Chương 296: Đường Cảnh Hoằng chết rồi
Thư Sinh
01/12/2020
Chém Đường Cảnh Hoằng bị thương, Huyết Long Đao lập tức bay ngược trở lại, quay về tay của Ngô Bách Tuế.
Xích Diệm Trảm của Huyết Long Đao chém ra một nhát với uy lực cực lớn khiến Đường Cảnh Hoằng trực tiếp mất nửa cái mạng, vết đao trên ngực lão ta đẫm máu, vừa dài vừa sâu, vết chém kéo dài từ ngực trái đến eo phải của lão ta, máu thịt lẫn lộn, nhìn mà giật mình.
Không những thế, đao thế của Huyết Long Đao xuyên qua da thịt, thậm chí ăn mòn cả bên trong Đường Cảnh Hoằng, làm nội tạng của lão ta phải chịu một tác động lớn, nội thương của lão ta cực kỳ nghiêm trọng.
Phụt!
Đường Cảnh Hoằng phun một ngụm máu, sau đó ngã nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Đường Cảnh Hoằng đã thua, thua một cách triệt để, không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Trong trận chiến cuối cùng này, người chiến thắng sau cùng là Ngô Bách Tuế.
Kết quả này làm hiện trường vô cùng sửng sốt.
Hiện trường rộng lớn bỗng dưng cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả đều ngơ ngẩn.
Người nhà họ Đường đều không nói nên lời, không thể tin nổi. Họ chết lặng như thể đầu bị người ta bắn hai phát súng, đau đến mức không thể tưởng được. Không ai có thể chấp nhận được sự thật này, trưởng tộc của họ đã sử dụng Hàn Băng Kiếm Pháp bất khả chiến bại nhưng lại không thể giết được Ngô Bách Tuế mà thậm chí còn bị Ngô Bách Tuế đánh bị thương. Hơn nữa vết thương còn nghiêm trọng đến thế, nghiêm trọng đến mức làm trưởng tộc có cơ thể cực kỳ mạnh mẽ cũng phải ngất đi, chưa rõ sống chết. Đây là tin dữ, là đòn chí mạng với người nhà họ Đường, tất cả những người nhà họ Đường đang có mặt ở đây đều bàng hoàng như thể người thân đã mất.
Người nhà họ Ngô thì vui mừng không tin nổi. Ngô Bách Tuế đã thắng rồi, anh đã đánh bại trưởng tộc đáng sợ của nhà họ Đường, anh đã cứu rỗi nhà họ Ngô này. Người nhà họ Ngô chỉ cảm thấy như đang mơ, cái kết này đẹp đến mức như không có thật. Bởi vì thực lực của Đường Cảnh Hoằng quá cao cường, còn có sự hỗ trợ của Thất Tinh Kiếm cho nên tất cả mọi người đều lo cho Ngô Bách Tuế. Bọn họ rất sợ Ngô Bách Tuế bị đánh trúng, sợ anh chết dưới tay Đường Cảnh Hoằng nhưng không ngờ, nỗi lo lắng tồn tại trong lòng lâu như vậy, trong trận quyết đấu rung động lòng người này, Ngô Bách Tuế đã đạt được thắng lợi. Đây là một bất ngờ lớn với nhà họ Ngô, trái tim họ bùng nổ như những chùm pháo hoa rực rỡ nhất.
Đường Chấn Phong như bị điểm thuật định thân, ông ta cứ đứng im bất động. Trong mắt ông ta là những tia sáng chói lóa như những vì sao, môi ông ta đã bắt đầu run rẩy. Ông ta bất ngờ, thật sự rất bất ngờ, ban nãy ông ta còn tưởng rằng Ngô Bách Tuế tuyệt đối không thể đánh lại Hàn Băng Kiếm Pháp của Đường Cảnh Hoằng. Thế nhưng Ngô Bách Tuế đã dùng Xích Diệm Trảm chém Đường Cảnh Hoằng, giành được chiến thắng cuối cùng. Cái kết này làm Đường Chấn Phong mừng phát điên, ông ta sợ nhưng rồi lại vui hơn nữa, phấn khích đến tột đỉnh.
Giờ phút này, cuối cùng trái tim treo lơ lửng suốt nửa ngày của Đường Dĩnh cũng yên tâm trở lại. Cô thở phào nhẹ nhõm, cơ thể mệt lã, gần như không thể đứng thẳng được. Sau nhiều hồi gay cấn và nguy hiểm, cuối cùng Ngô Bách Tuế đã chiến thắng, cuối cùng tất cả những cơn ác mộng này cũng sắp kết thúc.
