Chương 137: Nhất Bạch Sơn Tịch ngã xuống rồi
Thư Sinh
27/11/2020
Làn sóng khí do chân khí của Chúc Vĩnh Thọ ngưng tụ lại quá mạnh mẽ hung
hãn, hệt như cả một góc trời đều sụp xuống vậy, trời đất đổi sắc, sóng
ngầm cuồn cuộn, Thần chết đến gần.
Người nhà họ Hạ bị dọa đến nỗi dường như tim ngừng đập, sóng khí kia qua mãnh liệt, tốc độ cực kì nhanh, không cho người khác cơ hội phản ứng và bỏ chạy. Tất cả người nhà họ Hạ đều như đông cứng lại, ngây ngốc tại chỗ, vừa tuyệt vọng vừa hoảng sợ chờ đợi cái chết đến với mình.
Giây phút này, không một ai ôm hi vọng may mắn, chỉ còn lại cứ hoảng sợ và kinh hãi tột độ nuốt chửng con tim. Đám người nhà họ Hạ đều biết, lần này mình chết chắc rồi.
Nhưng, ngay giây phút tận thế sắp giáng xuống đầu thì Nhất Bạch Sơn Tịch đứng giữa đám người lại đột nhiên vươn tay, dường như anh thản nhiên giơ tay ra nắm lấy một nắm không khí vậy. Sau đó, anh lật hai bàn tay lên trời, chưởng lên trên đỉnh đầu.
Bất chợt, trong chưởng lên trời của Nhất Bạch Sơn Tịch toát ra chân khí, đồng thời lan rộng ra thật nhanh.
Phạm vi bao trùm của chân khí càng lúc càng lớn, tốc độ lan ra cũng càng lúc càng nhanh, dường như trong chớp mắt, đạo chân khí này đã hình thành một vòng bảo hộ lớn, bao bọc kín kẽ tất cả những người trong sân.
Một giây sau, làn sóng khí mạnh mẽ vô cùng mà Chúc Vĩnh Thọ phát ra đã hung hăn ập xuống với khí thế hung mãnh.
Ầm!
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm cực to nổ ra, vang tận trời mây.
Sức mạnh cực đại dọa đám người nhà họ Hạ vốn đã hồn bay phách tán này run như cầy sấy, tim dường như cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng, bọn họ lại phát hiện ra làn sóng khí Chúc Vĩnh Thọ phát ra không hề đánh trúng mình mà lại bị vòng chân khí bảo hộ trên đỉnh đầu cản ngược lại. Đám người bị tấn công bọn họ chỉ cảm thấy trên đầu có một luồng nhiệt chầm chậm tiến tới, nhưng không hề có cảm giác khó chịu, càng không bị mất đi tính mạng.
Thoáng chốc, tim của tất cả người nhà họ Hạ đập điên cuồng lại, đủ loại cảm xúc xộc vào tim, bất ngờ, khó tin, may mắn, nghi ngại, mờ mịt, không thể diễn tả được.
Cảnh tượng này thật sự quá đỗi kì lạ, thật không thể tưởng tượng nổi, người nhà họ Hạ ngây người ra như phỗng một hồi rất lâu, sau đó mới đồng loạt quay đầu nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch.
Chỉ thấy, Nhất Bạch Sơn Tịch đứng sừng sững giữa bọn họ, một tay chống cao quá đầu, tư thế hiên ngang, ánh mắt kiên định.
Người nhà họ Hạ có không hiểu võ công tới mức nào thì cũng có thể nhận ra được, bây giờ mình có thể không bị chút tổn thương nào, thoát chết trong gang tấc đều là nhờ Nhất Bạch Sơn Tịch. Còn vòng bảo hộ kiên cố mạnh mẽ trên đỉnh đầu bọn họ chính là do Nhất Bạch Sơn Tịch phát ra.
Nhất Bạch Sơn Tịch lại cứu bọn họ một lần nữa, đồng thời lần này, vốn người nhà họ Hạ đã hoàn toàn không còn hy vọng gì ở Nhất Bạch Sơn Tịch nữa, nhưng không ngờ, anh lại có thể chống đỡ được đòn tấn công của Đại tông sư. Sự thật này thật sự khiến người nhà họ Hạ quá sức kinh ngạc, họ vẫn chẳng thể nào lột tả được tâm trạng của mình, cũng chẳng biết thể hiện lòng biết ơn của mình với Nhất Bạch Sơn Tịch như thế nào.
Hạ Khánh Chi thì lại càng nghẹn lời nhìn trân trân, ông ta không thể tin được nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch, ngây ngốc hỏi: “Chân khí hộ thể, cậu, cậu cũng là Đại tông sư sao?”
Giờ khắc này, nội tâm của Hạ Khánh Chi thật sự vô cùng vô cùng chấn động. Chỉ trong một ngày, Nhất Bạch Sơn Tịch hết lần này tới lần khác thể hiện ra thực lực của mình khiến ông ta phải thay đổi nhận thức. Đến bây giờ, ông ta càng kinh ngạc đến tột đỉnh, có nghĩ thế nào ông ta cũng không hể tưởng được, Nhất Bạch Sơn Tịch lại là một Đại tông sư tiềm ẩn.
