Chương 261: Oanh oanh liệt liệt
Thư Sinh
01/12/2020
Lục trưởng lão hoàn toàn bị Đường Chấn Phong chọc giận, lão ta đường đường là trưởng
lão chấp pháp, Đường Chấn Phong không những ngang ngược cản trở, mà còn đánh lão ta
bị thương vô cùng thê thảm, điều này hung hăng chạm đến sự phản nghịch của Lục trưởng
lão.
Khí tức kinh khủng tỏa ra giống như vực sâu thăm thẳm, lão như yêu ma đến từ địa ngục, cả
người tỏa ra khí thế nồng đậm mà âm trầm khiến người ta sợ hãi. Trong nháy mắt, sát ý tàn
ác tỏa ra mọi phía, lan tràn trong không gian, khiến người ta hít thở không thông. Chân
nguyên của lão ta bùng nổ như một tấm lưới chụp xuống Đường Chấn Phong.
Tiếp đó, Lục trưởng lão lại mạnh mẽ tung ra hai chưởng, nhất thời, khí thế tràn ngập dày
đặc, chân nguyên hấp thụ tinh hoa trong trời đất, tập trung hết trong lòng bàn tay, giống như
đang hút lấy năng lượng từ vạn vật, gia tăng năng lượng.
Trong khoảnh khắc đó, chân nguyên và khí thế liền tập trung thành hai luồng, hình thành hai
quả hỗn cầu chân nguyên, ngưng tụ trên hai bàn tay.
Hai quả hỗn cầu chân nguyên mang sức mạnh hủy diệt của vũ trụ, làm cho người ta kinh
hồn khiếp vía.
Lục trưởng lão với hai quả hỗn cầu chân nguyên trên hai tay, trông như một Ma Vương đến
từ địa ngục, ma lực vô biên, chấn động trời đất.
Khi hỗn cầu chân nguyên đạt đến một sức mạnh nhất định, ánh mắt của Lục trưởng lão đột
nhiên thay đổi, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn, hai tay đột nhiên di chuyển đẩy hai qua hỗn
cầu chân nguyên đi tới.
Lập tức, hai quả hỗn cầu chân nguyên tỏa ra hai hướng khác nhau, bay với tốc độ ánh sáng,
một quả hướng về phía Đường Chấn Phong ở phía Nam của sân, một quả hướng về Ngô
Bách Tuế, Ngô Thanh Đế và Đường Dĩnh đang ở giữa sân.
Hỗn cầu chân nguyên phát uy, sức mạnh khó lường, tốc độ cực nhanh, không khí nơi quả
cầu đi qua bị ma sát tạo thành những vệt lửa, tỏa ra hơi nóng bức người.
Đường Chấn Phong thấy thế, sắc mặt chợt thay đổi, ông ta ở rất gần Lục trưởng lão, quả
hỗn cầu chân nguyên kia lại lao đến với tốc độ quá nhanh, ông ta chỉ có thể vận động chân
nguyên nhanh nhất có thể, dồn hết sức lực ngăn cản quả hỗn cầu chân nguyên đang điên
cuồng lao về phía mình.
Ông ta hoàn toàn không thể lo cho ba người Đường Dĩnh.
Đường Dĩnh trợn tròn mắt kinh hãi, tuy rằng đứng được nhưng cô lại bị thương nặng, hơn
nữa chênh lệch thực lực giữa cô và Lục trưởng lão quá lớn, Lục trưởng lão tung ra một quả
hỗn cầu với thực lực mạnh mẽ như vậy, cô hoàn toàn không chống cự được, cũng không có
thời gian để né tránh, toàn thân bị luồng khí khủng khiếp bủa vây, cơ thể không thể cử động,
nhịp tim đập nhanh điên cuồng, cảm giác sợ hãi vô hình cuốn lấy cô. Chắc hẳn lần này cô
khó mà thoát được, nhưng quan trọng hơn, Ngô Bách Tuế cũng chết chắc, điều này khiến
Đường Dĩnh vô cùng lo âu, hoang mang sợ hãi, nhưng cũng bất lực.