Cứu tinh Ngô Bách Tuế, trở thành người sáng nhất toàn hiện trường, tay anh cầm Huyết Long Đao, đứng kiêu hãnh, tỏa sáng chói lóa.
Thời gian như bị đóng băng.
Bầu không khí như đọng lại.
Không biết qua bao lâu, những người nhà họ Đường đang ngơ ngác chợt sực tỉnh, lập tức chen nhau chạy về phía Đường Cảnh Hoằng.
Bước đến bên cạnh Đường Cảnh Hoằng, mọi người vây lấy lão ta, anh một câu tôi một câu, vội vã gọi: “Trưởng tộc!”
“Trưởng tộc, ông sao rồi ạ?”
“Trưởng tộc, ông tỉnh lại đi ạ!”
“Trưởng tộc còn sống, mau cho trưởng tộc uống một viên Kim Sang Thần Dược”.
Đường Cảnh Hoằng hôn mê tại chỗ làm đám người nhà họ Đường rất sợ hãi. Bọn họ sợ trưởng tộc cứ thế chết ở nhà họ Ngô, sợ nhà họ Đường sẽ gặp phải thảm họa kinh hoàng này. May mà Đường Cảnh Hoằng vẫn còn thở, vẫn có thể cứu được.
Hữu hộ pháp không hề chần chờ, lập tức ngồi xổm xuống, nâng Đường Cảnh Hoằng dậy, sau đó lấy Kim Sang Thần Dược trên người mình ra đút cho Đường Cảnh Hoằng.
Đút thuốc xong, Hữu hộ pháp lại nhanh chóng điểm huyệt trên người Đường Cảnh Hoằng, ngăn dòng máu đang chảy ào ạt trước ngực Đường Cảnh Hoằng lại.
Đường Cảnh Hoằng nuốt viên Kim Sang Thần Dược, không bao lâu sau mặt lão ta bắt đầu hồng hào trở lại, hơi thở mỏng manh dần đều đều. Mí mắt lão ta giật giật, ngay sau đó, dưới ánh mắt lo lắng của người nhà họ Đường, lão ta từ từ mở mắt.
Thấy Đường Cảnh Hoằng tỉnh rồi, người nhà họ Đường thở phào nhẹ nhõm, sự kinh hoảng của họ cũng dần lắng xuống.
Ánh mắt của Ngô Bách Tuế đứng bên cạnh chợt lạnh lẽo, anh cầm chặt Huyết Long Đao, bước từng bước về phía Đường Cảnh Hoằng.
Mắt thấy Ngô Bách Tuế lạnh lùng mang sát ý đang bước đến, người nhà họ Đường lập tức đứng che phía trước Đường Cảnh Hoằng, đối đầu với Ngô Bách Tuế.
Đại trưởng lão đã khôi phục được một chút sức lực, đứng ra phía trước hàng ngũ nhà họ Đường, lão ta trầm giọng quát Ngô Bách Tuế đang không ngừng bước đến gần: “Ngô Bách Tuế, cậu còn muốn làm gì nữa?”
Đường Cảnh Hoằng thất bại, bây giờ không ai có thể ngăn cản Ngô Bách Tuế nhưng người nhà họ Đường lại không thể trơ mắt nhìn Ngô Bách Tuế giết Đường Cảnh Hoằng, trách nhiệm của họ là bảo vệ trưởng tộc.
Sắc mặt Ngô Bách Tuế lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Nếu không muốn chết thì tránh ra cho tôi!”
Giọng của Ngô Bách Tuế đã không hề nể tình mà ngữ điệu còn nghiêm khắc, cơ thể tỏa ra luồng khí lạnh lẽo. Ngô Bách Tuế của giờ phút này giống như Thần Chết ở địa ngục, cực kỳ khủng bố.
