Chương 242: Liều mạng một phen
Thư Sinh
01/12/2020
Một câu
nói khơi gợi lửa giận bùng lên cháy dữ dội trong lòng Đường Chấn Phong và sát ý
lạnh thấu xương, trong mắt ông ta tràn đầy tia sáng lạnh băng thấm tận xương
tủy. Từ trên người ông ta tỏa ra hơi thở lạnh lẽo mà khủng bố, người đàn ông
này như Diêm Vương tới từ địa ngục, khí thế dọa người.
Trong
nháy mắt, Ngô Bách Tuế đã bị một luồng khí vô hình gặm nhấm và cắn nuốt, trái
tim anh như bị thứ gì đó chiếm giữ, cảm giác nghẹt thở bao trùm toàn thân.
Đường Chấn Phong còn chưa thật sự ra tay mà đã làm Ngô Bách Tuế cảm thấy ngột
ngạt và khủng hoảng không thể nào ngăn chặn mà trước nay chưa từng có.
Khí thế
bộc phát, Đường Chấn Phong giơ tay, đánh ra một chiêu chí mạng về phía Ngô Bách
Tuế.
Thấy thế,
sắc mặt Đường Dĩnh thay đổi, cô nhanh chóng vọt tới trước mặt Ngô Bách Tuế,
nhìn thẳng vào Đường Chấn Phong, cầu xin: “Bố, tạm thời đừng giết anh ấy!”
Đường
Chấn Phong vừa ra sát chiêu với Ngô Bách Tuế, điều này đã dọa Đường Dĩnh sợ hãi
hét lên một tiếng, cô biết bố mình mạnh cỡ nào. Ông ta vừa ra tay, mạng nhỏ của
Ngô Bách Tuế chắc chắn sẽ khó giữ nổi, Đường Dĩnh không nhịn được mà đứng ra
ngăn cản.
Đường
Chấn Phong thu tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Đường Dĩnh, giọng nói sắc bén:
“Dĩnh Nhi, chúng ta đã cho con thời gian đủ nhiều rồi nhưng con hoàn toàn không
thuyết phục được cậu ta. Cậu ta đã quyết tâm muốn chống lại nhà họ Đường thì
cái mạng của cậu ta cũng không cần giữ lại nữa”.
Giọng nói
Đường Chấn Phong kiên quyết không hề nương tình chút nào, Đường Dĩnh còn ôm tia
hi vọng đối với Ngô Bách Tuế, hi vọng bản thân có thể thành công khuyên nhủ anh
nhưng Đường Chấn Phong lại nhìn ra rất rõ, Ngô Bách Tuế đã cho thấy quyết tâm
của mình, không chịu thay đổi. Nếu đã như thế, đương nhiên ông ta phải diệt trừ
Ngô Bách Tuế, trừ bỏ tai họa về sau.
Đường
Dĩnh quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Ngô Bách Tuế, rồi cô nhanh chóng nhìn lại
Đường Chấn Phong lần nữa, nghiêm mặt nói: “Bố, hãy cho con thêm mười phút nữa,
nếu con không khuyên được anh ấy thì đến lúc đó bố hẵng ra tay, con tuyệt đối
sẽ không ngăn cản”.
Giọng của
Đường Dĩnh rất nghiêm túc, bên trong còn xen lẫn ý cầu xin. Cô thật sự rất lo,
bố mẹ cô đều xuất hiện, điều này có nghĩa là tình hình bây giờ đã không còn nằm
trong tầm kiểm soát của cô. Hoàn cảnh của Ngô Bách Tuế đã rất nguy cấp, nhưng
cô vẫn muốn thử một lần, cố hết sức để giữ cái mạng cho Ngô Bách Tuế.
Nghe xong
lời nói của Đường Dĩnh, ý lạnh trong mắt Đường Chấn Phong càng dày, ông ta nhìn
Ngô Bách Tuế, ông ta không trả lời Đường Dĩnh.
Lúc này,
Tống Nghi Nhiên vỗ vai Đường Chấn Phong, khẽ nói: “Chấn Phong, dù sao chúng ta
cũng đã lãng phí nhiều thời gian như thế rồi nên cũng không cần gấp mười phút
này đâu, anh cứ cho Dĩnh nhi thử đi!”