Một người có thể từ người luyện võ thăng cấp lên thành Tông sư đã là nghìn người có một rồi, còn từ Tông sư thăng cấp lên thành Đại tông sư thì lại càng khó hơn lên trời. Đại tông sư, đây là sự tồn tại thần thánh đến cỡ nào cơ chứ!
Quan trọng là, Nhất Bạch Sơn Tịch cho người ta cảm giác anh còn rất trẻ. Một chàng thanh niên trẻ tuổi như thế này lại có thể trở thành Đại tông sư, rốt cuộc là một quái tài yêu nghiệt đến cỡ nào chứ!
Đám người nhà họ Hạ đang hết sức kinh hãi nghe câu nói này của Hạ Khánh Chi thì càng kinh ngạc hơn, có người lập tức thốt lên đầy vẻ không thể lí giải được: “Nhất Bạch Sơn Tịch cũng là Đại tông sư sao?”
Hạ Khánh Chi vẫn nhìn chằm chằm Nhất Bạch Sơn Tịch, ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi. Nghe câu hỏi của người nhà họ Hạ, ông ta buột miệng trả lời lại một câu: “Ừm, vừa nãy cậu ấy đã giải phóng nội kình ra ngoài, ngưng kết thành chân khí, sau đó chặn được một chiêu của thầy tôi. Nhất Bạch Sơn Tịch chính là một Đại tông sư.”
Nghe vậy, người nhà họ Hạ ai nấy đều kinh ngạc đến mức mắt chữ O mồm chữ A, hai mắt sáng người, nhìn chằm chằm Nhất Bạch Sơn Tịch. Trong mắt họ tràn ngập sự kinh ngạc và sùng bái không thể nào lột tả được, bọn họ nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch như nhìn một thiên thần oai hùng.
Ánh mắt của Hạ Mạt Hàn thì lại càng dính chặt lên người Nhất Bạch Sơn Tịch, ánh mắt cô sáng ngời như sao, trái tim cô hệt như một chú nai con nhảy loạn, đập thình thịch không ngừng, cô đã không thể nào đếm rõ đây là lần thứ mấy trong ngày hôm bay bị Nhất Bạch Sơn Tịch làm cho chấn động. Năng lực và ưu điểm của Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự kể mãi không hết, Hạ Mạt Hàn vô cùng sùng bái anh, tình cảm yêu thích cũng càng lúc càng sâu đậm hơn.
Chúc Vĩnh Thọ đứng trên nóc nhà cũng bị Nhất Bạch Sơn Tịch khiến cho bất ngờ thật sự, gương mặt lạnh lùng thâm trầm của lão ta cũng đổi sắc, ánh mắt lão ta cũng trở nên sắc bén hơn. Lão ta nhìn chằm chằm Nhất Bạch Sơn Tịch rồi hỏi một cách không thể tin được: “Sao cậu có thể là Đại tông sư được?”
Nhất Bạch Sơn Tịch từ từ thả tay mình xuống, sau đó anh mới nhìn Chúc Vĩnh Thọ, lạnh lùng trả lời: “Tôi đã nói với ông từ sớm rồi, đừng chọc tôi.”
Nói xong, chân phải Nhất Bạch Sơn Tịch chợt đạp xuống đất, trong nháy mắt, cả người anh bay lên không, một bước nhảy đã lên tới nóc biệt thự, đứng ngang hàn với Chúc Vĩnh Thọ.
Đám người nhà họ Hạ nhìn thấy Nhất Bạch Sơn Tịch nhún một cái đã nhảy lên tới nóc nhà ba tầng của biệt thự thì tim họ lại kinh hãi thêm một lần. Nhất Bạch Sơn Tịch này cứ như đi mây về gió, lại có thể nhảy một cái lên đến nơi cao như vậy, thao tác này thật ngầu chết đi được. Nhưng, mọi người vẫn không dám thở phào nhẹ nhõm, dù sao, Chúc Vĩnh Thọ cũng là Đại tông sư, lão ta và Nhất Bạch Sơn Tịch ai hơn ai thì vẫn chưa biết. Mạng sống của mọi người lại một lần nữa buộc trong tay Nhất Bạch Sơn Tịch. Thế nên giây phút này, toàn bộ người nhà họ Hạ đều căng thẳng cả lên.
Chúc Vĩnh Thọ thấy Nhất Bạch Sơn Tịch tới trước mặt mình thì sắc mặt lão ta hơi thay đổi, lão ta nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch rồi hơi không cam lòng nói: “Cậu còn trẻ thế này sao có thể là Đại tông sư được? Chuyện này quá trái với lẽ thường.”
Những người khác không biết tuổi thật của Nhất Bạch Sơn Tịch nhưng Chúc Vĩnh Thọ biết anh chính là Ngô Bách Tuế. Ngô Bách Tuế cùng lắm là hai mươi mấy tuổi, ở độ tuổi này, lên được Tông sư đã là kì tài hiếm có thế giới rồi. nhưng Chúc Vĩnh Thọ hoàn toàn không thể ngờ được, một người trẻ thế này lại có thể lĩnh ngộ được cảnh giới võ học, bước chân vào hàng ngũ Đại tông sư.
