn lại một cô con gái này thôi, ông ta sẽ không để cho con gái gặp bất cứ
chuyện không may gì. Đường Chấn Phong đã sống hèn nhát suốt hai năm rồi, bây giờ, ông
ta phải dốc hết sức một phen.
Ánh mắt Lục trưởng lão lạnh như băng nhìn Đường Chấn Phong chằm chằm, giọng điệu
không vui: "Cậu chắc chắn muốn lo chuyện bao đồng à?"
Rõ ràng lựa chọn của Đường Chấn Phong vượt ra khỏi dự liệu của Lục trưởng lão. Vốn lão
ta cho rằng sau khi địa vị của Đường Chấn Phong bị hạ thấp thì sẽ hoàn toàn khiêm tốn ở
nhà họ Đường, nhưng không ngờ Đường Chấn Phong lại ăn gan hùm mật gấu, dám ngang
nhiên đối đầu với trưởng lão chấp pháp là lão ta.
Đường Chấn Phong nhìn chằm chằm Lục trưởng lão, ánh mắt kiên định và sắc bén, ông ta
không cần nghĩ liền lạnh giọng đáp: "Tôi không lo chuyện bao đồng. Người ông muốn đối phó
là con gái và con rể của tôi, tuy địa vị của Đường Chấn Phong tôi không còn được như
trước nữa nhưng cũng không thê thảm đến nỗi mặc kệ người ta tới giết con gái con rể
mình".
Giọng điệu của Đường Chấn Phong mang theo cơn giận không thể kiềm chế. Lục trưởng lão
xông vào dinh cơ của ông ta, không nói không rằng đã đòi giết con rể ông ta, điều này đã là
sự bất kính và khinh thường cực lớn đối với ông ta rồi. Bây giờ, ông ta đã đến đây rồi, Lục
trưởng lão vẫn không hề xem ông ta ra gì, nói lời khinh bỉ ông ta, không hề nể mặt ông ta,
thậm chí nghênh ngang muốn giết con gái ông ta. Tất cả những điều này đều khiến Đường
Chấn Phong không thể nhẫn nhịn.
Lục trưởng lão đã cảm nhận được lòng quyết tâm của Đường Chấn Phong, ánh mắt lão ta
không khỏi lạnh lại, hung tàn nói: "Thế sao? Thế thì đừng trách tôi không khách sáo".
Nguyên tắc của Lục trưởng lão là ai ngăn cản lão ta thi hành gia quy thì lão ta sẽ không
nương tay với kẻ ấy. Nếu bố con Đường Chấn Phong cứ muốn tìm đường chết thì lão ta sẽ
cho bọn họ toại nguyện.
Vừa dứt lời, Lục trưởng lão không chần chừ thêm, lập tức ném mạnh ngọn lửa chân nguyên
trong tay về phía mấy người Đường Dĩnh.
Ầm!
Một đốm lửa hừng hực xé gió lao về phía trước, dường như nó đốt hết không khí nơi nó đi
qua, cả sân như nóng bức hẳn lên, đốm lửa chưa bay đến mà sức nóng của nó đã bao phủ
rồi.
Đường Chấn Phong lập tức phát ra chân nguyên của mình, sau đó chưởng hai tay ra về
phía đốm lửa chân nguyên đó với tốc độ nhanh nhất.
Bất chợt, một luồng chân nguyên cực kì âm lạnh gào thét tuôn ra từ đôi bàn tay của Đường
Chấn Phong, xé nát không trung, xông về phía ngọn lửa chân nguyên kia. Luồng chân
nguyên này vô cùng đặc biệt, dường như nó được ngưng tụ từ băng lạnh ngàn năm lại hệt
như luồng không khí cực kì lạnh, nó khiến hơi nước ngưng tụ thành băng trong nháy mắt,
làm giảm hẳn nhiệt độ xung quanh xuống.
Ngọn lửa chân nguyên của Lục trưởng lão khiến nhiệt độ cả sân tăng lên, hơi nóng cuồn
cuộn, còn luồng chân nguyên băng lạnh của Đường Chấn Phong thì lại khiến nhiệt độ không
khí giảm xuống không ít, cả sân không còn quá nóng nữa.
Đây là trận chiến giữa băng và lửa!
Ầm!
Hai luồng chân nguyên đối cực tông ầm vào nhau phát ra tiếng nổ trầm vang, một làn sóng
khí siêu mạnh bùng lên đến giữa không trung, chia đất và trời ra thành hai nửa.
