Chương 11: Hi Vọng Cuối Cùng
Thư Sinh
26/11/2020
Lý Xương Thịnh giúp Ngô Bách Tuế điều tra ra Hạ Mạt Hàn đang ở khách sạn
lớn Ngự Đình, nhưng Ngô Bách Tuế không bảo Lý Xương Thịnh đến đây, là
ông ấy suy nghĩ thấu đáo, sợ Ngô Bách Tuế gặp phiền phức, nên mới cố
tình dẫn cả đám người chạy tới khách sạn Ngự Đình.
Sau khi Lý Xương Thịnh vừa nói dứt câu, bầu không khí tại đây lập tức im phăng phắc, đến mức cái kim rơi cũng có thể nghe thấy, ai nấy đều như bị điểm huyệt, trố mắt đứng nhìn bất động như tượng gỗ.
Lý Xương Thịnh là một nhân vật như thế nào chứ, ông ấy chính là nhân vật đỉnh cấp có chỗ đứng ở tỉnh Giang Đông. Lần này, ông ấy đến thành phố Tây Nguyên, các nhân vật lớn ở đây có ai không muốn mời riêng ông ấy một bữa, nhưng không ai được như ý nguyện cả. Song, một nhân vật khủng khiếp thế này lại kính cẩn lễ phép với Ngô Bách Tuế như vậy, thậm chí còn gọi anh là tam thiếu gia. Cảnh tượng này có thể khiến người ta không kinh ngạc hay sao?
Đám người Phùng Thắng Lợi đã hoàn toàn trợn tròn mắt.
Ngô Bách Tuế không để ý đến phản ứng của những người khác, anh chỉ nhìn Hạ Mạt Hàn trong lòng mình. Phát hiện Hạ Mạt Hàn mê man đến mức không mở mắt ra được, nên anh lập tức nghiêm túc dặn dò Lý Xương Thịnh: “Giải quyết nốt việc đi, đừng gây phiền phức gì cho tôi.”
Dứt lời, Ngô Bách Tuế bế Hạ Mạt Hàn rời đi.
Đối với Ngô Bách Tuế mà nói, việc cấp bách bây giờ là để Hạ Mạt Hàn về nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Mười một giờ ba mươi phút trưa ngày hôm sau.
Hạ Mạt Hàn vừa ngủ dậy đã quá trưa. Lúc tỉnh dậy, đầu cô đau nhức như muốn nổ tung, rất khó chịu. Mất một lúc lâu sau, cô mới khôi phục lại khả năng suy nghĩ, cô nhớ ra tối qua mình đã uống say.
Trước kia, Hạ Mạt Hàn chưa từng uống rượu trắng. Sau buổi uống tối qua, cô mới phát hiện mình mới uống một chén đã say. Uống một ly vào bụng xong là cô đã thấy mơ màng, bây giờ cũng không nhớ sau đó đã xảy ra chuyện gì, càng không biết mình về nhà bằng cách nào.
Vừa nghĩ tới đây, Hạ Mạt Hàn lập tức vén chăn lên kiểm tra người ngợm, phát hiện quần áo vẫn còn y nguyên, cô mới thở phào một hơi.
Hạ Mạt Hàn xuống giường, trước tiên đi vào nhà tắm rửa qua mặt mũi, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô vừa đi ra ngoài đã hỏi Hoàng Quý Lan đang nấu nướng trong phòng bếp: “Mẹ, hôm qua con về nhà thế nào vậy?”
Hoàng Quý Lan vừa xào rau vừa đáp: “Tối qua mẹ không gọi được cho con nên đã ra ngoài tìm con. Chờ khi mẹ về thì đã thấy con đang nằm ngủ trên giường rồi, mẹ cũng không biết con về bằng cách nào. Mà con về thế nào không biết hay sao còn hỏi mẹ, rốt cuộc con đã uống bao nhiêu rượu thế hả?”
Hạ Mạt Hàn chẹp miệng, không nói gì nữa. Cô đi sang một bên, lôi điện thoại ra, gọi cho trợ lý Trương Hiểu Lệ. Điện thoại vừa được kết nối, Hạ Mạt Hàn lập tức hỏi: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì, sao tôi về nhà được?”
Trương Hiểu Lệ đáp: “Hôm qua, em cũng say khướt, tỉnh dậy thì đã ở nhà rồi. Người nhà em bảo là nhân viên khách sạn đưa em về, chắc chị cũng thế đấy!”
Nghe vậy, cuối cùng Hạ Mạt Hàn đã hiểu, ngập ngừng một lát, cô lại hỏi: “Thế việc của chúng ta và bên bất động sản Lục Viên giải quyết xong chưa?”
Trương Hiểu Lệ buồn rầu đáp: “Thôi, chị đừng nhắc nữa. Hồ Đại Hải là một tên lừa đảo, bất động sản Lục Viên vốn không có căn nhà mới nào cần tu sửa cả. Gã chơi chúng ta rồi, bây giờ Hồ Đại Hải đã bị bất động sản Lục Viên sa thải.”