Ngô Bách Tuế dán chặt người trên nền đất, anh hiểu rất rõ tình huống trước mắt, Đường
Chấn Phong bị áp đảo, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được hỗn cầu chân nguyên công kích
chỗ ông ta, còn quả hỗn cầu chân nguyên lao đến chỗ bọn họ, không ai có thể ngăn cản, bọn
họ chỉ có thể nằm chờ chết.
Trái tim Ngô Bách Tuế như rơi xuống đáy vực.
Đối mặt với tình thế khủng hoảng như vậy, phản ứng đầu tiên của Ngô Thanh Đế là cố gắng
vùng vẫy, nhưng ông bị thương quá nặng, khí lực của Lục trưởng lão quá mạnh, khiến cho
ông không thể động đậy chút nào, ông có lòng muốn phản kháng nhưng không có sức để
phản kháng. Ông chỉ có thể tuyệt vọng nhìn, nhìn chằm chằm quả hỗn cầu chân nguyên
đang ầm ầm lao tới.
Tuyệt vọng bao phủ lên ba người.
Nhưng ngay tại thời điểm nguy cấp này, đột nhiên, một quả hỗn cầu chân nguyên khác từ hư
không xuất hiện rồi lao thẳng tới quả hỗn cầu chân nguyên của Lục trưởng lão đẩy về phía
Đường Dĩnh.
Quả hỗn cầu chân nguyên không rõ nguồn gốc này đến quá đột ngột và tốc độ cũng khá
nhanh, khí thế như sóng ngầm.
Ầm!
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, quả hỗn cầu chân nguyên không biết từ đâu xuất
hiện đâm vào quả hỗn cầu chân nguyên của Lục trưởng lão, giống như hai quả bóng nước
ầm ầm va vào nhau, tuôn ra một luồng uy lực cực mạnh. Trong phút chốc, chân nguyên
chứa trong quả cầu giống như đóa hoa bừng nở trong không trung.
Ba người Ngô Thanh Đế, Ngô Bách Tuế, Đường Dĩnh chỉ cảm thấy một làn hơi nóng phả
vào mặt, tràn vào tim họ khiến mặt họ bỏng rát, trái tim đau đớn. Nhưng cảm giác này nhắc
nhở họ rằng mình còn sống.
Một lần nữa bọn họ thoát chết.
Bên Đường Chấn Phong cũng thành công đánh lui quả hỗn cầu chân nguyên kia.
Vừa hóa giải được nguy hiểm, Đường Chấn Phong lập tức nhìn Đường Dĩnh, thấy con gái
bình yên vô sự, Đường Chấn Phong thở phào nhẹ nhõm. Rồi ông lại thấy một người ở phía
sau Đường Dĩnh một khoảng, chầm chậm đi tới.
Người này chính là vợ ông ta, Tống Nghi Nhiên.
Quả hỗn cầu chân nguyên vừa cứu ba người Đường Dĩnh chính là do Tống Nghi Nhiên tung
ra.
Tống Nghi Nhiên uyển chuyển bước đến bên cạnh Đường Dĩnh.
Trái tim Đường Dĩnh còn đang chấn động, toàn thân còn đang run bần bật, khi nhìn thấy mẹ
xuất hiện, hai mắt cô lập tức đỏ lên, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Nghi Nhiên, nghẹn ngào
gọi: "Mẹ!"
Đường Dĩnh biết rằng tất cả mọi người trong nhà họ Đường đều sở hữu những kỹ năng và
võ công có một không hai, kể cả mẹ cô. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Đường Dĩnh nhìn thấy
mẹ mình ra tay, mà mẹ cô có thể dễ dàng phá hủy quả hỗn cầu chân nguyên lớn mạnh của
Lục trưởng lão. Cảnh tượng này nằm ngoài khả năng tưởng tượng của Đường Dĩnh, khiến
Đường Dĩnh vô cùng kinh ngạc, trái tim tuyệt vọng của cô lại một lần nữa dấy lên hy vọng.
Tống Nghi Nhiên trầm ngâm nhìn Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế sõng soài trên mặt đất,
sau đó bà ta nhìn Đường Dĩnh, nghiêm túc nói: "Đừng lo, mọi người sẽ không sao đâu”.