Đường Dĩnh đứng bên cạnh Đường Chấn Phong chịu xung kích cực mạnh, cả người cô đều
bị sóng khí nóng bỏng cuốn lấy, dường như cả người bị thiêu đốt nóng bừng bừng, da dẻ rát
bỏng, hít thở không thông, đau đớn hanh nóng. Đây là uy lực tàn dư của ngọn lửa chân
nguyên sau khi bị chân nguyên băng lạnh của Đường Chấn Phong cản lại, chỉ là tàn dư thôi
mà đã khiến Đường Dĩnh đau đớn đến vậy rồi, nếu thật sự bị ngọn lửa chân nguyên này
thiêu đốt thì có thể thấy được hậu quả rồi.
Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế nằm dưới đất cũng không đỡ hơn là bao, dường như họ
nằm trong biển lửa Xích Diệm, da thịt bỏng rát, toàn thân đau đớn, không thể hít thở được.
Lúc làn sóng dư âm đó tan biến, hai luồng chân nguyên đối cực cũng tiêu tan vô hình.
Thì tất cả mọi thứ dường như trở lại yên bình.
Đường Dĩnh, Ngô Bách Tuế, Ngô Thanh Đế đều có cảm giác vui mừng như cởi được gánh
nặng, cuối cùng bọn họ cũng qua được kiếp nạn lớn nhất, nếu không nhờ Đường Chấn
Phong đỡ thì e rằng bọn họ đều bị thiêu thành tro rồi.
Sắc mặt Lục trưởng lão khá khó coi, lửa giận mơ hồ bùng lên trong đôi mắt lão ta. Lão ta tức
giận sẵn giọng nói: "Nếu cậu đã cố chấp chống đối tôi thì tôi chỉ có thể xử lí luôn cả cậu thôi".
Nói xong, khí thế trên người Lục trưởng lão chợt thay đổi, uy thế vô địch toát ra trên người
lão ta, khí thế của lão ta áp đảo cả không gian. Lão già gầy rộc lớn tuổi là lão ta bỗng nhiên
như biến thành một con thú khổng lồ từ thời viễn cổ hồng hoang, cực kì đáng sợ. Cả khoảng
sân rộng lớn đều bị khí thế này lấp đầy, người đứng trong sân đều bị nó đè ép đến nỗi thở
không ra hơi.
Thấy vậy Đường Chấn Phong lập tức nghiêm trọng nói với Đường Dĩnh: "Mau, lùi ra sau!"
Đường Dĩnh lo lắng nhìn Đường Chấn Phong rồi chân thành nói: "Bố, bố phải cẩn thận nhé!"
Nói xong thì Đường Dĩnh nhanh chóng lùi ra sau, đến bên cạnh Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh
Đế.
Đường Chấn Phong thì đối đầu trực diện với Lục trưởng lão, vẻ mặt ông ta thận trọng, ánh
mắt sắc bén, ông ta giải phóng hết khí thế mạnh mẽ trên người mình không sót lại chút gì.
Vù!
Lục trưởng lão đứng dưới mái hiên chợt biến thành một cơn lốc, cuốn về phía Đường Chấn
Phong.
Chớp mắt Lục trưởng lão đã mang theo chân nguyên nghịch thiên xông tới trước mặt
Đường Chấn Phong, lão ta vẫn đang trong thế chạy về trước nhưng tay đã tung chưởng
đánh thẳng về phía Đường Chấn Phong rồi.
Nhanh! Chưởng này tung ra rất nhanh, chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Đường Chấn Phong lập tức ngưng tụ chân nguyên của mình vào tay phải, đồng thời tung ra
một quyền, quyền thế xông thẳng tới chưởng của Lục trưởng lão.
Quyền này mang theo lực chân nguyên mạnh mẽ cùng với khí thế hung hãn vô biên của
Đường Chấn Phong, một quyền tung ra, dường như hư không vang lên từng tiếng "ầm ầm"
như sấm dậy, dường như Đường Chấn Phong mượn sức mạnh của đất trời để dung nạp
vào nắm đấm của ông ta.
Ầm!
Quyền của Đường Chấn Phong và chưởng của Lục trưởng lão va vào nhau làm bùng lên uy
thế ngút trời.
Bịch bịch bịch!
Sau đó, cơ thể Đường Chấn Phong chao đảo, lùi về sau liên tiếp ba bước!