Tuy Chúc Vĩnh Thọ là Đại tông sư nhưng lão ta rất chật vật mới lên được đến cảnh giới này, thiên tài dị bẩm của lão ta về mặt võ học thì không cần nói nữa, quan trọng là lão ta có năng lực lĩnh ngộ đặc biệt và xuất chúng nên mới có thể được như ngày hôm nay. Lão ta bỏ ra rất nhiều năm mới có thể bước được vào hàng ngũ Đại tông sư. Nhưng Ngô Bách Tuế mới hai mươi mấy tuổi mà đã đạt đến cảnh giới Đại tông sư, điều này Chúc Vĩnh Thọ thật sự không dám tưởng tượng.
Nhất Bạch Sơn Tịch bình tĩnh nhìn chằm chằm Chúc Vĩnh Thọ rồi nói thẳng: “Thế giới này chẳng có gì là không thể! Chỉ có thể nói là tầm mắt của ông quá hạn hẹp.” Giọng nói của anh bình thản, nhưng giọng điệu lại tràn ngập sự mỉa mai, kèm theo đó có cả sự tự tin nhẹ nữa.
Chúc Vĩnh Thọ nghe vậy thì cũng lạnh mặt lại, ông ta lạnh lùng nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch rồi chậm rãi nói: “Cậu vẫn luôn che giấu thực lực sao?”
Nhất Bạch Sơn Tịch thừa nhận: “Đúng vậy.”
Nhất Bạch Sơn Tịch xuất thân từ gia tộc bậc nhất, đồng thời là con cháu xuất sắc nhất từ trước tới nay của nhà họ Ngô. Điểm sáng trên người anh vô cùng nhiều, anh là thiên tài trác tuyệt, có thiên phú ở mọi phương diện. Ở khắp nơi trên toàn quốc, anh đều tạo dựng được mạng lưới quan hệ và thế lực riêng của mình. Những thứ này đều là tài nguyên của anh, nhưng con át chủ bài của anh vẫn là thực lực.
Từ nhỏ, anh đã cẩn thận dè dặt, yêu quý sinh mạng, khiêm tốn không khoe khoang. Anh che giấu tài năng của mình lại, thứ anh chăm chỉ học nhất chính là võ công. Ở nhà họ Ngô, tài nguyên tốt nhất, thầy giáo giỏi nhất đã hun đúc ra võ công cái thế của anh. Tất cả người trong tộc đều biết anh rất lợi hại, nhưng chẳng ai biết rốt cuộc anh mạnh tới mức nào.
Đối với Nhất Bạch Sơn Tịch mà nói thì buộc phải bảo mật trình độ võ công của mình, anh không thể để người ta hiểu rõ mình tường tận từ đầu đến chân, nếu không, đấy chính là một hiểm họa tiềm ẩn.
Nếu không phải gặp quái vật như Chúc Nguyên Bá thì Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ không thể hiện ra mình là một Tông sư đâu.
Bây giờ, anh cũng vì cứu người nhà họ Hạ mới để lộ thực lực Đại tông sư của mình.
Chúc Vĩnh Thọ nghe đáp án xong thì chậm rãi gật đầu, sau đó nói: “Tuổi còn trẻ thế này mà đã có thể là Đại tông sư, cậu đúng là một người tài ngút trời, tương lai của cậu không thể giới hạn được. Nhưng đáng tiếc, cậu đứng đối lập với tôi, bây giờ thứ chờ đợi cậu chỉ là cái chết mà thôi.”
Xác nhận Nhất Bạch Sơn Tịch là Đại tông sư xong, tuy Chúc Vĩnh Thọ có kinh ngạc nhưng lại không hề sợ hãi. Ngược lại, đôi mắt lão ta còn ánh lên sự háo hức mơ hồ, giết Đại tông sư, đây là một việc khiến người ta kích động và chờ đợi biết bao!
Nghe Chúc Vĩnh Thọ nói vậy, con ngươi của Nhất Bạch Sơn Tịch cũng toát ra ánh nhìn lạnh lẽo, giọng nói của anh lạnh thấu xương: “Muốn giết tôi? E rằng ông còn chưa có bản lĩnh đó.”
Nghe vậy, ánh mắt Chúc Vĩnh Thọ lạnh lại, khí thế hừng hực: “Thế thì tôi sẽ cho cậu xem thử, tôi có bản lĩnh đó hay không!”
Trong lúc nói, trên người Chúc Vĩnh Thọ mạnh mẽ toát ra một luồng khí đen tối nồng đượm. Khí thế này hệt như bò lên từ sâu thẳm địa ngục, trong giây lát, Chúc Vĩnh Thọ như biến thành chúa tể của địa ngục đen tối.
Vù!
Chúc Vĩnh Thọ lắc người, toàn thân biến thành một bóng đen, lao về phía Nhất Bạch Sơn Tịch hệt như một mũi tên được bắn khỏi dây cung, cùng lúc đó, lão ta cũng tung thiết quyền ra.
Thế quyền này tạo nên từng trận gió cuồng bạo mãnh liệt, mang theo sức mạnh có thể nói là long trời lở đất khiến người ta kinh hãi, một nắm đấm vung ra đủ để khiến hư không sụp đổ.