Giọng nói của Tống Nghi Nhiên vẫn dịu dàng ôn hòa, nhưng ngữ khí thì chắc nịch, trong nháy
mắt đã xoa dịu tâm tình Đường Dĩnh, giống như có mẹ ở bên, cô sẽ được bình an vô sự.
Hơn nữa, Tống Nghi Nhiên không chỉ bảo vệ cô, mà còn bảo vệ cả Ngô Bách Tuế và Ngô
Thanh Đế, điều này khiến Đường Dĩnh hết sức cảm động.
Đường Dĩnh trầm tư nhìn Tống Nghi Nhiên, nặng nề cất lời: "Lục trưởng lão rất ghê gớm, bố
mẹ phải cẩn thận!"
Tống Nghi Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, rồi đi qua chỗ Đường Chấn Phong. Đến cạnh chồng, bà
ta ngừng bước rồi đứng lên ngang hàng với ông ta.
Hai người không nói năng gì với nhau, nhưng đều hiểu ý của người kia, hai vợ chồng họ sẽ
song kiếm hợp bích, đối phó Lục trưởng lão.
Sắc mặt Lục trưởng lão sa sầm, ánh mắt thù địch nhìn Đường Chấn Phong và Tống Nghi
Nhiên, lạnh lẽo nói: "Xem ra hai người muốn cùng nhau chiến đấu nhỉ?"
Giọng nói của Lục trưởng lão lạnh băng, lời nói hàm chứa sát ý, khí thế trên người lão ta
không những không giảm mà còn có phần mạnh mẽ hơn. Vết thương trong lòng bàn tay lão
ta càng đau đớn càng kích thích sát khí ngùn ngụt trong người lão ta.
Đường Chấn Phong nhìn Lục trưởng lão không chớp mắt, giọng điệu kiên quyết nói: "Là ông
ức hiếp người quá đáng".
Đường Chấn Phong nghiến răng nghiến lợi. Lòng ông ta hiển nhiên vô cùng căm phẫn, nếu
không phải do Lục trưởng lão quá đáng, ông ta sẽ không đến mức phải bùng nổ như vậy. Nỗi
nhục nhã hai năm qua khiến ông ta hiểu rõ, càng nhường nhịn thì người ta sẽ càng được
nước lấn tới. Lúc này, ông ta chỉ muốn phản kháng, không muốn tiếp tục ngậm bồ hòn làm
ngọt nữa.
Lục trưởng lão trợn mặt, dữ tợn nói: "Nếu các người đã muốn chết, tôi sẽ giúp các người
được như ý".
Dứt lời, Lục trưởng lão không chần chừ, thân hình nháy mắt đã chuyển động mang theo sát
khí cuồn cuộn cùng chân nguyên mạnh mẽ quét về phía Đường Chấn Phong và Tống Nghi
Nhiên.
Giờ phút này, Lục trưởng lão điên cuồng bạo phát, cảm xúc trong ngực sôi trào. Hôm nay lão
ta ở đây thực thi gia quy, nhưng lại bị chống đối, thậm chí còn bị thương nặng. Điều này đối
với người quyền cao chức trọng như lão ta mà nói chính là một sự sỉ nhục, cho nên hôm
nay lão ta quyết phải rửa sạch mối nhục nhã này.
Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên cũng không lơ là, cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.
Đụng phải tập kích của Lục trưởng lão, hai người họ lập tức xoay người chặn lại.
Nháy mắt, ba người đã vần lấy nhau, kịch liệt giao chiến.
Đòn tấn công của Đường Chấn Phong vẫn hung hãn như vậy. Ông ta khóa bên trái của Lục
trưởng lão, với sức mạnh điên cuồng, ông ta liên tục đấm vào Lục trưởng lão. Mỗi cú đấm
của ông ta đều cực kỳ hung bạo, chân nguyên trong nắm đấm như con rồng bay lên, điên
cuồng uốn lượn vùng vẫy, mang theo một sức mạnh như núi đè, không ngừng tấn công Lục
trưởng lão.