Nghe Trương Hiểu Lệ nói xong, tâm trạng của Hạ Mạt Hàn lập tức trầm xuống. Hôm qua, vì hoàn thành nhiệm vụ, cô đã chạy đôn chạy đáo cả ngày, khó khăn lắm mới liên hệ được với bất động sản Lục Viên. Cô cứ tưởng chuyện này đã ăn chắc, nào ngờ gã Hồ Đại Hải đó lại lừa mình?
Hạ Mạt Hàn vô cùng phiền muộn, nhưng cô cũng không có tâm trạng tìm hiểu sâu nữa. Hôm nay đã là ngày cuối cùng trong tháng rồi, nếu không đàm phán được đơn hàng hai mươi triệu thì cô sẽ mất việc.
Vì vậy, Hạ Mạt Hàn vội vàng nói: “Bây giờ, tôi sẽ đến công ty ngay.” Dứt lời, cô cúp máy.
Ngô Bách Tuế ngồi trên sofa trong phòng khách, anh đã nghe thấy toàn bộ cuộc hội thoại của Hạ Mạt Hàn. Trông thấy cô sắp đi ra ngoài, anh không nhịn được nói: “Sau này đừng uống rượu nữa.”
Vừa nghĩ tới chuyện tối qua, Ngô Bách Tuế vẫn còn thấy hơi rùng mình. Rõ ràng Hạ Mạt Hàn không biết uống rượu, thế mà tối qua cô lại uống, nếu không phải anh chạy đến kịp thời thì đã xảy ra chuyện lớn rồi. Ngô Bách Tuế không quan tâm Hạ Mạt Hàn có nhớ là mình đã cứu cô hay không, anh chỉ sợ cô gặp chuyện do uống rượu, nên mới lên tiếng nhắc nhở.
Lòng dạ Hạ Mạt Hàn vốn đang rối bời, vừa nghe thấy Ngô Bách Tuế nói vậy, cô lập tức oán trách: “Anh tưởng em thích uống rượu à? Em làm vậy không phải đều vì công việc hay sao?” Đang đối mặt với nguy cơ mất việc, áp lực của Hạ Mạt Hàn cực lớn. Nhà này chỉ trông mong vào một mình cô kiếm tiền, dù thế nào, cô cũng không thể mất việc được.
Dứt lời, cô đi thẳng ra ngoài.
Hoàng Quý Lan chạy từ trong bếp ra, họi Hạ Mạt Hàn: “Tiểu Mạt, ăn xong đã rồi đi con!”
Hạ Mạt Hàn vừa đi ra ngoài vừa nói: “Con không ăn đâu, muộn rồi.”
Hoàng Quý Lan thở dài một hơi, sau đó bà ta lại mắng Ngô Bách Tuế: “Nếu Tiểu Mạt mà bị đuổi việc, sau này cậu cạp đất mà ăn!”
Hạ Mạt Hàn đến công ty, bước nhanh vào phòng nghiệp vụ.
Giữa chừng, Hạ Tử Hiên đột ngột nhảy ra, chặn đường của Hạ Mạt Hàn.
Trên mặt Hạ Tử Hiên lúc này đầy vẻ hả hê, cậu ta nhìn chằm chằm vào Hạ Mạt Hàn, quái gở nói: “Hạ Mạt Hàn, nghe nói buổi sáng chị không đi làm, có phải đã bỏ cuộc, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty rồi phải không?” Nói rồi, Hạ Tử Hiên không nhịn được nở một nụ cười châm biếm.
Bà nội đã ra thông điệp là phải có một đơn hàng hai mươi triệu cho Hạ Mạt Hàn, chắc chắn do Hạ Tử Hiên ở bên cạnh thêm dầu vào lửa. Hạ Tử Hiên và Hạ Mạt Hàn luôn không ưa nhau, đặc biệt là khi Hạ Mạt Hàn có một ông chồng ngốc nghếch, điều này khiến Hạ Tử Hiên thấy bị mất mặt. Cậu ta luôn thấy xấu hổ vì Ngô Bách Tuế, mỗi khi nhìn thấy Ngô Bách Tuế, cậu ta chỉ muốn đánh chết anh. Lần trước Ngô Bách Tuế gào lên với cậu ta, món nợ này cậu ta vẫn chưa tính sổ, nhưng luôn ghi nhớ trong lòng!
Hạ Mạt Hàn cũng thấy ngứa mắt với Hạ Tử Hiên, cô nói lại: “Không cần mày lo.” Sau đó cô lách qua người Hạ Tử Hiên, đi vào phòng nghiệp vụ.
Đang vào giờ nghỉ trưa, mọi người trong phòng nghiệp vụ đều đã đi ăn, nghỉ ngơi hoặc tán dóc, chỉ có Trương Hiểu Lệ đang nghiêm chỉnh chờ Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn vừa đến, đã căn dặn Trương Hiểu Lệ: “Lập tức triệu tập mọi người đến phòng họp ngay.”
Trương Hiểu Lệ gật đầu, nhanh chóng đi sắp xếp.
Mười phút sau, trong phòng họp của bộ phận nghiệp vụ, Hạ Mạt Hàn dẫn đầu mở một cuộc họp khẩn. Mục đích chính của cuộc họp đương nhiên là phương hướng hoàn thành đơn hàng hai mươi triệu.