Ánh mắt Lục trưởng lão long lên, lão ta không ngừng nghỉ một giây nào, lập tức đánh thêm
mấy chưởng về phía Đường Chấn Phong nữa, chưởng nào cũng mang theo năng lượng vô
địch, chân nguyên trong đó hung hãn không thể cản.
Đường Chấn Phong vừa đứng vững thì lập tức tập trung tinh thần, toàn lực chống trả Lục
trưởng lão.
Hai người chính thức giao chiến với nhau.
Khí thế cuồn cuộn lấp đầy khoảng sân, sóng dư âm xung kích từ hai người văng ra bốn phía,
chấn động trời đất.
Đường Dĩnh đứng vững bên cạnh Ngô Bách Tuế, thần kinh cả người căng chặt, cô hiểu rằng
kết quả của trận quyết đấu này liên quan đến vận mệnh của tất cả bọn họ, một khi bố thua thì
Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế khó mà thoát kiếp nạn, cô và Đường Chấn Phong cũng sẽ
bị liên lụy. Thế nên, Đường Dĩnh vô cùng căng thẳng, trong lòng cô luôn cầu phúc, cầu cho
bố thắng được Lục trưởng lão, lấy một cơ hội sống về cho mọi người.
Ngô Bách Tuế nằm dưới đất, dần dần tỉnh táo lại, anh không có ấn tượng tốt với Đường
Chấn Phong là bao, dù sao thì Đường Chấn Phong đã suýt chút nữa giết chết anh rồi, là
Đường Chấn Phong ép anh vào ở rể nhà họ Đường, anh không thích Đường Chấn Phong,
cũng không tin tưởng Đường Chấn Phong cho lắm.
Nhưng giây phút này, Ngô Bách Tuế bất chợt thấy hơi cảm thông cho hoàn cảnh của Đường
Chấn Phong. Con trai Đường Chấn Phong chết rồi, mất đi địa vị, luôn bị chèn ép và bị khinh
thường ở nhà họ Đường. Chắc hai năm nay ông ta sống rất ẩn nhẫn, bây giờ, ông ta bùng
phát những nỗi đè nén trong hai năm qua, ông ta không tiếc làm trái gia quy nhà họ Đường
để đối chọi với trưởng lão chấp pháp, tất cả cũng chỉ vì ông ta đã đè nén quá lâu rồi, cần phải
được giải phóng. Nhưng dù nguyên nhân là gì thì cũng xem như là Đường Chấn Phong đang
cứu mình, còn bệnh của Ngô Thanh Đế cũng nhờ Đường Chấn Phong sai người tới chữa
khỏi. Thế nên ấn tượng của Ngô Bách Tuế về Đường Chấn Phong được thay đổi, anh cực kì
hi vọng Đường Chấn Phong có thể thắng được Lục trưởng lão.
Vốn dĩ Ngô Thanh Đế vui mừng khi thấy người nhà họ Đường đánh nhau, chó cắn chó, cắn
nhau càng mãnh liệt càng tốt. Nhưng ông cũng hiểu rõ tình hình trước mắt, tuy Đường Chấn
Phong cũng là người nhà họ Đường nhưng dù sao cũng xem như là ông ta đang cứu hai bố
con mình, thế nên Ngô Thanh Đế thật lòng mong Đường Chấn Phong thắng.
Thực lực của Đường Chấn Phong có thể nói là rất mạnh. Thế nhưng đối diện với Lục
trưởng lão, ông ta vẫn luôn ở kèo dưới, ông ta và Lục trưởng lão đã đánh mười mấy hồi rồi,
tuy ông ta vẫn chống đỡ được, không bị thua nhưng càng đánh ông ta càng mất sức, ứng
phó càng lúc càng khó nhọc. Lục trưởng lão quá mạnh, dù là khí thế hay sức mạnh chân
nguyên thì lão ta đều mạnh hơn Đường Chấn Phong, thế yếu của Đường Chấn Phong dần
dần hiện rõ hơn.
Từ đầu tới cuối, Lục trưởng lão tấn công điên cuồng nhưng tâm thái của lão ta rất ổn định,
đối chiến với Đường Chấn Phong, lão ta thấy rất nhẹ nhàng. Qua khoảng thời gian quyết đấu
này, Lục trưởng lão cũng đã hiểu Đường Chấn Phong rồi, thế nên lão ta rất tự tin, hoàn toàn
có vẻ mọi chuyện đều nằm trong tầm tay.