Tống Nghi Nhiên thì ngược lại, động tác của bà ta nhẹ nhàng uyển chuyển, chiêu thức linh
hoạt biến hóa. Cơ thể bà ta nhanh nhẹn, tốc độ khó lường. Bà ta như con bướm nhảy múa
bên phải Lục trưởng lão, không ngừng đập cánh. Trông bà ta không giống như đang đánh
nhau mà là đang khiêu vũ. Nhưng chân nguyên trong mỗi đòn tấn công vô hình của bà ta lại
phát ra uy lực vô địch, lực sát thương vô cùng lớn. Bà ta tấn công Lục trưởng lão không
ngơi nghỉ.
Đường Chấn Phong và Tống Nghệ Nhiên đã là vợ chồng mấy chục năm, tất nhiên là vô cùng
ăn ý, thậm chí có thể nói là tâm đầu ý hợp, tâm linh tương thông. Lúc này hai người đều tận
lực bổ sung cho nhau. Sự mạnh mẽ của Đường Chấn Phong kết hợp với sự mềm mại của
Tống Nghi Nhiên tạo nên một sức mạnh cường đại, là một sự phối hợp tuyệt hảo.
Đối mặt với sự tấn công của cặp vợ chồng này, Lục trưởng lão cũng không hốt hoảng, lão ta
có thể thoải mái xử lý, lão ta có sức mạnh phi thường, tâm lý vững vàng và kinh nghiệm
chiến đấu dày dặn. Lão ta gặp nguy không loạn, phi thường ứng phó. Hơn nữa, khi lửa giận
trong lòng lão ta tăng càng cao thì sát khí càng nồng đậm, chiêu thức tung ra cũng sắc bén
tàn ác. Lão ta đánh trái né phải, vừa chống đỡ Đường Chấn Phong, vừa phản kích Tống
Nghi Nhiên. Lão ta phát tiết bộ sức mạnh trong cơ thể ra hết không chừa một chút nào, mỗi
một chiêu của lão ta khiến người ta kinh hãi, chân nguyên phát ra có sức mạnh tày trời.
Hai đấu một, đánh nhau oanh oanh liệt liệt.
Trong sân, mây mù nổi lên, trời đất đổi màu.
Sát khí liên tục tỏa ra ngập tràn mọi nơi.
lão chấp pháp, Đường Chấn Phong không những ngang ngược cản trở, mà còn đánh lão ta
bị thương vô cùng thê thảm, điều này hung hăng chạm đến sự phản nghịch của Lục trưởng
lão.
Khí tức kinh khủng tỏa ra giống như vực sâu thăm thẳm, lão như yêu ma đến từ địa ngục, cả
người tỏa ra khí thế nồng đậm mà âm trầm khiến người ta sợ hãi. Trong nháy mắt, sát ý tàn
ác tỏa ra mọi phía, lan tràn trong không gian, khiến người ta hít thở không thông. Chân
nguyên của lão ta bùng nổ như một tấm lưới chụp xuống Đường Chấn Phong.
Tiếp đó, Lục trưởng lão lại mạnh mẽ tung ra hai chưởng, nhất thời, khí thế tràn ngập dày
đặc, chân nguyên hấp thụ tinh hoa trong trời đất, tập trung hết trong lòng bàn tay, giống như
đang hút lấy năng lượng từ vạn vật, gia tăng năng lượng.
Trong khoảnh khắc đó, chân nguyên và khí thế liền tập trung thành hai luồng, hình thành hai
quả hỗn cầu chân nguyên, ngưng tụ trên hai bàn tay.
Hai quả hỗn cầu chân nguyên mang sức mạnh hủy diệt của vũ trụ, làm cho người ta kinh
hồn khiếp vía.
Lục trưởng lão với hai quả hỗn cầu chân nguyên trên hai tay, trông như một Ma Vương đến
từ địa ngục, ma lực vô biên, chấn động trời đất.
Khi hỗn cầu chân nguyên đạt đến một sức mạnh nhất định, ánh mắt của Lục trưởng lão đột
nhiên thay đổi, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn, hai tay đột nhiên di chuyển đẩy hai qua hỗn
cầu chân nguyên đi tới.