Hạn chót mà bà nội Hạ Mạt Hàn đưa ra chỉ còn nửa ngày nữa, trong nửa ngày này, cô phải ký được một đơn hàng lớn trị giá hai mươi triệu, điều này thật sự rất viển vông.
Người của phòng nghiệp vụ đều không ôm hi vọng gì.
Nhưng Hạ Mạt Hàn là người không chịu thua, chưa đến giây phút cuối cùng, cô tuyệt đối không bỏ cuộc. Sau cuộc thảo luận ngắn ngủi, cô hỏi Trương Hiểu Lệ: “Còn công ty nào chúng ta chưa tìm nữa không?”
Trương Hiểu Lệ xem danh sách, đáp: “Trước mắt, mục tiêu mà công ty có thể lập tức ký đơn hàng hai mươi triệu chỉ còn lại một mình tập đoàn Xương Thịnh.”
Nói đến đây, Trương Hiểu Lệ cười khổ, nói tiếp: “Nhưng chắc chắn không có hi vọng gì, theo em được biết, việc tu sửa phòng ốc của tập đoàn Xương Thịnh đều do chính công ty họ tự làm, bọn họ sẽ không giao cho công ty ngoài đâu.”
Tập đoàn Xương Thịnh là anh cả của tỉnh Giang Đông, những công ty muốn hợp tác với họ nhiều vô số kể. Còn một công ty lắp đặt bình thường như nhà họ Hạ căn bản không dám mơ tưởng gì đến chuyện hợp tác gì với tập đoàn này cả.
Hạ Mạt Hàn đương nhiên cũng biết tập đoàn Xương Thịnh là trời, cô không thể với tới được. Nhưng bây giờ, cô đã bị ép đến đường cùng, dù chỉ còn một chút hi vọng nhỏ nhoi, cô cũng phải thử.
Hạ Mạt Hàn đứng dậy, cô cùng nghiêm túc nói: “Đưa tài liệu công ty cho tôi, bây giờ tôi sẽ đi đến tập đoàn Xương Thịnh.”
“Ha ha, mọi người nghe thấy chưa, Hạ Mạt Hàn định đến tập đoàn Xương Thịnh đàm phán hợp đồng kìa.”
Hạ Tử Hiên dẫn theo một đám người bước vào phòng họp của bộ phận nghiệp vụ.
“Hợp tác với tập đoàn Xương Thịnh là chuyện đến bà cụ còn không dám mơ tưởng đến, Hạ Mạt Hàn bị lây bệnh tâm thần của Ngô Bách Tuế, nên phát điên rồi đúng không?”
“Đúng vậy, tập đoàn Xương Thịnh là công ty như thế nào chứ? Sao có thể hợp với với công ty chúng ta, đúng là mơ mộng hão huyền.”
“Hạ Mạt Hàn, nếu cô muốn đến tập đoàn Xương Thịnh, tôi đảm bảo cô không bước chân vào cửa được đâu, đến lúc đó đừng làm công ty chúng ta mất mặt.”
“Đúng, công ty chúng ta đi đến bước đường này cũng là do cô gả cho một tên ngốc. Đừng để đến khi bị đuổi việc rồi, vẫn làm công ty mất mặt!”
Đám người cùng đi vào với Hạ Tử Hiên đều là con cháu nhà họ Hạ.
Nghe tin Hạ Mạt Hàn mở một cuộc họp khẩn vào giữa giờ nghỉ trưa, Hạ Tử Hiên cố tình dẫn người trong gia tộc đến, chuẩn bị cũng nhau thưởng thức tình cảnh túng quẫn cùng đường của Hạ Mạt Hàn. Không ngờ bọn họ vừa đi vào, đã nghe thấy một câu chuyện nực cười thế này. Hạ Mạt Hàn lại mơ mộng đến chuyện đàm phán hợp đồng với tập đoàn Xương Thịnh, đúng là khiến họ buồn cười muốn chết.
Bây giờ đám người này cười nhạo, Hạ Mạt Hàn không nhịn được thấy xấu hổ, nhưng nhiều hơn là tức giận. Cô lạnh mặt, giận dữ nói với mấy thành phần cặn bã của gia tộc này: “Công ty chúng ta không khởi sắc lên được không phải do tôi, mà là do đám sâu mọt các người, ỷ vào sản nghiệp của gia tộc, không bao giờ chịu tiến bộ. Các người có tư cách gì cười tôi, dù tập đoàn Xương Thịnh không đồng ý hợp tác thì sao nào, chí ít thì tôi cũng dám thử, tôi không thấy hổ thẹn với lòng mình!”
Đám người nhà họ Hạ có mặt ở đây ngoài Hạ Tử Hiên có chút tài năng ra, thì đều là bọn bất tài vô dụng. Từ khi ông nội Hạ Mạt Hàn qua đời, bà nội cô đã xếp cho rất nhiều con cháu không có tài cán gì vào công ty. Thậm chí bọn họ còn giữ các chức vụ quan trọng của công ty, khiến công ty loạn cả lên. Bây giờ, công ty xảy ra chuyện, bọn họ lập tức đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hạ Mạt Hàn.