Bất chợt, Lục trưởng lão tự tin gào lên: "Tôi muốn giết người thì không ai cản được!"
Dứt lời, Lục trưởng lão đột nhiên tăng cường khí thế cuồng bạo, lão ta ngưng tụ ngàn vạn
chân nguyên vào một nắm đấm rồi nhanh như chớp đánh về phía Đường Chấn Phong.
Quyền thế đánh vỡ trời đất, mang theo cuồng phong vội vã và chân khiến trời đất thay màu,
nắm đấm này thật sự mạnh mẽ vô địch, long trời lở đất.
Đường Chấn Phong bị khí thế của Lục trưởng lão chèn ép, nhưng ông ta vượt qua được
sức ép này, bùng phát tất cả chân nguyên của mình trong nghịch cảnh rồi đồng thời dung
hòa lực chân nguyên này vào quyền tay phải.
Sau đó, ông ta hung hăng tung nắm đấm về phía Lục trưởng lão.
Ầm!
Hai nắm đấm va vào nhau, chân nguyên đối đầu, sóng dư âm cuồn cuộn, kinh động trời đất.
Một giây sau, cả người Đường Chấn Phong bay ngược về sau rồi đập mạnh xuống nền đất.
trưởng lão mà chọn đứng ở lập trường đối diện với lão ta.
Đường Dĩnh nghe vậy thì kinh ngạc, vừa nãy cô còn tưởng bố định kéo cô đi khỏi, nhưng
không ngờ bố lại đối đầu trực tiếp với Lục trưởng lão. Điều này khiến Đường Dĩnh vui mừng
đến bật khóc, cô nhìn Đường Chấn Phong trân trân rồi khàn giọng gọi: "Bố..."
Tiếng gọi khẽ nhưng đã nói ra ngàn vạn cảm xúc trong lòng Đường Dĩnh.
Cô biết rất rõ hậu quả nếu bố đắc tội với Lục trưởng lão. Cô vốn chỉ hi vọng bố có thể ra mặt
cầu xin cho Ngô Bách Tuế trước mặt Lục trưởng lão thôi, nhưng không ngờ Lục trưởng lão
lại không hề nể mặt Đường Chấn Phong, lão ta vẫn lấy quy tắc của nhà họ Đường ra để
chèn ép Đường Chấn Phong. Đường Dĩnh biết bố mình rất chú trọng gia quy của nhà họ
Đường, nhưng lần này bố lại không tiếc làm trái gia quy để đứng về phía mình, điều này thật
sự khiến Đường Dĩnh bất ngờ và cảm động. Lần đầu tiên cô cảm thấy người bố uy nghiêm
lạnh lùng của mình hùng dũng và vĩ đại đến thế.
Đường Chấn Phong nhìn Đường Dĩnh với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Yên tâm, có bố đây,
không ai đánh con được".
Câu nói này thể hiện quyết tâm của Đường Chấn Phong. Con trai duy nhất đã chết rồi, bây
giờ ông ta chỉ còn lại một cô con gái này thôi, ông ta sẽ không để cho con gái gặp bất cứ
chuyện không may gì. Đường Chấn Phong đã sống hèn nhát suốt hai năm rồi, bây giờ, ông
ta phải dốc hết sức một phen.
Ánh mắt Lục trưởng lão lạnh như băng nhìn Đường Chấn Phong chằm chằm, giọng điệu
không vui: "Cậu chắc chắn muốn lo chuyện bao đồng à?"
Rõ ràng lựa chọn của Đường Chấn Phong vượt ra khỏi dự liệu của Lục trưởng lão. Vốn lão
ta cho rằng sau khi địa vị của Đường Chấn Phong bị hạ thấp thì sẽ hoàn toàn khiêm tốn ở
nhà họ Đường, nhưng không ngờ Đường Chấn Phong lại ăn gan hùm mật gấu, dám ngang
nhiên đối đầu với trưởng lão chấp pháp là lão ta.
Đường Chấn Phong nhìn chằm chằm Lục trưởng lão, ánh mắt kiên định và sắc bén, ông ta
không cần nghĩ liền lạnh giọng đáp: "Tôi không lo chuyện bao đồng. Người ông muốn đối phó
là con gái và con rể của tôi, tuy địa vị của Đường Chấn Phong tôi không còn được như
trước nữa nhưng cũng không thê thảm đến nỗi mặc kệ người ta tới giết con gái con rể
mình".