Lập tức, hai quả hỗn cầu chân nguyên tỏa ra hai hướng khác nhau, bay với tốc độ ánh sáng,
một quả hướng về phía Đường Chấn Phong ở phía Nam của sân, một quả hướng về Ngô
Bách Tuế, Ngô Thanh Đế và Đường Dĩnh đang ở giữa sân.
Hỗn cầu chân nguyên phát uy, sức mạnh khó lường, tốc độ cực nhanh, không khí nơi quả
cầu đi qua bị ma sát tạo thành những vệt lửa, tỏa ra hơi nóng bức người.
Đường Chấn Phong thấy thế, sắc mặt chợt thay đổi, ông ta ở rất gần Lục trưởng lão, quả
hỗn cầu chân nguyên kia lại lao đến với tốc độ quá nhanh, ông ta chỉ có thể vận động chân
nguyên nhanh nhất có thể, dồn hết sức lực ngăn cản quả hỗn cầu chân nguyên đang điên
cuồng lao về phía mình.
Ông ta hoàn toàn không thể lo cho ba người Đường Dĩnh.
Đường Dĩnh trợn tròn mắt kinh hãi, tuy rằng đứng được nhưng cô lại bị thương nặng, hơn
nữa chênh lệch thực lực giữa cô và Lục trưởng lão quá lớn, Lục trưởng lão tung ra một quả
hỗn cầu với thực lực mạnh mẽ như vậy, cô hoàn toàn không chống cự được, cũng không có
thời gian để né tránh, toàn thân bị luồng khí khủng khiếp bủa vây, cơ thể không thể cử động,
nhịp tim đập nhanh điên cuồng, cảm giác sợ hãi vô hình cuốn lấy cô. Chắc hẳn lần này cô
khó mà thoát được, nhưng quan trọng hơn, Ngô Bách Tuế cũng chết chắc, điều này khiến
Đường Dĩnh vô cùng lo âu, hoang mang sợ hãi, nhưng cũng bất lực.
Ngô Bách Tuế dán chặt người trên nền đất, anh hiểu rất rõ tình huống trước mắt, Đường
Chấn Phong bị áp đảo, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được hỗn cầu chân nguyên công kích
chỗ ông ta, còn quả hỗn cầu chân nguyên lao đến chỗ bọn họ, không ai có thể ngăn cản, bọn
họ chỉ có thể nằm chờ chết.
Trái tim Ngô Bách Tuế như rơi xuống đáy vực.
Đối mặt với tình thế khủng hoảng như vậy, phản ứng đầu tiên của Ngô Thanh Đế là cố gắng
vùng vẫy, nhưng ông bị thương quá nặng, khí lực của Lục trưởng lão quá mạnh, khiến cho
ông không thể động đậy chút nào, ông có lòng muốn phản kháng nhưng không có sức để
phản kháng. Ông chỉ có thể tuyệt vọng nhìn, nhìn chằm chằm quả hỗn cầu chân nguyên
đang ầm ầm lao tới.
Tuyệt vọng bao phủ lên ba người.
Nhưng ngay tại thời điểm nguy cấp này, đột nhiên, một quả hỗn cầu chân nguyên khác từ hư
không xuất hiện rồi lao thẳng tới quả hỗn cầu chân nguyên của Lục trưởng lão đẩy về phía
Đường Dĩnh.
Quả hỗn cầu chân nguyên không rõ nguồn gốc này đến quá đột ngột và tốc độ cũng khá
nhanh, khí thế như sóng ngầm.
Ầm!
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, quả hỗn cầu chân nguyên không biết từ đâu xuất
hiện đâm vào quả hỗn cầu chân nguyên của Lục trưởng lão, giống như hai quả bóng nước
ầm ầm va vào nhau, tuôn ra một luồng uy lực cực mạnh. Trong phút chốc, chân nguyên
chứa trong quả cầu giống như đóa hoa bừng nở trong không trung.
Ba người Ngô Thanh Đế, Ngô Bách Tuế, Đường Dĩnh chỉ cảm thấy một làn hơi nóng phả
vào mặt, tràn vào tim họ khiến mặt họ bỏng rát, trái tim đau đớn. Nhưng cảm giác này nhắc
nhở họ rằng mình còn sống.