Đại trưởng lão kiêu ngạo cả đời, thất bại của ngày hôm nay đã là sự sỉ nhục to lớn nhất trong đời lão ta. Ngô Bách Tuế đánh bại lão ta, thậm chí còn đánh bại cả em trai lão ta là Đường Cảnh Hoằng. Tất cả những chuyện này làm Đại trưởng lão không thể chịu nổi. Bây giờ, Ngô Bách Tuế còn dùng tư thế của kẻ đứng trên cao để quát lão ta, uy hiếp lão ta, làm lão ta càng tức giận hơn. Lão ta cắn răng trừng Ngô Bách Tuế, căm hận nói: “Cậu…”
“Anh, anh tránh ra đi!”, Đại trưởng lão còn chưa nói hết thì bỗng nhiên Đường Cảnh Hoằng lên tiếng, hơi thở mong manh ngắt lời lão ta.
Đường Cảnh Hoằng uống thuốc, cầm máu nhưng cơ thể lão ta vẫn trong trạng thái cực kỳ yếu, giọng của lão ta rất khàn.
Đại trưởng lão nghe Đường Cảnh Hoằng nói thì nhíu chặt mày. Lão ta chần chờ vài giây, cuối cùng vẫn tránh ra.
Những người khác của nhà họ Đường cũng dồn dập lui lại, nhường cho Ngô Bách Tuế một con đường.
Ngô Bách Tuế chậm rãi bước đến gần, sau đó dừng chân. Anh giơ Huyết Long Đao lên nhắm thẳng vào Đường Cảnh Hoằng, lạnh lùng nói: “Tôi có thể tha cho ông một mạng nhưng điều kiện tiên quyết là ông phải hứa với tôi, từ nay về sau ông sẽ không bao giờ gây rắc rối cho nhà họ Ngô nữa”.
Giọng của Ngô Bách Tuế rất lạnh, trên mũi đao của Huyết Long Đao còn đang nhỏ máu của Đường Cảnh Hoằng.
Màu máu đỏ tươi kia đâm thẳng vào mắt Đường Cảnh Hoằng, càng kích thích Đường Cảnh Hoằng hơn. Lão ta nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, gằn từng chữ một: “Ngô Bách Tuế, cậu đừng mơ. Nhà họ Đường chúng tôi sẽ không bao giờ buông tha cho nhà họ Ngô!”
Giọng của Đường Cảnh Hoằng vẫn yếu như trước nhưng giọng điệu của lão ta lại cực kỳ kiên định. Nhà họ Đường của lão ta đã khống chế thế giới này nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhà họ Đường phải chịu tổn thất nặng nề như vậy. Mối thù lớn như vậy, sao Đường Cảnh Hoằng có thể không báo được chứ? Nhà họ Đường và nhà họ Ngô, mãi mãi không đội trời chung.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế hơi thay đổi, anh lạnh lùng nói: “Ông có biết hậu quả của việc từ chối yêu cầu của tôi là gì không?”
Hiển nhiên, nếu Đường Cảnh Hoằng không đồng ý thì Ngô Bách Tuế sẽ lấy mạng lão ta tại chỗ.
Đường Cảnh Hoằng cảm nhận được sát ý của Ngô Bách Tuế nhưng lão ta không hề có ý định nhượng bộ, lão ta tiếp tục kiên trì nói: “Cậu nghĩ rằng gốc gác nhà họ Đường chỉ thế này thôi sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám giết tôi, vậy thì cậu và nhà họ Ngô sẽ mãi mãi không ngẩng đầu lên được!”
Đường Cảnh Hoằng nói xong, đại trưởng lão cũng chạy tới, lạnh lùng hùa theo: “Đúng vậy, Ngô Bách Tuế, Thái Thượng trưởng lão của nhà họ Đường chúng tôi mới là người nghịch thiên chân chính. Nếu cậu dám giết người nhà họ Đường chúng tôi ở đây, thì…”
Nhưng Đại trưởng lão còn chưa kịp nói xong thì bỗng nhiên một tia nhọn có màu máu xẹt ngang cổ họng lão ta, bắn ra một vệt máu đỏ tươi.
“Cậu, cậu…”
Đại trưởng lão chợt che cổ, hoảng sợ nhìn Ngô Bách Tuế. Đôi mắt của lão ta trợn lên như chuông đồng, không thể tin nổi. Dù thế nào lão ta cũng không thể ngờ rằng Ngô Bách Tuế lại kiêu ngạo đến vậy, dám giết lão ta trước mặt nhiều mọi người thế này.
Rầm!
Đại trưởng lão nói một chữ “cậu” rồi không thể lên tiếng được nữa. Cơ thể lão ta cứng đờ rồi ngã ra sau, đập xuống mặt đất.
Đại trưởng lão chết rồi!