Thấy vậy, hai con ngươi Nhất Bạch Sơn Tịch rút lại, anh không do dự gì lập tức đón quyền tấn công, chỉ nhìn thấy hình ảnh của nấm đấm đó dữ tợn điên cuồng hệt như một con thuồng luồng, sức mạnh dâng trào bùng nổ quét tới, như núi lửa phun trào.
Ầm!
Nắm đấm của hai người va vào nhau, sức mạnh rung chuyển dữ dội ẩn chứa trong nắm đấm của cả hai. Đây chính là sức mạnh cực độ bộc phát từ quyền đạo của hai kẻ mạnh tột cùng. Sau khi đánh ầm vào nhau, luồng nội kình bộc phát sức mạnh tột đỉnh khiến người ta kinh ngạc kia hóa thành một luồng khí trắng, ào ào tỏa ra bốn phương tám hướng.
Bầu trời phía trên nhà họ Hạ như đổi màu.
Người nhà họ Hạ đứng trong sân trong nháy mắt cũng lo lắng thấp thỏm, vô cùng căng thẳng.
Nhưng Chúc Vĩnh Thọ và Nhất Bạch Sơn Tịch đối quyền với nhau dường như không bị ảnh hưởng là bao, mỗi người lùi về sau hai bước, không hề ngừng nghỉ mà lập tức lao vào đánh nhau tiếp.
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh mãnh liệt ào ào cuộn lên cao, những người nhà họ Hạ đứng cách đó khá xa mà dường như đều bị cuốn vào khí thế vô biên này, bọn họ chỉ cảm thấy hít thở không thông, vừa khó chịu vừa thấp thỏm.
Tuy Chúc Vĩnh Thọ đã ẩn nấp nhiều năm, không đánh nhau với ai nhưng thực lực của lão ta không những không tụt dốc mà lại càng tiến bộ. Lão ta không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì luồng khí đen tối từ sâu trong cơ thể liền cuồn cuộn dâng lên, khí thế mạnh mẽ khiến người ta không thể không sợ hãi.
Đối với khí thế ngút trời của Chúc Vĩnh Thọ, Nhất Bạch Sơn Tịch chẳng hề nao núng, anh vẫn điềm tĩnh và vững vàng đối phó. Thoạt nhìn động tác của anh thản nhiên nhưng thực tế lại nhanh như chớp. Lúc tấn công thì anh tấn công mạnh mẽ, liên tục không dứt; lúc phòng thủ thì anh cũng phòng thủ đúng lúc, sau mấy hồi giao đấu, anh không hề yếu thế hơn.
Người nhà họ Hạ đứng trong sân hoàn toàn nhìn không hiểu những chiêu thức mà hai vị Đại tông sư đấu với nhau. Bọn họ chỉ nhìn thấy trong màn đêm dằng dặc, hai bóng đen trên nóc nhà nhanh chóng vụt qua vụt lại, chốc chốc lại có một luồng chân khí ầm ầm đánh ra, ngói lưu ly trên nóc biệt thự cũng bị đánh vỡ tan tành.
Hiện trường vô cùng náo động.
Đấu một hồi xong, Chúc Vĩnh Thọ đột nhiên tung người lui ra, sau đó lão ta lên giọng khinh bỉ Nhất Bạch Sơn Tịch: “Tôi còn tưởng cậu mạnh đến cỡ nào chứ, thì ra chẳng qua chỉ là mới bước vào cảnh giới Đại tông sư mà thôi. Với thực lực của cậu lấy tư cách gì huênh hoang trước mặt tôi.”
So kè đơn giản vài chiêu, Chúc Vĩnh Thọ dường như đã hiểu rõ được Nhất Bạch Sơn Tịch, vì thế lão ta càng trở nên điên cuồng kiêu ngạo hơn.
Nhất Bạch Sơn Tịch cũng chẳng để bụng đáp lại: “Tôi thấy ông cũng chẳng mạnh hơn là bao.”
Chúc Vĩnh Thọ khẽ cười, thâm sâu khó lường nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ cho cậu được chứng kiến điểm mạnh của tôi.”
Dứt lời, bàn tay phải của Chúc Vĩnh Thọ xoay tròn theo chiều kim đồng hồ rồi ngay sau đó, một luồng khí lưu mạnh mẽ hình thành trong lòng bàn tay của Chúc Vĩnh Thọ.
“Phá Phong Quyền!” Chúc Vĩnh Thọ vừa hét vừa chưởng lòng bàn tay phải về phía Nhất Bạch Sơn Tịch.
Ầm!
Một luồng chân khí mênh mông xuyên từ bàn tay phải của Chúc Vĩnh Thọ qua, nó hệt như một con rồng khổng lồ nuốt chửng hết vạn vật, điên cuồng bổ về phía Nhất Bạch Sơn Tịch.
Chân khí của Nhất Bạch Sơn Tịch chợt phóng ra khỏi cơ thể, xung quanh anh hình thành một tầng lồng bảo hộ.
Ầm!
Phá Phong Quyền của Chúc Vĩnh Thọ kết hợp với chân khí của lão ta đánh ra một lực động trời, nó phá được vòng bảo hộ của Nhất Bạch Sơn Tịch, rồi đánh mạnh vào người anh.