Giọng
Tống Nghi Nhiên rất êm, ngữ điệu nhẹ nhàng, có lẽ là bản năng của người làm mẹ,
tất nhiên bà ta rất cưng chiều Đường Dĩnh, tuy mẹ con mới ở chung chưa lâu
nhưng cùng chung huyết thống, mẹ con hiểu nhau, Tống Nghi Nhiên thấy Đường Dĩnh
bảo vệ Ngô Bách Tuế như thế thì không khỏi thương xót con gái mình. Rõ ràng là
chỉ một mình Đường Dĩnh tự nguyện, cô có ý với Ngô Bách Tuế nhưng người này lại
vô tình với cô, tình cảm như thế không hề có ý nghĩa gì. Nhưng Tống Nghi Nhiên
cũng không muốn Đường Dĩnh lưu lại sự tiếc nuối trong lòng, nên nếu Đường Dĩnh
đã xin thêm mười phút thì bà ta cũng bằng lòng thỏa mãn cô.
Thấy Tống
Nghi Nhiên cũng lên tiếng, Đường Chấn Phong không kiên trì nữa, ông ta nhìn
Đường Dĩnh, trầm giọng nói: “Được, bố cho con thêm mười phút, nếu cậu ta còn
không đồng ý thì bố sẽ lấy luôn cái mạng quèn của cậu ta!”
Đường
Dĩnh thấy Đường Chấn Phong đồng ý thì cô lập tức xoay người, gấp gáp nói với
Ngô Bách Tuế: “Ngô Bách Tuế, chuyện đã tới bước này rồi mà anh còn không chịu
lo cho mạng sống của mình à?”
Đường
Dĩnh nói rất nhanh, cô đang giành lấy từng giây để khuyên nhủ Ngô Bách Tuế,
không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào.
Ngô Bách
Tuế không phải là người máy, Đường Dĩnh đã vì mình đến thế, trong lòng anh cũng
rất cảm động. Anh nghiêm túc nhìn Đường Dĩnh, trầm giọng đáp: “Đường Dĩnh, cảm
ơn cô nhưng tôi đã nói rồi, cô đừng phí sức vì tôi nữa, quyết định của tôi sẽ
không thay đổi”.
Cho dù
cảm nhận được uy nghiêm và sự mạnh mẽ của Đường Chấn Phong nhưng Ngô Bách Tuế
vẫn không thể chấp nhận được việc ở rể nhà họ Đường. Anh không muốn biến thành
kẻ phụ thuộc vào nhà họ Đường, cũng không muốn nhà họ Ngô tiếp tục trở thành
công cụ cho nhà họ Đường lợi dụng, nếu anh đồng ý ở rể, sự phản kháng của bố
anh sẽ thành vô nghĩa.
Đường
Dĩnh thấy Ngô Bách Tuế vẫn cố chấp như cũ, cô cuống lắm nhưng chỉ có thể thở
dài, tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Anh mới đánh với tôi lâu như vậy mà anh đã
thắng được tôi chưa? Anh có biết một khi bố tôi ra tay thì trong vòng ba chiêu
là anh chết ngay luôn không? Trong tình huống như thế, anh còn cố chấp không
thay đổi quyết định à? Nếu anh chết ở đây rồi thì còn nói gì tới chuyện cứu bố
nữa?”
Ngô Bách
Tuế một lòng cứu bố nhưng bây giờ, Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên đã đến
đây, rất có thể anh còn chưa tiến được bước nào trên con đường cứu bố. Đường
Dĩnh thật sự không hiểu Ngô Bách Tuế kiên trì như thế có ý nghĩa gì nữa.
Lời này
của Đường Dĩnh khiến Ngô Bách Tuế im lặng một chút, sau một hồi do dự, cuối
cùng anh nói: “Tôi biết nhà họ Đường các người lợi hại nhưng cũng chính vì thế
nên muốn tôi từ bỏ phản kháng sao? Nếu dũng khí chiến một trận còn không có,
sao tôi còn xứng là đàn ông? Cô bằng lòng gả cho một kẻ hèn nhát sợ chết à? Tôi
vẫn nói câu kia, dù kết quả thế nào, dù cứu được bố hay không, tôi phải thử,
phải cố gắng đã, thế mới không hổ thẹn với lương tâm!”