Cho đến khi chết, lão ta vẫn không thể nhắm đôi mắt khiếp sợ và không cam tâm kia lại.
Người nhà họ Đường xung quanh thấy thế thì hoảng sợ kêu to: “Đại trưởng lão!”
Nhưng cuối cùng Đại trưởng lão cũng không thể trả lời bọn họ.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế rét lạnh, anh lại chĩa Huyết Long Đao thẳng vào Đường Cảnh Hoằng, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi ông lần cuối cùng, nhà họ Ngô và nhà họ Đường, từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng, ông có đồng ý hay không?”
Khi nói lời này, sát khí trên người Ngô Bách Tuế đã mãnh liệt, thanh Huyết Long Đao của anh cũng đầy rẫy sát khí khát máu.
Người nhà họ Đường đã sợ đến hoảng hồn, toàn thân ớn lạnh thấu xương. Giờ phút này, khó có thể lột tả được sự kinh hoàng trong lòng họ, bây giờ họ đã sâu sắc ý thức được sự đáng sợ của Ngô Bách Tuế.
Đường Cảnh Hoằng nằm dưới đất cũng kinh hãi trợn mắt, lão ta đờ đẫn nhìn thi thể của bi thảm của Đại trưởng lão. Ngay sau đó, lão ta xoay lại nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, nhãn cầu trợn như sắp nứt toác ra, nói: “Tôi cũng lặp lại lần cuối cùng, muốn tôi buông tha cho nhà họ Ngô, không bao giờ!”
Vốn dĩ Đường Cảnh Hoằng đã hận Ngô Bách Tuế và nhà họ Ngô thấu xương mà bây giờ Ngô Bách Tuế còn giết anh ruột của lão ta ngay trước mặt lão ta, điều này càng làm Đường Cảnh Hoằng hận Ngô Bách Tuế hơn, làm sao lão ta có thể thỏa hiệp với Ngô Bách Tuế được!
Lão ta vừa dứt lời, Ngô Bách Tuế chợt nhấc đao, chém một đao về phía Đường Cảnh Hoằng.
Phụt!
Sau khi Ngô Bách Tuế vung đao chém xuống, trong nháy mắt, cổ của Đường Cảnh Hoằng lại có thêm một vết thủng đẫm máu. Máu tươi bắn ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ cả không trung.
Đường Cảnh Hoằng chết rồi!
Xích Diệm Trảm của Huyết Long Đao chém ra một nhát với uy lực cực lớn khiến Đường Cảnh Hoằng trực tiếp mất nửa cái mạng, vết đao trên ngực lão ta đẫm máu, vừa dài vừa sâu, vết chém kéo dài từ ngực trái đến eo phải của lão ta, máu thịt lẫn lộn, nhìn mà giật mình.
Không những thế, đao thế của Huyết Long Đao xuyên qua da thịt, thậm chí ăn mòn cả bên trong Đường Cảnh Hoằng, làm nội tạng của lão ta phải chịu một tác động lớn, nội thương của lão ta cực kỳ nghiêm trọng.
Phụt!
Đường Cảnh Hoằng phun một ngụm máu, sau đó ngã nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Đường Cảnh Hoằng đã thua, thua một cách triệt để, không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Trong trận chiến cuối cùng này, người chiến thắng sau cùng là Ngô Bách Tuế.
Kết quả này làm hiện trường vô cùng sửng sốt.
Hiện trường rộng lớn bỗng dưng cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả đều ngơ ngẩn.
Người nhà họ Đường đều không nói nên lời, không thể tin nổi. Họ chết lặng như thể đầu bị người ta bắn hai phát súng, đau đến mức không thể tưởng được. Không ai có thể chấp nhận được sự thật này, trưởng tộc của họ đã sử dụng Hàn Băng Kiếm Pháp bất khả chiến bại nhưng lại không thể giết được Ngô Bách Tuế mà thậm chí còn bị Ngô Bách Tuế đánh bị thương. Hơn nữa vết thương còn nghiêm trọng đến thế, nghiêm trọng đến mức làm trưởng tộc có cơ thể cực kỳ mạnh mẽ cũng phải ngất đi, chưa rõ sống chết. Đây là tin dữ, là đòn chí mạng với người nhà họ Đường, tất cả những người nhà họ Đường đang có mặt ở đây đều bàng hoàng như thể người thân đã mất.