Ngay tức thì, Nhất Bạch Sơn Tịch đột nhiên bay từ nóc của biệt thự ra rồi sau cùng ngã xuống bên ngoài sân.
Người nhà họ Hạ bị dọa đến nỗi dường như tim ngừng đập, sóng khí kia qua mãnh liệt, tốc độ cực kì nhanh, không cho người khác cơ hội phản ứng và bỏ chạy. Tất cả người nhà họ Hạ đều như đông cứng lại, ngây ngốc tại chỗ, vừa tuyệt vọng vừa hoảng sợ chờ đợi cái chết đến với mình.
Giây phút này, không một ai ôm hi vọng may mắn, chỉ còn lại cứ hoảng sợ và kinh hãi tột độ nuốt chửng con tim. Đám người nhà họ Hạ đều biết, lần này mình chết chắc rồi.
Nhưng, ngay giây phút tận thế sắp giáng xuống đầu thì Nhất Bạch Sơn Tịch đứng giữa đám người lại đột nhiên vươn tay, dường như anh thản nhiên giơ tay ra nắm lấy một nắm không khí vậy. Sau đó, anh lật hai bàn tay lên trời, chưởng lên trên đỉnh đầu.
Bất chợt, trong chưởng lên trời của Nhất Bạch Sơn Tịch toát ra chân khí, đồng thời lan rộng ra thật nhanh.
Phạm vi bao trùm của chân khí càng lúc càng lớn, tốc độ lan ra cũng càng lúc càng nhanh, dường như trong chớp mắt, đạo chân khí này đã hình thành một vòng bảo hộ lớn, bao bọc kín kẽ tất cả những người trong sân.
Một giây sau, làn sóng khí mạnh mẽ vô cùng mà Chúc Vĩnh Thọ phát ra đã hung hăn ập xuống với khí thế hung mãnh.
Ầm!
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm cực to nổ ra, vang tận trời mây.
Sức mạnh cực đại dọa đám người nhà họ Hạ vốn đã hồn bay phách tán này run như cầy sấy, tim dường như cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng, bọn họ lại phát hiện ra làn sóng khí Chúc Vĩnh Thọ phát ra không hề đánh trúng mình mà lại bị vòng chân khí bảo hộ trên đỉnh đầu cản ngược lại. Đám người bị tấn công bọn họ chỉ cảm thấy trên đầu có một luồng nhiệt chầm chậm tiến tới, nhưng không hề có cảm giác khó chịu, càng không bị mất đi tính mạng.
Thoáng chốc, tim của tất cả người nhà họ Hạ đập điên cuồng lại, đủ loại cảm xúc xộc vào tim, bất ngờ, khó tin, may mắn, nghi ngại, mờ mịt, không thể diễn tả được.
Cảnh tượng này thật sự quá đỗi kì lạ, thật không thể tưởng tượng nổi, người nhà họ Hạ ngây người ra như phỗng một hồi rất lâu, sau đó mới đồng loạt quay đầu nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch.
Chỉ thấy, Nhất Bạch Sơn Tịch đứng sừng sững giữa bọn họ, một tay chống cao quá đầu, tư thế hiên ngang, ánh mắt kiên định.
Người nhà họ Hạ có không hiểu võ công tới mức nào thì cũng có thể nhận ra được, bây giờ mình có thể không bị chút tổn thương nào, thoát chết trong gang tấc đều là nhờ Nhất Bạch Sơn Tịch. Còn vòng bảo hộ kiên cố mạnh mẽ trên đỉnh đầu bọn họ chính là do Nhất Bạch Sơn Tịch phát ra.
Nhất Bạch Sơn Tịch lại cứu bọn họ một lần nữa, đồng thời lần này, vốn người nhà họ Hạ đã hoàn toàn không còn hy vọng gì ở Nhất Bạch Sơn Tịch nữa, nhưng không ngờ, anh lại có thể chống đỡ được đòn tấn công của Đại tông sư. Sự thật này thật sự khiến người nhà họ Hạ quá sức kinh ngạc, họ vẫn chẳng thể nào lột tả được tâm trạng của mình, cũng chẳng biết thể hiện lòng biết ơn của mình với Nhất Bạch Sơn Tịch như thế nào.
Hạ Khánh Chi thì lại càng nghẹn lời nhìn trân trân, ông ta không thể tin được nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch, ngây ngốc hỏi: “Chân khí hộ thể, cậu, cậu cũng là Đại tông sư sao?”
Giờ khắc này, nội tâm của Hạ Khánh Chi thật sự vô cùng vô cùng chấn động. Chỉ trong một ngày, Nhất Bạch Sơn Tịch hết lần này tới lần khác thể hiện ra thực lực của mình khiến ông ta phải thay đổi nhận thức. Đến bây giờ, ông ta càng kinh ngạc đến tột đỉnh, có nghĩ thế nào ông ta cũng không hể tưởng được, Nhất Bạch Sơn Tịch lại là một Đại tông sư tiềm ẩn.
Một người có thể từ người luyện võ thăng cấp lên thành Tông sư đã là nghìn người có một rồi, còn từ Tông sư thăng cấp lên thành Đại tông sư thì lại càng khó hơn lên trời. Đại tông sư, đây là sự tồn tại thần thánh đến cỡ nào cơ chứ!