Trước kia, Hạ Mạt Hàn luôn chịu đựng, cất giấu mọi chuyện trong lòng. Nhưng dẫu sao bây giờ cũng sắp bị đuổi, cô chẳng phải kiêng dè gì nữa, cứ nói thật những điều trong lòng ra thôi.
Vừa nghe thấy vậy, Hạ Tử Hiên lập tức nổi giận, cậu ta nghiến răng nói với Hạ Mạt Hàn: “Chị là cái đồ sao chổi, mà còn mặt dày trách người khác nữa à. Không phải tại chị làm vấy bẩn danh tiếng của nhà họ hạ thì sao thành tích của công ty không ngừng lao dốc được. Chị cứ chờ đấy, chờ ngày mai bị đuổi khỏi công ty rồi, tôi đảm bảo sau này công ty sẽ ngày càng phát đạt hơn!”
Hạ Tử Hiên vừa dứt lời, đám con cháu nhà họ Hạ cũng đều hùa theo, đều nói Hạ Mạt Hàn là sao chổi, chỉ cần cô bị đuổi việc thì công ty mới có thể chuyển biến tốt lên được.
Hạ Mạt Hàn không muốn đấu khẩu với bọn họ ở đây, cô cầm tài liệu công ty đi thẳng ra ngoài.
Hai giờ chiều, Hạ Mạt Hàn đã đi đến tập đoàn Xương Thịnh.
Đây là một tòa nhà tọa lạc tại đoạn đường đắt giá nhất của thành phố Tây Nguyên, trên đỉnh tòa nhà có khắc bốn chứ tập đoàn Xương Thịnh.
Dù đây chỉ là công ty chi nhánh của tập đoàn Xương Thịnh ở thành phố Tây Nguyên, nhưng cũng rất sang trọng, có mặt tiền, cả tòa nhà lớn đều thuộc tập đoàn Xương Thịnh, nhân viện trong công ty đều làm việc tại đây.
Tại cửa lớn ở tầng một của tòa nhà còn có hai nhân viên bảo vệ đang trông coi nghiêm ngặt.
Ai bước vào công ty đều bắt buộc phải mang theo thẻ công tác, nếu quên thì dù là nhân viên công ty cũng không được phép đi vào.
Tập đoàn Xương Thịnh là nơi mà rất nhiều người ao ước được vào.
Sau khi đến đây, Hạ Mạt Hàn không nhịn được thấy tâm trí hơi rối bời. Cô ngẩng lên nhìn tòa nhà Xương Thịnh hào nhoáng, lập tức cất bước đi vào trong.
“Xin lỗi, mời cô xuất trình thẻ công tác!” Không ai là ngoại lệ, Hạ Mạt Hàn cũng bị bảo vệ chặn lại.
Hạ Mạt Hàn giải thích: “Tôi là nhân viên của công ty lắp đặt An Cư Lạc, muốn hợp tác dự án với công ty mình.”
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Một nhân viên bảo vệ cao lớn trong đó hỏi.
Hạ Mạt Hàn lắc đầu đáp: “Không.”
Nhân viên bảo vệ cao lớn nghiêm nghị nói: “Chưa hẹn trước thì không được vào.”
Hạ Mạt Hàn mím môi, sau đó lại cất giọng như cầu xin nói: “Các anh có thể linh động một chút không, tôi thật lòng muốn hợp tác với quý công ty.”
Trước kia, Hạ Mạt Hàn sang trọng mà tự tin, nhưng bây giờ để giữ công việc, cô không thể không hạ mình, ăn nói khép nép với một nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ cao lớn hờ hững nói: “Không được, cô mau đi đi, không là tôi gọi người đến đuổi đi đấy.”
Người muốn hợp tác với Xương Thịnh nhiều vô số kể, nếu ai cũng được vào thì công ty đã loạn cào cào lên rồi. Bảo vệ không trực tiếp động tay động chân đuổi Hạ Mạt Hàn đi, hoàn toàn là nhờ trông cô rất xinh đẹp.
Hạ Mạt Hàn mắc nghẹn trong lồng ngực, rất khó chịu, quả nhiên đám Hạ Tử Hiên đã nói đúng, đến cửa tập đoàn Xương Thịnh cô cũng không bước vào nổi. Điều này thật sự là một cú đả kích rất lớn với Hạ Mạt Hàn, cô biết rõ nếu mình cứ thế rút lui, sau này chẳng những phải đối diện với nụ cười châm chọc của đám Hạ Tử Hiên, mà còn bị công ty sa thải nữa.
Hạ Mạt Hàn không cam tâm, cô không muốn bỏ đi như vậy, cô vô cùng rầu rĩ đứng ở cửa.
“Mau đi đi, đừng chặn đường.” Một nhân viên bảo vệ khác có thái độ cứng rắn nói.
Da mặt Hạ Mạt Hàn mỏng, bị người ta xua đuổi như vậy, mặt cô cũng đỏ lên. Dù có không cam tâm đến mấy, cô cũng không dám mặt dày mày dạn tiếp tục đứng ở đây, nên cô chỉ có thể quay người rời đi.