Giọng điệu của Đường Chấn Phong mang theo cơn giận không thể kiềm chế. Lục trưởng lão
xông vào dinh cơ của ông ta, không nói không rằng đã đòi giết con rể ông ta, điều này đã là
sự bất kính và khinh thường cực lớn đối với ông ta rồi. Bây giờ, ông ta đã đến đây rồi, Lục
trưởng lão vẫn không hề xem ông ta ra gì, nói lời khinh bỉ ông ta, không hề nể mặt ông ta,
thậm chí nghênh ngang muốn giết con gái ông ta. Tất cả những điều này đều khiến Đường
Chấn Phong không thể nhẫn nhịn.
Lục trưởng lão đã cảm nhận được lòng quyết tâm của Đường Chấn Phong, ánh mắt lão ta
không khỏi lạnh lại, hung tàn nói: "Thế sao? Thế thì đừng trách tôi không khách sáo".
Nguyên tắc của Lục trưởng lão là ai ngăn cản lão ta thi hành gia quy thì lão ta sẽ không
nương tay với kẻ ấy. Nếu bố con Đường Chấn Phong cứ muốn tìm đường chết thì lão ta sẽ
cho bọn họ toại nguyện.
Vừa dứt lời, Lục trưởng lão không chần chừ thêm, lập tức ném mạnh ngọn lửa chân nguyên
trong tay về phía mấy người Đường Dĩnh.
Ầm!
Một đốm lửa hừng hực xé gió lao về phía trước, dường như nó đốt hết không khí nơi nó đi
qua, cả sân như nóng bức hẳn lên, đốm lửa chưa bay đến mà sức nóng của nó đã bao phủ
rồi.
Đường Chấn Phong lập tức phát ra chân nguyên của mình, sau đó chưởng hai tay ra về
phía đốm lửa chân nguyên đó với tốc độ nhanh nhất.
Bất chợt, một luồng chân nguyên cực kì âm lạnh gào thét tuôn ra từ đôi bàn tay của Đường
Chấn Phong, xé nát không trung, xông về phía ngọn lửa chân nguyên kia. Luồng chân
nguyên này vô cùng đặc biệt, dường như nó được ngưng tụ từ băng lạnh ngàn năm lại hệt
như luồng không khí cực kì lạnh, nó khiến hơi nước ngưng tụ thành băng trong nháy mắt,
làm giảm hẳn nhiệt độ xung quanh xuống.
Ngọn lửa chân nguyên của Lục trưởng lão khiến nhiệt độ cả sân tăng lên, hơi nóng cuồn
cuộn, còn luồng chân nguyên băng lạnh của Đường Chấn Phong thì lại khiến nhiệt độ không
khí giảm xuống không ít, cả sân không còn quá nóng nữa.
Đây là trận chiến giữa băng và lửa!
Ầm!
Hai luồng chân nguyên đối cực tông ầm vào nhau phát ra tiếng nổ trầm vang, một làn sóng
khí siêu mạnh bùng lên đến giữa không trung, chia đất và trời ra thành hai nửa.
Đường Dĩnh đứng bên cạnh Đường Chấn Phong chịu xung kích cực mạnh, cả người cô đều
bị sóng khí nóng bỏng cuốn lấy, dường như cả người bị thiêu đốt nóng bừng bừng, da dẻ rát
bỏng, hít thở không thông, đau đớn hanh nóng. Đây là uy lực tàn dư của ngọn lửa chân
nguyên sau khi bị chân nguyên băng lạnh của Đường Chấn Phong cản lại, chỉ là tàn dư thôi
mà đã khiến Đường Dĩnh đau đớn đến vậy rồi, nếu thật sự bị ngọn lửa chân nguyên này
thiêu đốt thì có thể thấy được hậu quả rồi.
Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế nằm dưới đất cũng không đỡ hơn là bao, dường như họ
nằm trong biển lửa Xích Diệm, da thịt bỏng rát, toàn thân đau đớn, không thể hít thở được.
Lúc làn sóng dư âm đó tan biến, hai luồng chân nguyên đối cực cũng tiêu tan vô hình.
Thì tất cả mọi thứ dường như trở lại yên bình.