Quan trọng là, Nhất Bạch Sơn Tịch cho người ta cảm giác anh còn rất trẻ. Một chàng thanh niên trẻ tuổi như thế này lại có thể trở thành Đại tông sư, rốt cuộc là một quái tài yêu nghiệt đến cỡ nào chứ!
Đám người nhà họ Hạ đang hết sức kinh hãi nghe câu nói này của Hạ Khánh Chi thì càng kinh ngạc hơn, có người lập tức thốt lên đầy vẻ không thể lí giải được: “Nhất Bạch Sơn Tịch cũng là Đại tông sư sao?”
Hạ Khánh Chi vẫn nhìn chằm chằm Nhất Bạch Sơn Tịch, ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi. Nghe câu hỏi của người nhà họ Hạ, ông ta buột miệng trả lời lại một câu: “Ừm, vừa nãy cậu ấy đã giải phóng nội kình ra ngoài, ngưng kết thành chân khí, sau đó chặn được một chiêu của thầy tôi. Nhất Bạch Sơn Tịch chính là một Đại tông sư.”
Nghe vậy, người nhà họ Hạ ai nấy đều kinh ngạc đến mức mắt chữ O mồm chữ A, hai mắt sáng người, nhìn chằm chằm Nhất Bạch Sơn Tịch. Trong mắt họ tràn ngập sự kinh ngạc và sùng bái không thể nào lột tả được, bọn họ nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch như nhìn một thiên thần oai hùng.
Ánh mắt của Hạ Mạt Hàn thì lại càng dính chặt lên người Nhất Bạch Sơn Tịch, ánh mắt cô sáng ngời như sao, trái tim cô hệt như một chú nai con nhảy loạn, đập thình thịch không ngừng, cô đã không thể nào đếm rõ đây là lần thứ mấy trong ngày hôm bay bị Nhất Bạch Sơn Tịch làm cho chấn động. Năng lực và ưu điểm của Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự kể mãi không hết, Hạ Mạt Hàn vô cùng sùng bái anh, tình cảm yêu thích cũng càng lúc càng sâu đậm hơn.
Chúc Vĩnh Thọ đứng trên nóc nhà cũng bị Nhất Bạch Sơn Tịch khiến cho bất ngờ thật sự, gương mặt lạnh lùng thâm trầm của lão ta cũng đổi sắc, ánh mắt lão ta cũng trở nên sắc bén hơn. Lão ta nhìn chằm chằm Nhất Bạch Sơn Tịch rồi hỏi một cách không thể tin được: “Sao cậu có thể là Đại tông sư được?”
Nhất Bạch Sơn Tịch từ từ thả tay mình xuống, sau đó anh mới nhìn Chúc Vĩnh Thọ, lạnh lùng trả lời: “Tôi đã nói với ông từ sớm rồi, đừng chọc tôi.”
Nói xong, chân phải Nhất Bạch Sơn Tịch chợt đạp xuống đất, trong nháy mắt, cả người anh bay lên không, một bước nhảy đã lên tới nóc biệt thự, đứng ngang hàn với Chúc Vĩnh Thọ.
Đám người nhà họ Hạ nhìn thấy Nhất Bạch Sơn Tịch nhún một cái đã nhảy lên tới nóc nhà ba tầng của biệt thự thì tim họ lại kinh hãi thêm một lần. Nhất Bạch Sơn Tịch này cứ như đi mây về gió, lại có thể nhảy một cái lên đến nơi cao như vậy, thao tác này thật ngầu chết đi được. Nhưng, mọi người vẫn không dám thở phào nhẹ nhõm, dù sao, Chúc Vĩnh Thọ cũng là Đại tông sư, lão ta và Nhất Bạch Sơn Tịch ai hơn ai thì vẫn chưa biết. Mạng sống của mọi người lại một lần nữa buộc trong tay Nhất Bạch Sơn Tịch. Thế nên giây phút này, toàn bộ người nhà họ Hạ đều căng thẳng cả lên.
Chúc Vĩnh Thọ thấy Nhất Bạch Sơn Tịch tới trước mặt mình thì sắc mặt lão ta hơi thay đổi, lão ta nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch rồi hơi không cam lòng nói: “Cậu còn trẻ thế này sao có thể là Đại tông sư được? Chuyện này quá trái với lẽ thường.”
Những người khác không biết tuổi thật của Nhất Bạch Sơn Tịch nhưng Chúc Vĩnh Thọ biết anh chính là Ngô Bách Tuế. Ngô Bách Tuế cùng lắm là hai mươi mấy tuổi, ở độ tuổi này, lên được Tông sư đã là kì tài hiếm có thế giới rồi. nhưng Chúc Vĩnh Thọ hoàn toàn không thể ngờ được, một người trẻ thế này lại có thể lĩnh ngộ được cảnh giới võ học, bước chân vào hàng ngũ Đại tông sư.