Người nhà họ Ngô thì vui mừng không tin nổi. Ngô Bách Tuế đã thắng rồi, anh đã đánh bại trưởng tộc đáng sợ của nhà họ Đường, anh đã cứu rỗi nhà họ Ngô này. Người nhà họ Ngô chỉ cảm thấy như đang mơ, cái kết này đẹp đến mức như không có thật. Bởi vì thực lực của Đường Cảnh Hoằng quá cao cường, còn có sự hỗ trợ của Thất Tinh Kiếm cho nên tất cả mọi người đều lo cho Ngô Bách Tuế. Bọn họ rất sợ Ngô Bách Tuế bị đánh trúng, sợ anh chết dưới tay Đường Cảnh Hoằng nhưng không ngờ, nỗi lo lắng tồn tại trong lòng lâu như vậy, trong trận quyết đấu rung động lòng người này, Ngô Bách Tuế đã đạt được thắng lợi. Đây là một bất ngờ lớn với nhà họ Ngô, trái tim họ bùng nổ như những chùm pháo hoa rực rỡ nhất.
Đường Chấn Phong như bị điểm thuật định thân, ông ta cứ đứng im bất động. Trong mắt ông ta là những tia sáng chói lóa như những vì sao, môi ông ta đã bắt đầu run rẩy. Ông ta bất ngờ, thật sự rất bất ngờ, ban nãy ông ta còn tưởng rằng Ngô Bách Tuế tuyệt đối không thể đánh lại Hàn Băng Kiếm Pháp của Đường Cảnh Hoằng. Thế nhưng Ngô Bách Tuế đã dùng Xích Diệm Trảm chém Đường Cảnh Hoằng, giành được chiến thắng cuối cùng. Cái kết này làm Đường Chấn Phong mừng phát điên, ông ta sợ nhưng rồi lại vui hơn nữa, phấn khích đến tột đỉnh.
Giờ phút này, cuối cùng trái tim treo lơ lửng suốt nửa ngày của Đường Dĩnh cũng yên tâm trở lại. Cô thở phào nhẹ nhõm, cơ thể mệt lã, gần như không thể đứng thẳng được. Sau nhiều hồi gay cấn và nguy hiểm, cuối cùng Ngô Bách Tuế đã chiến thắng, cuối cùng tất cả những cơn ác mộng này cũng sắp kết thúc.
Cứu tinh Ngô Bách Tuế, trở thành người sáng nhất toàn hiện trường, tay anh cầm Huyết Long Đao, đứng kiêu hãnh, tỏa sáng chói lóa.
Thời gian như bị đóng băng.
Bầu không khí như đọng lại.
Không biết qua bao lâu, những người nhà họ Đường đang ngơ ngác chợt sực tỉnh, lập tức chen nhau chạy về phía Đường Cảnh Hoằng.
Bước đến bên cạnh Đường Cảnh Hoằng, mọi người vây lấy lão ta, anh một câu tôi một câu, vội vã gọi: “Trưởng tộc!”
“Trưởng tộc, ông sao rồi ạ?”
“Trưởng tộc, ông tỉnh lại đi ạ!”
“Trưởng tộc còn sống, mau cho trưởng tộc uống một viên Kim Sang Thần Dược”.
Đường Cảnh Hoằng hôn mê tại chỗ làm đám người nhà họ Đường rất sợ hãi. Bọn họ sợ trưởng tộc cứ thế chết ở nhà họ Ngô, sợ nhà họ Đường sẽ gặp phải thảm họa kinh hoàng này. May mà Đường Cảnh Hoằng vẫn còn thở, vẫn có thể cứu được.
Hữu hộ pháp không hề chần chờ, lập tức ngồi xổm xuống, nâng Đường Cảnh Hoằng dậy, sau đó lấy Kim Sang Thần Dược trên người mình ra đút cho Đường Cảnh Hoằng.
Đút thuốc xong, Hữu hộ pháp lại nhanh chóng điểm huyệt trên người Đường Cảnh Hoằng, ngăn dòng máu đang chảy ào ạt trước ngực Đường Cảnh Hoằng lại.
Đường Cảnh Hoằng nuốt viên Kim Sang Thần Dược, không bao lâu sau mặt lão ta bắt đầu hồng hào trở lại, hơi thở mỏng manh dần đều đều. Mí mắt lão ta giật giật, ngay sau đó, dưới ánh mắt lo lắng của người nhà họ Đường, lão ta từ từ mở mắt.