“Cho cô ấy vào.” Trong tòa nhà của tập đoàn Xương Thịnh vọng ra một giọng nói.
Sau khi Lý Xương Thịnh vừa nói dứt câu, bầu không khí tại đây lập tức im phăng phắc, đến mức cái kim rơi cũng có thể nghe thấy, ai nấy đều như bị điểm huyệt, trố mắt đứng nhìn bất động như tượng gỗ.
Lý Xương Thịnh là một nhân vật như thế nào chứ, ông ấy chính là nhân vật đỉnh cấp có chỗ đứng ở tỉnh Giang Đông. Lần này, ông ấy đến thành phố Tây Nguyên, các nhân vật lớn ở đây có ai không muốn mời riêng ông ấy một bữa, nhưng không ai được như ý nguyện cả. Song, một nhân vật khủng khiếp thế này lại kính cẩn lễ phép với Ngô Bách Tuế như vậy, thậm chí còn gọi anh là tam thiếu gia. Cảnh tượng này có thể khiến người ta không kinh ngạc hay sao?
Đám người Phùng Thắng Lợi đã hoàn toàn trợn tròn mắt.
Ngô Bách Tuế không để ý đến phản ứng của những người khác, anh chỉ nhìn Hạ Mạt Hàn trong lòng mình. Phát hiện Hạ Mạt Hàn mê man đến mức không mở mắt ra được, nên anh lập tức nghiêm túc dặn dò Lý Xương Thịnh: “Giải quyết nốt việc đi, đừng gây phiền phức gì cho tôi.”
Dứt lời, Ngô Bách Tuế bế Hạ Mạt Hàn rời đi.
Đối với Ngô Bách Tuế mà nói, việc cấp bách bây giờ là để Hạ Mạt Hàn về nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Mười một giờ ba mươi phút trưa ngày hôm sau.
Hạ Mạt Hàn vừa ngủ dậy đã quá trưa. Lúc tỉnh dậy, đầu cô đau nhức như muốn nổ tung, rất khó chịu. Mất một lúc lâu sau, cô mới khôi phục lại khả năng suy nghĩ, cô nhớ ra tối qua mình đã uống say.
Trước kia, Hạ Mạt Hàn chưa từng uống rượu trắng. Sau buổi uống tối qua, cô mới phát hiện mình mới uống một chén đã say. Uống một ly vào bụng xong là cô đã thấy mơ màng, bây giờ cũng không nhớ sau đó đã xảy ra chuyện gì, càng không biết mình về nhà bằng cách nào.
Vừa nghĩ tới đây, Hạ Mạt Hàn lập tức vén chăn lên kiểm tra người ngợm, phát hiện quần áo vẫn còn y nguyên, cô mới thở phào một hơi.
Hạ Mạt Hàn xuống giường, trước tiên đi vào nhà tắm rửa qua mặt mũi, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô vừa đi ra ngoài đã hỏi Hoàng Quý Lan đang nấu nướng trong phòng bếp: “Mẹ, hôm qua con về nhà thế nào vậy?”
Hoàng Quý Lan vừa xào rau vừa đáp: “Tối qua mẹ không gọi được cho con nên đã ra ngoài tìm con. Chờ khi mẹ về thì đã thấy con đang nằm ngủ trên giường rồi, mẹ cũng không biết con về bằng cách nào. Mà con về thế nào không biết hay sao còn hỏi mẹ, rốt cuộc con đã uống bao nhiêu rượu thế hả?”
Hạ Mạt Hàn chẹp miệng, không nói gì nữa. Cô đi sang một bên, lôi điện thoại ra, gọi cho trợ lý Trương Hiểu Lệ. Điện thoại vừa được kết nối, Hạ Mạt Hàn lập tức hỏi: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì, sao tôi về nhà được?”
Trương Hiểu Lệ đáp: “Hôm qua, em cũng say khướt, tỉnh dậy thì đã ở nhà rồi. Người nhà em bảo là nhân viên khách sạn đưa em về, chắc chị cũng thế đấy!”
Nghe vậy, cuối cùng Hạ Mạt Hàn đã hiểu, ngập ngừng một lát, cô lại hỏi: “Thế việc của chúng ta và bên bất động sản Lục Viên giải quyết xong chưa?”
Trương Hiểu Lệ buồn rầu đáp: “Thôi, chị đừng nhắc nữa. Hồ Đại Hải là một tên lừa đảo, bất động sản Lục Viên vốn không có căn nhà mới nào cần tu sửa cả. Gã chơi chúng ta rồi, bây giờ Hồ Đại Hải đã bị bất động sản Lục Viên sa thải.”
Nghe Trương Hiểu Lệ nói xong, tâm trạng của Hạ Mạt Hàn lập tức trầm xuống. Hôm qua, vì hoàn thành nhiệm vụ, cô đã chạy đôn chạy đáo cả ngày, khó khăn lắm mới liên hệ được với bất động sản Lục Viên. Cô cứ tưởng chuyện này đã ăn chắc, nào ngờ gã Hồ Đại Hải đó lại lừa mình?