Ngô Bách
Tuế không sợ chết, so với việc ham sống sợ chết, anh thà liều mạng đánh một
trận.
Lúc này,
Đường Dĩnh thật sự cũng không biết nói gì, cũng không biết dùng cái gì để
khuyên Ngô Bách Tuế nữa, cô biết Ngô Bách Tuế đã không nghe lọt lời của mình,
cô nói thêm nữa cũng là vô dụng.
Thấy
Đường Dĩnh im lặng, Tống Nghi Nhiên cũng lên tiếng, thở dài nói: “Người trẻ
tuổi vẫn quá ít trải nghiệm, quá kiêu căng ngạo mạn. Đợi đến khi chết, cậu sẽ
biết những gì cậu vừa nói: danh dự, tự do, nhân quyền đều là gió thoảng mây bay
thôi, chỉ có sống sót mới là đạo lý chân chính”.
Tống Nghi
Nhiên không nỡ nhìn con gái bó tay không biện pháp thế này nên cũng khuyên giúp
một câu.
Ngô Bách
Tuế nghe thế thì không khỏi nhìn bà ta một cái, sau đó anh nhìn Đường Dĩnh, nói
đầy chân thành: “Xin lỗi vì đã phụ lòng tốt của cô, tôi vẫn sẽ kiên trì với lựa
chọn của mình!”
Đường
Dĩnh nhíu mày, nhìn Ngô Bách Tuế, cảm xúc trong mắt cô rất phức tạp, trong lòng
cũng ngổn ngang đủ thứ. Cô đã cố hết sức nhưng sự cố gắng của cô lại không có
tác dụng, tất cả vẫn phát triển theo quỹ đạo ban đầu, cuối cùng Ngô Bách Tuế
vẫn không thoát khỏi cái chết, cô lại không thể làm gì.
Ngay lúc
Đường Dĩnh nghẹn lời không nói được gì thì Đường Chấn Phong mở miệng, ông ta
quát Đường Dĩnh rất nghiêm khắc: “Dĩnh Nhi, con tránh ra!”
Đường
Chấn Phong đã không đợi nổi mười phút nữa rồi, Ngô Bách Tuế cố chấp như thế đã
khiến ông ta tức giận, ông ta rất muốn giết chết Ngô Bách Tuế ngay lập tức.
Nghe vậy,
Đường Dĩnh lại nhìn Ngô Bách Tuế một cái, cô lại quay qua nhìn Đường Chấn Phong
lần nữa, rối rắm thốt ra: “Nhưng…”
Lời Đường
Dĩnh còn chưa dứt, Ngô Bách Tuế đột ngột ngắt ngang, nghiêm giọng bảo: “Đường
Dĩnh, cô tránh ra đi, không cần nói gì thêm cả!”
Đường
Dĩnh nghẹn họng, cô mấp máy môi nhưng cũng không nói gì nữa, lẳng lặng lùi sang
một bên, không tiếp tục chắn trước người Ngô Bách Tuế nữa.
Thấy
Đường Dĩnh đã tránh ra, Đường Chấn Phong lập tức nhìn thẳng vào Ngô Bách Tuế,
lạnh giọng nói: “Ngô Bách Tuế, cậu có thể chết trong tay nhà họ Đường chúng
tôi, đó là phúc cậu tu luyện mấy đời mới được. Cậu đã không biết điều như thế
thì tôi cũng lười phí nước bọt với cậu, chịu chết đi!”
Lời này
vừa ra, trên người Đường Chấn Phong phóng ra sát khí mãnh liệt, ông ta không
cho Ngô Bách Tuế kịp phản ứng, cơ thể đột nhiên bay vút đi, lao thẳng về phía
Ngô Bách Tuế.
Bây giờ,
Đường Chấn Phong giống hệt con thú dữ khổng lồ, khí thế toàn thân hùng hậu, sát
khí khát máu bao phủ cả Tứ hợp viện.