Thấy Đường Cảnh Hoằng tỉnh rồi, người nhà họ Đường thở phào nhẹ nhõm, sự kinh hoảng của họ cũng dần lắng xuống.
Ánh mắt của Ngô Bách Tuế đứng bên cạnh chợt lạnh lẽo, anh cầm chặt Huyết Long Đao, bước từng bước về phía Đường Cảnh Hoằng.
Mắt thấy Ngô Bách Tuế lạnh lùng mang sát ý đang bước đến, người nhà họ Đường lập tức đứng che phía trước Đường Cảnh Hoằng, đối đầu với Ngô Bách Tuế.
Đại trưởng lão đã khôi phục được một chút sức lực, đứng ra phía trước hàng ngũ nhà họ Đường, lão ta trầm giọng quát Ngô Bách Tuế đang không ngừng bước đến gần: “Ngô Bách Tuế, cậu còn muốn làm gì nữa?”
Đường Cảnh Hoằng thất bại, bây giờ không ai có thể ngăn cản Ngô Bách Tuế nhưng người nhà họ Đường lại không thể trơ mắt nhìn Ngô Bách Tuế giết Đường Cảnh Hoằng, trách nhiệm của họ là bảo vệ trưởng tộc.
Sắc mặt Ngô Bách Tuế lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Nếu không muốn chết thì tránh ra cho tôi!”
Giọng của Ngô Bách Tuế đã không hề nể tình mà ngữ điệu còn nghiêm khắc, cơ thể tỏa ra luồng khí lạnh lẽo. Ngô Bách Tuế của giờ phút này giống như Thần Chết ở địa ngục, cực kỳ khủng bố.
Đại trưởng lão kiêu ngạo cả đời, thất bại của ngày hôm nay đã là sự sỉ nhục to lớn nhất trong đời lão ta. Ngô Bách Tuế đánh bại lão ta, thậm chí còn đánh bại cả em trai lão ta là Đường Cảnh Hoằng. Tất cả những chuyện này làm Đại trưởng lão không thể chịu nổi. Bây giờ, Ngô Bách Tuế còn dùng tư thế của kẻ đứng trên cao để quát lão ta, uy hiếp lão ta, làm lão ta càng tức giận hơn. Lão ta cắn răng trừng Ngô Bách Tuế, căm hận nói: “Cậu…”
“Anh, anh tránh ra đi!”, Đại trưởng lão còn chưa nói hết thì bỗng nhiên Đường Cảnh Hoằng lên tiếng, hơi thở mong manh ngắt lời lão ta.
Đường Cảnh Hoằng uống thuốc, cầm máu nhưng cơ thể lão ta vẫn trong trạng thái cực kỳ yếu, giọng của lão ta rất khàn.
Đại trưởng lão nghe Đường Cảnh Hoằng nói thì nhíu chặt mày. Lão ta chần chờ vài giây, cuối cùng vẫn tránh ra.
Những người khác của nhà họ Đường cũng dồn dập lui lại, nhường cho Ngô Bách Tuế một con đường.
Ngô Bách Tuế chậm rãi bước đến gần, sau đó dừng chân. Anh giơ Huyết Long Đao lên nhắm thẳng vào Đường Cảnh Hoằng, lạnh lùng nói: “Tôi có thể tha cho ông một mạng nhưng điều kiện tiên quyết là ông phải hứa với tôi, từ nay về sau ông sẽ không bao giờ gây rắc rối cho nhà họ Ngô nữa”.
Giọng của Ngô Bách Tuế rất lạnh, trên mũi đao của Huyết Long Đao còn đang nhỏ máu của Đường Cảnh Hoằng.
Màu máu đỏ tươi kia đâm thẳng vào mắt Đường Cảnh Hoằng, càng kích thích Đường Cảnh Hoằng hơn. Lão ta nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, gằn từng chữ một: “Ngô Bách Tuế, cậu đừng mơ. Nhà họ Đường chúng tôi sẽ không bao giờ buông tha cho nhà họ Ngô!”
Giọng của Đường Cảnh Hoằng vẫn yếu như trước nhưng giọng điệu của lão ta lại cực kỳ kiên định. Nhà họ Đường của lão ta đã khống chế thế giới này nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhà họ Đường phải chịu tổn thất nặng nề như vậy. Mối thù lớn như vậy, sao Đường Cảnh Hoằng có thể không báo được chứ? Nhà họ Đường và nhà họ Ngô, mãi mãi không đội trời chung.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế hơi thay đổi, anh lạnh lùng nói: “Ông có biết hậu quả của việc từ chối yêu cầu của tôi là gì không?”