Một lần nữa bọn họ thoát chết.
Bên Đường Chấn Phong cũng thành công đánh lui quả hỗn cầu chân nguyên kia.
Vừa hóa giải được nguy hiểm, Đường Chấn Phong lập tức nhìn Đường Dĩnh, thấy con gái
bình yên vô sự, Đường Chấn Phong thở phào nhẹ nhõm. Rồi ông lại thấy một người ở phía
sau Đường Dĩnh một khoảng, chầm chậm đi tới.
Người này chính là vợ ông ta, Tống Nghi Nhiên.
Quả hỗn cầu chân nguyên vừa cứu ba người Đường Dĩnh chính là do Tống Nghi Nhiên tung
ra.
Tống Nghi Nhiên uyển chuyển bước đến bên cạnh Đường Dĩnh.
Trái tim Đường Dĩnh còn đang chấn động, toàn thân còn đang run bần bật, khi nhìn thấy mẹ
xuất hiện, hai mắt cô lập tức đỏ lên, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Nghi Nhiên, nghẹn ngào
gọi: "Mẹ!"
Đường Dĩnh biết rằng tất cả mọi người trong nhà họ Đường đều sở hữu những kỹ năng và
võ công có một không hai, kể cả mẹ cô. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Đường Dĩnh nhìn thấy
mẹ mình ra tay, mà mẹ cô có thể dễ dàng phá hủy quả hỗn cầu chân nguyên lớn mạnh của
Lục trưởng lão. Cảnh tượng này nằm ngoài khả năng tưởng tượng của Đường Dĩnh, khiến
Đường Dĩnh vô cùng kinh ngạc, trái tim tuyệt vọng của cô lại một lần nữa dấy lên hy vọng.
Tống Nghi Nhiên trầm ngâm nhìn Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế sõng soài trên mặt đất,
sau đó bà ta nhìn Đường Dĩnh, nghiêm túc nói: "Đừng lo, mọi người sẽ không sao đâu”.
Giọng nói của Tống Nghi Nhiên vẫn dịu dàng ôn hòa, nhưng ngữ khí thì chắc nịch, trong nháy
mắt đã xoa dịu tâm tình Đường Dĩnh, giống như có mẹ ở bên, cô sẽ được bình an vô sự.
Hơn nữa, Tống Nghi Nhiên không chỉ bảo vệ cô, mà còn bảo vệ cả Ngô Bách Tuế và Ngô
Thanh Đế, điều này khiến Đường Dĩnh hết sức cảm động.
Đường Dĩnh trầm tư nhìn Tống Nghi Nhiên, nặng nề cất lời: "Lục trưởng lão rất ghê gớm, bố
mẹ phải cẩn thận!"
Tống Nghi Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, rồi đi qua chỗ Đường Chấn Phong. Đến cạnh chồng, bà
ta ngừng bước rồi đứng lên ngang hàng với ông ta.
Hai người không nói năng gì với nhau, nhưng đều hiểu ý của người kia, hai vợ chồng họ sẽ
song kiếm hợp bích, đối phó Lục trưởng lão.
Sắc mặt Lục trưởng lão sa sầm, ánh mắt thù địch nhìn Đường Chấn Phong và Tống Nghi
Nhiên, lạnh lẽo nói: "Xem ra hai người muốn cùng nhau chiến đấu nhỉ?"
Giọng nói của Lục trưởng lão lạnh băng, lời nói hàm chứa sát ý, khí thế trên người lão ta
không những không giảm mà còn có phần mạnh mẽ hơn. Vết thương trong lòng bàn tay lão
ta càng đau đớn càng kích thích sát khí ngùn ngụt trong người lão ta.
Đường Chấn Phong nhìn Lục trưởng lão không chớp mắt, giọng điệu kiên quyết nói: "Là ông
ức hiếp người quá đáng".
Đường Chấn Phong nghiến răng nghiến lợi. Lòng ông ta hiển nhiên vô cùng căm phẫn, nếu
không phải do Lục trưởng lão quá đáng, ông ta sẽ không đến mức phải bùng nổ như vậy. Nỗi
nhục nhã hai năm qua khiến ông ta hiểu rõ, càng nhường nhịn thì người ta sẽ càng được
nước lấn tới. Lúc này, ông ta chỉ muốn phản kháng, không muốn tiếp tục ngậm bồ hòn làm
ngọt nữa.