Chỉ trong
một thoáng đó, ông ta đã đến trước mặt Ngô Bách Tuế, tiếp theo, một quyền đánh
mạnh về phía anh. Quyền thế như gió bão, chân nguyên trong cú đánh càng như con
cá mập đang há cái miệng như bồn máu ra để cắn mạnh vào Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách
Tuế bị khí thế bàng bạc này che phủ, anh cảm nhận được áp lực nặng nề, trái tim
như đột nhiên ngừng đập. Nhưng anh không lùi bước, anh cắn chặt răng, phóng ra
sức mạnh Man Hoang, đồng thời tay phải cũng chém ra một cái, một lực cực mạnh
bay về phía Đường Chấn Phong.
Đây là
một quyền đã dùng hết toàn lực của Ngô Bách Tuế, quyền thế mang theo sức mạnh
Man Hoang, đối mặt với kẻ địch mạnh, anh chỉ có thể tung ngay tuyệt chiêu của
mình ra thôi.
Một quyền
kinh thiên động địa.
Ầm!
Hai quyền
chạm nhau, tạo ra tiếng nổ rung trời.
Nhưng khi
hai quyền va chạm, một cỗ sức mạnh chân nguyên ngưng tụ thành hình trên nắm đấm
của Đường Chấn Phong, đạt tới mức chân thực cao thâm hơn cả. Sức mạnh chân
nguyên này như có thể cắn nuốt hết vạn vật trên đời, dùng mũi nhọn có khí thế
không thể ngăn cản tiếp tục lao về phía Ngô Bách Tuế.
Quyền thế
mang theo sức mạnh Man Hoang như có thể phá hết tất cả của Ngô Bách Tuế lúc này
lại có vẻ vô cùng nhỏ bé yếu ớt, nó hoàn toàn không thể chịu nổi một đòn, trực
tiếp bị sức mạnh chân nguyên chân thật cao thâm của Đường Chấn Phong đánh tan.
Ngô Bách
Tuế không kịp phản ứng lại, sức mạnh chân nguyên của Đường Chấn Phong đã dùng
khí thế khai thiên tích địa đánh về phía cơ thể anh.
Phụt!
Ngô Bách
Tuế bị đánh trúng một đòn này, lồng ngực chấn động, miệng anh đột nhiên phun ra
một búng máu lớn, cơ thể anh như bị đạn pháo bắn trúng, bay ngược ra sau, cuối
cùng đập mạnh xuống nền đất.
nói khơi gợi lửa giận bùng lên cháy dữ dội trong lòng Đường Chấn Phong và sát ý
lạnh thấu xương, trong mắt ông ta tràn đầy tia sáng lạnh băng thấm tận xương
tủy. Từ trên người ông ta tỏa ra hơi thở lạnh lẽo mà khủng bố, người đàn ông
này như Diêm Vương tới từ địa ngục, khí thế dọa người.
Trong
nháy mắt, Ngô Bách Tuế đã bị một luồng khí vô hình gặm nhấm và cắn nuốt, trái
tim anh như bị thứ gì đó chiếm giữ, cảm giác nghẹt thở bao trùm toàn thân.
Đường Chấn Phong còn chưa thật sự ra tay mà đã làm Ngô Bách Tuế cảm thấy ngột
ngạt và khủng hoảng không thể nào ngăn chặn mà trước nay chưa từng có.
Khí thế
bộc phát, Đường Chấn Phong giơ tay, đánh ra một chiêu chí mạng về phía Ngô Bách
Tuế.
Thấy thế,
sắc mặt Đường Dĩnh thay đổi, cô nhanh chóng vọt tới trước mặt Ngô Bách Tuế,
nhìn thẳng vào Đường Chấn Phong, cầu xin: “Bố, tạm thời đừng giết anh ấy!”
Đường
Chấn Phong vừa ra sát chiêu với Ngô Bách Tuế, điều này đã dọa Đường Dĩnh sợ hãi
hét lên một tiếng, cô biết bố mình mạnh cỡ nào. Ông ta vừa ra tay, mạng nhỏ của
Ngô Bách Tuế chắc chắn sẽ khó giữ nổi, Đường Dĩnh không nhịn được mà đứng ra
ngăn cản.
Đường
Chấn Phong thu tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Đường Dĩnh, giọng nói sắc bén:
“Dĩnh Nhi, chúng ta đã cho con thời gian đủ nhiều rồi nhưng con hoàn toàn không
thuyết phục được cậu ta. Cậu ta đã quyết tâm muốn chống lại nhà họ Đường thì
cái mạng của cậu ta cũng không cần giữ lại nữa”.