Hạ Mạt Hàn vô cùng phiền muộn, nhưng cô cũng không có tâm trạng tìm hiểu sâu nữa. Hôm nay đã là ngày cuối cùng trong tháng rồi, nếu không đàm phán được đơn hàng hai mươi triệu thì cô sẽ mất việc.
Vì vậy, Hạ Mạt Hàn vội vàng nói: “Bây giờ, tôi sẽ đến công ty ngay.” Dứt lời, cô cúp máy.
Ngô Bách Tuế ngồi trên sofa trong phòng khách, anh đã nghe thấy toàn bộ cuộc hội thoại của Hạ Mạt Hàn. Trông thấy cô sắp đi ra ngoài, anh không nhịn được nói: “Sau này đừng uống rượu nữa.”
Vừa nghĩ tới chuyện tối qua, Ngô Bách Tuế vẫn còn thấy hơi rùng mình. Rõ ràng Hạ Mạt Hàn không biết uống rượu, thế mà tối qua cô lại uống, nếu không phải anh chạy đến kịp thời thì đã xảy ra chuyện lớn rồi. Ngô Bách Tuế không quan tâm Hạ Mạt Hàn có nhớ là mình đã cứu cô hay không, anh chỉ sợ cô gặp chuyện do uống rượu, nên mới lên tiếng nhắc nhở.
Lòng dạ Hạ Mạt Hàn vốn đang rối bời, vừa nghe thấy Ngô Bách Tuế nói vậy, cô lập tức oán trách: “Anh tưởng em thích uống rượu à? Em làm vậy không phải đều vì công việc hay sao?” Đang đối mặt với nguy cơ mất việc, áp lực của Hạ Mạt Hàn cực lớn. Nhà này chỉ trông mong vào một mình cô kiếm tiền, dù thế nào, cô cũng không thể mất việc được.
Dứt lời, cô đi thẳng ra ngoài.
Hoàng Quý Lan chạy từ trong bếp ra, họi Hạ Mạt Hàn: “Tiểu Mạt, ăn xong đã rồi đi con!”
Hạ Mạt Hàn vừa đi ra ngoài vừa nói: “Con không ăn đâu, muộn rồi.”
Hoàng Quý Lan thở dài một hơi, sau đó bà ta lại mắng Ngô Bách Tuế: “Nếu Tiểu Mạt mà bị đuổi việc, sau này cậu cạp đất mà ăn!”
Hạ Mạt Hàn đến công ty, bước nhanh vào phòng nghiệp vụ.
Giữa chừng, Hạ Tử Hiên đột ngột nhảy ra, chặn đường của Hạ Mạt Hàn.
Trên mặt Hạ Tử Hiên lúc này đầy vẻ hả hê, cậu ta nhìn chằm chằm vào Hạ Mạt Hàn, quái gở nói: “Hạ Mạt Hàn, nghe nói buổi sáng chị không đi làm, có phải đã bỏ cuộc, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty rồi phải không?” Nói rồi, Hạ Tử Hiên không nhịn được nở một nụ cười châm biếm.
Bà nội đã ra thông điệp là phải có một đơn hàng hai mươi triệu cho Hạ Mạt Hàn, chắc chắn do Hạ Tử Hiên ở bên cạnh thêm dầu vào lửa. Hạ Tử Hiên và Hạ Mạt Hàn luôn không ưa nhau, đặc biệt là khi Hạ Mạt Hàn có một ông chồng ngốc nghếch, điều này khiến Hạ Tử Hiên thấy bị mất mặt. Cậu ta luôn thấy xấu hổ vì Ngô Bách Tuế, mỗi khi nhìn thấy Ngô Bách Tuế, cậu ta chỉ muốn đánh chết anh. Lần trước Ngô Bách Tuế gào lên với cậu ta, món nợ này cậu ta vẫn chưa tính sổ, nhưng luôn ghi nhớ trong lòng!
Hạ Mạt Hàn cũng thấy ngứa mắt với Hạ Tử Hiên, cô nói lại: “Không cần mày lo.” Sau đó cô lách qua người Hạ Tử Hiên, đi vào phòng nghiệp vụ.
Đang vào giờ nghỉ trưa, mọi người trong phòng nghiệp vụ đều đã đi ăn, nghỉ ngơi hoặc tán dóc, chỉ có Trương Hiểu Lệ đang nghiêm chỉnh chờ Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn vừa đến, đã căn dặn Trương Hiểu Lệ: “Lập tức triệu tập mọi người đến phòng họp ngay.”
Trương Hiểu Lệ gật đầu, nhanh chóng đi sắp xếp.
Mười phút sau, trong phòng họp của bộ phận nghiệp vụ, Hạ Mạt Hàn dẫn đầu mở một cuộc họp khẩn. Mục đích chính của cuộc họp đương nhiên là phương hướng hoàn thành đơn hàng hai mươi triệu.
Hạn chót mà bà nội Hạ Mạt Hàn đưa ra chỉ còn nửa ngày nữa, trong nửa ngày này, cô phải ký được một đơn hàng lớn trị giá hai mươi triệu, điều này thật sự rất viển vông.