Đường Dĩnh, Ngô Bách Tuế, Ngô Thanh Đế đều có cảm giác vui mừng như cởi được gánh
nặng, cuối cùng bọn họ cũng qua được kiếp nạn lớn nhất, nếu không nhờ Đường Chấn
Phong đỡ thì e rằng bọn họ đều bị thiêu thành tro rồi.
Sắc mặt Lục trưởng lão khá khó coi, lửa giận mơ hồ bùng lên trong đôi mắt lão ta. Lão ta tức
giận sẵn giọng nói: "Nếu cậu đã cố chấp chống đối tôi thì tôi chỉ có thể xử lí luôn cả cậu thôi".
Nói xong, khí thế trên người Lục trưởng lão chợt thay đổi, uy thế vô địch toát ra trên người
lão ta, khí thế của lão ta áp đảo cả không gian. Lão già gầy rộc lớn tuổi là lão ta bỗng nhiên
như biến thành một con thú khổng lồ từ thời viễn cổ hồng hoang, cực kì đáng sợ. Cả khoảng
sân rộng lớn đều bị khí thế này lấp đầy, người đứng trong sân đều bị nó đè ép đến nỗi thở
không ra hơi.
Thấy vậy Đường Chấn Phong lập tức nghiêm trọng nói với Đường Dĩnh: "Mau, lùi ra sau!"
Đường Dĩnh lo lắng nhìn Đường Chấn Phong rồi chân thành nói: "Bố, bố phải cẩn thận nhé!"
Nói xong thì Đường Dĩnh nhanh chóng lùi ra sau, đến bên cạnh Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh
Đế.
Đường Chấn Phong thì đối đầu trực diện với Lục trưởng lão, vẻ mặt ông ta thận trọng, ánh
mắt sắc bén, ông ta giải phóng hết khí thế mạnh mẽ trên người mình không sót lại chút gì.
Vù!
Lục trưởng lão đứng dưới mái hiên chợt biến thành một cơn lốc, cuốn về phía Đường Chấn
Phong.
Chớp mắt Lục trưởng lão đã mang theo chân nguyên nghịch thiên xông tới trước mặt
Đường Chấn Phong, lão ta vẫn đang trong thế chạy về trước nhưng tay đã tung chưởng
đánh thẳng về phía Đường Chấn Phong rồi.
Nhanh! Chưởng này tung ra rất nhanh, chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Đường Chấn Phong lập tức ngưng tụ chân nguyên của mình vào tay phải, đồng thời tung ra
một quyền, quyền thế xông thẳng tới chưởng của Lục trưởng lão.
Quyền này mang theo lực chân nguyên mạnh mẽ cùng với khí thế hung hãn vô biên của
Đường Chấn Phong, một quyền tung ra, dường như hư không vang lên từng tiếng "ầm ầm"
như sấm dậy, dường như Đường Chấn Phong mượn sức mạnh của đất trời để dung nạp
vào nắm đấm của ông ta.
Ầm!
Quyền của Đường Chấn Phong và chưởng của Lục trưởng lão va vào nhau làm bùng lên uy
thế ngút trời.
Bịch bịch bịch!
Sau đó, cơ thể Đường Chấn Phong chao đảo, lùi về sau liên tiếp ba bước!
Ánh mắt Lục trưởng lão long lên, lão ta không ngừng nghỉ một giây nào, lập tức đánh thêm
mấy chưởng về phía Đường Chấn Phong nữa, chưởng nào cũng mang theo năng lượng vô
địch, chân nguyên trong đó hung hãn không thể cản.
Đường Chấn Phong vừa đứng vững thì lập tức tập trung tinh thần, toàn lực chống trả Lục
trưởng lão.
Hai người chính thức giao chiến với nhau.
Khí thế cuồn cuộn lấp đầy khoảng sân, sóng dư âm xung kích từ hai người văng ra bốn phía,
chấn động trời đất.
Đường Dĩnh đứng vững bên cạnh Ngô Bách Tuế, thần kinh cả người căng chặt, cô hiểu rằng
kết quả của trận quyết đấu này liên quan đến vận mệnh của tất cả bọn họ, một khi bố thua thì
Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế khó mà thoát kiếp nạn, cô và Đường Chấn Phong cũng sẽ
bị liên lụy. Thế nên, Đường Dĩnh vô cùng căng thẳng, trong lòng cô luôn cầu phúc, cầu cho
bố thắng được Lục trưởng lão, lấy một cơ hội sống về cho mọi người.