Giọng nói
Đường Chấn Phong kiên quyết không hề nương tình chút nào, Đường Dĩnh còn ôm tia
hi vọng đối với Ngô Bách Tuế, hi vọng bản thân có thể thành công khuyên nhủ anh
nhưng Đường Chấn Phong lại nhìn ra rất rõ, Ngô Bách Tuế đã cho thấy quyết tâm
của mình, không chịu thay đổi. Nếu đã như thế, đương nhiên ông ta phải diệt trừ
Ngô Bách Tuế, trừ bỏ tai họa về sau.
Đường
Dĩnh quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Ngô Bách Tuế, rồi cô nhanh chóng nhìn lại
Đường Chấn Phong lần nữa, nghiêm mặt nói: “Bố, hãy cho con thêm mười phút nữa,
nếu con không khuyên được anh ấy thì đến lúc đó bố hẵng ra tay, con tuyệt đối
sẽ không ngăn cản”.
Giọng của
Đường Dĩnh rất nghiêm túc, bên trong còn xen lẫn ý cầu xin. Cô thật sự rất lo,
bố mẹ cô đều xuất hiện, điều này có nghĩa là tình hình bây giờ đã không còn nằm
trong tầm kiểm soát của cô. Hoàn cảnh của Ngô Bách Tuế đã rất nguy cấp, nhưng
cô vẫn muốn thử một lần, cố hết sức để giữ cái mạng cho Ngô Bách Tuế.
Nghe xong
lời nói của Đường Dĩnh, ý lạnh trong mắt Đường Chấn Phong càng dày, ông ta nhìn
Ngô Bách Tuế, ông ta không trả lời Đường Dĩnh.
Lúc này,
Tống Nghi Nhiên vỗ vai Đường Chấn Phong, khẽ nói: “Chấn Phong, dù sao chúng ta
cũng đã lãng phí nhiều thời gian như thế rồi nên cũng không cần gấp mười phút
này đâu, anh cứ cho Dĩnh nhi thử đi!”
Giọng
Tống Nghi Nhiên rất êm, ngữ điệu nhẹ nhàng, có lẽ là bản năng của người làm mẹ,
tất nhiên bà ta rất cưng chiều Đường Dĩnh, tuy mẹ con mới ở chung chưa lâu
nhưng cùng chung huyết thống, mẹ con hiểu nhau, Tống Nghi Nhiên thấy Đường Dĩnh
bảo vệ Ngô Bách Tuế như thế thì không khỏi thương xót con gái mình. Rõ ràng là
chỉ một mình Đường Dĩnh tự nguyện, cô có ý với Ngô Bách Tuế nhưng người này lại
vô tình với cô, tình cảm như thế không hề có ý nghĩa gì. Nhưng Tống Nghi Nhiên
cũng không muốn Đường Dĩnh lưu lại sự tiếc nuối trong lòng, nên nếu Đường Dĩnh
đã xin thêm mười phút thì bà ta cũng bằng lòng thỏa mãn cô.
Thấy Tống
Nghi Nhiên cũng lên tiếng, Đường Chấn Phong không kiên trì nữa, ông ta nhìn
Đường Dĩnh, trầm giọng nói: “Được, bố cho con thêm mười phút, nếu cậu ta còn
không đồng ý thì bố sẽ lấy luôn cái mạng quèn của cậu ta!”
Đường
Dĩnh thấy Đường Chấn Phong đồng ý thì cô lập tức xoay người, gấp gáp nói với
Ngô Bách Tuế: “Ngô Bách Tuế, chuyện đã tới bước này rồi mà anh còn không chịu
lo cho mạng sống của mình à?”
Đường
Dĩnh nói rất nhanh, cô đang giành lấy từng giây để khuyên nhủ Ngô Bách Tuế,
không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào.
Ngô Bách
Tuế không phải là người máy, Đường Dĩnh đã vì mình đến thế, trong lòng anh cũng
rất cảm động. Anh nghiêm túc nhìn Đường Dĩnh, trầm giọng đáp: “Đường Dĩnh, cảm
ơn cô nhưng tôi đã nói rồi, cô đừng phí sức vì tôi nữa, quyết định của tôi sẽ
không thay đổi”.