Người của phòng nghiệp vụ đều không ôm hi vọng gì.
Nhưng Hạ Mạt Hàn là người không chịu thua, chưa đến giây phút cuối cùng, cô tuyệt đối không bỏ cuộc. Sau cuộc thảo luận ngắn ngủi, cô hỏi Trương Hiểu Lệ: “Còn công ty nào chúng ta chưa tìm nữa không?”
Trương Hiểu Lệ xem danh sách, đáp: “Trước mắt, mục tiêu mà công ty có thể lập tức ký đơn hàng hai mươi triệu chỉ còn lại một mình tập đoàn Xương Thịnh.”
Nói đến đây, Trương Hiểu Lệ cười khổ, nói tiếp: “Nhưng chắc chắn không có hi vọng gì, theo em được biết, việc tu sửa phòng ốc của tập đoàn Xương Thịnh đều do chính công ty họ tự làm, bọn họ sẽ không giao cho công ty ngoài đâu.”
Tập đoàn Xương Thịnh là anh cả của tỉnh Giang Đông, những công ty muốn hợp tác với họ nhiều vô số kể. Còn một công ty lắp đặt bình thường như nhà họ Hạ căn bản không dám mơ tưởng gì đến chuyện hợp tác gì với tập đoàn này cả.
Hạ Mạt Hàn đương nhiên cũng biết tập đoàn Xương Thịnh là trời, cô không thể với tới được. Nhưng bây giờ, cô đã bị ép đến đường cùng, dù chỉ còn một chút hi vọng nhỏ nhoi, cô cũng phải thử.
Hạ Mạt Hàn đứng dậy, cô cùng nghiêm túc nói: “Đưa tài liệu công ty cho tôi, bây giờ tôi sẽ đi đến tập đoàn Xương Thịnh.”
“Ha ha, mọi người nghe thấy chưa, Hạ Mạt Hàn định đến tập đoàn Xương Thịnh đàm phán hợp đồng kìa.”
Hạ Tử Hiên dẫn theo một đám người bước vào phòng họp của bộ phận nghiệp vụ.
“Hợp tác với tập đoàn Xương Thịnh là chuyện đến bà cụ còn không dám mơ tưởng đến, Hạ Mạt Hàn bị lây bệnh tâm thần của Ngô Bách Tuế, nên phát điên rồi đúng không?”
“Đúng vậy, tập đoàn Xương Thịnh là công ty như thế nào chứ? Sao có thể hợp với với công ty chúng ta, đúng là mơ mộng hão huyền.”
“Hạ Mạt Hàn, nếu cô muốn đến tập đoàn Xương Thịnh, tôi đảm bảo cô không bước chân vào cửa được đâu, đến lúc đó đừng làm công ty chúng ta mất mặt.”
“Đúng, công ty chúng ta đi đến bước đường này cũng là do cô gả cho một tên ngốc. Đừng để đến khi bị đuổi việc rồi, vẫn làm công ty mất mặt!”
Đám người cùng đi vào với Hạ Tử Hiên đều là con cháu nhà họ Hạ.
Nghe tin Hạ Mạt Hàn mở một cuộc họp khẩn vào giữa giờ nghỉ trưa, Hạ Tử Hiên cố tình dẫn người trong gia tộc đến, chuẩn bị cũng nhau thưởng thức tình cảnh túng quẫn cùng đường của Hạ Mạt Hàn. Không ngờ bọn họ vừa đi vào, đã nghe thấy một câu chuyện nực cười thế này. Hạ Mạt Hàn lại mơ mộng đến chuyện đàm phán hợp đồng với tập đoàn Xương Thịnh, đúng là khiến họ buồn cười muốn chết.
Bây giờ đám người này cười nhạo, Hạ Mạt Hàn không nhịn được thấy xấu hổ, nhưng nhiều hơn là tức giận. Cô lạnh mặt, giận dữ nói với mấy thành phần cặn bã của gia tộc này: “Công ty chúng ta không khởi sắc lên được không phải do tôi, mà là do đám sâu mọt các người, ỷ vào sản nghiệp của gia tộc, không bao giờ chịu tiến bộ. Các người có tư cách gì cười tôi, dù tập đoàn Xương Thịnh không đồng ý hợp tác thì sao nào, chí ít thì tôi cũng dám thử, tôi không thấy hổ thẹn với lòng mình!”
Đám người nhà họ Hạ có mặt ở đây ngoài Hạ Tử Hiên có chút tài năng ra, thì đều là bọn bất tài vô dụng. Từ khi ông nội Hạ Mạt Hàn qua đời, bà nội cô đã xếp cho rất nhiều con cháu không có tài cán gì vào công ty. Thậm chí bọn họ còn giữ các chức vụ quan trọng của công ty, khiến công ty loạn cả lên. Bây giờ, công ty xảy ra chuyện, bọn họ lập tức đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hạ Mạt Hàn.