Tuy Chúc Vĩnh Thọ là Đại tông sư nhưng lão ta rất chật vật mới lên được đến cảnh giới này, thiên tài dị bẩm của lão ta về mặt võ học thì không cần nói nữa, quan trọng là lão ta có năng lực lĩnh ngộ đặc biệt và xuất chúng nên mới có thể được như ngày hôm nay. Lão ta bỏ ra rất nhiều năm mới có thể bước được vào hàng ngũ Đại tông sư. Nhưng Ngô Bách Tuế mới hai mươi mấy tuổi mà đã đạt đến cảnh giới Đại tông sư, điều này Chúc Vĩnh Thọ thật sự không dám tưởng tượng.
Nhất Bạch Sơn Tịch bình tĩnh nhìn chằm chằm Chúc Vĩnh Thọ rồi nói thẳng: “Thế giới này chẳng có gì là không thể! Chỉ có thể nói là tầm mắt của ông quá hạn hẹp.” Giọng nói của anh bình thản, nhưng giọng điệu lại tràn ngập sự mỉa mai, kèm theo đó có cả sự tự tin nhẹ nữa.
Chúc Vĩnh Thọ nghe vậy thì cũng lạnh mặt lại, ông ta lạnh lùng nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch rồi chậm rãi nói: “Cậu vẫn luôn che giấu thực lực sao?”
Nhất Bạch Sơn Tịch thừa nhận: “Đúng vậy.”
Nhất Bạch Sơn Tịch xuất thân từ gia tộc bậc nhất, đồng thời là con cháu xuất sắc nhất từ trước tới nay của nhà họ Ngô. Điểm sáng trên người anh vô cùng nhiều, anh là thiên tài trác tuyệt, có thiên phú ở mọi phương diện. Ở khắp nơi trên toàn quốc, anh đều tạo dựng được mạng lưới quan hệ và thế lực riêng của mình. Những thứ này đều là tài nguyên của anh, nhưng con át chủ bài của anh vẫn là thực lực.
Từ nhỏ, anh đã cẩn thận dè dặt, yêu quý sinh mạng, khiêm tốn không khoe khoang. Anh che giấu tài năng của mình lại, thứ anh chăm chỉ học nhất chính là võ công. Ở nhà họ Ngô, tài nguyên tốt nhất, thầy giáo giỏi nhất đã hun đúc ra võ công cái thế của anh. Tất cả người trong tộc đều biết anh rất lợi hại, nhưng chẳng ai biết rốt cuộc anh mạnh tới mức nào.
Đối với Nhất Bạch Sơn Tịch mà nói thì buộc phải bảo mật trình độ võ công của mình, anh không thể để người ta hiểu rõ mình tường tận từ đầu đến chân, nếu không, đấy chính là một hiểm họa tiềm ẩn.
Nếu không phải gặp quái vật như Chúc Nguyên Bá thì Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ không thể hiện ra mình là một Tông sư đâu.
Bây giờ, anh cũng vì cứu người nhà họ Hạ mới để lộ thực lực Đại tông sư của mình.
Chúc Vĩnh Thọ nghe đáp án xong thì chậm rãi gật đầu, sau đó nói: “Tuổi còn trẻ thế này mà đã có thể là Đại tông sư, cậu đúng là một người tài ngút trời, tương lai của cậu không thể giới hạn được. Nhưng đáng tiếc, cậu đứng đối lập với tôi, bây giờ thứ chờ đợi cậu chỉ là cái chết mà thôi.”
Xác nhận Nhất Bạch Sơn Tịch là Đại tông sư xong, tuy Chúc Vĩnh Thọ có kinh ngạc nhưng lại không hề sợ hãi. Ngược lại, đôi mắt lão ta còn ánh lên sự háo hức mơ hồ, giết Đại tông sư, đây là một việc khiến người ta kích động và chờ đợi biết bao!
Nghe Chúc Vĩnh Thọ nói vậy, con ngươi của Nhất Bạch Sơn Tịch cũng toát ra ánh nhìn lạnh lẽo, giọng nói của anh lạnh thấu xương: “Muốn giết tôi? E rằng ông còn chưa có bản lĩnh đó.”
Nghe vậy, ánh mắt Chúc Vĩnh Thọ lạnh lại, khí thế hừng hực: “Thế thì tôi sẽ cho cậu xem thử, tôi có bản lĩnh đó hay không!”
Trong lúc nói, trên người Chúc Vĩnh Thọ mạnh mẽ toát ra một luồng khí đen tối nồng đượm. Khí thế này hệt như bò lên từ sâu thẳm địa ngục, trong giây lát, Chúc Vĩnh Thọ như biến thành chúa tể của địa ngục đen tối.
Vù!
Chúc Vĩnh Thọ lắc người, toàn thân biến thành một bóng đen, lao về phía Nhất Bạch Sơn Tịch hệt như một mũi tên được bắn khỏi dây cung, cùng lúc đó, lão ta cũng tung thiết quyền ra.
Thế quyền này tạo nên từng trận gió cuồng bạo mãnh liệt, mang theo sức mạnh có thể nói là long trời lở đất khiến người ta kinh hãi, một nắm đấm vung ra đủ để khiến hư không sụp đổ.
Thấy vậy, hai con ngươi Nhất Bạch Sơn Tịch rút lại, anh không do dự gì lập tức đón quyền tấn công, chỉ nhìn thấy hình ảnh của nấm đấm đó dữ tợn điên cuồng hệt như một con thuồng luồng, sức mạnh dâng trào bùng nổ quét tới, như núi lửa phun trào.