Cho dù
cảm nhận được uy nghiêm và sự mạnh mẽ của Đường Chấn Phong nhưng Ngô Bách Tuế
vẫn không thể chấp nhận được việc ở rể nhà họ Đường. Anh không muốn biến thành
kẻ phụ thuộc vào nhà họ Đường, cũng không muốn nhà họ Ngô tiếp tục trở thành
công cụ cho nhà họ Đường lợi dụng, nếu anh đồng ý ở rể, sự phản kháng của bố
anh sẽ thành vô nghĩa.
Đường
Dĩnh thấy Ngô Bách Tuế vẫn cố chấp như cũ, cô cuống lắm nhưng chỉ có thể thở
dài, tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Anh mới đánh với tôi lâu như vậy mà anh đã
thắng được tôi chưa? Anh có biết một khi bố tôi ra tay thì trong vòng ba chiêu
là anh chết ngay luôn không? Trong tình huống như thế, anh còn cố chấp không
thay đổi quyết định à? Nếu anh chết ở đây rồi thì còn nói gì tới chuyện cứu bố
nữa?”
Ngô Bách
Tuế một lòng cứu bố nhưng bây giờ, Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên đã đến
đây, rất có thể anh còn chưa tiến được bước nào trên con đường cứu bố. Đường
Dĩnh thật sự không hiểu Ngô Bách Tuế kiên trì như thế có ý nghĩa gì nữa.
Lời này
của Đường Dĩnh khiến Ngô Bách Tuế im lặng một chút, sau một hồi do dự, cuối
cùng anh nói: “Tôi biết nhà họ Đường các người lợi hại nhưng cũng chính vì thế
nên muốn tôi từ bỏ phản kháng sao? Nếu dũng khí chiến một trận còn không có,
sao tôi còn xứng là đàn ông? Cô bằng lòng gả cho một kẻ hèn nhát sợ chết à? Tôi
vẫn nói câu kia, dù kết quả thế nào, dù cứu được bố hay không, tôi phải thử,
phải cố gắng đã, thế mới không hổ thẹn với lương tâm!”
Ngô Bách
Tuế không sợ chết, so với việc ham sống sợ chết, anh thà liều mạng đánh một
trận.
Lúc này,
Đường Dĩnh thật sự cũng không biết nói gì, cũng không biết dùng cái gì để
khuyên Ngô Bách Tuế nữa, cô biết Ngô Bách Tuế đã không nghe lọt lời của mình,
cô nói thêm nữa cũng là vô dụng.
Thấy
Đường Dĩnh im lặng, Tống Nghi Nhiên cũng lên tiếng, thở dài nói: “Người trẻ
tuổi vẫn quá ít trải nghiệm, quá kiêu căng ngạo mạn. Đợi đến khi chết, cậu sẽ
biết những gì cậu vừa nói: danh dự, tự do, nhân quyền đều là gió thoảng mây bay
thôi, chỉ có sống sót mới là đạo lý chân chính”.
Tống Nghi
Nhiên không nỡ nhìn con gái bó tay không biện pháp thế này nên cũng khuyên giúp
một câu.
Ngô Bách
Tuế nghe thế thì không khỏi nhìn bà ta một cái, sau đó anh nhìn Đường Dĩnh, nói
đầy chân thành: “Xin lỗi vì đã phụ lòng tốt của cô, tôi vẫn sẽ kiên trì với lựa
chọn của mình!”
Đường
Dĩnh nhíu mày, nhìn Ngô Bách Tuế, cảm xúc trong mắt cô rất phức tạp, trong lòng
cũng ngổn ngang đủ thứ. Cô đã cố hết sức nhưng sự cố gắng của cô lại không có
tác dụng, tất cả vẫn phát triển theo quỹ đạo ban đầu, cuối cùng Ngô Bách Tuế
vẫn không thoát khỏi cái chết, cô lại không thể làm gì.
Ngay lúc
Đường Dĩnh nghẹn lời không nói được gì thì Đường Chấn Phong mở miệng, ông ta
quát Đường Dĩnh rất nghiêm khắc: “Dĩnh Nhi, con tránh ra!”