Ngô Bách Tuế nằm dưới đất, dần dần tỉnh táo lại, anh không có ấn tượng tốt với Đường
Chấn Phong là bao, dù sao thì Đường Chấn Phong đã suýt chút nữa giết chết anh rồi, là
Đường Chấn Phong ép anh vào ở rể nhà họ Đường, anh không thích Đường Chấn Phong,
cũng không tin tưởng Đường Chấn Phong cho lắm.
Nhưng giây phút này, Ngô Bách Tuế bất chợt thấy hơi cảm thông cho hoàn cảnh của Đường
Chấn Phong. Con trai Đường Chấn Phong chết rồi, mất đi địa vị, luôn bị chèn ép và bị khinh
thường ở nhà họ Đường. Chắc hai năm nay ông ta sống rất ẩn nhẫn, bây giờ, ông ta bùng
phát những nỗi đè nén trong hai năm qua, ông ta không tiếc làm trái gia quy nhà họ Đường
để đối chọi với trưởng lão chấp pháp, tất cả cũng chỉ vì ông ta đã đè nén quá lâu rồi, cần phải
được giải phóng. Nhưng dù nguyên nhân là gì thì cũng xem như là Đường Chấn Phong đang
cứu mình, còn bệnh của Ngô Thanh Đế cũng nhờ Đường Chấn Phong sai người tới chữa
khỏi. Thế nên ấn tượng của Ngô Bách Tuế về Đường Chấn Phong được thay đổi, anh cực kì
hi vọng Đường Chấn Phong có thể thắng được Lục trưởng lão.
Vốn dĩ Ngô Thanh Đế vui mừng khi thấy người nhà họ Đường đánh nhau, chó cắn chó, cắn
nhau càng mãnh liệt càng tốt. Nhưng ông cũng hiểu rõ tình hình trước mắt, tuy Đường Chấn
Phong cũng là người nhà họ Đường nhưng dù sao cũng xem như là ông ta đang cứu hai bố
con mình, thế nên Ngô Thanh Đế thật lòng mong Đường Chấn Phong thắng.
Thực lực của Đường Chấn Phong có thể nói là rất mạnh. Thế nhưng đối diện với Lục
trưởng lão, ông ta vẫn luôn ở kèo dưới, ông ta và Lục trưởng lão đã đánh mười mấy hồi rồi,
tuy ông ta vẫn chống đỡ được, không bị thua nhưng càng đánh ông ta càng mất sức, ứng
phó càng lúc càng khó nhọc. Lục trưởng lão quá mạnh, dù là khí thế hay sức mạnh chân
nguyên thì lão ta đều mạnh hơn Đường Chấn Phong, thế yếu của Đường Chấn Phong dần
dần hiện rõ hơn.
Từ đầu tới cuối, Lục trưởng lão tấn công điên cuồng nhưng tâm thái của lão ta rất ổn định,
đối chiến với Đường Chấn Phong, lão ta thấy rất nhẹ nhàng. Qua khoảng thời gian quyết đấu
này, Lục trưởng lão cũng đã hiểu Đường Chấn Phong rồi, thế nên lão ta rất tự tin, hoàn toàn
có vẻ mọi chuyện đều nằm trong tầm tay.
Bất chợt, Lục trưởng lão tự tin gào lên: "Tôi muốn giết người thì không ai cản được!"
Dứt lời, Lục trưởng lão đột nhiên tăng cường khí thế cuồng bạo, lão ta ngưng tụ ngàn vạn
chân nguyên vào một nắm đấm rồi nhanh như chớp đánh về phía Đường Chấn Phong.
Quyền thế đánh vỡ trời đất, mang theo cuồng phong vội vã và chân khiến trời đất thay màu,
nắm đấm này thật sự mạnh mẽ vô địch, long trời lở đất.
Đường Chấn Phong bị khí thế của Lục trưởng lão chèn ép, nhưng ông ta vượt qua được
sức ép này, bùng phát tất cả chân nguyên của mình trong nghịch cảnh rồi đồng thời dung
hòa lực chân nguyên này vào quyền tay phải.
Sau đó, ông ta hung hăng tung nắm đấm về phía Lục trưởng lão.
Ầm!
Hai nắm đấm va vào nhau, chân nguyên đối đầu, sóng dư âm cuồn cuộn, kinh động trời đất.
Một giây sau, cả người Đường Chấn Phong bay ngược về sau rồi đập mạnh xuống nền đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.