Lục trưởng lão trợn mặt, dữ tợn nói: "Nếu các người đã muốn chết, tôi sẽ giúp các người
được như ý".
Dứt lời, Lục trưởng lão không chần chừ, thân hình nháy mắt đã chuyển động mang theo sát
khí cuồn cuộn cùng chân nguyên mạnh mẽ quét về phía Đường Chấn Phong và Tống Nghi
Nhiên.
Giờ phút này, Lục trưởng lão điên cuồng bạo phát, cảm xúc trong ngực sôi trào. Hôm nay lão
ta ở đây thực thi gia quy, nhưng lại bị chống đối, thậm chí còn bị thương nặng. Điều này đối
với người quyền cao chức trọng như lão ta mà nói chính là một sự sỉ nhục, cho nên hôm
nay lão ta quyết phải rửa sạch mối nhục nhã này.
Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên cũng không lơ là, cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.
Đụng phải tập kích của Lục trưởng lão, hai người họ lập tức xoay người chặn lại.
Nháy mắt, ba người đã vần lấy nhau, kịch liệt giao chiến.
Đòn tấn công của Đường Chấn Phong vẫn hung hãn như vậy. Ông ta khóa bên trái của Lục
trưởng lão, với sức mạnh điên cuồng, ông ta liên tục đấm vào Lục trưởng lão. Mỗi cú đấm
của ông ta đều cực kỳ hung bạo, chân nguyên trong nắm đấm như con rồng bay lên, điên
cuồng uốn lượn vùng vẫy, mang theo một sức mạnh như núi đè, không ngừng tấn công Lục
trưởng lão.
Tống Nghi Nhiên thì ngược lại, động tác của bà ta nhẹ nhàng uyển chuyển, chiêu thức linh
hoạt biến hóa. Cơ thể bà ta nhanh nhẹn, tốc độ khó lường. Bà ta như con bướm nhảy múa
bên phải Lục trưởng lão, không ngừng đập cánh. Trông bà ta không giống như đang đánh
nhau mà là đang khiêu vũ. Nhưng chân nguyên trong mỗi đòn tấn công vô hình của bà ta lại
phát ra uy lực vô địch, lực sát thương vô cùng lớn. Bà ta tấn công Lục trưởng lão không
ngơi nghỉ.
Đường Chấn Phong và Tống Nghệ Nhiên đã là vợ chồng mấy chục năm, tất nhiên là vô cùng
ăn ý, thậm chí có thể nói là tâm đầu ý hợp, tâm linh tương thông. Lúc này hai người đều tận
lực bổ sung cho nhau. Sự mạnh mẽ của Đường Chấn Phong kết hợp với sự mềm mại của
Tống Nghi Nhiên tạo nên một sức mạnh cường đại, là một sự phối hợp tuyệt hảo.
Đối mặt với sự tấn công của cặp vợ chồng này, Lục trưởng lão cũng không hốt hoảng, lão ta
có thể thoải mái xử lý, lão ta có sức mạnh phi thường, tâm lý vững vàng và kinh nghiệm
chiến đấu dày dặn. Lão ta gặp nguy không loạn, phi thường ứng phó. Hơn nữa, khi lửa giận
trong lòng lão ta tăng càng cao thì sát khí càng nồng đậm, chiêu thức tung ra cũng sắc bén
tàn ác. Lão ta đánh trái né phải, vừa chống đỡ Đường Chấn Phong, vừa phản kích Tống
Nghi Nhiên. Lão ta phát tiết bộ sức mạnh trong cơ thể ra hết không chừa một chút nào, mỗi
một chiêu của lão ta khiến người ta kinh hãi, chân nguyên phát ra có sức mạnh tày trời.
Hai đấu một, đánh nhau oanh oanh liệt liệt.
Trong sân, mây mù nổi lên, trời đất đổi màu.
Sát khí liên tục tỏa ra ngập tràn mọi nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.