Đường
Chấn Phong đã không đợi nổi mười phút nữa rồi, Ngô Bách Tuế cố chấp như thế đã
khiến ông ta tức giận, ông ta rất muốn giết chết Ngô Bách Tuế ngay lập tức.
Nghe vậy,
Đường Dĩnh lại nhìn Ngô Bách Tuế một cái, cô lại quay qua nhìn Đường Chấn Phong
lần nữa, rối rắm thốt ra: “Nhưng…”
Lời Đường
Dĩnh còn chưa dứt, Ngô Bách Tuế đột ngột ngắt ngang, nghiêm giọng bảo: “Đường
Dĩnh, cô tránh ra đi, không cần nói gì thêm cả!”
Đường
Dĩnh nghẹn họng, cô mấp máy môi nhưng cũng không nói gì nữa, lẳng lặng lùi sang
một bên, không tiếp tục chắn trước người Ngô Bách Tuế nữa.
Thấy
Đường Dĩnh đã tránh ra, Đường Chấn Phong lập tức nhìn thẳng vào Ngô Bách Tuế,
lạnh giọng nói: “Ngô Bách Tuế, cậu có thể chết trong tay nhà họ Đường chúng
tôi, đó là phúc cậu tu luyện mấy đời mới được. Cậu đã không biết điều như thế
thì tôi cũng lười phí nước bọt với cậu, chịu chết đi!”
Lời này
vừa ra, trên người Đường Chấn Phong phóng ra sát khí mãnh liệt, ông ta không
cho Ngô Bách Tuế kịp phản ứng, cơ thể đột nhiên bay vút đi, lao thẳng về phía
Ngô Bách Tuế.
Bây giờ,
Đường Chấn Phong giống hệt con thú dữ khổng lồ, khí thế toàn thân hùng hậu, sát
khí khát máu bao phủ cả Tứ hợp viện.
Chỉ trong
một thoáng đó, ông ta đã đến trước mặt Ngô Bách Tuế, tiếp theo, một quyền đánh
mạnh về phía anh. Quyền thế như gió bão, chân nguyên trong cú đánh càng như con
cá mập đang há cái miệng như bồn máu ra để cắn mạnh vào Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách
Tuế bị khí thế bàng bạc này che phủ, anh cảm nhận được áp lực nặng nề, trái tim
như đột nhiên ngừng đập. Nhưng anh không lùi bước, anh cắn chặt răng, phóng ra
sức mạnh Man Hoang, đồng thời tay phải cũng chém ra một cái, một lực cực mạnh
bay về phía Đường Chấn Phong.
Đây là
một quyền đã dùng hết toàn lực của Ngô Bách Tuế, quyền thế mang theo sức mạnh
Man Hoang, đối mặt với kẻ địch mạnh, anh chỉ có thể tung ngay tuyệt chiêu của
mình ra thôi.
Một quyền
kinh thiên động địa.
Ầm!
Hai quyền
chạm nhau, tạo ra tiếng nổ rung trời.
Nhưng khi
hai quyền va chạm, một cỗ sức mạnh chân nguyên ngưng tụ thành hình trên nắm đấm
của Đường Chấn Phong, đạt tới mức chân thực cao thâm hơn cả. Sức mạnh chân
nguyên này như có thể cắn nuốt hết vạn vật trên đời, dùng mũi nhọn có khí thế
không thể ngăn cản tiếp tục lao về phía Ngô Bách Tuế.
Quyền thế
mang theo sức mạnh Man Hoang như có thể phá hết tất cả của Ngô Bách Tuế lúc này
lại có vẻ vô cùng nhỏ bé yếu ớt, nó hoàn toàn không thể chịu nổi một đòn, trực
tiếp bị sức mạnh chân nguyên chân thật cao thâm của Đường Chấn Phong đánh tan.
Ngô Bách
Tuế không kịp phản ứng lại, sức mạnh chân nguyên của Đường Chấn Phong đã dùng
khí thế khai thiên tích địa đánh về phía cơ thể anh.
Phụt!
Ngô Bách
Tuế bị đánh trúng một đòn này, lồng ngực chấn động, miệng anh đột nhiên phun ra
một búng máu lớn, cơ thể anh như bị đạn pháo bắn trúng, bay ngược ra sau, cuối
cùng đập mạnh xuống nền đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.