Hiển nhiên, nếu Đường Cảnh Hoằng không đồng ý thì Ngô Bách Tuế sẽ lấy mạng lão ta tại chỗ.
Đường Cảnh Hoằng cảm nhận được sát ý của Ngô Bách Tuế nhưng lão ta không hề có ý định nhượng bộ, lão ta tiếp tục kiên trì nói: “Cậu nghĩ rằng gốc gác nhà họ Đường chỉ thế này thôi sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám giết tôi, vậy thì cậu và nhà họ Ngô sẽ mãi mãi không ngẩng đầu lên được!”
Đường Cảnh Hoằng nói xong, đại trưởng lão cũng chạy tới, lạnh lùng hùa theo: “Đúng vậy, Ngô Bách Tuế, Thái Thượng trưởng lão của nhà họ Đường chúng tôi mới là người nghịch thiên chân chính. Nếu cậu dám giết người nhà họ Đường chúng tôi ở đây, thì…”
Nhưng Đại trưởng lão còn chưa kịp nói xong thì bỗng nhiên một tia nhọn có màu máu xẹt ngang cổ họng lão ta, bắn ra một vệt máu đỏ tươi.
“Cậu, cậu…”
Đại trưởng lão chợt che cổ, hoảng sợ nhìn Ngô Bách Tuế. Đôi mắt của lão ta trợn lên như chuông đồng, không thể tin nổi. Dù thế nào lão ta cũng không thể ngờ rằng Ngô Bách Tuế lại kiêu ngạo đến vậy, dám giết lão ta trước mặt nhiều mọi người thế này.
Rầm!
Đại trưởng lão nói một chữ “cậu” rồi không thể lên tiếng được nữa. Cơ thể lão ta cứng đờ rồi ngã ra sau, đập xuống mặt đất.
Đại trưởng lão chết rồi!
Cho đến khi chết, lão ta vẫn không thể nhắm đôi mắt khiếp sợ và không cam tâm kia lại.
Người nhà họ Đường xung quanh thấy thế thì hoảng sợ kêu to: “Đại trưởng lão!”
Nhưng cuối cùng Đại trưởng lão cũng không thể trả lời bọn họ.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế rét lạnh, anh lại chĩa Huyết Long Đao thẳng vào Đường Cảnh Hoằng, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi ông lần cuối cùng, nhà họ Ngô và nhà họ Đường, từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng, ông có đồng ý hay không?”
Khi nói lời này, sát khí trên người Ngô Bách Tuế đã mãnh liệt, thanh Huyết Long Đao của anh cũng đầy rẫy sát khí khát máu.
Người nhà họ Đường đã sợ đến hoảng hồn, toàn thân ớn lạnh thấu xương. Giờ phút này, khó có thể lột tả được sự kinh hoàng trong lòng họ, bây giờ họ đã sâu sắc ý thức được sự đáng sợ của Ngô Bách Tuế.
Đường Cảnh Hoằng nằm dưới đất cũng kinh hãi trợn mắt, lão ta đờ đẫn nhìn thi thể của bi thảm của Đại trưởng lão. Ngay sau đó, lão ta xoay lại nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, nhãn cầu trợn như sắp nứt toác ra, nói: “Tôi cũng lặp lại lần cuối cùng, muốn tôi buông tha cho nhà họ Ngô, không bao giờ!”
Vốn dĩ Đường Cảnh Hoằng đã hận Ngô Bách Tuế và nhà họ Ngô thấu xương mà bây giờ Ngô Bách Tuế còn giết anh ruột của lão ta ngay trước mặt lão ta, điều này càng làm Đường Cảnh Hoằng hận Ngô Bách Tuế hơn, làm sao lão ta có thể thỏa hiệp với Ngô Bách Tuế được!
Lão ta vừa dứt lời, Ngô Bách Tuế chợt nhấc đao, chém một đao về phía Đường Cảnh Hoằng.
Phụt!
Sau khi Ngô Bách Tuế vung đao chém xuống, trong nháy mắt, cổ của Đường Cảnh Hoằng lại có thêm một vết thủng đẫm máu. Máu tươi bắn ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ cả không trung.
Đường Cảnh Hoằng chết rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.