Trước kia, Hạ Mạt Hàn luôn chịu đựng, cất giấu mọi chuyện trong lòng. Nhưng dẫu sao bây giờ cũng sắp bị đuổi, cô chẳng phải kiêng dè gì nữa, cứ nói thật những điều trong lòng ra thôi.
Vừa nghe thấy vậy, Hạ Tử Hiên lập tức nổi giận, cậu ta nghiến răng nói với Hạ Mạt Hàn: “Chị là cái đồ sao chổi, mà còn mặt dày trách người khác nữa à. Không phải tại chị làm vấy bẩn danh tiếng của nhà họ hạ thì sao thành tích của công ty không ngừng lao dốc được. Chị cứ chờ đấy, chờ ngày mai bị đuổi khỏi công ty rồi, tôi đảm bảo sau này công ty sẽ ngày càng phát đạt hơn!”
Hạ Tử Hiên vừa dứt lời, đám con cháu nhà họ Hạ cũng đều hùa theo, đều nói Hạ Mạt Hàn là sao chổi, chỉ cần cô bị đuổi việc thì công ty mới có thể chuyển biến tốt lên được.
Hạ Mạt Hàn không muốn đấu khẩu với bọn họ ở đây, cô cầm tài liệu công ty đi thẳng ra ngoài.
Hai giờ chiều, Hạ Mạt Hàn đã đi đến tập đoàn Xương Thịnh.
Đây là một tòa nhà tọa lạc tại đoạn đường đắt giá nhất của thành phố Tây Nguyên, trên đỉnh tòa nhà có khắc bốn chứ tập đoàn Xương Thịnh.
Dù đây chỉ là công ty chi nhánh của tập đoàn Xương Thịnh ở thành phố Tây Nguyên, nhưng cũng rất sang trọng, có mặt tiền, cả tòa nhà lớn đều thuộc tập đoàn Xương Thịnh, nhân viện trong công ty đều làm việc tại đây.
Tại cửa lớn ở tầng một của tòa nhà còn có hai nhân viên bảo vệ đang trông coi nghiêm ngặt.
Ai bước vào công ty đều bắt buộc phải mang theo thẻ công tác, nếu quên thì dù là nhân viên công ty cũng không được phép đi vào.
Tập đoàn Xương Thịnh là nơi mà rất nhiều người ao ước được vào.
Sau khi đến đây, Hạ Mạt Hàn không nhịn được thấy tâm trí hơi rối bời. Cô ngẩng lên nhìn tòa nhà Xương Thịnh hào nhoáng, lập tức cất bước đi vào trong.
“Xin lỗi, mời cô xuất trình thẻ công tác!” Không ai là ngoại lệ, Hạ Mạt Hàn cũng bị bảo vệ chặn lại.
Hạ Mạt Hàn giải thích: “Tôi là nhân viên của công ty lắp đặt An Cư Lạc, muốn hợp tác dự án với công ty mình.”
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Một nhân viên bảo vệ cao lớn trong đó hỏi.
Hạ Mạt Hàn lắc đầu đáp: “Không.”
Nhân viên bảo vệ cao lớn nghiêm nghị nói: “Chưa hẹn trước thì không được vào.”
Hạ Mạt Hàn mím môi, sau đó lại cất giọng như cầu xin nói: “Các anh có thể linh động một chút không, tôi thật lòng muốn hợp tác với quý công ty.”
Trước kia, Hạ Mạt Hàn sang trọng mà tự tin, nhưng bây giờ để giữ công việc, cô không thể không hạ mình, ăn nói khép nép với một nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ cao lớn hờ hững nói: “Không được, cô mau đi đi, không là tôi gọi người đến đuổi đi đấy.”
Người muốn hợp tác với Xương Thịnh nhiều vô số kể, nếu ai cũng được vào thì công ty đã loạn cào cào lên rồi. Bảo vệ không trực tiếp động tay động chân đuổi Hạ Mạt Hàn đi, hoàn toàn là nhờ trông cô rất xinh đẹp.
Hạ Mạt Hàn mắc nghẹn trong lồng ngực, rất khó chịu, quả nhiên đám Hạ Tử Hiên đã nói đúng, đến cửa tập đoàn Xương Thịnh cô cũng không bước vào nổi. Điều này thật sự là một cú đả kích rất lớn với Hạ Mạt Hàn, cô biết rõ nếu mình cứ thế rút lui, sau này chẳng những phải đối diện với nụ cười châm chọc của đám Hạ Tử Hiên, mà còn bị công ty sa thải nữa.
Hạ Mạt Hàn không cam tâm, cô không muốn bỏ đi như vậy, cô vô cùng rầu rĩ đứng ở cửa.
“Mau đi đi, đừng chặn đường.” Một nhân viên bảo vệ khác có thái độ cứng rắn nói.
Da mặt Hạ Mạt Hàn mỏng, bị người ta xua đuổi như vậy, mặt cô cũng đỏ lên. Dù có không cam tâm đến mấy, cô cũng không dám mặt dày mày dạn tiếp tục đứng ở đây, nên cô chỉ có thể quay người rời đi.
“Cho cô ấy vào.” Trong tòa nhà của tập đoàn Xương Thịnh vọng ra một giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.