Ầm!
Nắm đấm của hai người va vào nhau, sức mạnh rung chuyển dữ dội ẩn chứa trong nắm đấm của cả hai. Đây chính là sức mạnh cực độ bộc phát từ quyền đạo của hai kẻ mạnh tột cùng. Sau khi đánh ầm vào nhau, luồng nội kình bộc phát sức mạnh tột đỉnh khiến người ta kinh ngạc kia hóa thành một luồng khí trắng, ào ào tỏa ra bốn phương tám hướng.
Bầu trời phía trên nhà họ Hạ như đổi màu.
Người nhà họ Hạ đứng trong sân trong nháy mắt cũng lo lắng thấp thỏm, vô cùng căng thẳng.
Nhưng Chúc Vĩnh Thọ và Nhất Bạch Sơn Tịch đối quyền với nhau dường như không bị ảnh hưởng là bao, mỗi người lùi về sau hai bước, không hề ngừng nghỉ mà lập tức lao vào đánh nhau tiếp.
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh mãnh liệt ào ào cuộn lên cao, những người nhà họ Hạ đứng cách đó khá xa mà dường như đều bị cuốn vào khí thế vô biên này, bọn họ chỉ cảm thấy hít thở không thông, vừa khó chịu vừa thấp thỏm.
Tuy Chúc Vĩnh Thọ đã ẩn nấp nhiều năm, không đánh nhau với ai nhưng thực lực của lão ta không những không tụt dốc mà lại càng tiến bộ. Lão ta không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì luồng khí đen tối từ sâu trong cơ thể liền cuồn cuộn dâng lên, khí thế mạnh mẽ khiến người ta không thể không sợ hãi.
Đối với khí thế ngút trời của Chúc Vĩnh Thọ, Nhất Bạch Sơn Tịch chẳng hề nao núng, anh vẫn điềm tĩnh và vững vàng đối phó. Thoạt nhìn động tác của anh thản nhiên nhưng thực tế lại nhanh như chớp. Lúc tấn công thì anh tấn công mạnh mẽ, liên tục không dứt; lúc phòng thủ thì anh cũng phòng thủ đúng lúc, sau mấy hồi giao đấu, anh không hề yếu thế hơn.
Người nhà họ Hạ đứng trong sân hoàn toàn nhìn không hiểu những chiêu thức mà hai vị Đại tông sư đấu với nhau. Bọn họ chỉ nhìn thấy trong màn đêm dằng dặc, hai bóng đen trên nóc nhà nhanh chóng vụt qua vụt lại, chốc chốc lại có một luồng chân khí ầm ầm đánh ra, ngói lưu ly trên nóc biệt thự cũng bị đánh vỡ tan tành.
Hiện trường vô cùng náo động.
Đấu một hồi xong, Chúc Vĩnh Thọ đột nhiên tung người lui ra, sau đó lão ta lên giọng khinh bỉ Nhất Bạch Sơn Tịch: “Tôi còn tưởng cậu mạnh đến cỡ nào chứ, thì ra chẳng qua chỉ là mới bước vào cảnh giới Đại tông sư mà thôi. Với thực lực của cậu lấy tư cách gì huênh hoang trước mặt tôi.”
So kè đơn giản vài chiêu, Chúc Vĩnh Thọ dường như đã hiểu rõ được Nhất Bạch Sơn Tịch, vì thế lão ta càng trở nên điên cuồng kiêu ngạo hơn.
Nhất Bạch Sơn Tịch cũng chẳng để bụng đáp lại: “Tôi thấy ông cũng chẳng mạnh hơn là bao.”
Chúc Vĩnh Thọ khẽ cười, thâm sâu khó lường nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ cho cậu được chứng kiến điểm mạnh của tôi.”
Dứt lời, bàn tay phải của Chúc Vĩnh Thọ xoay tròn theo chiều kim đồng hồ rồi ngay sau đó, một luồng khí lưu mạnh mẽ hình thành trong lòng bàn tay của Chúc Vĩnh Thọ.
“Phá Phong Quyền!” Chúc Vĩnh Thọ vừa hét vừa chưởng lòng bàn tay phải về phía Nhất Bạch Sơn Tịch.
Ầm!
Một luồng chân khí mênh mông xuyên từ bàn tay phải của Chúc Vĩnh Thọ qua, nó hệt như một con rồng khổng lồ nuốt chửng hết vạn vật, điên cuồng bổ về phía Nhất Bạch Sơn Tịch.
Chân khí của Nhất Bạch Sơn Tịch chợt phóng ra khỏi cơ thể, xung quanh anh hình thành một tầng lồng bảo hộ.
Ầm!
Phá Phong Quyền của Chúc Vĩnh Thọ kết hợp với chân khí của lão ta đánh ra một lực động trời, nó phá được vòng bảo hộ của Nhất Bạch Sơn Tịch, rồi đánh mạnh vào người anh.
Ngay tức thì, Nhất Bạch Sơn Tịch đột nhiên bay từ nóc của biệt thự ra rồi sau cùng ngã xuống bên ngoài sân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.